Chương 328: Tin tưởng lẫn nhau
Mẫn Nhi
25/04/2021
Ngoại trừ những người từng thấy Nhan Ôn đóng phim, biết khả năng diễn xuất của cô, những người khác đều không muốn cho cô diễn vai nữ chính này.
Không ai nghĩ rằng cô có thể đảm nhiệm vai nữ chính của một bộ phim lớn như vậy!
Đêm hôm đó, Giang Tùy An về nhà nấu cơm và nói với Nhan Ôn: “Ngày mai anh đi thử vai với em. "Không cần đâu... Thông tin của em đều dùng nghệ danh, nếu anh đi chung với em thì sẽ không có hiệu quả đúng không?” Nhan Ôn cười nói: “Em biết phải làm gì, em sẽ để mọi người thấy rõ." “Trước khi công bố tin kết hôn còn để em mệt mỏi như vậy...
Nhan Ôn dựa vào lòng anh, bình tĩnh mà hài lòng nở một nụ cười hạnh phúc: “Em không mệt, ngược lại, em cảm thấy anh phải gánh vác nhiều hơn em, vất vả hơn em nhiều.” "Được... Ngủ đi.”
Giang Tùy An hôn nhẹ lên trán cô, muốn tắt đèn đầu giường giúp cô.
Nhưng Nhan Ôn đã ôm lấy cổ anh, khẽ nói: “Nhưng em vẫn chưa muốn ngủ sớm như vậy... “Vậy em muốn làm gì?” Từ ánh mắt tràn đầy sự xâm chiếm của cô, Giang Tùy An dường như nhìn thấy một Nhan Ôn hoàn toàn khác. “Em muốn anh.” Nhan Ôn đến gần anh và nói thẳng ra: “Vừa nãy khi đang tập luyện, mỗi một cơ bắp trên người anh đều đang cảm dỗ em, em chỉ là một phụ nữ bình thường mà thôi, làm sao có thể nhịn được?" “Vì vậy, bây giờ anh nhất định phải bồi thường cho em!
Giang Tùy An lập tức nhếch mép lên, trở mình đè cô xuống: “Nếu đã bị em nhìn thấu, vậy thì...
Bộ phim quân sự “Ánh đỏ của triều dương” đã công khai thử vai.
Tin tức này đã được lan truyền trên mạng từ lâu, có tới năm trăm người tham gia thử vai, hơn một trăm người trong số họ đều đến thử vai nữ chính:
Ngoại trừ đạo diễn chính là đạo diễn Trần, đồng thời còn có ba phó đạo diễn khác, cùng với hai người sản xuất phim và đại diện của nhà đầu tư cũng là giám khảo, đội hình như thế đủ lớn mạnh và cũng đủ công bằng.
Thứ tự lên biểu diễn của các diễn viên thử vai đều được quyết định bằng cách rút thăm sau khi đến địa điểm phỏng vấn.
Cũng có nghĩa là về cơ bản không ai có thể làm giả hoặc là người có thể có quyền khiến tất cả giám khảo đều bỏ phiếu tán thành cho người đó.
Trong kịch bản thử vai có năm cảnh quay, có thể tự do lựa chọn một cảnh quay nào đó.
Sau khi Nhan Ôn bước vào hội trường thử vai liền đội nón lên, im lặng ngồi trong góc. Bởi vì trong số các nữ diễn viên đến tham dự, những người nổi tiếng đều ngồi trong phòng trang điểm chuyên dụng đợi gọi số, chỉ có người mới ngồi đợi trong đại sảnh.
Mà lúc này ở gần Nhan Ôn đều là một số người mới đang hồi hộp chuẩn bị lời thoại, không ai chú ý đến cô.
Nhan Ôn thấy đa số họ đều đang chuẩn bị cảnh quay cuộc chiến gián điệp, thật ra mặc dù bầu không khí của cả bộ phim đều tương đối chính thống nặng trĩu, nhưng không có nghĩa nhất định phải chọn cảnh quay đó, đôi khi vẫn phải nhờ vào nhận thức và sức bùng phát của cá nhân.
Nhìn người bên cạnh lần lượt bước vào phòng thử vai, người xung quanh Nhan Ôn càng lo lắng hơn, không ngừng nhón chân lên, có người còn đi vệ sinh bốn năm lần.
Còn Nhan Ôn thì ngồi lì ở chỗ mình, trông vô cùng im lặng.
Đột nhiên có người ở bên cạnh chủ động nói chuyện với cô, là một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng, nụ cười của cô ta đầy hàm ý: "Cô cũng đến thử vai sao? Dường như không hề căng thẳng tí nào cả!”
Nhan Ôn nhìn cô ta: "Tạm ổn."
Cô không muốn nói quá nhiều, cứ cảm thấy người phụ nữ bắt chuyện với cô đã từng gặp qua ở đâu, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.
Mà duyên phận của họ cũng không chỉ chấm dứt tại đây, đây cũng là điều sau này Nhan Ôn chưa từng nghĩ đến. “Ô Mộng, tới cô rồi.”
Người phụ nữ tóc ngắn nghe thấy giọng nói của người quản lý bèn lên tiếng đáp, sau đó đứng dậy nói với Nhan Ôn: “Có thể được gặp cô ở đây là niềm vinh hạnh của tôi, Nhan Ôn.”
Cô thẳng thừng vạch trần sự ngụy trang của Nhan Ôn.
Nhưng Nhan Ôn không hề hoảng loạn, khi ánh mắt hai người chạm nhau đều cảm thấy đối phương là một người thú vi.
Sau đó ô Mộng bước vào phòng thử vai và chọn cảnh quay thứ nhất, nữ sĩ quan ra lệnh rút lui trước khi nổ súng, hơn nữa xảy ra xung đột với đồng đội nhất quyết muốn ở lại, sau đó cô đánh đồng đội đó ngất xỉu và đưa cô ta đi, một mình cô ở lại đối phó với quân địch.
Cảnh quay này rất chú trọng sức bùng phát của diễn viên.
Đặc biệt là không thể diễn vẹo, nếu không cả hình tượng của nữ sĩ quan sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Sở dĩ Ô Mộng chọn cảnh quay đầu tiên cũng là do muốn thể hiện cảnh hành động thành thạo nhất của cô, chỉ thấy cô quát to lên với đồng đội: “Đây là mệnh lệnh! Cậu nhất định phải đi!”
Ánh mắt và giọng điệu của cô đều rất thích hợp!
Sau đó quay người lại băng qua bàn, đánh ngất đồng đội của cô, đỡ lấy đồng đội với vẻ mặt đau buồn, tiếp theo ra lệnh những người khác lập tức đưa anh ta ra khỏi thành.
Sau khi nữ sĩ quan ra lệnh, trong lòng cô đã có sự chuẩn bị hi sinh.
Khoảnh khác đó, mắt cô ướt đẫm.
Nhưng vẫn có sự bi tráng của chiến sĩ xông pha hi sinh trên chiến trường...
Các nhà phê bình thấy biểu cảm khi kết thúc của cô rất xuất sắc, họ liền gật đầu, vẽ một dấu tích lên giấy. "Không tệ... “Cảm xúc rất hoàn hảo, tên Ô Mông đúng không?” “Quả nhiên là sinh viên tài năng tốt nghiệp học viện diễn xuất, màn trình diễn thật hoàn hảo." “Có phải do những người trước đó quá tệ nên trông người này có vẻ xuất sắc hơn không?” “Cũng có thể, tiếp tục.
Sau khi ô Mộng thử vai xong, các nhà phê bình đã bàn bạc một lúc, lưu giữ lại sơ yếu lý lịch và hình của cô ta trước, sau đó ra hiệu nhân viên công tác rằng tiếp tục thử vai.
