Chương 33: Đối mặt
Úy Không
16/05/2017
Diệp Sơ Hiểu đã từng nghĩ rằng, chỉ cần xác định được tin tức của Trì Tuấn,
bất kể hắn sống hay chết, thì đấy cũng một loại giải thoát cho mình.
Nhưng đến khi chính mắt cô nhìn thấy Trì Tuấn, cô mới hiểu được ,chỉ khi hắn còn sống, gông xiềng lương tâm mà cô đeo trên lưng suốt hai năm
qua, mới chính thức được cởi bỏ.
Đương nhiên, cũng không thể xem như cô đã chân chính cởi bỏ được hết. Hành động tồi tệ của cô, cũng sẽ không bởi vì kết quả ra sao mà có thể gạt bỏ được sai lầm.
Diệp Sơ Hiểu quyết định đi xin lỗi Trì Tuấn. Nhất là khi Trì Tuấn lại cứu cô một lần nữa, lời xin lỗi này dù muộn, nhưng cô cũng phải hoàn thành.
Cho dù Diệp Sơ Hiểu vẫn như cũ không muốn có chút quan hệ gì với người như Trì Tuấn vậy.
Cách một ngày sau, Diệp Sơ Hiểu đến quán bar sớm, còn chưa kịp thay đồng phục của quán, đã bị chủ quản kêu vào văn phòng, đưa cho cô tiền công mấy ngày nay, gọn gàng dứt khoát bảo cô không cần phải đến nữa.
Anh ta không nói ra lý do, nhưng Diệp Sơ Hiểu dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là sao lại thế này.
Cô cũng không cố gắng tranh thủ thêm, cầm chiếc phong bì bên trong có vài tờ tiền, nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: "Anh chủ quản à, Trì Tuấn khi nào thì sẽ lại tới đây?"
Chủ quản nhún vai: "Anh không biết hai người có quan hệ gì, ông chủ cũng không dặn dò anh vì sao phải để em đi. Chẳng qua là, anh ta rất ít khi tới đây, nếu em muốn ở chỗ này chờ tìm anh ta để lý luận hoặc làm cái gì, cơ hội này khả năng có vẻ xa vời."
Diệp Sơ Hiểu nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy anh có thể nói cho em biết số điện thoại của anh ta không?"
Chủ quản dù sao cũng chỉ là người đàn ông hơn hai mươi tuổi, nhìn Diệp Sơ Hiểu thanh thuần xinh đẹp như thế này, lại điềm đạm đáng yêu dịu dàng mà mở to đôi mắt sâu thẳm kia, khẩn cầu nhìn anh ta, nói chung anh ta vẫn là có chút lòng thương hương tiếc ngọc.
Nghĩ một lát về gương mặt ông chủ Tu La trẻ tuổi nhà mình, anh ta khẽ cắn môi, nói cho Diệp Sơ Hiểu biết một số di động.
Diệp Sơ Hiểu như lấy được chí bảo lưu dãy số này vào chiếc di động mình đã dùng hai năm qua, lúc đi khỏi, cô hoàn toàn không có cảm giác bị sa thải, còn không hiểu sao lại còn có chút vui sướng.
Trần Linh Linh không biết chạy từ đâu tới, nhìn tiền trong tay cô, thốt lên: "Chủ quản không cho cậu làm nữa sao?"
Diệp Sơ Hiểu gật đầu ừ một tiếng.
"Vì sao vậy? Mỗi ngày cậu là người bán được nhiều bia nhất mà! Không được, mình phải đi tranh luận với chủ quản."
"Đừng đừng đừng!" Diệp Sơ Hiểu giữ chặt Trần Linh Linh đang tức giận, "Chuyện này không liên quan đến chủ quản, là ông chủ biết mình làm thêm ở đây nên không cho mình làm nữa."
"Ông chủ á?" Trần Linh Lình bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Cậu biết ông chủ à? Chính là ông chủ bộ dạng vô cùng đẹp trai kia á?"
Diệp Sơ Hiểu gật đầu: "Chúng mình trước kia xem như là hàng xóm."
"Cái gì?" Trần Linh Linh càng không thể tin nổi, "Đã biết nhau rồi, mọi người đều là đồng hương nữa, không phải anh ta càng nên chiếu cố cậu một chút sao? Thế nào anh ta còn xào mực của cậu."
