Chương 4: Chương 3.1
Kim Tiểu Nhã
29/10/2015
Đi vào thang máy, nhấn nút, Mạc Thanh Ngải mệt mỏi dựa vào tường, thật đau đầu.
Nhớ tới khuôn mặt cười hề hề của tổng biên tập không trách cô câu nào khiến cô phải tiếp tục cố gắng đi phỏng vấn với khuôn mặt hòa ái... Cô rùng mình một cái, cuối cùng đã biết trên thế giới không chỉ có một mình Nhan Hàn Thành khẩu phật tâm xà, mà còn có nhiều loại khác. Chỉ là tổng biên tập là loại người có kiến thức phong phú, biết nhìn xa trông rộng, cho dù không có sự thông minh xảo quyệt bẩm sinh làm người ta dựng tóc gáy như Nhan Hàn Thành.
Hồi tiểu học Nhan Hàn Thành từng làm đại đội trưởng ba lần, sơ trung (Trung học cơ sở) là người đứng đầu đội quốc kì, cao trung (Trung học phổ thông) là bí thư đoàn kiêm trợ lý của hiệu trưởng, năm nhất đại học trở thành hội trưởng hội học sinh trẻ tuổi nhất... Trước mặt người khác, anh luôn khiêm tốn lễ độ, khéo hiểu lòng người, làm việc quyết đoán, cách làm tốt đẹp.
Hơn nữa anh còn gặp may mắn vì có ngoại hình tốt, từ nhỏ đến lớn, toàn bộ trường học, hàng xóm, bao gồm cả cha mẹ cô đều có sự thiên vị nào đó với Nhan Hàn Thành, mà cô sống trong vòng hào quang của Nhan Hàn Thành khiến toàn thân cô đều có khuyết điểm, câu đầu tiên cô nghe luôn là sao không được bằng một nửa của Nhan Hàn Thành.
Đúng vậy, cô không tốt bằng Nhan Hàn Thành, nhưng có ai biết sau lưng người ta tên kia có bộ mặt xấu xa như thế nào, chỉ cần đối mặt với cô, anh ta luôn bày bộ mặt xấu xa lạnh lùng, tạo thành mối quan hệ như nước với lửa, làm cô rơi vào tình cảnh trước sau đều có địch.
Một tiếng "leng keng" kêu lên, cửa thang máy mở ra khiến Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, vội vàng đi ra thang máy lấy chìa khóa mở cửa.
Đóng cửa đá giày xuống, Mạc Thanh Ngải nhắm mắt xoay cổ giãn gân cốt, xoay xoay vài vòng để thả lòng, đột nhiên Mạc Thanh Ngải ngừng lại, mở to mắt, hình như có gì không đúng, ở cửa lại có một đôi giày thể thao nam!!
Mạc Thanh Ngải xoay người chuẩn bị chạy đi, xong rồi, trong nhà có kẻ trộm.
Tay còn chưa chạm vào cửa, Mạc Thanh Ngải nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, bây giờ kẻ trộm đi ăn trộm còn lịch sự để giày ở ngoài cửa à?
Thật đau đầu! Mạc Thanh Ngải cẩn thận quay lại phòng khách, thò đầu vào nhìn, sợ sẽ có một người đàn ông có khuôn mặt hung dữ xuất hiện đòi tiền cô, cô còn đang ở tuổi xuân quý giá, không muốn kết thúc vào lúc này đâu.
"Tôi không biết cô ở nhà cũng có thói quen lén lút nhìn trộm, đây là thú vui của cô sao?"
Một tiếng cười nhẹ vang lên phía sau Mạc Thanh Ngải, cô sợ tới mức hét chói tai ngồi bệt xuống đất, sau khi quay đầu lại, Mạc Thanh Ngải thấy người đang khoanh tay trước mặt... Nhan Hàn Thành!
Mạc Thanh Ngải dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, chỉ vào mũi Nhan Hàn Thành, tay không ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo gầm lên: "Anh anh anh... sao anh lại ở trong này, ai đưa anh chìa khóa?"
Nhan Hàn Thành nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Mẹ cô."
