Chương 11: Chương 6.2
Úy Không
25/04/2017
Hai đứa bé trai mười hai mười ba tuổi, dù ham chơi, nhưng kỳ thực lại là học
sinh ưu tú, rất nghe lời, bên cạnh lại có thêm một Tống Gia Dương giám
sát, cho nên Diệp Sơ Hiểu ngày đầu tiên đi dạy có chút thuận lợi.
Lúc chạng vạng về nhà, bước chân của cô đều là nhảy nhót, rốt cục cũng có chút giống bộ dáng mà một thiếu nữ mười tám tuổi nên có.
Trở lại cửa thôn Tân Hồ, không khéo lại gặp đoàn người Trì Tuấn từ bên trong đi ra.
cô hơi buồn bực, bản thân mình cùng đám côn đồ chơi bời lêu lổng này, hình như gần đây tỷ lệ gặp nhau có chút quá cao.
cô hoàn toàn như trước đây hơi hơi nghiêng đầu, không nhìn tới bọn họ.
Chẳng qua là, lúc đi sát qua người bọn họ, lời của bọn họ nói, không ngờ lại thổi vào tai cô.
"Tuấn ca, Diệp gia nha đầu kia, hôm nay thoạt nhìn rất vui vẻ, có phải thật sự cùng đàn ông đi chơi bời lêu lổng hay không?"
"Nó dám!"
"Chà! Giọng điệu này, sắp biến thành giống như người một nhà rồi. Mặc dù, anh là Tuấn ca anh minh thần võ, nhưng con bé kia từ nhỏ con mắt đã ở trên đỉnh đầu rồi, em nói này, khẳng định là nó chướng mắt anh trai tiện nghi như anh đấy."
"Ai mẹ nó muốn làm anh trai nó!"
"Anh không muốn làm anh trai nó còn quản nó làm gì? Chẳng lẽ là anh muốn chơi nó?"
"Chơi mày cái đầu mày! Trong đầu mày trừ bỏ chuyện ấy, có thể nghĩ đến cái khác không?"
Lời nói thô tục không chịu nổi, làm cho Diệp Sơ Hiểu không khỏi nhíu mày, một ngày tâm tình thật là tốt, nhất thời biến mất hơn phân nửa.
Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng ngày đầu tiên Tống Gia Dương xuất hiện tại Chu gia, là vì làm trách nhiệm của người giới thiệu. Nhưng liên tiếp ba ngày, cậu ta đều ở lại, cô không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi.
Khi cô dạy học cho cặp sinh đôi, cậu ta rất chăm chú ở một bên chơi trò chơi hoặc là đọc sách, nhưng thường thường sẽ đi lên hỏi cô có khát không, hoặc là nhắc nhở bọn cô nghỉ ngơi một lát.
Diệp Sơ Hiểu còn nhớ rõ, lúc cậu ta giới thiệu cho cô công việc này đã tự nói rằng không biết dạy học, là vì chính cậu ta không muốn ở trong phòng giảng bài cho trẻ con. Nhưng hiện tại rõ ràng chính là cậu ta lại đang ở trong phòng cùng đọc bài.
Hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của Diệp Sơ Hiểu, khiến yếu tố nội tâm của cô mẫn cảm, huống hồ cô đã mười tám tuổi. Cho dù chẳng phải xác định, nhưng cũng không thể không nghi ngờ động cơ của Tống Gia Dương .
Khi cô ý thức được điểm này, cô bỗng nhiên liền có chút bối rối, lại có chút âm thầm hưng phấn kích động, hơn nữa bắt đầu yên lặng xem xét Tống Gia Dương này.
Trừ bỏ điểm đặc biệt của cậu ta là quá ưu tú mọi người đều biết, mấy ngày tiếp xúc, cô nhìn ra được cậu ta có cá tính trong sáng, tính tình ôn hòa, được giáo dục tốt, nhất định cũng có cuộc sống an nhàn sung sướng thong dong.
Những điểm đặc biệt này, trong cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cô, không hề có chút vết tích nào. cô đối người như vậy xa lạ vô cùng, nhưng không thể nghi ngờ lại làm tâm cô hướng tới.
cô không biết Tống Gia Dương có hấp dẫn cô hay không, nhưng ít ra điểm này lại đang thu hút cô.
Lúc đầu Diệp Sơ Hiểu không xác định, nhưng đến ngày thứ tư cô rốt cục xác định được.
Sau khi cô giảng bài hai giờ, đang cảm thấy miệng lưỡi có chút khô. không biết Tống Gia Dương ra ngoài khi nào, bỗng nhiên xách theo một túi hoa quả trở về.
Cậu ta cười hì hì với Diệp Sơ Hiểu, đi vào phòng bếp, một lát lại thò đầu ra, nói: "Đại Phi Tiểu Phi, mau tới đây rửa hoa quả."
Đại Phi Tiểu Phi rất biết nghe lời cười đùa chạy đi vào.
Phòng bếp Chu gia không phải kiểu luôn để cửa mở, nhưng lúc này mở cửa, bên trong tiếng vui cười nghe được rất rõ ràng.
"Anh Gia Dương, anh vừa thi đại học xong, sao gần đây cũng không đi chơi chứ? Mỗi ngày đều ở nhà giám sát chúng em, anh không chê phiền a?"
"Em ngốc à! cô giáo nhỏ ở chỗ này, anh đương nhiên phải ở đây rồi."
"không phải chứ! Anh Gia Dương, cô giáo nhỏ là bạn gái anh à?"
"nói em ngốc em còn không thừa nhận! Đương nhiên còn chưa là bạn gái, anh đây là đang theo đuổi cô giáo nhỏ."
"Ô ô ô... Anh làm sao lại che miệng em như vậy?"
"Anh đây đương nhiên là làm cho em câm miệng! cô giáo nhỏ còn ở bên ngoài đấy! Sao em nói nhiều vậy, như thể con giun trong bụng anh ấy vậy."
Ba người ở đằng sau nói chuyện, còn cố ý đè thấp giọng, như là đang lặng lẽ nói. Diệp Sơ Hiểu cuối cùng cũng nghe không rõ lắm, nhưng trên mặt cô đã khắc chế không được dâng lên một tia đỏ ửng, trái tim bùm bùm đập lợi hại.
cô lớn tới mười tám tuổi, đừng nói đến kinh nghiệm yêu đương, chính là yêu đơn phương cũng chưa từng có. cô đương nhiên cũng có nhận qua thư tình, nhưng cơ hồ chưa từng xem qua, tự nhiên tâm tình cũng chưa từng dao động. hiện nay, khi cô ý thức được Tống Gia Dương thích mình là thực, không phải tự mình suy đoán, trừ bỏ vui vẻ, còn có chút khó xử.
Tống Gia Dương bưng đồ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu hơi hơi cúi đầu, nhưng từ hai má đến tai căn bản đều đã đỏ lên.
Cậu ta sửng sốt một chút, ý thức được lời nói cùng với Đại Phi Tiểu Phi vừa nãy tại phòng bếp cô đã nghe hết rồi, nhất thời có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy một tia hưng phấn, chờ mong phản ứng của cô.
Nếu là mặt đỏ? Hẳn là cô cũng có chút ý tứ như vậy với mình nhỉ!
Khi cậu ta nhận định được điểm này, cả người đều có chút lâng lâng, tay chân tựa hồ có điểm không nghe sai bảo, trái tim nhảy cực nhanh.
Cậu ta đưa hoa quả tới trước mặt Diệp Sơ Hiểu, giọng nói nhịn không được có chút phát run nói: "Mình mua tại siêu thị của tiểu khu, không biết ngọt hay không, cậu thử xem?"
Diệp Sơ Hiểu thoáng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nóng rực của cậu ta, nhất thời có chút khẩn trương, cầm một viên đưa vào miệng, cũng chưa ra hương vị gì, chỉ lo ngượng ngùng gật đầu: "Thực ngọt!"
Tống Gia Dương nhếch miệng cười, tiếp tục giơ tay: "Nếu ngọt vậy, cậu ăn nhiều một chút."
Đại Phi Tiểu Phi chạy qua đây cười, trêu ghẹo hai người: "Anh, chúng em cũng thực thích ngọt, cũng muốn ăn nhiều một chút!"
Tống Gia Dương nhướng mày làm bộ trừng mắt: "Ngứa da à?"
Cậu ta nói chưa dứt lời, hai đứa trẻ lại càng hưng phấn, dứt khoát cù nách cậu ta vài cái, sau đó chạy đi.
Tống Gia Dương giả bộ giận dữ, để hoa quả lên bàn, vén tay áo lên, nói với Diệp Sơ Hiểu: "Cậu tiếp tục ăn, mình đi thu thập hai đứa này một chút."
Ồn ào như vậy, không khí xấu hổ vừa nãy, nhất thời được hóa giải.
Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời sáng lạn, trong phòng hơi lạnh thoải mái thật dễ chịu.
Diệp Sơ Hiểu nhìn phòng khách một đoàn ba người lăn lộn, cười đùa ầm ĩ, tâm tình nhất thời cũng thông suốt.
cô cực kỳ hâm mộ cuộc sống như vậy, cô lại càng hy vọng chính mình thuộc về nơi này, mà không phải cái thôn làm cho cô chán ghét kia.
Lúc chạng vạng về nhà, bước chân của cô đều là nhảy nhót, rốt cục cũng có chút giống bộ dáng mà một thiếu nữ mười tám tuổi nên có.
Trở lại cửa thôn Tân Hồ, không khéo lại gặp đoàn người Trì Tuấn từ bên trong đi ra.
cô hơi buồn bực, bản thân mình cùng đám côn đồ chơi bời lêu lổng này, hình như gần đây tỷ lệ gặp nhau có chút quá cao.
cô hoàn toàn như trước đây hơi hơi nghiêng đầu, không nhìn tới bọn họ.
Chẳng qua là, lúc đi sát qua người bọn họ, lời của bọn họ nói, không ngờ lại thổi vào tai cô.
"Tuấn ca, Diệp gia nha đầu kia, hôm nay thoạt nhìn rất vui vẻ, có phải thật sự cùng đàn ông đi chơi bời lêu lổng hay không?"
"Nó dám!"
"Chà! Giọng điệu này, sắp biến thành giống như người một nhà rồi. Mặc dù, anh là Tuấn ca anh minh thần võ, nhưng con bé kia từ nhỏ con mắt đã ở trên đỉnh đầu rồi, em nói này, khẳng định là nó chướng mắt anh trai tiện nghi như anh đấy."
"Ai mẹ nó muốn làm anh trai nó!"
"Anh không muốn làm anh trai nó còn quản nó làm gì? Chẳng lẽ là anh muốn chơi nó?"
"Chơi mày cái đầu mày! Trong đầu mày trừ bỏ chuyện ấy, có thể nghĩ đến cái khác không?"
Lời nói thô tục không chịu nổi, làm cho Diệp Sơ Hiểu không khỏi nhíu mày, một ngày tâm tình thật là tốt, nhất thời biến mất hơn phân nửa.
Diệp Sơ Hiểu vốn tưởng rằng ngày đầu tiên Tống Gia Dương xuất hiện tại Chu gia, là vì làm trách nhiệm của người giới thiệu. Nhưng liên tiếp ba ngày, cậu ta đều ở lại, cô không khỏi bắt đầu có chút hoài nghi.
Khi cô dạy học cho cặp sinh đôi, cậu ta rất chăm chú ở một bên chơi trò chơi hoặc là đọc sách, nhưng thường thường sẽ đi lên hỏi cô có khát không, hoặc là nhắc nhở bọn cô nghỉ ngơi một lát.
Diệp Sơ Hiểu còn nhớ rõ, lúc cậu ta giới thiệu cho cô công việc này đã tự nói rằng không biết dạy học, là vì chính cậu ta không muốn ở trong phòng giảng bài cho trẻ con. Nhưng hiện tại rõ ràng chính là cậu ta lại đang ở trong phòng cùng đọc bài.
Hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của Diệp Sơ Hiểu, khiến yếu tố nội tâm của cô mẫn cảm, huống hồ cô đã mười tám tuổi. Cho dù chẳng phải xác định, nhưng cũng không thể không nghi ngờ động cơ của Tống Gia Dương .
Khi cô ý thức được điểm này, cô bỗng nhiên liền có chút bối rối, lại có chút âm thầm hưng phấn kích động, hơn nữa bắt đầu yên lặng xem xét Tống Gia Dương này.
Trừ bỏ điểm đặc biệt của cậu ta là quá ưu tú mọi người đều biết, mấy ngày tiếp xúc, cô nhìn ra được cậu ta có cá tính trong sáng, tính tình ôn hòa, được giáo dục tốt, nhất định cũng có cuộc sống an nhàn sung sướng thong dong.
Những điểm đặc biệt này, trong cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cô, không hề có chút vết tích nào. cô đối người như vậy xa lạ vô cùng, nhưng không thể nghi ngờ lại làm tâm cô hướng tới.
cô không biết Tống Gia Dương có hấp dẫn cô hay không, nhưng ít ra điểm này lại đang thu hút cô.
Lúc đầu Diệp Sơ Hiểu không xác định, nhưng đến ngày thứ tư cô rốt cục xác định được.
Sau khi cô giảng bài hai giờ, đang cảm thấy miệng lưỡi có chút khô. không biết Tống Gia Dương ra ngoài khi nào, bỗng nhiên xách theo một túi hoa quả trở về.
Cậu ta cười hì hì với Diệp Sơ Hiểu, đi vào phòng bếp, một lát lại thò đầu ra, nói: "Đại Phi Tiểu Phi, mau tới đây rửa hoa quả."
