Chương 28: Tuyệt Vọng
Huỳnh Thiên Kỳ
16/03/2024
Ánh nắng đã vươn lên cao, nhưng sao Hề Dung Diệp không dám mở mắt để
tiếp nhận ánh sáng, lựa chọn trốn mình trong bóng tối và thực tại.
Chỉ là, dù có trốn tránh thế nào, thì sự thật cũng là sự thật, đứa bé đã bỏ cô đi mất.
Niềm vui của cô chưa được trọn vẹn một ngày, tại sao ông trời cho cô nhưng rồi nhẫn tâm lấy lại?
Rốt cuộc, cô sống trên đời này vì điều gì đây?
Lúc này, giọt lệ đau khổ từ đuôi mắt trào ra, rơi xuống mép tai và chảy thẳng vào chân tóc, liên tiếp từng giọt.
“ Dung Diệp, em tỉnh rồi sao? ”
Khưu Đông Bách vẫn ngồi bên cạnh chờ đợi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại, lạnh giá, nhưng đã được ủ ấm bằng lồng bàn tay ấm áp của anh.
“ Dung Diệp, hay là em nói gì đi, trách hay mắng anh đều được, đừng im lặng được không? ”
Sự im lặng này, chính là đã chạm đến tuyệt vọng trong cô.
Cố chấp hoàn toàn chẳng được gì cả, cứ nhận lấy đau thương và mất mát…
Cô mệt rồi!
“ Rồi tương lai chúng ta cũng có vài bảo bối mà, con sẽ quay lại vào lúc đủ duyên. Em đừng tiếp tục như thế, anh xót lắm! ”
Khưu Đông Bách khẽ nâng bàn tay của cô lên môi rồi áp vào bên mặt anh, âm giọng vô cùng nghẹn ngào như đang khóc, vốn dĩ trong lòng anh bây giờ hơn cả bão tố. Dằn vặt, ăn hận và đau đớn đủ điều, nhất là nỗi đau mất con dày vò tâm trí và nhức nhối trái tim, muốn gục ngã nhưng bắt buộc phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa vững vàng cho cô vượt qua.
“ Dung Diệp, xin em hãy tin anh, anh không hề phản bội tình cảm của em, anh và Mộc Đan San hoàn toàn chẳng có gì với nhau cả!
- Hôm đó cô ta quá giang xe của anh từ nhà hàng về khách sạn, nên mới có những hình ảnh đó. Anh chưa từng nghĩ hay có ý định sẽ qua lại mập mờ với cô ta sau lưng em, lời anh nói là thật đấy Dung Diệp, anh rất nghiêm túc và trân trọng mối quan hệ của chúng ta! ”
Cuối cùng cũng chỉ có một mình Khưu Đông Bách tự độc thoại, Hề Dung Diệp vẫn cứ bất động như chưa tỉnh, tay hay chân đều không cử động, điểm nhận biết là nước mắt cô đang tuôn rơi.
Hiện tại, không phải cô khóc vì anh nữa rồi, vốn dĩ những điều anh giải thích chẳng thể vào đầu của cô, trong trí óc bây giờ chỉ có bảo bối!
Hôm nay người phụ nữ kia bảo, “ Làm mẹ là điều tuyệt vời nhất…chẳng có điều gì hạnh phúc hơn đâu! ” Chẳng lẽ hạnh phúc đến với cô ngắn ngủi vậy sao? Đến rồi đi, có được nhưng không thể giữ được, bàn tay đã nắm và cũng đã buông lơi.
[ Ông trời ơi, ông hãy trả con lại cho con, cầu xin ông! ]
“ Em mắng anh đi, em đánh anh đi, là anh đã sai khi cho Mộc Đan San có cơ hội chia rẻ tình cảm của mình. ”
Sau đó, anh lại nói:
“ Dung Diệp, em nói gì đi, đừng im lặng như thế! ”
Lúc này, Hề Dung Diệp yếu ớt cất tiếng:
“ Anh ra ngoài đi, tôi muốn một mình! ”
“ Dung Diệp, tha thứ cho anh, anh hứa không tái phạm thêm lần nào nữa, anh sẽ bù đắp tất cả cho em! ”
Qua sự việc lần này, có cho tiền anh, anh cũng không dám tiếp xúc với người phụ nữ khác ngoài vấn đề công việc.
