Chương 57
Luffy_zoro
06/05/2013
- Em chào anh. – Xuân nói khi Băng bắt dầu mở cánh cửa của chiếc xe BMW ra.
- Ừm. – anh nhìn cô lãnh đạm, hơi gật đầu một chút.
Cả hai chợt rơi vào một khoảng im lặng nào đó. Băng đứng đó một lúc, chần chừ chưa bước vào, dường như anh còn điều gì muốn nói.
Xuân cũng lưỡng lự. Cô thấy có chút gì đó luyến tiếc.
- Được rồi, tôi đi đây. Chủ nhật tuần này, nhớ đến sân bay trước 9h. – anh dặn dò.
- Vâng. – cô gật đầu.
Anh liếc nhìn cô lần cuối rồi bước nhanh vào chiếc xa đang đợi. Còn cô thì vẫn còn đứng đó. Cảm giác tiếc nuối này là sao vậy.
Khẽ lắc đầu một lúc rồi quay lưng bước vào nhưng…
Chiếc xe BMW đen đi nhanh ra khỏi con đường nhỏ đó và hòa vào dòng xe cộ tấp nập ngoài kia.
Cùng lúc đó, một chiếc Ford cũng đi ngang qua. Ánh mắt chợt thu hút bởi một người con trai nào đó trong chiếc xe đó. Và người con trai đó cũng nhìn thấy Băng. Và họ nhận ra nhau.
Hai chiếc xe đi ngược đường nhau một cách lạnh lùng.
Xuân khựng lại ngay sau khi quay lưng bước lại. Một chiếc xe Ford dừng lại ngay trước nhà cô. Hơi ngoái đầu lại nhìn nó tò mò. Cô giật mình khi nhận ra người con trai vừa bước ra từ đó.
Chiếc áo thun đen, quần kaki nâu là nổi bật dáng người cao ráo đó. Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt nâu ấy và nụ cười ấm áp quen thuộc đó – không ai khác chính là Phong.
Cô vô cùng ngạc nhiên, thật không thể ngờ là có thể gặn anh ở đây. Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay anh còn phải đi gặp chủ tịch – ông nội của anh ấy nhưng mà…
- Anh…anh…Phong… cô ấp úng.
- Sao thế? Không vui sao? – Phong bước tới gần, hơi cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của cô.
Không hiểu sao nó làm anh thấy rất thú vị.
- Không…em chỉ ngạc nhiên quá thôi. Không phải hôm nay anh có việc bận sao? – cô trấn tĩnh lại rồi nhìn anh hỏi.
- À, anh đã làm xong rồi. Lo cho anh sao? – Phong mỉm cười, xoa đầu cô.
- Dạ…em chỉ… – cô bối rối.
- Không thích sao?
- Không, tất nhiên là không rồi ạ. Em rất vui ấy chứ. Thật không ngờ là được gặp anh ngay ở nhà em. – cô cười tươi roi rói nhìn anh.
- Ừm…cũng vui mà.
- Dạ.
- Không mời anh vào nhà sao? – anh trách.
- A. Đúng rồi, anh vào nhà chơi nhé. – cô sực nhớ nên vội dẫn anh vào nhà.
Cô thấy vừa lạ vừa vui. Thật không ngờ được gặp Phong ở đây nhưng không hiểu sao lại trùng hợp thế nhỉ. Trong vòng hai ngày mà hai “cậu chủ” của cô cùng tới nhà mình chứ.
Hừm…kệ, điều đó không quan trọng lắm đâu nhỉ?
- Con chào bô, con chào mẹ. Có anh Phong, tới chơi ạ. – cô gọi vói vào ngay khi vừa bước vào nhà.
Điều đó khiến Phong bật cười. Nó thật tự nhiên. Từ trước tới giời anh chưa bao giờ nói như thế với bố mẹ mình mà cũng chưa thấy ai nói như thế. Nhưng anh thấy nó hay hay và thú vị đó chứ. Nó mang lại một cảm giác gì đó thật gần gũi, ấm áp.
- Phong nào thế con? – mẹ cô từ trong bếp bước ra
Bà chợt khựng lại khi nhìn thấy người con trai đi đằng sau mình. Nét mặt hiền lành và nụ cười than thiện ấy khiến bà bất giác có cảm tình.
- Ai tới nhà hả con? – bố Xuân từ trên lầu bước xuống cũng khựng người khi nhìn thấy Phong.
- Cháu chào hai bác. – Phong lễ phép cúi chào.
Bố mẹ của cô thoáng bối rối và Xuân nhận ra điều đó.
- Anh Phong là em họ của anh Băng và cũng là một trong sáu người cháu của chủ tịch đó ạ. – cô giải thích.
- À – bố mẹ cô khẽ gật đầu nhưng khi biết điều đó họ càng lúng túng hơn. Trong hai ngày mà đã có hai người cháu của chủ tịch đến nhà rồi. Không biết là vô tình hay cố ý đây.
- Làm phiền mọi người vào buổi sang như thế này thật ngại quá. – anh thú thật.
- Ồ, không sao đâu. Thật vui khi được gặ cháu. Vào nhà đi nào, sao lại đứng đó thế. Xuân dẫn bạn vào đi con. – bô của cô vội nói.
- Đúng rồi, cháu ăn sang chưa? Hay là cùng ăn với gia đình của cô nhé. – mẹ của cô nói thêm.
- Như thế thì lại làm phiền mọi người rồi. – Phong ái ngại.
Nhìn dáng vẻ đó của anh không hiểu sao cô lại thấy buồn cười đó chứ.
- Thôi nào, ăn sáng với nhà em đi. – cô mỉm cười rồi dắt anh vào ngay nhà bếp.
Bữa sang hôm nay của nhà cô diễn ra có phần gượng gạo. Có lẽ là do sự xuất hiện đường đột của Phong. Mặc dù anh rất than thiện nhưng với địa vị là cháu ruột của một tập đoàn lớn khiến bố mẹ cô có phần e ngại. Và dường như Phong cũng nhận ra điều đó.
- Cảm ơn, bữa sáng rất ngon. – Phong cố gắng gợi chuyện.
- Thật sao? Bác cứ lo là không hợp khẩu vị chứ. – mẹ của cô khẽ cười.
- Không đâu ạ.
- Hì..hì… mẹ em nấu mgon mà. – Xuân xen vô vì muốn giúp anh.
- Ừm, đúng rồi. – Phong mỉm cười đồng tình.
- Cảm ơn cháu. – mẹ cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dần dần, với sự giúp đỡ của Xuân, Phong nhanh chóng lấy được thiện cảm của cả nhà cô dễ dàng.
Cùng là cháu của chủ tịch, cùng là họ hang nhưng Băng và Phong quả thật rất khác nhau. Băng có cách lấy lòng người khác rất đặc biệt. Không quá kiêu kì nhưng vẫn có một khiến người khác tôn trọng của mình. Phong thì khác, anh tạo cho người đối diện một cảm giác dễ chịu và thân thiện. Nhưng dù gì cả hai đều rất giỏi. Điều đó không có nghĩa là nhưng người còn lại không giỏi. Vũ, Triệt đều là những người “khá” thu hút đó chứ.
- Hôm nay, nếu không phiền cháu có thể đưa em đi chơi được không ạ? Lần đầu tới đây nên cũng không thực sự hiểu rõ nơi này lắm. – Phong mỉm cười nói tỉnh rụi nhưng lại làm cho cả nhà cô giật mình.
- Cái…này… - bố cô ấp úng.
- Không sao đâu ạ. Chỉ là đi dạo vài vòng thôi ạ. Với lại, lát nữa cũng có khác đến mà ạ. – Phong nói bí ẩn.
- Khách? Ai đến nữa ạ? – Cô hỏi.
- Không có gì đặc biệt đâu. – anh mỉm cười.
- Nhưng mà…
- Không sao. Nếu em không đồng ý thì thôi vậy. – Phong nói với giọng có đôi chút buồn bực.
Nhìn anh như thế, cô tự thấy mình có lỗi. Anh đã cất công tới đây thăm mình rồi mà mình lại bỏ anh ấy, để anh ấy đi một mình thì có đôi chút có lỗi, hơn nữa lúc trước cô cũng từng hứa đi chơi với anh một lần rồi nhưng mà chưa thực hiện được.
- Nếu con không bận thì có thể đi cùng anh ấy, coi như là đi dạo phố. Xa nhà đã lâu rồi chắc con cũng muốn đi xem lại nó chứ. – bố cô bình tĩnh nói.
- Vậy cũng được. – cô suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Cảm ơn em. – anh mỉm cười.
Khu vui chơi hôm nay có vẻ không đông lắm. Cũng phải, hôm nay mới là thứ hai đầu tuần. Mọi người đều có công việc của họ chứ. Nhưng như thế lại hay, Xuân cũng không thích những nơi ồn ào lắm.
Cô vui vẻ bước nhanh vào đó, theo sau là dáng người chậm rãi của Phong. Khuôn mặt ẩn hiện nụ cười hài lòng, mái tóc nhè nhẹ bay theo gió làm đôi mắt của anh trở nên có phần mơ màng.
Anh thật nổi bật.
Đó là điều mà ai cũng phải công nhận. Chỉ ngay khi vừa bước xuống xe, anh cũng đã nhận được sự thu hút của nhiều người rồi. Và cũng nhận ra điều đó, nên Xuân rất thích thú quan sát mọi người xung quanh nhất là khi họ nhìn anh.
Khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc dài được buộc gọn gang, đôi môi khẽ ẩn hiện một nụ cười. Trông cô thật đáng yêu nhưng nụ cười “đầy ẩn ý” của cô lại càng khiến anh tò mò hơn nữa.
- Em cười gì đấy. – Phong nheo mắt nhìn cô.
- Không…có gì đâu ạ. – cô vội lắc đầu nhưng vẫn còn tủm tỉm.
- Này, cười gì đó. – anh khẽ cốc đầu cô một cái rõ đau.
- Đâu có, em đâu có cười gì anh đâu. – cô biện mình.
- Hừm, nói thế chứng tỏ là có rồi. – Anh lại cốc đầu cô một cái.
- Á, đau…anh đánh em nhiều quá à. – cô rên.
- Hừm, thế thì nói đi.
- Hì..hì… tại em thấy anh có sức hút quá. Đi bên anh mà tự thấy tủi thân. – cô giả bộ làm khuôn mặt bị “tổn thương” nhưng chỉ càng làm cô trông buồn cười hơn thôi và điều đó lại khiến Phong bật cười.
Nụ cười ấy lại làm cho bao người đi qua cũng phải ngoái nhìn. Đâu đó còn có mấy cô gái phải xao xuyến.
- Sao? giờ mới nhận ra sức hút của anh à? – anh tự hào nói.
- hehe… Em biết lâu rồi… Ui chao, nhìn mấy cô gái kia kìa, em sắp bị ăn thịt rồi. – cô tiếp tục trêu anh.
- Thôi, được rồi, anh sợ em rồi đó. Đi thôi nào. – anh lắc đầu rồi lôi cô vào nhanh vào khu vui chơi gần đó.
Nắng chiếu ngày càng gay gắt nhưng vẫn không ảnh hưởng lắm tới niềm vui của họ. Hai người, một nam và một nữ, họ đi cạnh nhau trông thật xứng đôi.
Người con trai ấy, ánh mắt luôn hướng về người con gái kia, đôi môi khẽ nở một nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt ấy thật dịu dàng ấm áp, chất chứa biết bao những suy nghĩ nào đó.
Còn người con gái kia. Cô cũng rất vui. Khuôn mặt như bừng sang, nụ cười hiện trên đôi môi không dừng. Đã lâu rồi cô không được cười thoải mái như thế này. Trong thời gian quá, có quá nhiều việc đã xảy ra khiến cô cảm thấy mệt mỏi nhưng, có lẽ, hôm nay, gánh nặng đó tạm thời được trút bỏ.
- Em không mệt sao? Chơi từ sang tới giờ rồi. – Phong mỉm cười bước theo rời khỏi khu tàu lượn.
- Dạ? Lâu rồi không chơi nên em muốn chơi nhiều nhiều một chút. Anh không thích sao? – cô thấy hơi ngại.
- Không. Anh cũng thấy vui, em đừng lo, muốn chơi gì nữa không nào? – anh hỏi
- Hì…hì…làm phiền anh rồi hay là mình đi uống nước nhé…anh đợi em một chút. – cô nói rồi chạy nhanh ra quán nước di động gần đó mua ngay hai ly coca to.
Một ly đưa cho anh còn một ly cho cô. Anh bật cười khi nhận lấy ly nước đó. Một cảm giác gì đó thật lạ trong anh.
- Em không hỏi anh uống gì mà mua luôn à?
- A. chết, em quên rồi, em xin lỗi, để em mua ly khác cho anh nhé. – cô nhăn mặt.
- Anh đùa thôi.
Anh mỉm cười, một nụ cười thật đẹp. Đôi mắt ấy nhìn cô thật lâu rồi lại hiện lên một tia trìu mến.
Cả hai bước dọc con đường, từ từ thưởng thức ly nước mát lạnh kia. Hình ảnh của hai người đó thật nổi bật. Thỉnh thoảng có người không nén nỗi ghen tị khi nhìn thấy họ bước bên nhau nhưng không ai phủ nhận là họ đẹp đôi.
- Em muốn đi cái đó không? – Phong nhìn về phía khu “Đu quay mặt trời”.
- Có, em cũng muốn thử? – cô chợt thấy hứng thú.
Hồi nhỏ cô nhớ từng được mẹ dẫn đi chơi cái đó một lần. Cô vẫn còn nhớ cái cảm giác khi nó đi lên, lần đầu nhìn mọi thứ xung quanh từ trên cao rất thú vị.
Xuân chạy nhanh về phái đó trong khi Phong chỉ lững thững theo sau. Anh thấy việc đo lại rất thú vị nhất là khi có thể quan sát rõ được những gì anh muốn.
- Anh Phong vào nhanh lên nào. – Xuân gọi vói ra khi đã ngồi yên vị trong chiếc cabin đó.
