Tình Yêu Quí Tộc

Chương 110

Luffy_zoro

23/01/2014

Nắng nhẹ nhàng lách mình qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng trống trãi, lưu luyến dừng lại, ngắm nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của người con gái đang say trong giấc ngủ. Bao mỏi mệt hẳn rõ trên vẻ xanh xao, tái nhợt của cô, không khỏi khiến người khác phải thương cảm.

Đột ngột cô giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng nào đó. Việc đầu tiên khi vừa mở mắt ra là nhắm chặt mắt lại vì ánh nắng sớm. Cô lười nhác nắm trở lại chiếc giường ấm một lúc rồi mới từ từ mở mắt lại.

Cảm giác nhức mỏi khắp người khiến cô càng uể oải hơn. Nhắm mắt suy nghĩ về những thứ mà cô muốn quên từ ngày hôm qua. Nó cứ ám ảnh cô mãi, không làm sao vứt bỏ suy nghĩ về nó. Cô vừa sợ, vừa ghét nhưng cũng có chút tội nghiệp. Có phải là cô đã quá ngớ ngẩn hay không? Tạo sao lại tội nghiệp người độc ác như thế?

Mặc kệ, hôm nay cô không muốn phải suy nghĩ về nó. Cô đã quá mệt mỏi vì nó rồi. cô không muốn bị cảm giác tội lỗi đó đeo bám mình dù chỉ là một phút giây nào nữa. Không, cô muốn gặp Băng. Và cái suy nghĩ ấy, thôi thúc cô đứng dậy.

Đúng, hôm nay là chủ nhật, Băng sẽ ở nhà. Càng nghĩ, cô càng thấy tỉnh táo. Vội vàng chạy đi kiếm bộ quần áo để thay bộ đồ nhếch nhác này đi. Trong đầu tự dưng cảm thấy vui sướng đến phát điên lên. Bước chân cứ thế dồn dập như chạy giống như cô đang sợ, chỉ cần chậm một giây thì khoảnh khắc cô gặp Băng sẽ biến mất…

……

Đứng dựa lưng vào khung cửa sổ, người con trai kia khẽ vén nhẹ góc rèm nhìn ra ngoài. Ánh nắng sáng mai khiến anh có chút nheo mắt lại.

Đập vào mắt anh là dáng người nhỏ bé của người con gái kia đang vội vã đi ra khỏi khu nhà này và leo lên chiếc taxi để đi khỏi đây. Ánh mắt anh chìm trong làn khói thuốc mờ ảo làm nó như càng trở nên xa xăm, lạnh lẽo hơn.

Cô vội vã đi đâu, anh còn không biết sao. Dù biết anh cũng làm được gì. Đôi khi có những thứ không thể ép buộc mà có được nhưng nó đi càng xa thì lại càng muốn chạy theo để níu giữ nó lại.

Suốt đêm qua ở cạnh cô nhưng trong lòng cô thì người cạnh cô lại là người con trai khác. Anh căm ghét điều đó. Lòng tự trọng của một người con trai không cho phép anh chấp nhận điều đó nhưng vậy thì anh nên làm gì?

Bỏ cũng không nỡ mà ở lại cũng không đành. Ông trời độc ác khi khiến anh rơi vào tình cảnh như thế này. Anh vẫn tự hỏi điều gì ở cô lại có thể thu hút anh như thế. Từ lần đầu gặp đầu tiên, trái tim đột nhiên lại ghi nhớ hình ảnh của một cô gái mạnh mẽ, bướng bỉnh. Lần thứ hai, lần thứ ba,…cứ thế hình ảnh của cô khắc ghi trong lòng anh một cách sâu sắc như thế.

Ban đầu là muốn trêu chọc cô nhưng sau đó lại bị chính cô trêu chọc lại. Đúng thật là không ai biết trước được tương lai là gì.

- Cậu để cô ấy đi thế sao? – giọng nói của Thiên vang lên khiến anh có chút giật mình.

- Nếu không để cô ấy đi thì phải làm gì? – Huy hỏi ngược lại.

- Nếu đã thế, ngày từ đầu tại sao cứ phải làm người ấy phải ghét mình?

- Vậy liệu cô ấy có yêu mình như yêu người ấy không?

Câu hỏi ấy như câu trả lời cho Thiên. Chỉ còn có thể làm cô ghét mình, ít ra hình ảnh của mình trong cô còn có chút ấn tượng. Đó là suy nghĩ của Huy sao? Có phải nó quá ngốc nghếch không? Làm người mình yêu ghét mình.

