Chương 7: Cách Nào Để Em Không Còn Yêu Anh Nữa?
Huỳnh Thiên Kỳ
16/03/2024
Thời gian thắm thoát trôi qua đã gần ba tháng, nhiều điều thay đổi chỉ có mối quan hệ của Hề Dung Diệp và Khưu Đông Bách vẫn là như thế.
Hôm nay là sinh nhật của cô, trùng hợp bà ngoại của anh bệnh nặng nhập viện, nên ông bà Khưu đã về thành phố A không thể tổ chức.
Lúc này, tại tập đoàn Khưu Thị, Hề Dung Diệp vô cùng tự nhiên mở cửa đi vào văn phòng của tổng giám đốc, đôi môi chúm chím chạy tới bàn làm việc, mạnh dạn câu lấy cổ anh, lên tiếng:
“ Quà sinh nhật của em đâu? ”
“ Anh chuyển khoản rồi mà! ”
“ Đông Bách, tối nay em và anh ra ngoài ăn tối nha? ”
Khưu Đông Bách lập tức buông bỏ văn kiện, dứt khoát gỡ tay của Dung Diệp ra khỏi rồi vội vàng đứng lên, xoay qua nhìn cô, cất lời:
“ Dung Diệp, em có nghe nhân viên đồn gì không? ”
“ Họ đồn mình đang quen nhau, ưmm thì, cũng đúng mà~ ”
“ Chúng ta quen nhau khi nào? Dung Diệp... ”
“ Anh suốt ngày Dung Diệp rồi Dung Diệp, tên em đẹp lắm sao? ”
Khưu Đông Bách bất lực đưa tay day day thái dương, chán nãn bước vòng ra ngoài đi đến sofa nặng nề ngồi xuống. Thế đó, nhưng Hề Dung Diệp vẫn lon ton chạy theo ngồi cạnh, nhích khuôn mặt đến gần rồi tiếp tục nói:
“ Nha? Em đặt nhà hàng đó? Nể tình hôm nay là sinh nhật mà chiều em một lần đi! ”
“ Anh bó tay với em luôn rồi đấy Dung Diệp! ”
Hiện tại Khưu Đông Bách anh chẳng biết đối xử với Hề Dung Diệp cô sao cho phải, tàn nhẫn vô tình thì sợ cô nghĩ quẩn, day dưa thì cô lì lợm bám theo.
“ Em đặt nhà hàng, tan giờ làm anh chờ em đó, sáng nay em không có lái xe! ”
Vừa nói, Dung Diệp vừa cầm điện thoại của mình bấm mật khẩu mở khóa. Thế nhưng, bàn tay Khưu Đông Bách che khuất màn hình chặn lại, lên tiếng:
“ Tối nay anh có hẹn với bạn! ”
“ Anh Tẫn Dực có bạn gái rồi, người ta không có thời gian đi chơi với anh đâu, anh toàn kiếm cớ từ chối em thôi! ”
“ Em biết như vậy nhưng sao không bỏ cuộc? ”
Là vì yêu anh, sao anh cố tình không hiểu?
Hề Dung Diệp khẽ xì ra một tiếng, cô thực sự đã lười đôi co với anh.
“ Anh không có quyền ngăn cấm em không được theo đuổi anh! ”
“ Em phiền lắm rồi đấy! ”
Câu nói đó, làm cho Hề Dung Diệp ngây người ngay lập tức, đôi mắt to tròn khẽ đứng yên nhìn Khưu Đông Bách chăm chú, sau đó trở nên nghiêm túc ngồi thẳng.
Phùng Khiếu Khâm nhắn tin cho cô, hay những lần gặp nhau, cô cảm thấy anh ấy rất phiền!
Cô hiểu cảm giác của anh rồi!
Hay là cô cứ lẳng lặng, âm thầm yêu anh như trước đây, để cho anh thoải mái?
“ Em làm anh khó chịu hả? ”
Hề Dung Diệp đứng lên, trái tim giờ đây thắt chặt đến khó thở, cô cần tìm một nơi để giải tỏ cảm xúc sắp sửa bộc phát trào dâng của mình.
“ Em hiểu rồi! ”
“ Em định làm gì? ”
Khưu Đông Bách nắm lấy cánh tay giữ lại, sắc mặt trở nên lo lắng. Thế nhưng, lần này cô chủ động gỡ ra không còn ăn vạ, quay lại rưng rưng nước mắt nhìn anh, trả lời:
“ Anh yên tâm, em không làm điều dại dột đâu! ”
...----------------...
Khưu Đông Bách không hẳn tìm cớ từ chối ăn tối cùng Hề Dung Diệp, anh thực sự có hẹn với Đinh Tẫn Dực, nhưng có lẽ... hủy cũng được, Đinh Tẫn Dực không quá chú trọng hay để tâm đến cuộc hẹn này.
