Chương 53: Anh Yêu Em!
Huỳnh Thiên Kỳ
28/03/2024
Ăn tối xong xuôi, dĩ nhiên Khưu Đông Bách là người rửa bát và dọn dẹp, Hề Dung Diệp thì đứng bên cạnh gọt trái cây để ăn tráng miệng, rất giống một cặp vợ chồng son.
“ Đông Bách… ”
Lúc này, Dung Diệp cầm một miếng táo đã được cô cắn phân nửa đưa lên trước miệng của anh, và anh cũng phối hợp hơi cúi đầu xuống há miệng ăn lấy.
Vừa nhai vừa lên tiếng:
“ Ngày mai chủ nhật em muốn đi đâu? ”
“ Chỉ muốn ở nhà thôi ~ ”
Sau đó, Dung Diệp vào phòng ngủ gọi FaceTime về cho bà Khưu, hiện tại đã hơn chín giờ tối nhưng cô biết bà vẫn chưa đi ngủ.
Quả nhiên, chỉ hai hồi chuông, bà ấy đã nghe máy, khuôn mặt phúc hậu hiện rõ trên màn hình điện thoại của cô.
“ Dì… ”
“ Ăn tối nhiều không? Ốm lắm rồi đấy! ”
“ Dạ nhiều ạ! Dì thấy trong người thế nào? ”
Bà Khưu bên đây mỉm cười vui vẻ, cho dù trong người đang mệt nhưng nghĩ đến cô và anh hạnh phúc là bà cũng sẽ khỏe ngay, những phiền muộn, đau buồn ngày trước hiện tại đã xua tan hoàn toàn.
“ Dì khỏe rồi, lâu lâu thì hay thế đó mà! Đông Bách đâu rồi? ”
Hề Dung Diệp có chút ngượng ngùng, lí trí trả lời:
“ Anh ấy đang tắm ạ! ”
“ Con phải nhắc nhở nó, thằng nhóc đó cứ hay ỷ y sức khỏe của mình. ”
“ Con bảo anh ấy tắm xong rồi ăn cơm, nhưng anh ấy không chịu, nói là mùi thức ăn sẽ bám vào người. ”
Hề Dung Diệp cô là phụ nữ nhưng còn chưa ở sạch bằng Khưu Đông Bách anh, người lúc nào cũng thơm phức, quần áo phải thẳng thớm và sạch sẽ dù ở nhà hay đi làm, bám mùi một xíu là lập tức tắm ngay.
“ Mẹ và em nói xấu anh đấy à? ”
“ Con thì có điều gì tốt để mẹ và Dung Diệp không nói xấu. ”
Nghe xong, Hề Dung Diệp bật cười thành tiếng và giấu giếm bà Khưu thè lưỡi chọc quê Khưu Đông Bách.
Sắc mặt của anh mau chóng thay đổi, nhưng trở nên lưu manh đểu cán, ném chiếc khăn bông đang vắt trên cổ qua một bên rồi lập tức phóng lên trên giường, giữ chặt đối phương không cho từ chối hay bỏ chạy.
Sau đó, Khưu Đông Bách giật lấy chiếc điện thoại từ tay của Dung Diệp, lên tiếng:
“ Chúng con bận việc rồi mẹ ơi, ngày mai sẽ gọi lại. Ngủ ngon, tạm biệt! ”
Nói xong, anh tức khắc bấm tắt và ném sang một bên, bờ môi dán chặt vào môi đối phương khi cô cứ ú ớ trong cổ họng, do vừa ngượng ngùng vừa bất ngờ nên nhất thời không biết nên đáp gì với bà ấy.
Thế nhưng, lần này Dung Diệp từ chối, liên tục lắc đầu phản kháng, tới khi thành công lập tức cất tiếng:
“ Sao anh nói thế với dì? Em xấu hổ lắm! ”
“ Em có biết ba mẹ làm sao để có anh không? Mẹ thừa biết, cần gì phải ngại? Với lại anh nói chúng ta bận việc, chứ đâu nói cụ thể việc gì! ”
Người nói là anh, nhưng sao người ngại là cô, da mặt ửng đỏ mắc cỡ đến định kéo chăn chùm lên khỏi đầu.
Thế nhưng, Khưu Đông Bách nhanh chóng ngăn lại, đan xen từng ngón tay của cả hai vào nhau và chèn ép dưới nệm, ánh mắt liên kết đắm đuối nhìn đối phương, sau đó anh thả từng nụ hôn xuống từng vị trí trên mặt của Dung Diệp, vô cùng nhẹ nhàng và đầy sự trân trọng, yêu thương.
