Chương 72
Luffy_zoro
06/05/2013
Bước vào quán cà phê nằm ở
góc đường nhỏ, gần trường Lâm Quang. Người con gái vùa bước vào, mắt dáo dác tìm kiếm ai đó. Khóe môi chợt nở một nụ cười khi nhìn thấy dáng
người gầy gầy quen thuộc kia.
Niềm vui sướng dâng trào. Cảm giác bình yên, ấm áp dậy lên trong lòng.
- Cậu chưa vào sao? – giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng làm cô thoáng giật mình. Quay đầu nhìn người con trai mới xuất hiện, cô lại trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
- Minh Hoàng, cậu ở đây sao? – cô hỏi. Thật không ngờ, lại gặp ở đây.
- Sao? Không muốn gặp à? – cậu nói.
- Đâu có. Nhớ cậu muốn chết này. Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi. – cô cười.
- Ừ, tớ đi cùng bố cậu mà. – Hoàng giải thích, lòng thoáng rung động. Một chút xót xa vì khuôn mặt hơi gầy. Một chút hài lòng, yên tâm.
- Vậy sao? Vào đi, tớ muốn gặp bố lắm rồi. – cô kéo tay cậu đi về phía người đàn ông kia.
Hoàng im lặng, để cho cô kéo mình đi một cách tự nhiên. Cái hơi ấm quen thuộc từ bàn tay ấy, chợt ùa về, gợi lại bao kỉ niệm nhỏ bé, ngắn ngủi giữa cả hai. Những kỉ niệm ngọt ngào mà cậu chỉ có thể gặp được trong trí nhớ của mình.
- Con chào bố. – Xuân mỉm cười thật tươi bước tới gần và nói.
- Ừ, con tới rồi à. Cả Hoàng nữa. Hai đứa lại đây ngồi nào. – bố cô mỉm cười, đôi mắt hiền từ ánh lên sự yêu thương và trìu mến. Lòng ông chợt nhẹ nhõm khi lại nhìn thấy khuôn mặt ngày nào của đứa con gái bé bỏng của mình. Thật đau lòng khi nhìn nó phải đi xa vì những gì mình đã làm.
- Bố tới đây thăm con sao? Hay là còn việc gì nữa ạ? – cô hỏi.
- Ừ, cả hai…bố tới gặp đối tác. Tiện thể ghé qua thăm con. – ông ôn tồn nói.
- Vậy ạ. Hì…Lâu không gặp, bố gầy quá đó. – cô nhăn nhó.
- Được rồi, đừng có tài lanh đấy. Mẹ, có gửi cho con ít đồ này. – ông Sơn đưa ra một túi lớn đựng toàn đồ ăn. Cũng chỉ là vài món ăn vặt đơn giản mà thôi nhưng lại vô cùng to lớn đối với Xuân – một người phải xa nhà trong một thời gian dài.
- Con cảm ơn. – mắt cô sáng rực, đôi môi tủm tỉm cười vui sướng.
- Hoàng, lâu không gặp cháu, vẫn khỏe chứ. – ông Sơn quay qua nhìn Hoàng đang im lặng, hướng đôi mắt về con gái của mình.
- Vâng, cháu vẫn khỏe. – Hoàng chợt tỉnh, quay quá, đối diện với ông Sơn.
- Ừ, tốt. Hai đứa vẫn khỏe là tốt. – ông khẽ gật đầu hài lòng. Nỗi lo canh cánh trong lòng bao ngày, giờ cũng tạm vơi đi.
- Bố đến đây vì công việc gì sao? – Xuân chen vào.
- Ừ, bố đi gặp đối tác. – ông mỉm cười.
- Vậy sao? Bố đừng cố sức quá, nghỉ ngơi nhiều nữa, trông bố gầy nhiều quá. – cô thấy buồn buồn.
- Ừ, con cũng thế chứ, đừng nói ta không thế. – ông Sơn khẽ xoa đầu cô.
Xuân cũng dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của bố mình, ngoan ngoãn như một con mèo.
Không gian trầm lắng, nhẹ nhàng làm ta cảm thấy thoải mái, yên bình biết bao. Thời gian cũng đang bước thật chậm để lưu giữ một chút khoảnh khắc ngọt ngào ấm cúng của hai bố con Xuân vào một phần của nó.
Hoàng khẽ cười. Nụ cười chia sẻ niềm vui của hai bố con họ. Lòng thoáng ngưỡng mộ. Có khi nào, gia đình cậu cũng có thể như thế không? Dù mỗi người đều yêu thương nhau nhưng không bao giờ biết bộc lộ ra ngoài. Có lẽ là do họ đều quá bận rộn tới mức không thể nào dành thời gian cho đứa con trai duy nhất của chính mình. Cậu biết và không trách.
Reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên bình, kéo cả ba quay trở lại thực tại.
- Alo…là anh sao? – ông Sơn rút điện thoại ra và trả lời.
- ……………..
Cuộc nói chuyện diễn ra có phần hơi gượng gạo, nhanh chóng kết thúc bằng khuôn mặt có chút căng thẳng của ông.
- Bố. Có chuyện gì sao? – Xuân lo lắng nhìn ông.
