Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 2: Chương 2.1

Kim Tiểu Nhã

29/10/2015

Mạc Thanh Ngải đứng trước cửa hành lang triển lãm tranh mang tên "Đại Thành tiểu ái" (*), cô nhìn bức tranh này thật lâu cũng không nghĩ ra được có điểm gì kỳ quái, tóm lại, cảm thấy có phần không vừa mắt.

(*) Đây cũng là tên gốc của truyện, vì nam chính được gọi là Đại Thành nên có thể hiểu là “Tình yêu nhỏ của Đại Thành”

Nhìn lại tài liệu trong tay, cô biết là không tìm nhầm, cô muốn phỏng vấn Charles Yan chính là đến nơi này.

Nghe nói hành lang trưng bày những bức tranh cực kỳ tinh xảo này nổi tiếng chỉ sau một đêm, sau lưng nó có tập đoàn lớn chống đỡ, cho nên mới có thể dễ dàng tiến vào giới thượng lưu, hơn nữa nhanh chóng nổi danh như vậy chắc cũng là một họa sĩ có tài.

Nhưng mặc kệ thế nào, việc của cô chỉ là phỏng vấn Charles Yan suôn sẻ.

Đẩy cửa thủy tinh đi vào hành lang trưng bày tranh, ngọn đèn vàng lộng lẫy nối liền nhau làm cho đột nhiên Mạc Thanh Ngải có cảm giác mình đang ở trong cung điện nghệ thuật, cho dù cô không hiểu ý nghĩa sâu xa có nghệ thuật nhưng vẫn cảm giác được một chút không khí.

Nghe nói Charles Yan là một người đàn ông rất đẹp. Người đàn ông khi vẽ tranh đều có khí chất rất tao nhã, dù cô không muốn nhắc tới người đáng ghét kia, nhưng cũng phải thừa nhận khi anh ta vẽ tranh...

Khoan đã!

Mạc Thanh Ngải dừng bước, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Đáng chết, nàng gõ mạnh lên đầu mình: "Mạc Thanh Ngải, có câu anh ta nói đúng, loài vật sinh ra cũng không đến mức như mày."

Tên kia... cũng là người yêu thích tranh điên cuồng, vì anh có năng khiếu hội họa trời cho nên mới được trao học bổng đi Ý du học.

Cô đã xem qua bộ dáng anh nghiêm túc ngồi trong phòng vẽ tranh, áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cộng thêm ánh mặt trời nhẹ nhàng, làm cho anh trở nên tao nhã mị hoặc, chỉ cần anh không thoát khỏi trạng thái đó, có lẽ cô đã cảm thấy anh thật hoàn mĩ, nhưng cái này cũng chỉ là "Có lẽ".

Dù sao cũng phải nói, cô chưa từng xem tranh của anh, chỉ cần cô đòi xem, anh nhất định sẽ nhỏ nhen nói cô không có tế bào nghệ thuật, chắc chắn sẽ không biết thưởng thức, cũng tuyệt đối không biết tranh anh vẽ có ý nghĩa gì.

Hừ! Ai thèm.

Lắc lắc đầu, Mạc Thanh Ngải tự nhắc nhở mình: "Nghĩ đi nơi nào rồi."

Dù sao cô không biết được vì sao cô nhìn hành lang triển lãm tranh này không vừa mắt, tất cả là vì có liên quan đến người kia, dường như mọi lông tơ trên người cô đều dựng đứng lên đầy cảnh giác.

"Xin hỏi... có ai không?" Mạc Thanh Ngải nhẹ giọng cẩn thận hỏi.



Sau đó, một cô gái mặc quần áo lịch sự đi ra từ bên trong, tươi cười rạng rỡ hỏi: "Xin chào, tôi là quản lí mảng quan hệ xã hội của hành lang triển lãm tranh, xin hỏi cô là Mạc Thanh Ngải tiểu thư của tạp chí Gossip sao?"

"Đúng, là tôi." Mạc Thanh Ngải mỉm cười trả lời.

