Chương 13: Chương 7.2
Úy Không
25/04/2017
Đối với cô mà nói, bản thân cũng chỉ cần vào lúc độ tuổi thiếu nữ này, trải qua
một kỳ nghỉ hè đặc biệt, có một đoạn ký ức tốt đẹp, để sau này lúc cô
rời khỏi Tân Hồ là cũng không còn gì nuối tiếc rồi.
Mãi đến khi Tống Gia Dương nói như vậy, cô mới ý thức được, cậu ta đang muốn tính toán tương lai cho hai người .
Dù là hiểu được, cô vẫn lúng túng hỏi: "Cậu vì sao mà cũng muốn thi đại học Giang thành?"
"Bởi vì khoa luật đại học Giang thành đứng thứ ba cả nước." Tống Gia Dương dừng một chút, có chút ngượng ngùng sờ tóc, "Hơn nữa, mình muốn học cùng đại học với cậu, chung quy là không thể vừa lên đại học liền tách ra chứ!"
Cậu ta nói xong, mặt Diệp Gia Hiểu còn chưa đỏ, chính mặt cậu ta đã hồng đến tận tai.
Tuy là cậu ta nói như vậy làm cho Diệp Sơ Hiểu có chút áp lực, nhưng khi nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng, cô lại cảm thấy thật sự có chút dễ thương, bắt đầu có một ít cảm giác lẫn lộn cùng cảm động.
Cô nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy cha mẹ cậu sẽ đồng ý cho cậu đăng ký đại học Giang thành sao? Bọn họ hẳn là hy vọng cậu vào trường đại học nào tốt hơn chứ?"
Tống Gia Dương thần sắc làm bộ không sao cả: "Bọn họ bắt mình học luật mà mình chả thích tí nào, mình cũng không phản kháng, chẳng qua mình phải được học ở trường mình muốn, họ còn có thể nói cái gì? Dù gì đi nữa, đây cũng là trường đứng thứ ba cả nước, bọn họ thấy thế là được rồi!"
Hôm nay tình hình giao thông đặc biệt ùn tắc, cho nên khi xe lảo đảo đến trạm, sắc trời đã gần tối rồi.
Chắc là do sắc trời như vậy khiến cho lá gan Tống Gia Dương thêm phần lớn hơn, khi Diệp Sơ Hiểu chuẩn bị chào tạm biệt đi về, cậu ta bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Nhưng mà đợi cho đến khi Diệp Sơ Hiểu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, cậu ta lại ấp úng không biết nói gì.
Nhìn dáng vẻ như không muốn rời này của cậu ta làm cho Diệp Sơ Hiểu cảm thấy buồn cười, cũng không rút tay về, chỉ có chút đỏ mặt nói: "Tối rồi, cậu cũng nên trở về sớm một chút, nhớ cẩn thận."
Lời quan tâm nhẹ nhàng của cô hoàn toàn lấy lòng Tống Gia Dương, vẻ mặt cậu ta xúc động, nhưng nhất định không chịu xê dịch bước chân, cũng không buông tay.
Mãi cho đên khi một hồi huýt sáo không có ý tốt vang lên.
"Chậc chậc chậc! Mỹ nữ này là ai a? Ồ? Hình như là bông hoa của Tân Hồ chúng ta. Tuấn ca, em không nhìn lầm chứ?"
Tâm tình Diệp Sơ Hiểu vốn đang lâng lâng như trên mây, nghe thấy thanh âm lưu manh này, liền rơi xuống mức thấp nhất.
Mặt Tống Gia Dương liền thể hiện chán ghét cùng cảnh giác. Nhìn bộ dáng của mấy tên này, cậu dùng đầu ngón chân cũng biết bọn họ là loại người nào!
Diệp Sơ Hiểu rút tay mình về, nhỏ giọng nói: "Cậu trở về đi!"
Nhìn mấy người kia đang muốn đi tới, Tống Gia Dương nhíu mày mở miệng: "Mình đưa cậu vào rồi mới về."
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: "Không có việc gì, bọn họ đều là người Tân Hồ, sẽ không làm gì mình đâu."