- Nhưng tại sao…giờ mình lại không muốn tiếp tục làm điều đó nữa. Tại sao mình không muốn nhìn giọt nước mắt của cô ấy…nếu không làm thì…trong tim cô có hình ảnh mình không? – Huy hỏi.

- Đã không nỡ ép buộc cô ấy thì đừng ép mình phải làm như thế này thế kia. Hãy làm những gì mà thật tâm cậu muốn làm. – Thiên vỗ nhẹ vai của bạn mình như an ủi, như trấn an tâm trạng hỗn độn của cậu.

- ……

Thiên không nói thêm gì mà lẳng lặng bước ra khỏi căn phòng tĩnh mịch đó, để cho người bạn của mình ở lại trong thế giới riêng của mình. Lúc này, Huy cần thời gian để suy nghĩ về những thứ đang hỗn đoạn trong lòng mình.

………

Một ngày nắng sớm tuyệt đẹp. Những giọt sương còn đọng lại, long lanh dưới nắng. Mùi cây cỏ, mùi của thiên nhiên khiến con người cảm thấy gần gũi, bình yên. Đã lâu rồi anh không đi dạo quanh khu vườn mình vào buổi sáng như thế này. Ngày bộn bề với công việc trên trường, trên công ty,…cả những nổi nhớ nhung người con gái ấy cũng làm tâm trí anh mệt mỏi vì bận rộn.

Từ khi cô đồng ý rời khỏi nhà và chuyển tới chỗ em trai anh ở cùng, lòng anh như bị cứa lên đó một vết thương khó lành. Một ngày không gặp, nỗi nhớ càng lớn thì càng khó chịu, mệt mỏi bấy nhiêu. Có lẽ vì sự ích kỉ ngày xưa mà giờ đây anh rơi vào tình cảnh như thế này.

Cứ nghĩ tới việc người con gái ấy ở cùng Huy, anh lại càng không yên. Không thể phủ nhận là anh ghen với Huy. Ghen vì có thể nhìn cô ấy hằng ngày, có thể gần cô hằng giờ… Anh ghen. Càng ghen anh càng sợ, càng hốt hoảng…khi nhìn cô cứ như ngày một xa anh như thế.

Mọi dòng suy nghĩ thoáng chốc biến mất. Đầu óc trở nên trống rỗng, trong một phút giây nào đó trái tim anh như ngừng đập…vì ngạc nhiên.

Hình ảnh quen thuộc ấy, thân thương ấy giờ đang hiện ra trước mặt. Là mơ phải không? Nếu đó là mơ thì anh chấp nhận ở trong đó mãi mãi để có thể nhìn cô như thế này.

- Băng. – giọng nói nhỏ nhẹ khiến anh thức tỉnh. Không phải là mơ? Là cô thật rồi.

- Là em phải không? – giọng anh ngẹn ngào.

Cô không trả lời chỉ đáp lại anh bằng nụ cười nhẹ chưa đầy yêu thương nhung nhớ của bao ngày xa cách. Đột ngột cô vụt chạy về phía anh, lao nhanh vào lồng ngực ấm áp của anh, ôm chặt lấy anh như muốn giữ anh mãi mãi là của mình.

Thời gian như bước chậm lại, lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ bé này vào trái tim của những con người đang yêu và được yêu này. Mọi cảm xúc như vỡ òa theo từng nhịp thở. Đã bao lâu rồi, họ không thể ôm nhau như thế này. Đã bao lâu rồi cả hai không gặp mặt nhau như thế này?

Băng thoáng dừng lại khi nhận ra điều gì khác thường từ cô.

- Em đang sốt sao? – anh lo lắng hỏi.

- Anh đừng quan tâm tới nó. Cứ để như thế này đi. – cô mỉm cười với anh rồi nhẹ nhún lên đặt lên môi anh một nụ hôn vụng về.

Băng cười nhẹ rồi cũng đáp lại cô bằng nụ hôn ngọt ngào chứa đựng tất cả yêu thương của anh đã cất dành cho cô suốt thời gian qua. Trong một khoảnh khắc nào đó, hai trái tim cùng đập một nhịp. Họ đã chờ khoảnh khắc này đủ lâu để cả hai nhận ra hình ảnh của người kia trong lòng mình sâu đậm như thế nào.

- Đây không phải là giấc mơ phải không? – Xuân ôm chặt lấy anh không rời.

- Phải. Nếu nó là giấc mơ, anh có thể ở trong đó mãi mãi không? – anh cười nhẹ, lên tiếng trêu đùa.

- Em cũng thế. – cô nhìn anh cười đáp lại.



Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cả hai cứ quyến luyến không rời. Họ không nỡ buông tay người kia vì nếu như thế thì họ sẽ càng đau đớn hơn.

- Tại sao em lại sốt như thế này? – Băng lo lắng hỏi.

- Không có gì? Em khỏe ngày mà. – cô lắc đầu né tráng , vẫn cứ ốm khư khư anh vào lòng.

- Lên phòng em đi, anh sẽ mang thuốc tới. – anh xoa đầu cô thật dịu dàng.

- Em không sao mà. – cô bướng bỉnh không nghe, lúc này, việc suy nhất cô muốn làm là được ở gần anh như thế này.

- Ngoan. Anh không muốn nhìn em ốm như thế này. – anh nhẹ nhàng khuyên cô.

- Vâng. – cô bịn rịn rồi cũng ngoan ngoãn theo anh về phòng cũ của mình.

Sự có mặt của cô tại nhà Chính vào buổi sáng hôm nay khiến mọi người hết sức bất ngờ. Triệt vừa thấy cô, không thèm quan tâm tới xung quanh đã chạy lại ôm chầm lấy cô, bất chấp sự bất mãn của Băng.

Đâu phải chỉ có Băng nhớ cô nhiều chứ. Cậu đã nhiều lần đến khu B tìm cô nhưng không thể nào gặp. Giờ cô đang ở trước mặt mình, con điều gì tuyệt vời hơn điều đó sao? Dù bây giờ, cô là bạn gái của Băng nhưng thì cậu vẫn yêu cô. Không có gì có thể thay đổi điều đó.

So với Triệt thì Phong không thể hiển thái quá như cậu. Anh tôn trọng quyết định của cô khi chọn Băng vì thế, anh cũng không muốn làm cô khó xử. Những gì anh làm chỉ là một cái xoa đầu nhẹ nhàng, ân cần quen thuộc, không hơn không kém.

Duy vì có việc bận với ban nhạc nên không có mặt ở nhà. Vũ cũng có việc nhưng vẫn kịp gặp cô chào một lúc rồi mới đi.

Đối với cô, như thế là qua đủ rồi. Lâu rồi không gặp mọi người, giờ được thấy họ như thế này thì trong lòng cũng vui lắm rồi.

Bao mệt mỏi trong lòng, thoáng chốc vơi đi phần nào. Mặc kệ sau khi về nhà Huy tức giận như thế nào nhưng mà bù vào đó, cô đã có khoảng thời gian như thế này cũng đủ rồi.

Cô im lặng tận hưởng chút quan tâm từ những người xung quanh và cũng tranh thủ gọi điện thoại về hỏi thăm nhà một chút. Cũng lâu cô không gọi điện về, chắc hẳn mọi người lo lắng cho cô lắm.

…….

Trời đã tối hẳn, khung cảnh cũng trở nên yên ắng sau một ngày náo nhiệt. Đâu đó có tiếng gió thổi xì xào, xen lẫn có tiếng bước chân chậm rãi từ từ của hai người. Hai người đi song song, không nói một lời nào, cứ im lặng và suy nghĩ điều gì đó. Đôi khi, im lặng cũng là cách để hai người hiểu được tình cảm của người kia, hiểu được nỗi nhung nhớ kia to lớn tới nhường nào.

Suốt cả ngày họ đã dành ở bên nhau nhưng khoảng thời gian đó dường như vẫn chưa đủ cho hai trái tim đang yêu này. Mỗi giây phút đều được họ vội vàng khắc ghi vào lòng. Ước gì nó cứ kéo dài mãi đi thì hay biết mấy.

- Anh về đi. Sắp tới nhà rồi. – Xuân lên tiếng dù trong lòng không cam tâm.

- Tại sao hôm nay em không thể ở lại cùng anh được à? Tại sao em cứ phải cương quyết về cái nhà này. – Băng bất mãn.

- Hiện tại, đây là nơi em ở mà. Đừng lo, không có gì xảy ra đâu. Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. – cô khẽ nhéo má trêu anh.

- Em…đừng cố gắng ép mình. Anh biết em mệt mỏi lắm rồi. – anh ôm cô vào lòng mình.

- Mọi việc sẽ ổn thôi mà. Phải không? – cô nhìn anh mỉm cười âu yếm.

