Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá
Chương 14: Anh muốn tối nay
Đam Nhĩ Man Hoa
23/07/2014
Ngụy Tây Kiều không thể quên được tình cũ, có lúc, anh cũng hiểu đó là ngu ngốc, nhưng trong lòng vẫn không thể chấp nhận được. Một người chỉ cần không cam lòng, liền không thể buông tay.
Anh sinh ra ở thành phố lớn, được giáo dục rất tốt, gia đình thương yêu, quá trình lớn lên vô cùng thuận lợi, cho nên hoàn cảnh tiếp xúc tương đối thuần khiết, đối với tình cảm cũng vô cùng cố chấp, trừ việc bị Ôn Miên dùng lý do thấp kém vứt bỏ, thật đúng là chưa từng bị cái gì ngăn cản.
Cô cũng từng thật lòng chờ đợi anh trở nên tốt hơn, cho nên, anh mới bị nghiện.
Ôn Miên nhào đến trước mặt trung tá Cù, sếp nhìn thấy bộ dáng của cô, không tự chủ được liền muốn cười.
"Em, em và anh ta không có gì cả, đã hai năm không có liên lạc rồi." Cô gái cúi đầu lắp bắp nói: "Hơn nữa, em đã sớm không còn cảm giác với anh ta."
"Vậy sao?" Cù Thừa Sâm nhíu mày, thanh âm như có hơn trăm cái không đồng tình.
Ôn Miên bày ra một mặt trẻ con, nhỏ nhẹ lắc đầu một cái: "Anh ta dây dưa không dứt bám chặt người khác, có lẽ là do bị kích thích ở sân bay."
Người đàn ông đột ngột đứng dậy, bước đến gần cô, vốn tưởng rằng anh muốn ra quy định ngăn cấm gì đó, kết quả trung tá quét mắt nhìn cô gái đang hốt hoảng một cái, không để ý lắm: "Quên đi, đi thôi, đừng để cho đội trưởng chờ lâu."
Vốn là, tâm tình của Ôn Miên còn rất phức tạp, cô vừa sợ trung tá không hỏi, lại sợ anh hỏi lung tung, hiện tại tốt rồi, sếp ung dung khoái trá giải quyết đấu tranh..........
Lão đội trưởng Liên Thành dẫn bọn họ đến một nhà hàng lớn nổi danh ở Đan Đông, cách sông Yalu không xa, quân nhân ăn cơm cũng thích náo nhiệt, lúc đãi tiệc ông còn mời các binh lính địa phương là bạn của ông đến, có người đã giải ngũ, có người còn đang ở quân đội, hải lục không tam quân Đại liên hợp.
Cù Thừa Sâm ngồi cùng với đa số quân nhân không quen biết, nhưng nếu cũng là binh, vậy thì cũng coi là chiến hữu, một nhóm người phương Bắc rắn rỏi dứt khoát, khiến cho Ôn Miên cảm giác rất tự tại.
Trung tá Cù thuộc nhóm bộ đội phản ứng nhanh, có lệnh cấm rượu, làm tay súng bắn tỉa cũng cần giữa vững tỉnh táo mọi lúc, mà rượu sẽ khiến cho hai tay run rẩy.
Bất quá, khó có được dịp vui như hôm nay, đang lúc anh không biết từ chối thế nào, liền bị sếp Liên rót cho một ly rượu trắng, những người đàn ông tán gẫu với nhau đơn giản chỉ là chút chiến thuật về tình báo, internet, tâm lý,… thảo luận các phương thức tác chiến hiện nay, và súng ống đạn đạo, quy cách cập nhật vân vân...., dĩ nhiên, là trên lập trường không tiết lộ chuyện cơ mật.
Có vị hải quân xuất thân là sĩ quan đang tại ngũ, lấy dáng vẻ cán bộ, thấy Ôn Miên vẫn không có lên tiếng, cho là cô gái này đang buồn bực: "Em gái, em nhìn ra ngoài cửa số, nhìn thấy bờ bên kia đang đông nghịt người không? Đó chính là Triều Tiên."
Ôn Miên đánh giá người đó, nếu người này cùng cấp bậc với trung tá Cù, khẳng định phải gọi cô một tiếng "Chị dâu", huống chi sếp Cù so với cậu ta còn muốn lớn tuổi hơn một chút. Cô theo lời người kia nói, từ lầu hai nhìn ra bên ngoài.
Cù Thừa Sâm ở một bên đưa mắt nhìn cô, chỉ thấy một đôi con ngươi màu hổ phách sáng ngời, anh tiếp lời vị sĩ quan hải quân kia: "Đan Đông thành phố vùng biển lớn nhất cả nước, xa hơn bên tay trái là Đoạn Kiều sông Yalu, sáng mai anh dẫn em đi dạo." Anh không dấu vết cười một tiếng, gắp vào chén cô chút hải sản: "Buổi trưa đi huyện tự trị của Khoan Điện Mãn tộc, núi Thiên Hoa, kênh Thiên Kiều cũng đáng để xem một chút..........."
