Chương 9: Chương 5.2
Úy Không
25/04/2017
Diệp Sơ Hiểu từ trước tới giờ ngoài việc
học tập thì bất luận việc bên ngoài như thế nào cũng đều không quan tâm, cô dường như chưa bao giờ chú ý đến Tống Gia Dương, dù cô biết cậu ta
là một trong những nam sinh thu hút nhất trường.
Mà giờ khắc này, Diệp Sơ Hiểu nhìn Tống Gia Dương đang ngồi trên cỏ kia, bỗng sinh ra một cảm giác khó hiểu, nói cho cùng là hâm mộ và có chút ghen tỵ.
Bởi vì cô phát hiện, hình ảnh nam sinh kia hiện tại là thứ cô khao khát bấy lâu.
Cùng là học sinh tiêu biểu của trường, nhưng dường như trên người Tống Gia Dương tản ra một phong thái cao quý, còn cô, cô chỉ là một cô gái chăm chỉ vượt khó vươn lên, mãi chỉ nhận được ánh mắt thương hại hơn là ngưỡng mộ.
Diệp Sơ Hiểu cũng đoán được rằng, gia cảnh cùng cha mẹ cậu ta cũng vô cùng khá giả, gia đình hòa thuận, bằng không làm sao cậu ta có thể đứng ra mời cả lớp đến nhà tổ chức buổi tiệc hôm nay được.
Tống Gia Dương nhất định là lớn lên trong gia đình khá giả cùng sự yêu thương của gia đình cho nên vẻ mặt lúc nào cũng lạc quan, đối đãi thân thiện với mọi người, lại có thể tự tin biểu diễn trước đám đông để nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè.
Mà khi ánh mắt Tống Gia Dương cùng Diệp sơ Hiểu chạm nhau, bề ngoài vẫn hiên ngang tự tin biểu diễn dưới sự thán phục của mọi người nhưng thực tế trái tìm đập nhanh liên hồi không dứt.
Tống Gia Dương không biết rằng ánh mắt Diệp Sơ Hiểu có chút mơ hồ, dường như sang tự mình chìm vào suy nghĩ riêng tư, cậu chỉ biết rằng cô đang nhìn về hướng của mình, ánh mắt dừng trên người mình rất lâu, không dời đi.
Trong ngực chú nai tơ cứ rục rịch không yên mà nhảy chồm chồm như muốn vọt thẳng ra ngoài.
Một tên con trai mười tám tuổi nhưng Tống Gia Dương lại cảm thấy giờ phút này là lần đầu tiên mình như bị ngâm trong mật ong ngọt lịm ngất ngây, vì thế tiếng đàn gảy càng thêm nhẹ nhàng, giọng tình càng càng khiến lòng nguời xao động.
Khi bài hát vừa kết thúc, cả đám đông đều vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng, tiếng vỗ tay rào rào cũng khiến Diệp Sơ Hiểu giật mình mà kéo suy nghĩ trở về hiện tại.
Mặt sau có đồng học tiếp đi lên biểu diễn, Tống Gia Dương tắc đỏ mặt chạy đến Diệp Sơ Hiểu bên cạnh ngồi xuống.
Kế tiếp những bạn khác cũng bắt đầu lên biểu diễn, Tống Gia Dương lui về, đỏ mặt dến ngồi cạnh Diệp Sơ Hiểu.
“Cậu hát rất hay đấy!” Diệp Sơ Hiểu thật lòng tán thưởng.
Người luôn thong dong bình tĩnh như lớp trường Tống Gia Dương cũng có lúc ngượng ngùng sờ sờ ót: “Thật không?”
“Ừm.” Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu khẳng định, “Cậu rất lợi hại nha, khiến mình thật hâm mộ.”
Đây là câu cảm thán khen ngợi thật tâm, cô thật lòng ngưỡng mộ vẻ mặt sáng ngời tự tin trước mọi người, cái mà suốt mười tám năm qua cô không thể có được để vượt qua bóng ma của số phận cuộc đời mình.
Diệp Sơ Hiểu lại bỗng nhiên nghĩ đến người cha nghiện ngập chẳng còn ra dáng người và người mẹ lạnh lùng vô tâm mà không khỏi tủi thân.
Tống Gia Dương lúc này chẳng nhận ra vẻ mặt chùng xuống đôi chút của cô, vì quá vui mừng mà cười hỏi tiếp: “Cậu có muốn lên biếu diễn không? Mình nghĩ nhất định cậu hát cũng rất hay đấy!”
