Chương 3: Chương 2.2
Úy Không
25/04/2017
Diệp Kiến cố lục lọi nhưng rốt cuộc cũng gom không được một nửa số tiền hắn
đang cần, chán chường vứt luôn cái túi đang cầm trong tay xuống đất,
không hề quan tâm đên con gái đang ngây người đứng đó. Nắm trong tay mấy đồng tiền, ông ta nghiêng ngả lảo đảo bỏ đi.
Diệp Sơ Hiểu nhìn bóng dáng gầy gò xa dần, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nói to: “Ba, hôm nay tôi vừa thi đại học xong.”
Diệp Kiến nghe thế đứng lại ngơ ngác một hồi, xoa xoa cái mũi quay đầu nhìn lại đứa con gái, gật đầu lung tung: “Được được, tốt lắm con gái của ba nhất định sẽ vào được đại học danh tiếng.”
Nói xong, Diệp Kiến lại nghiêng ngã lảo đảo bước đi, không hề quay đầu lại.
Diệp Sơ Hiểu thở dài xa xôi, ngồi xổm xuống, nhặt lại những thứ vương vãi trên mặt đất cho vào túi.
Còn chưa kịp đứng lên, cô liền nghe tiếng còi inh tai ở phía sau.
Diệp Sơ Hiểu lớn lên trong cái thôn này, đối với loại âm thanh đáng ghét này đã quá quen thuộc, bất quá là của mấy tên côn đồ vô công rỗi nghề trong thôn.
Sắc mặt cô càng trở nên rét lạnh, mặt không chút thay đổi cứ thế ngồi thu thập hết mọi thứ rồi chậm rãi đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn đến hướng tiếng còi nói chi là quay đầu nhìn đến.
Mấy tên côn đồ đó ngày thương cũng chẳng làm chuyện tốt lành gì, nhưng Diệp Sơ Hiểu dù sao cũng sinh trưởng trong thôn Tân Hồ này, cũng xem như là hàng xóm láng giềng, con thỏ cũng không ăn cỏ trước hang, vì thế cô nghĩ họ không đến mức ban ngày ban mặt mà đi làm khó cô.
Vài đàn ông, không có ý tốt mà nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Hiểu, ngó qua từ thân hình cô từ trên xuống dưới, giống như khổng tước thanh cao mà ngẩng đầu đi vào thôn, chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Nhìn kĩ lại thì bọn họ cũng chỉ là những tên thanh niên choai choai, bốn năm tên xem qua lớn nhất cũng chẳng ngoài hai mươi là mấy.
Một tên gầy teo cười nhạo nói: “Anh Tuấn, anh có nhìn thấy không? Diệp gia có con nhóc càng lớn càng xinh đẹp! So với bà mẹ đang dụ dỗ ba anh của cô ta có phần vượt trội hơn nhiều! Nhưng mà so với trước đây hình như lạnh lùng hơn nhiều, em cũng tự hỏi cô ta có biết cười hay không đấy.”
Tên thanh nhiên được kêu là anh Tuấn, thoạt nhìn ước chưng vừa ngoài hai mươi, người cao dong dỏng cân đối, nhìn qua cũng không giống bộ dạng đáng khinh như mấy tên lưu manh đi cùng, ngược lại có chút lạnh lùng không hợp với lưới tuổi, tóc đen được chải vào nếp ngay ngắn, đôi mắt phượng đen sâu hẹp dài, mang theo một tia nhìn lạnh lùng trào phúng.
Tóm lại, anh ta đứng giữa bọn kia, như hạc đứng giữa bầy gà.
Trì Tuấn không trả lời, chỉ nhếch miệng cười lạnh rồi yên lặng, ánh mắt nhìn dáng Diệp Sơ Hiểu xa dần dời đến chỗ ban nãy cô vừa ngồi nhặt đồ.
Nơi đó vẫn còn sót lại một cục tẩy đã dùng dở hết một nửa.