“ 15 phút nữa tôi về đấy nhé, tôi lỡ hứa với bạn gái 10 giờ gọi lại cho cô ấy! ”
“ Thì 9 giờ 30 phút cũng kịp vậy! ”
“ Cậu không tính đoạn đường lấy xe, thời gian kẹt xe và vào nhà hay sao? ”
Khưu Đông Bách lắc đầu bất mãn, lên tiếng:
“ Thôi cậu về luôn đi! ”
Đinh Tẫn Dực thở dài, nâng ly rượu lên miệng nhấp vài ngụm thưởng thức, lên tiếng:
“ Nể tình bạn bè bấy lâu, tôi mới đi đấy, chứ cũng chán những cuộc vui vô ích rồi!
- Sao? Vẫn còn đang thất tình với Mộc Đan San? ”
Khưu Đông Bách lắc lư ly rượu trong tay một cách điêu luyện theo tiếng nhạc xập xình của quán bar, nét mặt vô cùng trầm tư, thành thật trả lời:
“ Gần nửa năm không liên lạc, thất tình gì nữa? ”
“ Vậy đang nghĩ đến Dung Diệp ư? ”
Bàn tay của Khưu Đông Bách bất giác khựng lại như bị điểm chỉ trúng ngay nguyệt đạo, Đinh Tẫn Dực lập tức khẽ cười, cao ngạo tiếp tục cất lời:
“ Tôi nói thì chỉ có đúng thôi! ”
“ Cậu thì hay rồi! ”
Đinh Tẫn Dực ngông nghênh nhướn mày, nhún vai tỏ vẻ bản thân thực sự có tầm, sau đó chủ động cụng ly của mình vào ly rượu của Khưu Đông Bách, uống cạn một hơi.
Cùng thời điểm này, có một chiếc xe ô tô lái đến và dừng lại trước cổng biệt thự riêng của Khưu Đông Bách, chẳng ai khác ngoài Hề Dung Diệp.
Bàn tay siết chặt vô lăng điều khiển, chậm chạp nhìn qua ghế phụ có một chiếc bánh kem, thực sự cô rất muốn mừng sinh nhật cùng với anh.
Chỉ cần anh chứng kiến cô cầu nguyện, thổi nến thôi cũng được.
Khưu Đông Bách anh có thể nào toại nguyện cho điều ước nhỏ nhoi này của cô không?
Thế nhưng, lần này cô sợ phiền đến anh, khiến anh không được thoải mái.
Lúc này, Hề Dung Diệp gục mặt xuống vô lăng, bờ vai mảnh khảnh sau đó run run, tiếng nấc nghẹn dần dần được phát ra rõ ràng.
“ Đông Bách, anh nói đi, cách nào để em không còn yêu anh nữa? ”
...----------------...
Hôm nay là sinh nhật của cô, trùng hợp bà ngoại của anh bệnh nặng nhập viện, nên ông bà Khưu đã về thành phố A không thể tổ chức.
Lúc này, tại tập đoàn Khưu Thị, Hề Dung Diệp vô cùng tự nhiên mở cửa đi vào văn phòng của tổng giám đốc, đôi môi chúm chím chạy tới bàn làm việc, mạnh dạn câu lấy cổ anh, lên tiếng:
“ Quà sinh nhật của em đâu? ”
“ Anh chuyển khoản rồi mà! ”
“ Đông Bách, tối nay em và anh ra ngoài ăn tối nha? ”
Khưu Đông Bách lập tức buông bỏ văn kiện, dứt khoát gỡ tay của Dung Diệp ra khỏi rồi vội vàng đứng lên, xoay qua nhìn cô, cất lời:
“ Dung Diệp, em có nghe nhân viên đồn gì không? ”
“ Họ đồn mình đang quen nhau, ưmm thì, cũng đúng mà~ ”
“ Chúng ta quen nhau khi nào? Dung Diệp... ”
“ Anh suốt ngày Dung Diệp rồi Dung Diệp, tên em đẹp lắm sao? ”
Khưu Đông Bách bất lực đưa tay day day thái dương, chán nãn bước vòng ra ngoài đi đến sofa nặng nề ngồi xuống. Thế đó, nhưng Hề Dung Diệp vẫn lon ton chạy theo ngồi cạnh, nhích khuôn mặt đến gần rồi tiếp tục nói:
“ Nha? Em đặt nhà hàng đó? Nể tình hôm nay là sinh nhật mà chiều em một lần đi! ”
“ Anh bó tay với em luôn rồi đấy Dung Diệp! ”
Hiện tại Khưu Đông Bách anh chẳng biết đối xử với Hề Dung Diệp cô sao cho phải, tàn nhẫn vô tình thì sợ cô nghĩ quẩn, day dưa thì cô lì lợm bám theo.
