Chương 8: Tình yêu không thể nói thành lời
Vong Ưu Tiêu Mạt
13/07/2022
Sau lưng Trình Thâm tựa như có một ngọn lửa hừng hực đang dấy lên, ý chí chiến đấu dâng trào khiến cho những người nhìn thấy anh đều phải nhượng bộ thối lui.
Trình Thâm đi như bay, trong đầu trấn tĩnh.
Không sai, từ trước tới nay anh chưa từng nói gì, từ trước tới nay cũng chưa từng thể hiện là mình thích cô, còn khiến cô hiểu lầm rồi tổn thương như vậy, đúng là ngu ngốc!
Anh muốn nói với cô, thực ra ngay từ khi bắt đầu, khi anh muốn miếng trứng rán kia thì trong lòng đã có ý đồ riêng, nói cho cô biết mỗi ngày sau đó anh đều vui vẻ mà mong đợi sự xuất hiện của cô, nói cho cô biết vốn dĩ định đợi tới miếng trứng rán thứ 30, anh sẽ đề nghị cô làm bạn gái mình.
Rất nhanh, bốn chữ “Bộ phận thiết kế” đã xuất hiện trước mắt, Trình Thâm tự cổ vũ bản thân, xông vào văn phòng, sau đó ngay lập tức phát hỏa.
Bộ phận thiết kế đang họp, cả văn phòng đều im ắng đến dị thường.
Động tác của tất cả mọi người đều đồng nhất, đồng loạt quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa xồng xộc xông vào trong, trong mắt ánh lên sự hưng phấn, kích động, và cả sự hóng hớt, nhìn đến mức Trình Thâm phát sợ.
Ngay từ lúc Trình Thâm xồng xộc xông vào, Hạ Hiểu đã ngây ngốc, cô không ngờ lần tiếp theo bọn họ gặp nhau lại là dùng cách này. Dáng người anh khi xông vào đây mạnh mẽ biết bao, chói mắt biết bao, khiến cho cô không thể rời mắt.
Anh đến đây có việc gì mà gấp vậy? Là tới tìm cô à?
Những ý nghĩ không thể khống chế điên cuồng xoay tròn trong đầu Hạ Hiểu, đến mức Phạm Đông Đông đụng cô mấy lần cô cũng chẳng thấy có cảm giác gì.
Những lời vốn dĩ Trình Thâm định gào lên đã nuốt xuống từ lâu, anh cứng người đứng ở cửa, không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, nhất thời không biết làm sao, ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn chằm chằm về phía Hạ Hiểu ngồi trong góc.
Nếu dùng dụng cụ đo lường để kiểm tra, có thể sẽ phát hiện trong không khí vậy mà lại có dòng điện 200ampe đang chuyển động. “Lốp ba lốp bốp”, dường như muốn thiêu hủy cả thế giới, chỉ còn lại hai người nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ chứa hình ảnh của hai người.
Phạm Đông Đông thực sự không thể nhìn thêm được nữa, hóa ra những kẻ nào sa lầy vào tình yêu thì đều phát ngốc cả, cũng may là cậu ta chưa rơi vào lưới giặc.
“Khụ Khụ…”
Một tiếng ho khiến cho dòng điện giữa hai người giật mình tỉnh giấc, cũng cắt ngang ánh mắt đang hóng chuyện vui của quần chúng khán giả.
“Xin hỏi, Trình tiên sinh đến đây có việc gì không?”
Phạm Đông Đông cam chịu số phận mà mở miệng, dù sao vai xấu cũng cần có người đóng.
“À? Ồ, cái đó, không có gì, làm phiền rồi. Mọi người tiếp tục đi.”
Vừa dứt lời, Trình Thâm đã chạy trối chết.
Ánh mắt của Hạ Hiểu lập tức ảm đạm, quả nhiên anh tới đây không phải để tìm cô. Hạ Hiểu ơi là Hạ Hiểu, rốt cuộc mày còn tự mình đa tình đến bao giờ nữa.
Bên này Hạ Hiểu đang âm thầm cười khổ, đương nhiên không biết ở phía bên kia, Trình Thâm đang trốn trong góc cầu thang, hối hận mà vò vò tóc mình.
Rõ ràng đã quyết định là sẽ tỏ tình, sao ngược lại lại luống cuống vậy chứ? Nhiều người thì làm sao? Đúng lúc có người làm chứng. Vậy mà lại quay đầu bỏ chạy, đúng là không có tiền đồ! Lớn to xác thế này đúng là lãng phí! Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra trong lòng tui á miêu tả nhiều lắm luôn, chỉ là về phương diện vẻ mặt, động tác, vẫn còn nhiều thiếu sót, khiến cho người đọc cảm thấy nhân vật không được sinh động, tui sẽ cố gắng sửa nha~
Trình Thâm đi như bay, trong đầu trấn tĩnh.
Không sai, từ trước tới nay anh chưa từng nói gì, từ trước tới nay cũng chưa từng thể hiện là mình thích cô, còn khiến cô hiểu lầm rồi tổn thương như vậy, đúng là ngu ngốc!
Anh muốn nói với cô, thực ra ngay từ khi bắt đầu, khi anh muốn miếng trứng rán kia thì trong lòng đã có ý đồ riêng, nói cho cô biết mỗi ngày sau đó anh đều vui vẻ mà mong đợi sự xuất hiện của cô, nói cho cô biết vốn dĩ định đợi tới miếng trứng rán thứ 30, anh sẽ đề nghị cô làm bạn gái mình.
Rất nhanh, bốn chữ “Bộ phận thiết kế” đã xuất hiện trước mắt, Trình Thâm tự cổ vũ bản thân, xông vào văn phòng, sau đó ngay lập tức phát hỏa.
Bộ phận thiết kế đang họp, cả văn phòng đều im ắng đến dị thường.
Động tác của tất cả mọi người đều đồng nhất, đồng loạt quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa xồng xộc xông vào trong, trong mắt ánh lên sự hưng phấn, kích động, và cả sự hóng hớt, nhìn đến mức Trình Thâm phát sợ.
Ngay từ lúc Trình Thâm xồng xộc xông vào, Hạ Hiểu đã ngây ngốc, cô không ngờ lần tiếp theo bọn họ gặp nhau lại là dùng cách này. Dáng người anh khi xông vào đây mạnh mẽ biết bao, chói mắt biết bao, khiến cho cô không thể rời mắt.
Anh đến đây có việc gì mà gấp vậy? Là tới tìm cô à?
Những ý nghĩ không thể khống chế điên cuồng xoay tròn trong đầu Hạ Hiểu, đến mức Phạm Đông Đông đụng cô mấy lần cô cũng chẳng thấy có cảm giác gì.
Những lời vốn dĩ Trình Thâm định gào lên đã nuốt xuống từ lâu, anh cứng người đứng ở cửa, không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, nhất thời không biết làm sao, ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn chằm chằm về phía Hạ Hiểu ngồi trong góc.
Nếu dùng dụng cụ đo lường để kiểm tra, có thể sẽ phát hiện trong không khí vậy mà lại có dòng điện 200ampe đang chuyển động. “Lốp ba lốp bốp”, dường như muốn thiêu hủy cả thế giới, chỉ còn lại hai người nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ chứa hình ảnh của hai người.
Phạm Đông Đông thực sự không thể nhìn thêm được nữa, hóa ra những kẻ nào sa lầy vào tình yêu thì đều phát ngốc cả, cũng may là cậu ta chưa rơi vào lưới giặc.
“Khụ Khụ…”
Một tiếng ho khiến cho dòng điện giữa hai người giật mình tỉnh giấc, cũng cắt ngang ánh mắt đang hóng chuyện vui của quần chúng khán giả.
“Xin hỏi, Trình tiên sinh đến đây có việc gì không?”
Phạm Đông Đông cam chịu số phận mà mở miệng, dù sao vai xấu cũng cần có người đóng.
“À? Ồ, cái đó, không có gì, làm phiền rồi. Mọi người tiếp tục đi.”
Vừa dứt lời, Trình Thâm đã chạy trối chết.
Ánh mắt của Hạ Hiểu lập tức ảm đạm, quả nhiên anh tới đây không phải để tìm cô. Hạ Hiểu ơi là Hạ Hiểu, rốt cuộc mày còn tự mình đa tình đến bao giờ nữa.
Bên này Hạ Hiểu đang âm thầm cười khổ, đương nhiên không biết ở phía bên kia, Trình Thâm đang trốn trong góc cầu thang, hối hận mà vò vò tóc mình.
Rõ ràng đã quyết định là sẽ tỏ tình, sao ngược lại lại luống cuống vậy chứ? Nhiều người thì làm sao? Đúng lúc có người làm chứng. Vậy mà lại quay đầu bỏ chạy, đúng là không có tiền đồ! Lớn to xác thế này đúng là lãng phí! Tác giả có lời muốn nói:
Thực ra trong lòng tui á miêu tả nhiều lắm luôn, chỉ là về phương diện vẻ mặt, động tác, vẫn còn nhiều thiếu sót, khiến cho người đọc cảm thấy nhân vật không được sinh động, tui sẽ cố gắng sửa nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.