Chương 5
Hương Cỏ Khô
29/02/2024
Bước vào cửa hàng, đón chào cô là những nụ cười tươi tắn của hai cô nhân viên. Khi cô bỏ mũ xuống, ngẩng mặt lên thì Ngân mới kêu lên:
- Ui chị Hương, mặt chị sao vậy?
Nghe tiếng kêu đó, Huyền cũng ngẩng mặt lên từ những bông hoa. Gương mặt cô tuy đã bớt sưng nhưng vẫn còn đỏ bởi uy lực của năm ngón tay kia. Cô vội cúi mặt xuống.
- Mặt mày bị sao vậy?
Vừa hỏi Huyền vừa nâng mặt cô lên. Những vết đỏ nhìn càng rõ ràng hơn khi nó bị chiếu dưới những tia laser của ba người đang chăm chú nhìn nó.
- Không sao, hôm qua mình đi vội quá bị đập mặt vào cửa. Đỏ chút thôi, mai là hết ấy mà.
- Thật không đó, sao mình thấy giống hình của năm ngón tay hơn?
Huyền nói với vẻ mặt nghi ngờ cùng với sự đồng tình của hai cô nhân viên. Dưới con mắt chăm chú của ba người cô chỉ lắc đầu và liên tục xua tay không có gì.
- Chị từ chối người ta nên bị người ta đánh hoặc là đánh ghen. Có người thích chị nè, rồi tỏ tình với chị, chị từ chối người ta, người ta đánh chị vì chị không đáp trả. Ngân nói.
- Hay là chị từ chối một người rồi người yêu người đó đến đánh chị..
Thy cũng góp lời theo.
- Sai sai rùi các em yêu ơi, các em có biết biệt hiệu mà bọn chị đặt cho nó thời đại học không? "Sát thủ vô tri". Chị nhớ có lần có người gửi thư tình cho nó để ở dưới ngăn bàn, nó đang bận giải một bài toán, thế là bức thư tình bỗng nhiên trở thành bài tập nộp lên cho cô giáo. Chuyện này còn nổi tiếng suốt một thời gian dài và đã dọa sợ những kẻ thầm mến bởi tài năng của nó.
Câu chuyện của Huyền càng làm hai cô nhân viên thêm thích thú và bắt đầu chuyển hướng suy đoán nhiều hơn.
Càng nghe cô càng thấy hoang mang, không hiểu chỉ vài vết đỏ trên mặt cô qua những câu chuyện của hai cô nhân viên thì sắp thành câu chuyện trong tiểu thuyết được rồi.
- Không phải thế đâu, không có chuyện gì đâu.
Nhìn Huyền với ánh mắt cầu cứu, nhờ ánh mắt đấy mà cô nhận được sự buông tha của hai cô nhân viên. Đuổi được hai cô nhân viên, Huyền quay lại nhìn cô với ánh mắt không nói không bỏ qua. Cô đành phải kể lại chuyện từ tối qua và sáng nay. Nghe cô kể mà Huyền thấy tức thay và định đi tìm cô ta để tính sổ giúp bạn. Nhưng cô ta ở đâu, làm gì thì chính cô cũng không biết. Chỉ biết nén cục tức vào trong lòng và bỏ lại một câu cho bõ tức "lần sau gặp cô ta, mày cứ bảo tao, tao sẽ xử cô ta giúp mày". Bỏ lại Huyền với gương mặt đầy ý chí chiến đấu, cô cũng nhanh chóng rút vào trong. Cô sợ nếu đứng thêm chút nữa thui là cô sẽ được nghe thêm vô vàn câu nguyền rủa "văn minh" từ Huyền. Dưới khuôn mặt baby dễ thương kia là những lời văn giúp Huyền cản lại vô số "cây si" thời đại học và cũng giúp Hương thoát khỏi nhiều rắc rối trong trường học.
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, hôm nay hai cô nhân viên lại được thưởng thức tay nghề của cô.
- Ước gì hôm nào cũng được ăn cơm chị Hương nấu, có béo thêm mấy cân thịt em cũng chịu. - Thy nói.
- Thôi đi cô nương, vừa hôm qua ai vừa kêu than dạo này béo, xấu, phải đề ra kế hoạch ăn kiêng. Hôm nay chị thấy em ăn nhiều nhất đấy.
Huyền vừa nói vừa không ngừng giành thức ăn chỗ bát của Thy.
- Hì, ăn béo lại giảm, bây giờ đối với em thức ăn là trên hết, chị trả chiếc đùi gà cho em đây.
Thy cố gắng lấy lại miếng đùi gà vừa bị Huyền cướp mất.
