Tình Yêu Không Giới Hạn (Tình Yêu Giữa Ma Cà Rồng Và Con Người)
Chương 5
IceQueen
31/07/2015
Chap 5.1 sự trả thù của hắn
Ngày hôm sau, nó vẫn đi học bình thường, nhưng vừa vào lớp đã bị thằng lớp trưởng kêu lại bảo thầy hiệu trưởng muốn gặp.
Nó uể oải lết cái thân của mình lên phòng HT, nó nguyền rủa ông thầy, nó đang định cất cặp xong thì xuống canteen ăn sáng, ai ngờ ổng cho gọi lên, làm nó phải nhịn đói.
Lúc này trong phòng hiệu trưởng, ông HT hắc xì liên tục. bỗng
“cốc…cốc….cốc”
“Vào đi”-HT
“Em chào thầy”-nó hơi khá bất ngờ, khi ông HT lại trẻ như vậy, nó cứ tưởng ông này già rồi chứ. Nó cứ nhìn HT chằm chằm, làm thầy khó chịu.
“Em ngồi xuống đi”-HT lạnh giọng
Nó bừng tỉnh và nhanh chóng ngồi xuống.
“Thầy gọi em có chuyện gì không ạ”-nó lễ phép nhưng trong lòng thì chửi mắng ổng
“Thầy biết, em vào trường này với số điểm là tuyệt đối, tôi thấy em rất giỏi. Đúng lúc bên hội học sinh còn thiếu người tôi muốn em vào đó làm” HT điềm tỉnh nói
“Cái gì?, thầy đùa em ah”-nó hét vào mặt HT, làm HT phải bịch tai lại
“Tôi không đùa”HT vẫn thái độ đó
“Em không làm. Nhất định không làm”-nó kiên quyết
“Em không có quyền quyết định, vào trường này thì phải tuân theo luật. Giờ không nói gì nữa, lát em ra về lên phòng hội học sinh nhận chức. Giờ em có thể về lớp”-HT
Nó tức giận dùng dằn bỏ ra khỏi phòng HT, nó đập cái cửa cái rầm làm ông thầy giật mình. Ổng tiếc thương cho cái cửa.
Trên đường về lớp nó cứ lầm bầm, mấy học sinh khác nhìn nó như sinh vật lạ, cứ ngỡ nó từ Biên Hòa mới ra.
Khi về lớp, Sin thấy nó vậy thì hỏi
“Sao vậy?”-giọng Sin quan tâm
“Ông HT chết tiệc bắt tao làm trong hội học sinh, tao còn không biết làm chức gì nữa”-nó nói giọng bực bội
“Làm thì làm mày lo gì với cái tính của mày, ba bữa họ đuổi là cái chắc”-Sin mỉm cười nhẹ làm cho đám con trai hét lên.
Rồi cô giáo vào hai đứa tập trung vào học, nói học chứ nó toàn ngủ thôi, dạo này nó thấy buổi tối nó không buồn ngủ, ráng lắm thì ngủ được một hai tiếng, đến sáng thì lại rất buồn ngủ. Haizzz, chắc nó phải đi khám bác sĩ thôi, chắc nó bị bênh thiếu ngủ rồi.
Reng….reng…cuối cùng buổi học cũng kết thúc, Sin lay nó dậy, nó uể oải, vặn vẹo người cho đỡ mỏi. Rồi thu dọn sách vở, đi lên phòng hội học sinh.
Trước cửa phòng hội học sinh
“cốc cốc cốc”nó gõ cửa
“Vào đi”-hắn
Nó mở cửa bước vào, nó cảm thấy choáng với căn phòng này, nó là phòng hội học sinh sao, nhìn nó giống là phòng ở khách sạn thì đúng hơn. Thấy nó ngơ ngác hắn lên tiếng
“Cô ngồi đi”-hắn vẫn còn ấm ức chuyện hôm bữa nên nói chuyện với nó có chút cọc cằng nhưng nó không quan tâm
“Tôi không ngờ lại là cô, đúng là oan gia”hắn
“tôi…. quen anh sao”-nghe nó nói vậy anh muốn đạp đầu vào cuốn vở quá, cô ta thông minh lắm sao trí nhớ kém vậy
“Cô không nhớ tôi thiệt sao”-hắn hỏi lại lần nữa
Nó gật đầu. hắn muốn đánh nó quá đi. Thôi nhẫn nhìn sau này mình sẽ trả thù sau.