- Có lẽ, bố phải đi rồi. Đối tác của bố sắp tới đây. Thôi, vậy hai đứa về đi nhé. – ông mỉm cười an ủi.
- Bố phải đi rồi sao? – cô tiếc nuối.
- Ừ. – ông gật đầu, xoa đầu cô.
- Bác đừng lo. – Hoàng nói.
- Vậy, làm phiền cháu đưa Xuân về dùm bác được không?
- Vâng. Bác đừng lo.
Xuân nhăn mặt, khi có cảm giác như mình đang bị xem là một đứa trẻ.
- Con tự về được mà, bố đừng lo. – cô cương quyết.
- Ừ, chỉ là dự phòng thôi mà. – ông nói.
Cô càng nhăn nhó hơn nhưng không nói thêm gì nữa. Chỉ có bố cô là lúc nào cũng nghĩ cô là trẻ con thôi mà. Mặc dù tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng thì đang cực kì thích thú.
Cả ba cùng bước ra khỏi quán café kia, được một lúc, có một chiếc xe màu đen phóng tới gần chô họ. Cánh cửa xe hạ xuống, từ bên trong có một người đàn ông, mặc dồ đen, khá cao tuổi, bụng hơi phệ. Vì ngồi sâu trong nên khó có thể nhìn rõ mặt mũi.
- Được rồi, hai đứa về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Ta đi đây. – ông Sơn vẫy tay, rồi leo lên xe, ngồi cạnh người đàn ông bí mật kia.
Cánh xe kéo dần lên, Xuân chỉ kịp nhìn thấy một phần khuôn mặt của ông ta. Mặt phệ, đôi mắt híp lại, dữ tợn, nhìn không có mấy thiện cảm. Đó là đối tác mới của bố cô sao? Nhìn có vẻ hung dữ quá, không biết có đáng tin không nhỉ? Tự dưng cô lại thấy lo. Không biết có phải vì cô suy nghĩ quá nhiều không?
- Này, sao tớ thấy ông ta có vẻ như…không…tốt lắm. – cô lưỡng lự.
- Vậy sao? – Hoàng hỏi.
- Ừ, không biết nữa. Tự dưng thấy lo lo.
- Có lẽ cậu đúng. Người đó hình như là một thương nhân mới nổi. Tớ cũng không rõ lắm.
Xuân quay qua nhìn cậu bạn chằm chằm, nghi hoặc.
- Làm như, cậu biết tất cả mọi người trong giới kinh doanh ấy. – cô đùa.
- Biết đâu được. – cậu khẽ nhún vai, tỏ vẻ “ngây thơ vô số tội”.
- Khiếp chưa kìa. – cô nhăn mặt, đẩy vai cậu.
Hoàng mỉm cười, nhìn cô ấm áp.
- Dạo này, cậu mệt gì sao? Trông cậu có vẻ… - Hoàng hỏi.
Xuân thoáng rùng mình, cái cảm giác kinh khủng kia chợt lướt qua cô. Một tuần không đủ để xóa nhòa hình ảnh đó, không đủ làm dịu nỗi đau, che lấp cái hố sâu của niềm tin.
- Tớ ổn. – giọng cô hơi trầm xuống.
Hoàng thoáng bất an. Chắc chắn có gì đã xảy ra. Cậu nắm vai cô, lắc nhẹ.
- Có chuyện gì sao? Kể tớ nghe nào. – cậu nói như ra lệnh.
- Không…không có gì cả. Đau vai tớ đó. – cô đẩy cậu ra, quay lưng bước đi.
- Này, tớ đang nói chuyện với cậu đó. – Hoàng gắt lên, kéo tay cô lại. Tại sao cậu lại không thể kìm chế cảm xúc của mình lúc này chứ?
- Tớ thì không muốn. – cô cũng gắt lại.
- Cậu… - Hoàng sững sờ trước thái độ đó của cô.
Nó làm cậu trầm xuống, hít thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
- Được rồi, kể tớ nghe nào. – giọng cậu dịu dàng.
- Không có gì để kể cả. – cô lạnh lùng nói.
- Thật sao?
Cô ngoảnh mặt đi, im lặng.
Hoàng lắc đầu chịu thua. Tính ngang bướng của cô vẫn thế.
- Hãy kể cho tớ khi cậu muốn.
- Ừ. – cô thở phào.
- Về thôi.
- Tớ…không muốn về. – cô lắc đầu.
- ……
- Đi chơi đâu đó được không? – cô nhìn cậu.
- Cậu chắc chứ?
Cô gật đầu chắc chắn.
Hoàng bật cười.
- Đi. Có chỗ để xả stress hay lắm. – cậu kéo nhẹ tay cô đi theo mình.
Leo lên chiếc Porsche mui trần bạc quen thuộc của cậu, bằng một động tác điệu nghệ, chiếc xe quay ngoắt 90 độ, lùi ra sau rồi phóng nhanh trên con đường, hướng tới nơi xả stress mà Hoàng nói.
Nơi xả stress thì ra là rạp chiếu phim kinh dị.
- Cái gì đây? – Xuân nghi ngờ.