Anh mỉm cười rồi cũng chạy nhan tới đó. Ngay khi cánh cửa được đóng lại, chiếc cabin cũng từ từ đi lên, khung cảnh của toàn bộ khu vui chơi đó được thu gọn vào tầm mắt cảu cả hia.
Xuân nhìn nó một cách thích thú. Thật không ngờ, cô còn có thể tận hưởng cái cảm gi1c giống hồi xưa.
Phong chợt bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đang “sung sướng” như con nít của cô.
- Em thích thế sao?
- Dạ. Hồi bé cũng được đi một lần rồi nên em thấy thú vị lắm. Giờ vẫn thích.
- Thế…em có biết sự tích của nó không? – anh chợt thấy muốn “chọc” cô một chút.
- Sự tích gì thế anh? – cô hiếu kì quay qua nhìn anh.
- Người ta nói răng, nếu một nam một nữ cùng nhau ngồi trong một chiếc cabin thì sau này sẽ yêu nhau mãi mãi đó.
- Dạ???? – cô giật mình, lúng túng nhìn anh.
Đôi măt mở tròn ra, không biết nói gì. Cô thấy xấu hổ khi nhận ra mình đang ở cùng với Phong.
- Sao thế? Không thích anh sao? – anh hỏi.
- Dạ??? Không…em chỉ… - cô ấp úng.
- Ôi, nếu sau này anh và em yêu nhau thì sao nhỉ? – anh giả bộ ngây thơ nhìn cô.
- Em… mặt cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ dữ dội.
Không hiểu sao. cô cảm thấy cực kì lúng túng khi anh đề cập tới vấn đề đó.
- Ghét sao? – anh làm bộ mặt buồn buồn nhìn cô.
- Không…anh đưng nghĩ thế? Em chỉ là…
- Chỉ là gì…?
- Em không biết. Em nghĩ mình không hợp với anh đâu vì thế… - cô lắc đầu,
- Thôi, anh đùa đấy. – anh ngồi thẳng người lại. Anh khẽ cười.
Không hiểu sao nụ cười ấy có chút gì đó thất vọng. Có chút gì đó hụt hẫng trong câu nói của anh. Nó khiến Xuân cảm thấy có chút gì áy náy.
- Em đừng nghĩ nhiều như thế nữa. – anh lại mỉm cười nhưng lại càng làm cô thấy buồn thêm. Cô chỉ gật đầu.
Không gian giữa hai người trở nên căng thẳng cho tới khi họ bước ra ngoài. Cả hai đi một vòng quanh khu đó, tham quan thêm vài khu chăm sóc động vật hoang dã nữa rồi Phong đưa cô về tới nhà.
Phong nhìn cô chào tạm biệt anh. Khẽ liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn người con gái trước mặt mình, anh cười nhẹ rồi hỏi.
- Này, em thấy Triệt thế nào? – anh đứng đối diện cô hỏi.
- Dạ? Cậu ấy tốt và vui vẻ, rất được mọi người yêu mến. – cô trả lời với thái độ ngờ ngợ.
Sao hôm nay Phong khác thế?
- Em và cậu ấy là “chỉ” bạn tốt phải không? – anh hỏi tiếp.
- Vâng. ANh hỏi lạ thế? – cô nghi ngờ. Không biết là do cô tưởng tưởng hay là thật mà anh muốn hỏi theo một ý nào khác.
- Không có gì. Rất tốt. – anh mỉm cười.
Anh nhìn cô mỉm cười, anh chợt thấy có gì đó vui vui. Trong lòng anh chợt nhen nhím một hy vọng gì đó mà anh cũng không rõ.
- Được rồi em vao nhà đi, cho anh gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ của em nhé. – anh nói.
Cô cúi đầu cảm ơn rồi ngước lên nhìn anh nhưng chợt khựng lại khi nhìn thấy anh đang cúi sát vào mình, cô bất giác ngửa đầu ra theo phản xạ nhưng anh đã nhanh chóng kéo cố lại và hôn nhẹ lên tóc cô. Điều đó cũng đủ làm cô xấu hô muốn chết. Mặt cô dần dần đỏ lựng lên trông thật ngộ nghĩnh.
- Chào em nhé. – giọng nói cảu anh thật nhẹ.
- Anh…
Anh mỉm cười rồi quay đi, cô cũng thế mà không dám nhìn anh nữa vì xấu hổ. Không hiểu sao cô có cảm giác là hình như lúc nãy anh định…
Vội lắc đầu đi, cô lẽ cô suy nghĩ đen tối quá rồi nhưng mà quả thật là nó rất giống như vậy.
Nhưng vừa đi được vài bước cô lại khựng lại vì một chiếc xe Lexus ES lại đậu trước cửa nàh cô. Thật không hiểu trong một ngày, sao lại có nhiều xe ô tô tới nhà mình không thế.
Vội đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài, Xuân lại được dịp “ngạc nhiên” version 2 vì cô nhận ra hai người vừa bước xuống.
