Chương 58: Phải Gọi Là Ba Mẹ!
Huỳnh Thiên Kỳ
30/03/2024
Cả hai tay nắm tay tình tứ mở cửa ra ngoài, trùng hợp lúc này cánh cửa căn hộ san sát với Hề Dung Diệp cũng được mở ra, là một cặp vợ chồng và có thêm cậu bé vô cùng kháu khỉnh, đáng yêu.
“ Chào dì Diệp ạ! ”
Cậu bé đó lễ phép khoanh tay chào hỏi, do không biết xưng hô thế nào nên chỉ cúi đầu trước Khưu Đông Bách.
“ Ừ, con định đi đâu thế? ”
“ Ba mẹ đưa con ra công viên chơi ạ! ”
Hề Dung Diệp mỉm cười, cô đã từng ao ước mình cũng được như vợ chồng chị đó, có một gia đình êm ấm và hạnh phúc, không mong vật chất quá nhiều, chỉ cần vừa đủ và quan trọng đừng thiếu tình yêu.
Và cô cũng từng nhìn vào cậu bé đó và khóc, nhớ đến đứa con thiếu may mắn của mình.
“ Dung Diệp, là bạn trai của em sao? ”
Nghe chị gái kia hỏi, Hề Dung Diệp lập tức gật đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn lên Khưu Đông Bách và bàn tay đưa qua ôm ấp cánh tay của anh, lên tiếng:
“ Dạ vâng! ”
Thế nhưng, chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó sắc mặt của Dung Diệp lập tức thay đổi, gò má trở nên ửng hồng ngượng ngùng và tay chân lúng túng cả lên, ánh mắt dao động như đang tìm chỗ trốn.
Chẳng biết tối qua họ có nghe những âm thanh của cô và anh phát ra hay không?
Đột nhiên, Hề Dung Diệp dúi khuôn mặt đang méo mó của mình vào lồng ngực của Khưu Đông Bách, lại nghĩ chắc chắn là họ có nghe nên mới hỏi anh là bạn trai của cô sao.
Lúc này, chị gái đó nhíu mày với biểu cảm khó hiểu, lên tiếng:
“ Em bị đau bụng sao Dung Diệp? ”
Đồng tử của Hề Dung Diệp láo liên, đang suy tính một chuyện, sau đó giả vờ đặt tay lên bụng của mình và khuôn mặt càng thêm nhăn nhó, lên tiếng:
“ Dạ phải, em định đi khám ạ. ”
“ Vậy hả, đi liền đi em! ”
Hề Dung Diệp liên tục gật đầu, ôm chặt cánh tay của Khưu Đông Bách kéo đi nhanh về phía thang máy, đến khi cánh cửa khép lại liền nũng nịu và vùng vằng với anh, nói:
“ Tại anh hết đó, em xấu hổ lắm! ”
“ Sao tại anh? ”
“ Đã biết nhà không cách âm còn làm… ”
Nói tới đó, Dung Diệp lập tức cắn môi, hiện tại cô chỉ muốn chôn mặt mình xuống mặt đất, chứ gặp hàng xóm xấu hổ chết mất.
“ Chúng ta cùng làm, sao lại đổ thừa mình anh? ”
Nghe xong, cô hậm hực đánh lên người Khưu Đông Bách, nói:
“ Sau này anh đừng đụng vào người em! ”
Khưu Đông Bách bật cười, choàng tay ôm lấy bả vai của Hề Dung Diệp kéo cơ thể sít sao vào lòng, khóe môi nhếch lên cực kỳ lưu manh, sau đó cúi xuống thì thầm vào tai:
“ Vừa nãy hứa tối mai bù cho anh mà. ”
…----------------…
Tối nay không giống tối qua, sau khi ăn tối và tắm rửa, thì cả hai vào phòng cùng nhau xem một bộ phim mà Hề Dung Diệp đã yêu thích từ lâu, nhưng lúc trước chưa có tâm trạng thích hợp để xem.
Không cần một nơi quá xa hoa hay hoa quà lãng mạn, không thích những lời nói ngọt ngào nhưng chẳng xuất phát từ trái tim. Chỉ cần sự chân thành, thấu hiểu, một trái tim nguyên vẹn và đong đầy yêu thương.
Xem xong, cả hai tiến lại chiếc ghế bành đặt ở cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi ngoài trời, Hề Dung Diệp ngồi trên đùi của Khưu Đông Bách, thoải mái dựa dẫm cả người vào lồng ngực anh, hạnh phúc và ấm áp len lỏi vào trái tim từng rất tổn thương. Tâm trạng lần này khác hoàn toàn so với vô số lần trước, chẳng biết cô đã ngồi đây và khóc bao nhiêu lần vì một người.