- Rạp chiếu phim. – Hoàng nhún vai.
- Tớ không có ngốc. Nhưng sao lại là ở đây?
- Vì nó hợp với những người có tâm trạng không tốt. Kích thích một chút nào. – cậu cười “ngây thơ”.
- Tớ về. – cô méo mặt.
- Này, chưa xem mà. – Hoàng kéo cô lại.
- Cậu đùa à? Biết tớ không dám xem rồi mà.
- Kệ. Đi thôi. – Hoàng không quan tâm gì, kéo cô đi thẳng tới quầy mua vé, túm thật chặt lại, mặc cho cô giãy dụa, tìm cách bỏ trốn nhưng vẫn không thể rời khỏi cánh tay uy quyền của Hoàng.
Và cuối cùng, khi đã yên vị trên chiếc ghế thì có thách cô cũng không dám đi đâu, hay làm gì khác ngoài la hét.
Cô là một người khá nhát gan trong mấy thể loại “kinh dị” này. Chỉ trừ đúng một lần cô đề nghị xem phim với Băng mà không rõ lí do ra, còn lại thì đây là lần thứ ba cô xem nó. Tất nhiên cũng giống lần đầu là cô cũng đang ngồi cạnh cậu bạn thân “đáng ghét” của mình. Và lần này cũng vẫn là thể loại “hành động giật gân”.
Hai tiếng la hét ầm ĩ trôi qua, Xuân bước ra cùng Hoàng. Khuôn mặt căng thẳng, lấm tấm mồ hôi…vẫn còn vương lại chút gì đó sợ hãi.
Ngược lại với cô bạn của mình. Hoàng cực kì bình tĩnh. Đôi môi ẩn hiện nụ cười bí ẩn, chiếc khuyên bạc lấp lánh, mái tóc hợp style càng làm cho cái nét “bình thản” trở nên đáng ghét trong mắt Xuân.
Tại sao chỉ có mình cô sợ chứ? Rõ ràng biết cô không thích mà vẫn cứ kéo vào, rõ ràng là muốn cô phải “run sợ” trước mặt cậu mà.
- Hay không? Đi ăn đi. – Hoàng nói tỉnh bơ.
- Cậu đùa à? – cô lườm cậu.
- Sao thế? Không thích à? La hét đã chưa? Đỡ stress rồi. – cậu nói.
- Hừ…tốt quá ha. – cô đánh túi bụi vào vai cậu.
- hì… - Hoàng chỉ cười nhưng không phản ứng lại.
Xuân đánh một lúc cũng chán, khi không thấy cậu bạn có thêm phản ứng gì.
- Đỡ buồn chưa? – Hoàng nhỏ nhẹ.
Cô hơi khựng người.
- Ừ…
- Nếu chưa la hét đủ, đi xem tiếp. – cậu nói.
- Không, được rồi... thì ra, lí do xem bộ phim đó là đây sao? – cô hỏi, có chút cảm động.
- Cậu nghĩ sao? Mỗi khi buồn, tớ vẫn thường làm thế. Bực mình cái gì thì phải hét thật to. Có như vậy, mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường.
- Cảm ơn. – cô lặng người. Chỉ có Hoàng là lo lắng cho cô. Đúng là bạn thân có khác.
- Ừm, tớ ở đây nghe cậu nói chuyện, nếu không muốn thì cậu có thể giữ trong lòng, quan trọng là cậu muốn như thế nào.
- Ừ, xin lỗi, tớ không muốn nhắc lại chuyện kia. – cô cúi đầu, nhìn một khoảng vô định nào đó.
- Được rồi, không nói nữa. – Hoàng hơi hụt ẫng.
- Cảm ơn.
- Đi ăn rồi về nào. – Hoàng khẽ xoa đầu cô.
- Ừ. – Xuân gật đầu rồi lẫn thẩn theo cậu.
Cả hai bước chậm rãi dưới cái nắng chói chang của trời. Mỗi người tự giữ cho riêng mình một cái không gian riếng, tự giam mình trong cái suy nghĩ của mỗi người. Mải mê, mải mê theo đuổi nó.
- À, Hoàng ơi, cậu bảo xem kinh dị để la hét cho đỡ buồn mà, sao từ nãy giờ không thấy cậu hét lên tí nào? – Xuân chợt nhớ.
- Ừ thì chắc là do quen rồi. – cậu cười nhạt.
- Quen rồi? Cậu xem nhiều vậy sao?
- Không hẳn. Có một thời gian, cảm thấy khá thất vọng nên muốn tìm cảm giác mới thôi. – cậu nhún vai.
- Thất vọng cái gì thế?
Hoàng dừng bước, lặng nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt khẽ lay động, không nói gì. Cậu đang suy nghĩ một điều gì đó.
- Ừ, vì một người nào đó. – giọng cậu trầm xuống.
- Sao thế? Là cô gái nào sao? Đẹp không? Cậu mà cũng bị đá sao? – cô trợn mặt vì ngạc nhiên, nhìn cậu.
- Ừ, đẹp lắm.
- Trời, cậu thất tình sao? Cô ấy có biết không? Đã nói chưa? – cô nhỏ nhẹ.
- Không. Tớ không nói. Vì…cô ấy đã thích người khác rồi.
- Trời, buồn thế sao? Đừng thất vọng, sẽ còn người khác hợp với cậu mà.
- Ừ…
- Thôi nào, đi ăn đi. Sẽ đỡ buồn đó. – Xuân mỉm cười an ủi. Quen cậu đã lâu, thật không ngờ, Hoàng cũng là một người khá yếu đuối đó chứ? Không biết cô gái kia là ai nhưng chắc hẳn là rất đặc biệt, Phải như thế, mới có thể làm lay động được trái tim thờ ơ, vô tư của cậu chứ nhỉ?
Hoàng dừng lại, nhìn bóng người con gái đang ung dung đi trước. Trong lòng thoáng rối bời. Bao nhiêu suy nghĩ chợt ùa về, làm trái tim cậu ngột ngạt như muốn nghẹt thở.
Năm năm ở cạnh cô, là khoảng thời gian đáng nhớ. Năm năm để cho hình ảnh của cô yên vị trong một phần tâm hồn nhỏ của cậu. Trong suốt khoảng thời gian đó, đã bao lần cậu muốn mở cánh cửa lí trí để cho hình ảnh đó thoát ra, để cậu có thể nói, để trái tim có thể có chút nghỉ ngơi.
Chỉ mới xa nhau có mấy tháng, nhưng có cái khoảng trống nào đó đã chen vào đó, Để cho cậu nhận ra cái cơ hội nhỏ bé của mình tan biến như cái bọt biển. Ánh mắt vô thức hướng về một ai đó của cô, như đang cố ý chà xát lên cái vết thương lòng của cậu.
Bất giác cười nhạt. Nụ cười cay đắng, có chút u buồn.
Cậu không nói gì mà chỉ lẫn thẩn bước mãi, bước theo cái hình bóng “xa lạ” kia. Không sao, có lẽ quan trọng hơn vẫn là nụ cười ấy mà thôi.
…………………………………..
Căn phòng rộng lớn, tĩnh lặng, nặng nề.
Một người con gái đang bình thản ngồi xem một cuốn tạp chí thời trang nào đó, đôi mắt ánh lên nét hiếu kì thích thú.
Trái ngược với sự “thản nhiên” một cách kì lạ của cô là năm người con gái khác. Họ đứng trước mặt người kia. Khuôn mặt căng thẳng, lo sợ. Khẽ liếc mắt nhìn nhau không biết nói gì, cứ như họ lo rằng, chỉ cần một cử động nhỏ của mình cũng sẽ làm người kia nổi giận.
- Sao thế? Mọi người có vẻ không thoải mái nhỉ? – người con gái kia lên tiếng, mắt vẫn không rời tờ tạp chí.
- Không…tụi…này bình thường mà. – Hà thay mặt bốn người kia trả lời. Giọng nói run run, đang cố che giấu nỗi ái ngại.
- Vậy sao? – Tiên gật đầu.
- ……..
- Lâu rồi không về, trường cẫn không thay đổi nhiều lắm nhỉ? – Tiên nhận xét.
- Hả? à, ừ…. – Linh đáp.
- À, không hẳn. Hình như, dạo này tớ thấy Băng có vẻ như hơi thân thiện với con bé mới chuyển trường nhỉ? – giờ Tiên mói đặt cuốn tạp chí xuống, ngước lên nhìn thẳng năm người con gái kia.
Bất giác cả năm người khẽ run sợ. Đôi mắt trong veo kia trở nên trầm đục, nhẹ nhàng xoáy sâu như muốn xé nát tất cả.
- Tớ… - Quyên ấp úng…
- Có thể đưa ra một lời giải thích không? – giọng Tiên trở nên sắc nhọn lạ lùng.
- Con bé đó làm trong hội học sinh nên chạm mặt là chuyện bình thường mà. – Hà giải thích, cố gắng xoa dịu cơn giận dữ đang chợt phun trào của Tiên.
- Vậy sao? – Tiên nheo mắt.
- Thật mà… - Uyên chen vào.
- Được thôi. Tớ tin. Chỉ là thắc mắc một chút thôi.
- ………
- À mà có vẻ như mọi người ở đây cũng bắt đầu “chập nhận” nó rồi sao? – Tiên cười khẩy.
Dường như cũng hiểu ý đó của Tiên, cả năm người thoáng bối rối.
- Nó là người của hội học sinh nên…thật khó để…hơn nữa nó có vẻ được Phong và phó hội trường Minh ưu ái…
Tiên nhếch mép cười nhạt.
- Yên tâm, Phong sẽ không thể giúp nó được nữa đâu.
- Vì sao? – Hà buột miệng.
- Không có gì. Thôi được rồi. cảm ơn mọi người, đến giờ tớ phải đi rồi. – Tiên đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.
Dừng trước khi ra khỏi phòng, Tiên quay lại mỉm cười duyên dáng.
- Đừng lo, cứ làm những gì mình muốn. Hiểu ý của tớ chứ. Tạm biệt, chúc may mắn.