- ……

- Em về trước đây. Về cẩn thận nhé. Chúc anh ngủ ngon. – cô nhún lên hôn nhẹ lên môi anh rồi vụt bỏ chạy vì nếu ở lại đây thêm một giây nào nữa thì cô sợ mình sẽ đổi ý, không còn đủ dũng cảm để quay về đối mặt với Huy nữa.

Nhìn dáng người nhỏ bé của cô đang dần khuất xa, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực, khó chịu. Lại một lần nữa, anh không ngăn cản cô rời xa mình. Anh không đủ dũng cảm. Anh có phải đã quá nhát gan? Khi ngay cả cô còn dám đối mặt với Huy nhưng chính anh lại là người chạy trốn khỏi điều đó? Dường như anh cảm thấy cô đang làm điều này không đơn thuần chỉ vì cô mà còn vì chính anh. Rốt cuộc thì anh có xứng đáng với điều cô đang làm cho anh không.

…………

Cạch…

Cô đóng cánh cửa lại rồi vội vàng đi nhanh về phòng mình trước khi gặp Huy. Việc sáng nay cô bỏ trốn đi tới chô Băng chắc anh cũng biết rồi. Chỉ nghĩ tới đó cô cũng không dám tưởng tượng sự tức giận của Huy sẽ như thế nào. Hơn nữa, bây giờ cô vẫn còn đang sốt cao nên trong người không khỏe lắm. Sáng nay dù đã uống thuốc rồi nhưng giờ vẫn không đỡ. Vì không muốn mọi người, nhất là Băng lo lắng nên cô mới về đây. Ít nhất sẽ có người không lo lắng cho cô ở đây phải không?

Vừa suy nghĩ lung tung, vừa lê từng bước về phòng nhưng trước đó cô ghé qua nhà bếp để kiếm chút nước uống. Hi vọng nó sẽ làm cơn sốt của cô vơi bớt.

- Cô về rồi sao? – giọng nói lạnh lẽo vang lên từ sau lưng khiến Xuân đứng người vì sợ. Là Huy sao? Cô cứ nghĩ là giờ này anh không có ở nhà chứ.

- Tôi… - cô hốt hoảng nhìn phía sau nhưng chỉ có một màu đen không thể xác định được Huy đang ở đâu.

- Không ngờ cô dám bỏ trốn… - tiếng bước chân ngày càng tiến gần về phía cô.

- Không…tôi xin lỗi… - cô lùi lại nhìn về phía sau, mắt vẫn không ngừng tìm kiếm anh trong bóng tối.

- Xin lỗi? Cô có thực sự thấy có lỗi không? – Huy đột ngột vươn tay nắm lấy tay cô kéo cô ngã vào lồng ngực của mình.

- Anh… - cô hốt hoảng đẩy anh ra nhưng bị anh chặn lại.

- Sao thế? Sợ à? – Huy thì thào.

- Tôi… - cô không biết trả lời sao cả. Phải là cô đang sợ nhưng không thể nào thừa nhận được.



Phụt…

Đèn bất ngờ bật sáng khiến Xuân có chút khó chịu, hơi nhéo mắt lại. Khi vừa mở mắt ra cô đối diến với cái nhìn chăm chú của Huy. Trong lòng chợt dậy sóng vì cái nhìn của anh. Tại sao nó lại chứa đựng nhiều cảm xúc của anh thế?

- Cô dám đưa Băng tới đây sao? – Huy siết chặt cánh tay cô lại.

- Tôi…tôi xin lỗi. – cô bối rối nói thì ra anh đã thấy Băng và cô đi về đây.

Đột ngột, anh kéo cô lại sát mình, ôm trọn cô vào lòng, không nói không rằng hung hăng hôn lên đôi môi cô một cách thô bạo. Lúc nãy nhìn thấy cô hôn Băng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu. Giờ anh chỉ muốn trút hết bực dọc lên cô. Mặc cho cô có đồng ý hay không.

Bị một nụ hôn bất ngờ của anh làm cho giật mình. Toàn thân trong phút chốc cứng đờ không biết phải làm gì. Cô không nghĩ rằng anh sẽ làm thế. Cô ghét điều này và chưa bao giờ sẵn sàng cho nó. Nụ hôn của anh đầy giận dữ khiến cô sợ hãi. Cô ghét nó. Nó làm cho mặc cảm về tội lỗi của cô với Băng càng lớn.

