Chương 9: Nụ hôn đầu
Vũ Giả
30/04/2023
Chiếc xe BWM trắng chạy không nhanh cũng không chậm, ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu giọi qua vào khe cửa, không gay gắt như mùa hạ, không dịu dàng như
mùa xuân, cũng không yếu ớt như mùa đông, mà là cái nắng tinh nghịch đặc trưng của hương thu phảng phất.
Ánh nắng vàng loè nhoè, khiến đôi mắt Lăng Tịnh vốn đã trong trẻo nay lại càng thuần khiến và mê say, tận trong đáy mắt ấy có chứa hợp phức cảm xúc khó đoán vô cùng.
Cô gái này nói yếu đuối là sai lầm, nói mạnh mẽ cũng không hẳn, mà cô chính là mẫu người lưng chừng ở giữa, vừa rắn rỏi, kiên cường nhưng cũng mong manh, dễ bị tổn thương.
Nhưng dường như cái bị tổn thương ấy được cô che đậy quá sâu không thể nào nhìn ra được.
Cô gái ấy có ba lớp tâm hồn, bên ngoài cùng là lớp áo giáp sắt lạnh lùng, ở giữa là lớp cá tính và táo bạo, trong cùng sẽ là lớp yếu đuối và tổn thương. Nếu hai lớp bên ngoài dày độ chín tầng mây thì lớp trong cùng sẽ mỏng như tờ giấy trắng.
Một người phụ nữ như Lăng Tịnh quả thực rất hiếm gặp…
Trên thế gian này chỉ chiếm gần như một phần trăm…
Một cú thắng ga xe ngoạn mục, khiến một người tâm lí vững như Thái Sơn của Mặc Vũ bị lung lay, đôi mắt hắn theo phản xạ mà nhắm tít lại.
Hắn từng đi qua biết bao nhiêu cuộc sinh tử, chứ chưa bao giờ biết đến hai chữ sợ hãi, chưa từng nhắm mắt tự vệ. Vậy mà hôm nay, hắn đã dồn hết sinh lực mà nhắm lại.
Ánh mắt sắc bén như con dao găm, Lăng Tịnh liếc nhìn sang, giọng cô không lạnh nhưng cũng chẳng ấm.
- Mao, anh muốn gì? Rốt cuộc anh là ai? Sao cứ thích là xuất hiện mà không thích lại biến mất vậy chứ!
- Lăng Tịnh, anh không biến mất. Nếu như anh nói mình đang tránh em thì em có tin không?
- Sao phải tránh?
- Vì anh thích em.
Câu nói nhẹ nhàng phát ra từ cửa miệng Mặc Vũ nhưng khi đến tai Lăng Tịnh lại trở thành tiếng sấm đùng đùng, thân xác cô đen sạm, lặng người bất động.
Mọi thứ thực sự diễn ra quá nhanh, quá tốc độ, nhất thời khiến Lăng Tịnh không thể nào phản ứng kịp.
Mất mấy giây để bình ổn tinh thần, Lăng Tịnh cười mấy tiếng, cô đáp:
- Anh chẳng biết đùa chút nào. Có đùa thì nên tìm trò khác thú vị một chút chứ! Trò đùa này thật sự rất nhạt nhẽo.
Hắn nhếch môi cười nhạt, cái cười đầu tiên mà Lăng Tịnh thấy kể từ sau khi ở bên cạnh hắn, cái cười đáng lẽ ra người nhìn thấy sẽ phải chết ngay lập tức.
Nhưng không Lăng Tịnh không những không mất đi một sợi tóc nào mà còn áp đảo đi tinh thần hắn.
Mẹ kiếp… Đường đường là Mặc Vũ nay lại bị một người phụ nữ dồn vào đường cùng.
- Em nghĩ đó là một trò đùa sao?
- Mặt anh lúc nào chẳng một nét, đâu ai biết được là đùa hay thật.
- Nếu nét mặt anh thay đổi thì chắc chắn em sẽ không được toàn thây trở về.
- Nếu không anh định làm gì?
Hắn không trả lời mà trực tiếp vươn người sang phía Lăng Tịnh, đôi bàn tay chắc nịch khống chế cô, chỉ trong thoáng chốc chút sức lực yếu ớt của cô đã bị hắn kiểm soát, cô hiện tại như thỏ nhỏ đang bị cọp dữ thâu tóm, sống hay chết là do hắn quyết định.
Sống… đương nhiên là sống.
Sao hắn nỡ ra tay với người mà hắn yêu.
Hắn ưỡn người mỗi lúc một gần cô, áp đảo đi sự tránh né bất lực, đặt nụ hôn lên đôi môi không phòng vệ của cô, vốn đang tái đi vì cái se lạnh mùa thu, ngay lập tức trở nên nóng hừng hực vì nụ hôn cháy bỏng ấy.
Một cô gái như Lăng Tịnh không bao giờ chịu thua, nhân lúc hắn sơ suất cô cắn một cái lên bờ môi thô bạo của hắn, sắc mặt hắn lập tức đổi màu cau có.
Hắn ngồi dậy, dùng tay quệt đi vết máu trên môi, rồi lại cúi xuống tấn công cô, lần này thì hắn chú ý hơn, không cho cô cơ hội phản kháng, càng lúc càng tiến sâu vào cuống lưỡi cô.
Mỗi lần hắn dừng lại là bởi vì đập vào mắt hắn là hõm ngực sâu, bầu ngực căng đét của cô. Cái nhìn của hắn khiến cô kinh rợn da ốc.
Đôi mắt tà ***, cái nhìn như muốn lập tức nhào tới mà chiếm hữu lấy thân thể nóng bỏng của cô, hắn như con thú dữ đói khát lâu ngày tìm thấy con mồi.
Cô theo ánh mắt hắn mà nhìn xuống, khi thấy bầu ngực mình đã lộ liễu hơn phân nửa mới giật mình cựa quậy, nhưng căn bản hắn không cho cô cơ hội phản kháng.
Hắn nói đúng, nét mặt hắn thay đổi thật sự rất đáng sợ.
- Nhìn gì vậy? Tên lưu manh khốn kiếp…
Nụ hôn đầu của cô mất trong sự khốn nạn của hắn.
Nhưng đó cũng là lần đầu hắn biết cách hôn phụ nữ.
Hắn buông cánh tay cô ra, mặc cho cô đánh đập lên thân xác mình, hắn không phản kháng, chỉ gục đầu bên ghế nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vốn dĩ chút sức yếu ớt của cô như chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn, trên thân thể hắn đã chịu nhiều vết dao cứa đau đớn biết bao nhiêu hắn còn chịu được, mấy cú đấm như ruồi bay của cô thì có là gì.
- Yên lặng chút cho anh chợp mắt xíu. Đêm qua, anh đã một đêm không ngủ rồi.
Lăng Tịnh rất muốn đuổi hắn xuống xe nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt hắn thì lại chẳng nỡ.
Thời gian cứ như thế trôi qua, lúc Mặc Vũ tỉnh lại đã là ba giờ chiều, bên cạnh hắn Lăng Tịnh đang say mộng, có lẽ cô đã chờ hắn quá lâu mà ngủ thiếp đi.
Hắn cười, nụ cười cợt nhả… hắn thích, thích ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ.
Chầm chậm ghé sát mặt về phía Lăng Tịnh, Mặc Vũ chăm chú nhìn thật rõ cô gái ấy.
Làn da trắng như tuyết, đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao, đôi môi mềm mỏng nhưng sức cháy bỏng lại vô cùng lớn. Lúc ngủ cũng không vơi đi chút nào sự cá tính và bướng bỉnh của cô.
Đang chìm trong cơn say sưa ngắm đột nhiên Lăng Tịnh mở mắt, tầm nhìn lờ mờ cô lơ mơ nhìn ra được khoảng cách rất gần, chỉ đến khi thoát hẳn khỏi giấc mộng cô mới nhận ra khoảng cách giữa cô và hắn suýt chút nữa có thể hôn.
- A…a…a , anh làm gì vậy hả?