“ Em đặt nhà hàng, tan giờ làm anh chờ em đó, sáng nay em không có lái xe! ”
Vừa nói, Dung Diệp vừa cầm điện thoại của mình bấm mật khẩu mở khóa. Thế nhưng, bàn tay Khưu Đông Bách che khuất màn hình chặn lại, lên tiếng:
“ Tối nay anh có hẹn với bạn! ”
“ Anh Tẫn Dực có bạn gái rồi, người ta không có thời gian đi chơi với anh đâu, anh toàn kiếm cớ từ chối em thôi! ”
“ Em biết như vậy nhưng sao không bỏ cuộc? ”
Là vì yêu anh, sao anh cố tình không hiểu?
Hề Dung Diệp khẽ xì ra một tiếng, cô thực sự đã lười đôi co với anh.
“ Anh không có quyền ngăn cấm em không được theo đuổi anh! ”
“ Em phiền lắm rồi đấy! ”
Câu nói đó, làm cho Hề Dung Diệp ngây người ngay lập tức, đôi mắt to tròn khẽ đứng yên nhìn Khưu Đông Bách chăm chú, sau đó trở nên nghiêm túc ngồi thẳng.
Phùng Khiếu Khâm nhắn tin cho cô, hay những lần gặp nhau, cô cảm thấy anh ấy rất phiền!
Cô hiểu cảm giác của anh rồi!
Hay là cô cứ lẳng lặng, âm thầm yêu anh như trước đây, để cho anh thoải mái?
“ Em làm anh khó chịu hả? ”
Hề Dung Diệp đứng lên, trái tim giờ đây thắt chặt đến khó thở, cô cần tìm một nơi để giải tỏ cảm xúc sắp sửa bộc phát trào dâng của mình.
“ Em hiểu rồi! ”
“ Em định làm gì? ”
Khưu Đông Bách nắm lấy cánh tay giữ lại, sắc mặt trở nên lo lắng. Thế nhưng, lần này cô chủ động gỡ ra không còn ăn vạ, quay lại rưng rưng nước mắt nhìn anh, trả lời:
“ Anh yên tâm, em không làm điều dại dột đâu! ”
...----------------...
Khưu Đông Bách không hẳn tìm cớ từ chối ăn tối cùng Hề Dung Diệp, anh thực sự có hẹn với Đinh Tẫn Dực, nhưng có lẽ... hủy cũng được, Đinh Tẫn Dực không quá chú trọng hay để tâm đến cuộc hẹn này.
“ 15 phút nữa tôi về đấy nhé, tôi lỡ hứa với bạn gái 10 giờ gọi lại cho cô ấy! ”
“ Thì 9 giờ 30 phút cũng kịp vậy! ”
“ Cậu không tính đoạn đường lấy xe, thời gian kẹt xe và vào nhà hay sao? ”
Khưu Đông Bách lắc đầu bất mãn, lên tiếng:
“ Thôi cậu về luôn đi! ”
Đinh Tẫn Dực thở dài, nâng ly rượu lên miệng nhấp vài ngụm thưởng thức, lên tiếng:
“ Nể tình bạn bè bấy lâu, tôi mới đi đấy, chứ cũng chán những cuộc vui vô ích rồi!
- Sao? Vẫn còn đang thất tình với Mộc Đan San? ”
Khưu Đông Bách lắc lư ly rượu trong tay một cách điêu luyện theo tiếng nhạc xập xình của quán bar, nét mặt vô cùng trầm tư, thành thật trả lời:
“ Gần nửa năm không liên lạc, thất tình gì nữa? ”
“ Vậy đang nghĩ đến Dung Diệp ư? ”
Bàn tay của Khưu Đông Bách bất giác khựng lại như bị điểm chỉ trúng ngay nguyệt đạo, Đinh Tẫn Dực lập tức khẽ cười, cao ngạo tiếp tục cất lời:
“ Tôi nói thì chỉ có đúng thôi! ”
“ Cậu thì hay rồi! ”
Đinh Tẫn Dực ngông nghênh nhướn mày, nhún vai tỏ vẻ bản thân thực sự có tầm, sau đó chủ động cụng ly của mình vào ly rượu của Khưu Đông Bách, uống cạn một hơi.
Cùng thời điểm này, có một chiếc xe ô tô lái đến và dừng lại trước cổng biệt thự riêng của Khưu Đông Bách, chẳng ai khác ngoài Hề Dung Diệp.
Bàn tay siết chặt vô lăng điều khiển, chậm chạp nhìn qua ghế phụ có một chiếc bánh kem, thực sự cô rất muốn mừng sinh nhật cùng với anh.
Chỉ cần anh chứng kiến cô cầu nguyện, thổi nến thôi cũng được.
Khưu Đông Bách anh có thể nào toại nguyện cho điều ước nhỏ nhoi này của cô không?
Thế nhưng, lần này cô sợ phiền đến anh, khiến anh không được thoải mái.
Lúc này, Hề Dung Diệp gục mặt xuống vô lăng, bờ vai mảnh khảnh sau đó run run, tiếng nấc nghẹn dần dần được phát ra rõ ràng.
“ Đông Bách, anh nói đi, cách nào để em không còn yêu anh nữa? ”
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.