Đan Đông và Triều Tiên cách nhau một con sông, đã trải qua kháng chiến chống viện binh của Mỹ, trở thành thành phố anh hùng, Đoạn Kiều sông Yalu đã từng bị quân Mỹ cho nổ phá hủy biên giới lãnh thổ, mà huyện tự trị của Khoan Điện Mãn tộc được gọi là bờ Shangri-La của sông Yalu..........
Ôn Miên đã từng nghe qua những lời giới thiệu giống như vậy, sau khi nghe Cù Thừa Sâm một phen lời ít ý nhiều, cô mỉm cười: "Ừ, nhất định là rất đẹp!"
Cù Thừa Sâm nhìn ra được chút khác thường trong mắt cô, cô gái này lại giấu anh cái gì? Sếp thoáng suy nghĩ, rồi sau đó, sắc mặt thâm trầm, không nói một từ.
Lúc từ đại sảnh nhà hàng đi về phòng của bọn họ, bạn cũ của Liên Thành tới bắt tay, ôn chuyện mấy câu, đội trưởng Liên xoay người, hỏi thăm khách quý trung tá Cù: "Ở đây có mấy sinh viên đại học theo đoàn văn công từ Triều Tiên tới, quản lý hỏi có muốn cho các cô ấy tới biểu diễn ca múa không?"
Cù Thừa Sâm nghiêng người nhìn Ôn Miên một chút, cô biết anh không thích những tiết mục văn nghệ giúp vui, theo ý tứ khẽ lắc đầu.
"Vậy không cần sắp xếp." Anh nói.
Đợi quản lý đi rồi, một người cười đổi đề tài: "Các cô gái Triều Tiên đến Đan Đông, đều phải đặc biệt thanh thuần."
"Tôi nghe nói nếu không phải con gái quan lớn, chính phủ còn không cho bọn họ đến đây đấy chứ, vừa nãy ở dưới lầu, tôi gặp được một cô bé, ông nội cô ấy là tướng quân Triều Tiên."
Cù Thừa Sâm thấp giọng nói với Ôn Miên: "Ở Đan Đông này gián điệp không ít, Triều Tiên, Hàn Quốc, Nhật Bản, không thể đếm hết được."
Ôn Miên coi như là biết thêm kiến thức, hứng thú nhìn ánh mắt cười như không cười của người đàn ông, nếu người bên cạnh nhìn đến, chỉ sợ sẽ thấ đôi vợ chồng son này đang liếc mắt đưa tình.
Một vị Thượng úy từng công tác ở 'hoa dao' chế nhạo bọn họ: "Chẳng lẽ chị dâu không muốn xem tiết mục, là sợ gián điệp Triều Tiên đối với sếp chúng ta.......... "
Ôn Miên nghiêm túc khoát khoát tay: "Không đúng không đúng."
Lời vừa nói ra, mọi người rối rít vui vẻ: "Aizzz, cái anh này cũng đừng có đoán mò, ngộ nhỡ tình cảm giữa nàng dâu nhỏ và sếp bị rạn nứt, thế nào anh ta cũng đứng cách 1000m rình chúng ta cả đêm."
Cho dù da mặt của Ôn Miên có dày hơn nữa, cũng không chống lại sự đâm chọc của bọn họ! Cô quay sang cầu cứu Cù Thừa Sâm, người đàn ông này lại nhàn nhạt chê cười cô không bình tĩnh, căn bản không có ý định giúp đỡ.
"Trước kia tôi thích nhất là xem tân binh so đánh lén với trung tá chúng ta, đùa giỡn kiểu này chính là tự tìm tai họa." Thượng úy 'hoa dao' kia giơ ngón tay cái với Cù Thừa Sâm: "Tôi làm binh lâu như vậy, thật đúng là chỉ gặp qua hai người." Anh ta dường như có chút say, ổn định giọng mới nói: "Hai người này đánh lén thật là thần kì..........Tôi hoàn toàn khâm phục."
Tươi cười trên mặt Liên Thành cứng đờ trong một giây, ông cầm ly rượu lên, đi tới đè bả vai Thượng úy lại: "Tiểu Qua ngươi nói nhảm nhiều như vậy, tới, cạn một chén nữa!"
Không khí vẫn thân thiện không ngớt, nhưng Ôn Miên ý thức được hành động vừa rồi của Liên Thành giống như đang cố ý ngăn cản vị Thượng úy này nói tiếp, nhất thời cô cũng không dám suy nghĩ nhiều, an tĩnh ăn thức ăn trung tá Cù gấp cho."
Liên Thành lại dẫn đầu đùa bỡn Ôn Miên: "Cho ta kính vợ thằng Cù một ly."
Cô vội vàng phản bác: "Ai là vợ anh ấy, còn chưa có giấy đăng ký nữa."
"Gì?! Vậy là sếp Cù không đúng rồi."
"Đúng! Dựa vào tốc độ này làm sao chiếm được phòng tuyến của quân địch?"
"Muốn thì lập tức hành động đi!"
Cù Thừa Sâm nghe mọi người cùng kháng nghị, thái độ nghiêm túc nói: "Là lỗi của tôi." Anh nhìn về phía Ôn Miên bên cạnh, lông mày nhướng lên: "Để cho vợ sốt ruột rồi."
Ôn Miên lại quýnh, cô hận không thể đem lời nói ra nuốt trở lại, thế nào lại để trung tá phản lại một đòn chứ!
**********
Trở lại phòng ở Cao Nhĩ Phu, vui vui vẻ vẻ tắm nước nóng.
Ôn Miên đổi một bộ áo ngủ bằng bông, dùng khăn lau khô tóc, vừa ra khỏi toilet liền bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hãi hoàn toàn.
Người đàn ông chỉ mặc một cái T-shirt mỏng, đang nằm ở trên thảm dùng tư thế tiêu chuẩn hít đất, bắp thịt cả người căng phồng, cánh tay to lớn cố gắng phô bày vẻ đẹp, ngay cả đường cong trên lưng cũng đặc biệt mê người.
Bộ đội đặc chủng không thể bỏ dỡ rèn luyện dù chỉ một ngày, quan trọng hơn là Cù Thừa Sâm không vận động liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, định trước khi tắm hít đất chừng trăm cái, coi như là hoạt động gân cốt.
Hai cánh tay anh chống đỡ thân người, ngước mắt quan sát đôi chân trần mang dép nữ.
Áo ngủ Ôn Miên cổ áo rất lớn, lộ ra phần cổ non mịn da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh xoăn tự nhiên, tinh khiết yên lặng lộ ra chút quyến rũ, ánh mắt lại cất giấu sự ngoan cường, đáng giá để người khác khiêu chiến.
Dũng khí tiếp nhận tất cả khiêu chiến của trung tá Cù bắt đầu lung lay..........Không thể nhìn nữa.
Lúc này Ôn Miên cũng không biết người kia đang cố gắng kiềm chế, chỉ vào sếp nói: "Hít đất hình như quá đơn giản, em cũng có thể làm."
Anh cảm thấy lời này rất buồn cười, từ trên mặt đất đứng dậy, Ôn Miên trong nháy mắt thấy được cơ bụng mê người giấu dưới lớp áo mỏng bao quanh dáng người.
"Tới ngồi trên lưng anh thử một chút."
Ôn Miên sửng sốt một chút, Cù Thừa Sâm gõ đầu cô cười cười: "Anh ngồi trên người em, em làm được không."
Đối với anh mà nói dường như cũng không phải vấn đề lớn lao gì, cô bỏ qua việc anh lấy mức nước chênh lệch giữa lòng sông và mặc biển để khi dễ mình, không vui: "Trước hết để em đốc thúc anh hoàn thành nhiệm vụ."
Cù Thừa Sâm buồn cười lắc đầu một cái, lần nữa cúi người xuống, Ôn Miên vui vẻ ngồi trên sống lưng anh: "Aizz, sếp Cù, anh hít đất 200 cái khởi động đi."
Trung tá Cù cũng lười cười cô, nhìn thân thể nhỏ bé của cô gái này, chắc cũng chưa tới chín mươi cân.
Cõng Ôn Miên tập chống đẩy, Cù Thừa Sâm tận lực khống chế tiết tấu và sức lực, để tránh khỏi việc cô không cẩn thân té xuống.
Cũng không biết làm bao nhiêu cái, cả người anh đầy mồ hôi, anh quét qua Ôn Miên một cái, khuôn mặt cô gái nhìn chằm chằm cái TV lớn trong phòng.
Cù Thừa Sâm bất ngờ đứng dậy, ừ, anh đứng vững vàng trong nháy mắt, Ôn Miên lại té nhào vào cái thảm mềm mại, không ngờ người đàn ông này lại còn che trên người cô, hai người dựa vào nhau thật gần, mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cho cô muốn kéo dãn khoảng cách ra chút xíu.
"Người mù đắc ý."
Thì ra là sếp muốn trừng phạt việc cô đắc ý lúc nãy đây mà.
"Phục không?"
Ôn Miên: "Phục."
"Ừ, vậy mới phải."
Không khoác lác sẽ chết sao, Ôn Miên lặng lẽ lầu bầu trong lòng.
Cù Thừa Sâm nhéo khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của Ôn Miên, cử chỉ thân mật làm cho cô đứng ngốc một chỗ, nghe được anh hơi lộ ra thanh âm dồn dập, khuôn mặt trắng noãn của cô lập tức ửng hồng.
Thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng, sếp nâng cằm cô lên, tận lực dịu dàng hôn, nụ hôn chặt chẽ kéo dài làm cho hơi thở của cô cũng dần dần rối loạn.
Vừa trải qua nụ hôn nóng bỏng, Ôn Miên từ giữa hơi ấm khôi phục thần trí, cô xấu hổ vạn phần, nhấc chân muốn cho anh một cước nghiêm trọng.
Đáng tiếc trung tá Cù tùy thời đều có thể ổn thỏa chế ngự Ôn Miên, còn lớn tiếng khen ngợi cô: "Không làm nữ binh thật là lãng phí lương thực tổ quốc."
"Đừng ..........Để em đứng lên."
