Tình Yêu Này Tôi Chỉ Muốn Dành Cho Em
Chương 15: Sốt
lyn_lyn25
06/01/2021
Sáng hôm sau, khi Dạ Khâm thức dậy thì phát hiện cả người Ngọc La Lam nóng ran như nằm trong lò lửa. Anh hốt hoảng gọi bác sĩ riêng tới.
Khi nghe bác sĩ báo kết quả, xong đợi bác sĩ kê đơn thuốc rồi bảo người tiễn bác sĩ ra về, trong suốt quá trình đó mà mặt anh vẫn bình thường chẳng có một chút xấu hổ nào. Nguyên lai lời bác sĩ là : bệnh nhân do lao lực quá sức dẫn đến sức khỏe và đề kháng kém nên mới bị sốt vậy nên mong anh lần sau kiềm chế lại một chút.
Nếu để Ngọc La Lam nghe được những lời này anh tin chắc cô sẽ xấu hổ đến mức muốn đào hố mà vhui xuống và từ đó cô sẽ cấm anh chạm vào cô cho mà xem.
Lắc đầu bất đắc dĩ, anh đi vào trong nhà tắm cầm khăn lông mềm, thấm cồn rồi bắt đầu lau người hạ sốt giúp cô.
Cả ngày hôm đó anh không hề đến công ty mà ở lại nhà tự tay chăm sóc cho cô.
Cô ngủ mê man mãi đến tầm trưa mới bắt đầu hạ sốt. Khi Ngọc La Lam tỉnh dậy thì mặt trời đã sắp sửa xuống núi, ánh mặt trời chỉ còn đọng lại một tia vàng nhạt trên những rặng mây đây đó. Quay sang nhìn bên cạnh, người đàn ông đang gối đầu ngủ sau, bên cạnh anh còn có một chậu nước và chiếc khăn lông.
Cô cảm động không nói lên lời, trái tim cô hình như đã trao cho người đàn ông này hoàn toàn rồi thì phải.
Có người nói khi yêu chỉ có những người ngoài cuộc mới là người hiểu rõ nhất. Người trong cuộc như những chú gà mờ có đôi khi vì sự ngu ngớ đó mà hai người lại làm tổn thương đến nhau. Làm cả hai cùng thương tích đầy mình. Để rồi khi chia tay họ muốn quay lại như giây phút thuở ban đầu cũng không thể nào được nữa.
Hai hàng mày của anh nhăn lại, cô đưa tay vuốt vuốt chúng. Bị động khiến Dạ Khâm tỉnh lại, anh đưa tay sờ trán cô xem hết sốt chưa, thấy cô hết sốt rồi anh thở phào nhẹ nhõm.
" Đói chưa. Để anh đi lấy cháo cho em ăn đỡ đói nhé."
Anh ân cần quan tâm chăm sóc cô như vậy. Một người đàn ông tốt đến vậy vì sao Ngọc La Lam cô lại có may mắn được gặp mặt cơ chứ.
Khi anh đang muốn quay đầu đi khỏi phòng thì hông bị một đôi tay mềm yếu trắng trẻo ôm lấy. Cô vùi ngực vào lưng như làm nũng.
Anh mới đầu cũng ngạc nhiên, đây là một trong số những lần ý ỏi cô chủ động ôm anh như vậy. Định thần lại, anh xoay người ngồi xuống ôm cô đặt ngồi trên đùi.
" Sao vậy có chỗ nào không khỏe sao. Nói anh nghe xem nào."
" Không có gì. Chỉ là cảm ơn anh A Thiếu."
" Được chăm sóc người phụ nữ mà mình yêu thương còn gì hạnh phúc bằng cơ chứ."
Cô ngạc nhiên nhìn anh. Lúc trước nghe anh nói muốn cô trở thành người phụ nữa của anh. Cô cứ nghĩ rằng anh chỉ nhất thời hứng thú với cô, chứ không nghĩ rằng anh thật sự yêu cô.
Cô không nói gì chỉ dụi dụi vào ngực anh. Anh xoa xoa đầu cô.
" Ở đây ngoan nhé. Anh đi lấy cháo cho em ăn."
" Vâng "
Cô buông tay ra, anh bế cô đặt sang bên cạnh đứng dậy xoay người đi ra khỏi phòng.
Cách một cánh cửa là hai con người khác nhau nhưng lại chung một suy nghĩ.
Điện thoại cô vang lên, nhìn dãy số mà một thời cô đa quá quen thuộc, tâm trạng đang vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống. Cô không muốn nghe, nhưng người bên kia vẫn cố tình gọi, chuông vừa ngừng lại reo lên. Cuối cùng cô vẫn ấn nút nghe máy.
" Alo "
" Lam Nhi là em hả? Em có khỏe không?"
" Tôi đang rất khỏe. Không biết anh gọi cho tôi có việc gì?"
" Ngày mai chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?"
" Được "
Cô suy nghĩ một luac mới trả lời. Có lẽ cần phải làm rõ mọi chuyện.
