Chương 34
657
08/07/2024
“Bây giờ thì không nói, nhưng qua hai tháng nữa bụng của cậu to lên rồi, cũng không thể giấu được.”
Con d.a.o trong tay Nguyễn Tinh Vãn treo lơ lửng giữa không trung, nhất thời không nói gì.
Đúng vậy, nếu ngày nào còn chưa trả món nợ hai triệu tệ kia, cô sẽ luôn mắc nợ Chu Từ Thâm, mãi mãi không có cách nào rời xa anh.
Theo như tính cách của Chu Từ Thâm, nếu lúc này biết cô đang mang thai, có thể anh sẽ ép cô lên bàn mổ để tránh việc cô lại lợi dụng vấn đề có thai để uy h.i.ế.p anh.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Tối nay mình sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
Một tiếng sau, biệt thự Tinh Hồ.
Sau khi chuông cửa vang lên, người hầu vừa trải qua sự dày vò lập tức chạy ra mở cửa, tuy nhiên nụ cười chợt dừng lại khi nhìn thấy người ở ngoài cửa.
Chu Từ Thâm xuống lầu, nhìn thấy giúp việc đi vào cùng một thanh niên xách hộp giữ nhiệt, sắc mặt xám xịt.
Nam thanh niên cũng bị bầu không khí trầm lắng làm cho sợ hãi, lắp bắp hỏi: "Xin..............................xin hỏi có phải anh Chu không? Đây là đồ mà cô Nguyễn đưa tới cho anh. Trong tin nhắn trên điện thoại của anh chắc hẳn có mã nhận hàng, Có...................có thể đưa tôi mượn chút không?
"...................................."
Chu Từ Thâm mím đôi môi mỏng, kìm nén cơn tức giận, lấy điện thoại ra.
Nam thanh niên sau khi lấy được mã nhận hàng, liền lập tức bỏ chạy.
Nam thanh niên bỏ chạy chưa đầy hai phút, điện thoại riêng của biệt thự Tinh Hồ reo lên.
Giúp việc nghe thấy chuông điện thoại cũng không dám nhấc máy, tìm một cái cớ rồi dời đi.
Khi chuông điện thoại sắp hết, Chu Từ Thâm mới nhấc ống nghe.
Rất nhanh, âm thanh của Nguyễn Tinh Vãn truyền đến:
"Chu tổng, nhận được canh giải rượu chưa? Nguyên liệu có hạn, tôi chỉ nấu một lần, lần sau nếu anh lại cần, tôi nấu xong sẽ gọi người mang qua đó cho anh."
Nguyễn Tinh Vãn dừng lại một lúc rồi nói thêm:
"Về vấn đề hai triệu tệ kia, chúng ta có thể thảo luận chút không?"
Chu Từ Thâm cười lạnh: "Thảo luận? Đây chính là thành ý của em sao?"
Nguyễn Tinh Vãn cũng biết việc gọi người giao hàng chắc chắn sẽ khiến anh rất bất mãn, nhưng như Bùi Sam Sam đã nói, bây giờ không sao cả, hai ba tháng nữa anh vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm cô, vậy phải làm sao đây?
Thay vì đến lúc đó phải đi tìm một cái cớ, thì tốt hơn hết nên tạo khoảng cách ngay từ đầu.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Thật xin lỗi, nhưng đã muộn như thế này, tôi xinh đẹp như hoa một mình đi tới đi lui gặp gỡ người khác cũng không an toàn. Dù sao canh giải rượu cũng đã được đưa tới cho anh, hiệu quả là giống nhau."
Chu Từ Thâm: ".................................."
"Nguyễn Tinh Vãn, da mặt của em từ khi nào trở nên dày như vậy?"
"Rất nhiều người nói tôi không biết xấu hổ, đây chỉ là chuyện nhỏ."
Chu Từ Thâm không nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn thấy anh không trực tiếp cúp máy, tỏ vẻ vẫn còn hy vọng, ngập ngừng nói:
“Trong tay tôi hiện tại còn chút tiền, tôi sẽ trả lại cho anh một phần trước, phần còn lại sẽ trả cho anh sau, có được không?”
“Em nghĩ tôi là ngân hàng à?”
Nguyễn Tinh Vãn biết anh không dễ nói chuyện như vậy:
" Vậy ý anh như thế nào?”
“Tất cả trả một lần cho tôi.”
"Tôi...............................................……"
Không đợi cô nói hết lời, Chu Từ Thâm lại thản nhiên nói:
"Hay là sau này mỗi ngày đều đến nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho tôi cho đến khi trả hết nợ mới thôi."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc mới nói:
“Một ngày bao nhiêu tiền?”
"Một tháng mười vạn."
"Chu tổng, anh có chắc chắn muốn như này không? Điều này thực sự không công bằng với anh................"