Diệp Sơ Hiểu phục hồi tinh thần, luống cuống xua tay: “Giọng mình rất tệ, làm sao có thể đi biểu diễn được.”
Tông Gia Dương không biết cô nói thật hay là khiêm tốn, nhưng cậu ta cũng không muốn ép buộc, chỉ là tiếp tục ngồi cạnh lấy thức ăn nướng cho cô.
Tiệc liên hoan cứ thế tiếp tục, đến tận xế chiều cả bọn mới lưu luyến không rời lên tiếng kết thúc dọn dẹp.
Đa số đều tự đi xe ô tô đến đây, cứ thế lái xe ra về, một số thì tụm năm tụ ba gọi taxi cùng nhau về. Chỉ còn lại một mình Diệp Sơ Hiểu lặng lẽ ra về.
Khi cô ra đến cổng biệt thự, chuẩn bị đi đến hướng trạm xe buýt ngồi chờ xe thì thấy Tống Gia Dương vội vã đuổi theo sau, hổn hển thở mà gọi với theo: “Diệp Sơ Hiểu, hiện tại trời cũng dần tối rồi, khu này là ngoại thành nên cậu một mình đi xe buýt cũng không an toàn. Mình cũng đang có việc sẽ vào nội thành, sẵn tiện cậu đợi mình đi chung với.”
Cậu ta nói xong, nhìn Diệp Sơ tim đập loạn xạ, sợ cô mở miệng từ chối, vội vàng chạy vào gara chốc lác có một chiếc ô tô màu đen tiến ra, chạy thẳng đến cổng biệt thự, dừng lại ngay bên cạnh Diệp Sơ Hiểu.
Tống Gia Dương từ trên xe ló đầu ra: “Yên tâm đi, mình đã có bằng lái hơn nửa năm rồi, bây giờ tay lái vững đến nỗi có thể xiếc luôn đó nha.”
Diệp Sơ Hiểu nhìn qua sửng sốt một lát, liền cười mở cửa bước lên xe: “Tống Gia Dương, cảm ơn cậu nhiều.”
“Cài dây an toàn, khởi hành nào.”
Tống Gia Dương cũng là người hay nói trước đám đông, chính là không biết hưng phấn thế nào hay là có nguyên nhân gì khác mà bỗng nhiên nói năng cũng có chút lộn xộn.
Cậu ta lái xe thật chậm, khi vào đến nội thành phố cũng đã lên đèn.
Diệp Sơ Hiểu không muốn phiền Tống Gia Dương nên nói cậu ta cứ cho mình xuống một ngã tư lớn nào đó gần khu cô ở vài con phố, nhưng khi vừa nói xong, Tống Gia Dương một mực nói: “Không việc gì, mình cũng có việc gần khu Tân Hồ, vì vậy mình sẽ chở cậu về đến tận nhà.”
Diệp Sơ Hiểu nghe vậy cũng ngẩn ra. Giống như bí mật bấy lâu nay mình cố giấu kín bị người khác phát hiện. Tuy răng cô biết rằng việc nhà mình ở khu Tân Hồ có thể đối với bạn học trong lớp không có gì là bí mật cả, bởi vì ai cũng biết cô được học bổng cho học sinh khó khăn mới có thể vào học tại trường trung học danh tiếng này. Nhưng hiện tại Tống Gia Dương không chút để ý nói ra, cô vẫn thấy có chút hơi khó xử.
Vì Tân Hồ được biết đến như khu vực cho những thu nhập thấp, có cuộc sống khó khăn, tựa hồ như khu ổ chuột giữa một thành phố hoa mỹ, lại thêm trị an cũng thật kém. Sinh hoạt nơi đây thuộc tầng thấp kém nhấy xã hội thành thị, thậm chí không nói đến việc giàu nghèo thì cũng biết đến là khu có lối sống phức tạp nhất thành phố.
Diệp Sơ Hiểu lại nghĩ đến ngôi biệt thự cổ điển tao nhã của nhà Tống Gia Dương, rồi lại nhớ đến ngôi nhà hai tầng rách nát nơi tiểu khu Tân Hồ của mình.
Cũng không biết từ khi nào xe đã đến đền thờ nơi đầu thôn, cái cổng đổ nát của ngôi đền hiện ra trước mắt.
