Chương 6
Nguyễn Thùy Nhung
18/11/2022
Xong đợt thi đó tôi về quê mấy ngày, vừa để xả hơi vừa để đón sinh nhật cùng bố, anh tôi làm gần nhà còn tôi thì vài ba tuần mới về nên lần nào cũng đâm ra quí hóa, bố nấu cho tôi không biết bao nhiêu là món, lúc nào bố cũng sợ tôi ở trên thành phố một mình ăn uống thất thường nên ngoài nấu ra thì bố còn làm sẵn cả mấy con gà bỏ tủ lạnh cho tôi mang đi.
Hôm đó tôi nói mình sẽ tự làm bánh kem cho bố, tôi không khéo tay lắm nên cái bánh làm ra nhìn mãi cũng không biết hình gì thế mà bố tôi cứ cười mãi không nỡ cắt, anh Toàn nhăn nhó nhìn tôi :
-Ai dạy cho mày làm cái này thế ?
Tôi biết anh châm chọc nên cãi :
-« Cái này » là cái gì ? Anh phải hỏi cho nó rõ ràng.
-Tao có nhìn ra cái bánh đâu, thấy nó cứ vừa tròn vừa méo mà cũng chả ra cái màu gì cả.
Thấy tôi phụng phịu nên bố động viên :
-Tròn méo gì cũng ra cái bánh là được rồi, ban đầu thấy nó lỉnh ca lỉnh kỉnh nào bột nào khuôn bố còn sợ nó thành cái giống khác cơ.
Anh Toàn được thể càng cười tợn hơn, tôi cũng không biết sao mình dở đến thế, cứ cái gì cần khéo léo thì tôi tránh ra càng xa càng tốt, anh tôi có khi còn giỏi hơn cả tôi. Đợt này không biết có phải tôi ít về hay không mà nhìn anh có vẻ gầy, người lại xanh xao, tối đó khi cả nhà ngồi uống trà ngoài sân tôi hỏi anh :
-Anh cứ uống cho nhiều hay sao mà người toàn xương với xương thế ?
Anh Toàn thò tay gõ đầu tôi :
-Uống cái đầu mày á, tao uống có khi còn thua mày, mày đừng tưởng tao không biết cái trình bợm nhậu của mày.
Tôi không biết uống bia nhưng rượu thì uống khá được, ngày nhỏ có đợt mẹ tôi nấu rượu bán, tôi hay lén ăn cơm rượu mẹ ủ nên sau này lần đầu tiên theo cái Nhi uống mà mấy ly liền cũng không xi nhê gì mới biết là hình như mình có đô thật, mấy lần anh Nam còn trêu tôi có m.áu men trong người từ nhỏ, giờ anh Toàn nói thế tôi không cãi được nhưng rõ ràng là anh gầy hơn, người cũng mệt mỏi hơn nữa.
Mẹ nghe tôi nói thế lại giật mình lo lắng giục :
-Đấy, mấy hôm trước mẹ bảo anh con đi khám đi mà nó chưa chịu, phải khám xem có làm sao trong người không chứ đàn ông con trai mà mỗi bữa ăn được có hai lưng chén cơm thì làm sao.
Anh tôi không nói gì, lát sau mẹ lại nói tiếp :
-Hay mai con theo em lên thành phố khám thử đi xem sao, xem có thiếu chất gì không rồi về mẹ mới biết nấu cho ăn được chứ.
Tính mẹ tôi hay lo xa nên sau hôm đó lại giục suốt, anh tôi dù chỉ ừ hử cho qua nhưng mẹ nhắc quá nên lúc chở tôi ra bến xe lại một mình quay vào bệnh viện để đăng ký khám, trước lúc đi còn quay lại vẫy tay với tôi :
-Tao khám cho mẹ yên tâm chứ tao khỏe như vâm có bệnh tật gì.
Hôm đó tôi mang theo lên cả một bao tải to rau củ và quà quê của mẹ, toàn những thứ hái trong vườn nhưng anh Nam với Nhi quí lắm, tính ra thì tôi gần nhà nhất nên về thường xuyên được nên lần nào cũng cố gắng mang nhiều một chút để lên ba anh em cùng chia. Xe vừa tới bến tôi đang lướt tha lướt thướt mang ba lô thì Nhi lao tới:
-Đây đây, bạn An yêu quí, bạn Nhi đợi bạn An nãy giờ.