Trong khi Lăng Tịnh bối rối dịch người ngồi thẳng dậy thì Mặc Vũ vẫn giữ nguyên hiện trạng như khi ngắm nhìn cô, hắn nói:
- Đâu phải chúng ta chưa từng hôn nhau đâu mà em phải phản ứng dữ dội vậy.
Ánh nắng vàng loè nhoè, khiến đôi mắt Lăng Tịnh vốn đã trong trẻo nay lại càng thuần khiến và mê say, tận trong đáy mắt ấy có chứa hợp phức cảm xúc khó đoán vô cùng.
Cô gái này nói yếu đuối là sai lầm, nói mạnh mẽ cũng không hẳn, mà cô chính là mẫu người lưng chừng ở giữa, vừa rắn rỏi, kiên cường nhưng cũng mong manh, dễ bị tổn thương.
Nhưng dường như cái bị tổn thương ấy được cô che đậy quá sâu không thể nào nhìn ra được.
Cô gái ấy có ba lớp tâm hồn, bên ngoài cùng là lớp áo giáp sắt lạnh lùng, ở giữa là lớp cá tính và táo bạo, trong cùng sẽ là lớp yếu đuối và tổn thương. Nếu hai lớp bên ngoài dày độ chín tầng mây thì lớp trong cùng sẽ mỏng như tờ giấy trắng.
Một người phụ nữ như Lăng Tịnh quả thực rất hiếm gặp…
Trên thế gian này chỉ chiếm gần như một phần trăm…
Một cú thắng ga xe ngoạn mục, khiến một người tâm lí vững như Thái Sơn của Mặc Vũ bị lung lay, đôi mắt hắn theo phản xạ mà nhắm tít lại.
Hắn từng đi qua biết bao nhiêu cuộc sinh tử, chứ chưa bao giờ biết đến hai chữ sợ hãi, chưa từng nhắm mắt tự vệ. Vậy mà hôm nay, hắn đã dồn hết sinh lực mà nhắm lại.
Ánh mắt sắc bén như con dao găm, Lăng Tịnh liếc nhìn sang, giọng cô không lạnh nhưng cũng chẳng ấm.
- Mao, anh muốn gì? Rốt cuộc anh là ai? Sao cứ thích là xuất hiện mà không thích lại biến mất vậy chứ!
- Lăng Tịnh, anh không biến mất. Nếu như anh nói mình đang tránh em thì em có tin không?
- Sao phải tránh?
- Vì anh thích em.
Câu nói nhẹ nhàng phát ra từ cửa miệng Mặc Vũ nhưng khi đến tai Lăng Tịnh lại trở thành tiếng sấm đùng đùng, thân xác cô đen sạm, lặng người bất động.
Mọi thứ thực sự diễn ra quá nhanh, quá tốc độ, nhất thời khiến Lăng Tịnh không thể nào phản ứng kịp.
Mất mấy giây để bình ổn tinh thần, Lăng Tịnh cười mấy tiếng, cô đáp:
- Anh chẳng biết đùa chút nào. Có đùa thì nên tìm trò khác thú vị một chút chứ! Trò đùa này thật sự rất nhạt nhẽo.
Hắn nhếch môi cười nhạt, cái cười đầu tiên mà Lăng Tịnh thấy kể từ sau khi ở bên cạnh hắn, cái cười đáng lẽ ra người nhìn thấy sẽ phải chết ngay lập tức.
Nhưng không Lăng Tịnh không những không mất đi một sợi tóc nào mà còn áp đảo đi tinh thần hắn.
Mẹ kiếp… Đường đường là Mặc Vũ nay lại bị một người phụ nữ dồn vào đường cùng.
- Em nghĩ đó là một trò đùa sao?
- Mặt anh lúc nào chẳng một nét, đâu ai biết được là đùa hay thật.
- Nếu nét mặt anh thay đổi thì chắc chắn em sẽ không được toàn thây trở về.
- Nếu không anh định làm gì?
Hắn không trả lời mà trực tiếp vươn người sang phía Lăng Tịnh, đôi bàn tay chắc nịch khống chế cô, chỉ trong thoáng chốc chút sức lực yếu ớt của cô đã bị hắn kiểm soát, cô hiện tại như thỏ nhỏ đang bị cọp dữ thâu tóm, sống hay chết là do hắn quyết định.
Sống… đương nhiên là sống.
Sao hắn nỡ ra tay với người mà hắn yêu.
Hắn ưỡn người mỗi lúc một gần cô, áp đảo đi sự tránh né bất lực, đặt nụ hôn lên đôi môi không phòng vệ của cô, vốn đang tái đi vì cái se lạnh mùa thu, ngay lập tức trở nên nóng hừng hực vì nụ hôn cháy bỏng ấy.
Một cô gái như Lăng Tịnh không bao giờ chịu thua, nhân lúc hắn sơ suất cô cắn một cái lên bờ môi thô bạo của hắn, sắc mặt hắn lập tức đổi màu cau có.
Hắn ngồi dậy, dùng tay quệt đi vết máu trên môi, rồi lại cúi xuống tấn công cô, lần này thì hắn chú ý hơn, không cho cô cơ hội phản kháng, càng lúc càng tiến sâu vào cuống lưỡi cô.
Mỗi lần hắn dừng lại là bởi vì đập vào mắt hắn là hõm ngực sâu, bầu ngực căng đét của cô. Cái nhìn của hắn khiến cô kinh rợn da ốc.
Đôi mắt tà ***, cái nhìn như muốn lập tức nhào tới mà chiếm hữu lấy thân thể nóng bỏng của cô, hắn như con thú dữ đói khát lâu ngày tìm thấy con mồi.
Cô theo ánh mắt hắn mà nhìn xuống, khi thấy bầu ngực mình đã lộ liễu hơn phân nửa mới giật mình cựa quậy, nhưng căn bản hắn không cho cô cơ hội phản kháng.
Hắn nói đúng, nét mặt hắn thay đổi thật sự rất đáng sợ.
- Nhìn gì vậy? Tên lưu manh khốn kiếp…
Nụ hôn đầu của cô mất trong sự khốn nạn của hắn.
Nhưng đó cũng là lần đầu hắn biết cách hôn phụ nữ.
Hắn buông cánh tay cô ra, mặc cho cô đánh đập lên thân xác mình, hắn không phản kháng, chỉ gục đầu bên ghế nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vốn dĩ chút sức yếu ớt của cô như chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn, trên thân thể hắn đã chịu nhiều vết dao cứa đau đớn biết bao nhiêu hắn còn chịu được, mấy cú đấm như ruồi bay của cô thì có là gì.
- Yên lặng chút cho anh chợp mắt xíu. Đêm qua, anh đã một đêm không ngủ rồi.
Lăng Tịnh rất muốn đuổi hắn xuống xe nhưng khi nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt hắn thì lại chẳng nỡ.
Thời gian cứ như thế trôi qua, lúc Mặc Vũ tỉnh lại đã là ba giờ chiều, bên cạnh hắn Lăng Tịnh đang say mộng, có lẽ cô đã chờ hắn quá lâu mà ngủ thiếp đi.
Hắn cười, nụ cười cợt nhả… hắn thích, thích ngắm khuôn mặt cô lúc ngủ.
Chầm chậm ghé sát mặt về phía Lăng Tịnh, Mặc Vũ chăm chú nhìn thật rõ cô gái ấy.
Làn da trắng như tuyết, đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao, đôi môi mềm mỏng nhưng sức cháy bỏng lại vô cùng lớn. Lúc ngủ cũng không vơi đi chút nào sự cá tính và bướng bỉnh của cô.
Đang chìm trong cơn say sưa ngắm đột nhiên Lăng Tịnh mở mắt, tầm nhìn lờ mờ cô lơ mơ nhìn ra được khoảng cách rất gần, chỉ đến khi thoát hẳn khỏi giấc mộng cô mới nhận ra khoảng cách giữa cô và hắn suýt chút nữa có thể hôn.
- A…a…a , anh làm gì vậy hả?
Trong khi Lăng Tịnh bối rối dịch người ngồi thẳng dậy thì Mặc Vũ vẫn giữ nguyên hiện trạng như khi ngắm nhìn cô, hắn nói:
- Đâu phải chúng ta chưa từng hôn nhau đâu mà em phải phản ứng dữ dội vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.