"Mời đi bên này, Charles đã chờ ở phòng khách trên lầu rồi.

"Được, xin cảm ơn." Mạc Thanh Ngải hít một hơi thật sâu đi theo quản lí, cảm thấy hơi khó chịu, đây không phải là do lần đầu tiên ra mặt phỏng vấn nên có chút căng thẳng đi, không có khả năng, sao Mạc Thanh Ngải cô có thể sợ hãi.

"Mạc tiểu thư, nơi này chính là phòng khách, tôi đang có việc bận, nên xin lỗi vì đã không tiếp được cô."

"Vâng, đã làm phiền rồi."

Quản lí vừa đi, da gà Mạc Thanh Ngải nổi lên, đáng chết, một hành lang triển lãm tranh mà mở khí lạnh như thế làm gì, có tiền là làm gì cũng được sao.

Lại hít sâu, Mạc Thanh Ngải tiến đến gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi là Mạc Thanh Ngải đến từ tạp chí Gossip, tôi có thể vào không?"

Mở cửa, một mùi hương quen thuộc phả vào mặt, làm Mạc Thanh Ngải ngơ ngác chậm rãi đi vào...

Cửa kính sát đất trong suốt, lại nhìn qua giá vẽ tinh xảo, ghế sofa da màu vàng mềm mại... Nơi này nhìn qua không giống phòng tiếp khách mà giống không gian làm việc của một họa sĩ hơn, kết hợp giữa ý tưởng và phong cách của họa sĩ, trang trí cực đẹp làm hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mạc Thanh Ngải hướng về giá vẽ, nhìn đống vật liệu vẽ tranh đặt cạnh giá vẽ, mới hiểu hương thơm quen thuộc kia là hương của nhựa cây thiên nhiên trong dầu vẽ. Trước kia, cô thường ngửi thấy mùi này ở thư phòng mà trên người anh.

Có chút tò mò về bức vẽ trên giá, Mạc Thanh Ngải bước tới...

"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ."

Đột nhiên Mạc Thanh Ngải bị một người cao lớn ôm lấy ở sau lưng rồi bịt miệng, chỉ có thể hoảng sợ phát ra tiếng kêu.

Là ai?

Theo bản năng, Mạc Thanh Ngải liều mạng giãy dụa, thế giới này còn có luật không, giữa ban ngày ban mặt mà kẻ trộm có thể ngang nhiên xông vào hành lang triển lãm tranh? Dù sao cô cũng là người ngoài tới, không thể chết một cách khó hiểu được.

Mạc Thanh Ngải há mồm cắn lên tay đối phương, để đối phương bị đau tạm thời buông ra, nhân cơ hội đó Mạc Thanh Ngải bắn ra hàng loạt lời nói vô nghĩa: "Thật ra chết chỉ là bước ra cánh cửa này để tiến đến cánh cửa khác, không có gì đáng sợ, nhưng nếu tôi chết, anh không được cái gì mới đáng sợ. Anh buông tôi ra, muốn bao nhiêu tiền chúng ra có thể bàn bạc."

Yên lặng, yên lặng, vẫn lại là yên lặng...



Người sau lưng không lên tiếng, không thả cô ra, cũng không bịt miệng cô nữa, Mạc Thanh Ngải nuốt nước miếng, có lẽ tên cướp cần suy nghĩ thật kỹ, được rồi, dù sao cô cũng không vội.

".... Nếu không anh đi cướp của người trong hành lang triển lãm này đi, họ đều là người có thân phận, có địa vị, tôi chỉ là một công dân lao động nhỏ bé không có giá trị lời dụng." Sau một thời gian, Mạc Thanh Ngải vẫn lựa chọn khuyên bảo.

Ha ha, một tiếng cười khẽ khiến Mạc Thanh Ngải mở to mắt, suy nghĩ lẫn lộn, có cảm giác không hít thở được, tiếng cười mỉa này đối với cô quá quen thuộc, cô đã nghe trọn vẹn hai mươi năm, làm sao cô quên được, sao có thể quên.