Tranh thủ lúc này, cũng có một đôi đũa nhanh chóng gắp hết món tôm chiên vào trong bát của mình. Khi cuộc chiến giành thức ăn giữa Huyền và Thy đã về hồi kết, quay lại nhìn đĩa tôm đã trống không. Những con tôm đã chễm chệ nằm trong bát của Ngân. Hai người đều tiu nghỉu, nhìn cô một cách ai oán. Cô có làm gì đâu, sáng nay ăn hai suất thức ăn nên giờ cô cũng mới chỉ ăn nửa bát cơm. Cô đâu biết được tài năng ăn của họ lại kinh khủng đến vậy. Đến cửa hàng, cô chỉ thấy họ than béo, than mệt, phải giữ dáng, làm đẹp, linh tinh. Ai mà ngờ được kiểu "nói một đằng, làm một nẻo" như vậy.
- Được rồi, lần sau mình sẽ nấu thêm, đảm bảo cho ba chị em ăn no. - Cô nói.
- Ai mà lấy được chị Hương thì sướng phải biết, hay thôi chị cứ chọn em đi, em dễ nuôi lắm.
Ngân vừa cười vừa nói.
- Không được chị ơi, con này có người yêu rồi, chị chọn em đi. Em dễ nuôi, trẻ trung, vui tính, biết hát, biết múa, biết đi shopping và nhiều nhiều cái nữa ấy chị.
Thy cũng không kém phần chen vào nói.
- Không được hai cưng, chị đã là một ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị ấy rùi. Chị đặt cọc từ hồi đại học cơ. Mấy cưng không có cửa đâu. - Huyền cũng hùa vào trêu nó.
- Chị làm thế thì mấy cái vệ tinh ngày ngày đến mua hoa ở cửa hàng mình thì phải làm sao. Em vừa nghe thấy nhiều tiếng vỡ nát của những con tim đó. Ôi đáng thương làm sao! -. Thy vừa nói vừa diễn tả làm cho những người còn lại cười nghiêng ngả.
- Trời ơi! Cái con bé này, em có phải nói toạc sự thật ra thế không. Thế mới biết sức quyễn rũ của chị to lớn như thế nào, nói cho các em biết..
Nhanh chóng chuồn khỏi bàn cơm khi mà Huyền đang bận khoe kinh nghiệm tình trường của mình và sự chăm chú lắng nghe kinh nghiệm của hai cô nhân viên, cô ra đằng trước quán như mọi khi.
- Ui chị Hương, mặt chị sao vậy?
Nghe tiếng kêu đó, Huyền cũng ngẩng mặt lên từ những bông hoa. Gương mặt cô tuy đã bớt sưng nhưng vẫn còn đỏ bởi uy lực của năm ngón tay kia. Cô vội cúi mặt xuống.
- Mặt mày bị sao vậy?
Vừa hỏi Huyền vừa nâng mặt cô lên. Những vết đỏ nhìn càng rõ ràng hơn khi nó bị chiếu dưới những tia laser của ba người đang chăm chú nhìn nó.
- Không sao, hôm qua mình đi vội quá bị đập mặt vào cửa. Đỏ chút thôi, mai là hết ấy mà.
- Thật không đó, sao mình thấy giống hình của năm ngón tay hơn?
Huyền nói với vẻ mặt nghi ngờ cùng với sự đồng tình của hai cô nhân viên. Dưới con mắt chăm chú của ba người cô chỉ lắc đầu và liên tục xua tay không có gì.
- Chị từ chối người ta nên bị người ta đánh hoặc là đánh ghen. Có người thích chị nè, rồi tỏ tình với chị, chị từ chối người ta, người ta đánh chị vì chị không đáp trả. Ngân nói.
- Hay là chị từ chối một người rồi người yêu người đó đến đánh chị..
Thy cũng góp lời theo.
- Sai sai rùi các em yêu ơi, các em có biết biệt hiệu mà bọn chị đặt cho nó thời đại học không? "Sát thủ vô tri". Chị nhớ có lần có người gửi thư tình cho nó để ở dưới ngăn bàn, nó đang bận giải một bài toán, thế là bức thư tình bỗng nhiên trở thành bài tập nộp lên cho cô giáo. Chuyện này còn nổi tiếng suốt một thời gian dài và đã dọa sợ những kẻ thầm mến bởi tài năng của nó.
Câu chuyện của Huyền càng làm hai cô nhân viên thêm thích thú và bắt đầu chuyển hướng suy đoán nhiều hơn.
Càng nghe cô càng thấy hoang mang, không hiểu chỉ vài vết đỏ trên mặt cô qua những câu chuyện của hai cô nhân viên thì sắp thành câu chuyện trong tiểu thuyết được rồi.
- Không phải thế đâu, không có chuyện gì đâu.
Nhìn Huyền với ánh mắt cầu cứu, nhờ ánh mắt đấy mà cô nhận được sự buông tha của hai cô nhân viên. Đuổi được hai cô nhân viên, Huyền quay lại nhìn cô với ánh mắt không nói không bỏ qua. Cô đành phải kể lại chuyện từ tối qua và sáng nay. Nghe cô kể mà Huyền thấy tức thay và định đi tìm cô ta để tính sổ giúp bạn. Nhưng cô ta ở đâu, làm gì thì chính cô cũng không biết. Chỉ biết nén cục tức vào trong lòng và bỏ lại một câu cho bõ tức "lần sau gặp cô ta, mày cứ bảo tao, tao sẽ xử cô ta giúp mày". Bỏ lại Huyền với gương mặt đầy ý chí chiến đấu, cô cũng nhanh chóng rút vào trong. Cô sợ nếu đứng thêm chút nữa thui là cô sẽ được nghe thêm vô vàn câu nguyền rủa "văn minh" từ Huyền. Dưới khuôn mặt baby dễ thương kia là những lời văn giúp Huyền cản lại vô số "cây si" thời đại học và cũng giúp Hương thoát khỏi nhiều rắc rối trong trường học.
Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, hôm nay hai cô nhân viên lại được thưởng thức tay nghề của cô.
- Ước gì hôm nào cũng được ăn cơm chị Hương nấu, có béo thêm mấy cân thịt em cũng chịu. - Thy nói.
- Thôi đi cô nương, vừa hôm qua ai vừa kêu than dạo này béo, xấu, phải đề ra kế hoạch ăn kiêng. Hôm nay chị thấy em ăn nhiều nhất đấy.
Huyền vừa nói vừa không ngừng giành thức ăn chỗ bát của Thy.
- Hì, ăn béo lại giảm, bây giờ đối với em thức ăn là trên hết, chị trả chiếc đùi gà cho em đây.
Thy cố gắng lấy lại miếng đùi gà vừa bị Huyền cướp mất.
Tranh thủ lúc này, cũng có một đôi đũa nhanh chóng gắp hết món tôm chiên vào trong bát của mình. Khi cuộc chiến giành thức ăn giữa Huyền và Thy đã về hồi kết, quay lại nhìn đĩa tôm đã trống không. Những con tôm đã chễm chệ nằm trong bát của Ngân. Hai người đều tiu nghỉu, nhìn cô một cách ai oán. Cô có làm gì đâu, sáng nay ăn hai suất thức ăn nên giờ cô cũng mới chỉ ăn nửa bát cơm. Cô đâu biết được tài năng ăn của họ lại kinh khủng đến vậy. Đến cửa hàng, cô chỉ thấy họ than béo, than mệt, phải giữ dáng, làm đẹp, linh tinh. Ai mà ngờ được kiểu "nói một đằng, làm một nẻo" như vậy.
- Được rồi, lần sau mình sẽ nấu thêm, đảm bảo cho ba chị em ăn no. - Cô nói.
- Ai mà lấy được chị Hương thì sướng phải biết, hay thôi chị cứ chọn em đi, em dễ nuôi lắm.
Ngân vừa cười vừa nói.
- Không được chị ơi, con này có người yêu rồi, chị chọn em đi. Em dễ nuôi, trẻ trung, vui tính, biết hát, biết múa, biết đi shopping và nhiều nhiều cái nữa ấy chị.
Thy cũng không kém phần chen vào nói.
- Không được hai cưng, chị đã là một ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị ấy rùi. Chị đặt cọc từ hồi đại học cơ. Mấy cưng không có cửa đâu. - Huyền cũng hùa vào trêu nó.
- Chị làm thế thì mấy cái vệ tinh ngày ngày đến mua hoa ở cửa hàng mình thì phải làm sao. Em vừa nghe thấy nhiều tiếng vỡ nát của những con tim đó. Ôi đáng thương làm sao! -. Thy vừa nói vừa diễn tả làm cho những người còn lại cười nghiêng ngả.
- Trời ơi! Cái con bé này, em có phải nói toạc sự thật ra thế không. Thế mới biết sức quyễn rũ của chị to lớn như thế nào, nói cho các em biết..
Nhanh chóng chuồn khỏi bàn cơm khi mà Huyền đang bận khoe kinh nghiệm tình trường của mình và sự chăm chú lắng nghe kinh nghiệm của hai cô nhân viên, cô ra đằng trước quán như mọi khi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.