Đại Phi Tiểu Phi rất biết nghe lời cười đùa chạy đi vào.
Phòng bếp Chu gia không phải kiểu luôn để cửa mở, nhưng lúc này mở cửa, bên trong tiếng vui cười nghe được rất rõ ràng.
"Anh Gia Dương, anh vừa thi đại học xong, sao gần đây cũng không đi chơi chứ? Mỗi ngày đều ở nhà giám sát chúng em, anh không chê phiền a?"
"Em ngốc à! cô giáo nhỏ ở chỗ này, anh đương nhiên phải ở đây rồi."
"không phải chứ! Anh Gia Dương, cô giáo nhỏ là bạn gái anh à?"
"nói em ngốc em còn không thừa nhận! Đương nhiên còn chưa là bạn gái, anh đây là đang theo đuổi cô giáo nhỏ."
"Ô ô ô... Anh làm sao lại che miệng em như vậy?"
"Anh đây đương nhiên là làm cho em câm miệng! cô giáo nhỏ còn ở bên ngoài đấy! Sao em nói nhiều vậy, như thể con giun trong bụng anh ấy vậy."
Ba người ở đằng sau nói chuyện, còn cố ý đè thấp giọng, như là đang lặng lẽ nói. Diệp Sơ Hiểu cuối cùng cũng nghe không rõ lắm, nhưng trên mặt cô đã khắc chế không được dâng lên một tia đỏ ửng, trái tim bùm bùm đập lợi hại.
cô lớn tới mười tám tuổi, đừng nói đến kinh nghiệm yêu đương, chính là yêu đơn phương cũng chưa từng có. cô đương nhiên cũng có nhận qua thư tình, nhưng cơ hồ chưa từng xem qua, tự nhiên tâm tình cũng chưa từng dao động. hiện nay, khi cô ý thức được Tống Gia Dương thích mình là thực, không phải tự mình suy đoán, trừ bỏ vui vẻ, còn có chút khó xử.
Tống Gia Dương bưng đồ từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Diệp Sơ Hiểu hơi hơi cúi đầu, nhưng từ hai má đến tai căn bản đều đã đỏ lên.
Cậu ta sửng sốt một chút, ý thức được lời nói cùng với Đại Phi Tiểu Phi vừa nãy tại phòng bếp cô đã nghe hết rồi, nhất thời có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy một tia hưng phấn, chờ mong phản ứng của cô.
Nếu là mặt đỏ? Hẳn là cô cũng có chút ý tứ như vậy với mình nhỉ!
Khi cậu ta nhận định được điểm này, cả người đều có chút lâng lâng, tay chân tựa hồ có điểm không nghe sai bảo, trái tim nhảy cực nhanh.
Cậu ta đưa hoa quả tới trước mặt Diệp Sơ Hiểu, giọng nói nhịn không được có chút phát run nói: "Mình mua tại siêu thị của tiểu khu, không biết ngọt hay không, cậu thử xem?"
Diệp Sơ Hiểu thoáng ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nóng rực của cậu ta, nhất thời có chút khẩn trương, cầm một viên đưa vào miệng, cũng chưa ra hương vị gì, chỉ lo ngượng ngùng gật đầu: "Thực ngọt!"
Tống Gia Dương nhếch miệng cười, tiếp tục giơ tay: "Nếu ngọt vậy, cậu ăn nhiều một chút."
Đại Phi Tiểu Phi chạy qua đây cười, trêu ghẹo hai người: "Anh, chúng em cũng thực thích ngọt, cũng muốn ăn nhiều một chút!"
Tống Gia Dương nhướng mày làm bộ trừng mắt: "Ngứa da à?"
Cậu ta nói chưa dứt lời, hai đứa trẻ lại càng hưng phấn, dứt khoát cù nách cậu ta vài cái, sau đó chạy đi.
Tống Gia Dương giả bộ giận dữ, để hoa quả lên bàn, vén tay áo lên, nói với Diệp Sơ Hiểu: "Cậu tiếp tục ăn, mình đi thu thập hai đứa này một chút."
Ồn ào như vậy, không khí xấu hổ vừa nãy, nhất thời được hóa giải.
Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời sáng lạn, trong phòng hơi lạnh thoải mái thật dễ chịu.
Diệp Sơ Hiểu nhìn phòng khách một đoàn ba người lăn lộn, cười đùa ầm ĩ, tâm tình nhất thời cũng thông suốt.
cô cực kỳ hâm mộ cuộc sống như vậy, cô lại càng hy vọng chính mình thuộc về nơi này, mà không phải cái thôn làm cho cô chán ghét kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.