Càng nghĩ, cô càng hoảng loạng, dùng hết sức đẩy anh ra nhưng lại bị anh chặn lại không những thế còn bị đẩy đến sát tường càng khiến cho cô rơi vào thế bị động.

Mãi đến khi anh nhận ra sự bất thường từ cô, anh mới chịu buông ra. Toàn thân cô dựa hẳn vào tường, né tránh cái nhìn chăm chú của anh. Cơn sốt chưa khỏi, nay còn rơi vào tình cảnh như thế này khiến cô không khỏi choáng váng. Hai tay vô thức túm lấy tay áo anh để giữ thăng bằng.

- Đừng làm thế nữa. – cô thì thào.

- Tại sao? – anh lạnh lùng hỏi.

- Đừng làm tôi phải cảm thấy ghét anh hơn được không? – cô lắc đầu.

- Tại sao?

- Vì tôi không muốn ghét ai cả? – cô liếc mắt nhìn anh.

- Vậy nếu tôi không làm thế nữa, em có yêu tôi không? – anh nói gần như chỉ để mình anh nghe.

- Anh nói cái gì? – đầu óc cứ ong ong khó chịu làm cô không thể nghe rõ lời của Huy.

- Tôi không cần sự thương cảm của ai cả.

- Không ai thương cảm anh cả. Và tôi cũng thế. – cô nhìn anh nói.

- Cô đang cô lấy lòng tôi sao? – anh tiến sát về phía cô, hung hăng siết chặt tay cô.

- Nếu tôi lấy lòng anh thì anh có đồng ý không? – cô hỏi.

- Cô nghĩ xem. – anh cười cay đắng trong lòng. Cần gì phải cố gắng, vốn dĩ nó đã sẵn thế rồi mà.

- Tôi không biết. – cô đặt tay lên người anh để giữ khoảng cách.

- ……

- Tôi muốn về phòng. – cô gắng gượng đứng dậy nhưng rồi đột ngột đổ sụp xuống vì choáng. Cô không ngờ cơn sốt này khiến cô mệt mỏi như thế này.

- Cô vẫn còn sốt à? – Huy bỗng trở nên vội vã đỡ lấy người cô.

- Tôi không sao. Tôi đi về phòng. – cô túm chặt áo anh đứng dậy. Đầu óc càng ngày càng quay cuồng, không thể tập trung được gì.

- Ngủ đi, tôi đưa cô về phòng. – anh thì thầm.

- Không sao. Tôi tự đi được. – dù nói thế nhưng thực sự là cô không còn sức để đứng nỗi chứ đứng nói đi về phòng.

Huy thở dài vì tính bướng bỉnh của người con gái này rồi không nói không rằng bế cô lên và đi thẳng về phòng cô. Cô cũng không phản đối nữa mà ngoan ngoãn để anh giúp cô về phòng. Chắc hẳn cô mệt lắm mới không phản kháng anh nữa.

Anh đặt cô xuống phòng rồi quay người đi, định đi lấy thuốc cho cô nhưng anh chợt khựng lại khi bàn tay nhỏ bé của cô vội vàng túm lấy một vạt áo của anh. Hơi quay người lại nhìn cô.

- Có chuyện gì? – anh hỏi.

- Xin anh…đừng cho ai xem cuốn băng video đó. – cô ngồi dậy nhìn anh, ánh mắt van nài hướng về anh.

- ……

- Tôi xin anh đấy… - cô bật khóc. Dường như khi sốt, khiến con người khó kiểm soát được cảm xúc của mình hơn.

- Nghỉ đi. – anh xoa nhẹ đầu cô và nói.

- Nhưng mà… - cô nức nở

- Ngủ đi. Tôi sẽ không làm thế. – anh lau nhẹ giọt nước mắt trên má của cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô năm xuống.

Nghe anh nói thế, cô cũng không có ý phản đối nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống và thiếp đi. Huy rời đi một lúc rồi quay lại mang theo thuốc cho cô nhưng cô đã ngủ mất rồi nên không còn cách nào phải đút thuốc cho cô uống.

Phải một lúc lâu sau cô mới uống xong. Thật không ngờ có ngày anh có đủ kiêu nhẫn để đút thuốc cho cô như thế này. Từ trước tới nay, anh chưa quan tâm ai một cách ân cần và chăm chút vậy mà cô đã khiến anh phải làm thế. Chưa kể, cô còn khiến anh phải phát điên lên vì những thứ hết sức nhỏ bé. Đúng là anh bị cô làm cho thay đổi thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tình Yêu Quí Tộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook