Chương 2:
Độc Độc
26/04/2021
Thiếu niên bất an nhìn bọn họ, mặc dù cậu biết rằng ngoại hình của mình sẽ dẫn tới sự chú ý nồng nhiệt của người khác, nhưng từ trước tới giờ, có phản ứng như vậy còn là lần đầu tiên.
Căn nhà trọ nhỏ rơi vào sự trầm mặc quỷ dị. Đôi mắt xanh đậm của cậu thiếu niên như có linh tính mà nhìn qua nhìn lại vài lần, sau đó ánh mắt của cậu liền khóa chặt trên người một cô gái có ngoại hình thanh lệ, người đã bị ngoại hình của cậu dọa sợ đến động cũng không động, hóa ra cô ấy chính là "Tô Tô". Nhưng mà bề ngoài của cậu thật sự đáng sợ như vậy sao? Cư nhiên dọa cô ta thành như thế, giống như là nhìn thấy quỷ vậy. Lòng tự tôn nho nhỏ của cậu cũng bị đả kích rồi. "Xin chào." cậu treo lên một nụ cười quyến rũ chào cô, xán lạn đến làm cho cả căn nhà trọ cũng bị ảm đạm lu mờ trước nụ cười ấy.
Tô Túc thất thần xong, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô lộ ra khuôn mặt không biểu tình nhìn cậu ta một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Xin chào, mời cậu ngồi."
"Cảm ơn." Cậu trai khẽ mỉm cười.
"Không có gì." Tô Túc chỉnh lại tư thế ngồi, giữ nguyên nụ cười lịch sự rồi nói với cậu trai ngồi đối diện cô "Tôi gọi là Tô Túc, xin hỏi tên cậu là gì?"
"Karen Modi."
La Tử Sơ và Dương Gia khó khăn lắm mới tỉnh táo lại cũng chậm chạp đi qua, hai người trao đổi với nhau một ánh nhìn.
"Nhà cậu ở đâu?"
"...…Italy."
Italy.…..vé máy bay qua đó cô mua không nổi. "Có nhớ số điện thoại của gia đình không?" Gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, lần này cô chảy máu nhiều rồi.
Cậu trai cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lắc lắc……
"Vậy làm thế nào mới có thể liên lạc được với họ?"
Quả đầu vàng trước mắt cô lại cúi xuống thấp hơn.
Tô Túc nhướn mày, "Này…..."
"Xin lỗi." Chỉ có câu xin lỗi đáng thương hề hề, hoàn toàn không còn bộ dáng vui vẻ như lúc vừa mới tắm xong.
Tô Túc gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế sofa, im lặng một lát rồi mới dùng tiếng Trung nói với hai người bạn cùng phòng mình: “Đưa cậu ta cho cảnh sát thôi.”
La Tử Sơ và Dương Gia chợt thay đổi sắc mặt, Dương Gia kích động nói: "Tô Tô, sao cậu có thể làm như vậy!"
"Vậy chúng ta phải làm sao? Cậu ta nếu là ở Âu Mỹ thì đã là một người trưởng thành rồi, nếu bị chủ nhà hay là cha mẹ phát hiện ra chúng ta giấu một người như vậy ở trong nhà trọ, chúng ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch." Tô Túc nhìn về phía hai người rõ ràng là cần đi khám mắt lại kia "Thật không biết hai người nhìn điểm nào của cậu ta giống một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi." Cô còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "đứa trẻ".
La Tử Sơ, một trong hai đương sự mới ngượng ngùng gãi gãi đầu "Bởi vì tớ thấy cậu ấy thấp hơn tớ một chút, cho nên…..."
"...…cậu cao tới 1m78!" Tại sao đứa người mẫu nghiệp dư này lại luôn tưởng là chiều cao của nó thấp hơn một mét sáu chứ!
"Xin, xin lỗi." La Tử Sơ bị cô mắng sợ đến co rụt cổ vào một chút.
Tô Túc hít vào một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh lại: "Bây giờ không có ý kiến nào khác nữa đúng không?"
".…..Nhưng mà Tô Tô.....?" Dương Gia nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt của Tô Túc sáng lên một chút "Tớ biết cậu muốn nói gì…...là như vậy đấy." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Như vậy thì sao cậu lại…..." La Tử Sơ cũng hỏi.
"Cậu nghĩ mình đang đóng phim truyền hình sao." Tô Túc cười nhẹ.
Hai người cũng ngầm hiểu mà nhìn nhau một cái rồi thở dài bất lực. "Tùy cậu thôi."
"Rất tốt." Tô Túc rất hài lòng với câu trả lời của hai người, sau đó cô ho nhẹ một tiếng rồi quay sang Karen, người đang ngây thơ nhìn họ với nụ cười vô hại. "Chúng tôi đưa cậu đi tìm chú cảnh sát nhé……"
"Làm ơn đừng!" Cậu trai đột nhiên kích động cắt ngang lời cô nói, cậu xông về phía trước nắm lấy cánh tay của cô. Đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp, sáng rõ và trong veo cầu xin nhìn cô. "Làm ơn đừng gọi cảnh sát, chị làm ơn cho tôi ở tạm một thời gian ngắn thôi, không bao lâu đâu. Bọn họ sẽ đến tìm tôi mà. "
Tô Túc cứng người lại giống như bị hành động bất ngờ của cậu ta dọa sợ.
"Cầu xin chị, tôi thực sự không còn chỗ nào để đi cả. Làm ơn, cho tôi ở tạm nhé." Trong đôi mắt xinh đẹp của cậu ta đã đong đầy nước mắt lấp lánh.
Vừa đúng, cậu lại tình cờ nắm được điểm yếu ít người biết của Tô Túc. Cô gái này này không sợ trời không sợ đất, lại chỉ sợ nước mắt mà thôi. Là một người con gái mà lại có điểm yếu của một người con trai, thật sự là…..thất bại. "Cậu đừng có khóc mà." cô hoang mang luống cuống xoa loạn trên mặt cậu ta, tên xạo ke nào nói trẻ em nước ngoài đều rất tự lập bước ra đây nhanh. "Này, mấy cậu đừng có đứng ở một bên mặc kệ chứ!"
Người có thể giúp đỡ cô bây giờ lại đột nhiên như sinh ra hứng thú với cách bài trí trong nhà trọ, thờ ơ hờ hững hết nhìn trái lại nhìn phải, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Tô Túc.
"Làm ơn nha, được không?" Những giọt nước mắt kia giống như chỉ cần một giây nữa là sẽ rơi khỏi đôi mắt xanh trong veo của cậu, Tô Túc sợ hãi giơ tay hai tay lên đầu hàng "Tôi biết rồi, biết rồi, nếu hai người kia cũng đồng ý thì chúng tôi sẽ cho cậu ở tạm. "
"Được! Vậy quyết định như thế ha!" Hai người từ trước tới nay vẫn luôn phản ứng chậm chạp lại lần đầu tiên trả lời nhanh chóng như vậy.
"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn mọi người nhiều lắm!" Karen vui vẻ nói.
"Mấy người……" Những lời này như rít từ trong kẽ răng của Tô Túc ra.
"Tô Tô, cậu nghĩ mà xem, cậu ấy khổ sở cầu xin cậu như vậy, khẳng định là có nỗi khổ riêng mà, lẽ nào cậu thật sự muốn đuổi cậu ấy ra ngoài để cậu ấy lưu lạc đầu đường sao?"
Tô Túc cau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới đứng bật dậy nói "Mặc kệ mấy cậu, tớ không quản nữa!" rồi chạy về phòng riêng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
La Tử Sơ và Dương Gia vui vẻ cười trộm nhưng cũng lập tức vội vã dừng lại vì Tô Túc vừa hung hăng mở cửa phòng ra liếc bọn họ, cô hung dữ nói một câu: "Không cho cậu ta lại gần phòng tớ." sau đó lại dùng sức sập cửa lại.
Căn nhà trọ nhỏ rơi vào sự trầm mặc quỷ dị. Đôi mắt xanh đậm của cậu thiếu niên như có linh tính mà nhìn qua nhìn lại vài lần, sau đó ánh mắt của cậu liền khóa chặt trên người một cô gái có ngoại hình thanh lệ, người đã bị ngoại hình của cậu dọa sợ đến động cũng không động, hóa ra cô ấy chính là "Tô Tô". Nhưng mà bề ngoài của cậu thật sự đáng sợ như vậy sao? Cư nhiên dọa cô ta thành như thế, giống như là nhìn thấy quỷ vậy. Lòng tự tôn nho nhỏ của cậu cũng bị đả kích rồi. "Xin chào." cậu treo lên một nụ cười quyến rũ chào cô, xán lạn đến làm cho cả căn nhà trọ cũng bị ảm đạm lu mờ trước nụ cười ấy.
Tô Túc thất thần xong, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô lộ ra khuôn mặt không biểu tình nhìn cậu ta một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Xin chào, mời cậu ngồi."
"Cảm ơn." Cậu trai khẽ mỉm cười.
"Không có gì." Tô Túc chỉnh lại tư thế ngồi, giữ nguyên nụ cười lịch sự rồi nói với cậu trai ngồi đối diện cô "Tôi gọi là Tô Túc, xin hỏi tên cậu là gì?"
"Karen Modi."
La Tử Sơ và Dương Gia khó khăn lắm mới tỉnh táo lại cũng chậm chạp đi qua, hai người trao đổi với nhau một ánh nhìn.
"Nhà cậu ở đâu?"
"...…Italy."
Italy.…..vé máy bay qua đó cô mua không nổi. "Có nhớ số điện thoại của gia đình không?" Gọi một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, lần này cô chảy máu nhiều rồi.
Cậu trai cúi thấp đầu, nhẹ nhàng lắc lắc……
"Vậy làm thế nào mới có thể liên lạc được với họ?"
Quả đầu vàng trước mắt cô lại cúi xuống thấp hơn.
Tô Túc nhướn mày, "Này…..."
"Xin lỗi." Chỉ có câu xin lỗi đáng thương hề hề, hoàn toàn không còn bộ dáng vui vẻ như lúc vừa mới tắm xong.
Tô Túc gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế sofa, im lặng một lát rồi mới dùng tiếng Trung nói với hai người bạn cùng phòng mình: “Đưa cậu ta cho cảnh sát thôi.”
La Tử Sơ và Dương Gia chợt thay đổi sắc mặt, Dương Gia kích động nói: "Tô Tô, sao cậu có thể làm như vậy!"
"Vậy chúng ta phải làm sao? Cậu ta nếu là ở Âu Mỹ thì đã là một người trưởng thành rồi, nếu bị chủ nhà hay là cha mẹ phát hiện ra chúng ta giấu một người như vậy ở trong nhà trọ, chúng ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch." Tô Túc nhìn về phía hai người rõ ràng là cần đi khám mắt lại kia "Thật không biết hai người nhìn điểm nào của cậu ta giống một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi." Cô còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "đứa trẻ".
La Tử Sơ, một trong hai đương sự mới ngượng ngùng gãi gãi đầu "Bởi vì tớ thấy cậu ấy thấp hơn tớ một chút, cho nên…..."
"...…cậu cao tới 1m78!" Tại sao đứa người mẫu nghiệp dư này lại luôn tưởng là chiều cao của nó thấp hơn một mét sáu chứ!
"Xin, xin lỗi." La Tử Sơ bị cô mắng sợ đến co rụt cổ vào một chút.
Tô Túc hít vào một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh lại: "Bây giờ không có ý kiến nào khác nữa đúng không?"