-Đợi con khỉ mốc, mày đợi quà của mẹ tao thì có.
Anh Nam lúc này cũng lật đật đi tới:
-Anh kẹt xe, đồ đâu em, để anh đi lấy.
-Dưới cốp xe ấy anh, cái bao tải màu trắng trắng ấy.
Anh Nam vừa cúi đầu tìm đồ vừa cười hiền lành:
-Anh biết rồi, đặc điểm nhận dạng của hành lý mẹ Dung sao mà lẫn đi đâu được.
Anh Nam nói thế vì mỗi lần gửi đồ lên cho tôi mẹ hay xé một miếng vải màu thật nổi để cột vào đó, mẹ nói như thế cho dễ tìm.
Sau khi chia đồ xong thì Nhi đứng dậy phủi phủi tay:
-Này, tối nay đi uống bạc xỉu đi, tao mới biết quán này mới mở ngon lắm. Đi đi anh Nam lâu lắm không hẹn hò.
Bình thường thì hầu như tuần nào chúng tôi cũng gặp nhau nhưng vì đợt mới đây tôi với anh Nam bận ôn thi nên thành ra không rủ rê nhau được, giờ thi xong xuôi rồi nên anh Nam tán thành :
-Nhất trí, tối nay anh mời.
Tôi với anh Nam đi theo cái Nhi hơn mười cây số mới tới cái quán “cực đẹp mà cực ngon” nó giới thiệu. Bàn chúng tôi ngồi gần cửa ra vào nhưng có lẽ do gần đó có chậu trầu bà khá to nên hơi khuất. Đúng là người yêu thì có thể không có nhưng bạn thân thì nên có…vài ba người thật, chơi với nhau từ hồi vào Đại học tới giờ sắp ba mươi cả rồi mà không lần nào gặp mà không có cả kho chuyện để kể, cái Nhi hay luyên thuyên lại có khiếu hài hước nên nhiều lúc nó kể câu chuyện nhảm nhí mà tôi với anh Nam cũng cười chảy cả nước mắt, đang nói chợt Nhi im bặt còn đưa tay lên miệng “ suỵt, suỵt” ra dấu cho tôi im lặng, tôi nghe lời nó cũng nín cười rồi đưa mắt nhìn ra ngoài theo nó nhưng do hướng ngồi của tôi bị khuất nên không nhìn thấy gì, tôi bực bội hỏi nó:
-Gì thế? Mày ăn trộm bị người ta đuổi tới à?
-Ăn trộm cái đầu mày, mày độc mồm nó vừa vừa thôi, tao mới thấy trai đẹp.
Nhi thế, người yêu thì không có mà mê trai thì trên đời này không ai qua nó, mà hình như càng già lại càng nặng, tôi không thèm nhìn nữa mà cúi xuống hút bạc xỉu một hơi, công nhận nó nói đúng thật, vị bạc xỉu của quán này khá đặc biệt.
Anh Nam nãy giờ cũng nín thở theo dõi, giờ nghe nó nói thế mới phì ra một cái rồi nói:
-Đi với nó suốt chắc có ngày anh đứng tim quá, làm anh hồi hộp không dám thở.
Thấy nó vẫn chăm chú nhìn bên ngoài tôi thử cố rướn người để nhìn lần nữa nhưng không thấy gì cả đành quay sang hỏi anh Nam:
-Anh có thấy gì không?
-Thấy toàn người là người, ai biết nó đang nói ai.
Nhi thấy tôi với anh Nam không quan tâm tới “trai đẹp” của nó nên mới hậm hực:
-Đẹp thật mà, người đâu cao ráo, mũi cao, mắt sáng, anh ta bước vào là những người còn lại trong quán đều lu mờ.
-Hâm, tối thui cũng thấy được mũi cao mắt sáng.
-Mày cứ thế, chẳng trách cứ rúc đầu vào mãi một thằng mắt hí.
Tôi cười méo mó :
-Sau này tao mà có rúc đầu vào thằng nào nữa thì tao cũng không quan tâm đẹp xấu, với tao, độ quyến rũ một người đàn ông tùy thuộc vào mức độ thông minh của người đó.
Nhi cắc cớ nhìn tôi :
-Ờ, phải rồi, thằng cha Sinh chắc thông minh lắm đấy.