Hạnh phúc cũng là anh, tổn thương cũng chính anh, Khưu Đông Bách!
“ Lòng người thật khó đoán anh nhỉ? ”
“ Ừ. ”
Khưu Đông Bách vẫn trầm ngâm, bàn tay vẫn tiếp tục việc đang làm, và nó đang đặt trên người cô, vị trí chính xác là ở ngay bầu ngực to tròn mềm mại.
Chẳng biết tại sao càng vân vê, xoa nắn càng thấy thích?
“ Đông Bách… ”
“ Gì em? ”
“ Anh có thể nào bỏ ra được không? ”
Khưu Đông Bách hừ hừ trong cổ họng, như một sự kiên định từ chối, bàn tay ngược lại nắm chặt hơn nữa, nhất quyết không buông ra.
“ Em định đi du lịch ở đâu? ”
Nghe Khưu Đông Bách hỏi thế, Dung Diệp liền hớn hở, hỏi lại:
“ Ở Úc thì sao? ”
Khưu Đông Bách cười khẽ, hôn thật mạnh vào gò má mềm mịn của cô, âm giọng trầm ấm nhưng có chút sủng nịnh cất lên:
“ Dĩ nhiên là không có vấn đề gì, chỉ cần em thích, dù bất cứ nơi nào anh cũng đều nắm tay em đi. Chúng ta phải nôi gương ba và mẹ, dù kết hôn gần 30 năm, nhưng lửa yêu vẫn như ngày đầu tiên.
- Thứ gì một thời gian cũng sẽ nguội lạnh, quan trọng là chúng ta biết cách hâm nóng, trân trọng và giữ gìn yêu thương, ba nói với anh thế đó!
- Ba mẹ khó khăn lắm mới ở bên nhau, chúng ta cũng vậy. Dung Diệp, mình cùng cố gắng nhé em? ”
Hề Dung Diệp gật đầu và bất giác mỉm cười, nghĩ đến tương lai sau này của cả hai mà hạnh phúc hiện rõ trên mặt. Yêu anh không sai, có lẽ chỉ chưa phải lúc thích hợp.
“ Em thật ngưỡng mộ tình cảm của chú dành cho dì! ”
Khưu Đông Bách lúc này nhíu mày, lực ở bàn tay đang đặt ở bầu ngực của Dung Diệp bỗng nhiên tăng mạnh, lên tiếng:
“ Vẫn còn xưng hô kiểu đấy à?
- Phải gọi là ba mẹ! ”
…----------------…
“ Chào dì Diệp ạ! ”
Cậu bé đó lễ phép khoanh tay chào hỏi, do không biết xưng hô thế nào nên chỉ cúi đầu trước Khưu Đông Bách.
“ Ừ, con định đi đâu thế? ”
“ Ba mẹ đưa con ra công viên chơi ạ! ”
Hề Dung Diệp mỉm cười, cô đã từng ao ước mình cũng được như vợ chồng chị đó, có một gia đình êm ấm và hạnh phúc, không mong vật chất quá nhiều, chỉ cần vừa đủ và quan trọng đừng thiếu tình yêu.
Và cô cũng từng nhìn vào cậu bé đó và khóc, nhớ đến đứa con thiếu may mắn của mình.
“ Dung Diệp, là bạn trai của em sao? ”
Nghe chị gái kia hỏi, Hề Dung Diệp lập tức gật đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn lên Khưu Đông Bách và bàn tay đưa qua ôm ấp cánh tay của anh, lên tiếng:
“ Dạ vâng! ”
Thế nhưng, chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó sắc mặt của Dung Diệp lập tức thay đổi, gò má trở nên ửng hồng ngượng ngùng và tay chân lúng túng cả lên, ánh mắt dao động như đang tìm chỗ trốn.
Chẳng biết tối qua họ có nghe những âm thanh của cô và anh phát ra hay không?
Đột nhiên, Hề Dung Diệp dúi khuôn mặt đang méo mó của mình vào lồng ngực của Khưu Đông Bách, lại nghĩ chắc chắn là họ có nghe nên mới hỏi anh là bạn trai của cô sao.
Lúc này, chị gái đó nhíu mày với biểu cảm khó hiểu, lên tiếng:
“ Em bị đau bụng sao Dung Diệp? ”
Đồng tử của Hề Dung Diệp láo liên, đang suy tính một chuyện, sau đó giả vờ đặt tay lên bụng của mình và khuôn mặt càng thêm nhăn nhó, lên tiếng:
“ Dạ phải, em định đi khám ạ. ”
“ Vậy hả, đi liền đi em! ”
Hề Dung Diệp liên tục gật đầu, ôm chặt cánh tay của Khưu Đông Bách kéo đi nhanh về phía thang máy, đến khi cánh cửa khép lại liền nũng nịu và vùng vằng với anh, nói:
“ Tại anh hết đó, em xấu hổ lắm! ”
“ Sao tại anh? ”
“ Đã biết nhà không cách âm còn làm… ”
Nói tới đó, Dung Diệp lập tức cắn môi, hiện tại cô chỉ muốn chôn mặt mình xuống mặt đất, chứ gặp hàng xóm xấu hổ chết mất.
“ Chúng ta cùng làm, sao lại đổ thừa mình anh? ”
Nghe xong, cô hậm hực đánh lên người Khưu Đông Bách, nói:
“ Sau này anh đừng đụng vào người em! ”
Khưu Đông Bách bật cười, choàng tay ôm lấy bả vai của Hề Dung Diệp kéo cơ thể sít sao vào lòng, khóe môi nhếch lên cực kỳ lưu manh, sau đó cúi xuống thì thầm vào tai:
“ Vừa nãy hứa tối mai bù cho anh mà. ”
…----------------…
Tối nay không giống tối qua, sau khi ăn tối và tắm rửa, thì cả hai vào phòng cùng nhau xem một bộ phim mà Hề Dung Diệp đã yêu thích từ lâu, nhưng lúc trước chưa có tâm trạng thích hợp để xem.
Không cần một nơi quá xa hoa hay hoa quà lãng mạn, không thích những lời nói ngọt ngào nhưng chẳng xuất phát từ trái tim. Chỉ cần sự chân thành, thấu hiểu, một trái tim nguyên vẹn và đong đầy yêu thương.
Xem xong, cả hai tiến lại chiếc ghế bành đặt ở cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi ngoài trời, Hề Dung Diệp ngồi trên đùi của Khưu Đông Bách, thoải mái dựa dẫm cả người vào lồng ngực anh, hạnh phúc và ấm áp len lỏi vào trái tim từng rất tổn thương. Tâm trạng lần này khác hoàn toàn so với vô số lần trước, chẳng biết cô đã ngồi đây và khóc bao nhiêu lần vì một người.
Hạnh phúc cũng là anh, tổn thương cũng chính anh, Khưu Đông Bách!
“ Lòng người thật khó đoán anh nhỉ? ”
“ Ừ. ”
Khưu Đông Bách vẫn trầm ngâm, bàn tay vẫn tiếp tục việc đang làm, và nó đang đặt trên người cô, vị trí chính xác là ở ngay bầu ngực to tròn mềm mại.
Chẳng biết tại sao càng vân vê, xoa nắn càng thấy thích?
“ Đông Bách… ”
“ Gì em? ”
“ Anh có thể nào bỏ ra được không? ”
Khưu Đông Bách hừ hừ trong cổ họng, như một sự kiên định từ chối, bàn tay ngược lại nắm chặt hơn nữa, nhất quyết không buông ra.
“ Em định đi du lịch ở đâu? ”
Nghe Khưu Đông Bách hỏi thế, Dung Diệp liền hớn hở, hỏi lại:
“ Ở Úc thì sao? ”
Khưu Đông Bách cười khẽ, hôn thật mạnh vào gò má mềm mịn của cô, âm giọng trầm ấm nhưng có chút sủng nịnh cất lên:
“ Dĩ nhiên là không có vấn đề gì, chỉ cần em thích, dù bất cứ nơi nào anh cũng đều nắm tay em đi. Chúng ta phải nôi gương ba và mẹ, dù kết hôn gần 30 năm, nhưng lửa yêu vẫn như ngày đầu tiên.
- Thứ gì một thời gian cũng sẽ nguội lạnh, quan trọng là chúng ta biết cách hâm nóng, trân trọng và giữ gìn yêu thương, ba nói với anh thế đó!
- Ba mẹ khó khăn lắm mới ở bên nhau, chúng ta cũng vậy. Dung Diệp, mình cùng cố gắng nhé em? ”
Hề Dung Diệp gật đầu và bất giác mỉm cười, nghĩ đến tương lai sau này của cả hai mà hạnh phúc hiện rõ trên mặt. Yêu anh không sai, có lẽ chỉ chưa phải lúc thích hợp.
“ Em thật ngưỡng mộ tình cảm của chú dành cho dì! ”
Khưu Đông Bách lúc này nhíu mày, lực ở bàn tay đang đặt ở bầu ngực của Dung Diệp bỗng nhiên tăng mạnh, lên tiếng:
“ Vẫn còn xưng hô kiểu đấy à?
- Phải gọi là ba mẹ! ”
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.