Chương 50:
Mưa Mùa Hạ
04/03/2023
Những ngày tiếp theo, công việc của chúng tôi vẫn bận như vậy, có những hôm đi xem căn hộ đến 9 giờ, 10 giờ tối mới về đến căn hộ.
Nhân dịp những ngày làm việc về muộn này, Tiêu Phong triểm lãm cho tôi xem đủ các mức độ của nhây.
Thỉnh thoảng anh ta lại giở thói làm nũng, bắt tôi phục vụ hết đấm lưng, đến bấm móng tay, ngoáy tai,...mặc cho tôi đã kiên quyết từ chối như thế nào, đến cuối cùng vẫn phải phục vụ anh ta để được…yên thân đi ngủ.
Anh ta đúng là kiểu người được một sẽ đòi hai, được hai sẽ đòi ba, mặt dày vô sỉ không ai bằng.
Sau đó, khi đang được tôi ‘phục vụ’, anh ta còn tiện thể ngủ luôn trên sofa phòng khách trong căn hộ của tôi.
Đã rất nhiều lần tôi tự nhủ rằng lần sau sẽ đuổi anh ta đi, không cho ngủ lại đây.
Nhưng 'lần sau' nào tôi cũng không thành công, đúng hơn là không nỡ, cuối cùng đành mặc kệ anh ngủ ở đó.
Tối nay, tôi vừa bấm móng tay cho Tiêu Phong vừa ngáp ngắn ngáp dài. Sáng nay quả thực đi hơi nhiều, cộng thêm nhiều ngày làm việc với cường độ cao nên tôi cũng hơi mệt.
Khi tôi ngáp đến cái thứ hai, Tiêu Phong liền rút tay về, không để tôi bấm nữa, giục tôi đi ngủ.
Cửa phòng căn hộ của chúng tôi có chức năng tự khóa, tôi không cần đợi Tiêu Phong về để khóa cửa. Do đó, khi nghe anh nói xong, tôi gật đầu, vẫy tay chào anh, đi về phía phòng ngủ của mình.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên khi thấy Tiêu Phong đang ngủ ở trên sofa ngoài phòng khách.
Tôi nhớ hôm qua anh không hề ngủ quên, trước khi về phòng ngủ, tôi còn vẫy tay chào anh.
Tại sao bây giờ anh lại ở đây?
Tôi tiến đến lay người, gọi Tiêu Phong dậy.
Anh hé mắt ra nhìn tôi, đột nhiên đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi, miệng phát ra âm thanh mơ hồ, giống như đang gọi tên tôi, “An Nhiên.”
Tôi giật mình, vội dịch ra một chút, tránh thoát khỏi bàn tay anh, vùng má nơi anh chạm vào đỏ bừng lên giống như bị lửa đốt…
Tiêu Phong đáng chết, dám sàm sỡ tôi!
Tiêu Phong cũng giống như vừa mới bừng tỉnh giấc, bật dậy, mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:
"An Nhiên, sao cô lại ở trong phòng tôi?"
“Anh…” Tôi vừa định nói anh tối qua đã ngủ lại trong căn hộ của tôi thì chợt nhớ lại mấy ngày trước đây, hình như anh ta cũng đã từng hỏi một câu tương tự như vậy với tôi.
A a a…
Tiêu Phong đáng chết kia! Cố ý!
Anh ta cố ý! Chắc chắn là cố ý giả vờ ngủ quên ở trong căn hộ của tôi.
Không thể tin con người này được!
Tiêu Phong vỗ đầu, tỏ vẻ giống như trí nhớ đã quay trở lại, "a, đây là căn hộ của cô mà. Cô ở đây là đúng rồi."
"Anh đừng có giả vờ hồ đồ nữa! Tại sao hôm qua anh lại ngủ ở đây? Không phải hôm qua tôi đã chào tạm biệt anh rồi sao?" Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, mở miệng chất vấn.
"À, mấy bữa nay tôi ngủ trên sofa thấy cũng quen quen. Nên ngủ luôn ở đây đỡ mất công đi về." Tiêu Phong trả lời chống chế.
Lý do kỳ cục này mà cũng nghĩ ra được!
Tôi trừng anh ta.
Tiêu Phong cười cười, xoa đầu, vội vàng bật dậy trở về căn hộ của anh, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, khoảng 15 phút sau đã xuất hiện ở trước cửa phòng tôi.
Nhìn dáng vẻ của anh, tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình đã bị lừa.
Cho đàn ông ngủ trong nhà…hình như khá ‘hư hỏng’ đi?
Cũng may bố mẹ tôi không biết chuyện này.