Tôi trừng mắt nhìn nó :
-Sai lầm lớn nhất của tao là quen lão ấy, mà sai lầm lớn hơn là để cho mày biết về lão ấy quá nhiều.
Tôi nói rồi đứng dậy xách giỏ đi, Nhi gọi với theo:
-Này này, đi đâu đấy? Sao hôm nay nhạy cảm thế nhỉ?
Tôi chỉ mới bước được hai bước nhưng nó gào thiếu điều cả quán này cũng nghe, tôi quay lại bịt miệng nó :
-Bớt gào đi, cả quán nghe luôn ấy, khiếp, cái giọng cứ như còi xe cấp cứu ấy anh Nam nhỉ?
Anh Nam nghe tôi nói liền gật gù:
-Chắc bệnh nghề nghiệp.
Tôi vào nhà vệ sinh, lúc đang đứng rửa tay lại nổi hứng lấy cây son trong giỏ ra dặm một chút, da tôi vốn trắng nên chỉ cần thoa một lớp son cũng thấy sáng sủa hơn rồi. Tôi hài lòng ngắm nhìn mình trong gương, chợt nghĩ mình cũng ba mươi rồi, thế là phí hoài mất mười năm, mẹ tôi nói nhất định phải tìm về được một thằng ngon lành cho mẹ để mẹ hả cơn giận, để cho nhà bên ấy khỏi coi thường, tôi cười buồn, thằng hơi hơi ngon còn không tìm ra mà mẹ đòi thằng cho ngon.
Khi vừa bước ra tới hành lang thi tôi chạm mặt Duy, vì cửa hai nhà vệ sinh vuông góc với nhau nên tầm quan sát của tôi không tốt lắm, suýt chút nữa thì đâm sầm vào anh ta, tôi nghe nói nhà anh ta không ở thành phố này chẳng biết cái duyên quái quỉ gì cứ hết lần này tới lần khác đụng mặt như thế không biết, không phải người ở đây nhưng suốt ngày lông nhông ở đây thì chắc cũng thuộc dạng rỗi hơi, cũng may hôm gặp nhau anh ta hù tôi thế thôi chứ không gây thêm rắc rối gì, người gây rắc rối với tôi chỉ là bố.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng xin lỗi cho có lệ rồi ngẩng cao đầu bước tiếp, mới bước được mấy bước thì anh ta gọi giật lại :
-Này, đường ở đây người ta xây trên đầu à? Hay sao mà phải ngẩng cao thế?
Cái kiểu giả vờ cao ngạo bất cần của tôi bị anh ta bắt bài, tôi tức tối quay lại:
-Liên quan tới anh à ?
-Ừ, cúi mặt xuống không lại lủi vào người khác như lúc nãy bây giờ, hay cô chỉ thích lủi vào tôi thôi ?
-Tôi lủi vào anh hồi nào ? Chính anh đâm sầm vào người tôi nhá.
Anh ta đút hai tay vào túi quần mặt thách thức :
-Xem ra ngoài to gan, điêu ngoa ra thì cô còn ngang ngược nữa nhỉ ? Rõ ràng cô đâm trúng người tôi còn chối à ? Để tôi kêu chủ quán trích camera ra xem ai sai, để cô khỏi chối.
-Ớ.
-Ớ gì ? Cô nói không có thời gian để gặp tôi tìm hiểu, xem ra ngoài những điều tôi vừa nói ra thì cô còn dối trá nữa, không rỗi hơi mà đến tận đây để hẹn hò cơ đấy.
Tôi đ.iên tiết cong môi lên cãi :
-Tôi muốn đi tới đâu là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh, hơn nữa anh làm sao mà có cửa so với bạn tôi, tôi mà có hết việc để làm thì cũng trùm chăn ngủ cho nó sướng chứ đi gặp cái vẻ mặt trâng tráo của anh làm gì ?
Nói xong tôi hậm hực nện gót giày thật mạnh xuống nền hành lang để bước đi, chưa kịp thoát khỏi đó thì cái Nhi đã lao vào, nó tuôn một tràng :
-Mày mò cái gì trong này mà lâu thế hở con kia ? Mày có biết là…. Ơ anh này…chào…em chào anh.
Nhi đột ngột thay đổi thái độ và cả đài từ khi thấy người đàn ông trước mắt, tôi không muốn dây dưa rước thêm phiền phức nên vội kéo tay Nhi đi.