Tống Gia Dương cũng không nghe theo, lần thứ hai kéo tay cô, chuẩn bị đưa cô qua đường, không ngờ mấy kẻ này, không kiêng nể gì đi tới cản đường.
Trì Tuấn đứng giữa mấy người, miệng ngậm điếu thuốc, mười phần giống lưu manh, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi trai gái dưới ánh đèn lờ mờ này, cùng với đôi tay đang nắm kia, Chu Hạo bên cạnh ồn ào dường như cũng không quan hệ gì đến hắn.
Chu Hạo nhìn Tống Gia Dương trên dưới đánh giá một phen, lé mắt nói: "Thằng hỗn láo này ở đâu ra? Vậy mà cũng có lá gan nẫng bông hoa Tân Hồ của chúng ta!"
Diệp Sơ Hiểu theo bản năng thoáng chắn trước người Tống Gia Dương, mặt lạnh lùng nói: "Trì Tuấn, Chu Hạo, các người muốn làm gì?"
Chu Hạo vô lại nói: "Làm cái gì? Đương nhiên là quan tâm đoá hoa Tân Hồ của chúng ta rồi, cũng quan tâm em gái tương lai của Tuấn ca!"
Nói xong, trừ bỏ Trì Tuấn, mấy người còn lại đều cười ha ha.
Vì thế, Chu Hạo càng dũng cảm: "Diệp Sơ Hiểu, cô dù là đoá hoa của Tân Hồ chúng ta, nhưng cũng sẽ lập tức là sinh viên rồi, cũng không thể tùy tiện tìm đàn ông a!" Nói xong, lại chán ghét mà chuyển sang Tống Gia Dương, "Anh nhìn xem tên tiểu tử này, hoàn toàn chính là một tên tiểu bạch kiểm, cô tìm đàn ông như vậy à, dù cô nguyện ý, thì chúng ta cũng không muốn."
Những kẻ này ngày thường dù đáng ghét và khó ưa, nhưng trừ việc lần trước, thật đúng là chưa từng làm khó Diệp Sơ Hiểu. Thậm chí khi học cấp hai, Diệp Sơ Hiểu bị một đứa bạn xấu trong trường quấy rầy, không biết thế nào lại truyền tới tai mấy người này, họ liền vụng trộm đến trường của cô, đánh cho đứa kia một trận, từ sau chuyện đó, trong trường học rốt cuộc không ai dám quấy rầy cố.
Cho nên Diệp Sơ Hiểu không ngờ được bọn họ lại bỗng nhiên tìm đến tra hỏi.
Chu Hạo vừa nói xong, lại quay sang Trì Tuấn, cười hỏi: "Tuấn ca, anh đồng ý không?"
Trì Tuấn vứt nửa mẩu tàn thuốc trong tay xuống, chậm rì rì nghiền mấy cái, mới chậm rãi ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Diệp Sơ Hiểu, gằn từng chữ: "Không, đồng, ý!"
Hắn vừa nói như vậy, Chu Hạo càng thêm dũng cảm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Nghe thấy không? Tuấn ca của chúng ta nói không muốn rồi." Nói xong, chỉ vào Tống Gia Dương quát, "Tiểu tử thối, còn không mau cút đi! Bông hoa của Tân Hồ chúng ta, không phải mày có thể tùy tiện nẫng đi đâu!"
Đến lúc này, Tống Gia Dương rốt cuộc không nhịn được nữa, đang muốn mở miệng tranh luận, lại bị Diệp Sơ Hiểu ngăn lại, cô thấp giọng nói: "Cậu trở về đi, những người này chính là như vậy, cậu càng để ý, bọn họ sẽ càng làm quá. Chúng nó dù độc miệng, nhưng đều là hàng xóm láng giềng, sẽ không làm gì mình đâu."
Tống Gia Dương nửa tin nửa ngờ nhìn cô, lại thấy trong mắt cô nghiêm túc cùng kiên định, đành phải gật đầu, xoay người đi đến trạm xe.
"Vãi nha, em đã nói tên tiểu tử này là con tôm chân mềm mà! Thế này mà đã dọa sợ rồi!"
Diệp Sơ Hiểu thản nhiên liếc mắt quét mấy người một cái, xem thường hừ một tiếng, lướt qua bọn họ đi đến cổng vào Tân Hồ.