“Ở nhà xe ngày hôm qua cô đụng trúng tôi, mà không xin lỗi”-hắn nhắc lại.
“Ngày hôm qua nhà xe sao, để nhớ xem”-nó suy nghĩ
Bỗng”ah, Tên nhỏ mọn”-nó hét lên chỉ vào mặt hắn
“Cái gì nhỏ mọn?”-hắn liếc nó
“Anh là cái đồ nhỏ mọn, chuyện có tý xíu mà nhớ dai, mà vô thẳng vấn đề đi, tôi làm gì”-nó bĩu môi tỏ vẻ khinh thường hắn
“Hừ, cô đợi đó”-hắn suy nghĩ rồi trong đầu hiện lên một mưu kế
“Cô sẽ là thư kí của tôi, chức này đang thiếu người làm” hắn gật gù.
Hắn mưu tính rồi, làm thư kí cho hắn thì hắn dễ hành hạ nó, có biết bao việc thư kí cần làm chứ, hahahaha hắn thật thông minh.
“Vậy là xong rồi đúng không, tôi về đây”-nói rồi nó bỏ đi, về để một mình hắn tự kỉ cười như điên trong phòng hội học sinh.
Nó đủ thông minh để nhận ra hắn cố tình làm vậy, nó biết rằng cuộc sống của mình sau này ở ngôi trường này sẽ không được yên ổn rồi. Nó phải cố gắn thôi, nếu bama nó biết được sẽ rất đâu lòng.
Sau khi về nhà, nó tắm rửa rồi tự mình nấu cơm ăn, hôm nay bama nó không có về nhà. Baba nó thì suốt ngày ở bệnh viện, còn mama nó thì dạy ở xa nên không về.
Sau khi ăn cơm trưa xong, lên phòng ngủ vì nó cảm thấy rất buồn ngủ. Nhưng vừa lên được phòng thì tự nhiên, tim nó nhói lên rất đau, nó ôm lây ngực của mình rồi thở hổn hển. Nó tính cầm điện thoại gọi cho Sin nhưng do đau quá nó không đủ sức mà ngất ngay trên sàn.
Chiều về, mama nó thấy cửa mở mà không thấy nó đâu, bà ngán ngẩm với cái tính hậu đậu của nó. Bà dẫn xe vào nhà rồi lên phòng nó, bà mở cửa ra thì thấy nó nằm trên sàn. Bà tới lay nó dậy, nó mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy mama nó.
“Sao không lên giường ngủ mà ngủ ở đây”-bà trách yêu nó
“Con định nằm chơi game ai ngờ ngủ quên”-nó cố gặn ra một cái lý do sao cho nó thích đáng, tránh mama nó nghi ngờ, nó không nói cho bà biết vì nó sợ bà lo.
Xong xui nó đi vào tắm rửa rồi xuống giúp mama nó dọn dẹp nhà của với nấu đồ ăn. Dạo này nó còn thấy khi ắn mấy món này nó cảm thấy nhạt nhẽo sao ak, không giống như lúc trước. Nó nghĩ chắc dạo này nó mệt quá nên nó cũng không suy nghĩ nhiều.
End chap 5.1
Chap 5.2 sự trả thù của hắn
Sáng hôm sau nó đi học bình thường, nhưng trong người nó rất mệt. Nó lết được cái thân lên trường là hên lắm rồi.
Vào lớp như thường ngày là ngủ, vì thầy cô biết năng lực của nó, dù không học nhưng khi làm bài tập thì nó hiểu hết(hơi chém).
Vừa ra chơi nó nghe thông báo bảo lên phòng hội học sinh gấp, nó nhanh chóng chạy lên, không biết có việc gì nữa.
Khi nó lên phòng hội học sinh thì thấy hắn ngồi gác chân lên bàn hai tay khoanh trước ngực tai đeo phone, nó nhìn mà muốn đấm vào cái mặt đó.
Nó bước tới chỗ hắn, giựt cái tai phone ra, vì quá bất ngờ nên hắn giật mình xém ngã. Hắn muốn nhìn xem kẻ nào to gan dám làm chuyện như vậy, ngước lên thì ra là nó, hắn nhếch môi cười.