Trì Tuấn chưa kịp nói gì, bên cạnh một tên đã nói tiếp: “Cái tên Chuột này chết nha, mẹ nó ngươi đừng mơ mà ăn thịt thiên nga, mi không nghe vừa rồi lão già kia vừa nói hoa khôi của thôn Tân Hồ ta sẽ đỗ vào đại học danh tiếng, lúc đó người ta cũng không thèm liếc mắt đến nơi này. Bất quá mà nói, con nhóc kia lớn lên ở Tân Hồ lại sinh vào nhà họ Diệp lại có cha mẹ như vậy, nhất là cái lão cha không nên thân kia, thế nhưng còn có thể chuyên tâm học hành, đỗ vào đại học danh tiếng, thật sự đáng nể phục nha! Cái này người ta gọi là gì nhỉ?! Gần bùn mà chẳng lắm lem đây mà.”
Chuột là biệt danh của tên gầy gò kia, hắn tên thật là Chu Hạo, nghe tên kia nói vậy liền xì mộ tiếng: “Sinh viên rất giỏi nha! Tôi đây tháng trước cũng làm sinh viên, liền được cho hai trăm tệ.”
Mọi người cười vang.
Trì Tuấn lướt nhìn hắn một cái, cũng cười nhạo: “Nhìn ngươi vậy mà cũng rất có tiền đồ nha.”
Chu Hạo hì hì cười nói: “Anh Tuấn, nói ra anh cũng từng ở nước ngoài một hai năm, sao không cho con nhóc này mắt một phen sáng mắt ra?”
“Không có hứng thú!” Trì Tuấn thản nhiên đáp lại hắn.
Chu Hạo nhảy dựng kêu lên: “Vãi thật, vậy rốt cuộc anh đối với cái gì mới cảm thấy hứng thú đây? Anh em trong thôn Tân Hồ này người nào cũng mười lăm mười sáu tuổi đã mở mang kiến thức, em đây mười bốn tuổi đã ngủ cùng bọn con gái. Anh cũng đã hai mươi rồi mà vẫn còn là trai tâm, em thiếu điều còn gấp giùm anh chứ là.”
Trì Tuấn mặt không chút thay đổi trợn mắt liếc Chu Hạo, rồi lại lấy lại dáng vẻ bình thường mặc kệ hắn.
Chu Hạo đã vậy càng làm loạn hơn, như là tỉnh ngộ ra điều gì, đấm ngực dậm chân nói thật to: “Anh Tuấn, hay là anh nói thật cho anh em nghe, có phải anh có xu hướng giới tình khác bọn này hay không? Em đây thật ra cũng không kỳ thị giới tính, nhưng bất quá lần trước tại quán củ chú Trì, em bị một tên gay sờ loạn làm em thấy rất ghê tởm, thiếu chút nữa lấy dao băm nát tay hắn rồi.”
Một tên đứng bên sờ vào cổ hắn, cười ha hả:“Chuột này, nếu anh Trì Tuấn đúng là đồng tính, mi có tình nguyện cho anh ấy sờ không?”
“Vãi nha, đừng nói là thật đấy nhé! Chú Trì mà biết được chắc là khóc chết mất!” Chu Hạo ra vẻ vô cùng kinh hãi, “Anh Tuấn, anh đừng nói với em là, nhiều năm qua anh vẫn thầm thương trộm nhớ em nhé?”
Trì Tuấn liếc nhìn hắn, như có như không đem tàn thuốc đang cầm trên tay vứt xuống đất, lấy chân nghiền nát, nghe hắn tiếp tục diễn cái mặt khiếp sợ kia.
Chỉ thấy Chu Hạo nheo một mắt, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ ngực, lưng đứng thẳng, mông hơi vểnh về sau phán: “Anh Tuấn, dù gì cũng là anh em với nhau, chỉ cần anh muốn, tiểu đệ đây nguyện về nhà tắm rửa tẩy sạch lông nằm dười sẵn chờ anh.”
Trì Tuấn vỗ tay mấy cái, khóe miệng cong cong, chậm rãi nâng chân lên, hướng thẳng đến mông Chu Hạo đá mạnh một đá, làm tên tôi nghiệp văng xa hai mét, cười mắng: “Mẹ nó, ngươi có thấy ghê tởm không!”
Mọi người lại là cười ha hả.
Chu Hạo lồm cồm đứng lên, phủi mông, lại cười hì hì chạy trở lại.
“Đi, đi uống rượu!” Trì Tuấn vẫy tay.
Mọi người vui tươi hớn hở hưởng ứng, khoác vai nhau, xếp thành hàng ngang gào thét vui sướng, trong bóng chiều ta, vừa đi vừa reo hò ra khỏi thôn Tân Hồ.