- Ừm. – anh nhìn cô lãnh đạm, hơi gật đầu một chút.
Cả hai chợt rơi vào một khoảng im lặng nào đó. Băng đứng đó một lúc, chần chừ chưa bước vào, dường như anh còn điều gì muốn nói.
Xuân cũng lưỡng lự. Cô thấy có chút gì đó luyến tiếc.
- Được rồi, tôi đi đây. Chủ nhật tuần này, nhớ đến sân bay trước 9h. – anh dặn dò.
- Vâng. – cô gật đầu.
Anh liếc nhìn cô lần cuối rồi bước nhanh vào chiếc xa đang đợi. Còn cô thì vẫn còn đứng đó. Cảm giác tiếc nuối này là sao vậy.
Khẽ lắc đầu một lúc rồi quay lưng bước vào nhưng…
Chiếc xe BMW đen đi nhanh ra khỏi con đường nhỏ đó và hòa vào dòng xe cộ tấp nập ngoài kia.
Cùng lúc đó, một chiếc Ford cũng đi ngang qua. Ánh mắt chợt thu hút bởi một người con trai nào đó trong chiếc xe đó. Và người con trai đó cũng nhìn thấy Băng. Và họ nhận ra nhau.
Hai chiếc xe đi ngược đường nhau một cách lạnh lùng.
Xuân khựng lại ngay sau khi quay lưng bước lại. Một chiếc xe Ford dừng lại ngay trước nhà cô. Hơi ngoái đầu lại nhìn nó tò mò. Cô giật mình khi nhận ra người con trai vừa bước ra từ đó.
Chiếc áo thun đen, quần kaki nâu là nổi bật dáng người cao ráo đó. Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt nâu ấy và nụ cười ấm áp quen thuộc đó – không ai khác chính là Phong.
Cô vô cùng ngạc nhiên, thật không thể ngờ là có thể gặn anh ở đây. Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay anh còn phải đi gặp chủ tịch – ông nội của anh ấy nhưng mà…
- Anh…anh…Phong… cô ấp úng.
- Sao thế? Không vui sao? – Phong bước tới gần, hơi cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên của cô.
Không hiểu sao nó làm anh thấy rất thú vị.
- Không…em chỉ ngạc nhiên quá thôi. Không phải hôm nay anh có việc bận sao? – cô trấn tĩnh lại rồi nhìn anh hỏi.
- À, anh đã làm xong rồi. Lo cho anh sao? – Phong mỉm cười, xoa đầu cô.
- Dạ…em chỉ… – cô bối rối.
- Không thích sao?
- Không, tất nhiên là không rồi ạ. Em rất vui ấy chứ. Thật không ngờ là được gặp anh ngay ở nhà em. – cô cười tươi roi rói nhìn anh.
- Ừm…cũng vui mà.
- Dạ.
- Không mời anh vào nhà sao? – anh trách.
- A. Đúng rồi, anh vào nhà chơi nhé. – cô sực nhớ nên vội dẫn anh vào nhà.
Cô thấy vừa lạ vừa vui. Thật không ngờ được gặp Phong ở đây nhưng không hiểu sao lại trùng hợp thế nhỉ. Trong vòng hai ngày mà hai “cậu chủ” của cô cùng tới nhà mình chứ.
Hừm…kệ, điều đó không quan trọng lắm đâu nhỉ?
- Con chào bô, con chào mẹ. Có anh Phong, tới chơi ạ. – cô gọi vói vào ngay khi vừa bước vào nhà.
Điều đó khiến Phong bật cười. Nó thật tự nhiên. Từ trước tới giời anh chưa bao giờ nói như thế với bố mẹ mình mà cũng chưa thấy ai nói như thế. Nhưng anh thấy nó hay hay và thú vị đó chứ. Nó mang lại một cảm giác gì đó thật gần gũi, ấm áp.
- Phong nào thế con? – mẹ cô từ trong bếp bước ra
Bà chợt khựng lại khi nhìn thấy người con trai đi đằng sau mình. Nét mặt hiền lành và nụ cười than thiện ấy khiến bà bất giác có cảm tình.
- Ai tới nhà hả con? – bố Xuân từ trên lầu bước xuống cũng khựng người khi nhìn thấy Phong.
- Cháu chào hai bác. – Phong lễ phép cúi chào.
Bố mẹ của cô thoáng bối rối và Xuân nhận ra điều đó.
- Anh Phong là em họ của anh Băng và cũng là một trong sáu người cháu của chủ tịch đó ạ. – cô giải thích.
- À – bố mẹ cô khẽ gật đầu nhưng khi biết điều đó họ càng lúng túng hơn. Trong hai ngày mà đã có hai người cháu của chủ tịch đến nhà rồi. Không biết là vô tình hay cố ý đây.
