Chương 6: Chương 4.1
Úy Không
25/04/2017
Trương Liên đa số thời gian đều không ở
nhà, nhưng lúc rời đi đều quăng lại cho Diệp Sơ Hiểu vài trăm đồng có
thể sống qua mấy ngày, cho nên tính ra Diệp Sơ Hiểu cũng không thiếu
tiền. Nhưng vì cô luôn mong mình có thể sống độc lập, cũng không muốn
suốt ngày cứ ru rú trong nhà, cùng mấy cô gái massage dưới lầu “làm
bạn”.
Hiện tại cô nghĩ qua, sau ba tháng nghỉ hè này cô cũng đã trưởng thành, phải bắt đầu tự lập rồi.
Sau ba ngày nghỉ ngơi, Diệp Sơ Hiểu đến một quán trà lạnh cùng điểm tâm ngọt tìm một công việc làm thêm.
Chỗ làm việc cách Tân Hồ khoảng hơn hai mươi phút ngồi xe buýt, tiền lương cũng rẻ bèo, chỉ sáu trăm đồng một tháng. Nhưng đối với Diệp Sơ Hiểu mà nói, bấy nhiều cũng khiến cô hài lòng.
Quán trà lạnh không lớn lắm, nhưng đồ uống cùng điểm tâm của quán cũng hợp khẩu vị, ông chủ lại là người vui vẻ, nên kinh doanh cũng không tệ lắm. diệp Sơ Hiểu đã đi làm được hai ngày, ngoài thời gian đứng quầy, làm cho người suốt ngày chỉ chúi đầu đọc sách không để tâm đến chuyện bên ngoài như cô có chút chưa thích ứng, thì những cái khác xem ra cũng không tệ.
Mọi việc cứ thuận lợi trôi qua, cho đến ngày thứ ba thì có chuyện.
Quán trà lạnh buổi sáng bình thường khách cũng rất ít, cho nên bỗng có nhóm bốn người nối đuôi nhau đi vào, đối với tiệm nhỏ này chính là khách lớn rồi.
Diệp Sơ Hiểu đang quay lưng về phía cửa, chợt nghe tiếng đẩy cửa đi vào, lập tức xoay người, gương mặt tươi cười, nhưng khi nhìn rõ những người khách kia, không cách nào mở miệng được.
Cô nao nao trong lòng, phản ứng thế nào đây? Nhưng cuối cùng Diệp Sơ Hiểu vẫn cố lấy lại bình tĩnh, kiên trì tiến lên phía trước lễ phép cúi đầu chào: “Hoan nghênh quý khách! Mời quý khách vào bên trong!”
Trì Tuấn trên cao nhìn xuống, nghiêng mắt liếc cô một cái, không lên tiếng, theo hướng dẫn của cô đi vào, tìm một bàn gần cửa sổ mà ngồi xuống.
Người này rõ ràng là một tên cô đồ, tuổi rõ ràng cũng còn trẻ, lại tựa hồ trời sinh có bản tính kiêu căng.
Có lẽ cũng chính vì vậy mà Diệp Sơ Hiểu đối với anh ta có một cảm giác sợ hãi mơ hồ không rõ.
Bốn người cũng tùy tiện kêu vài cốc trà lạnh cùng một số món điểm tâm, Diệp Sơ Hiểu cầm order mà vội vã rời đi.
Chu Hạo ngồi bên cạnh Trì Tuấn, cười hì hì: “Anh Tuấn, con nhóc họ Diệp đó chạy đến đây làm thuê kìa, đừng nói là chú Trì keo kiệt, chưa cho đủ chi phí sinh hoạt cửa mẹ con họ nhá!”
Trì Tuấn không thèm trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn bòng dáng Diệp Sơ Hiểu đi vào bên trong bếp chuẩn bị đồ ăn.
Sau một lát, Diệp Sơ Hiểu bưng một cái khay đi tới, đem hai món điểm tâm cùng bốn ly trà lạnh cẩn thận lần lượt đặt trên bàn, không quên máy móc mở miệng: “Chúc quý khách ngon miệng.”
Trì Tuấn ừ một tiếng, Diệp Sơ Hiểu vội vàng xoay người chưa kịp bước đi, đã nghe tiếng kêu gọi giật lại: “Đợi chút.”
Diệp Sơ Hiểu khó hiểu quay đầu nhìn Trì Tuấn, chỉ thấy anh ta đang chậm rãi cầm lấy cái đĩa, rồi đưa một miếng bánh ngọt cho vào miệng.
Nhìn xem gương mặt thật sự đẹp trai, tuy rằng anh ta cũng là một tên côn đồ Tân Hồ mà thôi, nhưng nhất cửa nhất động thoạt nhìn cũng chẳng có chút thô tục nào, ngược lại còn tao nhã thong dong.
Nhưng dù sao hành động tao nhã này vẫn không che giấu được hành vi ác liệt của anh ta.