Tống Gia Dương chạy thêm một đoạn gồ ghề rồi dừng xe: “Phía trong hình như không có chỗ dừng xe nên mình chỉ có thể chở bạn đến đây.” Nói xong, thấy Diệp Sơ Hiểu đang chuẩn bị mở cửa bước xuống, cậu ta dường như chợt nhớ ra điều gì, tay vỗ vỗ ót nói, “Đsung rồi, nghỉ hè này cậu có muốn đi làm thêm không?”
Diệp Sơ Hiểu ngừng động tác mở cửa, ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn Tống Gia Dương thắc mắc.
Cậu ta thấy thế tiếp tục: “Hàng xóm gần nhà có hai đứa nhóc muốn học thêm dịp hè, nhưng mình thì không có kiên nhẫn dạy bọn nhóc. Nếu cậu đồng ý, mình sẽ giới thiệu cho cô ấy. Thành tích học tập của cậu như thế, họ nhất định rất vừa ý.”
Diệp Sơ Hiểu mặt lộ vẻ vui sướng, liên tục gật đầu: “Mình đồng ý.”
Tống Gia Dương toét miệng cười, đưa cô di động của mình: “Vậy cậu lưu số của cậu vào đây đi, mình trở về nói chuyện với cô chú ấy, ngày mai sẽ liên hệ lại cho cậu.”
Diệp Sơ Hiểu cầm lấy, đối với điện thoại smatrphone thì nhiều học sinh trung học cũng không còn xa lạ gì, nhưng với cô mà nói là lần đầu dùng qua, có chút lúng túng. Vì vậy Tống Gia Dương pahir hướng dẫn một lát, mới có thể lưu số điện thoại nhà cô vào đó.
Xuống xe, Diệp Sơ Hiểu không quên quay lại nói lời cảm ơn Tống Gia Dương, còn đứng đó đợi cậu ta lái xe rời đi mới xoay người cất bước thẳng hướng trong thôn mà đi vào.
“Vãi nha! Anh Tuấn! Em thật sự có nhìn nhầm không?! Đó là con nhóc họ Diệp kia phải không? Vừa mới tốt nghiệp liền câu được một kẻ ngốc lắm tiền sao? Anh có nhìn thấy cái xe đó không? Bốn cái vòng Audi, ít nhất cũng mấy chục vạn đó nha!”
Mà giờ khắc này, Diệp Sơ Hiểu nhìn Tống Gia Dương đang ngồi trên cỏ kia, bỗng sinh ra một cảm giác khó hiểu, nói cho cùng là hâm mộ và có chút ghen tỵ.
Bởi vì cô phát hiện, hình ảnh nam sinh kia hiện tại là thứ cô khao khát bấy lâu.
Cùng là học sinh tiêu biểu của trường, nhưng dường như trên người Tống Gia Dương tản ra một phong thái cao quý, còn cô, cô chỉ là một cô gái chăm chỉ vượt khó vươn lên, mãi chỉ nhận được ánh mắt thương hại hơn là ngưỡng mộ.
Diệp Sơ Hiểu cũng đoán được rằng, gia cảnh cùng cha mẹ cậu ta cũng vô cùng khá giả, gia đình hòa thuận, bằng không làm sao cậu ta có thể đứng ra mời cả lớp đến nhà tổ chức buổi tiệc hôm nay được.
Tống Gia Dương nhất định là lớn lên trong gia đình khá giả cùng sự yêu thương của gia đình cho nên vẻ mặt lúc nào cũng lạc quan, đối đãi thân thiện với mọi người, lại có thể tự tin biểu diễn trước đám đông để nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè.
Mà khi ánh mắt Tống Gia Dương cùng Diệp sơ Hiểu chạm nhau, bề ngoài vẫn hiên ngang tự tin biểu diễn dưới sự thán phục của mọi người nhưng thực tế trái tìm đập nhanh liên hồi không dứt.
Tống Gia Dương không biết rằng ánh mắt Diệp Sơ Hiểu có chút mơ hồ, dường như sang tự mình chìm vào suy nghĩ riêng tư, cậu chỉ biết rằng cô đang nhìn về hướng của mình, ánh mắt dừng trên người mình rất lâu, không dời đi.
Trong ngực chú nai tơ cứ rục rịch không yên mà nhảy chồm chồm như muốn vọt thẳng ra ngoài.