Nhưng những diễn viên sau Ô Mộng không có biểu hiện tốt gì cả, ngược lại đã khẳng định suy nghĩ của các nhà phê bình hơn, xem ra Ô Mộng đó chính là người giỏi nhất hôm nay!
Lúc này, nhân viên công tác đưa sơ yếu lý lịch của diễn viên tiếp theo lên, không có hình ảnh, chỉ có vài tờ giấy.
Tên là Nhan Chân. “Chưa từng nghe nói, là công ty nào vậy?” “Trên lý lịch cũng không có viết, chắc là chỉ tùy tay nộp lý lịch thôi, người tới chưa? Tới rồi thì bảo cô ta vào đi, chưa tới thì người tiếp theo.
Lúc này các nhà phê bình đã không còn hãng hải gì cả, đối với lý lịch không hề có điểm đáng chú ý này thì càng không có hy vọng.
Nhưng khi họ uống nước để tỉnh táo lại thì có nhân viên công tác thổi lên một tiếng, tất cả nhà phê bình đều ngẩng đầu lên nhìn, tiếp đó họ đều rất kinh ngạc.
Bởi vì sau khi nữ diễn viên bước vào phòng thử vai đã cởi áo khoác ra, có đội nón lưỡi trai, mặc một bộ đồ thường đơn giản. Mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng dáng đi của cô rất mạnh mẽ, cùng với sự vượt trội của dáng người, khiến các nhà phê bình bỗng chốc cảm thấy hứng thú. Bởi vì từ trên người cô, họ dường như đã nhìn thấy nữ sĩ quan đó!
Cô vừa giơ tay lên, nhân viên công tác liền tất hết một nửa đèn.
Điều này là do cảnh quay Nhan Ôn chọn thử vai là một cảnh đêm, để có thể mô phỏng tình trạng thời tiết ở mức độ lớn nhất nên chỉ có thể làm như vậy, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về cô.
Cô đang đội nón, mái tóc che lại phần gò má... Quay lưng lại với tất cả nhà phê bình, cô thốt lên một tiếng: "Được rồi."
Nhân viên công tác bước lên trước đưa kịch bản chợt khựng lại: “Cô không cần kịch bản sao?”
Không ai nghĩ rằng cô có thể đảm nhiệm vai nữ chính của một bộ phim lớn như vậy!
Đêm hôm đó, Giang Tùy An về nhà nấu cơm và nói với Nhan Ôn: “Ngày mai anh đi thử vai với em. "Không cần đâu... Thông tin của em đều dùng nghệ danh, nếu anh đi chung với em thì sẽ không có hiệu quả đúng không?” Nhan Ôn cười nói: “Em biết phải làm gì, em sẽ để mọi người thấy rõ." “Trước khi công bố tin kết hôn còn để em mệt mỏi như vậy...
Nhan Ôn dựa vào lòng anh, bình tĩnh mà hài lòng nở một nụ cười hạnh phúc: “Em không mệt, ngược lại, em cảm thấy anh phải gánh vác nhiều hơn em, vất vả hơn em nhiều.” "Được... Ngủ đi.”
Giang Tùy An hôn nhẹ lên trán cô, muốn tắt đèn đầu giường giúp cô.
Nhưng Nhan Ôn đã ôm lấy cổ anh, khẽ nói: “Nhưng em vẫn chưa muốn ngủ sớm như vậy... “Vậy em muốn làm gì?” Từ ánh mắt tràn đầy sự xâm chiếm của cô, Giang Tùy An dường như nhìn thấy một Nhan Ôn hoàn toàn khác. “Em muốn anh.” Nhan Ôn đến gần anh và nói thẳng ra: “Vừa nãy khi đang tập luyện, mỗi một cơ bắp trên người anh đều đang cảm dỗ em, em chỉ là một phụ nữ bình thường mà thôi, làm sao có thể nhịn được?" “Vì vậy, bây giờ anh nhất định phải bồi thường cho em!
Giang Tùy An lập tức nhếch mép lên, trở mình đè cô xuống: “Nếu đã bị em nhìn thấu, vậy thì...
Bộ phim quân sự “Ánh đỏ của triều dương” đã công khai thử vai.
Tin tức này đã được lan truyền trên mạng từ lâu, có tới năm trăm người tham gia thử vai, hơn một trăm người trong số họ đều đến thử vai nữ chính:
Ngoại trừ đạo diễn chính là đạo diễn Trần, đồng thời còn có ba phó đạo diễn khác, cùng với hai người sản xuất phim và đại diện của nhà đầu tư cũng là giám khảo, đội hình như thế đủ lớn mạnh và cũng đủ công bằng.
Thứ tự lên biểu diễn của các diễn viên thử vai đều được quyết định bằng cách rút thăm sau khi đến địa điểm phỏng vấn.
Cũng có nghĩa là về cơ bản không ai có thể làm giả hoặc là người có thể có quyền khiến tất cả giám khảo đều bỏ phiếu tán thành cho người đó.
Trong kịch bản thử vai có năm cảnh quay, có thể tự do lựa chọn một cảnh quay nào đó.
Sau khi Nhan Ôn bước vào hội trường thử vai liền đội nón lên, im lặng ngồi trong góc. Bởi vì trong số các nữ diễn viên đến tham dự, những người nổi tiếng đều ngồi trong phòng trang điểm chuyên dụng đợi gọi số, chỉ có người mới ngồi đợi trong đại sảnh.
Mà lúc này ở gần Nhan Ôn đều là một số người mới đang hồi hộp chuẩn bị lời thoại, không ai chú ý đến cô.
Nhan Ôn thấy đa số họ đều đang chuẩn bị cảnh quay cuộc chiến gián điệp, thật ra mặc dù bầu không khí của cả bộ phim đều tương đối chính thống nặng trĩu, nhưng không có nghĩa nhất định phải chọn cảnh quay đó, đôi khi vẫn phải nhờ vào nhận thức và sức bùng phát của cá nhân.
Nhìn người bên cạnh lần lượt bước vào phòng thử vai, người xung quanh Nhan Ôn càng lo lắng hơn, không ngừng nhón chân lên, có người còn đi vệ sinh bốn năm lần.
Còn Nhan Ôn thì ngồi lì ở chỗ mình, trông vô cùng im lặng.
Đột nhiên có người ở bên cạnh chủ động nói chuyện với cô, là một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng, nụ cười của cô ta đầy hàm ý: "Cô cũng đến thử vai sao? Dường như không hề căng thẳng tí nào cả!”
Nhan Ôn nhìn cô ta: "Tạm ổn."
Cô không muốn nói quá nhiều, cứ cảm thấy người phụ nữ bắt chuyện với cô đã từng gặp qua ở đâu, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.
Mà duyên phận của họ cũng không chỉ chấm dứt tại đây, đây cũng là điều sau này Nhan Ôn chưa từng nghĩ đến. “Ô Mộng, tới cô rồi.”
Người phụ nữ tóc ngắn nghe thấy giọng nói của người quản lý bèn lên tiếng đáp, sau đó đứng dậy nói với Nhan Ôn: “Có thể được gặp cô ở đây là niềm vinh hạnh của tôi, Nhan Ôn.”
Cô thẳng thừng vạch trần sự ngụy trang của Nhan Ôn.
Nhưng Nhan Ôn không hề hoảng loạn, khi ánh mắt hai người chạm nhau đều cảm thấy đối phương là một người thú vi.
Sau đó ô Mộng bước vào phòng thử vai và chọn cảnh quay thứ nhất, nữ sĩ quan ra lệnh rút lui trước khi nổ súng, hơn nữa xảy ra xung đột với đồng đội nhất quyết muốn ở lại, sau đó cô đánh đồng đội đó ngất xỉu và đưa cô ta đi, một mình cô ở lại đối phó với quân địch.
Cảnh quay này rất chú trọng sức bùng phát của diễn viên.