Đi đến chỗ Diệp Sơ Hiểu vừa đứng ban nãy, Trì Tuấn dừng lại đôi chút nhìn xuống, sau đó không chớp mắt lấy chân đá nửa cục tẩy kia lăn lóc vào vũng bùn gần đó.
Diệp Sơ Hiểu nhìn bóng dáng gầy gò xa dần, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nói to: “Ba, hôm nay tôi vừa thi đại học xong.”
Diệp Kiến nghe thế đứng lại ngơ ngác một hồi, xoa xoa cái mũi quay đầu nhìn lại đứa con gái, gật đầu lung tung: “Được được, tốt lắm con gái của ba nhất định sẽ vào được đại học danh tiếng.”
Nói xong, Diệp Kiến lại nghiêng ngã lảo đảo bước đi, không hề quay đầu lại.
Diệp Sơ Hiểu thở dài xa xôi, ngồi xổm xuống, nhặt lại những thứ vương vãi trên mặt đất cho vào túi.
Còn chưa kịp đứng lên, cô liền nghe tiếng còi inh tai ở phía sau.
Diệp Sơ Hiểu lớn lên trong cái thôn này, đối với loại âm thanh đáng ghét này đã quá quen thuộc, bất quá là của mấy tên côn đồ vô công rỗi nghề trong thôn.
Sắc mặt cô càng trở nên rét lạnh, mặt không chút thay đổi cứ thế ngồi thu thập hết mọi thứ rồi chậm rãi đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn đến hướng tiếng còi nói chi là quay đầu nhìn đến.
Mấy tên côn đồ đó ngày thương cũng chẳng làm chuyện tốt lành gì, nhưng Diệp Sơ Hiểu dù sao cũng sinh trưởng trong thôn Tân Hồ này, cũng xem như là hàng xóm láng giềng, con thỏ cũng không ăn cỏ trước hang, vì thế cô nghĩ họ không đến mức ban ngày ban mặt mà đi làm khó cô.
Vài đàn ông, không có ý tốt mà nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Hiểu, ngó qua từ thân hình cô từ trên xuống dưới, giống như khổng tước thanh cao mà ngẩng đầu đi vào thôn, chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Nhìn kĩ lại thì bọn họ cũng chỉ là những tên thanh niên choai choai, bốn năm tên xem qua lớn nhất cũng chẳng ngoài hai mươi là mấy.
Một tên gầy teo cười nhạo nói: “Anh Tuấn, anh có nhìn thấy không? Diệp gia có con nhóc càng lớn càng xinh đẹp! So với bà mẹ đang dụ dỗ ba anh của cô ta có phần vượt trội hơn nhiều! Nhưng mà so với trước đây hình như lạnh lùng hơn nhiều, em cũng tự hỏi cô ta có biết cười hay không đấy.”
Tên thanh nhiên được kêu là anh Tuấn, thoạt nhìn ước chưng vừa ngoài hai mươi, người cao dong dỏng cân đối, nhìn qua cũng không giống bộ dạng đáng khinh như mấy tên lưu manh đi cùng, ngược lại có chút lạnh lùng không hợp với lưới tuổi, tóc đen được chải vào nếp ngay ngắn, đôi mắt phượng đen sâu hẹp dài, mang theo một tia nhìn lạnh lùng trào phúng.
Tóm lại, anh ta đứng giữa bọn kia, như hạc đứng giữa bầy gà.
Trì Tuấn không trả lời, chỉ nhếch miệng cười lạnh rồi yên lặng, ánh mắt nhìn dáng Diệp Sơ Hiểu xa dần dời đến chỗ ban nãy cô vừa ngồi nhặt đồ.
Nơi đó vẫn còn sót lại một cục tẩy đã dùng dở hết một nửa.
Trì Tuấn chưa kịp nói gì, bên cạnh một tên đã nói tiếp: “Cái tên Chuột này chết nha, mẹ nó ngươi đừng mơ mà ăn thịt thiên nga, mi không nghe vừa rồi lão già kia vừa nói hoa khôi của thôn Tân Hồ ta sẽ đỗ vào đại học danh tiếng, lúc đó người ta cũng không thèm liếc mắt đến nơi này. Bất quá mà nói, con nhóc kia lớn lên ở Tân Hồ lại sinh vào nhà họ Diệp lại có cha mẹ như vậy, nhất là cái lão cha không nên thân kia, thế nhưng còn có thể chuyên tâm học hành, đỗ vào đại học danh tiếng, thật sự đáng nể phục nha! Cái này người ta gọi là gì nhỉ?! Gần bùn mà chẳng lắm lem đây mà.”