Một tên con trai mười tám tuổi nhưng Tống Gia Dương lại cảm thấy giờ phút này là lần đầu tiên mình như bị ngâm trong mật ong ngọt lịm ngất ngây, vì thế tiếng đàn gảy càng thêm nhẹ nhàng, giọng tình càng càng khiến lòng nguời xao động.
Khi bài hát vừa kết thúc, cả đám đông đều vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng, tiếng vỗ tay rào rào cũng khiến Diệp Sơ Hiểu giật mình mà kéo suy nghĩ trở về hiện tại.
Mặt sau có đồng học tiếp đi lên biểu diễn, Tống Gia Dương tắc đỏ mặt chạy đến Diệp Sơ Hiểu bên cạnh ngồi xuống.
Kế tiếp những bạn khác cũng bắt đầu lên biểu diễn, Tống Gia Dương lui về, đỏ mặt dến ngồi cạnh Diệp Sơ Hiểu.
“Cậu hát rất hay đấy!” Diệp Sơ Hiểu thật lòng tán thưởng.
Người luôn thong dong bình tĩnh như lớp trường Tống Gia Dương cũng có lúc ngượng ngùng sờ sờ ót: “Thật không?”
“Ừm.” Diệp Sơ Hiểu gật gật đầu khẳng định, “Cậu rất lợi hại nha, khiến mình thật hâm mộ.”
Đây là câu cảm thán khen ngợi thật tâm, cô thật lòng ngưỡng mộ vẻ mặt sáng ngời tự tin trước mọi người, cái mà suốt mười tám năm qua cô không thể có được để vượt qua bóng ma của số phận cuộc đời mình.
Diệp Sơ Hiểu lại bỗng nhiên nghĩ đến người cha nghiện ngập chẳng còn ra dáng người và người mẹ lạnh lùng vô tâm mà không khỏi tủi thân.
Tống Gia Dương lúc này chẳng nhận ra vẻ mặt chùng xuống đôi chút của cô, vì quá vui mừng mà cười hỏi tiếp: “Cậu có muốn lên biếu diễn không? Mình nghĩ nhất định cậu hát cũng rất hay đấy!”
Diệp Sơ Hiểu phục hồi tinh thần, luống cuống xua tay: “Giọng mình rất tệ, làm sao có thể đi biểu diễn được.”
Tông Gia Dương không biết cô nói thật hay là khiêm tốn, nhưng cậu ta cũng không muốn ép buộc, chỉ là tiếp tục ngồi cạnh lấy thức ăn nướng cho cô.
Tiệc liên hoan cứ thế tiếp tục, đến tận xế chiều cả bọn mới lưu luyến không rời lên tiếng kết thúc dọn dẹp.
Đa số đều tự đi xe ô tô đến đây, cứ thế lái xe ra về, một số thì tụm năm tụ ba gọi taxi cùng nhau về. Chỉ còn lại một mình Diệp Sơ Hiểu lặng lẽ ra về.
Khi cô ra đến cổng biệt thự, chuẩn bị đi đến hướng trạm xe buýt ngồi chờ xe thì thấy Tống Gia Dương vội vã đuổi theo sau, hổn hển thở mà gọi với theo: “Diệp Sơ Hiểu, hiện tại trời cũng dần tối rồi, khu này là ngoại thành nên cậu một mình đi xe buýt cũng không an toàn. Mình cũng đang có việc sẽ vào nội thành, sẵn tiện cậu đợi mình đi chung với.”
Cậu ta nói xong, nhìn Diệp Sơ tim đập loạn xạ, sợ cô mở miệng từ chối, vội vàng chạy vào gara chốc lác có một chiếc ô tô màu đen tiến ra, chạy thẳng đến cổng biệt thự, dừng lại ngay bên cạnh Diệp Sơ Hiểu.
Tống Gia Dương từ trên xe ló đầu ra: “Yên tâm đi, mình đã có bằng lái hơn nửa năm rồi, bây giờ tay lái vững đến nỗi có thể xiếc luôn đó nha.”
Diệp Sơ Hiểu nhìn qua sửng sốt một lát, liền cười mở cửa bước lên xe: “Tống Gia Dương, cảm ơn cậu nhiều.”
“Cài dây an toàn, khởi hành nào.”
Tống Gia Dương cũng là người hay nói trước đám đông, chính là không biết hưng phấn thế nào hay là có nguyên nhân gì khác mà bỗng nhiên nói năng cũng có chút lộn xộn.