Trí Tuấn cắn một ngụm bánh ngọt, liền đáng ghét phun ở trên bàn, giương đôi mắt không hờn không giận nhìn về phía Diệp Sơ Hiểu: “Cái này là gì đây, sao lại khó ăn như vậy?”
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt, theo bản năng đáp lại: “Không thể nào?!”
Loại bánh ngọt này là đầu bếp sư phụ chuyên về điểm tâm trong tiệm làm, cá nhân cô hương vị rất ngon nữa là.
Trì Tuấn hừ một tiếng, lại cầm lấy ly trà trước mặt mà uống một ngụm, sau đó cũng liền lập tức phun ra: “Cái này là trà dành cho người uống sao?”
Anh ta vừa dứt lời, ba người còn lại cũng cầm lấy ly uống thử rồi đồng loạt nhổ ra, trêu đùa không thương tiếc: “Đúng vậy, mẹ nó, thật khó uống!”
Diệp Sơ Hiểu lộ vẻ mặt hoảng sợ, nhưng trong lòng dường như đã hiểu ra... Mấy tên con đồ này thật sự muốn đến đây gây chuyện.
Trì Tuấn thấy sắc mặt cô buộc chặt, như có như không mà nói: “Thế nào? Cảm thấy chúng tôi đến đây gây chuyện à? Nếu không tin lời tụi tôi nói thì cô tự mình thử xem?”
Nói xong anh ta đem khây bánh đang để trước mặt đẩy sang phía cô, lại cố tình cầm sẵn một cái nên cho cô.
Diệp Sơ Hiểu sợ bọn ở đây gây sự nháo loạn, chỉ biết nghe lời cầm cái bánh trong tay Trì Tuấn mà để vào miệng, chậm rãi nhai.
Trì Tuấn trên mặt vẫn nghiêm nghị, không chút trêu, người vẫn không nhúng nhích mà nhìn cô: “Thế nào? Có đúng là tôi nói oan cho tiệm các người không?”
Diệp Sơ Hiểu không chút lo lắng đáp lời nhỏ nhẹ: “Tôi cảm thấy mùi vị rất ngon.”
Trì Tuấn cười nhạo một tiếng, cũng không phản bác lại lời của cô, chỉ bưng lên ly trà lạnh anh ta vừa mới uống, đưa cho cô: “Giờ cô thử uống ly trà nay thử đi, xem chúng tôi có nói lung tung hay không?!”
Diệp Sơ Hiểu đưa mắt nhìn cái ly trên tay Trì Tuấn, đôi mi thanh tú bất chợt nhíu lại, không phải cô không muốn phối hợp, mà vì cái ly kia anh ta vừa mới uống qua xong, khiến Diệp Sơ Hiểu cũng có chút khó xử, do dự.
Hiện tại cô nghĩ qua, sau ba tháng nghỉ hè này cô cũng đã trưởng thành, phải bắt đầu tự lập rồi.
Sau ba ngày nghỉ ngơi, Diệp Sơ Hiểu đến một quán trà lạnh cùng điểm tâm ngọt tìm một công việc làm thêm.
Chỗ làm việc cách Tân Hồ khoảng hơn hai mươi phút ngồi xe buýt, tiền lương cũng rẻ bèo, chỉ sáu trăm đồng một tháng. Nhưng đối với Diệp Sơ Hiểu mà nói, bấy nhiều cũng khiến cô hài lòng.
Quán trà lạnh không lớn lắm, nhưng đồ uống cùng điểm tâm của quán cũng hợp khẩu vị, ông chủ lại là người vui vẻ, nên kinh doanh cũng không tệ lắm. diệp Sơ Hiểu đã đi làm được hai ngày, ngoài thời gian đứng quầy, làm cho người suốt ngày chỉ chúi đầu đọc sách không để tâm đến chuyện bên ngoài như cô có chút chưa thích ứng, thì những cái khác xem ra cũng không tệ.
Mọi việc cứ thuận lợi trôi qua, cho đến ngày thứ ba thì có chuyện.
Quán trà lạnh buổi sáng bình thường khách cũng rất ít, cho nên bỗng có nhóm bốn người nối đuôi nhau đi vào, đối với tiệm nhỏ này chính là khách lớn rồi.
Diệp Sơ Hiểu đang quay lưng về phía cửa, chợt nghe tiếng đẩy cửa đi vào, lập tức xoay người, gương mặt tươi cười, nhưng khi nhìn rõ những người khách kia, không cách nào mở miệng được.
Cô nao nao trong lòng, phản ứng thế nào đây? Nhưng cuối cùng Diệp Sơ Hiểu vẫn cố lấy lại bình tĩnh, kiên trì tiến lên phía trước lễ phép cúi đầu chào: “Hoan nghênh quý khách! Mời quý khách vào bên trong!”
Trì Tuấn trên cao nhìn xuống, nghiêng mắt liếc cô một cái, không lên tiếng, theo hướng dẫn của cô đi vào, tìm một bàn gần cửa sổ mà ngồi xuống.