Chuột là biệt danh của tên gầy gò kia, hắn tên thật là Chu Hạo, nghe tên kia nói vậy liền xì mộ tiếng: “Sinh viên rất giỏi nha! Tôi đây tháng trước cũng làm sinh viên, liền được cho hai trăm tệ.”
Mọi người cười vang.
Trì Tuấn lướt nhìn hắn một cái, cũng cười nhạo: “Nhìn ngươi vậy mà cũng rất có tiền đồ nha.”
Chu Hạo hì hì cười nói: “Anh Tuấn, nói ra anh cũng từng ở nước ngoài một hai năm, sao không cho con nhóc này mắt một phen sáng mắt ra?”
“Không có hứng thú!” Trì Tuấn thản nhiên đáp lại hắn.
Chu Hạo nhảy dựng kêu lên: “Vãi thật, vậy rốt cuộc anh đối với cái gì mới cảm thấy hứng thú đây? Anh em trong thôn Tân Hồ này người nào cũng mười lăm mười sáu tuổi đã mở mang kiến thức, em đây mười bốn tuổi đã ngủ cùng bọn con gái. Anh cũng đã hai mươi rồi mà vẫn còn là trai tâm, em thiếu điều còn gấp giùm anh chứ là.”
Trì Tuấn mặt không chút thay đổi trợn mắt liếc Chu Hạo, rồi lại lấy lại dáng vẻ bình thường mặc kệ hắn.
Chu Hạo đã vậy càng làm loạn hơn, như là tỉnh ngộ ra điều gì, đấm ngực dậm chân nói thật to: “Anh Tuấn, hay là anh nói thật cho anh em nghe, có phải anh có xu hướng giới tình khác bọn này hay không? Em đây thật ra cũng không kỳ thị giới tính, nhưng bất quá lần trước tại quán củ chú Trì, em bị một tên gay sờ loạn làm em thấy rất ghê tởm, thiếu chút nữa lấy dao băm nát tay hắn rồi.”
Một tên đứng bên sờ vào cổ hắn, cười ha hả:“Chuột này, nếu anh Trì Tuấn đúng là đồng tính, mi có tình nguyện cho anh ấy sờ không?”
“Vãi nha, đừng nói là thật đấy nhé! Chú Trì mà biết được chắc là khóc chết mất!” Chu Hạo ra vẻ vô cùng kinh hãi, “Anh Tuấn, anh đừng nói với em là, nhiều năm qua anh vẫn thầm thương trộm nhớ em nhé?”
Trì Tuấn liếc nhìn hắn, như có như không đem tàn thuốc đang cầm trên tay vứt xuống đất, lấy chân nghiền nát, nghe hắn tiếp tục diễn cái mặt khiếp sợ kia.
Chỉ thấy Chu Hạo nheo một mắt, bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ ngực, lưng đứng thẳng, mông hơi vểnh về sau phán: “Anh Tuấn, dù gì cũng là anh em với nhau, chỉ cần anh muốn, tiểu đệ đây nguyện về nhà tắm rửa tẩy sạch lông nằm dười sẵn chờ anh.”
Trì Tuấn vỗ tay mấy cái, khóe miệng cong cong, chậm rãi nâng chân lên, hướng thẳng đến mông Chu Hạo đá mạnh một đá, làm tên tôi nghiệp văng xa hai mét, cười mắng: “Mẹ nó, ngươi có thấy ghê tởm không!”
Mọi người lại là cười ha hả.
Chu Hạo lồm cồm đứng lên, phủi mông, lại cười hì hì chạy trở lại.
“Đi, đi uống rượu!” Trì Tuấn vẫy tay.
Mọi người vui tươi hớn hở hưởng ứng, khoác vai nhau, xếp thành hàng ngang gào thét vui sướng, trong bóng chiều ta, vừa đi vừa reo hò ra khỏi thôn Tân Hồ.
Đi đến chỗ Diệp Sơ Hiểu vừa đứng ban nãy, Trì Tuấn dừng lại đôi chút nhìn xuống, sau đó không chớp mắt lấy chân đá nửa cục tẩy kia lăn lóc vào vũng bùn gần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.