“ Đông Bách… ”
Âm giọng ngọt ngào nhưng dễ dàng cấu xé trái tim của Khưu Đông Bách, khiến cho anh thực sự mất kiềm chế. Hôn nhau chưa bao giờ là đủ trong hoàn cảnh thế này, ôm ấp cũng chẳng thể khỏa lấp nỗi nhớ bên trong, chỉ có hòa hợp thăng hoa cảm xúc mới được trọn vẹn.
“ Cho anh yêu nha? ”
Cả hai cũng chẳng phải lần đầu tiên thân mật, nhưng xúc cảm hiện tại là hoàn toàn khác, chính là đã bảy tháng không gần gũi.
Trước người cô yêu say đắm, sự từ chối lúc này chắc chắn là điều giả dối, và cô đã gật đầu muốn thành thật với cảm xúc của mình.
Hề Dung Diệp cụp mắt thẹn thùng, sau đó lí nhí lên tiếng:
“ Nhưng anh phải đi đóng cửa sổ và kéo rèm lại. ”
Khưu Đông Bách bất giác run lên, đôi mắt sáng ngời phấn khích cực kỳ, gấp gáp phóng nhanh xuống giường chạy tới cửa sổ đóng cửa và kéo rèm như ý muốn của Dung Diệp, trong thời gian quay lại anh đã tranh thủ cởi ra chiếc áo thun, sau đó nụ cười lưu manh xuất hiện và lập tức trèo lên vò vập con mồi ngon ngọt vô cùng hấp dẫn.
Nụ hôn như trận cuồng phong, càng xa nhau lâu thì ham muốn càng khó tiết chế. Khi nãy anh đã nhịn lắm rồi, suýt chút nữa biến cô thành bữa tối cho anh ăn sạch.
Bàn tay bất lương bắt đầu làm việc nên làm, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể của Hề Dung Diệp. Chiếc váy bị Khưu Đông Bách vén lên để dễ dàng sờ soạng đôi chân, điểm dừng cuối cùng vẫn là ở vị trí nhô cao và mềm mại, nhưng tối nay bị cản trở bởi chiếc áo lót.
Dù gì cả hai cũng xa nhau bảy tháng, tự nhiên thả rông khi có anh, cô cảm thấy khá ngượng nên cố tình mặc nó.
“ Ứm… ư… ”
Lúc này, bờ môi nóng bỏng của Khưu Đông Bách tạm thời rời khỏi bờ môi cô, nhưng quyến luyến bởi có sợi dây liên kết níu lại, và rồi anh cúi xuống hôn thêm vài cái mới dứt khoát chuyển dời bên gò má và liếm láp lấy vành tai nhỏ nhắn xinh xắn.
“ Đông Bách… ”
“ Dung Diệp, anh yêu em! ”
“ Đông Bách… ”
Lúc này, Dung Diệp cầm một miếng táo đã được cô cắn phân nửa đưa lên trước miệng của anh, và anh cũng phối hợp hơi cúi đầu xuống há miệng ăn lấy.
Vừa nhai vừa lên tiếng:
“ Ngày mai chủ nhật em muốn đi đâu? ”
“ Chỉ muốn ở nhà thôi ~ ”
Sau đó, Dung Diệp vào phòng ngủ gọi FaceTime về cho bà Khưu, hiện tại đã hơn chín giờ tối nhưng cô biết bà vẫn chưa đi ngủ.
Quả nhiên, chỉ hai hồi chuông, bà ấy đã nghe máy, khuôn mặt phúc hậu hiện rõ trên màn hình điện thoại của cô.
“ Dì… ”
“ Ăn tối nhiều không? Ốm lắm rồi đấy! ”
“ Dạ nhiều ạ! Dì thấy trong người thế nào? ”
Bà Khưu bên đây mỉm cười vui vẻ, cho dù trong người đang mệt nhưng nghĩ đến cô và anh hạnh phúc là bà cũng sẽ khỏe ngay, những phiền muộn, đau buồn ngày trước hiện tại đã xua tan hoàn toàn.
“ Dì khỏe rồi, lâu lâu thì hay thế đó mà! Đông Bách đâu rồi? ”
Hề Dung Diệp có chút ngượng ngùng, lí trí trả lời:
“ Anh ấy đang tắm ạ! ”
“ Con phải nhắc nhở nó, thằng nhóc đó cứ hay ỷ y sức khỏe của mình. ”
“ Con bảo anh ấy tắm xong rồi ăn cơm, nhưng anh ấy không chịu, nói là mùi thức ăn sẽ bám vào người. ”
Hề Dung Diệp cô là phụ nữ nhưng còn chưa ở sạch bằng Khưu Đông Bách anh, người lúc nào cũng thơm phức, quần áo phải thẳng thớm và sạch sẽ dù ở nhà hay đi làm, bám mùi một xíu là lập tức tắm ngay.
“ Mẹ và em nói xấu anh đấy à? ”
“ Con thì có điều gì tốt để mẹ và Dung Diệp không nói xấu. ”
Nghe xong, Hề Dung Diệp bật cười thành tiếng và giấu giếm bà Khưu thè lưỡi chọc quê Khưu Đông Bách.
Sắc mặt của anh mau chóng thay đổi, nhưng trở nên lưu manh đểu cán, ném chiếc khăn bông đang vắt trên cổ qua một bên rồi lập tức phóng lên trên giường, giữ chặt đối phương không cho từ chối hay bỏ chạy.
Sau đó, Khưu Đông Bách giật lấy chiếc điện thoại từ tay của Dung Diệp, lên tiếng:
“ Chúng con bận việc rồi mẹ ơi, ngày mai sẽ gọi lại. Ngủ ngon, tạm biệt! ”
Nói xong, anh tức khắc bấm tắt và ném sang một bên, bờ môi dán chặt vào môi đối phương khi cô cứ ú ớ trong cổ họng, do vừa ngượng ngùng vừa bất ngờ nên nhất thời không biết nên đáp gì với bà ấy.
Thế nhưng, lần này Dung Diệp từ chối, liên tục lắc đầu phản kháng, tới khi thành công lập tức cất tiếng:
“ Sao anh nói thế với dì? Em xấu hổ lắm! ”
“ Em có biết ba mẹ làm sao để có anh không? Mẹ thừa biết, cần gì phải ngại? Với lại anh nói chúng ta bận việc, chứ đâu nói cụ thể việc gì! ”
Người nói là anh, nhưng sao người ngại là cô, da mặt ửng đỏ mắc cỡ đến định kéo chăn chùm lên khỏi đầu.
Thế nhưng, Khưu Đông Bách nhanh chóng ngăn lại, đan xen từng ngón tay của cả hai vào nhau và chèn ép dưới nệm, ánh mắt liên kết đắm đuối nhìn đối phương, sau đó anh thả từng nụ hôn xuống từng vị trí trên mặt của Dung Diệp, vô cùng nhẹ nhàng và đầy sự trân trọng, yêu thương.
“ Đông Bách… ”
Âm giọng ngọt ngào nhưng dễ dàng cấu xé trái tim của Khưu Đông Bách, khiến cho anh thực sự mất kiềm chế. Hôn nhau chưa bao giờ là đủ trong hoàn cảnh thế này, ôm ấp cũng chẳng thể khỏa lấp nỗi nhớ bên trong, chỉ có hòa hợp thăng hoa cảm xúc mới được trọn vẹn.
“ Cho anh yêu nha? ”
Cả hai cũng chẳng phải lần đầu tiên thân mật, nhưng xúc cảm hiện tại là hoàn toàn khác, chính là đã bảy tháng không gần gũi.
Trước người cô yêu say đắm, sự từ chối lúc này chắc chắn là điều giả dối, và cô đã gật đầu muốn thành thật với cảm xúc của mình.
Hề Dung Diệp cụp mắt thẹn thùng, sau đó lí nhí lên tiếng:
“ Nhưng anh phải đi đóng cửa sổ và kéo rèm lại. ”
Khưu Đông Bách bất giác run lên, đôi mắt sáng ngời phấn khích cực kỳ, gấp gáp phóng nhanh xuống giường chạy tới cửa sổ đóng cửa và kéo rèm như ý muốn của Dung Diệp, trong thời gian quay lại anh đã tranh thủ cởi ra chiếc áo thun, sau đó nụ cười lưu manh xuất hiện và lập tức trèo lên vò vập con mồi ngon ngọt vô cùng hấp dẫn.
Nụ hôn như trận cuồng phong, càng xa nhau lâu thì ham muốn càng khó tiết chế. Khi nãy anh đã nhịn lắm rồi, suýt chút nữa biến cô thành bữa tối cho anh ăn sạch.
Bàn tay bất lương bắt đầu làm việc nên làm, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể của Hề Dung Diệp. Chiếc váy bị Khưu Đông Bách vén lên để dễ dàng sờ soạng đôi chân, điểm dừng cuối cùng vẫn là ở vị trí nhô cao và mềm mại, nhưng tối nay bị cản trở bởi chiếc áo lót.
Dù gì cả hai cũng xa nhau bảy tháng, tự nhiên thả rông khi có anh, cô cảm thấy khá ngượng nên cố tình mặc nó.
“ Ứm… ư… ”
Lúc này, bờ môi nóng bỏng của Khưu Đông Bách tạm thời rời khỏi bờ môi cô, nhưng quyến luyến bởi có sợi dây liên kết níu lại, và rồi anh cúi xuống hôn thêm vài cái mới dứt khoát chuyển dời bên gò má và liếm láp lấy vành tai nhỏ nhắn xinh xắn.
“ Đông Bách… ”
“ Dung Diệp, anh yêu em! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.