Dung Diệp dùng sức, nâng giọng lên tiếng:
“ Tôi nói anh ra ngoài! ”
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh, Đinh Mạn Nhu hớt hải cầm túi xách chạy tới, sáng nay vừa được anh ba thông báo là lập tức chuẩn bị tới ngay.
“ Cô chú ơi, Dung Diệp sao rồi ạ? ”
Bà Khưu lắc đầu trong đau lòng, nghèn nghẹn trả lời:
“ Lúc hơn bốn giờ sáng có tỉnh lại, nhưng sau đó đã ngất đi, cô lo lắm! ”
Đinh Mạn Nhu mếu máo như muốn khóc, do lúc Đinh Tẫn Dực hay tin đã khuya, nên không có thông báo với cô ấy, đến sáng mới biết Dung Diệp mang thai và cũng đã sảy thai.
Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con!
Cánh cửa lúc này được Khưu Đông Bách mở ra, sắc mặt cực kỳ tiều tụy và đau buồn. Thấy thế, bà Khưu và Mạn Nhu đến gần, hỏi:
“ Dung Diệp tỉnh lại chưa? ”
Anh gật đầu, sau đó nói:
“ Hai người vào trong khuyên cô ấy đi! ”
Sau đó, Khưu Đông Bách bước tới dãy ghế ngồi xuống, khổ sở gục mặt, hai ngón tay ấn lên mi mắt đừng để cho dòng lệ chảy ra.
Ông Khưu ngồi xuống bên cạnh, vỗ lên tấm lưng vững chãi của anh như muốn tiếp thêm cho anh sức mạnh, lên tiếng:
“ Đông Bách, vực dậy tinh thần lên con, mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho Dung Diệp! ”
“ Cô ấy đã không muốn nhìn thấy con nữa. ”
“ Sai thì sửa, qua sự việc lần này con đã rút được kinh nghiệm chưa? ”
Khưu Đông Bách gật gật đầu, sau đó hít lấy một hơi thật sâu chấn chỉnh lại tinh thần đang suy sụp, nhìn qua ông Khưu lên tiếng:
“ Công việc ba tạm thời giúp con xử lý đi nhé, thời gian này con muốn ở bên cạnh Dung Diệp cùng cô ấy vượt qua, con sợ cô ấy sẽ nghĩ quẩn làm hại bản thân! ”
“ Được! ”
Chỉ là, dù có trốn tránh thế nào, thì sự thật cũng là sự thật, đứa bé đã bỏ cô đi mất.
Niềm vui của cô chưa được trọn vẹn một ngày, tại sao ông trời cho cô nhưng rồi nhẫn tâm lấy lại?
Rốt cuộc, cô sống trên đời này vì điều gì đây?
Lúc này, giọt lệ đau khổ từ đuôi mắt trào ra, rơi xuống mép tai và chảy thẳng vào chân tóc, liên tiếp từng giọt.
“ Dung Diệp, em tỉnh rồi sao? ”
Khưu Đông Bách vẫn ngồi bên cạnh chờ đợi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại, lạnh giá, nhưng đã được ủ ấm bằng lồng bàn tay ấm áp của anh.
“ Dung Diệp, hay là em nói gì đi, trách hay mắng anh đều được, đừng im lặng được không? ”
Sự im lặng này, chính là đã chạm đến tuyệt vọng trong cô.
Cố chấp hoàn toàn chẳng được gì cả, cứ nhận lấy đau thương và mất mát…
Cô mệt rồi!
“ Rồi tương lai chúng ta cũng có vài bảo bối mà, con sẽ quay lại vào lúc đủ duyên. Em đừng tiếp tục như thế, anh xót lắm! ”
Khưu Đông Bách khẽ nâng bàn tay của cô lên môi rồi áp vào bên mặt anh, âm giọng vô cùng nghẹn ngào như đang khóc, vốn dĩ trong lòng anh bây giờ hơn cả bão tố. Dằn vặt, ăn hận và đau đớn đủ điều, nhất là nỗi đau mất con dày vò tâm trí và nhức nhối trái tim, muốn gục ngã nhưng bắt buộc phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa vững vàng cho cô vượt qua.
“ Dung Diệp, xin em hãy tin anh, anh không hề phản bội tình cảm của em, anh và Mộc Đan San hoàn toàn chẳng có gì với nhau cả!