" Được vậy mai gặp. Địa chỉ anh sẽ gửi cho em sau."
Cô không nói gì mà tắt máy luôn.
Khi nghe bác sĩ báo kết quả, xong đợi bác sĩ kê đơn thuốc rồi bảo người tiễn bác sĩ ra về, trong suốt quá trình đó mà mặt anh vẫn bình thường chẳng có một chút xấu hổ nào. Nguyên lai lời bác sĩ là : bệnh nhân do lao lực quá sức dẫn đến sức khỏe và đề kháng kém nên mới bị sốt vậy nên mong anh lần sau kiềm chế lại một chút.
Nếu để Ngọc La Lam nghe được những lời này anh tin chắc cô sẽ xấu hổ đến mức muốn đào hố mà vhui xuống và từ đó cô sẽ cấm anh chạm vào cô cho mà xem.
Lắc đầu bất đắc dĩ, anh đi vào trong nhà tắm cầm khăn lông mềm, thấm cồn rồi bắt đầu lau người hạ sốt giúp cô.
Cả ngày hôm đó anh không hề đến công ty mà ở lại nhà tự tay chăm sóc cho cô.
Cô ngủ mê man mãi đến tầm trưa mới bắt đầu hạ sốt. Khi Ngọc La Lam tỉnh dậy thì mặt trời đã sắp sửa xuống núi, ánh mặt trời chỉ còn đọng lại một tia vàng nhạt trên những rặng mây đây đó. Quay sang nhìn bên cạnh, người đàn ông đang gối đầu ngủ sau, bên cạnh anh còn có một chậu nước và chiếc khăn lông.
Cô cảm động không nói lên lời, trái tim cô hình như đã trao cho người đàn ông này hoàn toàn rồi thì phải.
Có người nói khi yêu chỉ có những người ngoài cuộc mới là người hiểu rõ nhất. Người trong cuộc như những chú gà mờ có đôi khi vì sự ngu ngớ đó mà hai người lại làm tổn thương đến nhau. Làm cả hai cùng thương tích đầy mình. Để rồi khi chia tay họ muốn quay lại như giây phút thuở ban đầu cũng không thể nào được nữa.
Hai hàng mày của anh nhăn lại, cô đưa tay vuốt vuốt chúng. Bị động khiến Dạ Khâm tỉnh lại, anh đưa tay sờ trán cô xem hết sốt chưa, thấy cô hết sốt rồi anh thở phào nhẹ nhõm.
" Đói chưa. Để anh đi lấy cháo cho em ăn đỡ đói nhé."
Anh ân cần quan tâm chăm sóc cô như vậy. Một người đàn ông tốt đến vậy vì sao Ngọc La Lam cô lại có may mắn được gặp mặt cơ chứ.
Khi anh đang muốn quay đầu đi khỏi phòng thì hông bị một đôi tay mềm yếu trắng trẻo ôm lấy. Cô vùi ngực vào lưng như làm nũng.
Anh mới đầu cũng ngạc nhiên, đây là một trong số những lần ý ỏi cô chủ động ôm anh như vậy. Định thần lại, anh xoay người ngồi xuống ôm cô đặt ngồi trên đùi.
" Sao vậy có chỗ nào không khỏe sao. Nói anh nghe xem nào."
" Không có gì. Chỉ là cảm ơn anh A Thiếu."
" Được chăm sóc người phụ nữ mà mình yêu thương còn gì hạnh phúc bằng cơ chứ."
Cô ngạc nhiên nhìn anh. Lúc trước nghe anh nói muốn cô trở thành người phụ nữa của anh. Cô cứ nghĩ rằng anh chỉ nhất thời hứng thú với cô, chứ không nghĩ rằng anh thật sự yêu cô.
Cô không nói gì chỉ dụi dụi vào ngực anh. Anh xoa xoa đầu cô.
" Ở đây ngoan nhé. Anh đi lấy cháo cho em ăn."
" Vâng "
Cô buông tay ra, anh bế cô đặt sang bên cạnh đứng dậy xoay người đi ra khỏi phòng.
Cách một cánh cửa là hai con người khác nhau nhưng lại chung một suy nghĩ.
Điện thoại cô vang lên, nhìn dãy số mà một thời cô đa quá quen thuộc, tâm trạng đang vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống. Cô không muốn nghe, nhưng người bên kia vẫn cố tình gọi, chuông vừa ngừng lại reo lên. Cuối cùng cô vẫn ấn nút nghe máy.
" Alo "
" Lam Nhi là em hả? Em có khỏe không?"
" Tôi đang rất khỏe. Không biết anh gọi cho tôi có việc gì?"
" Ngày mai chúng ta gặp nhau nói chuyện được không?"
" Được "
Cô suy nghĩ một luac mới trả lời. Có lẽ cần phải làm rõ mọi chuyện.
" Được vậy mai gặp. Địa chỉ anh sẽ gửi cho em sau."
Cô không nói gì mà tắt máy luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.