Tình Yêu Nguy Hiểm

Chương 30: Ác mộng

Úy Không

16/05/2017

Tất cả mối liên hệ hỗn tạp giữa Diệp Sơ Hiểu năm mười tám tuổi ấy và Tân Hồ, ở cuối mùa hè ấy, lấy một loại phương thức vô cùng oanh liệt tuyên bố kết thúc.

Trì Tùng Niên là kẻ tình nghi dính líu đến buôn lậu thuốc phiện số lượng cực lớn, cảnh sát điều tra còn chưa kết thúc, đã ở trong cục cảnh sát sợ tội tự sát. Kẻ buôn ma tuý có liên quan đến ông, thừa nhận ma tuý của Hoàng Triều là hắn bán cho Trì Tùng Niên, bởi vì sau đó có thái độ nhận tội thành khẩn, được hoãn phán tử hình. A Chung làm tòng phạm bị bỏ tù bốn năm.

Vụ án này chấn động một thời, ngay cả Diệp Sơ Hiểu ở xa ngàn cây số ngoài Giang thành, cũng đọc được trên báo một ít, đương nhiên, nhiều nhất là do Trương Liên gọi điện thoại nói cho cô.

Trì Tùng Niên chết, là sự đả kích rất lớn đối với Trương Liên. Bà không chỉ mất đi nơi nương tựa tuổi già mà còn mất đi nguồn kinh tế quan trọng nhất, hơn nữa bà đối với Trì Tùng Niên, dù sao cũng vẫn có cảm tình.

Cũng bởi vì như thế, Diệp Kiến lại trở lại, ba ngày hai lượt chạy đi tìm Trương Liên gây phiền toái. Diệp Sơ Hiểu qua điện thoại nghe được mẹ mình than phiền và chửi mắng Diệp Kiến, vào kỳ nghỉ đầu tiên ở đại học, vốn tính về nhà thăm bà, nhưng bị Trương Liên ngăn cản, bảo cô cứ ở lại trường, đỡ phải về nhà bị Diệp Kiến dây dưa.

Diệp Sơ Hiểu liền xua tan ý niệm về nhà trong đầu.

Mà nói về Trì Tuấn, một thời gian rất dài Diệp Sơ Hiểu không nghe được tin tức của hắn từ miệng Trương Liên. Rất lâu sau, cô thật sự không nhịn được, liền quanh co lòng vòng hỏi.

Nào biết Trương Liên lại nói: "Trì Tuấn à? Con không nói mẹ cũng đã quên rồi. Sau khi con đi học, mẹ cũng chưa từng gặp nó. Tin ba nó tự sát lộ ra, cũng không thấy nó xuất diện. Không chỉ có mẹ chưa thấy nó, toàn bộ người Tân Hồ cũng chưa thấy qua, Trì Tuấn giống như biến mất vậy, cũng không biết sống hay chết."

Cuộc trò chuyện này, xảy ra sau khi Diệp Sơ Hiểu kết thúc học kỳ thứ nhất ở đại học.

Nói cách khác, Trì Tuấn từ lần xuất hiện ở sau thùng rác, thì không có ai gặp qua hắn.

Diệp Sơ Hiểu không thể không nảy lên một ý nghĩ giống như Trương Liên, có thể là thời điểm kia, Trì Tuấn bởi vì cô thấy chết không cứu, đã chết rồi.

Tuy rằng loại khả năng này tính ra cực kỳ nhỏ, dù sao tai mắt ở Tân Hồ rất nhiều, nếu Trì Tuấn thật sự đã chết, sẽ không có người không biết.

Nhưng là vì sao hắn biến mất không còn thấy tăm hơi?

Trăm mối suy tư này của Diệp Sơ Hiểu đều không được giải.

Nhưng mà, từ ngày đấy trở đi, cô bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng. Sau khi tỉnh lại, nội dung của những cơn ác mông này, luôn mơ hồ một mảnh, duy nhất rõ ràng, đó là khuôn mặt của Trì Tuấn.

Hung ác, lạnh lùng, oán giận, thù hận, sinh động đến mức làm cho Diệp Sơ Hiểu sợ hãi.



Cô không thể ngờ tới rằng, cái người mà từ bé mình đã chán ghét, sẽ lấy phương thức như thế này in dấu trong đầu và trong lòng mình.

Cô nghĩ rằng, đây có lẽ chính là sự trừng phạt đối với hành vi ác độc thấy chết không cứu của mình.

Nhưng trừ lần đó ra, ở đại học, Diệp Sơ Hiểu, vẫn cứ là một sinh viên rất quy củ. Cô học tập chăm chỉ, cuộc sống đơn giản, tính cách hướng nội, ở cái khoa ngoài ngữ hơi có chút phù phiếm này, xem ra cô chính là một sự tồn tại đặc biệt.

Lên năm hai, con gái trong lớp và trong ký túc xá, đa phần đều đã có bạn trai. Như Diệp Sơ Hiểu xinh đẹp như này, vẫn cô đơn như trước, thật là vô cùng hiếm có.

Cô cũng không liên hệ với Tống Gia Dương, tờ giấy cậu ta viết số QQ để lại cho cô, đã sớm bị cô vứt đi rồi. Bởi vì Diệp Sơ Hiểu biết, cô không cần một tình yêu mỏng manh như thế.

Cuộc sống của cô lúc nào cũng đều phải đối mặt với sự thật.

Tuy rằng Trương Liên đã chuẩn bị cho cô bốn năm học phí, nhưng do Trì Tùng Niên qua đời, tự mình Trương Liên kiếm sống cũng gặp khó khăn, còn phải ứng phó con sâu hút máu là Diệp Kiến kia, tất nhiên là không có lúc nào chú ý đến Diệp Sơ Hiểu.

Hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ của Diệp Sơ Hiểu làm cho cô so với người khác càng hiểu được cái gì gọi là nhạy cảm trước nguy cơ. Vì thế, khi cô vừa vào đại học, liền bắt đầu đi làm thêm.

Chỉ là việc học ở khoa ngoại ngữ cực kỳ bận rộn, thời gian làm thêm cũng không nhiều lắm, chỉ có thể làm gia sư một chút. Cũng may cuộc sống của Diệp Sơ Hiểu đơn giản, hơn nữa mỗi học kỳ đều giành được học bổng, cũng có thể nuôi sống chính mình.

Nghỉ hè năm thứ hai, cô vẫn như cũ không về nhà, ở lại Giang thành làm thêm.

Sáu người trong ký túc xá, ở lại làm gia sư vào kỳ nghỉ hè cũng chỉ có hai người cô và Trần Linh Linh. Trần Linh Linh đến từ một trấn nhỏ xa xôi, có lẽ do giống nhau đều có gia cảnh bần hàn, cho nên quan hệ với Diệp Sơ Hiểu rất tốt, nhất là ở phương diện tìm việc, hai người thường bổ sung cho nhau.

Bởi vì là sinh viên trường đại học nổi tiếng, kỳ nghỉ vừa bắt đầu, hai người đều tự tìm được cho mình một công việc gia sư. Chỉ là nếu cả kỷ nghỉ làm gia sư, cũng chỉ kiếm được hai ngàn đồng, hai người đều muốn tìm thêm công việc khác, mỗi tội thời gian lại không thuận tiện, làm gia sư mỗi ngày chỉ phải làm hai tiếng, nhưng mà thời gian đi đi về về bị kéo dài, nên ban ngày cũng không thể làm thêm việc gì khác.

Vì thế, Trần Linh Linh và Diệp Sơ Hiểu hợp lại nghĩ kế, hai người buổi tối có rất nhiểu thời gian rảnh rỗi, liền quyết định tìm thêm một công việc buổi tối để kiêm.

Trần Linh Linh tính cách rất hướng ngoại, tin tức tương đối nhiều, không qua vài ngày, đã nghe được cách trường đại học cửa nam không xa, có một nhà quán bar buổi tối tuyển nữ bán rượu.

Diệp Sơ Hiểu đối với những loại quán bar này, từ trước đến nay đều rất bài xích, nhất là sau chuyện Hoàng Triều của Trì Tùng Niên buôn ma tuý phải đóng cửa, cô nghe đến tên của quán bar nào, cũng đành xin miễn thứ cho kẻ bất tài mà tránh xa, huống chi là ở trong quán bar bán rượu.



Cô thậm chí còn mơ hồ nhận thức rằng, nữ bán rượu và gái là cùng một khái niệm.

Mãi đến khi Trần Linh Linh hết lần này đến lần khác giải thích cho cô hai cái trên là khác nhau, cũng lôi kéo cô đến tận nơi khảo sát, Diệp Sơ Hiểu mới xem như là tin tưởng nữ bán rượu, thật sự chỉ là nhân viên nữ bán rượu, không phải là gái.

Trần Linh Linh đem này phần công việc này nói đến thực mê người, lương căn bản là năm trăm, bán được một chai bia trích phần trăm là năm hào, nhưng mà một buổi tối ở quán bar tùy tiện cũng có thể bán đi trên trăm bình, thỉnh thoảng còn có tiền boa.

Đương nhiên ở cái chỗ ngư long hỗn tạp này, muốn đi thì hai người phải đi cùng nhau.

Cứ lo lắng mãi, chẳng qua chung quy cũng chỉ là khát vọng với tiền tài.

Hiện giờ Diệp Sơ Hiểu, thân ở đất khách, không có chỗ dựa, chỉ giống như bèo trôi, phải có tiền đến một mức độ nào đó, mới có thể mang đến cho cô một tia an ủi và cảm giác an toàn.

Cho nên, cô quyết định cùng Trần Linh Linh cùng đi quán bar đó nhận việc.

Quán bar tên là Phi Trì, không tính quá lớn, chẳng qua ở gần vài trường đại học, cho nên cho dù là nghỉ hè, làm ăn cũng rất thịnh vượng.

Quá trình nhận việc cũng rất thuận lợi, chủ quản quán bar là một người con trai mới hơn hai mươi tuổi, cư xử cũng rất hiền lành, gặp hai người là sinh viên đại học Giang thành, đầu tiên liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Chỗ chúng ta là quán bar, thời gian buôn bán là buổi tối, khách hàng thì vàng thau lẫn lộn, các em hẳn là đã hiểu rồi đúng không?"

"Em hiểu." Trần Linh Linh gật đầu.

Chủ quản lại nói: "Ở quán bar, cho dù là phục vụ người khác, những vẫn là chuyên bán bia, cũng có thể gặp được một ít khách hàng có ý xấu. Các em đã chuẩn bị tâm lý chưa?"

Lúc này, Trần Linh Linh và Diệp Sơ Hiểu nhìn nhau thoáng qua, mới do dự gật đầu.

Đây cũng là điểm Diệp Sơ Hiểu lo lắng lúc đầu.

Chủ quản nhìn hai người, cười nói: "Chẳng qua các em cứ yên tâm, chúng ta là quán bar đứng đắn, nếu hành vi của khách hàng quá mức vô lễ, chúng ta có bảo vệ, tuyệt đối sẽ không làm cho nữ nhân viên thiệt thòi nhiều. Có điều là nếu có lời nói khiêu khích hay chút động tay động chân, chúng ta hy vọng các em có thể hiểu."

Trần Linh Linh tiếp tục nói: "Chúng em hiểu được."

Cái này xem như là nhận việc thành công. Hai người đêm đó liền bắt đầu đi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook