Chương 22: Chương 12.1
Kim Tiểu Nhã
24/11/2015
Bắt đầu vào tháng 11, vì ảnh hưởng của luồng không khí lạnh mà nhiệt độ bị giảm mạnh, đột
nhiên cả nước bùng phát dịch X như cúm virus, tuy loại dịch này không
đến mức gây chết người nhưng tính lây lan cũng rất nguy hiểm, việc sốt
cao không hạ cũng đây nhiều tác dụng phụ với cơ thể, nhất là loại thuốc
để chữa bệnh này chưa có, cho nên khi có người bị nhiễm cũng chỉ có thể
đưa vào phòng cách ly để quan sát, phòng ngừa nguyên nhân gây bệnh, khi
nào qua thời kỳ "nguy hiểm" mới được ra ngoài.
"Tiểu Ngải, cậu và Mạnh Đa đi phỏng vấn à?"
Nhìn Mạc Thanh Ngải và Mạnh Đa đi tới cửa, Hàn Tiếu đuổi theo hỏi.
"Đúng vậy. Sao thế?" Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, bình thường người này không quan tâm cô như vậy.
"Cậu không biết gần đây đang bùng phát dịch X sao..., đừng mặc phong phanh như vậy, tốt nhất là cậu nên mặc thêm một cái áo khoác, sau đó đeo khẩu trang vào."
"Thôi khỏi, thân thế tớ tốt như vậy, bình thường cũng không cảm vặt, sao có thể dễ bị nhiễm bệnh như vậy." Mạc Thanh Ngải lắc đầu.
"Không, chị Ngải, tôi thấy chị Hàn nói rất đúng, chúng ta ra ngoài phỏng vấn, tiếp xúc với nhiều người như vậy rất phức tạp, hay là chị đến chỗ tổng biên lấy khẩu trang, hình như tổng biên có rất nhiều cái để dự phòng." Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải cũng biết là không ổn.
Mạc Thanh Ngải sờ trán, bất đắc dĩ nói: "Ra ngoài phỏng vấn mà đeo khẩu trang thì còn ra gì nữa, mọi người yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đây."
Mạc Thanh Ngải bướng bỉnh như vậy không phải lần đầu Hàn Tiếu gặp, còn định nói thêm thì Mạnh Đa ngăn cản: "Chị Hàn, thôi vậy, nếu chị ấy lạnh thì tôi sẽ cho chị ấy mượn áo khoác của mình."
"Vậy cũng được, Mạnh Đa, chăm sóc cô ấy cho tốt, thân thể cô ấy không tốt như vậy đâu."
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ rồi đi ra ngoài cùng Mạnh Đa, vừa đi vừa khoe: "Tôi không tin tôi sẽ mắc bệnh." d.dal..q/đôn
Đắc chí... Mạnh Đa rùng mình một cái.
Đi ra bên ngoài, Mạc Thanh Ngải phát hiện gió... Đúng là không phải lạnh bình thường, cô hơi co người lại nhưng không tránh được ánh mắt của Mạnh Đa: "Chị Ngải, lạnh không?"
"Hả? Không hẳn... Ha ha." Vịt chết còn cứng mỏ là câu để hình dung bộ dạng lúc này của Mạc Thanh Ngải, cô tuyệt đối sẽ không nhận mình sai.
"Hắt xì..."
Mạc Thanh Ngải hắt xì một tiếng thật lớn, xoa xoa mũi, đầu có cảm giác choáng váng, đáng chết, không phải là nói phét quá mức rồi đi, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người phỏng vấn, Mạc Thanh Ngải có chút xấu hổ cười lên: "Yên tâm yên tâm, tôi không sao, thật đấy."
Mạnh Đa đi lên phía trước, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Chị Ngải, thật sự không có việc gì? Hay là lúc ra ngoài bị cảm lạnh, tôi thấy mặt chị đỏ ửng, phát sốt sao?"
"Hừ! Không có việc gì, không có việc gì. Đã phỏng vấn xong rồi, tôi cũng không giống có chuyện."
Cô quay đầu, tiếp tục trò chuyện cùng người phỏng vấn, qua vài câu, việc phỏng vấn cũng chính thức kết thúc, hai bên đều lịch sự tạm biệt, Mạc Thanh Ngải đi theo Mạnh Đa đến đại sảnh công ty.
"Chúng ta tạm biệt ở đây đi, đã hơn sáu giờ tối rồi, không cần quay lại tòa soạn, tối nay cậu gửi ảnh đến email của tôi, tôi sửa lại bản thảo là được."