"Mẹ tôi? Sao có thể... anh gặp mẹ tôi bao giờ hả?" Mạc Thanh Ngải càng hỏi càng thấp giọng, vì nhìn việc mẹ cô yêu quý Nhan Hàn Thành mà nói, đây là chuyện có khả năng xảy ra một trăm phần trăm.
"Hôm qua."
"Hôm qua?" Mạc Thanh Ngải kêu lên một tiếng khiếp sợ, tên ác độc này hôm qua trêu đùa cô không đủ, hiện tại lại tiếp tục tới, còn nhân tiện lợi dụng mẹ cô.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Mạc Thanh Ngải vang lên, một bên Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành đầy cảnh giác, một bên lấy điện thoại ra nhìn màn hình, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy chính là mẹ mình, toàn bộ tế bào trên cơ thể Mạc Thanh Ngải đều phát tín hiệu cảnh báo cấp ba.
Hít sâu một hơi, Mạc Thanh Ngải tức giận nhìn Nhan Hàn Thành: "Xin tránh ra một chút, anh cản tín hiệu rồi."
Mạc Thanh Ngải nhếch môi, hơi nghiêng người để Mạc Thanh Ngải nhanh chóng chạy qua người mình, nhìn cô chạy vào phòng ngủ.
Mạc Thanh Ngải chắc chắn bốn phía đều yên lặng mới vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói lập tức mềm mại: "Mẹ. . . . . ."
"Mạc Thanh Ngải!! Sao hôm qua con gặp Nhan Hàn Thành mà không gọi điện báo về cho mẹ, nếu không phải đứa nhỏ Đại Thành này có tâm, tối hôm qua về tiểu khu thăm chúng ta, con còn muốn giấu diếm chúng ta đến khi nào." Nói liên tục như pháo, giọng của Mạc mẹ khiến Mạc Thanh Ngải phải đưa điện thoại ra xa 3m, người ta nói núi cao còn có núi cao hơn, mẹ cô chính là một ngọn núi vĩ đại, đè ép cô đến mức không dám phản kháng.
"Chuyện này... Chuyện này không phải do con vội đi công tác mà quên sao? Con không định giấu mẹ mà." Mũi Mạc Thanh Ngải có chút chua xót, cuối cùng người nào mới là mẹ sinh ra cô, sao có thể để cô cảm giác như mình là đứa trẻ được nhặt về nuôi.
"Thôi, tạm thời mẹ không tính toán chuyện này với con, Đại Thành vừa từ Ý về, nói nhà cách chỗ làm việc quá xa, tạm thời không tìm thấy nhà để thuê, mẹ đã bảo nó đến chỗ con ở tạm một thời gian. Con phải chăm sóc nó thật tốt."
"Cái gì?" Mạc Thanh Ngải hét lên, hoàn toàn không nhớ rõ đây là mẹ mình: "Sao bọn con có thể ở chung một chỗ, nếu truyền ra ngoài con ở với người đàn ông lạ, sao con sống được, hơn nữa, làm sao mà biết tên Nhan Hàn Thành cầm thú này có ý đồ gây rối với con không đây!"
Sau khi hét xong, Mạc mẹ bên kia im lặng đến đáng sợ, Mạc Thanh Ngải mới nhớ ra mình đã mắc phải nhiều sai lầm,nhỏ giọng thăm dò: "Mẹ. . . . . ."
Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền đến rõ ràng, Mạc Thanh Ngải nghe thấy vô cùng sợ hãi: "Đàn ông lạ? Cầm thú? Mạc, Thanh, Ngải... Con ngứa da ngứa thịt phải không!! Con nghe rõ cho mẹ, con tốt nhất nên gặp sao băng mà cầu nguyện Nhan Hàn Thành có ý đồ gây rối với con, tốt nhất là con đừng dọa sao băng sợ hãi bỏ chạy vì sự thật tàn khốc của con. Tóm lại mẹ đã đồng ý để Đại Thành đến chỗ con ở, được cũng phải được, không được cũng phải được."
Đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, Mạc Thanh Ngải càng nghĩ càng không hiểu, sao mẹ cô lại không coi trọng cô như vậy, chẳng lẽ Nhan Hàn Thành là báu vật, cô là cọng cỏ? Haiz.. Cô phải chịu oan ức vì Nhan Hàn Thành đến lúc nào, vâng vâng dạ dạ nói: "Vâng ạ, con biết rồi, con cúp máy đây."
Sau một lúc lâu, Mạc mẹ nói: "Có rảnh thì về ăn cơm, ba con nhớ con rồi."
"Vâng..."
Cúp điện thoại, hít hít mũi, thôi, có câu nói này của mẹ cô cũng thấy thỏa mãn, ai bảo lòng cô luôn mềm yếu chứ.
"Khi nói chuyện với mẹ, cô luôn là con mèo nhỏ sao?" Một giọng nói mỉa mai vang lên ngoài cửa phòng.
Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy Nhan Hàn Thành đang nghiêng người dựa vào cửa, có vẻ lười biếng mê người. . . Khoan đã, Mạc Thanh Ngải, đầu mày bị nhúng nước sao, cố gắng loại bỏ ý nghĩ vớ vẩn, cô đi đến trước mặt Nhan Hàn Thành, vẻ mặt khó chịu nói: "Sao anh lại gạt mẹ tôi? Rõ ràng với năng lực bây giờ của anh, đừng nói là đi thuê phòng, muốn mua cả một căn nhà cũng không có gì khó, sao phải đến nhà tôi."
"Chuyện này đã quá rõ ràng, không phải sao?"
Từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt Nhan Hàn Thành ngày càng gần Mạc Thanh Ngải, gần đến mức Mạc Thanh Ngải có thể thấy được lông mi vừa dài vừa dầy của Nhan Hàn Thành, cô ngừng thở, cam chịu nói: "Được rồi, tôi đã hiểu."
Luôn là lý do ấy, chỉ cần bắt nạt được cô anh đều vui vẻ, đạo lý của anh luôn có một đống làm cô không nói lại được.
Con ngươi đen như mực của Nhan Hàn Thành hóa ánh mắt Mạc Thanh Ngải lại, khiến cô không tránh được, môi mỏng luôn nhếch tạo thành tiếng cười mê người: "Cô đã hiểu? Chỉ là không biết cô hiểu được những gì, Mạc Thanh Ngải cô có biết vì sao tôi chưa bao giờ nói rõ không? Bởi vì đàn gảy tai trâu, tôi không ngốc đến mức nói cho trâu nghe."
Nghe xong, Mạc Thanh Ngải kích động đẩy mạnh anh ra, thở phì phì nói: "Tôi cũng không thèm nghe, dù sao đối với anh mà nói tôi không phải là con lợn chỉ biết ăn ngủ sao, giờ đã thành con trâu ngốc rồi?"
Nhan Hàn Thành cười: "Đối với cô, tôi không phải cũng là người đàn ông lạ hoặc là cầm thú sao?"
"Chẳng lẽ không phải, lúc trước anh..." Bỗng nhiên im bặt, Mạc Thanh Ngải hoảng sợ phát hiện suýt nữa thì mình là nói ra, đó là chuyện duy nhất cô không dám nhắc tới, thậm chí cả Nguyễn Phỉ cũng không biết.
"Lúc trước làm sao?" Môi mỏng quyến rũ của Mạc Thanh Ngải khẽ mấp máy, giống như muốn dụ cô rơi vào bẫy: "Có cần tôi tới ôn lại không... Chứng minh ta không phải cầm thú, bởi vì tôi không phải người tình nguyện..."
"Đủ rồi!" Trái tim Mạc Thanh Ngải bị xé rách đầy đau đớn, rồi đột nhiên ký ức hiện lên làm cô đau khổ: "Đùa giỡn tôi như vậy rất vui sao? Nhìn bộ dáng chật vật của tôi làm anh rất thỏa mãn sao? Chuyện ngoài ý muốn kia chúng ta đã nói là không nhắc tới nữa, dù không có ý nghĩa gì với anh, dù đó chỉ là việc anh cao hứng trong khi rảnh rỗi tới nhàm chán..."