".…..Nhưng mà Tô Tô.....?" Dương Gia nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt của Tô Túc sáng lên một chút "Tớ biết cậu muốn nói gì…...là như vậy đấy." Cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Như vậy thì sao cậu lại…..." La Tử Sơ cũng hỏi.
"Cậu nghĩ mình đang đóng phim truyền hình sao." Tô Túc cười nhẹ.
Hai người cũng ngầm hiểu mà nhìn nhau một cái rồi thở dài bất lực. "Tùy cậu thôi."
"Rất tốt." Tô Túc rất hài lòng với câu trả lời của hai người, sau đó cô ho nhẹ một tiếng rồi quay sang Karen, người đang ngây thơ nhìn họ với nụ cười vô hại. "Chúng tôi đưa cậu đi tìm chú cảnh sát nhé……"
"Làm ơn đừng!" Cậu trai đột nhiên kích động cắt ngang lời cô nói, cậu xông về phía trước nắm lấy cánh tay của cô. Đôi mắt màu xanh lục xinh đẹp, sáng rõ và trong veo cầu xin nhìn cô. "Làm ơn đừng gọi cảnh sát, chị làm ơn cho tôi ở tạm một thời gian ngắn thôi, không bao lâu đâu. Bọn họ sẽ đến tìm tôi mà. "
Tô Túc cứng người lại giống như bị hành động bất ngờ của cậu ta dọa sợ.
"Cầu xin chị, tôi thực sự không còn chỗ nào để đi cả. Làm ơn, cho tôi ở tạm nhé." Trong đôi mắt xinh đẹp của cậu ta đã đong đầy nước mắt lấp lánh.
Vừa đúng, cậu lại tình cờ nắm được điểm yếu ít người biết của Tô Túc. Cô gái này này không sợ trời không sợ đất, lại chỉ sợ nước mắt mà thôi. Là một người con gái mà lại có điểm yếu của một người con trai, thật sự là…..thất bại. "Cậu đừng có khóc mà." cô hoang mang luống cuống xoa loạn trên mặt cậu ta, tên xạo ke nào nói trẻ em nước ngoài đều rất tự lập bước ra đây nhanh. "Này, mấy cậu đừng có đứng ở một bên mặc kệ chứ!"
Người có thể giúp đỡ cô bây giờ lại đột nhiên như sinh ra hứng thú với cách bài trí trong nhà trọ, thờ ơ hờ hững hết nhìn trái lại nhìn phải, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Tô Túc.
"Làm ơn nha, được không?" Những giọt nước mắt kia giống như chỉ cần một giây nữa là sẽ rơi khỏi đôi mắt xanh trong veo của cậu, Tô Túc sợ hãi giơ tay hai tay lên đầu hàng "Tôi biết rồi, biết rồi, nếu hai người kia cũng đồng ý thì chúng tôi sẽ cho cậu ở tạm. "
"Được! Vậy quyết định như thế ha!" Hai người từ trước tới nay vẫn luôn phản ứng chậm chạp lại lần đầu tiên trả lời nhanh chóng như vậy.
"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn mọi người nhiều lắm!" Karen vui vẻ nói.
"Mấy người……" Những lời này như rít từ trong kẽ răng của Tô Túc ra.
"Tô Tô, cậu nghĩ mà xem, cậu ấy khổ sở cầu xin cậu như vậy, khẳng định là có nỗi khổ riêng mà, lẽ nào cậu thật sự muốn đuổi cậu ấy ra ngoài để cậu ấy lưu lạc đầu đường sao?"
Tô Túc cau mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới đứng bật dậy nói "Mặc kệ mấy cậu, tớ không quản nữa!" rồi chạy về phòng riêng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
La Tử Sơ và Dương Gia vui vẻ cười trộm nhưng cũng lập tức vội vã dừng lại vì Tô Túc vừa hung hăng mở cửa phòng ra liếc bọn họ, cô hung dữ nói một câu: "Không cho cậu ta lại gần phòng tớ." sau đó lại dùng sức sập cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.