- Làm phiền mọi người vào buổi sang như thế này thật ngại quá. – anh thú thật.
- Ồ, không sao đâu. Thật vui khi được gặ cháu. Vào nhà đi nào, sao lại đứng đó thế. Xuân dẫn bạn vào đi con. – bô của cô vội nói.
- Đúng rồi, cháu ăn sang chưa? Hay là cùng ăn với gia đình của cô nhé. – mẹ của cô nói thêm.
- Như thế thì lại làm phiền mọi người rồi. – Phong ái ngại.
Nhìn dáng vẻ đó của anh không hiểu sao cô lại thấy buồn cười đó chứ.
- Thôi nào, ăn sáng với nhà em đi. – cô mỉm cười rồi dắt anh vào ngay nhà bếp.
Bữa sang hôm nay của nhà cô diễn ra có phần gượng gạo. Có lẽ là do sự xuất hiện đường đột của Phong. Mặc dù anh rất than thiện nhưng với địa vị là cháu ruột của một tập đoàn lớn khiến bố mẹ cô có phần e ngại. Và dường như Phong cũng nhận ra điều đó.
- Cảm ơn, bữa sáng rất ngon. – Phong cố gắng gợi chuyện.
- Thật sao? Bác cứ lo là không hợp khẩu vị chứ. – mẹ của cô khẽ cười.
- Không đâu ạ.
- Hì..hì… mẹ em nấu mgon mà. – Xuân xen vô vì muốn giúp anh.
- Ừm, đúng rồi. – Phong mỉm cười đồng tình.
- Cảm ơn cháu. – mẹ cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dần dần, với sự giúp đỡ của Xuân, Phong nhanh chóng lấy được thiện cảm của cả nhà cô dễ dàng.
Cùng là cháu của chủ tịch, cùng là họ hang nhưng Băng và Phong quả thật rất khác nhau. Băng có cách lấy lòng người khác rất đặc biệt. Không quá kiêu kì nhưng vẫn có một khiến người khác tôn trọng của mình. Phong thì khác, anh tạo cho người đối diện một cảm giác dễ chịu và thân thiện. Nhưng dù gì cả hai đều rất giỏi. Điều đó không có nghĩa là nhưng người còn lại không giỏi. Vũ, Triệt đều là những người “khá” thu hút đó chứ.
- Hôm nay, nếu không phiền cháu có thể đưa em đi chơi được không ạ? Lần đầu tới đây nên cũng không thực sự hiểu rõ nơi này lắm. – Phong mỉm cười nói tỉnh rụi nhưng lại làm cho cả nhà cô giật mình.
- Cái…này… - bố cô ấp úng.
- Không sao đâu ạ. Chỉ là đi dạo vài vòng thôi ạ. Với lại, lát nữa cũng có khác đến mà ạ. – Phong nói bí ẩn.
- Khách? Ai đến nữa ạ? – Cô hỏi.
- Không có gì đặc biệt đâu. – anh mỉm cười.
- Nhưng mà…
- Không sao. Nếu em không đồng ý thì thôi vậy. – Phong nói với giọng có đôi chút buồn bực.
Nhìn anh như thế, cô tự thấy mình có lỗi. Anh đã cất công tới đây thăm mình rồi mà mình lại bỏ anh ấy, để anh ấy đi một mình thì có đôi chút có lỗi, hơn nữa lúc trước cô cũng từng hứa đi chơi với anh một lần rồi nhưng mà chưa thực hiện được.
- Nếu con không bận thì có thể đi cùng anh ấy, coi như là đi dạo phố. Xa nhà đã lâu rồi chắc con cũng muốn đi xem lại nó chứ. – bố cô bình tĩnh nói.
- Vậy cũng được. – cô suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Cảm ơn em. – anh mỉm cười.
Khu vui chơi hôm nay có vẻ không đông lắm. Cũng phải, hôm nay mới là thứ hai đầu tuần. Mọi người đều có công việc của họ chứ. Nhưng như thế lại hay, Xuân cũng không thích những nơi ồn ào lắm.
Cô vui vẻ bước nhanh vào đó, theo sau là dáng người chậm rãi của Phong. Khuôn mặt ẩn hiện nụ cười hài lòng, mái tóc nhè nhẹ bay theo gió làm đôi mắt của anh trở nên có phần mơ màng.
Anh thật nổi bật.
Đó là điều mà ai cũng phải công nhận. Chỉ ngay khi vừa bước xuống xe, anh cũng đã nhận được sự thu hút của nhiều người rồi. Và cũng nhận ra điều đó, nên Xuân rất thích thú quan sát mọi người xung quanh nhất là khi họ nhìn anh.
Khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc dài được buộc gọn gang, đôi môi khẽ ẩn hiện một nụ cười. Trông cô thật đáng yêu nhưng nụ cười “đầy ẩn ý” của cô lại càng khiến anh tò mò hơn nữa.
- Em cười gì đấy. – Phong nheo mắt nhìn cô.
- Không…có gì đâu ạ. – cô vội lắc đầu nhưng vẫn còn tủm tỉm.
- Này, cười gì đó. – anh khẽ cốc đầu cô một cái rõ đau.
- Đâu có, em đâu có cười gì anh đâu. – cô biện mình.
- Hừm, nói thế chứng tỏ là có rồi. – Anh lại cốc đầu cô một cái.
- Á, đau…anh đánh em nhiều quá à. – cô rên.
- Hừm, thế thì nói đi.
- Hì..hì… tại em thấy anh có sức hút quá. Đi bên anh mà tự thấy tủi thân. – cô giả bộ làm khuôn mặt bị “tổn thương” nhưng chỉ càng làm cô trông buồn cười hơn thôi và điều đó lại khiến Phong bật cười.
Nụ cười ấy lại làm cho bao người đi qua cũng phải ngoái nhìn. Đâu đó còn có mấy cô gái phải xao xuyến.
- Sao? giờ mới nhận ra sức hút của anh à? – anh tự hào nói.
- hehe… Em biết lâu rồi… Ui chao, nhìn mấy cô gái kia kìa, em sắp bị ăn thịt rồi. – cô tiếp tục trêu anh.
- Thôi, được rồi, anh sợ em rồi đó. Đi thôi nào. – anh lắc đầu rồi lôi cô vào nhanh vào khu vui chơi gần đó.
Nắng chiếu ngày càng gay gắt nhưng vẫn không ảnh hưởng lắm tới niềm vui của họ. Hai người, một nam và một nữ, họ đi cạnh nhau trông thật xứng đôi.
Người con trai ấy, ánh mắt luôn hướng về người con gái kia, đôi môi khẽ nở một nụ cười hạnh phúc. Đôi mắt ấy thật dịu dàng ấm áp, chất chứa biết bao những suy nghĩ nào đó.
Còn người con gái kia. Cô cũng rất vui. Khuôn mặt như bừng sang, nụ cười hiện trên đôi môi không dừng. Đã lâu rồi cô không được cười thoải mái như thế này. Trong thời gian quá, có quá nhiều việc đã xảy ra khiến cô cảm thấy mệt mỏi nhưng, có lẽ, hôm nay, gánh nặng đó tạm thời được trút bỏ.
- Em không mệt sao? Chơi từ sang tới giờ rồi. – Phong mỉm cười bước theo rời khỏi khu tàu lượn.
- Dạ? Lâu rồi không chơi nên em muốn chơi nhiều nhiều một chút. Anh không thích sao? – cô thấy hơi ngại.
- Không. Anh cũng thấy vui, em đừng lo, muốn chơi gì nữa không nào? – anh hỏi
- Hì…hì…làm phiền anh rồi hay là mình đi uống nước nhé…anh đợi em một chút. – cô nói rồi chạy nhanh ra quán nước di động gần đó mua ngay hai ly coca to.
Một ly đưa cho anh còn một ly cho cô. Anh bật cười khi nhận lấy ly nước đó. Một cảm giác gì đó thật lạ trong anh.
- Em không hỏi anh uống gì mà mua luôn à?
- A. chết, em quên rồi, em xin lỗi, để em mua ly khác cho anh nhé. – cô nhăn mặt.
- Anh đùa thôi.
Anh mỉm cười, một nụ cười thật đẹp. Đôi mắt ấy nhìn cô thật lâu rồi lại hiện lên một tia trìu mến.
Cả hai bước dọc con đường, từ từ thưởng thức ly nước mát lạnh kia. Hình ảnh của hai người đó thật nổi bật. Thỉnh thoảng có người không nén nỗi ghen tị khi nhìn thấy họ bước bên nhau nhưng không ai phủ nhận là họ đẹp đôi.
- Em muốn đi cái đó không? – Phong nhìn về phía khu “Đu quay mặt trời”.
- Có, em cũng muốn thử? – cô chợt thấy hứng thú.
Hồi nhỏ cô nhớ từng được mẹ dẫn đi chơi cái đó một lần. Cô vẫn còn nhớ cái cảm giác khi nó đi lên, lần đầu nhìn mọi thứ xung quanh từ trên cao rất thú vị.
Xuân chạy nhanh về phái đó trong khi Phong chỉ lững thững theo sau. Anh thấy việc đo lại rất thú vị nhất là khi có thể quan sát rõ được những gì anh muốn.
- Anh Phong vào nhanh lên nào. – Xuân gọi vói ra khi đã ngồi yên vị trong chiếc cabin đó.
Anh mỉm cười rồi cũng chạy nhan tới đó. Ngay khi cánh cửa được đóng lại, chiếc cabin cũng từ từ đi lên, khung cảnh của toàn bộ khu vui chơi đó được thu gọn vào tầm mắt cảu cả hia.
Xuân nhìn nó một cách thích thú. Thật không ngờ, cô còn có thể tận hưởng cái cảm gi1c giống hồi xưa.
Phong chợt bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đang “sung sướng” như con nít của cô.
- Em thích thế sao?
- Dạ. Hồi bé cũng được đi một lần rồi nên em thấy thú vị lắm. Giờ vẫn thích.
- Thế…em có biết sự tích của nó không? – anh chợt thấy muốn “chọc” cô một chút.
- Sự tích gì thế anh? – cô hiếu kì quay qua nhìn anh.
- Người ta nói răng, nếu một nam một nữ cùng nhau ngồi trong một chiếc cabin thì sau này sẽ yêu nhau mãi mãi đó.
- Dạ???? – cô giật mình, lúng túng nhìn anh.
Đôi măt mở tròn ra, không biết nói gì. Cô thấy xấu hổ khi nhận ra mình đang ở cùng với Phong.
- Sao thế? Không thích anh sao? – anh hỏi.
- Dạ??? Không…em chỉ… - cô ấp úng.
- Ôi, nếu sau này anh và em yêu nhau thì sao nhỉ? – anh giả bộ ngây thơ nhìn cô.
- Em… mặt cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ dữ dội.
Không hiểu sao. cô cảm thấy cực kì lúng túng khi anh đề cập tới vấn đề đó.
- Ghét sao? – anh làm bộ mặt buồn buồn nhìn cô.
- Không…anh đưng nghĩ thế? Em chỉ là…
- Chỉ là gì…?
- Em không biết. Em nghĩ mình không hợp với anh đâu vì thế… - cô lắc đầu,
- Thôi, anh đùa đấy. – anh ngồi thẳng người lại. Anh khẽ cười.
Không hiểu sao nụ cười ấy có chút gì đó thất vọng. Có chút gì đó hụt hẫng trong câu nói của anh. Nó khiến Xuân cảm thấy có chút gì áy náy.
- Em đừng nghĩ nhiều như thế nữa. – anh lại mỉm cười nhưng lại càng làm cô thấy buồn thêm. Cô chỉ gật đầu.
Không gian giữa hai người trở nên căng thẳng cho tới khi họ bước ra ngoài. Cả hai đi một vòng quanh khu đó, tham quan thêm vài khu chăm sóc động vật hoang dã nữa rồi Phong đưa cô về tới nhà.
Phong nhìn cô chào tạm biệt anh. Khẽ liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn người con gái trước mặt mình, anh cười nhẹ rồi hỏi.
- Này, em thấy Triệt thế nào? – anh đứng đối diện cô hỏi.
- Dạ? Cậu ấy tốt và vui vẻ, rất được mọi người yêu mến. – cô trả lời với thái độ ngờ ngợ.
Sao hôm nay Phong khác thế?
- Em và cậu ấy là “chỉ” bạn tốt phải không? – anh hỏi tiếp.
- Vâng. ANh hỏi lạ thế? – cô nghi ngờ. Không biết là do cô tưởng tưởng hay là thật mà anh muốn hỏi theo một ý nào khác.
- Không có gì. Rất tốt. – anh mỉm cười.
Anh nhìn cô mỉm cười, anh chợt thấy có gì đó vui vui. Trong lòng anh chợt nhen nhím một hy vọng gì đó mà anh cũng không rõ.
- Được rồi em vao nhà đi, cho anh gửi lời hỏi thăm tới bố mẹ của em nhé. – anh nói.
Cô cúi đầu cảm ơn rồi ngước lên nhìn anh nhưng chợt khựng lại khi nhìn thấy anh đang cúi sát vào mình, cô bất giác ngửa đầu ra theo phản xạ nhưng anh đã nhanh chóng kéo cố lại và hôn nhẹ lên tóc cô. Điều đó cũng đủ làm cô xấu hô muốn chết. Mặt cô dần dần đỏ lựng lên trông thật ngộ nghĩnh.
- Chào em nhé. – giọng nói cảu anh thật nhẹ.
- Anh…
Anh mỉm cười rồi quay đi, cô cũng thế mà không dám nhìn anh nữa vì xấu hổ. Không hiểu sao cô có cảm giác là hình như lúc nãy anh định…
Vội lắc đầu đi, cô lẽ cô suy nghĩ đen tối quá rồi nhưng mà quả thật là nó rất giống như vậy.
Nhưng vừa đi được vài bước cô lại khựng lại vì một chiếc xe Lexus ES lại đậu trước cửa nàh cô. Thật không hiểu trong một ngày, sao lại có nhiều xe ô tô tới nhà mình không thế.
Vội đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài, Xuân lại được dịp “ngạc nhiên” version 2 vì cô nhận ra hai người vừa bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.