Cậu ta lái xe thật chậm, khi vào đến nội thành phố cũng đã lên đèn.
Diệp Sơ Hiểu không muốn phiền Tống Gia Dương nên nói cậu ta cứ cho mình xuống một ngã tư lớn nào đó gần khu cô ở vài con phố, nhưng khi vừa nói xong, Tống Gia Dương một mực nói: “Không việc gì, mình cũng có việc gần khu Tân Hồ, vì vậy mình sẽ chở cậu về đến tận nhà.”
Diệp Sơ Hiểu nghe vậy cũng ngẩn ra. Giống như bí mật bấy lâu nay mình cố giấu kín bị người khác phát hiện. Tuy răng cô biết rằng việc nhà mình ở khu Tân Hồ có thể đối với bạn học trong lớp không có gì là bí mật cả, bởi vì ai cũng biết cô được học bổng cho học sinh khó khăn mới có thể vào học tại trường trung học danh tiếng này. Nhưng hiện tại Tống Gia Dương không chút để ý nói ra, cô vẫn thấy có chút hơi khó xử.
Vì Tân Hồ được biết đến như khu vực cho những thu nhập thấp, có cuộc sống khó khăn, tựa hồ như khu ổ chuột giữa một thành phố hoa mỹ, lại thêm trị an cũng thật kém. Sinh hoạt nơi đây thuộc tầng thấp kém nhấy xã hội thành thị, thậm chí không nói đến việc giàu nghèo thì cũng biết đến là khu có lối sống phức tạp nhất thành phố.
Diệp Sơ Hiểu lại nghĩ đến ngôi biệt thự cổ điển tao nhã của nhà Tống Gia Dương, rồi lại nhớ đến ngôi nhà hai tầng rách nát nơi tiểu khu Tân Hồ của mình.
Cũng không biết từ khi nào xe đã đến đền thờ nơi đầu thôn, cái cổng đổ nát của ngôi đền hiện ra trước mắt.
Tống Gia Dương chạy thêm một đoạn gồ ghề rồi dừng xe: “Phía trong hình như không có chỗ dừng xe nên mình chỉ có thể chở bạn đến đây.” Nói xong, thấy Diệp Sơ Hiểu đang chuẩn bị mở cửa bước xuống, cậu ta dường như chợt nhớ ra điều gì, tay vỗ vỗ ót nói, “Đsung rồi, nghỉ hè này cậu có muốn đi làm thêm không?”
Diệp Sơ Hiểu ngừng động tác mở cửa, ánh mắt sáng lên, quay đầu nhìn Tống Gia Dương thắc mắc.
Cậu ta thấy thế tiếp tục: “Hàng xóm gần nhà có hai đứa nhóc muốn học thêm dịp hè, nhưng mình thì không có kiên nhẫn dạy bọn nhóc. Nếu cậu đồng ý, mình sẽ giới thiệu cho cô ấy. Thành tích học tập của cậu như thế, họ nhất định rất vừa ý.”
Diệp Sơ Hiểu mặt lộ vẻ vui sướng, liên tục gật đầu: “Mình đồng ý.”
Tống Gia Dương toét miệng cười, đưa cô di động của mình: “Vậy cậu lưu số của cậu vào đây đi, mình trở về nói chuyện với cô chú ấy, ngày mai sẽ liên hệ lại cho cậu.”
Diệp Sơ Hiểu cầm lấy, đối với điện thoại smatrphone thì nhiều học sinh trung học cũng không còn xa lạ gì, nhưng với cô mà nói là lần đầu dùng qua, có chút lúng túng. Vì vậy Tống Gia Dương pahir hướng dẫn một lát, mới có thể lưu số điện thoại nhà cô vào đó.
Xuống xe, Diệp Sơ Hiểu không quên quay lại nói lời cảm ơn Tống Gia Dương, còn đứng đó đợi cậu ta lái xe rời đi mới xoay người cất bước thẳng hướng trong thôn mà đi vào.
“Vãi nha! Anh Tuấn! Em thật sự có nhìn nhầm không?! Đó là con nhóc họ Diệp kia phải không? Vừa mới tốt nghiệp liền câu được một kẻ ngốc lắm tiền sao? Anh có nhìn thấy cái xe đó không? Bốn cái vòng Audi, ít nhất cũng mấy chục vạn đó nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.