Chương 30: Người Đó Là Ai?
Huỳnh Thiên Kỳ
16/03/2024
• Ngày hôm sau…
Phía dưới tầng hầm tại biệt thự riêng của Phùng Chí Hâm ở thành phố E, nhưng không phải là nơi Mộc Đan San đang sinh sống, có một người đàn ông bị trói lơ lững trên trần, trên người rách rưới và đầy rẫy vết thương, máu chảy thành vũng.
Lúc này, Phùng Khiếu Khâm hiên ngang đi xuống, nhưng đang đeo một chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt điển trai, phía sau là Ngụy Trí và Thẩm Tường, nhưng bên ngoài còn rất nhiều thuộc hạ bảo vệ.
Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế, đối diện là hai người họ, lên tiếng:
“ Xem ra trung thành nhỉ? Chỉ còn nửa cái mạng cũng không hé môi nửa câu về danh tính người đứng sau. ”
Người đàn ông kia yếu ớt cất lời:
“ Mày là ai? ”
Nghe thế, Ngụy Trí nổi nóng, vươn tay nhắm họng súng ngay ấn đường của kẻ đó, nói:
“ Có tin tao bắn nát sọ mày không? ”
Mặc dù thế, Phùng Khiếu Khâm vẫn điềm nhiên trả lời:
“ Thành thật nói cho anh biết, tôi là em trai của Phùng Chí Hâm. Tôi tự nhận mình hiền lành hơn anh trai rất nhiều, nhưng mà… đụng vào cô gái tôi thích thì… ”
Phùng Khiếu Khâm tặc lưỡi một cái, nhún vai điệu dạng như đáng tiếc cho mạng sống của anh ta.
Sau đó, anh ấy lại nói:
“ Tôi cho anh một cơ hội nho nhỏ, chỉ cần nói ra ai đã sai khiến, thì… cái chết có thể tha! ”
Tối hôm ấy, bốn người nhưng Ngụy Trí và Thẩm Tường bắt sống về được một người. Lúc đó, do vừa bị trúng đạn vừa mất súng, nên không thể giành lấy Hề Dung Diệp từ tay Khưu Đông Bách, cũng may chẳng phải kẻ xấu. Sau đó, cả hai đã cố gắng tìm ra người đứng sau vụ ám sát của cô, nhằm lấy công chuộc tội.
“ Mày đừng lừa tao, vào tay mày thì định sẵn con đường chết! ”
“ Tôi chưa bao giờ lừa ai! ”
Sau đó năm phút, Phùng Khiếu Khâm mất kiên nhẫn đứng dậy, trước khi rời khỏi nhìn Ngụy Trí lên tiếng:
“ Làm theo cách của anh Hâm đi! ”
Chỉ là, câu nói của anh ấy vừa dứt, thì sắc mặt của người đàn ông kia thay đổi vạn phần, lo sợ trước những loại thuốc Phùng Chí Hâm đã đặc biệt chế tạo.
Trong giới ngầm, rơi vào tay anh ta thì muốn chết cũng rất khó.
“ Mày thực sự là em trai của Phùng Chí Hâm sao? ”
“ Sao? Sợ rồi đấy à? ”
“ Hay mày chỉ đang giả dạng để hù dọa tao? Phùng Chí Hâm chết rồi, mày nói sao mà chẳng được. ”
Ánh nhìn của Phùng Khiếu Khâm nghiêm lại một hướng, như đang suy xét câu nói của anh ta, sau đó xoay sang đối diện trực tiếp, lên tiếng:
“ Anh là người của lão già Trương Ngạo? ”
Người đàn ông đó lúng túng, lắc đầu phủ nhận, nói:
“ Không phải! ”
“ Vậy tại sao biết anh trai tôi chết rồi?
- Đường sống không chọn, cứ tìm đường chết đâm đầu. ”
…----------------…
Nửa tiếng sau, Phùng Khiếu Khâm tiếp tục đi đến biệt thự nơi đang giam giữ Mộc Đan San. Từ hôm qua đến nay, cô ta trong trạng thái vô cùng lo sợ, tất cả mọi cánh cửa đều khóa chặt, luôn luôn có hai người canh gác dưới cổng, hoàn toàn không thể trốn đi.
Bỏ đi ngay thời điểm thì sẽ bị nghi ngờ có liên quan đến vụ ám sát của Phùng Chí Hâm, nhưng tỏ ra vô tư không hay không biết thì ăn ngủ không yên, lúc nào cũng trong tình trạng lo lắng, căng thẳng.
Có lẽ cô đã sai khi mạo hiểm!
Lúc này, cánh cửa được Ngụy Trí mở ra, Phùng Khiếu Khâm chầm chậm xuất hiện, phía sau lớp mặt nạ tinh xảo kia là khuôn mặt khiến biết bao nhiêu cô gái mê đắm.