-Đi. Tao bị mù mắt nên lỡ đâm trúng anh đây, giờ giải quyết xong rồi, đi thôi.
-Từ từ, mày làm gì mà cứ phải gấp gáp thế ? Đâm trúng người ta thì xin lỗi cho đàng hoàng đi, anh ơi bạn em…
Tôi quay sang nạt nó :
-Hâm, có đi không thì bảo, tự nhiên dở chứng.
Tôi đi một mạch ra bàn, mặc kệ Nhi muốn rắc thính rắc đường gì thì rắc.
Chẳng biết Nhi làm cái gì trong đó mà mãi một lúc sau mới mò ra, nó xuýt xoa :
-Tao bị bệnh mê trai đẹp, kệ, đẹp mà, cái người này lúc nãy tao thấy bước vào ấy. Mà này, con kia, sao tự nhiên mày lại bôi son ?
-Tao bôi vì tao thích, không liên quan tới tên kia, mày bớt nhìn tao bằng ánh mắt đó đi.
-Không, mày mà có mê thì cứ mê thoải mái, của trên trời rớt xuống chứ có phải của nhà tao đâu mà cấm.
Tôi ghé tai nó nói nhỏ :
-Tỉnh đi con ạ, tao nói cho mày một tin, đảm bảo mày sốc tận óc.
-Tin gì ?
-Thì cái tên ấy, cái tên đẹp trai mà nãy giờ mày cứ tớn hết cả lên ấy, oan gia của tao đấy.
-Gì ?
-Ừ.
Tôi vừa trả lời Nhi vừa vô tình liếc mắt sang bàn bên cạnh, phải công nhận hôm nay anh ta trông khá lịch lãm, vest đen, sơ mi trắng cà vạt các kiểu, còn chải chuốt hơn cả hôm hẹn gặp mặt tôi ở nhà hàng kia.
Nhi chắc sợ anh ta nghe được sẽ đau lòng, nó ghé vào tai anh Nam nói nhỏ :
-Nam, anh thấy cái người đàn ông mặc áo vest ngồi bàn bên không ?
-Anh thấy tới mấy người mặc áo vest.
-Không, một người thôi, cái người đẹp nhất ấy.
Tôi cũng không biết anh Nam có biết cái người đẹp nhất đêm nay trong mắt nó là ai không nữa, chỉ thấy anh gật gật đầu :
-Ừ, anh thấy rồi.
-Đó, trông người ta chuẩn men thế kia mà cái An nó nói anh ta là gay.
Hôm đó tôi nói mình sẽ tự làm bánh kem cho bố, tôi không khéo tay lắm nên cái bánh làm ra nhìn mãi cũng không biết hình gì thế mà bố tôi cứ cười mãi không nỡ cắt, anh Toàn nhăn nhó nhìn tôi :
-Ai dạy cho mày làm cái này thế ?
Tôi biết anh châm chọc nên cãi :
-« Cái này » là cái gì ? Anh phải hỏi cho nó rõ ràng.
-Tao có nhìn ra cái bánh đâu, thấy nó cứ vừa tròn vừa méo mà cũng chả ra cái màu gì cả.
Thấy tôi phụng phịu nên bố động viên :
-Tròn méo gì cũng ra cái bánh là được rồi, ban đầu thấy nó lỉnh ca lỉnh kỉnh nào bột nào khuôn bố còn sợ nó thành cái giống khác cơ.
Anh Toàn được thể càng cười tợn hơn, tôi cũng không biết sao mình dở đến thế, cứ cái gì cần khéo léo thì tôi tránh ra càng xa càng tốt, anh tôi có khi còn giỏi hơn cả tôi. Đợt này không biết có phải tôi ít về hay không mà nhìn anh có vẻ gầy, người lại xanh xao, tối đó khi cả nhà ngồi uống trà ngoài sân tôi hỏi anh :
-Anh cứ uống cho nhiều hay sao mà người toàn xương với xương thế ?
Anh Toàn thò tay gõ đầu tôi :
-Uống cái đầu mày á, tao uống có khi còn thua mày, mày đừng tưởng tao không biết cái trình bợm nhậu của mày.