"Mạc Thanh Ngải, tôi cho rằng chỉ số thông minh của cô sẽ tăng theo tuổi tác, đúng là tôi đã nghĩ quá ngây thơ, cô không chỉ ngu ngốc, mà còn sợ chết hơn cả ngày trước."

Giọng nói trầm thấp dễ nghe với hơi thở cực nóng vang lên sau gáy Mạc Thanh Ngải, cô tê dại như không đứng nổi, hình như tên đáng ghét này biết đó là chỗ nhạy cảm nhất của cô, nhưng...

Cọp không nổi giận liền xem cô như hello kitty, cô không những không phải hello kitty mà còn là con sư tử có móng sắc.

Mạc Thanh Ngải nổi giận thoát ra khỏi vòng tay người đàn ông, xoay người đẩy anh ta gào thét: "Nhan Hàn Thành, anh tránh xa ra cho tôi."

Nhìn về phía bóng dáng thon dài cao ngất trước mắt, Mạc Thanh Ngải chỉ biết là cơn giận của mình ngày càng tăng, toàn bộ giác quan đều trong trạng thái phun lửa, thì ra tối hôm đó không phải mộng, đó là một điềm báo...

Đúng vậy, anh ta chính là Nhan Hàn Thành, là người mà cô không muốn nhắc tới, là ác mộng của cô, là người gây ra mọi đau khổ của cô, anh... đã trở lại.

Đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhìn thẳng vào mắt Nhan Hàn Thành, đối mặt với hai tròng mắt sâu thẳm, đen như mực của anh, trong nháy mắt vẫn không nhúc nhích, há hốc mồm cứng lưỡi, căng thẳng trong lòng. Kia không phải Nhan Hàn Thành vẫn mang hơi thở tươi trẻ trong vườn trường bốn năm trước. Hiện tại anh đã thành người đàn ông mạnh mẽ, là người khiến tất cả phụ nữ muốn ngừng mà không được, là Nhan Hàn Thành mị hoặc mê người.

Khoanh tay, môi mỏng của Nhan Hàn Thành nhếch lên, cười mỉa: "Tôi có thể giải thích biểu hiện ngu ngốc này của cô là đang chào mừng tôi trở về không?"

Mạc Thanh Ngải cụp mắt, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh... Dù sao anh cũng chỉ là Nhan Hàn Thành mà thôi. Đúng vậy, anh trở lại thì sao, cũng không thể giết cô được, mà đây không phải ở tiểu khu mà cô vĩnh viễn không trốn thoát anh, muốn không cùng xuất hiện là việc vô cùng dễ dàng. Ừ, đúng.

Ngẩng đầu, Mạc Thanh Ngải bắt mình phải đổi thành bộ mặt tươi cười giả dối: "Đương nhiên là chào mừng rồi, không phải là quen biết nhau đã lâu sao? Tuy nhiên hôm nay tôi tới để làm việc, xin hỏi ngài Charles ở đâu?"

Bốn năm không thấy, dường như cô gái này đã bớt phóng túng và hiểu sự đời hơn, con ngươi đen thẳm của Nhan Hàn Thành dừng trên người Mạc Thanh Ngải, giống như muốn nhìn xuyên cô, khóe miệng khẽ nhếch.

Sau đó anh đi đến sofa rồi ngồi xuống, môi mỏng khinh thường nói: "Chính là tôi."

Nhan Hàn Thành cực kỳ hài lòng nhìn khóe miệng Mạc Thanh Ngải giật giật, sau đó ra vẻ vô tội hỏi: "Đúng là quá khéo, tôi không biết người tới phỏng vấn tôi lại là cô."

Nhớ tới thái độ của tổng biên, nói rằng việc đến đây không thể không có cô, Mạc Thanh Ngải nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình: "Đủ rồi, trước mặt tôi anh còn phải diễn kịch sao? Nhan Hàn Thành, anh cố tình để tổng biên bảo tôi đến đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook