Chương 34: Ngày mới
Nghĩa Viết Truyện
19/07/2024
Trong giấc mơ ấy, cô nhớ lại nhưng cái đau khi ấy.
Anh vốn đang ôm cô, thấy được dưới thân có thứ gì đó ẩm ẩm.
Nhìn xuống thì thấy cô đang khóc.
Trên đầu anh hiện ra dấu chấm hỏi, không biết làm gì chỉ biết lau qua nó.
Nhưng sau khi lau đi, cô càng ôm chặt hơn.
Chắc… bởi vì nơi này là nơi ấm áp mà cô cảm nhận được tiếp theo trừ người nhà mới của mình.
…
Khi mặt trời xuất hiện, ánh sáng chiếu vào.
Cô dần mở mắt, xuất hiện trước mặt cô khi này là một cơ bắp 6 múi.
Cô giật mình, nhanh chóng ngồi bật dậy.
Nhưng cô vừa vung lực.
Thì cô đã bị giữ chặt, một ánh mắt loé ra từ bên kia.
Cô nhận thấy người đó là Bùi Lăng, nhận thấy mình không mặc đồ, trần truồng.
May thay có tấm chăn che lại cái cơ thể đó của cô.
“A… Anh là ai?” Cô nghĩ rằng qua thời gian lâu như vậy rồi, ít nhất cái tên này sẽ không nhớ cô.
Dù cô thích hắn, nhưng cô biết.
Kế bên anh đã có người rồi…
“Ô? mới qua một đêm mà quên rồi ư? NGỌC HY?”
“Ưm….”
Cô đứng hình, cô không biết nói gì nữa.
Rồi bỗng cô nghĩ ra một điều.
Cô nói.
“Vậy thì sao, anh dám cưỡng hi*p tôi!”
“Ai cưỡng ai? tôi có ghi âm lại đoạn hôm qua cô đòi tôi như nào đây!”
…
CÔ ĐỨNG HÌNH hẳn rồi, không biết nói gì nữa.
Cô nói tiếp.
“Vậy… giờ tôi đi nhé?”
“Đi? cô không lấy đồ mặc ư?”
Thêm một cú như tát thẳng vào mặt cô.
Cô ậm ờ rồi ngồi yên tại chỗ chùm trăng.
“… haizz tuỳ cô”
Sau đó anh đứng dậy, rồi đi vào phòng tắm.
Kế tiếp là những tiếng nước chảy, nghĩa là anh đang tắm.
Đồng thời khi dòng nước chảy có tiếng gõ cửa.
Cô quấn cái chăn lại quanh người.
Đi đến đó và mở cửa ra.
Người đó là quản gia của Bùi Gia.
Ông ấy mang một vẻ mặt già nua.
Có vẻ như đã lớn tuổi, ông mang đến cho cô một bộ đồ.
Lão ấy thấy mặt cô, trong lúc nhất thời bất ngờ rồi lại quay lại với vẻ mặt lúc đầu.
Cô không chú ý nữa mà nhanh chóng thay đồ, rất nhanh cô làm xong việc đó rồi đi ra ngoài.
Khi cô đi ra khỏi đây, cô nhận ra được thiết kế của khách sạn này chỉ có ở Bùi Gia mới làm.
Vậy thì cô đoán đấy là khách sạn của Bùi Gia và nó ở gần trung tâm thành phố, đi từ đây về trường cũng rất nhanh.
Không nghĩ nhiều cô nhanh chóng đi ra.
Khi cô đi ra ngoài.
Bùi Lăng cũng đi ra với mái tóc ướt sũng.
“Hừm? đi rồi ư?”
Hắn nhìn quanh phòng, không thấy cô nữa thì đi đến giường.
Nằm xuống.
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên.
Hắn bắt máy nghe.
Bên kia vang lên giọng của Văn Nham.
“Cô ấy về rồi người anh em, ra sân bay đón đi chứ không cô ấy lại dỗi cho thì lại đi dỗ.”
“Cô ấy… về rồi ư? tao đi đến đó ngay!”
Không lòng vòng, hắn ngồi bật dậy rồi, khoác lên người một cái áo khoác rồi đi ngay ra ngoài.
Cô về đến ký túc xá, nhận thấy trong căn phòng 4 người như này chỉ còn 3 cái giường là có đồ.
Nghĩa là cô gái hôm qua đã chuyển đi, điều đó cũng phải.
Cô vẫn đeo mắt kính như thường, giấu hết những vết chốm đỏ hôm qua, và giữ cho mình một biểu cảm như thường.
Như rằng hôm qua không có chuyện gì.
Nhìn vào trong căn phòng ấy, không có bóng người nào.
Đầu cô hiện ra dấu chấm hỏi?
Đang định nghĩ Thương Huỳnh và Như Linh ở đâu thì điện thoại vang lên.
Bên kia là giọng của Thương Huỳnh, cô nói rằng.
“Alo Cậu à, tớ đi chơi zới người yêu gòi.”
“Qua một đêm mà cậu thay đổi nhanh nhỉ?”
Cô nói lại, bên kia truyền qua tiếng cười giòn tan của Thương Huỳnh, rồi một tiếng ừm nhẹ và tạm biệt của cô.
…
Cô nhìn điện thoại cứng đờ, rồi tính gọi Như Linh thì đã có cuộc điện thoại đến, đó là Như Linh.
Cô thấy có điềm kỳ lạ, nên bắt máy lên và nói.
“Cậu đi chơi với người yêu à?”
“Sao cậu biết vậy?”
“…”
“Không có gì cậu đi đi”
“Ừmmmm”
Anh vốn đang ôm cô, thấy được dưới thân có thứ gì đó ẩm ẩm.
Nhìn xuống thì thấy cô đang khóc.
Trên đầu anh hiện ra dấu chấm hỏi, không biết làm gì chỉ biết lau qua nó.
Nhưng sau khi lau đi, cô càng ôm chặt hơn.
Chắc… bởi vì nơi này là nơi ấm áp mà cô cảm nhận được tiếp theo trừ người nhà mới của mình.
…
Khi mặt trời xuất hiện, ánh sáng chiếu vào.
Cô dần mở mắt, xuất hiện trước mặt cô khi này là một cơ bắp 6 múi.
Cô giật mình, nhanh chóng ngồi bật dậy.
Nhưng cô vừa vung lực.
Thì cô đã bị giữ chặt, một ánh mắt loé ra từ bên kia.
Cô nhận thấy người đó là Bùi Lăng, nhận thấy mình không mặc đồ, trần truồng.
May thay có tấm chăn che lại cái cơ thể đó của cô.
“A… Anh là ai?” Cô nghĩ rằng qua thời gian lâu như vậy rồi, ít nhất cái tên này sẽ không nhớ cô.
Dù cô thích hắn, nhưng cô biết.
Kế bên anh đã có người rồi…
“Ô? mới qua một đêm mà quên rồi ư? NGỌC HY?”
“Ưm….”
Cô đứng hình, cô không biết nói gì nữa.
Rồi bỗng cô nghĩ ra một điều.
Cô nói.
“Vậy thì sao, anh dám cưỡng hi*p tôi!”
“Ai cưỡng ai? tôi có ghi âm lại đoạn hôm qua cô đòi tôi như nào đây!”
…
CÔ ĐỨNG HÌNH hẳn rồi, không biết nói gì nữa.
Cô nói tiếp.
“Vậy… giờ tôi đi nhé?”
“Đi? cô không lấy đồ mặc ư?”
Thêm một cú như tát thẳng vào mặt cô.
Cô ậm ờ rồi ngồi yên tại chỗ chùm trăng.
“… haizz tuỳ cô”
Sau đó anh đứng dậy, rồi đi vào phòng tắm.
Kế tiếp là những tiếng nước chảy, nghĩa là anh đang tắm.
Đồng thời khi dòng nước chảy có tiếng gõ cửa.
Cô quấn cái chăn lại quanh người.
Đi đến đó và mở cửa ra.
Người đó là quản gia của Bùi Gia.
Ông ấy mang một vẻ mặt già nua.
Có vẻ như đã lớn tuổi, ông mang đến cho cô một bộ đồ.
Lão ấy thấy mặt cô, trong lúc nhất thời bất ngờ rồi lại quay lại với vẻ mặt lúc đầu.
Cô không chú ý nữa mà nhanh chóng thay đồ, rất nhanh cô làm xong việc đó rồi đi ra ngoài.
Khi cô đi ra khỏi đây, cô nhận ra được thiết kế của khách sạn này chỉ có ở Bùi Gia mới làm.
Vậy thì cô đoán đấy là khách sạn của Bùi Gia và nó ở gần trung tâm thành phố, đi từ đây về trường cũng rất nhanh.
Không nghĩ nhiều cô nhanh chóng đi ra.
Khi cô đi ra ngoài.
Bùi Lăng cũng đi ra với mái tóc ướt sũng.
“Hừm? đi rồi ư?”
Hắn nhìn quanh phòng, không thấy cô nữa thì đi đến giường.
Nằm xuống.
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên.
Hắn bắt máy nghe.
Bên kia vang lên giọng của Văn Nham.
“Cô ấy về rồi người anh em, ra sân bay đón đi chứ không cô ấy lại dỗi cho thì lại đi dỗ.”
“Cô ấy… về rồi ư? tao đi đến đó ngay!”
Không lòng vòng, hắn ngồi bật dậy rồi, khoác lên người một cái áo khoác rồi đi ngay ra ngoài.
Cô về đến ký túc xá, nhận thấy trong căn phòng 4 người như này chỉ còn 3 cái giường là có đồ.
Nghĩa là cô gái hôm qua đã chuyển đi, điều đó cũng phải.
Cô vẫn đeo mắt kính như thường, giấu hết những vết chốm đỏ hôm qua, và giữ cho mình một biểu cảm như thường.
Như rằng hôm qua không có chuyện gì.
Nhìn vào trong căn phòng ấy, không có bóng người nào.
Đầu cô hiện ra dấu chấm hỏi?
Đang định nghĩ Thương Huỳnh và Như Linh ở đâu thì điện thoại vang lên.
Bên kia là giọng của Thương Huỳnh, cô nói rằng.
“Alo Cậu à, tớ đi chơi zới người yêu gòi.”
“Qua một đêm mà cậu thay đổi nhanh nhỉ?”
Cô nói lại, bên kia truyền qua tiếng cười giòn tan của Thương Huỳnh, rồi một tiếng ừm nhẹ và tạm biệt của cô.
…
Cô nhìn điện thoại cứng đờ, rồi tính gọi Như Linh thì đã có cuộc điện thoại đến, đó là Như Linh.
Cô thấy có điềm kỳ lạ, nên bắt máy lên và nói.
“Cậu đi chơi với người yêu à?”
“Sao cậu biết vậy?”
“…”
“Không có gì cậu đi đi”
“Ừmmmm”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.