Nhớ tới khuôn mặt cười hề hề của tổng biên tập không trách cô câu nào khiến cô phải tiếp tục cố gắng đi phỏng vấn với khuôn mặt hòa ái... Cô rùng mình một cái, cuối cùng đã biết trên thế giới không chỉ có một mình Nhan Hàn Thành khẩu phật tâm xà, mà còn có nhiều loại khác. Chỉ là tổng biên tập là loại người có kiến thức phong phú, biết nhìn xa trông rộng, cho dù không có sự thông minh xảo quyệt bẩm sinh làm người ta dựng tóc gáy như Nhan Hàn Thành.
Hồi tiểu học Nhan Hàn Thành từng làm đại đội trưởng ba lần, sơ trung (Trung học cơ sở) là người đứng đầu đội quốc kì, cao trung (Trung học phổ thông) là bí thư đoàn kiêm trợ lý của hiệu trưởng, năm nhất đại học trở thành hội trưởng hội học sinh trẻ tuổi nhất... Trước mặt người khác, anh luôn khiêm tốn lễ độ, khéo hiểu lòng người, làm việc quyết đoán, cách làm tốt đẹp.
Hơn nữa anh còn gặp may mắn vì có ngoại hình tốt, từ nhỏ đến lớn, toàn bộ trường học, hàng xóm, bao gồm cả cha mẹ cô đều có sự thiên vị nào đó với Nhan Hàn Thành, mà cô sống trong vòng hào quang của Nhan Hàn Thành khiến toàn thân cô đều có khuyết điểm, câu đầu tiên cô nghe luôn là sao không được bằng một nửa của Nhan Hàn Thành.
Đúng vậy, cô không tốt bằng Nhan Hàn Thành, nhưng có ai biết sau lưng người ta tên kia có bộ mặt xấu xa như thế nào, chỉ cần đối mặt với cô, anh ta luôn bày bộ mặt xấu xa lạnh lùng, tạo thành mối quan hệ như nước với lửa, làm cô rơi vào tình cảnh trước sau đều có địch.
Một tiếng "leng keng" kêu lên, cửa thang máy mở ra khiến Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, vội vàng đi ra thang máy lấy chìa khóa mở cửa.
Đóng cửa đá giày xuống, Mạc Thanh Ngải nhắm mắt xoay cổ giãn gân cốt, xoay xoay vài vòng để thả lòng, đột nhiên Mạc Thanh Ngải ngừng lại, mở to mắt, hình như có gì không đúng, ở cửa lại có một đôi giày thể thao nam!!
Mạc Thanh Ngải xoay người chuẩn bị chạy đi, xong rồi, trong nhà có kẻ trộm.
Tay còn chưa chạm vào cửa, Mạc Thanh Ngải nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, bây giờ kẻ trộm đi ăn trộm còn lịch sự để giày ở ngoài cửa à?
Thật đau đầu! Mạc Thanh Ngải cẩn thận quay lại phòng khách, thò đầu vào nhìn, sợ sẽ có một người đàn ông có khuôn mặt hung dữ xuất hiện đòi tiền cô, cô còn đang ở tuổi xuân quý giá, không muốn kết thúc vào lúc này đâu.
"Tôi không biết cô ở nhà cũng có thói quen lén lút nhìn trộm, đây là thú vui của cô sao?"
Một tiếng cười nhẹ vang lên phía sau Mạc Thanh Ngải, cô sợ tới mức hét chói tai ngồi bệt xuống đất, sau khi quay đầu lại, Mạc Thanh Ngải thấy người đang khoanh tay trước mặt... Nhan Hàn Thành!
Mạc Thanh Ngải dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, chỉ vào mũi Nhan Hàn Thành, tay không ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo gầm lên: "Anh anh anh... sao anh lại ở trong này, ai đưa anh chìa khóa?"
Nhan Hàn Thành nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Mẹ cô."
"Mẹ tôi? Sao có thể... anh gặp mẹ tôi bao giờ hả?" Mạc Thanh Ngải càng hỏi càng thấp giọng, vì nhìn việc mẹ cô yêu quý Nhan Hàn Thành mà nói, đây là chuyện có khả năng xảy ra một trăm phần trăm.
"Hôm qua."
"Hôm qua?" Mạc Thanh Ngải kêu lên một tiếng khiếp sợ, tên ác độc này hôm qua trêu đùa cô không đủ, hiện tại lại tiếp tục tới, còn nhân tiện lợi dụng mẹ cô.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Mạc Thanh Ngải vang lên, một bên Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành đầy cảnh giác, một bên lấy điện thoại ra nhìn màn hình, không nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy chính là mẹ mình, toàn bộ tế bào trên cơ thể Mạc Thanh Ngải đều phát tín hiệu cảnh báo cấp ba.
Hít sâu một hơi, Mạc Thanh Ngải tức giận nhìn Nhan Hàn Thành: "Xin tránh ra một chút, anh cản tín hiệu rồi."
Mạc Thanh Ngải nhếch môi, hơi nghiêng người để Mạc Thanh Ngải nhanh chóng chạy qua người mình, nhìn cô chạy vào phòng ngủ.
Mạc Thanh Ngải chắc chắn bốn phía đều yên lặng mới vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói lập tức mềm mại: "Mẹ. . . . . ."
"Mạc Thanh Ngải!! Sao hôm qua con gặp Nhan Hàn Thành mà không gọi điện báo về cho mẹ, nếu không phải đứa nhỏ Đại Thành này có tâm, tối hôm qua về tiểu khu thăm chúng ta, con còn muốn giấu diếm chúng ta đến khi nào." Nói liên tục như pháo, giọng của Mạc mẹ khiến Mạc Thanh Ngải phải đưa điện thoại ra xa 3m, người ta nói núi cao còn có núi cao hơn, mẹ cô chính là một ngọn núi vĩ đại, đè ép cô đến mức không dám phản kháng.
"Chuyện này... Chuyện này không phải do con vội đi công tác mà quên sao? Con không định giấu mẹ mà." Mũi Mạc Thanh Ngải có chút chua xót, cuối cùng người nào mới là mẹ sinh ra cô, sao có thể để cô cảm giác như mình là đứa trẻ được nhặt về nuôi.
"Thôi, tạm thời mẹ không tính toán chuyện này với con, Đại Thành vừa từ Ý về, nói nhà cách chỗ làm việc quá xa, tạm thời không tìm thấy nhà để thuê, mẹ đã bảo nó đến chỗ con ở tạm một thời gian. Con phải chăm sóc nó thật tốt."
"Cái gì?" Mạc Thanh Ngải hét lên, hoàn toàn không nhớ rõ đây là mẹ mình: "Sao bọn con có thể ở chung một chỗ, nếu truyền ra ngoài con ở với người đàn ông lạ, sao con sống được, hơn nữa, làm sao mà biết tên Nhan Hàn Thành cầm thú này có ý đồ gây rối với con không đây!"
Sau khi hét xong, Mạc mẹ bên kia im lặng đến đáng sợ, Mạc Thanh Ngải mới nhớ ra mình đã mắc phải nhiều sai lầm,nhỏ giọng thăm dò: "Mẹ. . . . . ."
Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền đến rõ ràng, Mạc Thanh Ngải nghe thấy vô cùng sợ hãi: "Đàn ông lạ? Cầm thú? Mạc, Thanh, Ngải... Con ngứa da ngứa thịt phải không!! Con nghe rõ cho mẹ, con tốt nhất nên gặp sao băng mà cầu nguyện Nhan Hàn Thành có ý đồ gây rối với con, tốt nhất là con đừng dọa sao băng sợ hãi bỏ chạy vì sự thật tàn khốc của con. Tóm lại mẹ đã đồng ý để Đại Thành đến chỗ con ở, được cũng phải được, không được cũng phải được."
Đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, Mạc Thanh Ngải càng nghĩ càng không hiểu, sao mẹ cô lại không coi trọng cô như vậy, chẳng lẽ Nhan Hàn Thành là báu vật, cô là cọng cỏ? Haiz.. Cô phải chịu oan ức vì Nhan Hàn Thành đến lúc nào, vâng vâng dạ dạ nói: "Vâng ạ, con biết rồi, con cúp máy đây."
Sau một lúc lâu, Mạc mẹ nói: "Có rảnh thì về ăn cơm, ba con nhớ con rồi."
"Vâng..."
Cúp điện thoại, hít hít mũi, thôi, có câu nói này của mẹ cô cũng thấy thỏa mãn, ai bảo lòng cô luôn mềm yếu chứ.
"Khi nói chuyện với mẹ, cô luôn là con mèo nhỏ sao?" Một giọng nói mỉa mai vang lên ngoài cửa phòng.
Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy Nhan Hàn Thành đang nghiêng người dựa vào cửa, có vẻ lười biếng mê người. . . Khoan đã, Mạc Thanh Ngải, đầu mày bị nhúng nước sao, cố gắng loại bỏ ý nghĩ vớ vẩn, cô đi đến trước mặt Nhan Hàn Thành, vẻ mặt khó chịu nói: "Sao anh lại gạt mẹ tôi? Rõ ràng với năng lực bây giờ của anh, đừng nói là đi thuê phòng, muốn mua cả một căn nhà cũng không có gì khó, sao phải đến nhà tôi."
"Chuyện này đã quá rõ ràng, không phải sao?"
Từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt Nhan Hàn Thành ngày càng gần Mạc Thanh Ngải, gần đến mức Mạc Thanh Ngải có thể thấy được lông mi vừa dài vừa dầy của Nhan Hàn Thành, cô ngừng thở, cam chịu nói: "Được rồi, tôi đã hiểu."
Luôn là lý do ấy, chỉ cần bắt nạt được cô anh đều vui vẻ, đạo lý của anh luôn có một đống làm cô không nói lại được.
Con ngươi đen như mực của Nhan Hàn Thành hóa ánh mắt Mạc Thanh Ngải lại, khiến cô không tránh được, môi mỏng luôn nhếch tạo thành tiếng cười mê người: "Cô đã hiểu? Chỉ là không biết cô hiểu được những gì, Mạc Thanh Ngải cô có biết vì sao tôi chưa bao giờ nói rõ không? Bởi vì đàn gảy tai trâu, tôi không ngốc đến mức nói cho trâu nghe."
Nghe xong, Mạc Thanh Ngải kích động đẩy mạnh anh ra, thở phì phì nói: "Tôi cũng không thèm nghe, dù sao đối với anh mà nói tôi không phải là con lợn chỉ biết ăn ngủ sao, giờ đã thành con trâu ngốc rồi?"
Nhan Hàn Thành cười: "Đối với cô, tôi không phải cũng là người đàn ông lạ hoặc là cầm thú sao?"
"Chẳng lẽ không phải, lúc trước anh..." Bỗng nhiên im bặt, Mạc Thanh Ngải hoảng sợ phát hiện suýt nữa thì mình là nói ra, đó là chuyện duy nhất cô không dám nhắc tới, thậm chí cả Nguyễn Phỉ cũng không biết.
"Lúc trước làm sao?" Môi mỏng quyến rũ của Mạc Thanh Ngải khẽ mấp máy, giống như muốn dụ cô rơi vào bẫy: "Có cần tôi tới ôn lại không... Chứng minh ta không phải cầm thú, bởi vì tôi không phải người tình nguyện..."
"Đủ rồi!" Trái tim Mạc Thanh Ngải bị xé rách đầy đau đớn, rồi đột nhiên ký ức hiện lên làm cô đau khổ: "Đùa giỡn tôi như vậy rất vui sao? Nhìn bộ dáng chật vật của tôi làm anh rất thỏa mãn sao? Chuyện ngoài ý muốn kia chúng ta đã nói là không nhắc tới nữa, dù không có ý nghĩa gì với anh, dù đó chỉ là việc anh cao hứng trong khi rảnh rỗi tới nhàm chán..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.