Tình Yêu Không Đáng Giá

Chương 46:

Mưa Mùa Hạ

01/03/2023

Đúng lúc mẹ tôi bê trà ra.

Tôi túm được chiếc gối, liền dùng luôn làm đạo cụ che mặt, cười tiếp.

Mẹ tôi rót nước trà mời Tiêu Phong, trò chuyện hỏi thăm anh mấy câu.

Tiêu Phong đáp lại cực kỳ lễ phép. Bộ dáng ngông nghênh ngày thường biến đi đâu mất tiêu, khiến tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn.

Giống như cảm nhận thấy tôi đang nhìn, Tiêu Phong thò chân dưới bàn, đạp tôi một cái.

Tôi cũng đạp lại anh ta một cái.

Tiêu Phong lườm tôi một cái rất nhanh, lại quay lên cười cười trả lời mấy câu hỏi của mẹ tôi.

Tôi phải công nhận, vẻ ngoài ngang tàng của Tiêu Phong rất phù hợp với mấy biểu tình lườm hoặc giận dỗi này, trông vừa dễ thương lại vừa ngầu.

Một lúc sau, bố tôi về. Ông ngồi trò chuyện với Tiêu Phong hai ba câu, liền cùng mẹ tôi đi về phòng, để lại không gian phòng khách cho tôi và Tiêu Phong ngồi trò chuyện.

Tôi ném trả lại Tiêu Phong chiếc gối tựa trước đó anh dùng để ném tôi,

"Sao lại đến đây?"

"Đến làm anh hùng cứu mỹ…nhân." Tiêu Phong xoa xoa cằm, nhìn tôi, cố ý kéo dài chữ mỹ nhân.

Tôi trừng anh ta một cái, "nói chuyện tử tế đi, bao nhiêu lịch sự khi nói với mẹ tôi quẳng đi đâu hết rồi vậy?"

"Đã tiêu dùng hết trong mười mấy phút vừa rồi." Tiêu Phong giũ giũ cổ áo, kéo xuống một chút, xương quai xanh gợi cảm ẩn ẩn hiện hiện.



"Anh đây đến rủ cô đi xem bắn pháo hoa. Thấy cô vừa thất nghiệp, sợ cô ở nhà buồn nên đến rủ cô đi chơi. Sao, thấy anh tốt không?"

Tiêu Phong nhìn tôi cười, lộ ra bộ dáng đáng đánh đòn ngày thường.

Tôi nhìn đồng hồ, 11 giờ đêm, cũng sắp đến giờ bắn pháo hoa liền gật đầu với Tiêu Phong,

"Chờ tôi một chút."

Tôi đi báo với bố mẹ một tiếng, sau đó chạy lên tầng thay quần áo, khoác áo ngoài.

Hai chúng tôi cùng đi bộ ra nơi bắn pháo hoa tập trung của thành phố, cách nhà tôi độ tầm 1 km.

Tiêu Phong hỏi tôi:

"Nghỉ ở S.rain rồi sau này cô định làm gì?"

"Tôi đang định làm home stay." Tôi trả lời.

"Đoạn thời gian trước S.rain có nhận làm nội thất cho một số căn biệt thự và nhà chung cư ở khu Sóng Xanh, phía Nam thành phố. Tôi thấy khu đó tuy mới nhưng khá tiềm năng để phát triển dịch vụ home stay."

"Khu Sóng Xanh do tập đoàn Sen Trắng là chủ đầu tư và quản lý sao?"

"Đúng vậy."

"Tôi sẽ làm chung với cô."

"Hả? Đại thiếu gia, không phải anh đã trở về nhà rồi sao? Không phải sẽ về làm cho Sen Trắng sao?"

"Cô không phải đã gặp bố tôi rồi sao, ông ấy còn khoẻ như trâu, để ông ấy gánh vác Sen Trắng đi. Tôi muốn ra ngoài bay nhảy cho thoải mái trước khi bị nhốt vào lồng."



Rồi, anh bay nhảy thì cứ ra chỗ khác mà bay nhảy, mắc mớ gì đến chỗ tôi bay nhảy?

Giống như nhìn thấy những thắc mắc của tôi, Tiêu Phong cười cười:

"Em gái, nếu làm home stay anh sẽ khá có kinh nghiệm đấy."

Tôi gật đầu,

"Cũng đúng, anh thường xuyên được bố mời ra khỏi nhà. Hiểu những việc này cũng không lạ."

"Em gái, có cần phải nói một cách châm chọc vậy không?" Tiêu Phong giận dỗi liếc tôi một cái.

"Xin lỗi!" Tôi cười cười nhìn khuôn mặt giận dỗi của anh, "Tôi chỉ trêu chút thôi. Chào mừng anh gia nhập vào dự án Home Stay!"

Tôi đưa tay ra, làm động tác bắt tay. Nhưng Tiêu Phong thay vì bắt tay, lại tức giận đập vào tay tôi một cái.

Tôi cười khúc khích. Vẫn còn dỗi sao?

Tiêu Phong thấy tôi cười liền càng tức giận hơn, xoa xoa đầu tôi khiến tóc tôi rối bù lên.

Tôi bẹp bẹp miệng, vuốt lại tóc. Có cần giận dai vậy không?

Đúng lúc này, một tiếng pháo nổ vang lên, "Đùng!"

Bông pháo hoa nở bung trên nền trời đen nhánh, sau đó rơi xuống thành từng chùm vàng óng ánh. Tiếp theo là những tiếng pháo nổ vang lên liên tục.

Chúc mừng năm mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Không Đáng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook