Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 24

Kim Tiểu Nhã

26/11/2015

"Mạc Thanh Ngải, cậu thật đáng đời." Hàm Tiếu gặm quả táo, đứng cạnh bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải trêu đùa.

"Này, cậu đừng miệng chó không phun được ngà voi." Mạc Thanh Ngải liếc nhìn Hàn Tiếu: "Thiếu chút nữa là tớ đã bị cách ly đó, cậu không có chút đồng tình nào à?"

"OK... Nhưng thứ nhất, không phải tớ miệng chó không phun được ngà voi, tớ đã nhắc cậu mặc quần áo đeo khẩu trang. Thứ hai, cậu chỉ suýt nữa bị cách ly thôi, không phải cậu vẫn không có chuyện gì sao, vậy tớ đồng tình cái gì?"

Lúc này Mạnh Đa cũng đã rửa ảnh xong, chen vào trêu đùa: "Chị Ngải, lần này tôi cũng không giúp chị được..., ai bảo chị chống đối."

"Này này này, Mạnh Đa, ai là cấp trên của cậu hả? Bây giờ cậu đi theo Hàn Tiếu đúng không? Lá gan quá lớn rồi."

"Tôi không dám, tôi đầu hàng, tôi đi làm việc đây." Mạnh Đa nhún vai cười cười, trở lại chỗ ngồi của mình.

Hàn Tiếu vỗ vai Mạc Thanh Ngải: "Nhưng này, cậu mới nghỉ một ngày đã đi làm rồi, đã khỏe hẳn chưa?"

"Yên tâm, tớ sẽ sống thật tốt vì vẫn còn chưa muốn chết."

Hàn Tiếu cười thành tiếng, bỗng nhiên điện thoại trên bàn cô kêu lên, cuộc chiến bằng miệng kết thúc.

Ơ? Điện thoại di động...

Đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhớ tới điện thoại của mình nhưng tìm mãi cũng không thấy. À, đúng rồi!

"Mạnh Đa, buổi sáng ra ngoài phỏng vấn, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn tôi để điện thoại ở chỗ cậu đúng không?"

"Đúng vậy, chị không nói tôi cũng quên mất." Mạnh Đa lấy điện thoại di động trong túi ra, đứng dậy đưa cho Mạc Thanh Ngải.

Nhận điện thoại, kiểm tra hộp thư thoại, Mạc Thanh Ngải hỏi: "Cả ngày điện thoại không kêu lần nào sao?"

"Không, chị kiểm tra xem có cuộc gọi nào không."

"... Không có..., Cảm ơn nhé."



Mạc Thanh Ngải có chút nghi ngờ, cúi đầu xem lại hộp thư thoại, đôi mắt trong suốt của Mạnh Đa hiện lên vẻ phức tạp, không biết làm vậy đến cuối cùng có kết quả không. Anh nhếch miệng tự giễu, mình đã trở thành người hèn hạ rồi.

Lúc sắp về đến nhà, trong lòng Mạc Thanh Ngải luôn có cảm giác bất an, nhưng vì sao lại bất an thì chính cô không không rõ, chỉ biết là tâm trạng không yên.

Có lẽ là do ngày hôm qua, không hiểu sao mà Nhan Hàn Thành bắt đầu ho khan, xem ra thì không có chuyện gì lớn, nhưng từ nhỏ đến lớn Nhan Hàn Thành chưa từng phát sốt, ngay cả ho nhẹ cũng không có, hơn nữa sáng nay lúc anh đi tới phòng tranh, sắc mặt trắng bệch, chắc anh không sao đâu?

Không sao không sao, cô không bị mắc bệnh X, mà thân thể Nhan Hàn Thành khỏe như vậy, còn thường xuyên tập gym, ừ, chắc chắc anh lây cảm của cô thôi.

Mở cửa đi vào nhà, không gian vắng lặng, Nhan Hàn Thành vẫn chưa về.

Mạc Thanh Ngải quăng túi sách, ngồi trên ghế sofa, có nên gọi điện cho anh không? Cô lắc đầu, không được, nhất định anh sẽ nhân cơ hội đùa cợt cô và nói có phải cô không nghĩ đến anh thì không chịu được không. Dù sao mới có sáu giờ, nếu tám giờ anh không về cô sẽ gọi.

Được, cứ vậy đi!

Mạc Thanh Ngải ngâm nga một bài hát rồi đi vào nhà bếp, đừng nói cô là người vong ân bội nghĩa, vì để trả ơn anh, cô sẽ làm một bữa ăn thịnh soạn để đãi Nhan Hàn Thành.

Khung cảnh tao nhã, không khí lãng mạn, ngọn đèn nhảy nhót, hương vị tràn ngập... Đây là phòng cao cấp của nhà hàng Pháp, là thánh địa mà mọi cặp đôi khi hẹn hò đều ao ước được tới.

Nhưng giờ phút này, miệng nhỏ của Nguyễn Phỉ mím lại, hàm răng cắn chặt, đôi mắt xinh đẹp mở to tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Cận Diêm đang bình chân như vại ở trước mặt, bàn tay cầm ly rượu chỉ hận không thể bóp nát.

"Tôi nói này người đẹp, nếu em bóp nát ly thủy tinh ở đây cũng không hay lắm nhỉ?"

"Anh đã biết không hay thì nhanh chóng giải thích cho tôi, nếu không thì tôi không có tính nhẫn nại rồi..." Nguyễn Phỉ gằn từng tiếng, đè nén lửa giận trong lòng.

Vẻ mặt Cận Diêm cực kỳ vô tội, giống như không hiểu ý của Nguyễn Phỉ: "Giải thích? Tôi cũng muốn vậy, nhưng em muốn nghe tôi giải thích về chuyện gì?"

"Anh đừng giả bộ, vì sao mà tôi phải đến bộ phận thiết kế của tập đoàn Vân Khôn công tác ba tháng? Tại sao còn bị anh quản lí!!" Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, dieendaanleequuydonn Nguyễn Phỉ gào thét, kéo đến bao nhiêu ánh mắt nhìn vào.

"Bình tĩnh bình tĩnh." Vẻ mặt Cận Diêm đáng tiếc: "Em nói một đại mỹ nữ như em, tại nơi công cộng như vậy, không nên..."



"Con mẹ nó, rốt cuộc là anh dùng thủ đoạn gì?"

Nhìn Nguyễn Phỉ có mái tóc dài gợn sóng, vô cùng quyến rũ bị mình chọc giận đến mức mặt đỏ bừng, Cận Diêm vô cùng đắc ý... Anh đã nói là muốn chơi cùng cô gái này, anh sẽ từ từ chơi.

Một tay nắm cằm Nguyễn Phỉ, hỏi: "Không phải tôi trong mắt em là người ích kỷ bá đạo ngu xuẩn chỉ biết to mồm sao? Em nói, tôi như vậy sao có thể giở thủ đoạn."

"Anh..."

Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, Nguyễn Phỉ không phản bác được, bởi vì theo tình hình trước mặt thì cô vô cùng bất lợi, nhưng cô khẳng định tên này trả thù cô vì lần trước đã tát anh ta một cái.

Nếu không thì tại sao buổi sáng cô lại nhận được điện thoại của giám đốc tập đoàn Solane tận bên Pháp, cũng là một trong số ít những người biết được danh tính của cô, Y Sanh? Họ nói là có một người cấp cao thần bí nào đó của tập đoàn Vân Khôn tự mình gọi điện cho Y Sanh, nói gần đây bộ phận thiết kế của tập đoàn rất kém, nên cần một người thiết kế giỏi làm trưởng phòng, nhờ Y Sanh tặng cô cho Vân Khôn.

Nhưng may mà Y Sanh hiểu tính tình của cô, không dám quyết định một mình cũng không muốn đắc tội với Vân Khôn, nên đành phải đồng ý chuyển cô tới làm việc trong ba tháng.

Nhớ tới giọng nói mờ ám trêu đùa của Y Sanh trong điện thoại, Nguyễn Phỉ giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà danh tính thật, đúng là hại bạn!!

Người thần bí? Nguyễn Phỉ không cần nghĩ cũng biết là ai.

"Cận Diêm, kết thúc trò chơi đi, chơi đi chơi lại anh không thấy mệt sao? Bộ phận thiết kế kém? Buồn cười, người nào cũng biết tập đoàn Vân Khôn muốn nhà thiết kế như nào mà không có, thà nói thẳng ra tôi còn có chút hứng thú, tôi không muốn vòng vo nhiều với anh."

"Em không muốn vòng vo hả? Trò chơi đến đây là kết thúc?" Đột nhiên Cận Diêm cười ha hả, sau đó cặp mắt sáng như báo gấm khóa chặt Nguyễn Phỉ: "Dựa vào cái gì mà em nói kết thúc là phải kết thúc, tôi còn chơi chưa đã, nói đúng ra, trò chơi còn chưa bắt đầu."

Nguyễn Phỉ có chút đau đầu, đây là lần đầu tiên cô mắc sai lầm trong đời, mà còn là sai lầm nghiêm trọng. Có lẽ không phải cô không muốn dây dưa, mà là Cận Diêm đang tính kế để cô bắt đầu hoảng sợ, thậm chí lùi bước, một người đàn ông có tất cả như vậy, có tư cách kiêu ngạo, bá đạo, tùy ý sai khiến người khác mà cô lại không biết, di@en*dyan(lee^qu.donnn) đi kích thích anh ta, bây giờ mới chỉ bắt đầu, đến lượt cô bị vây trong đó.

"Sao vậy? Nguyễn Phỉ nhanh mồm nhanh miệng đã thất bại rồi sao? Như vậy trò chơi mất hết ý nghĩ, nhưng nếu cô nhận mình thua, tôi sẽ cân nhắc để trò chơi không bắt đầu trước khi kết thúc."

Hạ mắt suy nghĩ, Nguyễn Phỉ không nói một lời.

Sau một lúc lâu, đôi mắt đẹp nhíu lại, Nguyễn Phỉ cười rộ lên: "Không cần nữa."

Đúng vậy, không cần, Nguyễn Phỉ cô không phải chỉ ngồi không, ban đầu là cô khinh địch, nhưng cô không phải con mèo nhỏ mềm yếu, dù sao cũng không chạy thoát, nếu biết đối phương ngang tài ngang sức thì cô việc gì phải đau đầu, cứ thẳng thắn mà đối mặt, nếu đối phương mạnh hơn, dù sao cũng là đàn ông, nếu là đàn ông... Hừ, tự nhiên sẽ có nhược điểm của đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook