Chương 10: Tình Yêu Như Làn Nước Mùa Hè (3)
Lâm Anh Duy
17/01/2021
Retsu biết câu hỏi của bố mình có ẩn ý, cậu gật đầu nói: “Dạ phải, tụi con cũng có rủ thêm Yoko đi nữa, mà sao vậy bố?”.
“À, bố biết là có Yoko đi cùng tụi con mà. Nhưng điều làm bố thắc mắc bây giờ tụi con thân thiết với nhau so với hồi trước hễ gặp nhau ở đâu là đánh nhau ở đấy bất chấp cả không gian và thời gian. Nhưng sao giờ tự nhiên hai đứa lại thay đổi trở nên thân thiết với nhau quá vậy?”.
Retsu cười nói: “Bố à, đó là chuyện hồi nhỏ. Bây giờ tụi con đều đã lớn và đã là sinh viên đại học hết rồi, đâu thể suốt ngày cứ lao vào đanh nhau như con nít mãi thế”.
Ông Okada cười và nói một cách đầy ẩn ý: “Con bé Yumi ấy bây giờ đã không còn tính tình như con trai, hay đánh nhau với con. Con bé càng lớn lại càng xinh đẹp đúng không Retsu?”.
Retsu ấp úng trả lời: “Cậu ấy…cũng xinh ạ”.
Biết con trai đang xấu hổ và như cố giấu chuyện gì nên ông Okada không hỏi nữa mà vỗ vai cậu rồi đứng dậy và đi ra ngoài. Sau khi ông Okada ra ngoài thì Retsu cũng không đọc truyện nữa mà cậu tiến lại gần cửa sổ và nhìn lên bầu trời, chợt cậu lại nhớ về hình ảnh của Yumi. Cậu thích được nhìn thấy cô cười, thích được nhìn thấy cô nói chuyện. Khi ở bên cạnh Yumi thì cậu lại cảm thấy rất vui và có một cảm xúc gì đó rất lạ mà bản thân cậu cũng không thể hiểu nỗi. Sáng hôm sau khi Yumi còn đang say ngủ thì cô bị đánh thức bởi tiếng gọi của Retsu, lúc này thì mẹ cô đã đi làm. Yumi vội chạy ra mở cửa vừa ngáp vừa nói: “Có chuyện gì mà cậu tìm mình sớm vậy Retsu?”.
Retsu đưa cho cô một bịch Kushikatsu rồi nói: “Giờ này mà cậu còn ngủ nướng nữa à Yumi? À, lúc nãy mình mới đi mướn mấy cuốn truyện sẵn tiện mình nhớ là cậu rất thích ăn Kushikatsu nên mình ghé ngang mua cho cậu luôn. Cậu nhớ phải ăn liền cho nóng đấy, mình về đây. À, nếu thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết khác của Kim Dung thì cứ qua mượn mình, chào cậu nhé”. Nói xong thì Retsu vào nhà trước sự ngỡ ngàng của Yumi, cô tự hỏi:
“Ôi What đờ phở, có ai cho tôi biết là chuyện gì vừa xảy ra không trời? Sao hôm nay Retsu siêng năng dữ vậy, mình chưa nhờ mà cậu ấy tự biết mua Kushikatsu cho mình? Ô my chuối, đừng nói là cậu ấy đang yêu mình nha?”.
Yumi vội chạy vào nhà và gọi điện cho cô bạn thân nhất của mình là Shika, sau khi cô kể hết mọi chuyện cho Shika nghe thì Shika cười nói: “Bây giờ cậu mới biết chuyện đó sao Yumi? Mình biết chuyện này từ lâu lắm rồi, mình chỉ đợi bao giờ thì cậu biết để kể cho mình nghe thôi. Tuy cậu biết hơi muộn nhưng không sao, cậu biết thì cũng tốt thôi”.
Yumi bất ngờ nói: “Shika! Tại sao cậu lại biết là Retsu đang thích mình mà lại không nói cho mình biết?”.
Shika cười đắc ý nói: “Chuyện đó thì mình biết từ hồi tụi mình còn học cấp ba kìa. Còn chuyện mình biết thì tại sao mình phải nói. Mình phải để cậu tự biết chứ, nói ra thì đâu còn thú vị nữa đúng không?”.
Yumi thắc mắc: “Nhưng mình thắc mắc là tại sao cậu ấy lại thích mình?”.
Shika cười nói: “Lý do rất đơn giản, bởi vì ngay từ lúc mới vào học cấp ba thì cậu ấy đã thích cậu nhưng cậu ấy không hề nói cho cậu biết. Trong lớp có bao nhiêu bạn gái cậu ấy đều đối xử rất tốt và nói năng rất nhẹ nhàng với họ. Còn riêng cậu thì cậu ấy luôn kiếm chuyện để chọc tức và cãi nhau với cậu”.
Khi Shika vừa nói xong thì Yumi bất ngờ hỏi: “Cậu có nhầm lẫn gì không đấy Shika, chọc tức mình và cãi nhau với mình là thích mình sao?”.
“Phải, có những người rất thích trêu chọc người con gái mình thương và có khi làm cho cô ta phải tức điên lên, nhưng trong lòng cậu ấy thì cô gái đó là người mà cậu ấy yêu nhất và muốn bảo vệ nhất. À, còn một bí mật nữa mà mình muốn nói với cậu nhưng cậu không được nói cho Retsu nghe đấy”.
Yumi hớt hãi hỏi: “Được rồi, mình sẽ không nói. Cậu cho mình biết bí mật đó là gì được không Shika?”.
Shika cười nói: “Mình nhớ lúc đó là giờ học, khi mình tính quay sang hỏi bài cậu thì mình thấy ở phía sau, Retsu đang vẽ gì đó, cậu ấy vừa vẽ vừa cười thầm. Sau khi mọi người ra chơi hết thì mình đã lén lại bàn cậu ấy và tìm xem cậu ấy đang vẽ ai mà cười trông rất thích thú. Mình tìm một lúc thì phát hiện trong hộc bàn của cậu ấy có một tờ giấy kẹp trong cuốn sách. Khi mình vừa mở tờ giấy ấy ra thì mình vô cùng bất ngờ khi người cậu ấy vẽ chính là cậu, cậu ấy vẽ chân dung của cậu rất đẹp, kế bên chân dung cậu thì cậu ấy còn ghi hàng chữ là: “Retsu Love Yumi!”. Ôi thần linh ơi, lúc ấy mình thật sự bất ngờ khi nhận ra bình thường thì Retsu rất hay kiếm chuyện và cãi nhau với cậu, vậy mà người cậu ấy thích lại là cậu”.
Vừa nghe xong thì Yumi vừa bất ngờ vừa cười nói: “Mình thật không ngờ Retsu lại thích mình như vậy. Nhưng tại sao cậu ấy lại không nói cho mình biết chứ?”.
Shika cười nói: “Làm sao mình biết được, sao cậu không tự đi hỏi cậu ấy. Mà Yumi này, giờ cậu đã biết Retsu đã thích cậu từ năm cấp ba cho đến khi học đại học thì người ta vẫn một lòng một dạ thích cậu. Vậy cậu có thấy rung động không Yumi?”.
Yumi nói tỉnh bơ: “Không”.
Shika trách Yumi: “Sao cậu vô tình vậy Yumi? Chẳng lẽ cậu không hề rung động dù chỉ một chút hay sao?”.
Yumi vội đính chính: “Không phải là mình vô tình, thật sự thì mình không hề cảm thấy rung động mà chỉ cảm thấy bất ngờ thôi. Nhưng tại sao từ trước đến giờ thì mình không hề nhận ra tình cảm mà cậu ấy dành cho mình nhỉ?”. Dù cô rất muốn hỏi Retsu nhưng cô không thể làm được vì Retsu đã tự miệng nói ra là thích cô đâu. Nếu bây giờ cô xồng xộc đi hỏi cậu ấy thì chẳng khác nào tự đặt mình vào thế bí. Yumi chọn cách im lặng và xem như mình chưa biết gì cả.
Chiều hôm ấy thì Yumi vẫn đi tập bơi với Retsu và Yoko như bình thường, nhưng khi đi thì cô một mực không chịu để Retsu chở mà đòi sang Yoko chở, Retsu thắc mắc hỏi: “Hôm nay cậu sao vậy Yumi, bình thường thì mình vẫn chở cậu mà, sao hôm nay cậu lại không muốn mình chở mà lại muốn Yoko chở vậy?”.
Yumi bối rối nói: “Ờ thì tại mình thích đi với Yoko để bàn mấy chuyện con gái ấy mà, đi với cậu thì mình có bàn được đâu”.
Retsu cười nói: “Bó tay cậu thật, đúng là con gái luôn thích tám chuyện. Thôi chúng ta đi”.
Hôm nay thì Yumi đã bơi khá hơn bữa đầu, cô có thể bơi với khoảng cách rất xa so với lúc ban đầu mới học. Retsu hài lòng nói: “Cậu bơi tốt lắm Yumi, tay chân đã phối hợp nhịp nhàng với nhau rồi. Thôi, cậu tiếp tục luyện tập với Yoko đi, mình sang bể nước sâu bơi vài vòng cái đã”.
Sau khi Yumi và Yoko bơi được vài vòng thì đã thấm mệt và trời cũng vừa tối chợp tối. Không thấy Retsu quay lại nên Yumi đành phải sang chỗ nước sâu để tìm, khi cô vừa sáng thì thấy Retsu đang thả ngửa trên mặt nước.