Vốn dĩ, Mộc Đan San cũng chẳng biết Phùng Chí Hâm có em trai, hiện tại cực kỳ hoang mang về danh tính người này, dè dặt lên tiếng:
“ Anh là ai? ”
“ Là ai mà có thể tự nhiên đi vào biệt thự của Phùng Chí Hâm, suy nghĩ nào! ”
Mộc Đan San nhíu mày, đôi mắt không ngừng chuyển động quan sát Phùng Khiếu Khâm, thế nhưng chẳng nhìn ra điều gì hay nhận biết người đàn ông này là ai.
“ Rốt cuộc anh muốn gì? ”
“ Dung Diệp bị ám sát, nếu cô ấy chết thì người được lợi là ai nhỉ?
- Từng có tin đồn tình ái giữa cô và Khưu Đông Bách, đúng hay sai, ít hay nhiều thì cả hai cũng có một chút quan hệ.
- Tôi nên nghĩ sao đây, cô Mộc? ”
Vốn dĩ lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nếu nói Mộc Đan San không có bản lĩnh thì dù có mười Phùng Chí Hâm cũng chẳng thể khiến cô ta nổi tiếng.
Hơn nữa, một cô gái bình thường, có dám âm mưu sát hại sau lưng của ông trùm mafia hay không?
“ Tôi và Khưu Đông Bách không có gì với nhau cả, chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa anh ta đã có bạn gái và sắp đính hôn.
- Là một người nổi tiếng, không thể tránh khỏi những scandal, chắc anh cũng hiểu! ”
Giọng cười trầm ồn của Phùng Khiếu Khâm vang lên, từ tốn đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống, vắt chéo đôi chân nghiễm nghiêm lên tiếng:
“ Trương Ngạo ám sát anh trai tôi, tôi có thể hiểu lý do, còn lão ta ám sát Dung Diệp với mục đích gì? Cô ấy du học bốn năm bên Anh, chỉ mới trở về khoảng nửa năm nay, để gây thù chuốc oán thì càng không thể! ”
Anh trai tôi?
Phùng Chí Hâm có em trai ư?
Mộc Đan San vô cùng sững sốt, nhất thời bàng hoàng không tin, căn bản chưa bao giờ nghe qua anh ta có em trai và còn trong cực kỳ nguy hiểm.
“ Cậu là em trai của Phùng Chí Hâm? ”
“ Cuộc giao dịch vô cùng bí mật, nếu không có nội gián thì chắc chắn Trương Ngạo chẳng có cơ hội, tôi nhất định sẽ gặp trực tiếp lão ta hỏi xem người đó là ai? ”
…----------------…
Phía dưới tầng hầm tại biệt thự riêng của Phùng Chí Hâm ở thành phố E, nhưng không phải là nơi Mộc Đan San đang sinh sống, có một người đàn ông bị trói lơ lững trên trần, trên người rách rưới và đầy rẫy vết thương, máu chảy thành vũng.
Lúc này, Phùng Khiếu Khâm hiên ngang đi xuống, nhưng đang đeo một chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt điển trai, phía sau là Ngụy Trí và Thẩm Tường, nhưng bên ngoài còn rất nhiều thuộc hạ bảo vệ.
Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế, đối diện là hai người họ, lên tiếng:
“ Xem ra trung thành nhỉ? Chỉ còn nửa cái mạng cũng không hé môi nửa câu về danh tính người đứng sau. ”
Người đàn ông kia yếu ớt cất lời:
“ Mày là ai? ”
Nghe thế, Ngụy Trí nổi nóng, vươn tay nhắm họng súng ngay ấn đường của kẻ đó, nói:
“ Có tin tao bắn nát sọ mày không? ”
Mặc dù thế, Phùng Khiếu Khâm vẫn điềm nhiên trả lời:
“ Thành thật nói cho anh biết, tôi là em trai của Phùng Chí Hâm. Tôi tự nhận mình hiền lành hơn anh trai rất nhiều, nhưng mà… đụng vào cô gái tôi thích thì… ”
Phùng Khiếu Khâm tặc lưỡi một cái, nhún vai điệu dạng như đáng tiếc cho mạng sống của anh ta.
Sau đó, anh ấy lại nói:
“ Tôi cho anh một cơ hội nho nhỏ, chỉ cần nói ra ai đã sai khiến, thì… cái chết có thể tha! ”
Tối hôm ấy, bốn người nhưng Ngụy Trí và Thẩm Tường bắt sống về được một người. Lúc đó, do vừa bị trúng đạn vừa mất súng, nên không thể giành lấy Hề Dung Diệp từ tay Khưu Đông Bách, cũng may chẳng phải kẻ xấu. Sau đó, cả hai đã cố gắng tìm ra người đứng sau vụ ám sát của cô, nhằm lấy công chuộc tội.
“ Mày đừng lừa tao, vào tay mày thì định sẵn con đường chết! ”
“ Tôi chưa bao giờ lừa ai! ”
Sau đó năm phút, Phùng Khiếu Khâm mất kiên nhẫn đứng dậy, trước khi rời khỏi nhìn Ngụy Trí lên tiếng:
“ Làm theo cách của anh Hâm đi! ”
Chỉ là, câu nói của anh ấy vừa dứt, thì sắc mặt của người đàn ông kia thay đổi vạn phần, lo sợ trước những loại thuốc Phùng Chí Hâm đã đặc biệt chế tạo.
Trong giới ngầm, rơi vào tay anh ta thì muốn chết cũng rất khó.
“ Mày thực sự là em trai của Phùng Chí Hâm sao? ”
“ Sao? Sợ rồi đấy à? ”
“ Hay mày chỉ đang giả dạng để hù dọa tao? Phùng Chí Hâm chết rồi, mày nói sao mà chẳng được. ”
Ánh nhìn của Phùng Khiếu Khâm nghiêm lại một hướng, như đang suy xét câu nói của anh ta, sau đó xoay sang đối diện trực tiếp, lên tiếng:
“ Anh là người của lão già Trương Ngạo? ”
Người đàn ông đó lúng túng, lắc đầu phủ nhận, nói:
“ Không phải! ”
“ Vậy tại sao biết anh trai tôi chết rồi?
- Đường sống không chọn, cứ tìm đường chết đâm đầu. ”
…----------------…
Nửa tiếng sau, Phùng Khiếu Khâm tiếp tục đi đến biệt thự nơi đang giam giữ Mộc Đan San. Từ hôm qua đến nay, cô ta trong trạng thái vô cùng lo sợ, tất cả mọi cánh cửa đều khóa chặt, luôn luôn có hai người canh gác dưới cổng, hoàn toàn không thể trốn đi.
Bỏ đi ngay thời điểm thì sẽ bị nghi ngờ có liên quan đến vụ ám sát của Phùng Chí Hâm, nhưng tỏ ra vô tư không hay không biết thì ăn ngủ không yên, lúc nào cũng trong tình trạng lo lắng, căng thẳng.
Có lẽ cô đã sai khi mạo hiểm!
Lúc này, cánh cửa được Ngụy Trí mở ra, Phùng Khiếu Khâm chầm chậm xuất hiện, phía sau lớp mặt nạ tinh xảo kia là khuôn mặt khiến biết bao nhiêu cô gái mê đắm.
Vốn dĩ, Mộc Đan San cũng chẳng biết Phùng Chí Hâm có em trai, hiện tại cực kỳ hoang mang về danh tính người này, dè dặt lên tiếng:
“ Anh là ai? ”
“ Là ai mà có thể tự nhiên đi vào biệt thự của Phùng Chí Hâm, suy nghĩ nào! ”
Mộc Đan San nhíu mày, đôi mắt không ngừng chuyển động quan sát Phùng Khiếu Khâm, thế nhưng chẳng nhìn ra điều gì hay nhận biết người đàn ông này là ai.
“ Rốt cuộc anh muốn gì? ”
“ Dung Diệp bị ám sát, nếu cô ấy chết thì người được lợi là ai nhỉ?
- Từng có tin đồn tình ái giữa cô và Khưu Đông Bách, đúng hay sai, ít hay nhiều thì cả hai cũng có một chút quan hệ.
- Tôi nên nghĩ sao đây, cô Mộc? ”
Vốn dĩ lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nếu nói Mộc Đan San không có bản lĩnh thì dù có mười Phùng Chí Hâm cũng chẳng thể khiến cô ta nổi tiếng.
Hơn nữa, một cô gái bình thường, có dám âm mưu sát hại sau lưng của ông trùm mafia hay không?
“ Tôi và Khưu Đông Bách không có gì với nhau cả, chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa anh ta đã có bạn gái và sắp đính hôn.
- Là một người nổi tiếng, không thể tránh khỏi những scandal, chắc anh cũng hiểu! ”
Giọng cười trầm ồn của Phùng Khiếu Khâm vang lên, từ tốn đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống, vắt chéo đôi chân nghiễm nghiêm lên tiếng:
“ Trương Ngạo ám sát anh trai tôi, tôi có thể hiểu lý do, còn lão ta ám sát Dung Diệp với mục đích gì? Cô ấy du học bốn năm bên Anh, chỉ mới trở về khoảng nửa năm nay, để gây thù chuốc oán thì càng không thể! ”
Anh trai tôi?
Phùng Chí Hâm có em trai ư?
Mộc Đan San vô cùng sững sốt, nhất thời bàng hoàng không tin, căn bản chưa bao giờ nghe qua anh ta có em trai và còn trong cực kỳ nguy hiểm.
“ Cậu là em trai của Phùng Chí Hâm? ”
“ Cuộc giao dịch vô cùng bí mật, nếu không có nội gián thì chắc chắn Trương Ngạo chẳng có cơ hội, tôi nhất định sẽ gặp trực tiếp lão ta hỏi xem người đó là ai? ”
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.