Đặc biệt là không thể diễn vẹo, nếu không cả hình tượng của nữ sĩ quan sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Sở dĩ Ô Mộng chọn cảnh quay đầu tiên cũng là do muốn thể hiện cảnh hành động thành thạo nhất của cô, chỉ thấy cô quát to lên với đồng đội: “Đây là mệnh lệnh! Cậu nhất định phải đi!”
Ánh mắt và giọng điệu của cô đều rất thích hợp!
Sau đó quay người lại băng qua bàn, đánh ngất đồng đội của cô, đỡ lấy đồng đội với vẻ mặt đau buồn, tiếp theo ra lệnh những người khác lập tức đưa anh ta ra khỏi thành.
Sau khi nữ sĩ quan ra lệnh, trong lòng cô đã có sự chuẩn bị hi sinh.
Khoảnh khác đó, mắt cô ướt đẫm.
Nhưng vẫn có sự bi tráng của chiến sĩ xông pha hi sinh trên chiến trường...
Các nhà phê bình thấy biểu cảm khi kết thúc của cô rất xuất sắc, họ liền gật đầu, vẽ một dấu tích lên giấy. "Không tệ... “Cảm xúc rất hoàn hảo, tên Ô Mông đúng không?” “Quả nhiên là sinh viên tài năng tốt nghiệp học viện diễn xuất, màn trình diễn thật hoàn hảo." “Có phải do những người trước đó quá tệ nên trông người này có vẻ xuất sắc hơn không?” “Cũng có thể, tiếp tục.
Sau khi ô Mộng thử vai xong, các nhà phê bình đã bàn bạc một lúc, lưu giữ lại sơ yếu lý lịch và hình của cô ta trước, sau đó ra hiệu nhân viên công tác rằng tiếp tục thử vai.
Nhưng những diễn viên sau Ô Mộng không có biểu hiện tốt gì cả, ngược lại đã khẳng định suy nghĩ của các nhà phê bình hơn, xem ra Ô Mộng đó chính là người giỏi nhất hôm nay!
Lúc này, nhân viên công tác đưa sơ yếu lý lịch của diễn viên tiếp theo lên, không có hình ảnh, chỉ có vài tờ giấy.
Tên là Nhan Chân. “Chưa từng nghe nói, là công ty nào vậy?” “Trên lý lịch cũng không có viết, chắc là chỉ tùy tay nộp lý lịch thôi, người tới chưa? Tới rồi thì bảo cô ta vào đi, chưa tới thì người tiếp theo.
Lúc này các nhà phê bình đã không còn hãng hải gì cả, đối với lý lịch không hề có điểm đáng chú ý này thì càng không có hy vọng.
Nhưng khi họ uống nước để tỉnh táo lại thì có nhân viên công tác thổi lên một tiếng, tất cả nhà phê bình đều ngẩng đầu lên nhìn, tiếp đó họ đều rất kinh ngạc.
Bởi vì sau khi nữ diễn viên bước vào phòng thử vai đã cởi áo khoác ra, có đội nón lưỡi trai, mặc một bộ đồ thường đơn giản. Mặc dù trông có vẻ bình thường nhưng dáng đi của cô rất mạnh mẽ, cùng với sự vượt trội của dáng người, khiến các nhà phê bình bỗng chốc cảm thấy hứng thú. Bởi vì từ trên người cô, họ dường như đã nhìn thấy nữ sĩ quan đó!
Cô vừa giơ tay lên, nhân viên công tác liền tất hết một nửa đèn.
Điều này là do cảnh quay Nhan Ôn chọn thử vai là một cảnh đêm, để có thể mô phỏng tình trạng thời tiết ở mức độ lớn nhất nên chỉ có thể làm như vậy, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về cô.
Cô đang đội nón, mái tóc che lại phần gò má... Quay lưng lại với tất cả nhà phê bình, cô thốt lên một tiếng: "Được rồi."
Nhân viên công tác bước lên trước đưa kịch bản chợt khựng lại: “Cô không cần kịch bản sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.