Cạch…
Tiếng cửa phòng lạnh lùng vang lên làm cả năm người giật mình, nhìn nhau ái ngại. Có vẻ như Tiên cảm thấy cực kì khó chịu. Họ cần phải làm gì đó.
Niềm vui sướng dâng trào. Cảm giác bình yên, ấm áp dậy lên trong lòng.
- Cậu chưa vào sao? – giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng làm cô thoáng giật mình. Quay đầu nhìn người con trai mới xuất hiện, cô lại trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
- Minh Hoàng, cậu ở đây sao? – cô hỏi. Thật không ngờ, lại gặp ở đây.
- Sao? Không muốn gặp à? – cậu nói.
- Đâu có. Nhớ cậu muốn chết này. Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi. – cô cười.
- Ừ, tớ đi cùng bố cậu mà. – Hoàng giải thích, lòng thoáng rung động. Một chút xót xa vì khuôn mặt hơi gầy. Một chút hài lòng, yên tâm.
- Vậy sao? Vào đi, tớ muốn gặp bố lắm rồi. – cô kéo tay cậu đi về phía người đàn ông kia.
Hoàng im lặng, để cho cô kéo mình đi một cách tự nhiên. Cái hơi ấm quen thuộc từ bàn tay ấy, chợt ùa về, gợi lại bao kỉ niệm nhỏ bé, ngắn ngủi giữa cả hai. Những kỉ niệm ngọt ngào mà cậu chỉ có thể gặp được trong trí nhớ của mình.
- Con chào bố. – Xuân mỉm cười thật tươi bước tới gần và nói.
- Ừ, con tới rồi à. Cả Hoàng nữa. Hai đứa lại đây ngồi nào. – bố cô mỉm cười, đôi mắt hiền từ ánh lên sự yêu thương và trìu mến. Lòng ông chợt nhẹ nhõm khi lại nhìn thấy khuôn mặt ngày nào của đứa con gái bé bỏng của mình. Thật đau lòng khi nhìn nó phải đi xa vì những gì mình đã làm.
- Bố tới đây thăm con sao? Hay là còn việc gì nữa ạ? – cô hỏi.
- Ừ, cả hai…bố tới gặp đối tác. Tiện thể ghé qua thăm con. – ông ôn tồn nói.
- Vậy ạ. Hì…Lâu không gặp, bố gầy quá đó. – cô nhăn nhó.
- Được rồi, đừng có tài lanh đấy. Mẹ, có gửi cho con ít đồ này. – ông Sơn đưa ra một túi lớn đựng toàn đồ ăn. Cũng chỉ là vài món ăn vặt đơn giản mà thôi nhưng lại vô cùng to lớn đối với Xuân – một người phải xa nhà trong một thời gian dài.
- Con cảm ơn. – mắt cô sáng rực, đôi môi tủm tỉm cười vui sướng.
- Hoàng, lâu không gặp cháu, vẫn khỏe chứ. – ông Sơn quay qua nhìn Hoàng đang im lặng, hướng đôi mắt về con gái của mình.
- Vâng, cháu vẫn khỏe. – Hoàng chợt tỉnh, quay quá, đối diện với ông Sơn.
- Ừ, tốt. Hai đứa vẫn khỏe là tốt. – ông khẽ gật đầu hài lòng. Nỗi lo canh cánh trong lòng bao ngày, giờ cũng tạm vơi đi.
- Bố đến đây vì công việc gì sao? – Xuân chen vào.
- Ừ, bố đi gặp đối tác. – ông mỉm cười.
- Vậy sao? Bố đừng cố sức quá, nghỉ ngơi nhiều nữa, trông bố gầy nhiều quá. – cô thấy buồn buồn.
- Ừ, con cũng thế chứ, đừng nói ta không thế. – ông Sơn khẽ xoa đầu cô.
Xuân cũng dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp của bố mình, ngoan ngoãn như một con mèo.
Không gian trầm lắng, nhẹ nhàng làm ta cảm thấy thoải mái, yên bình biết bao. Thời gian cũng đang bước thật chậm để lưu giữ một chút khoảnh khắc ngọt ngào ấm cúng của hai bố con Xuân vào một phần của nó.
Hoàng khẽ cười. Nụ cười chia sẻ niềm vui của hai bố con họ. Lòng thoáng ngưỡng mộ. Có khi nào, gia đình cậu cũng có thể như thế không? Dù mỗi người đều yêu thương nhau nhưng không bao giờ biết bộc lộ ra ngoài. Có lẽ là do họ đều quá bận rộn tới mức không thể nào dành thời gian cho đứa con trai duy nhất của chính mình. Cậu biết và không trách.
Reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên bình, kéo cả ba quay trở lại thực tại.
- Alo…là anh sao? – ông Sơn rút điện thoại ra và trả lời.
- ……………..
Cuộc nói chuyện diễn ra có phần hơi gượng gạo, nhanh chóng kết thúc bằng khuôn mặt có chút căng thẳng của ông.
- Bố. Có chuyện gì sao? – Xuân lo lắng nhìn ông.
- Có lẽ, bố phải đi rồi. Đối tác của bố sắp tới đây. Thôi, vậy hai đứa về đi nhé. – ông mỉm cười an ủi.
- Bố phải đi rồi sao? – cô tiếc nuối.
- Ừ. – ông gật đầu, xoa đầu cô.
- Bác đừng lo. – Hoàng nói.
- Vậy, làm phiền cháu đưa Xuân về dùm bác được không?
- Vâng. Bác đừng lo.
Xuân nhăn mặt, khi có cảm giác như mình đang bị xem là một đứa trẻ.
- Con tự về được mà, bố đừng lo. – cô cương quyết.
- Ừ, chỉ là dự phòng thôi mà. – ông nói.
Cô càng nhăn nhó hơn nhưng không nói thêm gì nữa. Chỉ có bố cô là lúc nào cũng nghĩ cô là trẻ con thôi mà. Mặc dù tỏ vẻ không thích nhưng trong lòng thì đang cực kì thích thú.
Cả ba cùng bước ra khỏi quán café kia, được một lúc, có một chiếc xe màu đen phóng tới gần chô họ. Cánh cửa xe hạ xuống, từ bên trong có một người đàn ông, mặc dồ đen, khá cao tuổi, bụng hơi phệ. Vì ngồi sâu trong nên khó có thể nhìn rõ mặt mũi.
- Được rồi, hai đứa về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Ta đi đây. – ông Sơn vẫy tay, rồi leo lên xe, ngồi cạnh người đàn ông bí mật kia.
Cánh xe kéo dần lên, Xuân chỉ kịp nhìn thấy một phần khuôn mặt của ông ta. Mặt phệ, đôi mắt híp lại, dữ tợn, nhìn không có mấy thiện cảm. Đó là đối tác mới của bố cô sao? Nhìn có vẻ hung dữ quá, không biết có đáng tin không nhỉ? Tự dưng cô lại thấy lo. Không biết có phải vì cô suy nghĩ quá nhiều không?
- Này, sao tớ thấy ông ta có vẻ như…không…tốt lắm. – cô lưỡng lự.
- Vậy sao? – Hoàng hỏi.
- Ừ, không biết nữa. Tự dưng thấy lo lo.
- Có lẽ cậu đúng. Người đó hình như là một thương nhân mới nổi. Tớ cũng không rõ lắm.
Xuân quay qua nhìn cậu bạn chằm chằm, nghi hoặc.
- Làm như, cậu biết tất cả mọi người trong giới kinh doanh ấy. – cô đùa.
- Biết đâu được. – cậu khẽ nhún vai, tỏ vẻ “ngây thơ vô số tội”.
- Khiếp chưa kìa. – cô nhăn mặt, đẩy vai cậu.
Hoàng mỉm cười, nhìn cô ấm áp.
- Dạo này, cậu mệt gì sao? Trông cậu có vẻ… - Hoàng hỏi.
Xuân thoáng rùng mình, cái cảm giác kinh khủng kia chợt lướt qua cô. Một tuần không đủ để xóa nhòa hình ảnh đó, không đủ làm dịu nỗi đau, che lấp cái hố sâu của niềm tin.
- Tớ ổn. – giọng cô hơi trầm xuống.
Hoàng thoáng bất an. Chắc chắn có gì đã xảy ra. Cậu nắm vai cô, lắc nhẹ.
- Có chuyện gì sao? Kể tớ nghe nào. – cậu nói như ra lệnh.
- Không…không có gì cả. Đau vai tớ đó. – cô đẩy cậu ra, quay lưng bước đi.
- Này, tớ đang nói chuyện với cậu đó. – Hoàng gắt lên, kéo tay cô lại. Tại sao cậu lại không thể kìm chế cảm xúc của mình lúc này chứ?
- Tớ thì không muốn. – cô cũng gắt lại.
- Cậu… - Hoàng sững sờ trước thái độ đó của cô.
Nó làm cậu trầm xuống, hít thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
- Được rồi, kể tớ nghe nào. – giọng cậu dịu dàng.
- Không có gì để kể cả. – cô lạnh lùng nói.
- Thật sao?
Cô ngoảnh mặt đi, im lặng.
Hoàng lắc đầu chịu thua. Tính ngang bướng của cô vẫn thế.
- Hãy kể cho tớ khi cậu muốn.
- Ừ. – cô thở phào.
- Về thôi.
- Tớ…không muốn về. – cô lắc đầu.
- ……
- Đi chơi đâu đó được không? – cô nhìn cậu.
- Cậu chắc chứ?
Cô gật đầu chắc chắn.
Hoàng bật cười.
- Đi. Có chỗ để xả stress hay lắm. – cậu kéo nhẹ tay cô đi theo mình.
Leo lên chiếc Porsche mui trần bạc quen thuộc của cậu, bằng một động tác điệu nghệ, chiếc xe quay ngoắt 90 độ, lùi ra sau rồi phóng nhanh trên con đường, hướng tới nơi xả stress mà Hoàng nói.
Nơi xả stress thì ra là rạp chiếu phim kinh dị.
- Cái gì đây? – Xuân nghi ngờ.
- Rạp chiếu phim. – Hoàng nhún vai.
- Tớ không có ngốc. Nhưng sao lại là ở đây?
