Chương 102
Luffy_zoro
11/11/2013
Mấy ngày hôm nay, không khí của
trường Lâm Quang đang sục sôi trong bầu không khí hào hứng và chờ đợi.
Sắp tới ngày Duy debut, điều mà không ai ngờ tới. Từ trước giờ, chỉ biết anh là người yêu âm nhạc nhưng không ngờ sẽ có một ngày anh trở thành
ca sĩ, quan trọng hơn là do chính Băng là người đứng ra giúp đỡ. Hai
người kết hợp lại: một người có tài năng và một người dùng tài năng đó
khéo léo. Chắc chắn lần này, sẽ mang lại không ít lợi nhuận cho tập đoàn AJ.
Đi đâu cũng nghe thấy tiếng xì xầm, bàn tán về chủ đề của Duy. Vừa hồi hộp chờ đợi ngày ra mắt của Duy và ban nhạc.
Từng tốp, từng tốp con gái trên tay cầm tấm poster của Duy mà bàn tán. Album lần này tên là “Wake up” lấy nội dung chủ đạo về thế giới bóng đêm – Vampire. Bài hát chính của album cũng là “Wake up”. Giai điệu rock sôi động, bắt tai đã nhanh chóng thống lĩnh các bảng xếp hạng trong và ngoài nước. Chưa kể đến music video của bài hát đang làm điên đảo giới trẻ không chỉ về nội dung mà con về hiệu ứng của nó. Quả không uổng công khi bỏ sức ra đầu tư nó như thế.
Tiếng bàn tán xôn xao cả một khoảng trời, đột ngột tiếng nói im bặt khi họ bắt gặp sự xuất hiện của người con gái đó. Tất cả như nín thở, ánh mắt không thể dứt khỏi hình dáng ấy. Người con gái trong video của Duy và người đang ở trước mặt có phải là một không?
Dù không phải trong bộ trang phục đó nhưng ánh mắt. Chính ánh mắt ấy. Trong veo nhưng nặng nề, ẩn sâu trong nó là cả bao tâm tư. Nhìn vào nó, không hiểu sao cũng khiến người đối diện như bị bao trùm lên bởi cảm giác gì đó cứ ám ảnh mãi toát ra từ ánh mắt của cô.
Cả bọn con gái chợt tỉnh khi nhận ra người con gái đó đi tới gần mình. Không phải là đứa con gái “osin” sao? Suốt hai tháng qua không thấy, giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt. Đúng là rất biết cách làm người khác bất ngờ.
Một thời gian không gặp, nó thay đổi hẳn ra. Không thể tìm chút gì gọi là yếu đuối từ người con gái đó. Khuôn mặt chín chắn hẳn ra, từng nét mặt một đều toát ra một cảm giác khác lạ. Lạnh lùng, khó gần làm sao…không thể bắt nạt nó như trước được. Hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến con người thay đổi như thế.
Không ai trong đám đó rõ và cũng không ai dám tìm hiểu. Nếu như không nhầm, đằng sau nó chính là anh em họ nhà Băng. Hết lần này tới lần khác thấy năm người bọn họ giúp đỡ con bé này. Dù nó chỉ là một đứa giúp việc nhưng khi đã có người chống lưng là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn AJ thì bọn họ cũng phải kiêng dè.
Dường như bị những tiếng xì xầm bàn tán đó làm phiền, Xuân hơi dừng lại và ngẩng đầu lên nhìn đám con gái phía trước.
Ánh mắt bình thản, không hề e ngại hay né tránh như trước, khóe miệng như ẩn như hiện nụ cười nhàn nhạt khó hiểu khiến những người đứng trước cô rơi vào sự lung túng thấy rõ.
Không gian trở nên nặng nề, khó tả. Hai bên đối diện nhau trong im lặng như đang chờ đợi người đối diện kia sẽ nói gì đó. Dường như không thể chịu đựng cảm giác bức bối thêm một chút nào nữa, một đứa con gái trong nhóm đã lên tiếng trước.
- Tại sao mày lại đi học? – giọng nói hống hách nhưng lại chứa đựng sự dè chừng.
- Là học sinh, không đi học thì đi đâu? – Xuân cười nhạt, trả lời.
