Chương 39: Chương 21.2
Kim Tiểu Nhã
30/12/2015
Cô từ từ tiến lên, giữ chặt một công nhân đang làm việc, ngơ ngác hỏi: "Anh à, nơi này đang làm gì vậy?"
"Nơi này đang xây một siêu thị đó."
Mạc Thanh Ngải thấy lý trí đều vỡ tan: "Siêu thị? Sao đột nhiên lại xây siêu thị, trước kia nơi này không phải là phòng tranh sao?"
"Đúng vậy, nhưng một tháng trước công ty quản lí đã tuyên bố phá bỏ và xây nên siêu thị, đã không còn là phòng tranh gì nữa rồi."
Đứng ngây người, mãi đến khi người công nhân đã rời đi không thấy bóng người, Mạc Thanh Ngải mới thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, cười khổ, đúng là anh nói được thì làm được.
Em biết không? "Đại Thành tiểu ái" là tên của chúng ta, từ giờ trở đi, không tồn tại nữa.
Cô biết Nhan Hàn Thành là người giỏi giữ trữ tín, nhưng lại không biết anh quyết đoán như vậy.
Là muốn chặt đứt toàn bộ nhớ nhung và đường lui sao? Hay đã quyết định rời xa cuộc đời cô?
Cô rời đi như người mất hồn, quay về tòa soạn.
Đúng như Mạc Thanh Ngải dự đoán, bàn làm việc vốn là của cô, tổ trưởng "star show" giờ đã bị người mới ngồi vào, cảm giác mất mát dâng trào mãnh liệt trong lòng, dù sao cũng là hai năm tâm huyết của cô, sao có thể nói bỏ là bỏ.
Trong ánh mắt thương tiếc của mọi người, Mạc Thanh Ngải đi vào phòng của tổng biên tập.
Đương nhiên là Kiều Thường Nhạc cũng không đoán được Mạc Thanh Ngải đột nhiên xuất hiện: "Tiểu Ngải..."
"Tổng biên, haha, em về là để nộp đơn từ chức, thật xấu hổ vì đã vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, thật sự rất xin lỗi."
Sau một lúc lâu Kiều Thường Nhạc mới hết kinh ngạc, chân thành nói: "Tiểu Ngải, đừng nói nữa, tính tình của em như thế nào chị rất hiểu, nếu không phải xảy ra chuyện em sẽ không như vậy, bây giờ... tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Cảm ơn tổng biên đã quan tâm, không có việc gì rồi. Chị... không cần cảm thấy áy náy."
Rất dễ nhận thấy là Mạc Thanh Ngải đang nói về chuyện trong văn phòng, nhưng cô cũng không thấy có gì kỳ lạ, đây là kỷ luật.
"Có đôi khi em quá khôn khéo cũng làm chị đau lòng đó, Tiểu Ngải, chị rất muốn giữ lại em, nhưng một vị trí không thể để trống lâu như vậy, cho nên chị chỉ có thể tìm người thay thế, công ty cũng có kỷ luật, không thể lại nhận em vào làm, nhưng về mặt này chị có rất nhiều bạn, có thể giới thiệu cho em, chị tin họ đều đồng ý tuyển dụng em."
"Không cần, tổng biên." Mạc Thanh Ngải lạc quan cười: "Tạm thời em chưa muốn làm việc, nếu cần em sẽ nhờ chị."
Vội vã tạm biệt tổng biên tập, lại bị Hàn Tiếu giữ lại lải nhải một lúc, cô cũng biết, một tháng trước Mạnh Đa đã từ chức, có lẽ là không dám đối mặt với cô.
Đi ra cổng tòa soạn, Mạc Thanh Ngải cười châm biếm, bây giờ, mới chính xác là hai bàn tay trắng.
Mở cửa, đi vào nhà Nguyễn Phỉ, thấy mùi rượu nồng nặc xộc tới.
Mạc Thanh Ngải nhíu mày, chạy vào phòng khách, thấy Nguyễn Phỉ đang nằm trên thảm lông ngỗng, lo lắng đỡ cô ấy dậy: "Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ. . . . . . Cậu có khỏe không."
Nguyễn Phỉ mở hai mắt mê muội, có vẻ đang say rượu, khó khăn lắm mới thấy rõ Mạc Thanh Ngải, miễn cưỡng cười cười: "Tiểu Ngải, cậu đã đến rồi à. . . . . ."
"Cậu làm sao vậy?" Mạc Thanh Ngải đỡ Nguyễn Phỉ đi vào giường ngủ, bưng tới một cốc nước: "Từ trước đến giờ cậu chưa từng uống sau như vậy, không vui sao?"
"Không vui? Không phải... Tớ rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ! Ha ha ha ha. . . . . Cậu biết không, tớ đã thoát khỏi tên Cận Diêm khốn kiếp kia, thoát khỏi hoàn toàn, từ nay về sau, hắn đi con đường sáng lạn của hắn, tớ đi đường tớ."
Vui vẻ là như thế này? Chẳng lẽ...
"Phỉ Phỉ, cậu yêu Cận Diêm rồi à?"
Nguyễn Phỉ bỗng chốc cười thật to: "Tớ yêu Cận Diêm? Quá buồn cười, sao tớ có thể yêu tên ngựa giống ấy, suốt ngày lấy chuyện chinh phục phụ nữ làm vui, nhìn phụ nữ phải đau khổ vì mình mà vui vẻ, sau đó lại vứt đi như vứt giày, tớ không yêu hắn ta, không yêu chút nào..."
Không? Vậy vì sao giọng nói lại nghẹn ngào?
Ánh mắt Mạc Thanh Ngải nóng bỏng, cô ôm Nguyễn Phỉ: "Cậu đừng như vậy, tớ đã phải chịu cú sốc không đứng dậy nổi, giờ cậu lại như vậy, tớ phải làm cái gì bây giờ."
"Không có việc gì , Tiểu Ngải, ngoan!" Nguyễn Phỉ ôm lại Mạc Thanh Ngải, làm nũng nói: "Không khóc không khóc, tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ sẽ không để cậu phải đau khổ, tớ không có việc gì, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, đối với Nguyễn Phỉ tớ không là gì cả."
Mạc Thanh Ngải biết, Nguyễn Phỉ chỉ đeo chiếc mặt nạ dày hơn cô, cái mặt nạ này trước mặt cô đã bong ra từng mảng, nhưng mà bây giờ, cáccô còn phải giấu diếm lẫn nhau sao?"
"Phỉ Phỉ, tớ đã không có Nhan Hàn Thành, tớ mất đi anh ấy, nhưng tớ không cần sự bảo vệ của cậu, trước mặt tớ, cậu không cần phải kiềm chế mình."
Thật lâu sau, Nguyễn Phỉ ôm Mạc Thanh Ngải nức nở: "Tớ vẫn nghĩ là tớ bị buộc phải vướng mắc với anh ta, về sau mới biết được, cá mắc câu , là vì cá yêu người đánh cá, tình nguyện dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy nụ cười của người đánh cá, tớ là con cá mắc câu bị bỏ lại."
Về cơ bản là đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra, Mạc Thanh Ngải chỉ có thể không nói gì, tình yêu tới cùng là cái gì mà có thể hành hạ bọn họ tới mức này, cô cho rằng mình mất đi Nhan Hàn Thành thì vẫn còn Nguyễn Phỉ hạnh phúc, bây giờ, toàn bộ đều trống rỗng rồi.
"Phỉ Phỉ..."
Vừa nói ra miệng, đột nhiên Mạc Thanh Ngải cảm thấy buồn nôn, cô chạy vào WC theo bản năng.
Nguyễn Phỉ hoảng sợ, nhảy xuống giường chạy vào WC, nhìn Mạc Thanh Ngải đang nôn vào bồn cầu, đi tới vô lưng cho cô: "Tiểu Ngải, cậu làm sao vậy?"
Mạc Thanh Ngải tái mặt quay đầu lại, cười cười: "Đừng lo lắng, chắc là ăn thức ăn hỏng, đột nhiên thấy buồn nôn thôi."
Nguyễn Phỉ lo lắng: "Tiểu Ngải, tháng trước dì cả (chu kỳ kinh nguyệt) tới lúc nào?"
Sắc mặt Mạc Thanh Ngải càng thêm khó coi, bởi vì. . . . . . Điều này nhắc cô một sự thật đã bị cô lãng quên, dì cả chưa tới.
Nhìn sắc mặt của Mạc Thanh Ngải, Nguyễn Phỉ không phân vân kéo Mạc Thanh Ngải tới bệnh viện, sau đó hai người ra khỏi bệnh viện rất nhanh, vẻ mặt cả hai đều cực kỳ khó coi.
Bởi vì bên tai các cô còn vang lên lời chẩn đoán của bác sĩ: "Mạc tiểu thư, chúc mừng cô, cô đã mang thai hơn một tháng rồi."
Đi trên con phố nhỏ, Nguyễn Phỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cậu định làm như thế nào."
"Không biết. . . . . ."
Tiếp đó Nguyễn Phỉ nói ra sự thật tàn khốc: "Là của ai?"
"... Thật sự tớ, cũng không rõ."
"Nơi này đang xây một siêu thị đó."
Mạc Thanh Ngải thấy lý trí đều vỡ tan: "Siêu thị? Sao đột nhiên lại xây siêu thị, trước kia nơi này không phải là phòng tranh sao?"
"Đúng vậy, nhưng một tháng trước công ty quản lí đã tuyên bố phá bỏ và xây nên siêu thị, đã không còn là phòng tranh gì nữa rồi."
Đứng ngây người, mãi đến khi người công nhân đã rời đi không thấy bóng người, Mạc Thanh Ngải mới thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, cười khổ, đúng là anh nói được thì làm được.
Em biết không? "Đại Thành tiểu ái" là tên của chúng ta, từ giờ trở đi, không tồn tại nữa.
Cô biết Nhan Hàn Thành là người giỏi giữ trữ tín, nhưng lại không biết anh quyết đoán như vậy.
Là muốn chặt đứt toàn bộ nhớ nhung và đường lui sao? Hay đã quyết định rời xa cuộc đời cô?
Cô rời đi như người mất hồn, quay về tòa soạn.
Đúng như Mạc Thanh Ngải dự đoán, bàn làm việc vốn là của cô, tổ trưởng "star show" giờ đã bị người mới ngồi vào, cảm giác mất mát dâng trào mãnh liệt trong lòng, dù sao cũng là hai năm tâm huyết của cô, sao có thể nói bỏ là bỏ.
Trong ánh mắt thương tiếc của mọi người, Mạc Thanh Ngải đi vào phòng của tổng biên tập.
Đương nhiên là Kiều Thường Nhạc cũng không đoán được Mạc Thanh Ngải đột nhiên xuất hiện: "Tiểu Ngải..."
"Tổng biên, haha, em về là để nộp đơn từ chức, thật xấu hổ vì đã vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy, thật sự rất xin lỗi."
Sau một lúc lâu Kiều Thường Nhạc mới hết kinh ngạc, chân thành nói: "Tiểu Ngải, đừng nói nữa, tính tình của em như thế nào chị rất hiểu, nếu không phải xảy ra chuyện em sẽ không như vậy, bây giờ... tâm trạng đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Cảm ơn tổng biên đã quan tâm, không có việc gì rồi. Chị... không cần cảm thấy áy náy."
Rất dễ nhận thấy là Mạc Thanh Ngải đang nói về chuyện trong văn phòng, nhưng cô cũng không thấy có gì kỳ lạ, đây là kỷ luật.
"Có đôi khi em quá khôn khéo cũng làm chị đau lòng đó, Tiểu Ngải, chị rất muốn giữ lại em, nhưng một vị trí không thể để trống lâu như vậy, cho nên chị chỉ có thể tìm người thay thế, công ty cũng có kỷ luật, không thể lại nhận em vào làm, nhưng về mặt này chị có rất nhiều bạn, có thể giới thiệu cho em, chị tin họ đều đồng ý tuyển dụng em."
"Không cần, tổng biên." Mạc Thanh Ngải lạc quan cười: "Tạm thời em chưa muốn làm việc, nếu cần em sẽ nhờ chị."
Vội vã tạm biệt tổng biên tập, lại bị Hàn Tiếu giữ lại lải nhải một lúc, cô cũng biết, một tháng trước Mạnh Đa đã từ chức, có lẽ là không dám đối mặt với cô.
Đi ra cổng tòa soạn, Mạc Thanh Ngải cười châm biếm, bây giờ, mới chính xác là hai bàn tay trắng.
Mở cửa, đi vào nhà Nguyễn Phỉ, thấy mùi rượu nồng nặc xộc tới.
Mạc Thanh Ngải nhíu mày, chạy vào phòng khách, thấy Nguyễn Phỉ đang nằm trên thảm lông ngỗng, lo lắng đỡ cô ấy dậy: "Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ. . . . . . Cậu có khỏe không."
Nguyễn Phỉ mở hai mắt mê muội, có vẻ đang say rượu, khó khăn lắm mới thấy rõ Mạc Thanh Ngải, miễn cưỡng cười cười: "Tiểu Ngải, cậu đã đến rồi à. . . . . ."
"Cậu làm sao vậy?" Mạc Thanh Ngải đỡ Nguyễn Phỉ đi vào giường ngủ, bưng tới một cốc nước: "Từ trước đến giờ cậu chưa từng uống sau như vậy, không vui sao?"
"Không vui? Không phải... Tớ rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ! Ha ha ha ha. . . . . Cậu biết không, tớ đã thoát khỏi tên Cận Diêm khốn kiếp kia, thoát khỏi hoàn toàn, từ nay về sau, hắn đi con đường sáng lạn của hắn, tớ đi đường tớ."
Vui vẻ là như thế này? Chẳng lẽ...
"Phỉ Phỉ, cậu yêu Cận Diêm rồi à?"
Nguyễn Phỉ bỗng chốc cười thật to: "Tớ yêu Cận Diêm? Quá buồn cười, sao tớ có thể yêu tên ngựa giống ấy, suốt ngày lấy chuyện chinh phục phụ nữ làm vui, nhìn phụ nữ phải đau khổ vì mình mà vui vẻ, sau đó lại vứt đi như vứt giày, tớ không yêu hắn ta, không yêu chút nào..."
Không? Vậy vì sao giọng nói lại nghẹn ngào?
Ánh mắt Mạc Thanh Ngải nóng bỏng, cô ôm Nguyễn Phỉ: "Cậu đừng như vậy, tớ đã phải chịu cú sốc không đứng dậy nổi, giờ cậu lại như vậy, tớ phải làm cái gì bây giờ."
"Không có việc gì , Tiểu Ngải, ngoan!" Nguyễn Phỉ ôm lại Mạc Thanh Ngải, làm nũng nói: "Không khóc không khóc, tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ sẽ không để cậu phải đau khổ, tớ không có việc gì, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, đối với Nguyễn Phỉ tớ không là gì cả."
Mạc Thanh Ngải biết, Nguyễn Phỉ chỉ đeo chiếc mặt nạ dày hơn cô, cái mặt nạ này trước mặt cô đã bong ra từng mảng, nhưng mà bây giờ, cáccô còn phải giấu diếm lẫn nhau sao?"
"Phỉ Phỉ, tớ đã không có Nhan Hàn Thành, tớ mất đi anh ấy, nhưng tớ không cần sự bảo vệ của cậu, trước mặt tớ, cậu không cần phải kiềm chế mình."
Thật lâu sau, Nguyễn Phỉ ôm Mạc Thanh Ngải nức nở: "Tớ vẫn nghĩ là tớ bị buộc phải vướng mắc với anh ta, về sau mới biết được, cá mắc câu , là vì cá yêu người đánh cá, tình nguyện dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy nụ cười của người đánh cá, tớ là con cá mắc câu bị bỏ lại."
Về cơ bản là đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra, Mạc Thanh Ngải chỉ có thể không nói gì, tình yêu tới cùng là cái gì mà có thể hành hạ bọn họ tới mức này, cô cho rằng mình mất đi Nhan Hàn Thành thì vẫn còn Nguyễn Phỉ hạnh phúc, bây giờ, toàn bộ đều trống rỗng rồi.
"Phỉ Phỉ..."
Vừa nói ra miệng, đột nhiên Mạc Thanh Ngải cảm thấy buồn nôn, cô chạy vào WC theo bản năng.
Nguyễn Phỉ hoảng sợ, nhảy xuống giường chạy vào WC, nhìn Mạc Thanh Ngải đang nôn vào bồn cầu, đi tới vô lưng cho cô: "Tiểu Ngải, cậu làm sao vậy?"
Mạc Thanh Ngải tái mặt quay đầu lại, cười cười: "Đừng lo lắng, chắc là ăn thức ăn hỏng, đột nhiên thấy buồn nôn thôi."
Nguyễn Phỉ lo lắng: "Tiểu Ngải, tháng trước dì cả (chu kỳ kinh nguyệt) tới lúc nào?"
Sắc mặt Mạc Thanh Ngải càng thêm khó coi, bởi vì. . . . . . Điều này nhắc cô một sự thật đã bị cô lãng quên, dì cả chưa tới.
Nhìn sắc mặt của Mạc Thanh Ngải, Nguyễn Phỉ không phân vân kéo Mạc Thanh Ngải tới bệnh viện, sau đó hai người ra khỏi bệnh viện rất nhanh, vẻ mặt cả hai đều cực kỳ khó coi.
Bởi vì bên tai các cô còn vang lên lời chẩn đoán của bác sĩ: "Mạc tiểu thư, chúc mừng cô, cô đã mang thai hơn một tháng rồi."
Đi trên con phố nhỏ, Nguyễn Phỉ nhẹ nhàng hỏi: "Cậu định làm như thế nào."
"Không biết. . . . . ."
Tiếp đó Nguyễn Phỉ nói ra sự thật tàn khốc: "Là của ai?"
"... Thật sự tớ, cũng không rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.