Có lẽ do ảo giác, nhưng cô cảm thấy tối nay Cù Thừa Sâm có vẻ hơi kích động, dĩ nhiên cô không thể đoán ra trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
Anh nhìn qua thân hình vừa vặn của cô, đè xuống chắc chắn rất thoải mái, Ôn Miên nhắm hai mắt, mặt đã đỏ lên, cô đẩy lung tung, không khéo một cái tay lại chạm tới thắt lưng đầy bắp thịt của Cù Thừa Sâm, anh gần như mỗi ngày đều chịu huấn luyện với cường độ cao, thắt lưng lại càng mạnh mẽ?!
Cảm xúc cứng rắn làm cho Ôn Miên miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn không có ý thức được cô đang ở trạng thái thất thần mà YY sếp.
Cù Thừa Sâm lại hôn Ôn Miên một lần nữa, đầu lưỡi biến đổi độ mạnh yếu và góc độ, ít đi chút kiên nhẫn lúc trước, động tác trở nên mạnh bạo, trái tim cô giống như bị người ta siết chặt, hô hấp cũng giống như nước thủy triều ban đêm, lúc lên lúc xuống.
Trung tá đem váy ngủ của cô lột ra, bên trong không một mảnh vải, Ôn Miên lúng túng muốn che đi, đã bị bàn tay của anh bao phủ, đầu ngón tay thon dài lướt qua thắt lưng mảnh khảnh của cô, làm cho tay chân cô mềm nhuyễn giống như rời ra.
Lồng ngực Cù Thừa Sâm lúc cao lúc thấp mang theo hơi thở nồng đậm của anh, anh nhanh chóng cầm lấy hai bên mềm mại của cô, nhất thời Ôn Miên ngâm lên một tiếng vừa nhỏ vừa mềm, mà từng chiêu thức của anh thì vẫn tỉnh táo như cũ.
Ôn Miên không dám tưởng tượng cảnh này, lại không dám xem tư thế của anh, nụ hôn hung hăng của anh rời khỏi cánh môi, đi tới cái cổ non mịn, tiếp theo là xương quai xanh..........sau đó ngậm vào cô.
Ôn Miên xoa nhẹ sống lưng anh, chỉ cảm thấy anh giống như một con sói hung hãn tráng kiện, Cù Thừa Sâm rút đi quần dài trên chân cô, trong nháy mắt cô cảm thấy có một luồng khí nóng để giữa hai chân cô, dây dưa và chống đối, từ đó sinh ra ma sát như có như không.
Đó là xúc cảm chỉ có thân thể nam và nữ mới có thể sinh ra, cô thậm chí cảm nhận được sự ẩm ướt của hai người, khi ngón tay trung tá Cù xẹt qua da thịt trên mông cô, run rẩy mẫn cảm đột nhiên xuất hiện.
Anh không cách nào khống chế được sức lực phần eo, đụng đến phòng tuyến yếu ớt của cô.
Ôn Miên giật mình một cái, rốt cuộc không chịu nổi nữa muốn từ chối, thân thể run lên rất nhẹ trong ngực anh, càng trở nên dịu dàng: "Không muốn tối nay.......... "
Chỉ một thoáng, Cù Thừa Sâm cũng đã hiểu, cô rõ ràng đã động tình, mới lúng túng nói cự tuyệt.
Vừa nói xong lời, Ôn Miên liền hận không thể đào cho mình cái động để nhảy xuống. Lời này của cô là có ý gì? Sếp người ta không chừng căn bản là không có ý này!
Huống chi không muốn tối nay..........Đó là nói chờ tối mai sao?!
Anh nâng đôi môi mỏng lạnh lên cười cười, thanh âm mang theo ý muốn, cũng khiến cho cô mừng rỡ giống như được ban ơn.
Trung tá Cù bình tĩnh ôm Ôn Miên từ trên đất lên, núp ở trong ngực trung tá cô nhất thời không lên tiếng, sau lưng chạm được giường lớn mềm mại, trước mắt là tròng mắt đen của người đàn ông sâu không lường được.
"Không sao, em nghĩ ngơi đi, anh đi tắm."
Ôn Miên vì để che giấu trái tim đập loạn của mình, vội vội vàng vàng chỉnh sửa lại quần áo, vén chăn lên, trở mình một cái liền chui vào.
Không bao lâu, Cù Thừa Sâm tắm xong.
Ban đêm, trung tá nhẹ nhàng nằm lên một bên giường, hai người đắp chung một tấm chăn, ngủ chung một cái giường, đây thật sự là lần đầu tiên!
Ôn Miên bất hạnh phát hiện ----- cô hoàn toàn mất ngủ, nghĩ đến vị trung tá đáng chết kia đang nằm bên cạnh, cô lại không ngủ được!
Trằn trọc trở mình, lăn qua lộn lại vài lần, Cù Thừa Sâm từ trước đến nay ngủ không sâu rốt cuộc cũng bị cô đánh thức, anh đoán được cô không quen, đành cam chịu số phận ngồi thẳng người lên, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ kêu cô: "Ôn Miên."
Cô cứng đờ cả người, co rúc không lên tiếng.
Cù Thừa Sâm kiên nhẫn: "Anh có thể ăn em sao? Đến đây."
Ôi, sếp, anh rõ ràng đã thử qua thức ăn.
Anh sinh ra ở thành phố lớn, được giáo dục rất tốt, gia đình thương yêu, quá trình lớn lên vô cùng thuận lợi, cho nên hoàn cảnh tiếp xúc tương đối thuần khiết, đối với tình cảm cũng vô cùng cố chấp, trừ việc bị Ôn Miên dùng lý do thấp kém vứt bỏ, thật đúng là chưa từng bị cái gì ngăn cản.
Cô cũng từng thật lòng chờ đợi anh trở nên tốt hơn, cho nên, anh mới bị nghiện.
Ôn Miên nhào đến trước mặt trung tá Cù, sếp nhìn thấy bộ dáng của cô, không tự chủ được liền muốn cười.
"Em, em và anh ta không có gì cả, đã hai năm không có liên lạc rồi." Cô gái cúi đầu lắp bắp nói: "Hơn nữa, em đã sớm không còn cảm giác với anh ta."
"Vậy sao?" Cù Thừa Sâm nhíu mày, thanh âm như có hơn trăm cái không đồng tình.
Ôn Miên bày ra một mặt trẻ con, nhỏ nhẹ lắc đầu một cái: "Anh ta dây dưa không dứt bám chặt người khác, có lẽ là do bị kích thích ở sân bay."
Người đàn ông đột ngột đứng dậy, bước đến gần cô, vốn tưởng rằng anh muốn ra quy định ngăn cấm gì đó, kết quả trung tá quét mắt nhìn cô gái đang hốt hoảng một cái, không để ý lắm: "Quên đi, đi thôi, đừng để cho đội trưởng chờ lâu."
Vốn là, tâm tình của Ôn Miên còn rất phức tạp, cô vừa sợ trung tá không hỏi, lại sợ anh hỏi lung tung, hiện tại tốt rồi, sếp ung dung khoái trá giải quyết đấu tranh..........
Lão đội trưởng Liên Thành dẫn bọn họ đến một nhà hàng lớn nổi danh ở Đan Đông, cách sông Yalu không xa, quân nhân ăn cơm cũng thích náo nhiệt, lúc đãi tiệc ông còn mời các binh lính địa phương là bạn của ông đến, có người đã giải ngũ, có người còn đang ở quân đội, hải lục không tam quân Đại liên hợp.
Cù Thừa Sâm ngồi cùng với đa số quân nhân không quen biết, nhưng nếu cũng là binh, vậy thì cũng coi là chiến hữu, một nhóm người phương Bắc rắn rỏi dứt khoát, khiến cho Ôn Miên cảm giác rất tự tại.
Trung tá Cù thuộc nhóm bộ đội phản ứng nhanh, có lệnh cấm rượu, làm tay súng bắn tỉa cũng cần giữa vững tỉnh táo mọi lúc, mà rượu sẽ khiến cho hai tay run rẩy.
Bất quá, khó có được dịp vui như hôm nay, đang lúc anh không biết từ chối thế nào, liền bị sếp Liên rót cho một ly rượu trắng, những người đàn ông tán gẫu với nhau đơn giản chỉ là chút chiến thuật về tình báo, internet, tâm lý,… thảo luận các phương thức tác chiến hiện nay, và súng ống đạn đạo, quy cách cập nhật vân vân...., dĩ nhiên, là trên lập trường không tiết lộ chuyện cơ mật.
Có vị hải quân xuất thân là sĩ quan đang tại ngũ, lấy dáng vẻ cán bộ, thấy Ôn Miên vẫn không có lên tiếng, cho là cô gái này đang buồn bực: "Em gái, em nhìn ra ngoài cửa số, nhìn thấy bờ bên kia đang đông nghịt người không? Đó chính là Triều Tiên."
Ôn Miên đánh giá người đó, nếu người này cùng cấp bậc với trung tá Cù, khẳng định phải gọi cô một tiếng "Chị dâu", huống chi sếp Cù so với cậu ta còn muốn lớn tuổi hơn một chút. Cô theo lời người kia nói, từ lầu hai nhìn ra bên ngoài.
Cù Thừa Sâm ở một bên đưa mắt nhìn cô, chỉ thấy một đôi con ngươi màu hổ phách sáng ngời, anh tiếp lời vị sĩ quan hải quân kia: "Đan Đông thành phố vùng biển lớn nhất cả nước, xa hơn bên tay trái là Đoạn Kiều sông Yalu, sáng mai anh dẫn em đi dạo." Anh không dấu vết cười một tiếng, gắp vào chén cô chút hải sản: "Buổi trưa đi huyện tự trị của Khoan Điện Mãn tộc, núi Thiên Hoa, kênh Thiên Kiều cũng đáng để xem một chút..........."
Đan Đông và Triều Tiên cách nhau một con sông, đã trải qua kháng chiến chống viện binh của Mỹ, trở thành thành phố anh hùng, Đoạn Kiều sông Yalu đã từng bị quân Mỹ cho nổ phá hủy biên giới lãnh thổ, mà huyện tự trị của Khoan Điện Mãn tộc được gọi là bờ Shangri-La của sông Yalu..........
Ôn Miên đã từng nghe qua những lời giới thiệu giống như vậy, sau khi nghe Cù Thừa Sâm một phen lời ít ý nhiều, cô mỉm cười: "Ừ, nhất định là rất đẹp!"
Cù Thừa Sâm nhìn ra được chút khác thường trong mắt cô, cô gái này lại giấu anh cái gì? Sếp thoáng suy nghĩ, rồi sau đó, sắc mặt thâm trầm, không nói một từ.
Lúc từ đại sảnh nhà hàng đi về phòng của bọn họ, bạn cũ của Liên Thành tới bắt tay, ôn chuyện mấy câu, đội trưởng Liên xoay người, hỏi thăm khách quý trung tá Cù: "Ở đây có mấy sinh viên đại học theo đoàn văn công từ Triều Tiên tới, quản lý hỏi có muốn cho các cô ấy tới biểu diễn ca múa không?"
Cù Thừa Sâm nghiêng người nhìn Ôn Miên một chút, cô biết anh không thích những tiết mục văn nghệ giúp vui, theo ý tứ khẽ lắc đầu.
"Vậy không cần sắp xếp." Anh nói.
Đợi quản lý đi rồi, một người cười đổi đề tài: "Các cô gái Triều Tiên đến Đan Đông, đều phải đặc biệt thanh thuần."
"Tôi nghe nói nếu không phải con gái quan lớn, chính phủ còn không cho bọn họ đến đây đấy chứ, vừa nãy ở dưới lầu, tôi gặp được một cô bé, ông nội cô ấy là tướng quân Triều Tiên."
Cù Thừa Sâm thấp giọng nói với Ôn Miên: "Ở Đan Đông này gián điệp không ít, Triều Tiên, Hàn Quốc, Nhật Bản, không thể đếm hết được."
Ôn Miên coi như là biết thêm kiến thức, hứng thú nhìn ánh mắt cười như không cười của người đàn ông, nếu người bên cạnh nhìn đến, chỉ sợ sẽ thấ đôi vợ chồng son này đang liếc mắt đưa tình.
Một vị Thượng úy từng công tác ở 'hoa dao' chế nhạo bọn họ: "Chẳng lẽ chị dâu không muốn xem tiết mục, là sợ gián điệp Triều Tiên đối với sếp chúng ta.......... "
Ôn Miên nghiêm túc khoát khoát tay: "Không đúng không đúng."
Lời vừa nói ra, mọi người rối rít vui vẻ: "Aizzz, cái anh này cũng đừng có đoán mò, ngộ nhỡ tình cảm giữa nàng dâu nhỏ và sếp bị rạn nứt, thế nào anh ta cũng đứng cách 1000m rình chúng ta cả đêm."
Cho dù da mặt của Ôn Miên có dày hơn nữa, cũng không chống lại sự đâm chọc của bọn họ! Cô quay sang cầu cứu Cù Thừa Sâm, người đàn ông này lại nhàn nhạt chê cười cô không bình tĩnh, căn bản không có ý định giúp đỡ.
"Trước kia tôi thích nhất là xem tân binh so đánh lén với trung tá chúng ta, đùa giỡn kiểu này chính là tự tìm tai họa." Thượng úy 'hoa dao' kia giơ ngón tay cái với Cù Thừa Sâm: "Tôi làm binh lâu như vậy, thật đúng là chỉ gặp qua hai người." Anh ta dường như có chút say, ổn định giọng mới nói: "Hai người này đánh lén thật là thần kì..........Tôi hoàn toàn khâm phục."
Tươi cười trên mặt Liên Thành cứng đờ trong một giây, ông cầm ly rượu lên, đi tới đè bả vai Thượng úy lại: "Tiểu Qua ngươi nói nhảm nhiều như vậy, tới, cạn một chén nữa!"
Không khí vẫn thân thiện không ngớt, nhưng Ôn Miên ý thức được hành động vừa rồi của Liên Thành giống như đang cố ý ngăn cản vị Thượng úy này nói tiếp, nhất thời cô cũng không dám suy nghĩ nhiều, an tĩnh ăn thức ăn trung tá Cù gấp cho."
Liên Thành lại dẫn đầu đùa bỡn Ôn Miên: "Cho ta kính vợ thằng Cù một ly."
Cô vội vàng phản bác: "Ai là vợ anh ấy, còn chưa có giấy đăng ký nữa."
"Gì?! Vậy là sếp Cù không đúng rồi."
"Đúng! Dựa vào tốc độ này làm sao chiếm được phòng tuyến của quân địch?"
"Muốn thì lập tức hành động đi!"
Cù Thừa Sâm nghe mọi người cùng kháng nghị, thái độ nghiêm túc nói: "Là lỗi của tôi." Anh nhìn về phía Ôn Miên bên cạnh, lông mày nhướng lên: "Để cho vợ sốt ruột rồi."
Ôn Miên lại quýnh, cô hận không thể đem lời nói ra nuốt trở lại, thế nào lại để trung tá phản lại một đòn chứ!