Yumi tiến lại gần cậu và hỏi: “Retsu! Sao cậu nói là sang đây tập bơi mà lại nằm thả ngửa trên mặt nước thế kia?”.
“À, bố biết là có Yoko đi cùng tụi con mà. Nhưng điều làm bố thắc mắc bây giờ tụi con thân thiết với nhau so với hồi trước hễ gặp nhau ở đâu là đánh nhau ở đấy bất chấp cả không gian và thời gian. Nhưng sao giờ tự nhiên hai đứa lại thay đổi trở nên thân thiết với nhau quá vậy?”.
Retsu cười nói: “Bố à, đó là chuyện hồi nhỏ. Bây giờ tụi con đều đã lớn và đã là sinh viên đại học hết rồi, đâu thể suốt ngày cứ lao vào đanh nhau như con nít mãi thế”.
Ông Okada cười và nói một cách đầy ẩn ý: “Con bé Yumi ấy bây giờ đã không còn tính tình như con trai, hay đánh nhau với con. Con bé càng lớn lại càng xinh đẹp đúng không Retsu?”.
Retsu ấp úng trả lời: “Cậu ấy…cũng xinh ạ”.
Biết con trai đang xấu hổ và như cố giấu chuyện gì nên ông Okada không hỏi nữa mà vỗ vai cậu rồi đứng dậy và đi ra ngoài. Sau khi ông Okada ra ngoài thì Retsu cũng không đọc truyện nữa mà cậu tiến lại gần cửa sổ và nhìn lên bầu trời, chợt cậu lại nhớ về hình ảnh của Yumi. Cậu thích được nhìn thấy cô cười, thích được nhìn thấy cô nói chuyện. Khi ở bên cạnh Yumi thì cậu lại cảm thấy rất vui và có một cảm xúc gì đó rất lạ mà bản thân cậu cũng không thể hiểu nỗi. Sáng hôm sau khi Yumi còn đang say ngủ thì cô bị đánh thức bởi tiếng gọi của Retsu, lúc này thì mẹ cô đã đi làm. Yumi vội chạy ra mở cửa vừa ngáp vừa nói: “Có chuyện gì mà cậu tìm mình sớm vậy Retsu?”.
Retsu đưa cho cô một bịch Kushikatsu rồi nói: “Giờ này mà cậu còn ngủ nướng nữa à Yumi? À, lúc nãy mình mới đi mướn mấy cuốn truyện sẵn tiện mình nhớ là cậu rất thích ăn Kushikatsu nên mình ghé ngang mua cho cậu luôn. Cậu nhớ phải ăn liền cho nóng đấy, mình về đây. À, nếu thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết khác của Kim Dung thì cứ qua mượn mình, chào cậu nhé”. Nói xong thì Retsu vào nhà trước sự ngỡ ngàng của Yumi, cô tự hỏi:
“Ôi What đờ phở, có ai cho tôi biết là chuyện gì vừa xảy ra không trời? Sao hôm nay Retsu siêng năng dữ vậy, mình chưa nhờ mà cậu ấy tự biết mua Kushikatsu cho mình? Ô my chuối, đừng nói là cậu ấy đang yêu mình nha?”.
Yumi vội chạy vào nhà và gọi điện cho cô bạn thân nhất của mình là Shika, sau khi cô kể hết mọi chuyện cho Shika nghe thì Shika cười nói: “Bây giờ cậu mới biết chuyện đó sao Yumi? Mình biết chuyện này từ lâu lắm rồi, mình chỉ đợi bao giờ thì cậu biết để kể cho mình nghe thôi. Tuy cậu biết hơi muộn nhưng không sao, cậu biết thì cũng tốt thôi”.
Yumi bất ngờ nói: “Shika! Tại sao cậu lại biết là Retsu đang thích mình mà lại không nói cho mình biết?”.
Shika cười đắc ý nói: “Chuyện đó thì mình biết từ hồi tụi mình còn học cấp ba kìa. Còn chuyện mình biết thì tại sao mình phải nói. Mình phải để cậu tự biết chứ, nói ra thì đâu còn thú vị nữa đúng không?”.
Yumi thắc mắc: “Nhưng mình thắc mắc là tại sao cậu ấy lại thích mình?”.
Shika cười nói: “Lý do rất đơn giản, bởi vì ngay từ lúc mới vào học cấp ba thì cậu ấy đã thích cậu nhưng cậu ấy không hề nói cho cậu biết. Trong lớp có bao nhiêu bạn gái cậu ấy đều đối xử rất tốt và nói năng rất nhẹ nhàng với họ. Còn riêng cậu thì cậu ấy luôn kiếm chuyện để chọc tức và cãi nhau với cậu”.
Khi Shika vừa nói xong thì Yumi bất ngờ hỏi: “Cậu có nhầm lẫn gì không đấy Shika, chọc tức mình và cãi nhau với mình là thích mình sao?”.