Gõ gõ đầu, Mạc Thanh Ngải thấy đầu như căng ra, có chút lo lắng.
"Chị Ngải, tôi thấy chị không được khỏe, để tôi đưa chị về nhà."
"Ngàn vạn lần không được." Mạc Thanh Ngải nhớ tới thái độ lúc trước của Mạnh Đa, cô nên ít tiếp xúc với cậu ta thì hơn, nếu không thì sẽ rất khó xử.
Thấy thái độ của Mạc Thanh Ngải vô cùng cương quyết, Mạnh Đa cũng biết nên thôi, dù sao cũng không cần gấp, nếu nóng vội sẽ càng bị chán ghét.
"Vậy được rồi, chị về thì gọi điện cho tôi để tôi yên tâm."
"Được, đi thôi."
Nhìn bóng lưng của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cảm thán, Mạnh Đa đúng là người đàn ông rất tốt, người đàn ông thuộc chòm sao Song Tử ấm áp như ánh mặt trời, mỗi một cử chỉ quan tâm đều khiến cô cảm động, haiz... Ai bảo cô bị ngược quen rồi, chỉ biết có người đàn ông nham hiểm.
Lắc đầu, bước được hai bước lại cảm thấy chóng mặt phải dừng lại, Mạc Thanh Ngải cắn môi tự nói mình phải cố gắng, phải cố gắng về nhà, có thể nào cũng phải ngã ở nhà.
Ra khỏi cổng công ty, gió lạnh thấu xương, khiến cho Mạc Thanh Ngải vốn không thoải mái càng thêm cảm giác buồn nôn, cô sờ trán, tệ nhất là cô luôn không phân biệt nổi mình sốt hay không sốt.
Cô lui vào một góc rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, Mạc Thanh Ngải nghĩ là gọi điện cho Nhan Hàn Thành để anh đến đón cô, bây giờ hai chân cô đều đau nhức, nhưng sau một lúc cô mới nhớ ra Nhan Hàn Thành đến thành phố khác để gặp họa sĩ trẻ rồi, không có nhà!
Sao lại có lúc xui xẻo như vậy, thôi, cô vẫn nên dựa vào chính mình, đi tới bệnh viện gần đây là được, cô đứng dậy, chỉ thấy đỉnh đầu mình có rất nhiều sao, lập tức mất đi ý thức. . .
Một âm thanh nhỏ đánh thức Mạc Thanh Ngải đang trên giường bệnh, cô mở mắt ra, lại là trần nhà, chai truyền nước, tuy nhiên vẫn là cảm giác đau đầu, toàn thân không có chút sức nào, nhưng ít nhất Mạc Thanh Ngải biết mình đang có chuyện gì, đang ở đâu.
Nghiêng đầu, sau đó thấy bên cạnh giường bệnh là bảy, tám bác sĩ.
Ặc... Muốn hù chết người sao, Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, không cần phải tới bảy, tám bác sĩ khám bệnh cho cô chứ.
Cổ họng đau đớn, cố gắng ra tiếng: "Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu không..."
Đúng là giọng nói của Mạc Thanh Ngải không thu hút sự chú ý của bác sĩ.
"Bệnh của cô ấy giống với triệu chứng của dịch X, đột nhiên sốt cao, cổ hỏng sưng đỏ."
"Đúng là cô ấy sốt cao không giảm, bây giờ mới hạ xuống một chút."
... ...... ...
"Tôi nói!" Mạc Thanh Ngải hơi cao giọng, cố gắng ra tiếng: "Có thể nghe tôi nói một chút được không."
Hở...
Toàn bộ bác sĩ đều quay đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, trong đó có một bác sĩ trẻ tuổi có vẻ nghiêm túc nói: "Cô ấy mắc dịch X nhưng khi nhìn có vẻ rất có tinh thần."
"Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cách ly cô ấy, kiểm tra lại mới được."
Cách ly?
Từ này khiến cho Mạc Thanh Ngải có cảm giác bất lực, cô thấy bọn họ nhìn mình như người lập dị, lại còn cách ly cô, cô thấy mình chỉ là phát sốt do bị cảm lạnh, không phải do bệnh gì gì đó.
"Việc này, tôi không phải bị..."
"Cô nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại kiểm tra thật kỹ cho cô."
"Tôi..."
"Đừng lo lắng, dù cho đúng là chúng tôi chuẩn đoán cũng không có gì to tát."
"Tôi..."
"Chúng tôi đi trước đây."