**********
Trở lại phòng ở Cao Nhĩ Phu, vui vui vẻ vẻ tắm nước nóng.
Ôn Miên đổi một bộ áo ngủ bằng bông, dùng khăn lau khô tóc, vừa ra khỏi toilet liền bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh hãi hoàn toàn.
Người đàn ông chỉ mặc một cái T-shirt mỏng, đang nằm ở trên thảm dùng tư thế tiêu chuẩn hít đất, bắp thịt cả người căng phồng, cánh tay to lớn cố gắng phô bày vẻ đẹp, ngay cả đường cong trên lưng cũng đặc biệt mê người.
Bộ đội đặc chủng không thể bỏ dỡ rèn luyện dù chỉ một ngày, quan trọng hơn là Cù Thừa Sâm không vận động liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, định trước khi tắm hít đất chừng trăm cái, coi như là hoạt động gân cốt.
Hai cánh tay anh chống đỡ thân người, ngước mắt quan sát đôi chân trần mang dép nữ.
Áo ngủ Ôn Miên cổ áo rất lớn, lộ ra phần cổ non mịn da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh xoăn tự nhiên, tinh khiết yên lặng lộ ra chút quyến rũ, ánh mắt lại cất giấu sự ngoan cường, đáng giá để người khác khiêu chiến.
Dũng khí tiếp nhận tất cả khiêu chiến của trung tá Cù bắt đầu lung lay..........Không thể nhìn nữa.
Lúc này Ôn Miên cũng không biết người kia đang cố gắng kiềm chế, chỉ vào sếp nói: "Hít đất hình như quá đơn giản, em cũng có thể làm."
Anh cảm thấy lời này rất buồn cười, từ trên mặt đất đứng dậy, Ôn Miên trong nháy mắt thấy được cơ bụng mê người giấu dưới lớp áo mỏng bao quanh dáng người.
"Tới ngồi trên lưng anh thử một chút."
Ôn Miên sửng sốt một chút, Cù Thừa Sâm gõ đầu cô cười cười: "Anh ngồi trên người em, em làm được không."
Đối với anh mà nói dường như cũng không phải vấn đề lớn lao gì, cô bỏ qua việc anh lấy mức nước chênh lệch giữa lòng sông và mặc biển để khi dễ mình, không vui: "Trước hết để em đốc thúc anh hoàn thành nhiệm vụ."
Cù Thừa Sâm buồn cười lắc đầu một cái, lần nữa cúi người xuống, Ôn Miên vui vẻ ngồi trên sống lưng anh: "Aizz, sếp Cù, anh hít đất 200 cái khởi động đi."
Trung tá Cù cũng lười cười cô, nhìn thân thể nhỏ bé của cô gái này, chắc cũng chưa tới chín mươi cân.
Cõng Ôn Miên tập chống đẩy, Cù Thừa Sâm tận lực khống chế tiết tấu và sức lực, để tránh khỏi việc cô không cẩn thân té xuống.
Cũng không biết làm bao nhiêu cái, cả người anh đầy mồ hôi, anh quét qua Ôn Miên một cái, khuôn mặt cô gái nhìn chằm chằm cái TV lớn trong phòng.
Cù Thừa Sâm bất ngờ đứng dậy, ừ, anh đứng vững vàng trong nháy mắt, Ôn Miên lại té nhào vào cái thảm mềm mại, không ngờ người đàn ông này lại còn che trên người cô, hai người dựa vào nhau thật gần, mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cho cô muốn kéo dãn khoảng cách ra chút xíu.
"Người mù đắc ý."
Thì ra là sếp muốn trừng phạt việc cô đắc ý lúc nãy đây mà.
"Phục không?"
Ôn Miên: "Phục."
"Ừ, vậy mới phải."
Không khoác lác sẽ chết sao, Ôn Miên lặng lẽ lầu bầu trong lòng.
Cù Thừa Sâm nhéo khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của Ôn Miên, cử chỉ thân mật làm cho cô đứng ngốc một chỗ, nghe được anh hơi lộ ra thanh âm dồn dập, khuôn mặt trắng noãn của cô lập tức ửng hồng.
Thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng, sếp nâng cằm cô lên, tận lực dịu dàng hôn, nụ hôn chặt chẽ kéo dài làm cho hơi thở của cô cũng dần dần rối loạn.
Vừa trải qua nụ hôn nóng bỏng, Ôn Miên từ giữa hơi ấm khôi phục thần trí, cô xấu hổ vạn phần, nhấc chân muốn cho anh một cước nghiêm trọng.
Đáng tiếc trung tá Cù tùy thời đều có thể ổn thỏa chế ngự Ôn Miên, còn lớn tiếng khen ngợi cô: "Không làm nữ binh thật là lãng phí lương thực tổ quốc."
"Đừng ..........Để em đứng lên."
Có lẽ do ảo giác, nhưng cô cảm thấy tối nay Cù Thừa Sâm có vẻ hơi kích động, dĩ nhiên cô không thể đoán ra trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
Anh nhìn qua thân hình vừa vặn của cô, đè xuống chắc chắn rất thoải mái, Ôn Miên nhắm hai mắt, mặt đã đỏ lên, cô đẩy lung tung, không khéo một cái tay lại chạm tới thắt lưng đầy bắp thịt của Cù Thừa Sâm, anh gần như mỗi ngày đều chịu huấn luyện với cường độ cao, thắt lưng lại càng mạnh mẽ?!
Cảm xúc cứng rắn làm cho Ôn Miên miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn không có ý thức được cô đang ở trạng thái thất thần mà YY sếp.
Cù Thừa Sâm lại hôn Ôn Miên một lần nữa, đầu lưỡi biến đổi độ mạnh yếu và góc độ, ít đi chút kiên nhẫn lúc trước, động tác trở nên mạnh bạo, trái tim cô giống như bị người ta siết chặt, hô hấp cũng giống như nước thủy triều ban đêm, lúc lên lúc xuống.
Trung tá đem váy ngủ của cô lột ra, bên trong không một mảnh vải, Ôn Miên lúng túng muốn che đi, đã bị bàn tay của anh bao phủ, đầu ngón tay thon dài lướt qua thắt lưng mảnh khảnh của cô, làm cho tay chân cô mềm nhuyễn giống như rời ra.
Lồng ngực Cù Thừa Sâm lúc cao lúc thấp mang theo hơi thở nồng đậm của anh, anh nhanh chóng cầm lấy hai bên mềm mại của cô, nhất thời Ôn Miên ngâm lên một tiếng vừa nhỏ vừa mềm, mà từng chiêu thức của anh thì vẫn tỉnh táo như cũ.
Ôn Miên không dám tưởng tượng cảnh này, lại không dám xem tư thế của anh, nụ hôn hung hăng của anh rời khỏi cánh môi, đi tới cái cổ non mịn, tiếp theo là xương quai xanh..........sau đó ngậm vào cô.
Ôn Miên xoa nhẹ sống lưng anh, chỉ cảm thấy anh giống như một con sói hung hãn tráng kiện, Cù Thừa Sâm rút đi quần dài trên chân cô, trong nháy mắt cô cảm thấy có một luồng khí nóng để giữa hai chân cô, dây dưa và chống đối, từ đó sinh ra ma sát như có như không.
Đó là xúc cảm chỉ có thân thể nam và nữ mới có thể sinh ra, cô thậm chí cảm nhận được sự ẩm ướt của hai người, khi ngón tay trung tá Cù xẹt qua da thịt trên mông cô, run rẩy mẫn cảm đột nhiên xuất hiện.
Anh không cách nào khống chế được sức lực phần eo, đụng đến phòng tuyến yếu ớt của cô.
Ôn Miên giật mình một cái, rốt cuộc không chịu nổi nữa muốn từ chối, thân thể run lên rất nhẹ trong ngực anh, càng trở nên dịu dàng: "Không muốn tối nay.......... "
Chỉ một thoáng, Cù Thừa Sâm cũng đã hiểu, cô rõ ràng đã động tình, mới lúng túng nói cự tuyệt.
Vừa nói xong lời, Ôn Miên liền hận không thể đào cho mình cái động để nhảy xuống. Lời này của cô là có ý gì? Sếp người ta không chừng căn bản là không có ý này!
Huống chi không muốn tối nay..........Đó là nói chờ tối mai sao?!
Anh nâng đôi môi mỏng lạnh lên cười cười, thanh âm mang theo ý muốn, cũng khiến cho cô mừng rỡ giống như được ban ơn.
Trung tá Cù bình tĩnh ôm Ôn Miên từ trên đất lên, núp ở trong ngực trung tá cô nhất thời không lên tiếng, sau lưng chạm được giường lớn mềm mại, trước mắt là tròng mắt đen của người đàn ông sâu không lường được.
"Không sao, em nghĩ ngơi đi, anh đi tắm."
Ôn Miên vì để che giấu trái tim đập loạn của mình, vội vội vàng vàng chỉnh sửa lại quần áo, vén chăn lên, trở mình một cái liền chui vào.
Không bao lâu, Cù Thừa Sâm tắm xong.
Ban đêm, trung tá nhẹ nhàng nằm lên một bên giường, hai người đắp chung một tấm chăn, ngủ chung một cái giường, đây thật sự là lần đầu tiên!
Ôn Miên bất hạnh phát hiện ----- cô hoàn toàn mất ngủ, nghĩ đến vị trung tá đáng chết kia đang nằm bên cạnh, cô lại không ngủ được!
Trằn trọc trở mình, lăn qua lộn lại vài lần, Cù Thừa Sâm từ trước đến nay ngủ không sâu rốt cuộc cũng bị cô đánh thức, anh đoán được cô không quen, đành cam chịu số phận ngồi thẳng người lên, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ kêu cô: "Ôn Miên."
Cô cứng đờ cả người, co rúc không lên tiếng.
Cù Thừa Sâm kiên nhẫn: "Anh có thể ăn em sao? Đến đây."
Ôi, sếp, anh rõ ràng đã thử qua thức ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.