Trời ạ, tôi không muốn bị gán với chữ hư hỏng!
Đúng là gần mực thì đen!
Con mực này quá đen!
Nhân dịp những ngày làm việc về muộn này, Tiêu Phong triểm lãm cho tôi xem đủ các mức độ của nhây.
Thỉnh thoảng anh ta lại giở thói làm nũng, bắt tôi phục vụ hết đấm lưng, đến bấm móng tay, ngoáy tai,...mặc cho tôi đã kiên quyết từ chối như thế nào, đến cuối cùng vẫn phải phục vụ anh ta để được…yên thân đi ngủ.
Anh ta đúng là kiểu người được một sẽ đòi hai, được hai sẽ đòi ba, mặt dày vô sỉ không ai bằng.
Sau đó, khi đang được tôi ‘phục vụ’, anh ta còn tiện thể ngủ luôn trên sofa phòng khách trong căn hộ của tôi.
Đã rất nhiều lần tôi tự nhủ rằng lần sau sẽ đuổi anh ta đi, không cho ngủ lại đây.
Nhưng 'lần sau' nào tôi cũng không thành công, đúng hơn là không nỡ, cuối cùng đành mặc kệ anh ngủ ở đó.
Tối nay, tôi vừa bấm móng tay cho Tiêu Phong vừa ngáp ngắn ngáp dài. Sáng nay quả thực đi hơi nhiều, cộng thêm nhiều ngày làm việc với cường độ cao nên tôi cũng hơi mệt.
Khi tôi ngáp đến cái thứ hai, Tiêu Phong liền rút tay về, không để tôi bấm nữa, giục tôi đi ngủ.
Cửa phòng căn hộ của chúng tôi có chức năng tự khóa, tôi không cần đợi Tiêu Phong về để khóa cửa. Do đó, khi nghe anh nói xong, tôi gật đầu, vẫy tay chào anh, đi về phía phòng ngủ của mình.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi ngạc nhiên khi thấy Tiêu Phong đang ngủ ở trên sofa ngoài phòng khách.
Tôi nhớ hôm qua anh không hề ngủ quên, trước khi về phòng ngủ, tôi còn vẫy tay chào anh.
Tại sao bây giờ anh lại ở đây?
Tôi tiến đến lay người, gọi Tiêu Phong dậy.
Anh hé mắt ra nhìn tôi, đột nhiên đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi, miệng phát ra âm thanh mơ hồ, giống như đang gọi tên tôi, “An Nhiên.”
Tôi giật mình, vội dịch ra một chút, tránh thoát khỏi bàn tay anh, vùng má nơi anh chạm vào đỏ bừng lên giống như bị lửa đốt…
Tiêu Phong đáng chết, dám sàm sỡ tôi!
Tiêu Phong cũng giống như vừa mới bừng tỉnh giấc, bật dậy, mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:
"An Nhiên, sao cô lại ở trong phòng tôi?"
“Anh…” Tôi vừa định nói anh tối qua đã ngủ lại trong căn hộ của tôi thì chợt nhớ lại mấy ngày trước đây, hình như anh ta cũng đã từng hỏi một câu tương tự như vậy với tôi.
A a a…
Tiêu Phong đáng chết kia! Cố ý!
Anh ta cố ý! Chắc chắn là cố ý giả vờ ngủ quên ở trong căn hộ của tôi.
Không thể tin con người này được!
Tiêu Phong vỗ đầu, tỏ vẻ giống như trí nhớ đã quay trở lại, "a, đây là căn hộ của cô mà. Cô ở đây là đúng rồi."
"Anh đừng có giả vờ hồ đồ nữa! Tại sao hôm qua anh lại ngủ ở đây? Không phải hôm qua tôi đã chào tạm biệt anh rồi sao?" Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, mở miệng chất vấn.
"À, mấy bữa nay tôi ngủ trên sofa thấy cũng quen quen. Nên ngủ luôn ở đây đỡ mất công đi về." Tiêu Phong trả lời chống chế.
Lý do kỳ cục này mà cũng nghĩ ra được!
Tôi trừng anh ta.
Tiêu Phong cười cười, xoa đầu, vội vàng bật dậy trở về căn hộ của anh, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, khoảng 15 phút sau đã xuất hiện ở trước cửa phòng tôi.
Nhìn dáng vẻ của anh, tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình đã bị lừa.
Cho đàn ông ngủ trong nhà…hình như khá ‘hư hỏng’ đi?
Cũng may bố mẹ tôi không biết chuyện này.
Trời ạ, tôi không muốn bị gán với chữ hư hỏng!
Đúng là gần mực thì đen!
Con mực này quá đen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.