Tình Yêu Không Đáng Giá

Chương 53:

Mưa Mùa Hạ

04/03/2023

Những ngày tiếp theo, Tiêu Phong ngày nào cũng đến nhà tôi, kéo tôi đi spa, massage, nói rằng để đền bù cho những ngày chúng tôi làm việc vất vả. Sau khi đi thư giãn xong lại quay về nhà tôi ăn cơm, ngồi chơi đến tận 10 giờ tối.

Tôi cảm thấy rất bình thường, bốn tháng vừa qua, tôi đã quen với việc…ở cùng Tiêu Phong.

Nhưng bố mẹ tôi thì không thấy vậy.

Đến ngày thứ bẩy Tiêu Phong 'ăn nằm ở dề ở nhà tôi', mẹ tôi kéo tôi ra một góc, hỏi giữa tôi và Tiêu Phong là quan hệ gì.

"Bọn con là…là bạn bè."

Mẹ không truy vấn nhưng nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi xấu hổ cúi đầu. Thực sự chúng tôi chỉ là bạn bè. Nhưng ‘anh bạn’ này cũng hơi bị khác lạ.

Đưa mẹ về phòng xong, tôi ra phòng khách, đẩy đẩy Tiêu Phong đang ngồi vắt vẻo trên ghế lười chơi điện thoại.

"Ê, dậy đi. Anh suốt ngày ăn nằm miễn phí ở nhà tôi thế này, không ngại sao?"

"Không. Sao lại phải ngại, hai bác đều rất tốt và thương tôi như con."

Tiêu Phong ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười nhăn nhở, sau đó lại cúi đầu xuống chơi game trên điện thoại tiếp. Tôi véo cánh tay anh một cái:

"Về nhà với bác Hoàng và bác Tuyết Lan đi."

"Hai người đó đâu có cần tôi. Chỉ có cô cần tôi thôi."



"Tại sao tôi lại cần anh?" Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

"Thì có tôi ở đây cô sẽ thấy vui hơn." Tiêu Phong vẫn bộ dáng nhăn nhăn nhở nhở như vậy.

"Tôi không đùa đâu. Anh đi về chơi với hai bác một ngày đi. Ngày mai là thứ hai, chúng ta phải trở lại làm việc rồi." Tôi nói.

"Vậy cô đi đến nhà tôi cùng tôi đi." Tiêu Phong bỏ điện thoại xuống, không chơi game nữa.

"Tôi đi làm gì?"

"Cô ở nhà cũng đâu có làm gì?"

"Tôi…"

Tôi ở nhà không làm gì và việc đi đến nhà anh có liên quan gì đến nhau vậy?

"Được rồi, thay quần áo chuẩn bị đi với tôi nhanh lên, bố mẹ tôi thấy cô có khi còn vui hơn là thấy tôi.” Tiêu Phong lên tiếng thúc giục tôi.

“Sao có thể như thế được.” Tôi phản bác lại.

“Cô cứ đi thì sẽ biết là tôi có nói dối hay không." Tiêu Phong nhún vai nói.

Sao tôi cứ cảm thấy lạ lạ…Có gì đó sai sai, mà không biết sai ở đâu. Nói chuyện với Tiêu Phong cứ cảm thấy đang bị anh ấy dẫn dắt. Giống như việc đến nhà anh, rõ ràng tôi không có ý định đi. Nhưng lòng vòng một lúc, cuối cùng tôi vẫn bước lên xe…

Một tiếng sau, chúng tôi đến trước căn biệt thự trong khu sang trọng bậc nhất thành phố.



Nhìn khuôn viên rộng cả ngàn mét tôi thầm chậc lưỡi, có cần phải lớn như vậy không?

Bố mẹ Tiêu Phong rất vui khi thấy tôi.

Đúng như Tiêu Phong nói, có vẻ nhìn thấy tôi, hai bác còn vui hơn cả thấy Tiêu Phong.

Anh bị bỏ qua một góc, không ai hỏi thăm, trong khi hai người đều ríu ra ríu rít trò chuyện với tôi.

Trong phòng khách, Tiêu Phong nằm dài trên chiếc ghế lười, ngiêng người cười cười nhìn tôi nhướn mày, giống như nói "thấy chưa, tôi đã nói mà."

Tôi trừng anh ta một cái, rất nhanh rời tầm mắt đi.

Bác Hoàng và bác Tuyết Lan giữ tôi lại ăn cơm tối. Ăn xong, ngồi uống nước nói chuyện một lúc lâu mới sai Tiêu Phong đưa tôi về.

Khi tôi sắp bước lên xe, bác Tuyết Lan còn dặn dò đi dặn dò lại rằng bao giờ tôi có thời gian rảnh nhớ phải ghé chơi.

Hai bác đi theo đằng sau ô tô ra đến ngoài cổng.

Qua kính chiếu hậu, tôi thấy bác Hoàng và bác Tuyết Lan còn nhìn theo một đoạn xa, thỉnh thoảng lại gật gật đầu trò chuyện.

Trên xe, Tiêu Phong nhếch miệng nói với tôi:

“Tôi đã bảo mà, thấy cô có khi còn vui hơn thấy tôi. Giờ cô đã tin chưa?”

Tôi im lặng không nói gì. Nói thực, tôi có chút cảm động khi được hai bác yêu thương và quan tâm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Không Đáng Giá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook