Chương 17
Luffy_zoro
06/05/2013
- Xuân… Em không sao chứ? – Phong lo lắng hỏi.
Cô từ từ mở mắt ra, toàn thân mỏi nhừ nhìn anh, hỏi:
- Sao em ở đây? Đây là phòng ai thế ạ? Mấy giờ rồi ạ? Em còn phải đến trường nữa.
- Đùa à. Em đang ốm mà. Hôm nay em xin nghỉ đi. Đây là phòng của Băng. Lúc nãy thấy em ngất, cậu ấy bế em lên giường đó.
- Hả? Sao kì vậy ạ?
Cô bật dậy vôi lao ra khỏi giường nhưng bị Phong giữ lại, anh nói:
- em làm gì mà nghiêm trọng thế? Không sao đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi.
- Nhưng…
- Cô cứ nghỉ đi. Ở nhà giúp tôi chuẩn bị tài liệu. – Băng từ ngoài bước vô.
- Dạ? nhưng… vâng ạ.
Phong xoa đầu cô, anh nháy mắt với cô, anh nói nhỏ:
- Thật ra hôm nay Băng cũng nghỉ đó. Cậu ấy cũng ốm rồi, có khi em lây cho cậu ấy đó.
- Dạ? Em… - cô ấp úng nói.
- Anh đùa đấy. Em nghĩ đi. Cố lên nhé. – Phong mỉm cười động viên.
- Dạ. – cô cúi đầu lí nhí trả lời.
Thế là cả ngày hôm đó, Xuân năm trên giường của Băng cùng với đống giấy mà cô cần phải hoàn thành thật nahnh. Sau khi uống thuốc, cô đã đỡ nhiều nhưng vẫn còn mệt nhưng vẫn còn đủ sức để làm việc giúp Băng.
- Được rồi. Tốt lắm. Cô có thể về nghỉ được rồi đấy. – Băng noi` khi xem xong tập tài liệu cô đưa.
Nhìn Băng bây giờ thật mệt mỏi, không giống như anh hằng ngày. Dù là nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng anh cũng đâu có nghỉ gì được.
- Thế anh thì sao? EM thấy anh cũng mệt rồi mà? – Xuân buột miệng hỏi khi nhìn anh. Cô thấy lo lắng cho anh.
- Không có gì đâu? Cô không cần quan tâm thế đâu. – Băng hơi chững lải khi nghe câu hỏi của cô nhưng cũng trả lời.
Cô cảm thấy không yên tâm, cô không muốn nhìn thấy anh gục ngã vì làm việc, cô lấy hết can đảm kéo tay anh, lôi anh dậy khỏi chiếc bàn làm việc.
- Anh cũng đi nghỉ đi. – cô nói, tay lôi anh đang còn ngạc nhiên về phía chiếc giường của anh. Cô đẩy anh nắm xuống chiếc giường của anh.
- Anh nghỉ đi. Anh sắp gục rồi đó. – cô nói.
- Cô làm gì vậy? – Băng đẩy tay cô ra ngồi dậy và hỏi cô.
Cô hơi ngạc nhiên với hành động “táo bạo” của mình nhưng nhín vẻ mệt mỏi của anh, cô nói tiếp:
- Tại anh trong có vẻ mệt mỏi quá thôi. Anh nghỉ đi,a nh mà gục thì ai sẽ giải quyết mấy việc này chứ.
- Tôi còn…
- Anh nghỉ một lúc có sao đâu. Em làm giúp cho. – cô tự tin nói mặc dù cô đang rất mệt.
- Cô đùa à? Chẳng phải cô cũng đang rất mệt sao. – Anh mỉm cười lanh lùng nói.
- Nhưng anh cần giữ sức khỏe nhiều hơn em chứ...
- Thôi được rồi, tôi sẽ nghĩ một lúc, cô cũng đi nghỉ đi. Cô ra kìa nghỉ đi vì như thế khi cần tôi có thể gọi.
- Dạ. – cô mỉm cười đáp, không ngờ anh ấy lại có thể nghe lời cô như thế. Hoàn toàn không giống như lúc đầu cô mới gặp
Nói xong cô chạy bay ra chỗ bàn làm việc của anh, dọn dẹp sơ sơ lại đống giấy trên bàn rồi cũng lan ra chiếc ghế sofa ngủ. Mặc dù là ghế sofa nhưng cũng êm hơn chiếc giường ở nhà cô gấp nhiều lần rồi.
Do mệt mỏi nên cả Băng và Xuân đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc đó, một người bước vô phòng. Qua chiếc kính gọng vuống, đôi mặt cảu anh đang nhìn vào sấp giấy mình đang cầm trên tay, anh ngước lên nhìn. Đó là Vũ, hôm nay anh cũng nghỉ , không phải vì ốm mà vì nhiều việc phải làm, anh phải chuẩn bị các chương trình cho lễ hội sắp tới, anh đang định hỏi ý kiến của Băng vè kế hoạch mới nhưng khi vừa bước vào phòng anh thấy một cảnh tượng khá thú vị khiến anh phải mỉm cười. Trong một căn phòng, một nam một nữ đang ngủ, dù không ngủ cũng nhưng cũng rất dễ hiểu lầm, đã thế đây còn là hai người trước đây rất ghét nhau nữa. Dạo này, cong việc nhiều qua khiến ai cũng mệt mỏi là phải. Chính anh là một người ít quan tâm tới công việc nhưng cũng phải vất vả.
Bước tới chiếc sofa mà Xuân đang ngủ, anh cúi xuống, khẽ vén tóc đang rũ trước mặt cô bé, anh nhìn kĩ khuôn mặt ngủ say, trông đáng yêu như một đứa trẻ của cô khiến anh khẽ cười. Hình như cô vẫn còn hơi sốt. Anh đứng dậy quay lại nhìn về phía chiếc giường rộng rãi mà Băng đang ngủ và so sánh với chiếc ghế sofa “ nhỏ xíu” mà Xuân đang ngủ (thật ra cũng không nhỏ lắm đâu ^^) anh khẽ lắc đầu, suy nghĩ một hồi, anh nhẹ nhàng bế cô lên và tiến về phía chiếc giường của Băng… Đây sẽ là chuyện thú vị đáng xem đây. Anh khẽ cười – một nụ cười tinh quái xen lẫn thích thú.
Cô từ từ mở mắt ra, toàn thân mỏi nhừ nhìn anh, hỏi:
- Sao em ở đây? Đây là phòng ai thế ạ? Mấy giờ rồi ạ? Em còn phải đến trường nữa.
- Đùa à. Em đang ốm mà. Hôm nay em xin nghỉ đi. Đây là phòng của Băng. Lúc nãy thấy em ngất, cậu ấy bế em lên giường đó.
- Hả? Sao kì vậy ạ?
Cô bật dậy vôi lao ra khỏi giường nhưng bị Phong giữ lại, anh nói:
- em làm gì mà nghiêm trọng thế? Không sao đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi.
- Nhưng…
- Cô cứ nghỉ đi. Ở nhà giúp tôi chuẩn bị tài liệu. – Băng từ ngoài bước vô.
- Dạ? nhưng… vâng ạ.
Phong xoa đầu cô, anh nháy mắt với cô, anh nói nhỏ:
- Thật ra hôm nay Băng cũng nghỉ đó. Cậu ấy cũng ốm rồi, có khi em lây cho cậu ấy đó.
- Dạ? Em… - cô ấp úng nói.
- Anh đùa đấy. Em nghĩ đi. Cố lên nhé. – Phong mỉm cười động viên.
- Dạ. – cô cúi đầu lí nhí trả lời.
Thế là cả ngày hôm đó, Xuân năm trên giường của Băng cùng với đống giấy mà cô cần phải hoàn thành thật nahnh. Sau khi uống thuốc, cô đã đỡ nhiều nhưng vẫn còn mệt nhưng vẫn còn đủ sức để làm việc giúp Băng.
- Được rồi. Tốt lắm. Cô có thể về nghỉ được rồi đấy. – Băng noi` khi xem xong tập tài liệu cô đưa.
Nhìn Băng bây giờ thật mệt mỏi, không giống như anh hằng ngày. Dù là nói là ở nhà nghỉ ngơi nhưng anh cũng đâu có nghỉ gì được.
- Thế anh thì sao? EM thấy anh cũng mệt rồi mà? – Xuân buột miệng hỏi khi nhìn anh. Cô thấy lo lắng cho anh.
- Không có gì đâu? Cô không cần quan tâm thế đâu. – Băng hơi chững lải khi nghe câu hỏi của cô nhưng cũng trả lời.
Cô cảm thấy không yên tâm, cô không muốn nhìn thấy anh gục ngã vì làm việc, cô lấy hết can đảm kéo tay anh, lôi anh dậy khỏi chiếc bàn làm việc.
- Anh cũng đi nghỉ đi. – cô nói, tay lôi anh đang còn ngạc nhiên về phía chiếc giường của anh. Cô đẩy anh nắm xuống chiếc giường của anh.
- Anh nghỉ đi. Anh sắp gục rồi đó. – cô nói.
- Cô làm gì vậy? – Băng đẩy tay cô ra ngồi dậy và hỏi cô.
Cô hơi ngạc nhiên với hành động “táo bạo” của mình nhưng nhín vẻ mệt mỏi của anh, cô nói tiếp:
- Tại anh trong có vẻ mệt mỏi quá thôi. Anh nghỉ đi,a nh mà gục thì ai sẽ giải quyết mấy việc này chứ.
- Tôi còn…
- Anh nghỉ một lúc có sao đâu. Em làm giúp cho. – cô tự tin nói mặc dù cô đang rất mệt.
- Cô đùa à? Chẳng phải cô cũng đang rất mệt sao. – Anh mỉm cười lanh lùng nói.
- Nhưng anh cần giữ sức khỏe nhiều hơn em chứ...
- Thôi được rồi, tôi sẽ nghĩ một lúc, cô cũng đi nghỉ đi. Cô ra kìa nghỉ đi vì như thế khi cần tôi có thể gọi.
- Dạ. – cô mỉm cười đáp, không ngờ anh ấy lại có thể nghe lời cô như thế. Hoàn toàn không giống như lúc đầu cô mới gặp
Nói xong cô chạy bay ra chỗ bàn làm việc của anh, dọn dẹp sơ sơ lại đống giấy trên bàn rồi cũng lan ra chiếc ghế sofa ngủ. Mặc dù là ghế sofa nhưng cũng êm hơn chiếc giường ở nhà cô gấp nhiều lần rồi.
Do mệt mỏi nên cả Băng và Xuân đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc đó, một người bước vô phòng. Qua chiếc kính gọng vuống, đôi mặt cảu anh đang nhìn vào sấp giấy mình đang cầm trên tay, anh ngước lên nhìn. Đó là Vũ, hôm nay anh cũng nghỉ , không phải vì ốm mà vì nhiều việc phải làm, anh phải chuẩn bị các chương trình cho lễ hội sắp tới, anh đang định hỏi ý kiến của Băng vè kế hoạch mới nhưng khi vừa bước vào phòng anh thấy một cảnh tượng khá thú vị khiến anh phải mỉm cười. Trong một căn phòng, một nam một nữ đang ngủ, dù không ngủ cũng nhưng cũng rất dễ hiểu lầm, đã thế đây còn là hai người trước đây rất ghét nhau nữa. Dạo này, cong việc nhiều qua khiến ai cũng mệt mỏi là phải. Chính anh là một người ít quan tâm tới công việc nhưng cũng phải vất vả.
Bước tới chiếc sofa mà Xuân đang ngủ, anh cúi xuống, khẽ vén tóc đang rũ trước mặt cô bé, anh nhìn kĩ khuôn mặt ngủ say, trông đáng yêu như một đứa trẻ của cô khiến anh khẽ cười. Hình như cô vẫn còn hơi sốt. Anh đứng dậy quay lại nhìn về phía chiếc giường rộng rãi mà Băng đang ngủ và so sánh với chiếc ghế sofa “ nhỏ xíu” mà Xuân đang ngủ (thật ra cũng không nhỏ lắm đâu ^^) anh khẽ lắc đầu, suy nghĩ một hồi, anh nhẹ nhàng bế cô lên và tiến về phía chiếc giường của Băng… Đây sẽ là chuyện thú vị đáng xem đây. Anh khẽ cười – một nụ cười tinh quái xen lẫn thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.