Xào mực của cậu (“炒你的鱿鱼”) bằng nghĩa với “sa thải”. Đây là cách nói hình tượng vì khi xào mực, mực thường bị cuộn lại thành hình tròn, giống với việc mà nhân viên phải cuốn gói và xéo @@
Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười cười: "Chúng mình chỉ biết nhau sơ sơ thôi, anh ta có vẻ chán ghét mình."
"Người gì vậy!" Trần Linh Linh lòng đầy căm phẫn, "Một người đàn ông còn so đo với con gái. Thôi quên đi, hai người đã là loại quan hệ này, cậu ở chỗ của anh ta làm thêm, chính cậu cũng không thoải mái. Cậu mà không làm, mình cũng sẽ không làm, chúng ta ngày mai đi tìm việc lần nữa."
Diệp Sơ Hiểu vội vàng lắc đầu: "Đừng, ở đây kiếm tiền rất tốt. Cậu đừng quên em trai cậu năm nay cũng vào đại học, tìm việc lần nữa thì không biết đến khi nào mới có thể tìm được. Cậu cứ ở đây mà an tâm làm việc, mình cảm giác nhân viên nơi này cũng rất tốt, cậu cũng không cần lo lắng bị khi dễ."
Trần Linh Linh cắn môi, suy nghĩ một lát, gật đầu: "Được rồi."
Diệp Sơ Hiểu nhìn bộ dáng rối rắm của cô, cười cười: "Được rồi, cậu đi làm việc đi, mình về trước đây."
Diệp Sơ Hiểu đương nhiên không về thẳng nhà, cô ra đến cửa quán bar. Cánh xa khỏi tiếng âm nhạc ồn ào ầm ĩ bên trong, cô lấy di động, bấm dãy số vừa được cho lúc nãy.
Phù phù phù phù!
Tim cô không biết vì sao đập thật manh.
"Alo!" Bên kia truyền đến thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tim của cô lại nảy lên một cái, đầu lưỡi thiếu chút nữa thắt lại, thật vất vả mới phát ra âm thanh: "Trì... Tuấn, tôi là Diệp Sơ Hiểu."
Đầu bên kia trầm mặc vài giây mới truyền đến tiếng Trì Tuấn lạnh lùng đáp lại: "À, có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể gặp anh một chút không ?"
Đầu bên kia hiển nhiên có chút không kiên nhẫn: "Tôi hỏi cô có chuyện gì không? Có phải muốn hỏi tôi vì sao không cho cô làm thêm ở quán bar nữa?"
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Tôi biết anh hận tôi, cho nên..."
Trì Tuấn lặng im một lát, rồi cười một tiếng: "Biết là tốt rồi."
Diệp Sơ Hiểu lại hỏi: "Anh hôm nay đến đây không?"
Trì Tuấn cũng không khách khí: "Không biết."
"Vậy tôi chờ anh."
"Tùy cô."
Nói xong, Trì Tuấn không kiên nhẫn tắt điện thoại.
Diệp Sơ Hiểu đối với thái độ của Trì Tuấn sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nếu đổi lại là chính cô, lúc bản thân bị trọng thương, bị người ta thấy chết mà không thèm cứu, có lẽ cũng sẽ ghi hận trong lòng, thậm chí còn nghĩ sẽ tìm thời cơ để báo thù.
Mà Trì Tuấn, tối hôm qua thậm chí còn cứu cô.
Nghĩ lại như vậy, cô càng thêm áy nảy hổ thẹn.
Diệp Sơ Hiểu biết Trì Tuấn cũng không thường đến đây, mình ở chỗ này ngây ngốc đợi, đơn giản chính là ôm cây đợi thỏ. Nhưng ôm ấp loại may mắn này, cũng cho cô lý do để chờ đợi .
Thời gian trôi qua từng giây, ở cửa quán bar mọi người ra ra vào vào.
Mãi đến khi nhìn thời gian trên di động báo mười một giờ rồi, Diệp Sơ Hiểu đấm đấm đôi chân bị tê cứng lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua là lúc cô đang đứng dậy, một chiếc xe máy gào rú phi lên lối đi bộ, rồi vững vàng dừng trước cửa quán bar.
Cô theo bản năng liếc mắt, nhìn người đàn ông trên xe, chỉ thấy hắn cởi xuống mũ bảo hiểm, treo lên tay lái đầu xe, mặt không chút thay đổi đi đến cửa quán bar.
Hắn ngạo nghễ đi thẳng đến cửa, cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Sơ Hiểu đang đứng cách hắn chỉ vài bước kia.
"Tuấn ca." Người phục vụ đứng ở cửa, ân cần đẩy cửa thủy tinh ra cho hắn.
"Trì Tuấn!" Diệp Sơ Hiểu sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại được mà gọi hắn.
Trì Tuấn dừng chân một chút, chân đã bước vào đến cửa một nửa, lại thu lại, xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Ánh đèn màu sắc rực rỡ của quán bar, làm nền cho sắc mặt dị thường lạnh lùng của hắn. Diệp Sơ Hiểu bởi vậy mà có chút hoảng sợ, nhất là thấy hắn không nói lời nào, lại càng căng thẳng không biết mở miệng như thế nào.
Trì Tuấn nhìn biểu tình cứng ngắc của cô, không kiên nhẫn chau mày: "Cô tìm tôi rốt cuộc muốn nói gì?"
Diệp Sơ Hiểu hít một hơi thật sâu, cúi mình xuống, nghiêm trang nói: "Tôi muốn xin lỗi anh, hai năm trước tôi thấy anh bị thương nhưng lại không gọi bác sĩ, là tôi làm sai rồi."
Chắc là Trì Tuấn có chút bất ngờ trước hành động của cô, ngơ ngác nửa ngày mới mỉa mai: "Tôi chẳng qua là một thằng côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, đánh nhau với người khác rồi bị thương, chết cũng đáng, chết rồi chắc xã hội đỡ đi một tên phá hoại. Không phải cô nghĩ như vậy sao? Cô làm sai chỗ nào? Cần gì phải xin lỗi tôi?"
"Không phải." Diệp Sơ Hiểu theo bản năng phản bác, nhưng cô biết sự phủ nhận của cô thật yếu ớt.
Đúng vậy, cô lúc ấy chính là nghĩ như vậy, cho nên mới thấy chết mà không cứu.
Trì Tuấn lạnh lùng nhìn sắc mặt thoáng trắng bệch của cô, vẻ châm chọc trên khóe miệng càng thêm rõ ràng.
Hai người nhất thời đối mặt mà không nói gì, lúc này có vài người say khướt đang đỡ lẫn nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra cửa, không cẩn thận đụng vào Trì Tuấn.
Hắn không phòng bị, thân thể lảo đảo ngả phía trước, lại nhằm đúng hướng Diệp Sơ Hiểu.
Mắt thấy cô sắp ngã, hắn theo bản năng lấy tay đỡ lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm chặt vào trong ngực, hai người mới có thể ổn định được.
Hai người cao hơn kém nhau hơn nửa cái đầu, mặt Diệp Sơ Hiểu vừa đúng dán vào cổ của Trì Tuấn. Hơi thở ấm áp của cô thổi vào mặt vào cổ hắn. Hắn cả người chấn động, lập tức đẩy cô ra.
Trì Tuấn vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu nhìn về phía vài con ma men lúc nãy, mắt phun lửa, như là muốn lập tức đánh người.
Hiểu biết của Diệp Sơ Hiểu đối với hắn đơn giản chính là sự hiếu chiến, nghĩ rằng hắn bị người ta đụng vào không cam lòng, chạy nhanh tiến lên nói: "Anh đừng gây chuyện."
Một câu này, lại làm cho Trì Tuấn thẹn quá thành giận, hắn quay đầu hung hăng nhìn cô: "Theo ý của cô, tôi cái gì cũng sai, lại chuyên gây rắc rối, đúng không!?"
"Không phải như thế." Diệp Sơ Hiểu liên tục lắc đầu, "Tôi nghĩ rằng, anh hiện tại đang sống rất tốt, chú Trì lại mất rồi. Anh hãy thành thành thật thật làm việc đi, đừng giống như trước nữa."
"Trước kia tôi làm sao? Tôi giết người phóng hỏa, hay là bắt người cướp của?" Trì Tuấn bỗng nhiên như là bùng nổ, lớn tiếng quát cô, "Diệp Sơ Hiểu, cô cút xa tôi một chút! Đừng mẹ nó giả mù sa mưa mà vội tới xin lỗi tôi, cô lúc ấy căn bản chính là ước gì tôi chết quách đi rồi, tim của cô đúng là làm từ đá. Còn nữa, ngày hôm qua tôi cứu cô cũng không phải vì cô là Diệp Sơ Hiểu, mà vì đây là quán của tôi, tôi sẽ không để cho nhân viên của tôi bị khi dễ. Hiện tại cô và ông đây một chút xíu quan hệ cũng không có, cho dù cô có ở trước mặt tôi mà bị xe đâm chết, tôi cũng sẽ không thèm xen vào nữa."
Diệp Sơ Hiểu không biết vì sao hắn bỗng nhiên phẫn nộ như vậy, nhưng hiển nhiên là hắn vẫn hận mình đến cực điểm. Cô mấp máy môi, hoàn toàn không biết nói cái gì.
Trì Tuấn toàn thân tức giận, vừa rống vừa lấy từ trong túi ra tấm chi phiếu vứt vào người Diệp Sơ Hiểu: "Cô thiếu tiền phải không? Cho nên mới đến cái chỗ này làm thêm? Ba tôi lúc còn sống từng nói sẽ cho cô tiền học đại học, tuy rằng ông mất rồi, nhưng vẫn để lại không ít tiền, tôi là con ông, cũng phải giúp ông giữ chứ tín. Tiền này đưa cho cô, đủ cho cô dùng vài năm đấy! Nếu lại khiến cho tôi nhìn thấy cô xuất hiện ở những nơi lộn xộn như thế này, đừng trách tôi không khách khí!"
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt nửa ngày, thấy hắn một hơi nói xong, quay đầu không thèm nhìn cô nữa. Cô cúi đầu nhìn tấm chi phiếu trên đất, lúng ta lúng túng nói: "Tôi không thể cầm tiền của các người nữa!"
"Vậy cô liền lập tức cút đi cho tôi!"
Diệp Sơ Hiểu bị cơn tức giận của hắn làm run sợ, lảo đảo lùi về sau từng bước, khẽ cắn môi, thần sắc phức tạp nhìn nhìn hắn, thực sự chạy đi mà "Cút".
Cố thể là đầu óc có chút loạn, cô chạy rất nhanh, cũng không có chú ý đằng trước, khi đang muốn chạy xuống lối đi bộ, thì va vào một chiếc xe.
Cũng may xe đó đang đỗ xe, tốc độ rất chậm, chỉ là Diệp Sơ Hiểu vẫn bị đụng ngã xuống đất.
Trì Tuấn nhìn thấy cảnh tượng cô té ngã, thần sắc chấn động, tim rùng lên một cái, vạn lần không nghĩ tới hắn vừa mới nói một câu, lập tức liền linh nghiệm. Còn chưa kịp hối hận lời nói không suy nghĩ của mình, thì đã thấy tên tài xế nổi giận đùng đùng mở cửa xe bước ra, mắng vài câu thô tục đối với Diệp Sơ Hiểu đang đứng lên .
Diệp Sơ Hiểu lại như mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục chạy về phía trước. Có lẽ là không bị thương.
Tên tài xế đó còn không cam lòng, đi lên phía trước nhìn xuống đầu xe, lại hùng hùng hổ hổ chửi thề vài câu.
Trì Tuấn vốn là lửa giận công tâm, thấy thế lại một cơn giận không tên lại bùng lên.
Hắn ba bước cũng đi thành hai bước đi đến, không đợi tài xế trở lại xe, một cước đá lên đầu chiếc xe đó, cả giận nói: "Đụng vào người khác còn ngang ngược như vậy, muốn chết à!"
Tài xế đó có lẽ cũng không phải người lương thiện, nhìn thấy xe bị đá, quay lại muốn đánh Trì Tuấn. Cũng không ngờ Trì Tuấn nhẹ nhàng tránh được nắm đấm của hắn, lại nghiêng người đạp một cước, đá hắn văng.
Tài xế không cam lòng, còn muốn xông lên.
Lúc này từ quán bar đã chạy tới hai người: "Tuấn ca, làm sao vậy?"
Tài xế vừa thấy mới biết được hoá ra tên vô cùng nóng tính này là người của quán bar.
Kẻ ngốc cũng biết nói quán bar, đơn giản đều là đủ hạng người phức tạp, huống chi người này trẻ như vậy đã được người khác gọi là “ca”. Người nọ không muốn rước thêm phiền phức, chỉ đành nuốt xuống con tức, thầm chửi rủa đi về xe, quay đầu xe đi luôn.
Trì Tuấn khoát tay với hai người bên cạnh, ngữ khí phiền chán: "Không có việc gì!"
Lại giương mắt nhìn con đường dưới bóng đêm, Diệp Sơ Hiểu đã sớm chạy trốn không còn thấy bóng dáng.
Đương nhiên, cũng không thể xem như cô đã chân chính cởi bỏ được hết. Hành động tồi tệ của cô, cũng sẽ không bởi vì kết quả ra sao mà có thể gạt bỏ được sai lầm.
Diệp Sơ Hiểu quyết định đi xin lỗi Trì Tuấn. Nhất là khi Trì Tuấn lại cứu cô một lần nữa, lời xin lỗi này dù muộn, nhưng cô cũng phải hoàn thành.
Cho dù Diệp Sơ Hiểu vẫn như cũ không muốn có chút quan hệ gì với người như Trì Tuấn vậy.
Cách một ngày sau, Diệp Sơ Hiểu đến quán bar sớm, còn chưa kịp thay đồng phục của quán, đã bị chủ quản kêu vào văn phòng, đưa cho cô tiền công mấy ngày nay, gọn gàng dứt khoát bảo cô không cần phải đến nữa.
Anh ta không nói ra lý do, nhưng Diệp Sơ Hiểu dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là sao lại thế này.
Cô cũng không cố gắng tranh thủ thêm, cầm chiếc phong bì bên trong có vài tờ tiền, nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi: "Anh chủ quản à, Trì Tuấn khi nào thì sẽ lại tới đây?"
Chủ quản nhún vai: "Anh không biết hai người có quan hệ gì, ông chủ cũng không dặn dò anh vì sao phải để em đi. Chẳng qua là, anh ta rất ít khi tới đây, nếu em muốn ở chỗ này chờ tìm anh ta để lý luận hoặc làm cái gì, cơ hội này khả năng có vẻ xa vời."
Diệp Sơ Hiểu nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy anh có thể nói cho em biết số điện thoại của anh ta không?"
Chủ quản dù sao cũng chỉ là người đàn ông hơn hai mươi tuổi, nhìn Diệp Sơ Hiểu thanh thuần xinh đẹp như thế này, lại điềm đạm đáng yêu dịu dàng mà mở to đôi mắt sâu thẳm kia, khẩn cầu nhìn anh ta, nói chung anh ta vẫn là có chút lòng thương hương tiếc ngọc.
Nghĩ một lát về gương mặt ông chủ Tu La trẻ tuổi nhà mình, anh ta khẽ cắn môi, nói cho Diệp Sơ Hiểu biết một số di động.
Diệp Sơ Hiểu như lấy được chí bảo lưu dãy số này vào chiếc di động mình đã dùng hai năm qua, lúc đi khỏi, cô hoàn toàn không có cảm giác bị sa thải, còn không hiểu sao lại còn có chút vui sướng.
Trần Linh Linh không biết chạy từ đâu tới, nhìn tiền trong tay cô, thốt lên: "Chủ quản không cho cậu làm nữa sao?"
Diệp Sơ Hiểu gật đầu ừ một tiếng.
"Vì sao vậy? Mỗi ngày cậu là người bán được nhiều bia nhất mà! Không được, mình phải đi tranh luận với chủ quản."
"Đừng đừng đừng!" Diệp Sơ Hiểu giữ chặt Trần Linh Linh đang tức giận, "Chuyện này không liên quan đến chủ quản, là ông chủ biết mình làm thêm ở đây nên không cho mình làm nữa."
"Ông chủ á?" Trần Linh Lình bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Cậu biết ông chủ à? Chính là ông chủ bộ dạng vô cùng đẹp trai kia á?"
Diệp Sơ Hiểu gật đầu: "Chúng mình trước kia xem như là hàng xóm."
"Cái gì?" Trần Linh Linh càng không thể tin nổi, "Đã biết nhau rồi, mọi người đều là đồng hương nữa, không phải anh ta càng nên chiếu cố cậu một chút sao? Thế nào anh ta còn xào mực của cậu."
Xào mực của cậu (“炒你的鱿鱼”) bằng nghĩa với “sa thải”. Đây là cách nói hình tượng vì khi xào mực, mực thường bị cuộn lại thành hình tròn, giống với việc mà nhân viên phải cuốn gói và xéo @@
Diệp Sơ Hiểu ngượng ngùng cười cười: "Chúng mình chỉ biết nhau sơ sơ thôi, anh ta có vẻ chán ghét mình."
"Người gì vậy!" Trần Linh Linh lòng đầy căm phẫn, "Một người đàn ông còn so đo với con gái. Thôi quên đi, hai người đã là loại quan hệ này, cậu ở chỗ của anh ta làm thêm, chính cậu cũng không thoải mái. Cậu mà không làm, mình cũng sẽ không làm, chúng ta ngày mai đi tìm việc lần nữa."
Diệp Sơ Hiểu vội vàng lắc đầu: "Đừng, ở đây kiếm tiền rất tốt. Cậu đừng quên em trai cậu năm nay cũng vào đại học, tìm việc lần nữa thì không biết đến khi nào mới có thể tìm được. Cậu cứ ở đây mà an tâm làm việc, mình cảm giác nhân viên nơi này cũng rất tốt, cậu cũng không cần lo lắng bị khi dễ."
Trần Linh Linh cắn môi, suy nghĩ một lát, gật đầu: "Được rồi."
Diệp Sơ Hiểu nhìn bộ dáng rối rắm của cô, cười cười: "Được rồi, cậu đi làm việc đi, mình về trước đây."
Diệp Sơ Hiểu đương nhiên không về thẳng nhà, cô ra đến cửa quán bar. Cánh xa khỏi tiếng âm nhạc ồn ào ầm ĩ bên trong, cô lấy di động, bấm dãy số vừa được cho lúc nãy.
Phù phù phù phù!
Tim cô không biết vì sao đập thật manh.
"Alo!" Bên kia truyền đến thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tim của cô lại nảy lên một cái, đầu lưỡi thiếu chút nữa thắt lại, thật vất vả mới phát ra âm thanh: "Trì... Tuấn, tôi là Diệp Sơ Hiểu."
Đầu bên kia trầm mặc vài giây mới truyền đến tiếng Trì Tuấn lạnh lùng đáp lại: "À, có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể gặp anh một chút không ?"
Đầu bên kia hiển nhiên có chút không kiên nhẫn: "Tôi hỏi cô có chuyện gì không? Có phải muốn hỏi tôi vì sao không cho cô làm thêm ở quán bar nữa?"
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Tôi biết anh hận tôi, cho nên..."
Trì Tuấn lặng im một lát, rồi cười một tiếng: "Biết là tốt rồi."
Diệp Sơ Hiểu lại hỏi: "Anh hôm nay đến đây không?"
Trì Tuấn cũng không khách khí: "Không biết."
"Vậy tôi chờ anh."
"Tùy cô."
Nói xong, Trì Tuấn không kiên nhẫn tắt điện thoại.
Diệp Sơ Hiểu đối với thái độ của Trì Tuấn sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nếu đổi lại là chính cô, lúc bản thân bị trọng thương, bị người ta thấy chết mà không thèm cứu, có lẽ cũng sẽ ghi hận trong lòng, thậm chí còn nghĩ sẽ tìm thời cơ để báo thù.
Mà Trì Tuấn, tối hôm qua thậm chí còn cứu cô.
Nghĩ lại như vậy, cô càng thêm áy nảy hổ thẹn.
Diệp Sơ Hiểu biết Trì Tuấn cũng không thường đến đây, mình ở chỗ này ngây ngốc đợi, đơn giản chính là ôm cây đợi thỏ. Nhưng ôm ấp loại may mắn này, cũng cho cô lý do để chờ đợi .
Thời gian trôi qua từng giây, ở cửa quán bar mọi người ra ra vào vào.
Mãi đến khi nhìn thời gian trên di động báo mười một giờ rồi, Diệp Sơ Hiểu đấm đấm đôi chân bị tê cứng lại, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua là lúc cô đang đứng dậy, một chiếc xe máy gào rú phi lên lối đi bộ, rồi vững vàng dừng trước cửa quán bar.
Cô theo bản năng liếc mắt, nhìn người đàn ông trên xe, chỉ thấy hắn cởi xuống mũ bảo hiểm, treo lên tay lái đầu xe, mặt không chút thay đổi đi đến cửa quán bar.
Hắn ngạo nghễ đi thẳng đến cửa, cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Sơ Hiểu đang đứng cách hắn chỉ vài bước kia.
"Tuấn ca." Người phục vụ đứng ở cửa, ân cần đẩy cửa thủy tinh ra cho hắn.
"Trì Tuấn!" Diệp Sơ Hiểu sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại được mà gọi hắn.
Trì Tuấn dừng chân một chút, chân đã bước vào đến cửa một nửa, lại thu lại, xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Ánh đèn màu sắc rực rỡ của quán bar, làm nền cho sắc mặt dị thường lạnh lùng của hắn. Diệp Sơ Hiểu bởi vậy mà có chút hoảng sợ, nhất là thấy hắn không nói lời nào, lại càng căng thẳng không biết mở miệng như thế nào.
Trì Tuấn nhìn biểu tình cứng ngắc của cô, không kiên nhẫn chau mày: "Cô tìm tôi rốt cuộc muốn nói gì?"
Diệp Sơ Hiểu hít một hơi thật sâu, cúi mình xuống, nghiêm trang nói: "Tôi muốn xin lỗi anh, hai năm trước tôi thấy anh bị thương nhưng lại không gọi bác sĩ, là tôi làm sai rồi."
Chắc là Trì Tuấn có chút bất ngờ trước hành động của cô, ngơ ngác nửa ngày mới mỉa mai: "Tôi chẳng qua là một thằng côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, đánh nhau với người khác rồi bị thương, chết cũng đáng, chết rồi chắc xã hội đỡ đi một tên phá hoại. Không phải cô nghĩ như vậy sao? Cô làm sai chỗ nào? Cần gì phải xin lỗi tôi?"
"Không phải." Diệp Sơ Hiểu theo bản năng phản bác, nhưng cô biết sự phủ nhận của cô thật yếu ớt.
Đúng vậy, cô lúc ấy chính là nghĩ như vậy, cho nên mới thấy chết mà không cứu.
Trì Tuấn lạnh lùng nhìn sắc mặt thoáng trắng bệch của cô, vẻ châm chọc trên khóe miệng càng thêm rõ ràng.
Hai người nhất thời đối mặt mà không nói gì, lúc này có vài người say khướt đang đỡ lẫn nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra cửa, không cẩn thận đụng vào Trì Tuấn.
Hắn không phòng bị, thân thể lảo đảo ngả phía trước, lại nhằm đúng hướng Diệp Sơ Hiểu.
Mắt thấy cô sắp ngã, hắn theo bản năng lấy tay đỡ lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm chặt vào trong ngực, hai người mới có thể ổn định được.
Hai người cao hơn kém nhau hơn nửa cái đầu, mặt Diệp Sơ Hiểu vừa đúng dán vào cổ của Trì Tuấn. Hơi thở ấm áp của cô thổi vào mặt vào cổ hắn. Hắn cả người chấn động, lập tức đẩy cô ra.
Trì Tuấn vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu nhìn về phía vài con ma men lúc nãy, mắt phun lửa, như là muốn lập tức đánh người.
Hiểu biết của Diệp Sơ Hiểu đối với hắn đơn giản chính là sự hiếu chiến, nghĩ rằng hắn bị người ta đụng vào không cam lòng, chạy nhanh tiến lên nói: "Anh đừng gây chuyện."
Một câu này, lại làm cho Trì Tuấn thẹn quá thành giận, hắn quay đầu hung hăng nhìn cô: "Theo ý của cô, tôi cái gì cũng sai, lại chuyên gây rắc rối, đúng không!?"
"Không phải như thế." Diệp Sơ Hiểu liên tục lắc đầu, "Tôi nghĩ rằng, anh hiện tại đang sống rất tốt, chú Trì lại mất rồi. Anh hãy thành thành thật thật làm việc đi, đừng giống như trước nữa."
"Trước kia tôi làm sao? Tôi giết người phóng hỏa, hay là bắt người cướp của?" Trì Tuấn bỗng nhiên như là bùng nổ, lớn tiếng quát cô, "Diệp Sơ Hiểu, cô cút xa tôi một chút! Đừng mẹ nó giả mù sa mưa mà vội tới xin lỗi tôi, cô lúc ấy căn bản chính là ước gì tôi chết quách đi rồi, tim của cô đúng là làm từ đá. Còn nữa, ngày hôm qua tôi cứu cô cũng không phải vì cô là Diệp Sơ Hiểu, mà vì đây là quán của tôi, tôi sẽ không để cho nhân viên của tôi bị khi dễ. Hiện tại cô và ông đây một chút xíu quan hệ cũng không có, cho dù cô có ở trước mặt tôi mà bị xe đâm chết, tôi cũng sẽ không thèm xen vào nữa."
Diệp Sơ Hiểu không biết vì sao hắn bỗng nhiên phẫn nộ như vậy, nhưng hiển nhiên là hắn vẫn hận mình đến cực điểm. Cô mấp máy môi, hoàn toàn không biết nói cái gì.
Trì Tuấn toàn thân tức giận, vừa rống vừa lấy từ trong túi ra tấm chi phiếu vứt vào người Diệp Sơ Hiểu: "Cô thiếu tiền phải không? Cho nên mới đến cái chỗ này làm thêm? Ba tôi lúc còn sống từng nói sẽ cho cô tiền học đại học, tuy rằng ông mất rồi, nhưng vẫn để lại không ít tiền, tôi là con ông, cũng phải giúp ông giữ chứ tín. Tiền này đưa cho cô, đủ cho cô dùng vài năm đấy! Nếu lại khiến cho tôi nhìn thấy cô xuất hiện ở những nơi lộn xộn như thế này, đừng trách tôi không khách khí!"
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt nửa ngày, thấy hắn một hơi nói xong, quay đầu không thèm nhìn cô nữa. Cô cúi đầu nhìn tấm chi phiếu trên đất, lúng ta lúng túng nói: "Tôi không thể cầm tiền của các người nữa!"
"Vậy cô liền lập tức cút đi cho tôi!"
Diệp Sơ Hiểu bị cơn tức giận của hắn làm run sợ, lảo đảo lùi về sau từng bước, khẽ cắn môi, thần sắc phức tạp nhìn nhìn hắn, thực sự chạy đi mà "Cút".
Cố thể là đầu óc có chút loạn, cô chạy rất nhanh, cũng không có chú ý đằng trước, khi đang muốn chạy xuống lối đi bộ, thì va vào một chiếc xe.
Cũng may xe đó đang đỗ xe, tốc độ rất chậm, chỉ là Diệp Sơ Hiểu vẫn bị đụng ngã xuống đất.
Trì Tuấn nhìn thấy cảnh tượng cô té ngã, thần sắc chấn động, tim rùng lên một cái, vạn lần không nghĩ tới hắn vừa mới nói một câu, lập tức liền linh nghiệm. Còn chưa kịp hối hận lời nói không suy nghĩ của mình, thì đã thấy tên tài xế nổi giận đùng đùng mở cửa xe bước ra, mắng vài câu thô tục đối với Diệp Sơ Hiểu đang đứng lên .
Diệp Sơ Hiểu lại như mắt điếc tai ngơ, chỉ tiếp tục chạy về phía trước. Có lẽ là không bị thương.
Tên tài xế đó còn không cam lòng, đi lên phía trước nhìn xuống đầu xe, lại hùng hùng hổ hổ chửi thề vài câu.
Trì Tuấn vốn là lửa giận công tâm, thấy thế lại một cơn giận không tên lại bùng lên.
Hắn ba bước cũng đi thành hai bước đi đến, không đợi tài xế trở lại xe, một cước đá lên đầu chiếc xe đó, cả giận nói: "Đụng vào người khác còn ngang ngược như vậy, muốn chết à!"
Tài xế đó có lẽ cũng không phải người lương thiện, nhìn thấy xe bị đá, quay lại muốn đánh Trì Tuấn. Cũng không ngờ Trì Tuấn nhẹ nhàng tránh được nắm đấm của hắn, lại nghiêng người đạp một cước, đá hắn văng.
Tài xế không cam lòng, còn muốn xông lên.
Lúc này từ quán bar đã chạy tới hai người: "Tuấn ca, làm sao vậy?"
Tài xế vừa thấy mới biết được hoá ra tên vô cùng nóng tính này là người của quán bar.
Kẻ ngốc cũng biết nói quán bar, đơn giản đều là đủ hạng người phức tạp, huống chi người này trẻ như vậy đã được người khác gọi là “ca”. Người nọ không muốn rước thêm phiền phức, chỉ đành nuốt xuống con tức, thầm chửi rủa đi về xe, quay đầu xe đi luôn.
Trì Tuấn khoát tay với hai người bên cạnh, ngữ khí phiền chán: "Không có việc gì!"
Lại giương mắt nhìn con đường dưới bóng đêm, Diệp Sơ Hiểu đã sớm chạy trốn không còn thấy bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.