Chương 34
Nguyễn Thùy Nhung
22/12/2022
Ừ thì dù là lý do gì cũng được, với tôi điều đó cũng chẳng có gì quan trọng nữa vì rốt cuộc thì nó cũng không phải xuất phát từ tình cảm thường tình như người ta.
Ban đầu tôi cứ tưởng lấy Duy, lập nên một hợp đồng với Duy cũng chỉ đơn giản là xem như mình phí thêm hai năm cuộc đời, đến mười năm tôi còn lãng phí được thì hai năm nào có sá gì? Thế nhưng không phải, có thể những ngày đầu chỉ là cố gắng để sống hòa hợp trong một căn phòng, sau đó là cảm giác đồng cảm với Duy, rồi thương cho nỗi đau của Duy, vui khi Duy được bố chồng cho phép mở cửa hàng, lo lắng cho những ngày đầu ế ẩm của Duy, vui cùng Duy khi cửa hàng khởi sắc hơn….
Những mối bận tâm đó trở thành thói quen, quen chờ Duy về mỗi tối, quen mùi hương cơ thể của một người đàn ông mỗi tối nằm bên cạnh, tôi đã tưởng đó chỉ là những cảm giác thường tình, cho đến hôm nay xa Duy rồi tôi mới nhận ra hình như mình đang thấy cô đơn.
Ngày trước tôi từng nghe đâu đó một câu rằng khi yêu ai đó thật lòng thì ta sẽ thấy rất cô đơn, tôi cũng chẳng biết câu nói đó có đúng không, chỉ là lúc này tôi thật sự rất cô đơn.
Cô đơn vì tôi chẳng còn muốn gặp gỡ ai thêm nữa, cô đơn vì cứ thích lang thang tới vài nơi ít ỏi mà tôi với Duy từng tới, từng chút ít kỷ niệm vụn vặt cứ như chạm khẽ vào tim, mông lung, hoang hoải. Nghĩ đến một ngày nào đó sẽ quay trở lại căn phòng quen thuộc để góp nhặt hết hành lý của mình và cúi đầu chào bố mẹ chồng thì tâm can tôi cứ nhói lên từng cơn quằn quại đớn đau, cả bố mẹ tôi nữa, tôi chưa hình dung mình sẽ mở lời như thế nào để cho bố mẹ bớt đau lòng nhất.
Lúc này tôi vừa mong Duy về, lại vừa mong Duy lâu về hơn một chút, cảm xúc khó hiểu và mâu thuẫn hệt như vừa mong được ở bên Duy lại vừa muốn trả Duy về với thế giới của Duy như lời mẹ ruột nói.
Vì Duy đã thừa nhận chuyện hợp đồng giữa hai chúng tôi với Vy và mẹ, vì mẹ Duy nói Duy đang lưỡng lự muốn sang Pháp, và cả vì hôm đó dù tôi đã mở lời hỏi nhưng Duy vẫn không hề muốn trả lời nên tôi nghĩ mình cũng nên chuẩn bị cho mình một chút, trước sau gì mà chẳng rời đi.
Thôi thì đoạn đường phía trước còn dài, có bước cùng nhau hay không không phải là điều quan trọng nhất, chỉ mong sau này rẽ lối thì cả hai chúng tôi vẫn sẽ được đồng hành trên một con đường đầy tình thương và sự tử tế như chúng tôi đã từng đi qua.
Duy sẽ tìm được một người phù hợp, một người có thể đồng hành cùng Duy trên con đường rộng thênh thang phía trước, tôi rồi cũng sẽ tìm cho mình được một lối đi cho riêng mình, xem như trên con đường đó chúng tôi từng có duyên khi đã từng va vào nhau một chút.
Mà tôi nghĩ mình cũng không cần phải ép mình quên đi đoạn ký ức về Duy, cả đời có được mấy đoạn kỷ niệm sâu sắc để có thể nhớ mãi, tôi sẽ gói gém cất nó vào một góc, sau này rảnh rỗi lại lôi ra gặm nhấm để nhớ về một thời từng đau lòng khi phải dính lấy một kẻ đáng ghét rồi lại đau lòng khi phải rời xa kẻ đó như vậy.
Tôi đã trải qua suốt một tuần như thế, ngày tới trường, chiều tối lang thang tới vài nơi ít ỏi cả hai từng đi tới, ít lắm, giờ tôi mới biết hai năm qua chúng tôi chỉ mới đi cùng nhau tới vài nơi như thế, quanh đi quẩn lại chỉ xung quanh trường tôi và cửa hàng của Duy.
Qua đêm nay sẽ tới ngày mai, qua đêm nay mặt trời lại sáng rõ, mai Duy sẽ về, ngày mai thôi, sẽ lại là một Duy đang say sưa mày mò pha chế trong đó, cũng có thể sau này nữa, ngày nào cũng sẽ thấy.
Sao cũng được, miễn là Duy được rực rỡ như Duy từng muốn.
Nghĩ thế tôi nhẹ lòng cất bước về nhà.
Lang thang mãi tới khi về tới cổng thì trời đã nhá nhem, tôi cứ đứng chần chừ mãi không dám bước tiếp vì thấy phía trước hình như có bóng người đang quay lưng lại phía mình, trên tay cầm một điếu thuốc, ánh thuốc lấp lóe bay vòng vòng hệt như một con đom đóm.
Tôi cứ đứng như thế, bước không dám bước mà lùi thì lại không lùi, cứ đứng căng mắt nhìn mãi như thế, vì tối nên nhận không ra dáng người nhưng lòng lại có chút cảm giác quen thuộc.
Người đó xoay lưng lại, đầu ngẩng cao, mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi lắp bắp:
-Sao…sao anh lại ở đây?
Duy không nói gì cả, chỉ đứng yên nhìn.
Con đom đóm đó sáng lấp lóe trong tay Duy.