“Gọi tôi có chuyện gì”-nó khó chịu hỏi
“Cô xuống canteen mua những thứ này cho tôi”-hắn đưa cho nó một danh sách thức ăn, bánh kẹo.
“sao tôi phải đi chứ”-nó nhăn mặt
“Đó là công việc của thư kí”-hắn
Vì thời gian ra chơi của trường này tới nửa tiếng lận nên hắn có dư thời gian hành hạ nó. Khi nó đã đi hắn ôm bụng cười nức nẻ, nghĩ nó thật ngốc.
15 phút sau, nó trở lại với trên tay toàn là thức ăn, nó đi tới thả cái rầm trên bàn rồi thở hổn hển. Mồ hôi chảy ước hết cái áo trắng của nó, làm lộ lên làn da trắng mịn của nó, hắn vô tình nhìn thấy, mặt hắn đỏ lên, hắn liền quay mặt đi chỗ khác tránh nó thấy được.
Sau khi ăn uống no say,hắn không nói gì, đi đến cái tủ lấy ra một chồng giấy, rồi hắn quăng trước mặt nó bảo:
“Cô đánh tất lại tất cả các danh sách học sinh này cho tôi, nếu không làm xong vào giờ ra chơi thì lát ra về ở lại làm, tôi cần gấp vào ngày mai”-hắn thản nhiên nói
“cái gì, anh nghĩ sao bắt tôi đánh tất cả các dang sách này”- nó hét lên
“đó là công việc của thư kí, cô không tin cứ hỏi những người đã từng làm thư kí cho hội học sinh”-hắn
“hừ, đang chơi tôi sao, ok, tôi chấp hết”-nó nghĩ rồi ngồi xuống bàn làm việc của mình đánh đánh gõ gõ, vừa đánh máy nó vừa nguyền rủa.
Những người trong phòng hội học sinh nhìn hắn ngán ngẩm, chỉ biết lắc đầu nhìn hắn. Có thư kí nào làm công việc này đâu, chỉ tội cho cô bé đó quá tin người. Mà họ cũng thắc mắc cô bé này đắc tội gì với hắn nữa.
Reng….reng…reng. chuông báo vào lớp cũng đã vang lên. Nó tính về lớp nhưng về lớp rồi cũng ngủ ngật thôi thì ở lại đây đánh máy cho xong chiều về sớm.
Nói là làm nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sin bảo xin cô cho nó nghỉ vì lý do nó không được khỏe, nên xuống phòng y tế.
Khoảng hai tiếng sau nó đã hoàn thành xong công việc của mình, nó nhanh chóng lấy cái usb sao chép lại tất cả, tránh trường hợp hắn chơi nó bằng cách xóa hết, rồi bắt nó đánh lại. ”Mình thật thông minh mà, hahahaha” nó nghĩ.
Sau khi xong công việc, cũng là lúc chuông báo hết giờ học nó trở lại lớp dọn sách vở. Vào lớp thì nó thấy Sin vẫn còn trong lớp, chắc là đợi nó.
Thấy nó Sin hỏi “có chuyện gì vậy”
“bla…..bla….bla”-nó kể tất tần tật cho Sin nghe
“rầm” “hắn thật quá đáng mà, cái đồ con trai nhỏ mọn, lần này tao tha cho hắn nhưng thử một lần coi, tao băm hắn ra trăm mảnh”- Sin lạnh lùng gằn từng chữ, nhìn Sin bây giờ y chan như ác quỷ vậy, thật đáng sợ.
“thôi về kẻo bảo vệ khóa cổng kìa”-nó hối thúc.
Sáng hôm sau tại phòng hôi học sinh
Nó vừa bước vào là hắn đã quát nó
“cô chưa làm xong mà dám bỏ về ah, đúng là vô trách nhiệm mà”
Nó biết ngay hắn giở trò mà, lần này nó phải cho hắn quê một vố mới được.
“anh chắc chứ”-nó hỏi
“đúng, tôi kiếm mà không thấy cô lưu trong máy”-hắn gật đầu
“tôi nghĩ là có người muốn hại tôi, xóa hết đi, nhưng mà không sao, tôi đây là ai chứ, một người đạt điểm tối đa khi vào trường này mà, hahahahaha”-nó cười thỏa mãn rồi đưa cho hắn cái USB.
Hắn cầm cái USB khó hiểu, hắn cắm USB vào, hiện lên đầu tiên là danh sách học sinh. Hắn mặt đỏ ngầu vì tức và vừa ngượng. Vì không chơi nó được mà còn bị nó chơi lại. Mọi người trong phòng rút rít cười.
Hắn cố lấy lại bình tĩnh”cô sao chép vào đây rồi xóa đi thì sao tôi thấy được, mà sao cô không lưu vào máy”-hắn tiếp tục bắt bẻ nó
“tôi có lưu hay không thì người nào đó tự hiểu, đúng là ấu trĩ chơi trò con nít”-nó giựt lấy cái USB rồi bỏ về lớp.
tâm trạng của nó hôm nay rất tốt vì chơi lại hắn, “chắc giờ này hắn đang rất tức giận. Hừ ai biểu dám chơi Lis này chứ, tôi không phải hạng vừa đâu, hahahahaha”- nó nghĩ
Hôm nay nó quyết định không ngủ ngục nữa mà tập trung vào bài học. Tất cả học sinh tròn mắt nhìn nó như sinh vật lạ, ai cũng nghỉ chắc hôm nay trời bão quá.
Thấy nó vui Sin vừa vuốt tóc nó vừa hỏi
“sao vui vậy”
“tao vừa chơi hắn một vố, tao biết ngay hắn sẽ xóa cái file đó đi nên tao copy qua USB, hahaha, chắc giờ hắn giống như cái núi lửa sắp phun trào rồi”-nó
“Uhm, giỏi lắm”-Sin khen nó
Với cái hành động của hai tụi nó làm cả lớp nổi da gà, nhìn hai tụi nó giống les vậy, hiazzz thật là khổ thân đẹp mà lại bị như vậy, thật là tiếc của trời cho mà.
Mấy ngày hôm sau, nó không bị hắn hành hạ cũng không thấy hắn đi học, nó nghĩ chắc là đang ngồi ở nhà nghĩ kế đây mà. Nhưng thật ra là hắn đi Mỹ vì hắn nghe tin mẹ mình bị bệnh.
End chap 5.2
Ngày hôm sau, nó vẫn đi học bình thường, nhưng vừa vào lớp đã bị thằng lớp trưởng kêu lại bảo thầy hiệu trưởng muốn gặp.
Nó uể oải lết cái thân của mình lên phòng HT, nó nguyền rủa ông thầy, nó đang định cất cặp xong thì xuống canteen ăn sáng, ai ngờ ổng cho gọi lên, làm nó phải nhịn đói.
Lúc này trong phòng hiệu trưởng, ông HT hắc xì liên tục. bỗng
“cốc…cốc….cốc”
“Vào đi”-HT
“Em chào thầy”-nó hơi khá bất ngờ, khi ông HT lại trẻ như vậy, nó cứ tưởng ông này già rồi chứ. Nó cứ nhìn HT chằm chằm, làm thầy khó chịu.
“Em ngồi xuống đi”-HT lạnh giọng
Nó bừng tỉnh và nhanh chóng ngồi xuống.
“Thầy gọi em có chuyện gì không ạ”-nó lễ phép nhưng trong lòng thì chửi mắng ổng
“Thầy biết, em vào trường này với số điểm là tuyệt đối, tôi thấy em rất giỏi. Đúng lúc bên hội học sinh còn thiếu người tôi muốn em vào đó làm” HT điềm tỉnh nói
“Cái gì?, thầy đùa em ah”-nó hét vào mặt HT, làm HT phải bịch tai lại
“Tôi không đùa”HT vẫn thái độ đó
“Em không làm. Nhất định không làm”-nó kiên quyết
“Em không có quyền quyết định, vào trường này thì phải tuân theo luật. Giờ không nói gì nữa, lát em ra về lên phòng hội học sinh nhận chức. Giờ em có thể về lớp”-HT
Nó tức giận dùng dằn bỏ ra khỏi phòng HT, nó đập cái cửa cái rầm làm ông thầy giật mình. Ổng tiếc thương cho cái cửa.
Trên đường về lớp nó cứ lầm bầm, mấy học sinh khác nhìn nó như sinh vật lạ, cứ ngỡ nó từ Biên Hòa mới ra.
Khi về lớp, Sin thấy nó vậy thì hỏi
“Sao vậy?”-giọng Sin quan tâm
“Ông HT chết tiệc bắt tao làm trong hội học sinh, tao còn không biết làm chức gì nữa”-nó nói giọng bực bội
“Làm thì làm mày lo gì với cái tính của mày, ba bữa họ đuổi là cái chắc”-Sin mỉm cười nhẹ làm cho đám con trai hét lên.
Rồi cô giáo vào hai đứa tập trung vào học, nói học chứ nó toàn ngủ thôi, dạo này nó thấy buổi tối nó không buồn ngủ, ráng lắm thì ngủ được một hai tiếng, đến sáng thì lại rất buồn ngủ. Haizzz, chắc nó phải đi khám bác sĩ thôi, chắc nó bị bênh thiếu ngủ rồi.
Reng….reng…cuối cùng buổi học cũng kết thúc, Sin lay nó dậy, nó uể oải, vặn vẹo người cho đỡ mỏi. Rồi thu dọn sách vở, đi lên phòng hội học sinh.
Trước cửa phòng hội học sinh
“cốc cốc cốc”nó gõ cửa
“Vào đi”-hắn
Nó mở cửa bước vào, nó cảm thấy choáng với căn phòng này, nó là phòng hội học sinh sao, nhìn nó giống là phòng ở khách sạn thì đúng hơn. Thấy nó ngơ ngác hắn lên tiếng
“Cô ngồi đi”-hắn vẫn còn ấm ức chuyện hôm bữa nên nói chuyện với nó có chút cọc cằng nhưng nó không quan tâm
“Tôi không ngờ lại là cô, đúng là oan gia”hắn
“tôi…. quen anh sao”-nghe nó nói vậy anh muốn đạp đầu vào cuốn vở quá, cô ta thông minh lắm sao trí nhớ kém vậy
“Cô không nhớ tôi thiệt sao”-hắn hỏi lại lần nữa
Nó gật đầu. hắn muốn đánh nó quá đi. Thôi nhẫn nhìn sau này mình sẽ trả thù sau.
“Ở nhà xe ngày hôm qua cô đụng trúng tôi, mà không xin lỗi”-hắn nhắc lại.
“Ngày hôm qua nhà xe sao, để nhớ xem”-nó suy nghĩ
Bỗng”ah, Tên nhỏ mọn”-nó hét lên chỉ vào mặt hắn
“Cái gì nhỏ mọn?”-hắn liếc nó
“Anh là cái đồ nhỏ mọn, chuyện có tý xíu mà nhớ dai, mà vô thẳng vấn đề đi, tôi làm gì”-nó bĩu môi tỏ vẻ khinh thường hắn
“Hừ, cô đợi đó”-hắn suy nghĩ rồi trong đầu hiện lên một mưu kế
“Cô sẽ là thư kí của tôi, chức này đang thiếu người làm” hắn gật gù.
Hắn mưu tính rồi, làm thư kí cho hắn thì hắn dễ hành hạ nó, có biết bao việc thư kí cần làm chứ, hahahaha hắn thật thông minh.
“Vậy là xong rồi đúng không, tôi về đây”-nói rồi nó bỏ đi, về để một mình hắn tự kỉ cười như điên trong phòng hội học sinh.
Nó đủ thông minh để nhận ra hắn cố tình làm vậy, nó biết rằng cuộc sống của mình sau này ở ngôi trường này sẽ không được yên ổn rồi. Nó phải cố gắn thôi, nếu bama nó biết được sẽ rất đâu lòng.
Sau khi về nhà, nó tắm rửa rồi tự mình nấu cơm ăn, hôm nay bama nó không có về nhà. Baba nó thì suốt ngày ở bệnh viện, còn mama nó thì dạy ở xa nên không về.
Sau khi ăn cơm trưa xong, lên phòng ngủ vì nó cảm thấy rất buồn ngủ. Nhưng vừa lên được phòng thì tự nhiên, tim nó nhói lên rất đau, nó ôm lây ngực của mình rồi thở hổn hển. Nó tính cầm điện thoại gọi cho Sin nhưng do đau quá nó không đủ sức mà ngất ngay trên sàn.
Chiều về, mama nó thấy cửa mở mà không thấy nó đâu, bà ngán ngẩm với cái tính hậu đậu của nó. Bà dẫn xe vào nhà rồi lên phòng nó, bà mở cửa ra thì thấy nó nằm trên sàn. Bà tới lay nó dậy, nó mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy mama nó.
“Sao không lên giường ngủ mà ngủ ở đây”-bà trách yêu nó
“Con định nằm chơi game ai ngờ ngủ quên”-nó cố gặn ra một cái lý do sao cho nó thích đáng, tránh mama nó nghi ngờ, nó không nói cho bà biết vì nó sợ bà lo.
Xong xui nó đi vào tắm rửa rồi xuống giúp mama nó dọn dẹp nhà của với nấu đồ ăn. Dạo này nó còn thấy khi ắn mấy món này nó cảm thấy nhạt nhẽo sao ak, không giống như lúc trước. Nó nghĩ chắc dạo này nó mệt quá nên nó cũng không suy nghĩ nhiều.
End chap 5.1
Chap 5.2 sự trả thù của hắn
Sáng hôm sau nó đi học bình thường, nhưng trong người nó rất mệt. Nó lết được cái thân lên trường là hên lắm rồi.
Vào lớp như thường ngày là ngủ, vì thầy cô biết năng lực của nó, dù không học nhưng khi làm bài tập thì nó hiểu hết(hơi chém).
Vừa ra chơi nó nghe thông báo bảo lên phòng hội học sinh gấp, nó nhanh chóng chạy lên, không biết có việc gì nữa.
Khi nó lên phòng hội học sinh thì thấy hắn ngồi gác chân lên bàn hai tay khoanh trước ngực tai đeo phone, nó nhìn mà muốn đấm vào cái mặt đó.
Nó bước tới chỗ hắn, giựt cái tai phone ra, vì quá bất ngờ nên hắn giật mình xém ngã. Hắn muốn nhìn xem kẻ nào to gan dám làm chuyện như vậy, ngước lên thì ra là nó, hắn nhếch môi cười.
“Gọi tôi có chuyện gì”-nó khó chịu hỏi
“Cô xuống canteen mua những thứ này cho tôi”-hắn đưa cho nó một danh sách thức ăn, bánh kẹo.
“sao tôi phải đi chứ”-nó nhăn mặt
“Đó là công việc của thư kí”-hắn
Vì thời gian ra chơi của trường này tới nửa tiếng lận nên hắn có dư thời gian hành hạ nó. Khi nó đã đi hắn ôm bụng cười nức nẻ, nghĩ nó thật ngốc.
15 phút sau, nó trở lại với trên tay toàn là thức ăn, nó đi tới thả cái rầm trên bàn rồi thở hổn hển. Mồ hôi chảy ước hết cái áo trắng của nó, làm lộ lên làn da trắng mịn của nó, hắn vô tình nhìn thấy, mặt hắn đỏ lên, hắn liền quay mặt đi chỗ khác tránh nó thấy được.
Sau khi ăn uống no say,hắn không nói gì, đi đến cái tủ lấy ra một chồng giấy, rồi hắn quăng trước mặt nó bảo:
“Cô đánh tất lại tất cả các danh sách học sinh này cho tôi, nếu không làm xong vào giờ ra chơi thì lát ra về ở lại làm, tôi cần gấp vào ngày mai”-hắn thản nhiên nói
“cái gì, anh nghĩ sao bắt tôi đánh tất cả các dang sách này”- nó hét lên
“đó là công việc của thư kí, cô không tin cứ hỏi những người đã từng làm thư kí cho hội học sinh”-hắn
“hừ, đang chơi tôi sao, ok, tôi chấp hết”-nó nghĩ rồi ngồi xuống bàn làm việc của mình đánh đánh gõ gõ, vừa đánh máy nó vừa nguyền rủa.
Những người trong phòng hội học sinh nhìn hắn ngán ngẩm, chỉ biết lắc đầu nhìn hắn. Có thư kí nào làm công việc này đâu, chỉ tội cho cô bé đó quá tin người. Mà họ cũng thắc mắc cô bé này đắc tội gì với hắn nữa.
Reng….reng…reng. chuông báo vào lớp cũng đã vang lên. Nó tính về lớp nhưng về lớp rồi cũng ngủ ngật thôi thì ở lại đây đánh máy cho xong chiều về sớm.
Nói là làm nó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sin bảo xin cô cho nó nghỉ vì lý do nó không được khỏe, nên xuống phòng y tế.
Khoảng hai tiếng sau nó đã hoàn thành xong công việc của mình, nó nhanh chóng lấy cái usb sao chép lại tất cả, tránh trường hợp hắn chơi nó bằng cách xóa hết, rồi bắt nó đánh lại. ”Mình thật thông minh mà, hahahaha” nó nghĩ.
Sau khi xong công việc, cũng là lúc chuông báo hết giờ học nó trở lại lớp dọn sách vở. Vào lớp thì nó thấy Sin vẫn còn trong lớp, chắc là đợi nó.
Thấy nó Sin hỏi “có chuyện gì vậy”
“bla…..bla….bla”-nó kể tất tần tật cho Sin nghe
“rầm” “hắn thật quá đáng mà, cái đồ con trai nhỏ mọn, lần này tao tha cho hắn nhưng thử một lần coi, tao băm hắn ra trăm mảnh”- Sin lạnh lùng gằn từng chữ, nhìn Sin bây giờ y chan như ác quỷ vậy, thật đáng sợ.
“thôi về kẻo bảo vệ khóa cổng kìa”-nó hối thúc.
Sáng hôm sau tại phòng hôi học sinh
Nó vừa bước vào là hắn đã quát nó
“cô chưa làm xong mà dám bỏ về ah, đúng là vô trách nhiệm mà”
Nó biết ngay hắn giở trò mà, lần này nó phải cho hắn quê một vố mới được.
“anh chắc chứ”-nó hỏi
“đúng, tôi kiếm mà không thấy cô lưu trong máy”-hắn gật đầu
“tôi nghĩ là có người muốn hại tôi, xóa hết đi, nhưng mà không sao, tôi đây là ai chứ, một người đạt điểm tối đa khi vào trường này mà, hahahahaha”-nó cười thỏa mãn rồi đưa cho hắn cái USB.
Hắn cầm cái USB khó hiểu, hắn cắm USB vào, hiện lên đầu tiên là danh sách học sinh. Hắn mặt đỏ ngầu vì tức và vừa ngượng. Vì không chơi nó được mà còn bị nó chơi lại. Mọi người trong phòng rút rít cười.
Hắn cố lấy lại bình tĩnh”cô sao chép vào đây rồi xóa đi thì sao tôi thấy được, mà sao cô không lưu vào máy”-hắn tiếp tục bắt bẻ nó
“tôi có lưu hay không thì người nào đó tự hiểu, đúng là ấu trĩ chơi trò con nít”-nó giựt lấy cái USB rồi bỏ về lớp.
tâm trạng của nó hôm nay rất tốt vì chơi lại hắn, “chắc giờ này hắn đang rất tức giận. Hừ ai biểu dám chơi Lis này chứ, tôi không phải hạng vừa đâu, hahahahaha”- nó nghĩ
Hôm nay nó quyết định không ngủ ngục nữa mà tập trung vào bài học. Tất cả học sinh tròn mắt nhìn nó như sinh vật lạ, ai cũng nghỉ chắc hôm nay trời bão quá.
Thấy nó vui Sin vừa vuốt tóc nó vừa hỏi
“sao vui vậy”
“tao vừa chơi hắn một vố, tao biết ngay hắn sẽ xóa cái file đó đi nên tao copy qua USB, hahaha, chắc giờ hắn giống như cái núi lửa sắp phun trào rồi”-nó
“Uhm, giỏi lắm”-Sin khen nó
Với cái hành động của hai tụi nó làm cả lớp nổi da gà, nhìn hai tụi nó giống les vậy, hiazzz thật là khổ thân đẹp mà lại bị như vậy, thật là tiếc của trời cho mà.
Mấy ngày hôm sau, nó không bị hắn hành hạ cũng không thấy hắn đi học, nó nghĩ chắc là đang ngồi ở nhà nghĩ kế đây mà. Nhưng thật ra là hắn đi Mỹ vì hắn nghe tin mẹ mình bị bệnh.
End chap 5.2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.