Chương 2: Kết thúc hoặc không...
Nghĩa Viết Truyện
02/07/2024
…
“Haha, hôm nay có hàng ngon đại ca ơi!.”
…
“Đại ca cứ yên tâm, hàng này ngon cực gì!”
“Bọn em bây giờ mang đến cho đại ca đây! Đại ca đợi tí đi, bọn em gần đến thành phố B rồi, chỉ cần đi qua trạm thu phí nãy nữa thôi đại ca!”
…
Cô bé… vẫn đang mơ màng những gì đang xảy ra.
Hình như… mình bị mẹ đánh… cũng không phải lần đầu đâu mà ngọc hy… mà đây là đâu… chuyện gì đang xảy ra vậy.
Cô bé tỉnh dậy cùng với vết thương trên đầu, những giọt máu đỏ tươi vẫn chảy xuống liên tục, nhưng có vẻ nó đã ít đi.
Cô bé vừa tỉnh dậy cũng là lúc mà cô bé nghe được lời nói của bọn người kia.
Hình như.. họ là người mà mẹ mình đã đưa… Thật là cuộc đời trớ trêu nhỉ ngọc hy?
Cô bé đang nằm trên chiếc xe tải, trước mặt mình là một chiếc kình, có vẻ nó là một cái kính chống đạn, vì nhìn nó rất chắc chắn.
Cô bé cũng hiểu mình đang ở trong tình trạng gì, cũng biết lời nói mà họ nói là gì vì cô đã nghe quá nhiều rồi.
Nghe từ ông… nghe từ bạn… nghe từ người mình thương…
Mà… cô bé cũng biết rằng, một đứa bé 12 tuổi như mình, làm gì biết thương là gì? Họ cũng có biết đâu?
Cô bé vẫn cứ nằm yên trên chiếc xe tải, kèm theo sự rung lắc trên đường đi, những tiếng còi của chiếc xe.
Cô bé cũng nghe rằng mình gần đến trạm thu phí, cũng có nghĩa là gần đến thành phố B.
Nơi mà trái ngược lại với thành phố S này, không phải là thành phố giàu có, không phải nơi đặc biệt, là nơi nghèo nàn.
Hình như… cô nghĩ hơi nhiều rồi… dù gì qua ngày hôm nay, chưa chắc cô đã còn cơ hội nhìn đường xá nhiều màu xắc kia.
Bố mẹ ruồng bỏ, người thân không có, tình thương từ bé cũng không, tuổi thơ đau khổ, nó đã khiến cho cô bé hiện tại không còn nuối tiếc gì, cô bé vẫn dùng đôi mắt vô hồn nhìn vào chiếc kính kia.
Có vẻ như kết thúc rồi… Mà… ai quan tâm mình đâu, mất rồi thì thôi vậy.
…
“Đại ca êi, đệ đến trạm thu phí rồi đây, đại ca đi đến chỗ đó đi, đệ mang hàng đến.”
“HAHA Đúng là đệ của ta, cậu cứ yên tâm, nghe cậu gọi là ta đã đến nơi rồi”
Cô bé nghe đoạn giao tiếp thông qua điện thoại của họ, cũng không quan tâm, dù gì cô cũng còn gì đâu.
Thôi thì còn tí giá trị lợi dùng này cho người ta vậy, tinh thần cô nát rồi… thể xác nát luôn đi cho có đôi có lứa nhỉ NGỌC HY.
…
Chiếc xe dừng lại trước cổng một công trình cũ bỏ hoang, là một nhà cao tầng.
“Haha đồ đệ mang đến đâu rồi!.”
“Đây đây đại ca cứ yên tâm, con này hàng ngon cực”
Tên tài xế xe kia, kẻ mà luôn miệng gọi kẻ kia là đại ca, kéo lê cái vali xuống.
Không quan tâm cô bé có bị gì không, thật là ĐỘC ÁC.
…
“Đội trưởng, để ta lên, nhìn bọn kia ta hết chịu nổi rồi!”
“Đệ im, nhiệm vụ lần này của ta là phải bắt được đường dây buôn bán này, phải từ từ!”
“Ừ…”
Từ đằng xa kia có 2 người đứng trên toà nhà, nó là toà nhà đối diện với khu công trường, với màn đêm buông xuống, khiến cho họ khó bị nhận ra.
Họ có vẻ như là Cảnh Sát khu này.
Hình như họ đang làm nhiệm vụ.
…
Chiếc vali được kéo một cách mạnh bạo, kế tiếp là một phát ném ra trước mặt, tên đại ca kia nhìn thấy.
Mở chiếc vali ra.
“Ô!!! Hàng này ngon dữ mày, haha đêm nay ta bao chú, chú cứ thoải mái nhé!”
“Vâng đại ca, không có gì đâu mà”
Cô bé nhìn thấy hình như có tiếng động, a… chiếc vali mở ra rồi, cô mở mắt ra mà nhìn họ.
Họ cũng nhìn lại, rồi đóng vali lại.
“Con này mà đưa cho ngài ấy thì tốt, để giờ ta đi đưa ngay, đệ đi đến quán trước đi, tí ta ra.”
“Ok!”
2 Kẻ kia sau khi bàn xong chuyện, thì 2 kẻ tách ra, còn cô bé thì bây giờ đã bị kẻ gọi là đại ca kia kéo đi.
Kế tiếp là một lần ném lên xe nữa, vết thương của cô bé cũng từ đó mà lan rộng ra.
Khép lại rồi lại lan rộng, cô bé thật sự mệt mỏi rồi.
Tay chân thì bị trói lại, đến mồm cũng bị dán lại, cô thật sự không biết phải làm như nào nữa.
Cô muốn đi qua thế giới kia rồi… Mà đi cũng không xong, ở cũng không xong.
Nghĩ đến đó, những giọt nước mắt cô lại rơi tiếp.
Cô bé thật sự không muốn đi qua thế giới kia, cô muốn cười thoải mái, cô muốn được vui đùa, cô muốn được làm quen với nhiều bạn, cô muốn…
Cô bé muốn rất nhiều, nhưng có vẻ không được nữa rồi.
HIC… HI..C
Chiếc xe tiếp tục dừng lại, cô lại bị kéo ra lần nữa.
Lần này là kéo rất lâu rất lâu.
Kế tiếp là những âm nhạc xập xình được phát ra.
Hoá ra… Đây là quán bar mà bố hay nói với mẹ ư?
…
“Tạ Vĩ, ngày hôm nay đệ có một món hàng này ngon lắm, Huynh nhẹ nhẹ với mức nợ ta nhé?”
Kẻ được gọi là đại ca kia, đang dùng giọng điệu vỗ về đến kẻ được gọi là Tạ Vĩ, cô bé cũng không biết chuyện gì. Nhưng có vẻ như cô lại gần một lần nữa đưa đi rồi, mà chắc đây là lần cuối.
“Đâu đâu đưa ta xem!”
“Trời ơi! con hàng nay là cực phẩm đấy cu, ngươi cứ yên tâm, lần này ta sẽ bỏ qua khoản đó, ngươi cứ thoải mái đi”
Hắn mở chiếc vali ra, ánh mắt của hắn va với cô.
Từ đầu tiên mà cô nhìn thấy hắn, TỞM.
Lão già ngoài 50 là cái chắc rồi, râu ria xồm xìa, dơ bẩn là những gì cô biết, nhưng mà… cô còn làm được gì đâu.
…
“Bọn S*C V*T kia, M* bọn mày nằm xuống ngay, không B* mày cho mày xuống âm phủ!!!”
“Haha, hôm nay có hàng ngon đại ca ơi!.”
…
“Đại ca cứ yên tâm, hàng này ngon cực gì!”
“Bọn em bây giờ mang đến cho đại ca đây! Đại ca đợi tí đi, bọn em gần đến thành phố B rồi, chỉ cần đi qua trạm thu phí nãy nữa thôi đại ca!”
…
Cô bé… vẫn đang mơ màng những gì đang xảy ra.
Hình như… mình bị mẹ đánh… cũng không phải lần đầu đâu mà ngọc hy… mà đây là đâu… chuyện gì đang xảy ra vậy.
Cô bé tỉnh dậy cùng với vết thương trên đầu, những giọt máu đỏ tươi vẫn chảy xuống liên tục, nhưng có vẻ nó đã ít đi.
Cô bé vừa tỉnh dậy cũng là lúc mà cô bé nghe được lời nói của bọn người kia.
Hình như.. họ là người mà mẹ mình đã đưa… Thật là cuộc đời trớ trêu nhỉ ngọc hy?
Cô bé đang nằm trên chiếc xe tải, trước mặt mình là một chiếc kình, có vẻ nó là một cái kính chống đạn, vì nhìn nó rất chắc chắn.
Cô bé cũng hiểu mình đang ở trong tình trạng gì, cũng biết lời nói mà họ nói là gì vì cô đã nghe quá nhiều rồi.
Nghe từ ông… nghe từ bạn… nghe từ người mình thương…
Mà… cô bé cũng biết rằng, một đứa bé 12 tuổi như mình, làm gì biết thương là gì? Họ cũng có biết đâu?
Cô bé vẫn cứ nằm yên trên chiếc xe tải, kèm theo sự rung lắc trên đường đi, những tiếng còi của chiếc xe.
Cô bé cũng nghe rằng mình gần đến trạm thu phí, cũng có nghĩa là gần đến thành phố B.
Nơi mà trái ngược lại với thành phố S này, không phải là thành phố giàu có, không phải nơi đặc biệt, là nơi nghèo nàn.
Hình như… cô nghĩ hơi nhiều rồi… dù gì qua ngày hôm nay, chưa chắc cô đã còn cơ hội nhìn đường xá nhiều màu xắc kia.
Bố mẹ ruồng bỏ, người thân không có, tình thương từ bé cũng không, tuổi thơ đau khổ, nó đã khiến cho cô bé hiện tại không còn nuối tiếc gì, cô bé vẫn dùng đôi mắt vô hồn nhìn vào chiếc kính kia.
Có vẻ như kết thúc rồi… Mà… ai quan tâm mình đâu, mất rồi thì thôi vậy.
…
“Đại ca êi, đệ đến trạm thu phí rồi đây, đại ca đi đến chỗ đó đi, đệ mang hàng đến.”
“HAHA Đúng là đệ của ta, cậu cứ yên tâm, nghe cậu gọi là ta đã đến nơi rồi”
Cô bé nghe đoạn giao tiếp thông qua điện thoại của họ, cũng không quan tâm, dù gì cô cũng còn gì đâu.
Thôi thì còn tí giá trị lợi dùng này cho người ta vậy, tinh thần cô nát rồi… thể xác nát luôn đi cho có đôi có lứa nhỉ NGỌC HY.
…
Chiếc xe dừng lại trước cổng một công trình cũ bỏ hoang, là một nhà cao tầng.
“Haha đồ đệ mang đến đâu rồi!.”
“Đây đây đại ca cứ yên tâm, con này hàng ngon cực”
Tên tài xế xe kia, kẻ mà luôn miệng gọi kẻ kia là đại ca, kéo lê cái vali xuống.
Không quan tâm cô bé có bị gì không, thật là ĐỘC ÁC.
…
“Đội trưởng, để ta lên, nhìn bọn kia ta hết chịu nổi rồi!”
“Đệ im, nhiệm vụ lần này của ta là phải bắt được đường dây buôn bán này, phải từ từ!”
“Ừ…”
Từ đằng xa kia có 2 người đứng trên toà nhà, nó là toà nhà đối diện với khu công trường, với màn đêm buông xuống, khiến cho họ khó bị nhận ra.
Họ có vẻ như là Cảnh Sát khu này.
Hình như họ đang làm nhiệm vụ.
…
Chiếc vali được kéo một cách mạnh bạo, kế tiếp là một phát ném ra trước mặt, tên đại ca kia nhìn thấy.
Mở chiếc vali ra.
“Ô!!! Hàng này ngon dữ mày, haha đêm nay ta bao chú, chú cứ thoải mái nhé!”
“Vâng đại ca, không có gì đâu mà”
Cô bé nhìn thấy hình như có tiếng động, a… chiếc vali mở ra rồi, cô mở mắt ra mà nhìn họ.
Họ cũng nhìn lại, rồi đóng vali lại.
“Con này mà đưa cho ngài ấy thì tốt, để giờ ta đi đưa ngay, đệ đi đến quán trước đi, tí ta ra.”
“Ok!”
2 Kẻ kia sau khi bàn xong chuyện, thì 2 kẻ tách ra, còn cô bé thì bây giờ đã bị kẻ gọi là đại ca kia kéo đi.
Kế tiếp là một lần ném lên xe nữa, vết thương của cô bé cũng từ đó mà lan rộng ra.
Khép lại rồi lại lan rộng, cô bé thật sự mệt mỏi rồi.
Tay chân thì bị trói lại, đến mồm cũng bị dán lại, cô thật sự không biết phải làm như nào nữa.
Cô muốn đi qua thế giới kia rồi… Mà đi cũng không xong, ở cũng không xong.
Nghĩ đến đó, những giọt nước mắt cô lại rơi tiếp.
Cô bé thật sự không muốn đi qua thế giới kia, cô muốn cười thoải mái, cô muốn được vui đùa, cô muốn được làm quen với nhiều bạn, cô muốn…
Cô bé muốn rất nhiều, nhưng có vẻ không được nữa rồi.
HIC… HI..C
Chiếc xe tiếp tục dừng lại, cô lại bị kéo ra lần nữa.
Lần này là kéo rất lâu rất lâu.
Kế tiếp là những âm nhạc xập xình được phát ra.
Hoá ra… Đây là quán bar mà bố hay nói với mẹ ư?
…
“Tạ Vĩ, ngày hôm nay đệ có một món hàng này ngon lắm, Huynh nhẹ nhẹ với mức nợ ta nhé?”
Kẻ được gọi là đại ca kia, đang dùng giọng điệu vỗ về đến kẻ được gọi là Tạ Vĩ, cô bé cũng không biết chuyện gì. Nhưng có vẻ như cô lại gần một lần nữa đưa đi rồi, mà chắc đây là lần cuối.
“Đâu đâu đưa ta xem!”
“Trời ơi! con hàng nay là cực phẩm đấy cu, ngươi cứ yên tâm, lần này ta sẽ bỏ qua khoản đó, ngươi cứ thoải mái đi”
Hắn mở chiếc vali ra, ánh mắt của hắn va với cô.
Từ đầu tiên mà cô nhìn thấy hắn, TỞM.
Lão già ngoài 50 là cái chắc rồi, râu ria xồm xìa, dơ bẩn là những gì cô biết, nhưng mà… cô còn làm được gì đâu.
…
“Bọn S*C V*T kia, M* bọn mày nằm xuống ngay, không B* mày cho mày xuống âm phủ!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.