Tim tôi như bị một thứ gì đó gõ vào một cái, vừa ấm áp vừa nhói đau, vừa hi vọng lại vừa cảm thấy vụn vỡ ra từng mảnh. Thế nhưng cuối cùng vẫn đủ lí trí để bước lại gần hơn bình tĩnh hỏi tiếp:
-Tôi cứ tưởng ngày mai anh mới về.
Ánh mắt đó vẫn nhìn tôi không rời, ánh mắt rất kỳ lạ, có chút khó hiểu, lại có chút chua xót, có chút mệt mỏi, lại có chút gì đó như xoáy sâu vào tận tâm can tôi.
-Chỗ này anh Dũng tới được tại sao tôi không tới được?
Giờ tôi mới để ý là bất cứ lúc nào tôi có liên quan đến anh Dũng thì đều bị Duy lôi ra chất vấn như thế, thế nhưng bây giờ tôi lại thấy Duy chẳng khác gì một đứa trẻ to đầu cả.
Trời thì tối, mà đứng nói chuyện trước cổng thế này không hay lắm nên tôi lách người qua Duy để mở cửa, Duy bước ngay sau tôi, vào trong nhà sáng rõ rồi tôi mới nhìn thấy ánh mắt Duy rất mệt mỏi, mà trên người hình như vẫn còn mặc bộ đồ từ sân bay về.
Tôi đưa tay gỡ điếu thuốc xuống khẽ nói:
-Từ trước giờ tôi có thấy anh hút đâu, đừng hút nữa.
Duy vẫn chỉ nhìn tôi nhưng lại chịu để yên cho tôi vứt tàn thuốc xuống đất, vừa ngẩng đầu lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Duy:
-Chưa hết hợp đồng với tôi ai cho cô chạy tới đây ở?
-Dù sao cũng sắp hết, tôi thấy mẹ anh nói đúng, hai năm hay gần hai năm thì trước sau gì mà chẳng kết thúc, thôi thì sớm một chút cũng được.
Duy chau mày lại nhìn tôi:
-Cô nôn nóng muốn kết thúc với tôi đến thế cơ à?
Chưa kịp nói xong thì Duy đã cúi xuống ép tôi vào tường và điên cuồng hôn tôi, cánh tay cứng rắn kẹp chặt tôi trong lòng, đầu lưỡi tham lam tách vào bên trong rồi mặc sức càn quấy. Cả người tôi cứng đơ không kịp phản ứng, thân hình cứng như sắt thép kia dần nóng hổi, hơi nóng truyền sang cả cơ thể run rẩy của tôi.
Tôi không đẩy Duy ra, chỉ mặc cho Duy tham lam quấn lấy, trong miệng tôi lúc đó có đủ đầy cảm giác trên đời, có ngọt ngào, có đau lòng, có cả nhung nhớ và cả chút tiếc nuối. Một lúc lâu sau bờ môi ẩm ướt kia mới chịu rời khỏi tôi, thấy tôi vẫn mím môi im lặng Duy mới khẽ cười:
-Vẫn chưa hết thời hạn cô đưa ra cơ mà.
Giây phút này tôi phải thừa nhận rằng trong tận tâm can vẫn còn những cảm xúc âm ỉ mà Duy vừa mới đốt lên, thế nhưng vẫn đủ lý trí để chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Tôi rời khỏi vòng tay Duy đứng cách ra mấy bước mới bình tĩnh nói:
-Chưa hết rồi cũng sẽ hết, tôi lại thấy chi bằng kết thúc ở đây luôn đi, nốt công tôi quay về xin lỗi bố mẹ anh một lần.
Duy chau mày lại, môi hình như hơi cong lên một cái:
-Cô học ở đâu ra cái luật rừng đó?
-Luật rừng gì?
-Cô là người lập ra hợp đồng thì cô phải tuân theo, cô tự ý phá vỡ trước thì cô phải đền?
Duy vừa nói vừa bước lại gần tôi:
-Là cô nói đấy nhé, muốn kết thúc lúc nào thì kết thúc.
Tôi vẫn cứng miệng:
-Giờ anh muốn sao?
-Muốn cô giữ đúng thời hạn.
-Cũng chỉ còn hai tháng nữa, anh còn muốn tôi quay về làm gì?
Duy môi cong lên lần nữa nhưng lại nhanh chóng giả vờ cúi xuống để dấu đi, mặt nghiêm nghị:
-Hai tháng cũng về.
-Kết thúc sớm để anh còn sang Pháp, dây dưa thêm làm gì cho lỡ khóa học.
Duy lại chau mày nhìn tôi:
-Ai nói với cô là tôi sang Pháp ?
Ừ, Duy không nói, cái này là tôi chỉ nghe mẹ ruột Duy nói, mà hôm nọ anh Dũng cũng nói là Duy không cần đi.
Tôi chống chế :
-Anh đi hay không tôi không biết, kể cả có ở lại thì cũng kết thúc với tôi để còn tìm một người khác phù hợp hơn, một người có thể giúp đỡ được cho anh.
-Như em cô à ?
-Ừ, kể cả không sang Pháp thì cũng có người am hiểu về nước hoa để giúp đỡ, để đi công tác với nhau. Anh yên tâm đi, tôi với nó dù là chị em nhưng thực tế một năm cũng chỉ gặp nhau nhiều lắm là vài lần nên không có vấn đề gì, hơn nữa ngay từ đầu nó mới là người mà bố tôi định gả cho anh.
Duy cau có nhìn tôi :
-Tôi đi công tác với em cô lúc nào?
Lát sau lại cúi xuống sát mặt tôi nói nhỏ:
-Nhưng ngay từ đầu người mà bố tôi định để gặp gỡ em cô cũng không phải là tôi mà là anh Dũng tôi.
Tôi bắt đầu đuối lý, mà trong giọng nói vừa rồi lại hình như lẫn vài chút ghen tuông, sợ Duy phát hiện ra nên ngượng vô cùng, cuối cùng tôi chống chế một cách yếu ớt:
-Hôm anh ra Hà Nội công tác, anh còn…còn… đi dạo Hồ Tây với ăn kem Tràng Tiền nữa, đừng có chối.