Chu Hạo vốn lúc đầu cũng chỉ là tò mò thêm nhàm chán tìm cái chọc phá, nhìn thấy biểu tình của Diệp Sơ Hiểu kiêu căng, khinh bỉ, lơ đễnh cắt một tiếng, chuẩn bị đưa cả hội đi uống rượu. Không ngờ, Trì Tuấn bên cạnh lại xoay người đuổi theo Diệp Sơ Hiểu.
Bất ngờ không kịp phòng ngự, cánh tay cô bị giữ chặt, Diệp Sơ Hiểu đầu tiên là sửng sốt, chợt quay đầu nhìn sang là Trì Tuấn, nhất thời trên mặt lộ vẻ phẫn nộ cùng chán ghét không hề che lấp: "Anh làm gì?"
Phẫn nộ hơi có chút không khống chế được, thanh âm của Trì Tuấn, đều là trước sau như một bất cần đời, hắn nhìn gương mặt của cô, nhíu mày nói: "Thích cái loại tiểu bạch kiểm này?"
"Liên quan gì đến anh!"
Hắn bất giác giật giật khóe miệng, cười như không cười nói: "Hạo Tử nói cô là em gái tương lai của tôi, tôi đương nhiên muốn quan tâm một chút."
Bộ dáng lưu manh bất chấp đạo lý này chính là bản sắc của hắn, quả thực là lập luận sắc sảo.
Diệp Sơ Hiểu vừa tức lại có chút e sợ, chỉ cảm thấy quả thực vô lý đến cực điểm, lại cũng không dám phản bác như thế nào, chỉ xem thường nhìn hắn một cái, dùng sức tránh tay hắn: "Thật sự là cảm ơn quan tâm của anh."
Có lẽ là bị ánh mắt xem thường kia ảnh hưởng, Trì Tuấn không dây dưa thêm, chỉ nghiêm mặt lạnh, nhìn cô bước nhanh giữa trời chiều rời đi.
"Tuấn ca!" Tiếng gọi của mấy người cùng hội bên kia đường đem tinh thần Trì Tuấn kéo trở về. Hắn xoay người, nhìn thấy bọn Chu Hạo đang kêu gào với mình: "Đệch, anh thật coi chính mình là anh trai của người ta rồi, mắt con nhóc đó ở trên đỉnh đầu cơ, loại việc mặt nóng dán mông lạnh này, Tuấn ca anh muốn làm, nhưng huynh đệ chúng me cũng quyết không đồng ý. Đi, nhanh đi uống rượu thôi."
Diệp Sơ Hiểu phẫn nộ về nhà, Trương Liên khó có khi lại đang ngồi ở sofa xem TV, liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Lại làm sao vậy?"
"Còn không phải là Trì Tuấn! Anh ta thật đúng chuẩn bị coi mẹ thành mẹ kế rồi!"
Trương Liên nhìu mắt mắt: "Nó làm cái gì?"
Diệp Sơ Hiểu cũng không tính nói cho Trương Liên chuyện của mình và Tống Gia Dương, vì thế trầm mặc một lát, chỉ cả giận nói nói: "Không có gì ạ!"
Trương Liên dường như là suy nghĩ một lát: "Không có việc gì, dù sao mày cũng nhanh đi học đại học, trong khoảng thời gian này chớ chọc đến nó là được."
Nhưng lời này bỗng nhiên khiến cho Diệp Sơ Hiểu không thể không nổi giận to tiếng nói: "Con nói bao nhiêu lần rồi, con khi nào thì dám trêu anh ta? Mỗi lần nhìn thấy bọn lưu manh này con đều chỉ kém đi đường vòng thôi."
Cô cảm thấy thật là oan ức, cô chán ghét Trì Tuấn, cũng sợ hắn, cho nên chưa từng dám trêu chọc hắn, cái tên côn đồ này trời sinh thích gây chuyện, cô vẫn là tránh không khỏi bị hắn gây phiền toái.
Trương Liên bị một rống này của cô khiến cho sắc mặt thay đổi, đứng lên tức giận nói: "Mày phát cáu gì với tao! Tao có thể quản được Trì Tuấn sao?" Nói xong cầm lấy ví tiền trên bàn, "Tao đi chơi mạt chược, tự mày ăn đi, ngủ đừng quên khóa kỹ cửa!"
Mãi đến khi Tống Gia Dương nói như vậy, cô mới ý thức được, cậu ta đang muốn tính toán tương lai cho hai người .
Dù là hiểu được, cô vẫn lúng túng hỏi: "Cậu vì sao mà cũng muốn thi đại học Giang thành?"
"Bởi vì khoa luật đại học Giang thành đứng thứ ba cả nước." Tống Gia Dương dừng một chút, có chút ngượng ngùng sờ tóc, "Hơn nữa, mình muốn học cùng đại học với cậu, chung quy là không thể vừa lên đại học liền tách ra chứ!"
Cậu ta nói xong, mặt Diệp Gia Hiểu còn chưa đỏ, chính mặt cậu ta đã hồng đến tận tai.
Tuy là cậu ta nói như vậy làm cho Diệp Sơ Hiểu có chút áp lực, nhưng khi nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng, cô lại cảm thấy thật sự có chút dễ thương, bắt đầu có một ít cảm giác lẫn lộn cùng cảm động.
Cô nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy cha mẹ cậu sẽ đồng ý cho cậu đăng ký đại học Giang thành sao? Bọn họ hẳn là hy vọng cậu vào trường đại học nào tốt hơn chứ?"
Tống Gia Dương thần sắc làm bộ không sao cả: "Bọn họ bắt mình học luật mà mình chả thích tí nào, mình cũng không phản kháng, chẳng qua mình phải được học ở trường mình muốn, họ còn có thể nói cái gì? Dù gì đi nữa, đây cũng là trường đứng thứ ba cả nước, bọn họ thấy thế là được rồi!"
Hôm nay tình hình giao thông đặc biệt ùn tắc, cho nên khi xe lảo đảo đến trạm, sắc trời đã gần tối rồi.
Chắc là do sắc trời như vậy khiến cho lá gan Tống Gia Dương thêm phần lớn hơn, khi Diệp Sơ Hiểu chuẩn bị chào tạm biệt đi về, cậu ta bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Nhưng mà đợi cho đến khi Diệp Sơ Hiểu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, cậu ta lại ấp úng không biết nói gì.
Nhìn dáng vẻ như không muốn rời này của cậu ta làm cho Diệp Sơ Hiểu cảm thấy buồn cười, cũng không rút tay về, chỉ có chút đỏ mặt nói: "Tối rồi, cậu cũng nên trở về sớm một chút, nhớ cẩn thận."
Lời quan tâm nhẹ nhàng của cô hoàn toàn lấy lòng Tống Gia Dương, vẻ mặt cậu ta xúc động, nhưng nhất định không chịu xê dịch bước chân, cũng không buông tay.
Mãi cho đên khi một hồi huýt sáo không có ý tốt vang lên.
"Chậc chậc chậc! Mỹ nữ này là ai a? Ồ? Hình như là bông hoa của Tân Hồ chúng ta. Tuấn ca, em không nhìn lầm chứ?"
Tâm tình Diệp Sơ Hiểu vốn đang lâng lâng như trên mây, nghe thấy thanh âm lưu manh này, liền rơi xuống mức thấp nhất.
Mặt Tống Gia Dương liền thể hiện chán ghét cùng cảnh giác. Nhìn bộ dáng của mấy tên này, cậu dùng đầu ngón chân cũng biết bọn họ là loại người nào!
Diệp Sơ Hiểu rút tay mình về, nhỏ giọng nói: "Cậu trở về đi!"
Nhìn mấy người kia đang muốn đi tới, Tống Gia Dương nhíu mày mở miệng: "Mình đưa cậu vào rồi mới về."
Diệp Sơ Hiểu lắc đầu: "Không có việc gì, bọn họ đều là người Tân Hồ, sẽ không làm gì mình đâu."
Tống Gia Dương cũng không nghe theo, lần thứ hai kéo tay cô, chuẩn bị đưa cô qua đường, không ngờ mấy kẻ này, không kiêng nể gì đi tới cản đường.