Con d.a.o trong tay Nguyễn Tinh Vãn treo lơ lửng giữa không trung, nhất thời không nói gì.
Đúng vậy, nếu ngày nào còn chưa trả món nợ hai triệu tệ kia, cô sẽ luôn mắc nợ Chu Từ Thâm, mãi mãi không có cách nào rời xa anh.
Theo như tính cách của Chu Từ Thâm, nếu lúc này biết cô đang mang thai, có thể anh sẽ ép cô lên bàn mổ để tránh việc cô lại lợi dụng vấn đề có thai để uy h.i.ế.p anh.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn mới nói:
“Tối nay mình sẽ nói rõ ràng với anh ta.”
Một tiếng sau, biệt thự Tinh Hồ.
Sau khi chuông cửa vang lên, người hầu vừa trải qua sự dày vò lập tức chạy ra mở cửa, tuy nhiên nụ cười chợt dừng lại khi nhìn thấy người ở ngoài cửa.
Chu Từ Thâm xuống lầu, nhìn thấy giúp việc đi vào cùng một thanh niên xách hộp giữ nhiệt, sắc mặt xám xịt.
Nam thanh niên cũng bị bầu không khí trầm lắng làm cho sợ hãi, lắp bắp hỏi: "Xin..............................xin hỏi có phải anh Chu không? Đây là đồ mà cô Nguyễn đưa tới cho anh. Trong tin nhắn trên điện thoại của anh chắc hẳn có mã nhận hàng, Có...................có thể đưa tôi mượn chút không?
"...................................."
Chu Từ Thâm mím đôi môi mỏng, kìm nén cơn tức giận, lấy điện thoại ra.
Nam thanh niên sau khi lấy được mã nhận hàng, liền lập tức bỏ chạy.
Nam thanh niên bỏ chạy chưa đầy hai phút, điện thoại riêng của biệt thự Tinh Hồ reo lên.
Giúp việc nghe thấy chuông điện thoại cũng không dám nhấc máy, tìm một cái cớ rồi dời đi.
Khi chuông điện thoại sắp hết, Chu Từ Thâm mới nhấc ống nghe.
Rất nhanh, âm thanh của Nguyễn Tinh Vãn truyền đến:
"Chu tổng, nhận được canh giải rượu chưa? Nguyên liệu có hạn, tôi chỉ nấu một lần, lần sau nếu anh lại cần, tôi nấu xong sẽ gọi người mang qua đó cho anh."
Nguyễn Tinh Vãn dừng lại một lúc rồi nói thêm:
"Về vấn đề hai triệu tệ kia, chúng ta có thể thảo luận chút không?"
Chu Từ Thâm cười lạnh: "Thảo luận? Đây chính là thành ý của em sao?"
Nguyễn Tinh Vãn cũng biết việc gọi người giao hàng chắc chắn sẽ khiến anh rất bất mãn, nhưng như Bùi Sam Sam đã nói, bây giờ không sao cả, hai ba tháng nữa anh vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm cô, vậy phải làm sao đây?
Thay vì đến lúc đó phải đi tìm một cái cớ, thì tốt hơn hết nên tạo khoảng cách ngay từ đầu.
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Thật xin lỗi, nhưng đã muộn như thế này, tôi xinh đẹp như hoa một mình đi tới đi lui gặp gỡ người khác cũng không an toàn. Dù sao canh giải rượu cũng đã được đưa tới cho anh, hiệu quả là giống nhau."
Chu Từ Thâm: ".................................."
"Nguyễn Tinh Vãn, da mặt của em từ khi nào trở nên dày như vậy?"
"Rất nhiều người nói tôi không biết xấu hổ, đây chỉ là chuyện nhỏ."
Chu Từ Thâm không nói gì.
Nguyễn Tinh Vãn thấy anh không trực tiếp cúp máy, tỏ vẻ vẫn còn hy vọng, ngập ngừng nói:
“Trong tay tôi hiện tại còn chút tiền, tôi sẽ trả lại cho anh một phần trước, phần còn lại sẽ trả cho anh sau, có được không?”
“Em nghĩ tôi là ngân hàng à?”
Nguyễn Tinh Vãn biết anh không dễ nói chuyện như vậy:
" Vậy ý anh như thế nào?”
“Tất cả trả một lần cho tôi.”
"Tôi...............................................……"
Không đợi cô nói hết lời, Chu Từ Thâm lại thản nhiên nói:
"Hay là sau này mỗi ngày đều đến nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho tôi cho đến khi trả hết nợ mới thôi."
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc mới nói:
“Một ngày bao nhiêu tiền?”
"Một tháng mười vạn."
"Chu tổng, anh có chắc chắn muốn như này không? Điều này thực sự không công bằng với anh................"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.