- …. – con bé đó cảm thấy mình thật ngu ngốc trước lời nói của cô. Rõ ràng cả hai đều hiểu rõ ý nghĩa của câu hỏi mà nó đặt ra nhưng cô trả lời thế thì chẳng khác nào muốn làm nó bẽ mặt.
- Mày biết rõ ý của bọn tao không phải là thế mà? – một đứa con gái khác lên tiếng bênh vực cho bạn.
- Vậy thì sao chứ? Có ý nghĩa gì sao? – cô khẽ nhún vai.
- Mày đừng tưởng có anh em nhà Băng bảo vệ thì thích làm gì thì làm đấy. – đứa con gái kia tức giận đưa tay lên đẩy vai cô.
Cô hơi loạng choạng lùi về sau vì mất thăng bằng, khuôn mặt tối sầm lại bực bội. Ánh mắt trầm lạnh nhìn một lượt nhóm người con gái đó rồi chậm rãi lên tiếng.
- Tôi có họ chống lưng thì sao? Ghen phải không? Vậy các người làm được gì chứ? Gây sự sao? Là ai lên tiếng trước? Như thế không phải là “vừa ăn cướp, vừa la làng” à? – cô lạnh nhạt đáp. Hai tháng dạy cho cô cách mạnh mẽ. Lúc trước vì quá yếu đuối mà cô không thể bảo vệ mình cũng như bảo vệ những người mình yêu quý. Cô không cho phép mình yếu đuối thêm lần nào nữa.
- Mày…
- Nếu không thể làm gì được thì tại sao cứ phải cố để rồi chuốc vào mình điều mình không muốn. Chẳng lẽ, cuộc sống của các người tẻ nhạt tới mức phải đi làm những thứ ngớ ngẩn này để tìm thú vui sao? – cô tiếp tục, đôi mắt nhìn thẳng vào sự lung túng của cả đám con gái.
- Mày…
- Còn gì để nói sao? – cô trừng mắt hỏi.
- ……
- Tốt nhất là đừng động vào những thứ mình không thể. Cuối cùng, thiệt cũng chỉ là cho các người mà thôi. – cô hạ giọng lần cuối rồi quay người bỏ đi, không ngó ngàng gì tới đám người kia.
Lần này, quay trở lại, cô đã không còn là con người của ngày xưa. Sau những gì cô nhận được, nhún nhường quá nhiều chỉ gây thiệt cho mình. Đôi khi, cô phải đáp trả lại tất cả mọi thứ mà cô đã nhận. Có phải là cô đã quá ích kỉ rồi không? Cho dù là thế cô cũng chấp nhận. Cô không muốn một lần nữa đối diện với điều mà trước đây mình mắc phải. Đã đến lúc cô phải mạnh mẽ hơn rồi.
………
Tiếng hò hét, ồn ào ngoài sân khấu, mọi người chờ đợi từng giây từng phút một trôi qua cho chứ xuất hiện của ban nhạc Dreamtime.
Ầm…
Mọi người nín thở, chờ đợi sau màn khói là bóng hình của năm thành viên ban nhạc. Tông màu chủ đạo là đen làm nổi bật nét mạnh mẽ, bí ẩn của mỗi con người cũng như khắc họa được một phần tích cách của họ qua các bộ trang phục.
Âm nhạc vang lên, tiếng ghita bass ngân dài dạo đầu cho bài hát… mọi người nín thở, lắng nghe tất cả những gì mà họ có thể. Mắt cũng không khỏi rời hình ảnh của ban nhạc phía trên. Toàn sân khấu bây giờ là do họ làm chủ, trái tim của khan giả cũng do họ làm chủ. Cả thế giới như chìm vào trong chính giai điệu của bài hát…
…… Open your eyes in sunset
See the Sun come back the ocean
The World relax after whole day…
Darkness is everywhere…
No more busy, no more tired
It’s time for us.
Chorus: Wake up baby, wake up in sunset.
Time for us, time for our dream,
Escape ourselves to be free.