Người này rõ ràng là một tên cô đồ, tuổi rõ ràng cũng còn trẻ, lại tựa hồ trời sinh có bản tính kiêu căng.
Có lẽ cũng chính vì vậy mà Diệp Sơ Hiểu đối với anh ta có một cảm giác sợ hãi mơ hồ không rõ.
Bốn người cũng tùy tiện kêu vài cốc trà lạnh cùng một số món điểm tâm, Diệp Sơ Hiểu cầm order mà vội vã rời đi.
Chu Hạo ngồi bên cạnh Trì Tuấn, cười hì hì: “Anh Tuấn, con nhóc họ Diệp đó chạy đến đây làm thuê kìa, đừng nói là chú Trì keo kiệt, chưa cho đủ chi phí sinh hoạt cửa mẹ con họ nhá!”
Trì Tuấn không thèm trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn bòng dáng Diệp Sơ Hiểu đi vào bên trong bếp chuẩn bị đồ ăn.
Sau một lát, Diệp Sơ Hiểu bưng một cái khay đi tới, đem hai món điểm tâm cùng bốn ly trà lạnh cẩn thận lần lượt đặt trên bàn, không quên máy móc mở miệng: “Chúc quý khách ngon miệng.”
Trì Tuấn ừ một tiếng, Diệp Sơ Hiểu vội vàng xoay người chưa kịp bước đi, đã nghe tiếng kêu gọi giật lại: “Đợi chút.”
Diệp Sơ Hiểu khó hiểu quay đầu nhìn Trì Tuấn, chỉ thấy anh ta đang chậm rãi cầm lấy cái đĩa, rồi đưa một miếng bánh ngọt cho vào miệng.
Nhìn xem gương mặt thật sự đẹp trai, tuy rằng anh ta cũng là một tên côn đồ Tân Hồ mà thôi, nhưng nhất cửa nhất động thoạt nhìn cũng chẳng có chút thô tục nào, ngược lại còn tao nhã thong dong.
Nhưng dù sao hành động tao nhã này vẫn không che giấu được hành vi ác liệt của anh ta.
Trí Tuấn cắn một ngụm bánh ngọt, liền đáng ghét phun ở trên bàn, giương đôi mắt không hờn không giận nhìn về phía Diệp Sơ Hiểu: “Cái này là gì đây, sao lại khó ăn như vậy?”
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt, theo bản năng đáp lại: “Không thể nào?!”
Loại bánh ngọt này là đầu bếp sư phụ chuyên về điểm tâm trong tiệm làm, cá nhân cô hương vị rất ngon nữa là.
Trì Tuấn hừ một tiếng, lại cầm lấy ly trà trước mặt mà uống một ngụm, sau đó cũng liền lập tức phun ra: “Cái này là trà dành cho người uống sao?”
Anh ta vừa dứt lời, ba người còn lại cũng cầm lấy ly uống thử rồi đồng loạt nhổ ra, trêu đùa không thương tiếc: “Đúng vậy, mẹ nó, thật khó uống!”
Diệp Sơ Hiểu lộ vẻ mặt hoảng sợ, nhưng trong lòng dường như đã hiểu ra... Mấy tên con đồ này thật sự muốn đến đây gây chuyện.
Trì Tuấn thấy sắc mặt cô buộc chặt, như có như không mà nói: “Thế nào? Cảm thấy chúng tôi đến đây gây chuyện à? Nếu không tin lời tụi tôi nói thì cô tự mình thử xem?”
Nói xong anh ta đem khây bánh đang để trước mặt đẩy sang phía cô, lại cố tình cầm sẵn một cái nên cho cô.
Diệp Sơ Hiểu sợ bọn ở đây gây sự nháo loạn, chỉ biết nghe lời cầm cái bánh trong tay Trì Tuấn mà để vào miệng, chậm rãi nhai.
Trì Tuấn trên mặt vẫn nghiêm nghị, không chút trêu, người vẫn không nhúng nhích mà nhìn cô: “Thế nào? Có đúng là tôi nói oan cho tiệm các người không?”
Diệp Sơ Hiểu không chút lo lắng đáp lời nhỏ nhẹ: “Tôi cảm thấy mùi vị rất ngon.”
Trì Tuấn cười nhạo một tiếng, cũng không phản bác lại lời của cô, chỉ bưng lên ly trà lạnh anh ta vừa mới uống, đưa cho cô: “Giờ cô thử uống ly trà nay thử đi, xem chúng tôi có nói lung tung hay không?!”
Diệp Sơ Hiểu đưa mắt nhìn cái ly trên tay Trì Tuấn, đôi mi thanh tú bất chợt nhíu lại, không phải cô không muốn phối hợp, mà vì cái ly kia anh ta vừa mới uống qua xong, khiến Diệp Sơ Hiểu cũng có chút khó xử, do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.