Trì Tuấn đứng giữa mấy người, miệng ngậm điếu thuốc, mười phần giống lưu manh, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi trai gái dưới ánh đèn lờ mờ này, cùng với đôi tay đang nắm kia, Chu Hạo bên cạnh ồn ào dường như cũng không quan hệ gì đến hắn.
Chu Hạo nhìn Tống Gia Dương trên dưới đánh giá một phen, lé mắt nói: "Thằng hỗn láo này ở đâu ra? Vậy mà cũng có lá gan nẫng bông hoa Tân Hồ của chúng ta!"
Diệp Sơ Hiểu theo bản năng thoáng chắn trước người Tống Gia Dương, mặt lạnh lùng nói: "Trì Tuấn, Chu Hạo, các người muốn làm gì?"
Chu Hạo vô lại nói: "Làm cái gì? Đương nhiên là quan tâm đoá hoa Tân Hồ của chúng ta rồi, cũng quan tâm em gái tương lai của Tuấn ca!"
Nói xong, trừ bỏ Trì Tuấn, mấy người còn lại đều cười ha ha.
Vì thế, Chu Hạo càng dũng cảm: "Diệp Sơ Hiểu, cô dù là đoá hoa của Tân Hồ chúng ta, nhưng cũng sẽ lập tức là sinh viên rồi, cũng không thể tùy tiện tìm đàn ông a!" Nói xong, lại chán ghét mà chuyển sang Tống Gia Dương, "Anh nhìn xem tên tiểu tử này, hoàn toàn chính là một tên tiểu bạch kiểm, cô tìm đàn ông như vậy à, dù cô nguyện ý, thì chúng ta cũng không muốn."
Những kẻ này ngày thường dù đáng ghét và khó ưa, nhưng trừ việc lần trước, thật đúng là chưa từng làm khó Diệp Sơ Hiểu. Thậm chí khi học cấp hai, Diệp Sơ Hiểu bị một đứa bạn xấu trong trường quấy rầy, không biết thế nào lại truyền tới tai mấy người này, họ liền vụng trộm đến trường của cô, đánh cho đứa kia một trận, từ sau chuyện đó, trong trường học rốt cuộc không ai dám quấy rầy cố.
Cho nên Diệp Sơ Hiểu không ngờ được bọn họ lại bỗng nhiên tìm đến tra hỏi.
Chu Hạo vừa nói xong, lại quay sang Trì Tuấn, cười hỏi: "Tuấn ca, anh đồng ý không?"
Trì Tuấn vứt nửa mẩu tàn thuốc trong tay xuống, chậm rì rì nghiền mấy cái, mới chậm rãi ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Diệp Sơ Hiểu, gằn từng chữ: "Không, đồng, ý!"
Hắn vừa nói như vậy, Chu Hạo càng thêm dũng cảm, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Nghe thấy không? Tuấn ca của chúng ta nói không muốn rồi." Nói xong, chỉ vào Tống Gia Dương quát, "Tiểu tử thối, còn không mau cút đi! Bông hoa của Tân Hồ chúng ta, không phải mày có thể tùy tiện nẫng đi đâu!"
Đến lúc này, Tống Gia Dương rốt cuộc không nhịn được nữa, đang muốn mở miệng tranh luận, lại bị Diệp Sơ Hiểu ngăn lại, cô thấp giọng nói: "Cậu trở về đi, những người này chính là như vậy, cậu càng để ý, bọn họ sẽ càng làm quá. Chúng nó dù độc miệng, nhưng đều là hàng xóm láng giềng, sẽ không làm gì mình đâu."
Tống Gia Dương nửa tin nửa ngờ nhìn cô, lại thấy trong mắt cô nghiêm túc cùng kiên định, đành phải gật đầu, xoay người đi đến trạm xe.
"Vãi nha, em đã nói tên tiểu tử này là con tôm chân mềm mà! Thế này mà đã dọa sợ rồi!"
Diệp Sơ Hiểu thản nhiên liếc mắt quét mấy người một cái, xem thường hừ một tiếng, lướt qua bọn họ đi đến cổng vào Tân Hồ.
Chu Hạo vốn lúc đầu cũng chỉ là tò mò thêm nhàm chán tìm cái chọc phá, nhìn thấy biểu tình của Diệp Sơ Hiểu kiêu căng, khinh bỉ, lơ đễnh cắt một tiếng, chuẩn bị đưa cả hội đi uống rượu. Không ngờ, Trì Tuấn bên cạnh lại xoay người đuổi theo Diệp Sơ Hiểu.
Bất ngờ không kịp phòng ngự, cánh tay cô bị giữ chặt, Diệp Sơ Hiểu đầu tiên là sửng sốt, chợt quay đầu nhìn sang là Trì Tuấn, nhất thời trên mặt lộ vẻ phẫn nộ cùng chán ghét không hề che lấp: "Anh làm gì?"
Phẫn nộ hơi có chút không khống chế được, thanh âm của Trì Tuấn, đều là trước sau như một bất cần đời, hắn nhìn gương mặt của cô, nhíu mày nói: "Thích cái loại tiểu bạch kiểm này?"
"Liên quan gì đến anh!"
Hắn bất giác giật giật khóe miệng, cười như không cười nói: "Hạo Tử nói cô là em gái tương lai của tôi, tôi đương nhiên muốn quan tâm một chút."
Bộ dáng lưu manh bất chấp đạo lý này chính là bản sắc của hắn, quả thực là lập luận sắc sảo.
Diệp Sơ Hiểu vừa tức lại có chút e sợ, chỉ cảm thấy quả thực vô lý đến cực điểm, lại cũng không dám phản bác như thế nào, chỉ xem thường nhìn hắn một cái, dùng sức tránh tay hắn: "Thật sự là cảm ơn quan tâm của anh."
Có lẽ là bị ánh mắt xem thường kia ảnh hưởng, Trì Tuấn không dây dưa thêm, chỉ nghiêm mặt lạnh, nhìn cô bước nhanh giữa trời chiều rời đi.
"Tuấn ca!" Tiếng gọi của mấy người cùng hội bên kia đường đem tinh thần Trì Tuấn kéo trở về. Hắn xoay người, nhìn thấy bọn Chu Hạo đang kêu gào với mình: "Đệch, anh thật coi chính mình là anh trai của người ta rồi, mắt con nhóc đó ở trên đỉnh đầu cơ, loại việc mặt nóng dán mông lạnh này, Tuấn ca anh muốn làm, nhưng huynh đệ chúng me cũng quyết không đồng ý. Đi, nhanh đi uống rượu thôi."
Diệp Sơ Hiểu phẫn nộ về nhà, Trương Liên khó có khi lại đang ngồi ở sofa xem TV, liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Lại làm sao vậy?"
"Còn không phải là Trì Tuấn! Anh ta thật đúng chuẩn bị coi mẹ thành mẹ kế rồi!"
Trương Liên nhìu mắt mắt: "Nó làm cái gì?"
Diệp Sơ Hiểu cũng không tính nói cho Trương Liên chuyện của mình và Tống Gia Dương, vì thế trầm mặc một lát, chỉ cả giận nói nói: "Không có gì ạ!"
Trương Liên dường như là suy nghĩ một lát: "Không có việc gì, dù sao mày cũng nhanh đi học đại học, trong khoảng thời gian này chớ chọc đến nó là được."
Nhưng lời này bỗng nhiên khiến cho Diệp Sơ Hiểu không thể không nổi giận to tiếng nói: "Con nói bao nhiêu lần rồi, con khi nào thì dám trêu anh ta? Mỗi lần nhìn thấy bọn lưu manh này con đều chỉ kém đi đường vòng thôi."
Cô cảm thấy thật là oan ức, cô chán ghét Trì Tuấn, cũng sợ hắn, cho nên chưa từng dám trêu chọc hắn, cái tên côn đồ này trời sinh thích gây chuyện, cô vẫn là tránh không khỏi bị hắn gây phiền toái.
Trương Liên bị một rống này của cô khiến cho sắc mặt thay đổi, đứng lên tức giận nói: "Mày phát cáu gì với tao! Tao có thể quản được Trì Tuấn sao?" Nói xong cầm lấy ví tiền trên bàn, "Tao đi chơi mạt chược, tự mày ăn đi, ngủ đừng quên khóa kỹ cửa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.