- Vì nó hợp với những người có tâm trạng không tốt. Kích thích một chút nào. – cậu cười “ngây thơ”.
- Tớ về. – cô méo mặt.
- Này, chưa xem mà. – Hoàng kéo cô lại.
- Cậu đùa à? Biết tớ không dám xem rồi mà.
- Kệ. Đi thôi. – Hoàng không quan tâm gì, kéo cô đi thẳng tới quầy mua vé, túm thật chặt lại, mặc cho cô giãy dụa, tìm cách bỏ trốn nhưng vẫn không thể rời khỏi cánh tay uy quyền của Hoàng.
Và cuối cùng, khi đã yên vị trên chiếc ghế thì có thách cô cũng không dám đi đâu, hay làm gì khác ngoài la hét.
Cô là một người khá nhát gan trong mấy thể loại “kinh dị” này. Chỉ trừ đúng một lần cô đề nghị xem phim với Băng mà không rõ lí do ra, còn lại thì đây là lần thứ ba cô xem nó. Tất nhiên cũng giống lần đầu là cô cũng đang ngồi cạnh cậu bạn thân “đáng ghét” của mình. Và lần này cũng vẫn là thể loại “hành động giật gân”.
Hai tiếng la hét ầm ĩ trôi qua, Xuân bước ra cùng Hoàng. Khuôn mặt căng thẳng, lấm tấm mồ hôi…vẫn còn vương lại chút gì đó sợ hãi.
Ngược lại với cô bạn của mình. Hoàng cực kì bình tĩnh. Đôi môi ẩn hiện nụ cười bí ẩn, chiếc khuyên bạc lấp lánh, mái tóc hợp style càng làm cho cái nét “bình thản” trở nên đáng ghét trong mắt Xuân.
Tại sao chỉ có mình cô sợ chứ? Rõ ràng biết cô không thích mà vẫn cứ kéo vào, rõ ràng là muốn cô phải “run sợ” trước mặt cậu mà.
- Hay không? Đi ăn đi. – Hoàng nói tỉnh bơ.
- Cậu đùa à? – cô lườm cậu.
- Sao thế? Không thích à? La hét đã chưa? Đỡ stress rồi. – cậu nói.
- Hừ…tốt quá ha. – cô đánh túi bụi vào vai cậu.
- hì… - Hoàng chỉ cười nhưng không phản ứng lại.
Xuân đánh một lúc cũng chán, khi không thấy cậu bạn có thêm phản ứng gì.
- Đỡ buồn chưa? – Hoàng nhỏ nhẹ.
Cô hơi khựng người.
- Ừ…
- Nếu chưa la hét đủ, đi xem tiếp. – cậu nói.
- Không, được rồi... thì ra, lí do xem bộ phim đó là đây sao? – cô hỏi, có chút cảm động.
- Cậu nghĩ sao? Mỗi khi buồn, tớ vẫn thường làm thế. Bực mình cái gì thì phải hét thật to. Có như vậy, mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường.
- Cảm ơn. – cô lặng người. Chỉ có Hoàng là lo lắng cho cô. Đúng là bạn thân có khác.
- Ừm, tớ ở đây nghe cậu nói chuyện, nếu không muốn thì cậu có thể giữ trong lòng, quan trọng là cậu muốn như thế nào.
- Ừ, xin lỗi, tớ không muốn nhắc lại chuyện kia. – cô cúi đầu, nhìn một khoảng vô định nào đó.
- Được rồi, không nói nữa. – Hoàng hơi hụt ẫng.
- Cảm ơn.
- Đi ăn rồi về nào. – Hoàng khẽ xoa đầu cô.
- Ừ. – Xuân gật đầu rồi lẫn thẩn theo cậu.
Cả hai bước chậm rãi dưới cái nắng chói chang của trời. Mỗi người tự giữ cho riêng mình một cái không gian riếng, tự giam mình trong cái suy nghĩ của mỗi người. Mải mê, mải mê theo đuổi nó.
- À, Hoàng ơi, cậu bảo xem kinh dị để la hét cho đỡ buồn mà, sao từ nãy giờ không thấy cậu hét lên tí nào? – Xuân chợt nhớ.
- Ừ thì chắc là do quen rồi. – cậu cười nhạt.
- Quen rồi? Cậu xem nhiều vậy sao?
- Không hẳn. Có một thời gian, cảm thấy khá thất vọng nên muốn tìm cảm giác mới thôi. – cậu nhún vai.
- Thất vọng cái gì thế?
Hoàng dừng bước, lặng nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt khẽ lay động, không nói gì. Cậu đang suy nghĩ một điều gì đó.
- Ừ, vì một người nào đó. – giọng cậu trầm xuống.
- Sao thế? Là cô gái nào sao? Đẹp không? Cậu mà cũng bị đá sao? – cô trợn mặt vì ngạc nhiên, nhìn cậu.
- Ừ, đẹp lắm.
- Trời, cậu thất tình sao? Cô ấy có biết không? Đã nói chưa? – cô nhỏ nhẹ.
- Không. Tớ không nói. Vì…cô ấy đã thích người khác rồi.
- Trời, buồn thế sao? Đừng thất vọng, sẽ còn người khác hợp với cậu mà.
- Ừ…
- Thôi nào, đi ăn đi. Sẽ đỡ buồn đó. – Xuân mỉm cười an ủi. Quen cậu đã lâu, thật không ngờ, Hoàng cũng là một người khá yếu đuối đó chứ? Không biết cô gái kia là ai nhưng chắc hẳn là rất đặc biệt, Phải như thế, mới có thể làm lay động được trái tim thờ ơ, vô tư của cậu chứ nhỉ?
Hoàng dừng lại, nhìn bóng người con gái đang ung dung đi trước. Trong lòng thoáng rối bời. Bao nhiêu suy nghĩ chợt ùa về, làm trái tim cậu ngột ngạt như muốn nghẹt thở.
Năm năm ở cạnh cô, là khoảng thời gian đáng nhớ. Năm năm để cho hình ảnh của cô yên vị trong một phần tâm hồn nhỏ của cậu. Trong suốt khoảng thời gian đó, đã bao lần cậu muốn mở cánh cửa lí trí để cho hình ảnh đó thoát ra, để cậu có thể nói, để trái tim có thể có chút nghỉ ngơi.
Chỉ mới xa nhau có mấy tháng, nhưng có cái khoảng trống nào đó đã chen vào đó, Để cho cậu nhận ra cái cơ hội nhỏ bé của mình tan biến như cái bọt biển. Ánh mắt vô thức hướng về một ai đó của cô, như đang cố ý chà xát lên cái vết thương lòng của cậu.
Bất giác cười nhạt. Nụ cười cay đắng, có chút u buồn.
Cậu không nói gì mà chỉ lẫn thẩn bước mãi, bước theo cái hình bóng “xa lạ” kia. Không sao, có lẽ quan trọng hơn vẫn là nụ cười ấy mà thôi.
…………………………………..
Căn phòng rộng lớn, tĩnh lặng, nặng nề.
Một người con gái đang bình thản ngồi xem một cuốn tạp chí thời trang nào đó, đôi mắt ánh lên nét hiếu kì thích thú.
Trái ngược với sự “thản nhiên” một cách kì lạ của cô là năm người con gái khác. Họ đứng trước mặt người kia. Khuôn mặt căng thẳng, lo sợ. Khẽ liếc mắt nhìn nhau không biết nói gì, cứ như họ lo rằng, chỉ cần một cử động nhỏ của mình cũng sẽ làm người kia nổi giận.
- Sao thế? Mọi người có vẻ không thoải mái nhỉ? – người con gái kia lên tiếng, mắt vẫn không rời tờ tạp chí.
- Không…tụi…này bình thường mà. – Hà thay mặt bốn người kia trả lời. Giọng nói run run, đang cố che giấu nỗi ái ngại.
- Vậy sao? – Tiên gật đầu.
- ……..
- Lâu rồi không về, trường cẫn không thay đổi nhiều lắm nhỉ? – Tiên nhận xét.
- Hả? à, ừ…. – Linh đáp.
- À, không hẳn. Hình như, dạo này tớ thấy Băng có vẻ như hơi thân thiện với con bé mới chuyển trường nhỉ? – giờ Tiên mói đặt cuốn tạp chí xuống, ngước lên nhìn thẳng năm người con gái kia.
Bất giác cả năm người khẽ run sợ. Đôi mắt trong veo kia trở nên trầm đục, nhẹ nhàng xoáy sâu như muốn xé nát tất cả.
- Tớ… - Quyên ấp úng…
- Có thể đưa ra một lời giải thích không? – giọng Tiên trở nên sắc nhọn lạ lùng.
- Con bé đó làm trong hội học sinh nên chạm mặt là chuyện bình thường mà. – Hà giải thích, cố gắng xoa dịu cơn giận dữ đang chợt phun trào của Tiên.
- Vậy sao? – Tiên nheo mắt.
- Thật mà… - Uyên chen vào.
- Được thôi. Tớ tin. Chỉ là thắc mắc một chút thôi.
- ………
- À mà có vẻ như mọi người ở đây cũng bắt đầu “chập nhận” nó rồi sao? – Tiên cười khẩy.
Dường như cũng hiểu ý đó của Tiên, cả năm người thoáng bối rối.
- Nó là người của hội học sinh nên…thật khó để…hơn nữa nó có vẻ được Phong và phó hội trường Minh ưu ái…
Tiên nhếch mép cười nhạt.
- Yên tâm, Phong sẽ không thể giúp nó được nữa đâu.
- Vì sao? – Hà buột miệng.
- Không có gì. Thôi được rồi. cảm ơn mọi người, đến giờ tớ phải đi rồi. – Tiên đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.
Dừng trước khi ra khỏi phòng, Tiên quay lại mỉm cười duyên dáng.
- Đừng lo, cứ làm những gì mình muốn. Hiểu ý của tớ chứ. Tạm biệt, chúc may mắn.
Cạch…
Tiếng cửa phòng lạnh lùng vang lên làm cả năm người giật mình, nhìn nhau ái ngại. Có vẻ như Tiên cảm thấy cực kì khó chịu. Họ cần phải làm gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.