Duy cau mày tợn hơn, gắt gỏng:
-Tôi đi ăn kem với cô ta lúc nào? Tôi đi dạo Hồ Tây với cô ta lúc nào? Đó là cô ta đi cùng mẹ tôi.
-Ừ thì…
-Ừ thì cái gì?
-Ừ thì không đi công tác nhưng anh cũng đã nói cho em tôi biết chuyện hợp đồng giữa hai chúng ta, chẳng phải ngay từ đầu đã thống nhất sẽ không nói cho người thứ ba biết còn gì?
-Tôi không nói, là cô ta lén xem điện thoại của tôi.
Giờ tôi mới nhớ là có lần cãi nhau cái gì đó tôi có nói với Duy là dù sao cũng chỉ ở với nhau có hai năm, có lẽ là Vy đã đọc được tin nhắn đó.
Duy bước tới gần tôi hơn, hai tay đặt lên vai tôi, ánh mắt chân thành:
-Hôm tôi hẹn cô đi ăn mục đích là để giới thiệu với mẹ mình nhưng cô lại không đến, cô có biết tôi đã nghĩ gì không? Tôi cứ nghĩ cô vốn không quan trọng cuộc hẹn này, cũng như không quan trọng mối quan hệ giữa chúng ta nên đã rất đau lòng, thế nhưng sau đó tôi lại biết là do cô bị lừa nên đã kêu em cô đi sang công ty của bạn tôi làm rồi.
Đáy lòng tôi chợt mềm ra, vì biết Duy vốn vạch một ranh giới rõ ràng như thế với em gái hay vì lời Duy vừa nói, Duy đã đau lòng vì tưởng tôi đã coi nhẹ mối quan hệ giữa hai chúng tôi?
Hình như cảm giác của tôi đã đúng, chỉ là cách thể hiện của một người vốn khác thường như Duy thì cũng sẽ khác người, không cần ân cần chu đáo, không cần nhẹ nhàng, chỉ cứ thế, âm thầm quan tâm tới cảm nhận của tôi, tới gia đình tôi.
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó Duy lại áp sát vào người tôi chất vấn:
-Hôm ở Hà Nội tôi đã vội vàng kết thúc công việc để bay chuyến gần nhất về chúc mừng sinh nhật cô, thế nhưng về tới nơi lại thấy cô đang đón sinh nhật với anh Dũng.
Vừa nói Duy vừa đặt bàn tay lên ngực trái tôi:
-Anh Dũng ấm áp như vậy, chỗ này có rung động không?
Tôi run rẩy vẽ một vòng tròn trên trái tim Duy:
-Không, anh Dũng ấm áp như anh Toàn tôi, thế nhưng tôi lại bị rung động bởi những cơn nóng lạnh thất thường ở đây.
Duy lại cúi xuống áp cánh môi mềm mại ẩm ướt vào môi tôi kịch liệt chà sát, di chuyển dần xuống cổ, sang bên vành tai, rồi đột ngột dừng lại và bế xốc tôi bước vào phòng ngủ. Duy đặt tôi lên giường, bàn tay lần mò vào tới eo tôi siết chặt ở đó rồi lẩm bẩm:
-Mấy ngày ở đây không ăn à?
Đúng là mấy ngày ở đây tôi ăn không ngon, đêm ngủ cũng chập chờn nên người gầy đi, tôi kéo đầu Duy xuống nói khẽ vào tai:
-Nhưng chỗ nào cần mập thì vẫn mập.
Duy rít vào một hơi rất mạnh, bàn tay lập tức di chuyển lên đỉnh đồi đang lấp ló của tôi mặc sức nắn bóp, thế nhưng miệng vẫn chưa tha cho tôi:
-Sau này còn đón sinh nhật với người khác như vậy nữa không?
-Kh..ô..ng. Sau này chỉ đón sinh nhật với anh thôi.
Duy dừng lại nhìn tôi mỉm cười:
-Đừng có lẻo mép.
-Thật. Sau này năm nào cũng sẽ đón sinh nhật cùng anh.
-Có đòi kết thúc hợp đồng nữa không?
-Kh…ô…ng.
Duy cười nham nhở:
-Tạm tha.
Nói xong liền nhanh chóng thò tay xuống cởi bỏ từng lớp quần áo trên người tôi, môi lưỡi vẫn khuấy đảo điên cuồng trong miệng tôi, tôi đưa hai tay vòng qua cổ Duy, cũng cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của Duy, khát khao trong cơ thể dần cháy lên, bây giờ tôi mới biết mình đã nhớ Duy biết bao nhiêu. Bây giờ tôi mới biết vì sao suốt hai năm qua lúc nào tôi cũng muốn sớm tới ngày kết thúc, ban đầu là vì ghét Duy nên muốn sớm được tự do, còn sau này tôi vẫn mong mỏi tới ngày đó nhưng không phải vì ghét Duy, mà là vì sợ một ngày nào đó sẽ thích Duy.
Rốt cuộc tôi đã thích Duy từ khi nào nhỉ? Khó lắm, tôi chẳng thể trả lời được câu hỏi đó, chẳng phải tình cảm vốn là thứ phức tạp nhất trên đời hay sao. Tình cảm vốn là cảm xúc, không thể nhìn thấy, cũng không thể nắm bắt, thế mà cứ từng ngày len lỏi vào tận đáy con tim.
Môi Duy nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt, tiếp tục giày vò nụ xuân đang căng tràn của tôi, bàn tay dời xuống chạm vào đùi non của tôi, chạm vào nơi trống rỗng nhất đang khao khát lấp đầy của tôi. Toàn thân tôi run rẩy, từng sợi dây thần kinh căng lên, Duy dùng răng cắn nhẹ nụ hoa kia, ngực tôi căng cứng khó thở, tôi không thể năm yên cứ vặn vẹo hết bên này sang bên kia dưới thân hình rắn chắc nóng hổi đó, đầu lưỡi mát lạnh của Duy lướt qua từng ngóc nghách trên thân thể tôi, cổ họng tôi bật ra tiếng rên rỉ:
-Duy. Duy. Anh.
Duy dừng lại nhìn tôi mỉm cười rồi đột ngột ấn hông một cái thật mạnh, vật cứng rắn kia lập tức chôn chặt trong người tôi, từng cử động lên xuống của Duy đều chạm vào nơi sâu nhất của tôi, cảm giác căng trướng cực điểm chạy dài ở phần bụng dưới, bàn tay tôi ôm siết lấy tấm lưng trần nhẫy nhụa mồ hôi rên rỉ.
Duy vừa điên cuồng vừa chậm rãi từng cử động khiến toàn thân tôi đê mê không thể thốt nên lời, giờ phút này không còn hợp đồng, không còn lời của mẹ Duy, không còn nút thắt giữa hai chúng tôi, chỉ có tôi, có Duy với những khoái cảm tột đỉnh quen thuộc.
Sau khi đã cùng nhau đi từ cảm giác đê mê đến đỉnh cao hoan lạc như mưa giông bão giật, Duy điên cuồng trút hết dòng khí ấm nóng vào trong người tôi, cảm giác thỏa mãn và sung sướng không thể thốt nên lời.
Duy nằm vật xuống bên cạnh tôi, cánh tay rắn rỏi kéo tôi ép sát vào người, chúng tôi cứ nằm bên nhau như thế, gần đến mức nghe rõ cả từng nhịp thở, lát sau thấy tôi cục cựa người Duy lại chồm người lên đè xuống rồi cười nham nhở:
-Nằm yên đi, lát nữa làm thêm một lần nữa cho chắc.
-Chắc gì?
-Đến lúc sản xuất em bé rồi, bố mẹ ai cũng đang mong cả.
Tôi hơi ngại nên cúi đầu dụi dụi liên hồi vào ngực Duy, Duy lại càng nham nhở hơn:
-Sau này sinh con phải đẹp như anh, mắt giống anh, miệng giống anh…à không, mấy cái đó cũng chưa quan trọng bằng điều này, con sinh ra phải thông minh giống anh chứ đừng ngốc như em, em ngốc lắm.
Mọi khi bị chê ngốc tôi hay gân cổ lên cãi thế nhưng lúc đó chỉ nhỏ giọng bao biện:
-Em không thông minh bằng anh nhưng cũng không đến nỗi ngốc như thế. Mà Duy này.
Tôi ngóc đầu lên hỏi:
-Từ khi nào anh không muốn xa em nữa?
Duy đưa tay chạm vào môi tôi một cái rồi cười bảo:
-Từ khi biết em chỉ giỏi lẻo mép thôi chứ thật ra rất ngốc nghếch, ngốc tới mức cứ bị em gái mình lừa hết lần này đến lần khác mà cũng không biết.
Tôi biết Duy đang cố tình xéo xắt mình nên không nói mà chỉ đưa mắt lườm Duy.
-Lườm gì? Không đúng à? Em mà rời anh ra thì lại phải chui về làm cái đuôi của anh Toàn thôi, mà anh Toàn thì bị em bám mấy chục năm rồi, đủ rồi, từ giờ muốn đu cổ cứ đu anh là được rồi.
Tôi vòng tay qua Duy ôm chặt hơn, hóa ra cảm giác được yêu một người, cùng người đó chung sống lại hạnh phúc đến vậy, ấm áp đến vậy.
Sực nhớ tới chuyện của bố mẹ tôi vội hỏi:
-Duy này, không biết bố mẹ còn giận em không nhỉ? Lát nữa về xin lỗi bố anh nhớ ăn nói nhỏ nhẹ thôi nhé.
-Không sao đâu, bố mẹ không giận em đâu, anh giải thích hết rồi, mà hôm nay cũng không về nhà đâu.
Tôi ngạc nhiên:
-Không về nhà thế mình đi đâu?
Duy bật cười:
-Anh đã nói rồi, hôm nay ở đây sản xuất em bé, ngày mai về ra nhà hàng với bố mẹ. Em còn nhớ hôm nọ ở công viên anh nói đợi sau khi anh về rồi mình nói chuyện tiếp không?
Tôi gật đầu:
-Em nhớ.
-Anh với anh Dũng bàn nhau rồi, ngày đó bố mẹ chưa có được một đám cưới cho đàng hoàng, bao năm qua mẹ hi sinh vì bố con anh quá nhiều rồi, nhiều đến mức không có gì có thể bù đắp được, thế nên bọn anh muốn bí mật tổ chức một bữa tiệc cho bố mẹ.
Anh cũng đã định trong hôm đó sẽ bàn tiếp với em về chuyện hợp đồng của chúng ta.
Duy nhìn nhìn tôi một lát rồi nói tiếp:
-Anh thì không biết nhưng anh Dũng nói nhân viên anh ấy vào công ty sẽ ký hợp đồng một năm, hai năm rồi tới vô thời hạn gì đó.
-Thế bây giờ anh muốn ký thêm mấy năm?
Bàn tay Duy không yên phận mà tiếp tục lướt trên ngực tôi:
-Ký làm gì lắm lần cho mệt, ký thêm lần này nữa thôi, suốt đời.
Có một luồng khí ấm nóng len lỏi vào tận sâu trong đáy lòng tôi.
-Mẹ anh… ý anh là mẹ ruột của anh…
Duy ngập ngừng vài giây rồi vùi mặt vào tóc tôi nói nhỏ:
-Anh đã nói rõ với mẹ, anh nghĩ mẹ cũng sẽ hiểu, thật ra anh chưa từng có ý định đi sang nước ngoài cùng mẹ, bây giờ lại càng không.
Hơi thở của Duy đều đều phả vào tai tôi, men theo vành tai chạy thẳng vào trái tim trong lồng ngực, cuồn cuộn lên thứ xúc cảm không thốt thành lời.
Ngày mai tôi sẽ theo Duy về xin lỗi bố mẹ, về với gia đình Duy, với gia đình tôi, tôi tin những người tử tế sẽ luôn yêu thương nhau bằng cách tử tế nhất.
Ban đầu tôi cứ tưởng lấy Duy, lập nên một hợp đồng với Duy cũng chỉ đơn giản là xem như mình phí thêm hai năm cuộc đời, đến mười năm tôi còn lãng phí được thì hai năm nào có sá gì? Thế nhưng không phải, có thể những ngày đầu chỉ là cố gắng để sống hòa hợp trong một căn phòng, sau đó là cảm giác đồng cảm với Duy, rồi thương cho nỗi đau của Duy, vui khi Duy được bố chồng cho phép mở cửa hàng, lo lắng cho những ngày đầu ế ẩm của Duy, vui cùng Duy khi cửa hàng khởi sắc hơn….
Những mối bận tâm đó trở thành thói quen, quen chờ Duy về mỗi tối, quen mùi hương cơ thể của một người đàn ông mỗi tối nằm bên cạnh, tôi đã tưởng đó chỉ là những cảm giác thường tình, cho đến hôm nay xa Duy rồi tôi mới nhận ra hình như mình đang thấy cô đơn.
Ngày trước tôi từng nghe đâu đó một câu rằng khi yêu ai đó thật lòng thì ta sẽ thấy rất cô đơn, tôi cũng chẳng biết câu nói đó có đúng không, chỉ là lúc này tôi thật sự rất cô đơn.
Cô đơn vì tôi chẳng còn muốn gặp gỡ ai thêm nữa, cô đơn vì cứ thích lang thang tới vài nơi ít ỏi mà tôi với Duy từng tới, từng chút ít kỷ niệm vụn vặt cứ như chạm khẽ vào tim, mông lung, hoang hoải. Nghĩ đến một ngày nào đó sẽ quay trở lại căn phòng quen thuộc để góp nhặt hết hành lý của mình và cúi đầu chào bố mẹ chồng thì tâm can tôi cứ nhói lên từng cơn quằn quại đớn đau, cả bố mẹ tôi nữa, tôi chưa hình dung mình sẽ mở lời như thế nào để cho bố mẹ bớt đau lòng nhất.
Lúc này tôi vừa mong Duy về, lại vừa mong Duy lâu về hơn một chút, cảm xúc khó hiểu và mâu thuẫn hệt như vừa mong được ở bên Duy lại vừa muốn trả Duy về với thế giới của Duy như lời mẹ ruột nói.
Vì Duy đã thừa nhận chuyện hợp đồng giữa hai chúng tôi với Vy và mẹ, vì mẹ Duy nói Duy đang lưỡng lự muốn sang Pháp, và cả vì hôm đó dù tôi đã mở lời hỏi nhưng Duy vẫn không hề muốn trả lời nên tôi nghĩ mình cũng nên chuẩn bị cho mình một chút, trước sau gì mà chẳng rời đi.
Thôi thì đoạn đường phía trước còn dài, có bước cùng nhau hay không không phải là điều quan trọng nhất, chỉ mong sau này rẽ lối thì cả hai chúng tôi vẫn sẽ được đồng hành trên một con đường đầy tình thương và sự tử tế như chúng tôi đã từng đi qua.
Duy sẽ tìm được một người phù hợp, một người có thể đồng hành cùng Duy trên con đường rộng thênh thang phía trước, tôi rồi cũng sẽ tìm cho mình được một lối đi cho riêng mình, xem như trên con đường đó chúng tôi từng có duyên khi đã từng va vào nhau một chút.
Mà tôi nghĩ mình cũng không cần phải ép mình quên đi đoạn ký ức về Duy, cả đời có được mấy đoạn kỷ niệm sâu sắc để có thể nhớ mãi, tôi sẽ gói gém cất nó vào một góc, sau này rảnh rỗi lại lôi ra gặm nhấm để nhớ về một thời từng đau lòng khi phải dính lấy một kẻ đáng ghét rồi lại đau lòng khi phải rời xa kẻ đó như vậy.
Tôi đã trải qua suốt một tuần như thế, ngày tới trường, chiều tối lang thang tới vài nơi ít ỏi cả hai từng đi tới, ít lắm, giờ tôi mới biết hai năm qua chúng tôi chỉ mới đi cùng nhau tới vài nơi như thế, quanh đi quẩn lại chỉ xung quanh trường tôi và cửa hàng của Duy.
Qua đêm nay sẽ tới ngày mai, qua đêm nay mặt trời lại sáng rõ, mai Duy sẽ về, ngày mai thôi, sẽ lại là một Duy đang say sưa mày mò pha chế trong đó, cũng có thể sau này nữa, ngày nào cũng sẽ thấy.
Sao cũng được, miễn là Duy được rực rỡ như Duy từng muốn.
Nghĩ thế tôi nhẹ lòng cất bước về nhà.
Lang thang mãi tới khi về tới cổng thì trời đã nhá nhem, tôi cứ đứng chần chừ mãi không dám bước tiếp vì thấy phía trước hình như có bóng người đang quay lưng lại phía mình, trên tay cầm một điếu thuốc, ánh thuốc lấp lóe bay vòng vòng hệt như một con đom đóm.
Tôi cứ đứng như thế, bước không dám bước mà lùi thì lại không lùi, cứ đứng căng mắt nhìn mãi như thế, vì tối nên nhận không ra dáng người nhưng lòng lại có chút cảm giác quen thuộc.
Người đó xoay lưng lại, đầu ngẩng cao, mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi lắp bắp:
-Sao…sao anh lại ở đây?
Duy không nói gì cả, chỉ đứng yên nhìn.
Con đom đóm đó sáng lấp lóe trong tay Duy.
Tim tôi như bị một thứ gì đó gõ vào một cái, vừa ấm áp vừa nhói đau, vừa hi vọng lại vừa cảm thấy vụn vỡ ra từng mảnh. Thế nhưng cuối cùng vẫn đủ lí trí để bước lại gần hơn bình tĩnh hỏi tiếp:
-Tôi cứ tưởng ngày mai anh mới về.