“Phải, có những người rất thích trêu chọc người con gái mình thương và có khi làm cho cô ta phải tức điên lên, nhưng trong lòng cậu ấy thì cô gái đó là người mà cậu ấy yêu nhất và muốn bảo vệ nhất. À, còn một bí mật nữa mà mình muốn nói với cậu nhưng cậu không được nói cho Retsu nghe đấy”.
Yumi hớt hãi hỏi: “Được rồi, mình sẽ không nói. Cậu cho mình biết bí mật đó là gì được không Shika?”.
Shika cười nói: “Mình nhớ lúc đó là giờ học, khi mình tính quay sang hỏi bài cậu thì mình thấy ở phía sau, Retsu đang vẽ gì đó, cậu ấy vừa vẽ vừa cười thầm. Sau khi mọi người ra chơi hết thì mình đã lén lại bàn cậu ấy và tìm xem cậu ấy đang vẽ ai mà cười trông rất thích thú. Mình tìm một lúc thì phát hiện trong hộc bàn của cậu ấy có một tờ giấy kẹp trong cuốn sách. Khi mình vừa mở tờ giấy ấy ra thì mình vô cùng bất ngờ khi người cậu ấy vẽ chính là cậu, cậu ấy vẽ chân dung của cậu rất đẹp, kế bên chân dung cậu thì cậu ấy còn ghi hàng chữ là: “Retsu Love Yumi!”. Ôi thần linh ơi, lúc ấy mình thật sự bất ngờ khi nhận ra bình thường thì Retsu rất hay kiếm chuyện và cãi nhau với cậu, vậy mà người cậu ấy thích lại là cậu”.
Vừa nghe xong thì Yumi vừa bất ngờ vừa cười nói: “Mình thật không ngờ Retsu lại thích mình như vậy. Nhưng tại sao cậu ấy lại không nói cho mình biết chứ?”.
Shika cười nói: “Làm sao mình biết được, sao cậu không tự đi hỏi cậu ấy. Mà Yumi này, giờ cậu đã biết Retsu đã thích cậu từ năm cấp ba cho đến khi học đại học thì người ta vẫn một lòng một dạ thích cậu. Vậy cậu có thấy rung động không Yumi?”.
Yumi nói tỉnh bơ: “Không”.
Shika trách Yumi: “Sao cậu vô tình vậy Yumi? Chẳng lẽ cậu không hề rung động dù chỉ một chút hay sao?”.
Yumi vội đính chính: “Không phải là mình vô tình, thật sự thì mình không hề cảm thấy rung động mà chỉ cảm thấy bất ngờ thôi. Nhưng tại sao từ trước đến giờ thì mình không hề nhận ra tình cảm mà cậu ấy dành cho mình nhỉ?”. Dù cô rất muốn hỏi Retsu nhưng cô không thể làm được vì Retsu đã tự miệng nói ra là thích cô đâu. Nếu bây giờ cô xồng xộc đi hỏi cậu ấy thì chẳng khác nào tự đặt mình vào thế bí. Yumi chọn cách im lặng và xem như mình chưa biết gì cả.
Chiều hôm ấy thì Yumi vẫn đi tập bơi với Retsu và Yoko như bình thường, nhưng khi đi thì cô một mực không chịu để Retsu chở mà đòi sang Yoko chở, Retsu thắc mắc hỏi: “Hôm nay cậu sao vậy Yumi, bình thường thì mình vẫn chở cậu mà, sao hôm nay cậu lại không muốn mình chở mà lại muốn Yoko chở vậy?”.
Yumi bối rối nói: “Ờ thì tại mình thích đi với Yoko để bàn mấy chuyện con gái ấy mà, đi với cậu thì mình có bàn được đâu”.
Retsu cười nói: “Bó tay cậu thật, đúng là con gái luôn thích tám chuyện. Thôi chúng ta đi”.
Hôm nay thì Yumi đã bơi khá hơn bữa đầu, cô có thể bơi với khoảng cách rất xa so với lúc ban đầu mới học. Retsu hài lòng nói: “Cậu bơi tốt lắm Yumi, tay chân đã phối hợp nhịp nhàng với nhau rồi. Thôi, cậu tiếp tục luyện tập với Yoko đi, mình sang bể nước sâu bơi vài vòng cái đã”.
Sau khi Yumi và Yoko bơi được vài vòng thì đã thấm mệt và trời cũng vừa tối chợp tối. Không thấy Retsu quay lại nên Yumi đành phải sang chỗ nước sâu để tìm, khi cô vừa sáng thì thấy Retsu đang thả ngửa trên mặt nước.
Yumi tiến lại gần cậu và hỏi: “Retsu! Sao cậu nói là sang đây tập bơi mà lại nằm thả ngửa trên mặt nước thế kia?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.