- Hôm đó cô ta quá giang xe của anh từ nhà hàng về khách sạn, nên mới có những hình ảnh đó. Anh chưa từng nghĩ hay có ý định sẽ qua lại mập mờ với cô ta sau lưng em, lời anh nói là thật đấy Dung Diệp, anh rất nghiêm túc và trân trọng mối quan hệ của chúng ta! ”
Cuối cùng cũng chỉ có một mình Khưu Đông Bách tự độc thoại, Hề Dung Diệp vẫn cứ bất động như chưa tỉnh, tay hay chân đều không cử động, điểm nhận biết là nước mắt cô đang tuôn rơi.
Hiện tại, không phải cô khóc vì anh nữa rồi, vốn dĩ những điều anh giải thích chẳng thể vào đầu của cô, trong trí óc bây giờ chỉ có bảo bối!
Hôm nay người phụ nữ kia bảo, “ Làm mẹ là điều tuyệt vời nhất…chẳng có điều gì hạnh phúc hơn đâu! ” Chẳng lẽ hạnh phúc đến với cô ngắn ngủi vậy sao? Đến rồi đi, có được nhưng không thể giữ được, bàn tay đã nắm và cũng đã buông lơi.
[ Ông trời ơi, ông hãy trả con lại cho con, cầu xin ông! ]
“ Em mắng anh đi, em đánh anh đi, là anh đã sai khi cho Mộc Đan San có cơ hội chia rẻ tình cảm của mình. ”
Sau đó, anh lại nói:
“ Dung Diệp, em nói gì đi, đừng im lặng như thế! ”
Lúc này, Hề Dung Diệp yếu ớt cất tiếng:
“ Anh ra ngoài đi, tôi muốn một mình! ”
“ Dung Diệp, tha thứ cho anh, anh hứa không tái phạm thêm lần nào nữa, anh sẽ bù đắp tất cả cho em! ”
Qua sự việc lần này, có cho tiền anh, anh cũng không dám tiếp xúc với người phụ nữ khác ngoài vấn đề công việc.
Dung Diệp dùng sức, nâng giọng lên tiếng:
“ Tôi nói anh ra ngoài! ”
Lúc này, bên ngoài phòng bệnh, Đinh Mạn Nhu hớt hải cầm túi xách chạy tới, sáng nay vừa được anh ba thông báo là lập tức chuẩn bị tới ngay.
“ Cô chú ơi, Dung Diệp sao rồi ạ? ”
Bà Khưu lắc đầu trong đau lòng, nghèn nghẹn trả lời:
“ Lúc hơn bốn giờ sáng có tỉnh lại, nhưng sau đó đã ngất đi, cô lo lắm! ”
Đinh Mạn Nhu mếu máo như muốn khóc, do lúc Đinh Tẫn Dực hay tin đã khuya, nên không có thông báo với cô ấy, đến sáng mới biết Dung Diệp mang thai và cũng đã sảy thai.
Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con!
Cánh cửa lúc này được Khưu Đông Bách mở ra, sắc mặt cực kỳ tiều tụy và đau buồn. Thấy thế, bà Khưu và Mạn Nhu đến gần, hỏi:
“ Dung Diệp tỉnh lại chưa? ”
Anh gật đầu, sau đó nói:
“ Hai người vào trong khuyên cô ấy đi! ”
Sau đó, Khưu Đông Bách bước tới dãy ghế ngồi xuống, khổ sở gục mặt, hai ngón tay ấn lên mi mắt đừng để cho dòng lệ chảy ra.
Ông Khưu ngồi xuống bên cạnh, vỗ lên tấm lưng vững chãi của anh như muốn tiếp thêm cho anh sức mạnh, lên tiếng:
“ Đông Bách, vực dậy tinh thần lên con, mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho Dung Diệp! ”
“ Cô ấy đã không muốn nhìn thấy con nữa. ”
“ Sai thì sửa, qua sự việc lần này con đã rút được kinh nghiệm chưa? ”
Khưu Đông Bách gật gật đầu, sau đó hít lấy một hơi thật sâu chấn chỉnh lại tinh thần đang suy sụp, nhìn qua ông Khưu lên tiếng:
“ Công việc ba tạm thời giúp con xử lý đi nhé, thời gian này con muốn ở bên cạnh Dung Diệp cùng cô ấy vượt qua, con sợ cô ấy sẽ nghĩ quẩn làm hại bản thân! ”
“ Được! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.