Bóng đèn vụt tắt, cửa thủy tinh đóng lại, Mạc Thanh Ngải ngây người trong màn đêm, vì việc xảy ra quá bất ngờ là cô có cảm giác vắng vẻ và sợ hãi, cô ghét cảm giác đen tối kia, làm cô cảm thấy trên thế giới chỉ có một mình cô, bây giờ còn bị cách ly, nếu cô bị mắc bệnh X, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?"
Mạc Thanh Ngải lạnh run người, cô trùm chăn kín đầu, bắt đầu nức nở.
"Tiểu Ngải, cậu và Mạnh Đa đi phỏng vấn à?"
Nhìn Mạc Thanh Ngải và Mạnh Đa đi tới cửa, Hàn Tiếu đuổi theo hỏi.
"Đúng vậy. Sao thế?" Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, bình thường người này không quan tâm cô như vậy.
"Cậu không biết gần đây đang bùng phát dịch X sao..., đừng mặc phong phanh như vậy, tốt nhất là cậu nên mặc thêm một cái áo khoác, sau đó đeo khẩu trang vào."
"Thôi khỏi, thân thế tớ tốt như vậy, bình thường cũng không cảm vặt, sao có thể dễ bị nhiễm bệnh như vậy." Mạc Thanh Ngải lắc đầu.
"Không, chị Ngải, tôi thấy chị Hàn nói rất đúng, chúng ta ra ngoài phỏng vấn, tiếp xúc với nhiều người như vậy rất phức tạp, hay là chị đến chỗ tổng biên lấy khẩu trang, hình như tổng biên có rất nhiều cái để dự phòng." Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải cũng biết là không ổn.
Mạc Thanh Ngải sờ trán, bất đắc dĩ nói: "Ra ngoài phỏng vấn mà đeo khẩu trang thì còn ra gì nữa, mọi người yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đây."
Mạc Thanh Ngải bướng bỉnh như vậy không phải lần đầu Hàn Tiếu gặp, còn định nói thêm thì Mạnh Đa ngăn cản: "Chị Hàn, thôi vậy, nếu chị ấy lạnh thì tôi sẽ cho chị ấy mượn áo khoác của mình."
"Vậy cũng được, Mạnh Đa, chăm sóc cô ấy cho tốt, thân thể cô ấy không tốt như vậy đâu."
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ rồi đi ra ngoài cùng Mạnh Đa, vừa đi vừa khoe: "Tôi không tin tôi sẽ mắc bệnh." d.dal..q/đôn
Đắc chí... Mạnh Đa rùng mình một cái.
Đi ra bên ngoài, Mạc Thanh Ngải phát hiện gió... Đúng là không phải lạnh bình thường, cô hơi co người lại nhưng không tránh được ánh mắt của Mạnh Đa: "Chị Ngải, lạnh không?"
"Hả? Không hẳn... Ha ha." Vịt chết còn cứng mỏ là câu để hình dung bộ dạng lúc này của Mạc Thanh Ngải, cô tuyệt đối sẽ không nhận mình sai.
"Hắt xì..."
Mạc Thanh Ngải hắt xì một tiếng thật lớn, xoa xoa mũi, đầu có cảm giác choáng váng, đáng chết, không phải là nói phét quá mức rồi đi, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người phỏng vấn, Mạc Thanh Ngải có chút xấu hổ cười lên: "Yên tâm yên tâm, tôi không sao, thật đấy."
Mạnh Đa đi lên phía trước, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Chị Ngải, thật sự không có việc gì? Hay là lúc ra ngoài bị cảm lạnh, tôi thấy mặt chị đỏ ửng, phát sốt sao?"
"Hừ! Không có việc gì, không có việc gì. Đã phỏng vấn xong rồi, tôi cũng không giống có chuyện."
Cô quay đầu, tiếp tục trò chuyện cùng người phỏng vấn, qua vài câu, việc phỏng vấn cũng chính thức kết thúc, hai bên đều lịch sự tạm biệt, Mạc Thanh Ngải đi theo Mạnh Đa đến đại sảnh công ty.
"Chúng ta tạm biệt ở đây đi, đã hơn sáu giờ tối rồi, không cần quay lại tòa soạn, tối nay cậu gửi ảnh đến email của tôi, tôi sửa lại bản thảo là được."
Gõ gõ đầu, Mạc Thanh Ngải thấy đầu như căng ra, có chút lo lắng.
"Chị Ngải, tôi thấy chị không được khỏe, để tôi đưa chị về nhà."
"Ngàn vạn lần không được." Mạc Thanh Ngải nhớ tới thái độ lúc trước của Mạnh Đa, cô nên ít tiếp xúc với cậu ta thì hơn, nếu không thì sẽ rất khó xử.
Thấy thái độ của Mạc Thanh Ngải vô cùng cương quyết, Mạnh Đa cũng biết nên thôi, dù sao cũng không cần gấp, nếu nóng vội sẽ càng bị chán ghét.
"Vậy được rồi, chị về thì gọi điện cho tôi để tôi yên tâm."
"Được, đi thôi."
Nhìn bóng lưng của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cảm thán, Mạnh Đa đúng là người đàn ông rất tốt, người đàn ông thuộc chòm sao Song Tử ấm áp như ánh mặt trời, mỗi một cử chỉ quan tâm đều khiến cô cảm động, haiz... Ai bảo cô bị ngược quen rồi, chỉ biết có người đàn ông nham hiểm.
Lắc đầu, bước được hai bước lại cảm thấy chóng mặt phải dừng lại, Mạc Thanh Ngải cắn môi tự nói mình phải cố gắng, phải cố gắng về nhà, có thể nào cũng phải ngã ở nhà.
Ra khỏi cổng công ty, gió lạnh thấu xương, khiến cho Mạc Thanh Ngải vốn không thoải mái càng thêm cảm giác buồn nôn, cô sờ trán, tệ nhất là cô luôn không phân biệt nổi mình sốt hay không sốt.
Cô lui vào một góc rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, Mạc Thanh Ngải nghĩ là gọi điện cho Nhan Hàn Thành để anh đến đón cô, bây giờ hai chân cô đều đau nhức, nhưng sau một lúc cô mới nhớ ra Nhan Hàn Thành đến thành phố khác để gặp họa sĩ trẻ rồi, không có nhà!
Sao lại có lúc xui xẻo như vậy, thôi, cô vẫn nên dựa vào chính mình, đi tới bệnh viện gần đây là được, cô đứng dậy, chỉ thấy đỉnh đầu mình có rất nhiều sao, lập tức mất đi ý thức. . .
Một âm thanh nhỏ đánh thức Mạc Thanh Ngải đang trên giường bệnh, cô mở mắt ra, lại là trần nhà, chai truyền nước, tuy nhiên vẫn là cảm giác đau đầu, toàn thân không có chút sức nào, nhưng ít nhất Mạc Thanh Ngải biết mình đang có chuyện gì, đang ở đâu.
Nghiêng đầu, sau đó thấy bên cạnh giường bệnh là bảy, tám bác sĩ.
Ặc... Muốn hù chết người sao, Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, không cần phải tới bảy, tám bác sĩ khám bệnh cho cô chứ.
Cổ họng đau đớn, cố gắng ra tiếng: "Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu không..."
Đúng là giọng nói của Mạc Thanh Ngải không thu hút sự chú ý của bác sĩ.
"Bệnh của cô ấy giống với triệu chứng của dịch X, đột nhiên sốt cao, cổ hỏng sưng đỏ."
"Đúng là cô ấy sốt cao không giảm, bây giờ mới hạ xuống một chút."
... ...... ...
"Tôi nói!" Mạc Thanh Ngải hơi cao giọng, cố gắng ra tiếng: "Có thể nghe tôi nói một chút được không."
Hở...
Toàn bộ bác sĩ đều quay đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, trong đó có một bác sĩ trẻ tuổi có vẻ nghiêm túc nói: "Cô ấy mắc dịch X nhưng khi nhìn có vẻ rất có tinh thần."
"Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cách ly cô ấy, kiểm tra lại mới được."
Cách ly?
Từ này khiến cho Mạc Thanh Ngải có cảm giác bất lực, cô thấy bọn họ nhìn mình như người lập dị, lại còn cách ly cô, cô thấy mình chỉ là phát sốt do bị cảm lạnh, không phải do bệnh gì gì đó.
"Việc này, tôi không phải bị..."
"Cô nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại kiểm tra thật kỹ cho cô."
"Tôi..."
"Đừng lo lắng, dù cho đúng là chúng tôi chuẩn đoán cũng không có gì to tát."
"Tôi..."
"Chúng tôi đi trước đây."
Bóng đèn vụt tắt, cửa thủy tinh đóng lại, Mạc Thanh Ngải ngây người trong màn đêm, vì việc xảy ra quá bất ngờ là cô có cảm giác vắng vẻ và sợ hãi, cô ghét cảm giác đen tối kia, làm cô cảm thấy trên thế giới chỉ có một mình cô, bây giờ còn bị cách ly, nếu cô bị mắc bệnh X, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?"
Mạc Thanh Ngải lạnh run người, cô trùm chăn kín đầu, bắt đầu nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.