Wake up baby…
Hold my hand and stand by me forever
We are one, we’re together be the best…
Music is up. Flow into our melody
And feel the heartbeat…
Feel our dream shout…
It’s our lives…
……
Giọng hát ngân dài mãi trong không trung, đắm mình trong giai điệu của tiếng đàn guitar…kéo dài, kéo dài mãi trong không gian.
Ào…
Cả sân khấu như vỡ òa vào tiếng la hét của khán giả. Tất cả hào hứng la hét tên ban nhạc. Sự chào đón nồng nhiệt của các fan khiến năm người phía trên không hẹn cùng nở nụ cười hạnh phúc. Họ đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Ước mơ của họ đã thành hiện thực, ước mơ được đứng trên sân khấu bằng chính sức mình, được chào đón bằng chính tài năng của mình. Cuối cùng cũng đã làm được.
Sau bài biểu diễn đầy mê lực kia là lúc giao lưu với các fan. Thời gian trôi nhanh trong lòng mỗi người con mặt ở đây, đặc biệt đối với những người đã chứng kiến nhưng khó khăn và vất vả của họ. Có ai biết rằng để có được ngày hôm nay, năm người họ đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ? Trải qua bao nhiêu thử thách?
Tiếp tục chương trình có phần kí tặng fan cũng thu hút không kém sự quan tâm của mọi người. Đoàn người nối đuôi nhau, chờ đợi, mong ngóng được gặp mặt thần tượng của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, trời cũng sẫm tối. Một ngày làm việc vất vả khi mới ra mắt. Không sao, cũng đáng. Đức hài lòng, cười sảng khoái vỗ vai Duy. Cả bọn đều hài lòng. Lần này là sự tái hợp của cả nhóm, Thái Vinh cũng quay trở lại. Mọi khúc mắc đã giải quyết. Không còn gì ngăn cản niềm đam mê của họ bùng phát.
Tiếng cười sảng khoái vang vọng trong không gian đột ngột ngưng lại khi có người xuất hiện. Người con gái kia e ngại nhìn năm người, có chút bối rối.
Đức vui vẻ tiến lại gần chào hỏi vài câu rồi đưa tay lên xoa đầu cô rồi cùng ba người kia trừ Duy đi ra. Vinh cũng không còn ác cảm với cô mà thay vào đó là ánh nhìn cảm ơn chân thành. Có lẽ, cô đã cho câu cơ hội để suy nghĩ lại khi cô tìm gặp cậu vào ngày ấy. Điều đó quả thật rất quan trọng đối với người vừa có một quyết định ngu ngốc như cậu. Quả thật, phải biết ơn cô nhiều lắm.
Duy lẳng lặng nhìn bóng của bốn người kia đi khuất. Cả không gian trở nên im ắng. Ánh chiều tà đang buông xuống một màu vàng đỏ rực rỡ mê hồn bao trùm lên hình ảnh của hai người.
Anh lặng nhìn người con gái kia mỉm cười. Cô cũng đáp lại, hai tay bắt sau lưng, lững thững bước tới gần.
- Anh chưa kí cho em. – cô nháy mắt nhìn anh.
- Được thôi. – Duy bật cười rồi đón lấy quyển sổ mà cô đưa.
Cánh tay lướt nhẹ trên trang sổ, ghi ghi câu gì đó rồi đưa cô. Cô nhận lấy, hiếu kì nhìn vào. Nụ cười vụt tắt, đôi mắt long lanh khó tả. Cô nhìn anh đầy xúc động.
I’m sorry. This time is for my promise. I’ll be back.
- Anh sẽ trở về như đã hứa. Nhận lời xin lỗi của anh nhé. – anh cúi đầu thì thầm vào tai cô.
- Cảm ơn anh. – cô mỉm cười đáp nhưng khóe mắt lại lăn dài những hang nước mắt khó hiểu. Vừa xúc động, vừa vui mừng. Anh vẫn nhớ lời hứa và cuối cùng cô đã hoàn thành hai phần ba hợp đồng rồi. Dù nó không hẳn là nhờ cô mà chỉ đơn thuần là anh tự nguyện.
- Ngốc, anh có thể hiểu lời cảm ơn là lời tha thứ không?
- Anh chưa bao giờ có lỗi cả.
- Vậy đừng khóc. Người em muốn cảm ơn là người khác, không phải anh.
- Ý anh là sao? – cô nhìn anh có chút thắc mắc.
- Người thực sự đã làm tất cả cho em ấy…
- …
Duy cười nhạt. Anh thấy có chút tiếc nuối, chua xót.
- Em cũng biết mà phải không?
- ……
Đi đâu cũng nghe thấy tiếng xì xầm, bàn tán về chủ đề của Duy. Vừa hồi hộp chờ đợi ngày ra mắt của Duy và ban nhạc.
Từng tốp, từng tốp con gái trên tay cầm tấm poster của Duy mà bàn tán. Album lần này tên là “Wake up” lấy nội dung chủ đạo về thế giới bóng đêm – Vampire. Bài hát chính của album cũng là “Wake up”. Giai điệu rock sôi động, bắt tai đã nhanh chóng thống lĩnh các bảng xếp hạng trong và ngoài nước. Chưa kể đến music video của bài hát đang làm điên đảo giới trẻ không chỉ về nội dung mà con về hiệu ứng của nó. Quả không uổng công khi bỏ sức ra đầu tư nó như thế.
Tiếng bàn tán xôn xao cả một khoảng trời, đột ngột tiếng nói im bặt khi họ bắt gặp sự xuất hiện của người con gái đó. Tất cả như nín thở, ánh mắt không thể dứt khỏi hình dáng ấy. Người con gái trong video của Duy và người đang ở trước mặt có phải là một không?
Dù không phải trong bộ trang phục đó nhưng ánh mắt. Chính ánh mắt ấy. Trong veo nhưng nặng nề, ẩn sâu trong nó là cả bao tâm tư. Nhìn vào nó, không hiểu sao cũng khiến người đối diện như bị bao trùm lên bởi cảm giác gì đó cứ ám ảnh mãi toát ra từ ánh mắt của cô.
Cả bọn con gái chợt tỉnh khi nhận ra người con gái đó đi tới gần mình. Không phải là đứa con gái “osin” sao? Suốt hai tháng qua không thấy, giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt. Đúng là rất biết cách làm người khác bất ngờ.
Một thời gian không gặp, nó thay đổi hẳn ra. Không thể tìm chút gì gọi là yếu đuối từ người con gái đó. Khuôn mặt chín chắn hẳn ra, từng nét mặt một đều toát ra một cảm giác khác lạ. Lạnh lùng, khó gần làm sao…không thể bắt nạt nó như trước được. Hai tháng qua đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến con người thay đổi như thế.
Không ai trong đám đó rõ và cũng không ai dám tìm hiểu. Nếu như không nhầm, đằng sau nó chính là anh em họ nhà Băng. Hết lần này tới lần khác thấy năm người bọn họ giúp đỡ con bé này. Dù nó chỉ là một đứa giúp việc nhưng khi đã có người chống lưng là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn AJ thì bọn họ cũng phải kiêng dè.
Dường như bị những tiếng xì xầm bàn tán đó làm phiền, Xuân hơi dừng lại và ngẩng đầu lên nhìn đám con gái phía trước.
Ánh mắt bình thản, không hề e ngại hay né tránh như trước, khóe miệng như ẩn như hiện nụ cười nhàn nhạt khó hiểu khiến những người đứng trước cô rơi vào sự lung túng thấy rõ.
Không gian trở nên nặng nề, khó tả. Hai bên đối diện nhau trong im lặng như đang chờ đợi người đối diện kia sẽ nói gì đó. Dường như không thể chịu đựng cảm giác bức bối thêm một chút nào nữa, một đứa con gái trong nhóm đã lên tiếng trước.
- Tại sao mày lại đi học? – giọng nói hống hách nhưng lại chứa đựng sự dè chừng.
- Là học sinh, không đi học thì đi đâu? – Xuân cười nhạt, trả lời.
- …. – con bé đó cảm thấy mình thật ngu ngốc trước lời nói của cô. Rõ ràng cả hai đều hiểu rõ ý nghĩa của câu hỏi mà nó đặt ra nhưng cô trả lời thế thì chẳng khác nào muốn làm nó bẽ mặt.
- Mày biết rõ ý của bọn tao không phải là thế mà? – một đứa con gái khác lên tiếng bênh vực cho bạn.
- Vậy thì sao chứ? Có ý nghĩa gì sao? – cô khẽ nhún vai.
- Mày đừng tưởng có anh em nhà Băng bảo vệ thì thích làm gì thì làm đấy. – đứa con gái kia tức giận đưa tay lên đẩy vai cô.
Cô hơi loạng choạng lùi về sau vì mất thăng bằng, khuôn mặt tối sầm lại bực bội. Ánh mắt trầm lạnh nhìn một lượt nhóm người con gái đó rồi chậm rãi lên tiếng.
- Tôi có họ chống lưng thì sao? Ghen phải không? Vậy các người làm được gì chứ? Gây sự sao? Là ai lên tiếng trước? Như thế không phải là “vừa ăn cướp, vừa la làng” à? – cô lạnh nhạt đáp. Hai tháng dạy cho cô cách mạnh mẽ. Lúc trước vì quá yếu đuối mà cô không thể bảo vệ mình cũng như bảo vệ những người mình yêu quý. Cô không cho phép mình yếu đuối thêm lần nào nữa.
- Mày…
- Nếu không thể làm gì được thì tại sao cứ phải cố để rồi chuốc vào mình điều mình không muốn. Chẳng lẽ, cuộc sống của các người tẻ nhạt tới mức phải đi làm những thứ ngớ ngẩn này để tìm thú vui sao? – cô tiếp tục, đôi mắt nhìn thẳng vào sự lung túng của cả đám con gái.
- Mày…
- Còn gì để nói sao? – cô trừng mắt hỏi.
- ……
- Tốt nhất là đừng động vào những thứ mình không thể. Cuối cùng, thiệt cũng chỉ là cho các người mà thôi. – cô hạ giọng lần cuối rồi quay người bỏ đi, không ngó ngàng gì tới đám người kia.
Lần này, quay trở lại, cô đã không còn là con người của ngày xưa. Sau những gì cô nhận được, nhún nhường quá nhiều chỉ gây thiệt cho mình. Đôi khi, cô phải đáp trả lại tất cả mọi thứ mà cô đã nhận. Có phải là cô đã quá ích kỉ rồi không? Cho dù là thế cô cũng chấp nhận. Cô không muốn một lần nữa đối diện với điều mà trước đây mình mắc phải. Đã đến lúc cô phải mạnh mẽ hơn rồi.
………
Tiếng hò hét, ồn ào ngoài sân khấu, mọi người chờ đợi từng giây từng phút một trôi qua cho chứ xuất hiện của ban nhạc Dreamtime.
Ầm…
Mọi người nín thở, chờ đợi sau màn khói là bóng hình của năm thành viên ban nhạc. Tông màu chủ đạo là đen làm nổi bật nét mạnh mẽ, bí ẩn của mỗi con người cũng như khắc họa được một phần tích cách của họ qua các bộ trang phục.
Âm nhạc vang lên, tiếng ghita bass ngân dài dạo đầu cho bài hát… mọi người nín thở, lắng nghe tất cả những gì mà họ có thể. Mắt cũng không khỏi rời hình ảnh của ban nhạc phía trên. Toàn sân khấu bây giờ là do họ làm chủ, trái tim của khan giả cũng do họ làm chủ. Cả thế giới như chìm vào trong chính giai điệu của bài hát…
…… Open your eyes in sunset
See the Sun come back the ocean
The World relax after whole day…
Darkness is everywhere…
No more busy, no more tired
It’s time for us.
Chorus: Wake up baby, wake up in sunset.
Time for us, time for our dream,
Escape ourselves to be free.
Wake up baby…
Hold my hand and stand by me forever
We are one, we’re together be the best…
Music is up. Flow into our melody
And feel the heartbeat…
Feel our dream shout…
It’s our lives…
……
Giọng hát ngân dài mãi trong không trung, đắm mình trong giai điệu của tiếng đàn guitar…kéo dài, kéo dài mãi trong không gian.
Ào…
Cả sân khấu như vỡ òa vào tiếng la hét của khán giả. Tất cả hào hứng la hét tên ban nhạc. Sự chào đón nồng nhiệt của các fan khiến năm người phía trên không hẹn cùng nở nụ cười hạnh phúc. Họ đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Ước mơ của họ đã thành hiện thực, ước mơ được đứng trên sân khấu bằng chính sức mình, được chào đón bằng chính tài năng của mình. Cuối cùng cũng đã làm được.
Sau bài biểu diễn đầy mê lực kia là lúc giao lưu với các fan. Thời gian trôi nhanh trong lòng mỗi người con mặt ở đây, đặc biệt đối với những người đã chứng kiến nhưng khó khăn và vất vả của họ. Có ai biết rằng để có được ngày hôm nay, năm người họ đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ? Trải qua bao nhiêu thử thách?
Tiếp tục chương trình có phần kí tặng fan cũng thu hút không kém sự quan tâm của mọi người. Đoàn người nối đuôi nhau, chờ đợi, mong ngóng được gặp mặt thần tượng của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, trời cũng sẫm tối. Một ngày làm việc vất vả khi mới ra mắt. Không sao, cũng đáng. Đức hài lòng, cười sảng khoái vỗ vai Duy. Cả bọn đều hài lòng. Lần này là sự tái hợp của cả nhóm, Thái Vinh cũng quay trở lại. Mọi khúc mắc đã giải quyết. Không còn gì ngăn cản niềm đam mê của họ bùng phát.
Tiếng cười sảng khoái vang vọng trong không gian đột ngột ngưng lại khi có người xuất hiện. Người con gái kia e ngại nhìn năm người, có chút bối rối.
Đức vui vẻ tiến lại gần chào hỏi vài câu rồi đưa tay lên xoa đầu cô rồi cùng ba người kia trừ Duy đi ra. Vinh cũng không còn ác cảm với cô mà thay vào đó là ánh nhìn cảm ơn chân thành. Có lẽ, cô đã cho câu cơ hội để suy nghĩ lại khi cô tìm gặp cậu vào ngày ấy. Điều đó quả thật rất quan trọng đối với người vừa có một quyết định ngu ngốc như cậu. Quả thật, phải biết ơn cô nhiều lắm.
Duy lẳng lặng nhìn bóng của bốn người kia đi khuất. Cả không gian trở nên im ắng. Ánh chiều tà đang buông xuống một màu vàng đỏ rực rỡ mê hồn bao trùm lên hình ảnh của hai người.
Anh lặng nhìn người con gái kia mỉm cười. Cô cũng đáp lại, hai tay bắt sau lưng, lững thững bước tới gần.
- Anh chưa kí cho em. – cô nháy mắt nhìn anh.
- Được thôi. – Duy bật cười rồi đón lấy quyển sổ mà cô đưa.
Cánh tay lướt nhẹ trên trang sổ, ghi ghi câu gì đó rồi đưa cô. Cô nhận lấy, hiếu kì nhìn vào. Nụ cười vụt tắt, đôi mắt long lanh khó tả. Cô nhìn anh đầy xúc động.
I’m sorry. This time is for my promise. I’ll be back.
- Anh sẽ trở về như đã hứa. Nhận lời xin lỗi của anh nhé. – anh cúi đầu thì thầm vào tai cô.
- Cảm ơn anh. – cô mỉm cười đáp nhưng khóe mắt lại lăn dài những hang nước mắt khó hiểu. Vừa xúc động, vừa vui mừng. Anh vẫn nhớ lời hứa và cuối cùng cô đã hoàn thành hai phần ba hợp đồng rồi. Dù nó không hẳn là nhờ cô mà chỉ đơn thuần là anh tự nguyện.
- Ngốc, anh có thể hiểu lời cảm ơn là lời tha thứ không?
- Anh chưa bao giờ có lỗi cả.
- Vậy đừng khóc. Người em muốn cảm ơn là người khác, không phải anh.
- Ý anh là sao? – cô nhìn anh có chút thắc mắc.
- Người thực sự đã làm tất cả cho em ấy…
- …
Duy cười nhạt. Anh thấy có chút tiếc nuối, chua xót.
- Em cũng biết mà phải không?
- ……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.