Tôi không biết uống bia nhưng rượu thì uống khá được, ngày nhỏ có đợt mẹ tôi nấu rượu bán, tôi hay lén ăn cơm rượu mẹ ủ nên sau này lần đầu tiên theo cái Nhi uống mà mấy ly liền cũng không xi nhê gì mới biết là hình như mình có đô thật, mấy lần anh Nam còn trêu tôi có m.áu men trong người từ nhỏ, giờ anh Toàn nói thế tôi không cãi được nhưng rõ ràng là anh gầy hơn, người cũng mệt mỏi hơn nữa.
Mẹ nghe tôi nói thế lại giật mình lo lắng giục :
-Đấy, mấy hôm trước mẹ bảo anh con đi khám đi mà nó chưa chịu, phải khám xem có làm sao trong người không chứ đàn ông con trai mà mỗi bữa ăn được có hai lưng chén cơm thì làm sao.
Anh tôi không nói gì, lát sau mẹ lại nói tiếp :
-Hay mai con theo em lên thành phố khám thử đi xem sao, xem có thiếu chất gì không rồi về mẹ mới biết nấu cho ăn được chứ.
Tính mẹ tôi hay lo xa nên sau hôm đó lại giục suốt, anh tôi dù chỉ ừ hử cho qua nhưng mẹ nhắc quá nên lúc chở tôi ra bến xe lại một mình quay vào bệnh viện để đăng ký khám, trước lúc đi còn quay lại vẫy tay với tôi :
-Tao khám cho mẹ yên tâm chứ tao khỏe như vâm có bệnh tật gì.
Hôm đó tôi mang theo lên cả một bao tải to rau củ và quà quê của mẹ, toàn những thứ hái trong vườn nhưng anh Nam với Nhi quí lắm, tính ra thì tôi gần nhà nhất nên về thường xuyên được nên lần nào cũng cố gắng mang nhiều một chút để lên ba anh em cùng chia. Xe vừa tới bến tôi đang lướt tha lướt thướt mang ba lô thì Nhi lao tới:
-Đây đây, bạn An yêu quí, bạn Nhi đợi bạn An nãy giờ.
-Đợi con khỉ mốc, mày đợi quà của mẹ tao thì có.
Anh Nam lúc này cũng lật đật đi tới:
-Anh kẹt xe, đồ đâu em, để anh đi lấy.
-Dưới cốp xe ấy anh, cái bao tải màu trắng trắng ấy.
Anh Nam vừa cúi đầu tìm đồ vừa cười hiền lành:
-Anh biết rồi, đặc điểm nhận dạng của hành lý mẹ Dung sao mà lẫn đi đâu được.
Anh Nam nói thế vì mỗi lần gửi đồ lên cho tôi mẹ hay xé một miếng vải màu thật nổi để cột vào đó, mẹ nói như thế cho dễ tìm.
Sau khi chia đồ xong thì Nhi đứng dậy phủi phủi tay:
-Này, tối nay đi uống bạc xỉu đi, tao mới biết quán này mới mở ngon lắm. Đi đi anh Nam lâu lắm không hẹn hò.
Bình thường thì hầu như tuần nào chúng tôi cũng gặp nhau nhưng vì đợt mới đây tôi với anh Nam bận ôn thi nên thành ra không rủ rê nhau được, giờ thi xong xuôi rồi nên anh Nam tán thành :
-Nhất trí, tối nay anh mời.
Tôi với anh Nam đi theo cái Nhi hơn mười cây số mới tới cái quán “cực đẹp mà cực ngon” nó giới thiệu. Bàn chúng tôi ngồi gần cửa ra vào nhưng có lẽ do gần đó có chậu trầu bà khá to nên hơi khuất. Đúng là người yêu thì có thể không có nhưng bạn thân thì nên có…vài ba người thật, chơi với nhau từ hồi vào Đại học tới giờ sắp ba mươi cả rồi mà không lần nào gặp mà không có cả kho chuyện để kể, cái Nhi hay luyên thuyên lại có khiếu hài hước nên nhiều lúc nó kể câu chuyện nhảm nhí mà tôi với anh Nam cũng cười chảy cả nước mắt, đang nói chợt Nhi im bặt còn đưa tay lên miệng “ suỵt, suỵt” ra dấu cho tôi im lặng, tôi nghe lời nó cũng nín cười rồi đưa mắt nhìn ra ngoài theo nó nhưng do hướng ngồi của tôi bị khuất nên không nhìn thấy gì, tôi bực bội hỏi nó:
-Gì thế? Mày ăn trộm bị người ta đuổi tới à?
-Ăn trộm cái đầu mày, mày độc mồm nó vừa vừa thôi, tao mới thấy trai đẹp.
Nhi thế, người yêu thì không có mà mê trai thì trên đời này không ai qua nó, mà hình như càng già lại càng nặng, tôi không thèm nhìn nữa mà cúi xuống hút bạc xỉu một hơi, công nhận nó nói đúng thật, vị bạc xỉu của quán này khá đặc biệt.
Anh Nam nãy giờ cũng nín thở theo dõi, giờ nghe nó nói thế mới phì ra một cái rồi nói:
-Đi với nó suốt chắc có ngày anh đứng tim quá, làm anh hồi hộp không dám thở.
Thấy nó vẫn chăm chú nhìn bên ngoài tôi thử cố rướn người để nhìn lần nữa nhưng không thấy gì cả đành quay sang hỏi anh Nam:
-Anh có thấy gì không?
-Thấy toàn người là người, ai biết nó đang nói ai.
Nhi thấy tôi với anh Nam không quan tâm tới “trai đẹp” của nó nên mới hậm hực:
-Đẹp thật mà, người đâu cao ráo, mũi cao, mắt sáng, anh ta bước vào là những người còn lại trong quán đều lu mờ.
-Hâm, tối thui cũng thấy được mũi cao mắt sáng.
-Mày cứ thế, chẳng trách cứ rúc đầu vào mãi một thằng mắt hí.
Tôi cười méo mó :
-Sau này tao mà có rúc đầu vào thằng nào nữa thì tao cũng không quan tâm đẹp xấu, với tao, độ quyến rũ một người đàn ông tùy thuộc vào mức độ thông minh của người đó.
Nhi cắc cớ nhìn tôi :
-Ờ, phải rồi, thằng cha Sinh chắc thông minh lắm đấy.
Tôi trừng mắt nhìn nó :
-Sai lầm lớn nhất của tao là quen lão ấy, mà sai lầm lớn hơn là để cho mày biết về lão ấy quá nhiều.
Tôi nói rồi đứng dậy xách giỏ đi, Nhi gọi với theo:
-Này này, đi đâu đấy? Sao hôm nay nhạy cảm thế nhỉ?
Tôi chỉ mới bước được hai bước nhưng nó gào thiếu điều cả quán này cũng nghe, tôi quay lại bịt miệng nó :
-Bớt gào đi, cả quán nghe luôn ấy, khiếp, cái giọng cứ như còi xe cấp cứu ấy anh Nam nhỉ?
Anh Nam nghe tôi nói liền gật gù:
-Chắc bệnh nghề nghiệp.
Tôi vào nhà vệ sinh, lúc đang đứng rửa tay lại nổi hứng lấy cây son trong giỏ ra dặm một chút, da tôi vốn trắng nên chỉ cần thoa một lớp son cũng thấy sáng sủa hơn rồi. Tôi hài lòng ngắm nhìn mình trong gương, chợt nghĩ mình cũng ba mươi rồi, thế là phí hoài mất mười năm, mẹ tôi nói nhất định phải tìm về được một thằng ngon lành cho mẹ để mẹ hả cơn giận, để cho nhà bên ấy khỏi coi thường, tôi cười buồn, thằng hơi hơi ngon còn không tìm ra mà mẹ đòi thằng cho ngon.
Khi vừa bước ra tới hành lang thi tôi chạm mặt Duy, vì cửa hai nhà vệ sinh vuông góc với nhau nên tầm quan sát của tôi không tốt lắm, suýt chút nữa thì đâm sầm vào anh ta, tôi nghe nói nhà anh ta không ở thành phố này chẳng biết cái duyên quái quỉ gì cứ hết lần này tới lần khác đụng mặt như thế không biết, không phải người ở đây nhưng suốt ngày lông nhông ở đây thì chắc cũng thuộc dạng rỗi hơi, cũng may hôm gặp nhau anh ta hù tôi thế thôi chứ không gây thêm rắc rối gì, người gây rắc rối với tôi chỉ là bố.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng xin lỗi cho có lệ rồi ngẩng cao đầu bước tiếp, mới bước được mấy bước thì anh ta gọi giật lại :
-Này, đường ở đây người ta xây trên đầu à? Hay sao mà phải ngẩng cao thế?