Ánh mắt đó vẫn nhìn tôi không rời, ánh mắt rất kỳ lạ, có chút khó hiểu, lại có chút chua xót, có chút mệt mỏi, lại có chút gì đó như xoáy sâu vào tận tâm can tôi.
-Chỗ này anh Dũng tới được tại sao tôi không tới được?
Giờ tôi mới để ý là bất cứ lúc nào tôi có liên quan đến anh Dũng thì đều bị Duy lôi ra chất vấn như thế, thế nhưng bây giờ tôi lại thấy Duy chẳng khác gì một đứa trẻ to đầu cả.
Trời thì tối, mà đứng nói chuyện trước cổng thế này không hay lắm nên tôi lách người qua Duy để mở cửa, Duy bước ngay sau tôi, vào trong nhà sáng rõ rồi tôi mới nhìn thấy ánh mắt Duy rất mệt mỏi, mà trên người hình như vẫn còn mặc bộ đồ từ sân bay về.
Tôi đưa tay gỡ điếu thuốc xuống khẽ nói:
-Từ trước giờ tôi có thấy anh hút đâu, đừng hút nữa.
Duy vẫn chỉ nhìn tôi nhưng lại chịu để yên cho tôi vứt tàn thuốc xuống đất, vừa ngẩng đầu lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Duy:
-Chưa hết hợp đồng với tôi ai cho cô chạy tới đây ở?
-Dù sao cũng sắp hết, tôi thấy mẹ anh nói đúng, hai năm hay gần hai năm thì trước sau gì mà chẳng kết thúc, thôi thì sớm một chút cũng được.
Duy chau mày lại nhìn tôi:
-Cô nôn nóng muốn kết thúc với tôi đến thế cơ à?
Chưa kịp nói xong thì Duy đã cúi xuống ép tôi vào tường và điên cuồng hôn tôi, cánh tay cứng rắn kẹp chặt tôi trong lòng, đầu lưỡi tham lam tách vào bên trong rồi mặc sức càn quấy. Cả người tôi cứng đơ không kịp phản ứng, thân hình cứng như sắt thép kia dần nóng hổi, hơi nóng truyền sang cả cơ thể run rẩy của tôi.
Tôi không đẩy Duy ra, chỉ mặc cho Duy tham lam quấn lấy, trong miệng tôi lúc đó có đủ đầy cảm giác trên đời, có ngọt ngào, có đau lòng, có cả nhung nhớ và cả chút tiếc nuối. Một lúc lâu sau bờ môi ẩm ướt kia mới chịu rời khỏi tôi, thấy tôi vẫn mím môi im lặng Duy mới khẽ cười:
-Vẫn chưa hết thời hạn cô đưa ra cơ mà.
Giây phút này tôi phải thừa nhận rằng trong tận tâm can vẫn còn những cảm xúc âm ỉ mà Duy vừa mới đốt lên, thế nhưng vẫn đủ lý trí để chuẩn bị cho một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Tôi rời khỏi vòng tay Duy đứng cách ra mấy bước mới bình tĩnh nói:
-Chưa hết rồi cũng sẽ hết, tôi lại thấy chi bằng kết thúc ở đây luôn đi, nốt công tôi quay về xin lỗi bố mẹ anh một lần.
Duy chau mày lại, môi hình như hơi cong lên một cái:
-Cô học ở đâu ra cái luật rừng đó?
-Luật rừng gì?
-Cô là người lập ra hợp đồng thì cô phải tuân theo, cô tự ý phá vỡ trước thì cô phải đền?
Duy vừa nói vừa bước lại gần tôi:
-Là cô nói đấy nhé, muốn kết thúc lúc nào thì kết thúc.
Tôi vẫn cứng miệng:
-Giờ anh muốn sao?
-Muốn cô giữ đúng thời hạn.
-Cũng chỉ còn hai tháng nữa, anh còn muốn tôi quay về làm gì?
Duy môi cong lên lần nữa nhưng lại nhanh chóng giả vờ cúi xuống để dấu đi, mặt nghiêm nghị:
-Hai tháng cũng về.
-Kết thúc sớm để anh còn sang Pháp, dây dưa thêm làm gì cho lỡ khóa học.
Duy lại chau mày nhìn tôi:
-Ai nói với cô là tôi sang Pháp ?
Ừ, Duy không nói, cái này là tôi chỉ nghe mẹ ruột Duy nói, mà hôm nọ anh Dũng cũng nói là Duy không cần đi.
Tôi chống chế :
-Anh đi hay không tôi không biết, kể cả có ở lại thì cũng kết thúc với tôi để còn tìm một người khác phù hợp hơn, một người có thể giúp đỡ được cho anh.
-Như em cô à ?
-Ừ, kể cả không sang Pháp thì cũng có người am hiểu về nước hoa để giúp đỡ, để đi công tác với nhau. Anh yên tâm đi, tôi với nó dù là chị em nhưng thực tế một năm cũng chỉ gặp nhau nhiều lắm là vài lần nên không có vấn đề gì, hơn nữa ngay từ đầu nó mới là người mà bố tôi định gả cho anh.
Duy cau có nhìn tôi :
-Tôi đi công tác với em cô lúc nào?
Lát sau lại cúi xuống sát mặt tôi nói nhỏ:
-Nhưng ngay từ đầu người mà bố tôi định để gặp gỡ em cô cũng không phải là tôi mà là anh Dũng tôi.
Tôi bắt đầu đuối lý, mà trong giọng nói vừa rồi lại hình như lẫn vài chút ghen tuông, sợ Duy phát hiện ra nên ngượng vô cùng, cuối cùng tôi chống chế một cách yếu ớt:
-Hôm anh ra Hà Nội công tác, anh còn…còn… đi dạo Hồ Tây với ăn kem Tràng Tiền nữa, đừng có chối.
Duy cau mày tợn hơn, gắt gỏng:
-Tôi đi ăn kem với cô ta lúc nào? Tôi đi dạo Hồ Tây với cô ta lúc nào? Đó là cô ta đi cùng mẹ tôi.
-Ừ thì…
-Ừ thì cái gì?
-Ừ thì không đi công tác nhưng anh cũng đã nói cho em tôi biết chuyện hợp đồng giữa hai chúng ta, chẳng phải ngay từ đầu đã thống nhất sẽ không nói cho người thứ ba biết còn gì?
-Tôi không nói, là cô ta lén xem điện thoại của tôi.
Giờ tôi mới nhớ là có lần cãi nhau cái gì đó tôi có nói với Duy là dù sao cũng chỉ ở với nhau có hai năm, có lẽ là Vy đã đọc được tin nhắn đó.
Duy bước tới gần tôi hơn, hai tay đặt lên vai tôi, ánh mắt chân thành:
-Hôm tôi hẹn cô đi ăn mục đích là để giới thiệu với mẹ mình nhưng cô lại không đến, cô có biết tôi đã nghĩ gì không? Tôi cứ nghĩ cô vốn không quan trọng cuộc hẹn này, cũng như không quan trọng mối quan hệ giữa chúng ta nên đã rất đau lòng, thế nhưng sau đó tôi lại biết là do cô bị lừa nên đã kêu em cô đi sang công ty của bạn tôi làm rồi.
Đáy lòng tôi chợt mềm ra, vì biết Duy vốn vạch một ranh giới rõ ràng như thế với em gái hay vì lời Duy vừa nói, Duy đã đau lòng vì tưởng tôi đã coi nhẹ mối quan hệ giữa hai chúng tôi?
Hình như cảm giác của tôi đã đúng, chỉ là cách thể hiện của một người vốn khác thường như Duy thì cũng sẽ khác người, không cần ân cần chu đáo, không cần nhẹ nhàng, chỉ cứ thế, âm thầm quan tâm tới cảm nhận của tôi, tới gia đình tôi.
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó Duy lại áp sát vào người tôi chất vấn:
-Hôm ở Hà Nội tôi đã vội vàng kết thúc công việc để bay chuyến gần nhất về chúc mừng sinh nhật cô, thế nhưng về tới nơi lại thấy cô đang đón sinh nhật với anh Dũng.
Vừa nói Duy vừa đặt bàn tay lên ngực trái tôi:
-Anh Dũng ấm áp như vậy, chỗ này có rung động không?
Tôi run rẩy vẽ một vòng tròn trên trái tim Duy:
-Không, anh Dũng ấm áp như anh Toàn tôi, thế nhưng tôi lại bị rung động bởi những cơn nóng lạnh thất thường ở đây.
Duy lại cúi xuống áp cánh môi mềm mại ẩm ướt vào môi tôi kịch liệt chà sát, di chuyển dần xuống cổ, sang bên vành tai, rồi đột ngột dừng lại và bế xốc tôi bước vào phòng ngủ. Duy đặt tôi lên giường, bàn tay lần mò vào tới eo tôi siết chặt ở đó rồi lẩm bẩm:
-Mấy ngày ở đây không ăn à?
Đúng là mấy ngày ở đây tôi ăn không ngon, đêm ngủ cũng chập chờn nên người gầy đi, tôi kéo đầu Duy xuống nói khẽ vào tai:
-Nhưng chỗ nào cần mập thì vẫn mập.
Duy rít vào một hơi rất mạnh, bàn tay lập tức di chuyển lên đỉnh đồi đang lấp ló của tôi mặc sức nắn bóp, thế nhưng miệng vẫn chưa tha cho tôi:
-Sau này còn đón sinh nhật với người khác như vậy nữa không?
-Kh..ô..ng. Sau này chỉ đón sinh nhật với anh thôi.
Duy dừng lại nhìn tôi mỉm cười:
-Đừng có lẻo mép.
-Thật. Sau này năm nào cũng sẽ đón sinh nhật cùng anh.
-Có đòi kết thúc hợp đồng nữa không?
-Kh…ô…ng.
Duy cười nham nhở:
-Tạm tha.
Nói xong liền nhanh chóng thò tay xuống cởi bỏ từng lớp quần áo trên người tôi, môi lưỡi vẫn khuấy đảo điên cuồng trong miệng tôi, tôi đưa hai tay vòng qua cổ Duy, cũng cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của Duy, khát khao trong cơ thể dần cháy lên, bây giờ tôi mới biết mình đã nhớ Duy biết bao nhiêu. Bây giờ tôi mới biết vì sao suốt hai năm qua lúc nào tôi cũng muốn sớm tới ngày kết thúc, ban đầu là vì ghét Duy nên muốn sớm được tự do, còn sau này tôi vẫn mong mỏi tới ngày đó nhưng không phải vì ghét Duy, mà là vì sợ một ngày nào đó sẽ thích Duy.
Rốt cuộc tôi đã thích Duy từ khi nào nhỉ? Khó lắm, tôi chẳng thể trả lời được câu hỏi đó, chẳng phải tình cảm vốn là thứ phức tạp nhất trên đời hay sao. Tình cảm vốn là cảm xúc, không thể nhìn thấy, cũng không thể nắm bắt, thế mà cứ từng ngày len lỏi vào tận đáy con tim.
Môi Duy nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt, tiếp tục giày vò nụ xuân đang căng tràn của tôi, bàn tay dời xuống chạm vào đùi non của tôi, chạm vào nơi trống rỗng nhất đang khao khát lấp đầy của tôi. Toàn thân tôi run rẩy, từng sợi dây thần kinh căng lên, Duy dùng răng cắn nhẹ nụ hoa kia, ngực tôi căng cứng khó thở, tôi không thể năm yên cứ vặn vẹo hết bên này sang bên kia dưới thân hình rắn chắc nóng hổi đó, đầu lưỡi mát lạnh của Duy lướt qua từng ngóc nghách trên thân thể tôi, cổ họng tôi bật ra tiếng rên rỉ:
-Duy. Duy. Anh.
Duy dừng lại nhìn tôi mỉm cười rồi đột ngột ấn hông một cái thật mạnh, vật cứng rắn kia lập tức chôn chặt trong người tôi, từng cử động lên xuống của Duy đều chạm vào nơi sâu nhất của tôi, cảm giác căng trướng cực điểm chạy dài ở phần bụng dưới, bàn tay tôi ôm siết lấy tấm lưng trần nhẫy nhụa mồ hôi rên rỉ.
Duy vừa điên cuồng vừa chậm rãi từng cử động khiến toàn thân tôi đê mê không thể thốt nên lời, giờ phút này không còn hợp đồng, không còn lời của mẹ Duy, không còn nút thắt giữa hai chúng tôi, chỉ có tôi, có Duy với những khoái cảm tột đỉnh quen thuộc.
Sau khi đã cùng nhau đi từ cảm giác đê mê đến đỉnh cao hoan lạc như mưa giông bão giật, Duy điên cuồng trút hết dòng khí ấm nóng vào trong người tôi, cảm giác thỏa mãn và sung sướng không thể thốt nên lời.
Duy nằm vật xuống bên cạnh tôi, cánh tay rắn rỏi kéo tôi ép sát vào người, chúng tôi cứ nằm bên nhau như thế, gần đến mức nghe rõ cả từng nhịp thở, lát sau thấy tôi cục cựa người Duy lại chồm người lên đè xuống rồi cười nham nhở:
-Nằm yên đi, lát nữa làm thêm một lần nữa cho chắc.
-Chắc gì?
-Đến lúc sản xuất em bé rồi, bố mẹ ai cũng đang mong cả.
Tôi hơi ngại nên cúi đầu dụi dụi liên hồi vào ngực Duy, Duy lại càng nham nhở hơn:
-Sau này sinh con phải đẹp như anh, mắt giống anh, miệng giống anh…à không, mấy cái đó cũng chưa quan trọng bằng điều này, con sinh ra phải thông minh giống anh chứ đừng ngốc như em, em ngốc lắm.
Mọi khi bị chê ngốc tôi hay gân cổ lên cãi thế nhưng lúc đó chỉ nhỏ giọng bao biện:
-Em không thông minh bằng anh nhưng cũng không đến nỗi ngốc như thế. Mà Duy này.
Tôi ngóc đầu lên hỏi:
-Từ khi nào anh không muốn xa em nữa?
Duy đưa tay chạm vào môi tôi một cái rồi cười bảo:
-Từ khi biết em chỉ giỏi lẻo mép thôi chứ thật ra rất ngốc nghếch, ngốc tới mức cứ bị em gái mình lừa hết lần này đến lần khác mà cũng không biết.
Tôi biết Duy đang cố tình xéo xắt mình nên không nói mà chỉ đưa mắt lườm Duy.
-Lườm gì? Không đúng à? Em mà rời anh ra thì lại phải chui về làm cái đuôi của anh Toàn thôi, mà anh Toàn thì bị em bám mấy chục năm rồi, đủ rồi, từ giờ muốn đu cổ cứ đu anh là được rồi.
Tôi vòng tay qua Duy ôm chặt hơn, hóa ra cảm giác được yêu một người, cùng người đó chung sống lại hạnh phúc đến vậy, ấm áp đến vậy.
Sực nhớ tới chuyện của bố mẹ tôi vội hỏi:
-Duy này, không biết bố mẹ còn giận em không nhỉ? Lát nữa về xin lỗi bố anh nhớ ăn nói nhỏ nhẹ thôi nhé.
-Không sao đâu, bố mẹ không giận em đâu, anh giải thích hết rồi, mà hôm nay cũng không về nhà đâu.
Tôi ngạc nhiên:
-Không về nhà thế mình đi đâu?
Duy bật cười:
-Anh đã nói rồi, hôm nay ở đây sản xuất em bé, ngày mai về ra nhà hàng với bố mẹ. Em còn nhớ hôm nọ ở công viên anh nói đợi sau khi anh về rồi mình nói chuyện tiếp không?
Tôi gật đầu:
-Em nhớ.
-Anh với anh Dũng bàn nhau rồi, ngày đó bố mẹ chưa có được một đám cưới cho đàng hoàng, bao năm qua mẹ hi sinh vì bố con anh quá nhiều rồi, nhiều đến mức không có gì có thể bù đắp được, thế nên bọn anh muốn bí mật tổ chức một bữa tiệc cho bố mẹ.
Anh cũng đã định trong hôm đó sẽ bàn tiếp với em về chuyện hợp đồng của chúng ta.
Duy nhìn nhìn tôi một lát rồi nói tiếp:
-Anh thì không biết nhưng anh Dũng nói nhân viên anh ấy vào công ty sẽ ký hợp đồng một năm, hai năm rồi tới vô thời hạn gì đó.
-Thế bây giờ anh muốn ký thêm mấy năm?
Bàn tay Duy không yên phận mà tiếp tục lướt trên ngực tôi:
-Ký làm gì lắm lần cho mệt, ký thêm lần này nữa thôi, suốt đời.
Có một luồng khí ấm nóng len lỏi vào tận sâu trong đáy lòng tôi.
-Mẹ anh… ý anh là mẹ ruột của anh…
Duy ngập ngừng vài giây rồi vùi mặt vào tóc tôi nói nhỏ:
-Anh đã nói rõ với mẹ, anh nghĩ mẹ cũng sẽ hiểu, thật ra anh chưa từng có ý định đi sang nước ngoài cùng mẹ, bây giờ lại càng không.
Hơi thở của Duy đều đều phả vào tai tôi, men theo vành tai chạy thẳng vào trái tim trong lồng ngực, cuồn cuộn lên thứ xúc cảm không thốt thành lời.
Ngày mai tôi sẽ theo Duy về xin lỗi bố mẹ, về với gia đình Duy, với gia đình tôi, tôi tin những người tử tế sẽ luôn yêu thương nhau bằng cách tử tế nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.