Cái kiểu giả vờ cao ngạo bất cần của tôi bị anh ta bắt bài, tôi tức tối quay lại:
-Liên quan tới anh à ?
-Ừ, cúi mặt xuống không lại lủi vào người khác như lúc nãy bây giờ, hay cô chỉ thích lủi vào tôi thôi ?
-Tôi lủi vào anh hồi nào ? Chính anh đâm sầm vào người tôi nhá.
Anh ta đút hai tay vào túi quần mặt thách thức :
-Xem ra ngoài to gan, điêu ngoa ra thì cô còn ngang ngược nữa nhỉ ? Rõ ràng cô đâm trúng người tôi còn chối à ? Để tôi kêu chủ quán trích camera ra xem ai sai, để cô khỏi chối.
-Ớ.
-Ớ gì ? Cô nói không có thời gian để gặp tôi tìm hiểu, xem ra ngoài những điều tôi vừa nói ra thì cô còn dối trá nữa, không rỗi hơi mà đến tận đây để hẹn hò cơ đấy.
Tôi đ.iên tiết cong môi lên cãi :
-Tôi muốn đi tới đâu là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh, hơn nữa anh làm sao mà có cửa so với bạn tôi, tôi mà có hết việc để làm thì cũng trùm chăn ngủ cho nó sướng chứ đi gặp cái vẻ mặt trâng tráo của anh làm gì ?
Nói xong tôi hậm hực nện gót giày thật mạnh xuống nền hành lang để bước đi, chưa kịp thoát khỏi đó thì cái Nhi đã lao vào, nó tuôn một tràng :
-Mày mò cái gì trong này mà lâu thế hở con kia ? Mày có biết là…. Ơ anh này…chào…em chào anh.
Nhi đột ngột thay đổi thái độ và cả đài từ khi thấy người đàn ông trước mắt, tôi không muốn dây dưa rước thêm phiền phức nên vội kéo tay Nhi đi.
-Đi. Tao bị mù mắt nên lỡ đâm trúng anh đây, giờ giải quyết xong rồi, đi thôi.
-Từ từ, mày làm gì mà cứ phải gấp gáp thế ? Đâm trúng người ta thì xin lỗi cho đàng hoàng đi, anh ơi bạn em…
Tôi quay sang nạt nó :
-Hâm, có đi không thì bảo, tự nhiên dở chứng.
Tôi đi một mạch ra bàn, mặc kệ Nhi muốn rắc thính rắc đường gì thì rắc.
Chẳng biết Nhi làm cái gì trong đó mà mãi một lúc sau mới mò ra, nó xuýt xoa :
-Tao bị bệnh mê trai đẹp, kệ, đẹp mà, cái người này lúc nãy tao thấy bước vào ấy. Mà này, con kia, sao tự nhiên mày lại bôi son ?
-Tao bôi vì tao thích, không liên quan tới tên kia, mày bớt nhìn tao bằng ánh mắt đó đi.
-Không, mày mà có mê thì cứ mê thoải mái, của trên trời rớt xuống chứ có phải của nhà tao đâu mà cấm.
Tôi ghé tai nó nói nhỏ :
-Tỉnh đi con ạ, tao nói cho mày một tin, đảm bảo mày sốc tận óc.
-Tin gì ?
-Thì cái tên ấy, cái tên đẹp trai mà nãy giờ mày cứ tớn hết cả lên ấy, oan gia của tao đấy.
-Gì ?
-Ừ.
Tôi vừa trả lời Nhi vừa vô tình liếc mắt sang bàn bên cạnh, phải công nhận hôm nay anh ta trông khá lịch lãm, vest đen, sơ mi trắng cà vạt các kiểu, còn chải chuốt hơn cả hôm hẹn gặp mặt tôi ở nhà hàng kia.
Nhi chắc sợ anh ta nghe được sẽ đau lòng, nó ghé vào tai anh Nam nói nhỏ :
-Nam, anh thấy cái người đàn ông mặc áo vest ngồi bàn bên không ?
-Anh thấy tới mấy người mặc áo vest.
-Không, một người thôi, cái người đẹp nhất ấy.
Tôi cũng không biết anh Nam có biết cái người đẹp nhất đêm nay trong mắt nó là ai không nữa, chỉ thấy anh gật gật đầu :
-Ừ, anh thấy rồi.
-Đó, trông người ta chuẩn men thế kia mà cái An nó nói anh ta là gay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.