Chương 85
Luffy_zoro
06/05/2013
Một tuần trôi qua kể từ ngày chủ
nhật ấy, ngày nào Xuân cũng tới cứ địa bí mật ấy. Một phần vì muốn nghe
họ hát, một phần vì muốn chứng kiến sự nỗ lực của cả nhóm họ. Ngoài
những giờ mà cả nhóm phải học hoặc đi làm ra thì gần như, tất cả dành
tối đa thơi gian cho việc tập luyện. Vì cũng chỉ còn khoảng hai tuần nữa là họ sẽ đi thử giọng rồi.
Có một người nào đó nghe thấy họ hát ở một quán bar nào đó, rất thích và đã cho họ địa chỉ của nhà sản xuất âm nhạc kia để họ hẹn thử giọng. Đó là lí do họ ra sức tập luyện chuẩn bị cho ngày đó.
Nhìn họ tập luyện, trong lòng càng thấy vững vàng hơn nhiều. Xuân cũng tự nhủ mình phải cố gắng, không nên nhụt chí nữa, vì mọi việc, trước sau gì cũng sẽ tốt đẹp cả thôi.
Vừa tự khích lệ bạn thân trong khi đi về phía tủ đựng đồ quen thuộc của mình. Từ từ mở cánh tủ ra.
Ào…ào…
Một đống giấy vụn, rác, hình ảnh của cô bị gạch chéo, **** tùm lum cả lên tràn ra khỏi tủ. Khẽ nhếch mép tạo ra nụ cười chế giễu. Bọn họ thật rảnh hơi khi ngày nào cũng bày trò này suốt một tuần rồi.
Không đánh trực tiếp thì cũng cố ý tìm cách để đe dọa tâm lý cô sao. Sau ngày hôm đó, cô bị nhóm người đánh xong, cũng là ngày cô không còn thấy họ trong trường nữa. Nghe đồn là có vài người phải chuyển trường, còn một vài người thì phải chuyển qua khu lớp B nào đó trong trường. Nội quy của trường cực kì khắt khe, không để học sinh đánh nhau, vi phạm kiểu này, đặc biệt đó với học sinh khu A thì điều đó càng phải tuyệt đối tuân theo.
Cúi xuống nhặt hết đống giấy rác bừa bộn bỏ vào chiếc thùng rác ở góc hành lang, động tác chợt khựng lại khi đập vào mắt cô là một tấm hình gia đình của mình. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an khó tả. Tấm hình bị gạch chéo tum lum lên cả. Đây là ý gì chứ? Chuyện gia đình của cô đâu phải ai cũng biết? Đặt tấm hình ở đây mục đích muốn đe dọa gì đây? Chẳng lẽ đụng đến cô rồi chưa hài lòng sao? Đám người ây cương quyết xua đuổi cô đến thế sao?
Khuôn mặt bầu bĩnh trở nên nặng nề, lo lắng. Cô nên làm gì bây giờ?
- Xuân, cậu đang làm gì đó? – giọng nói dịu dàng ấm áp của ai đó vang lên từ sau lưng khiến cô giật mình.
Vội vàng cất tấm ảnh đó đi, quay lại người vừa gọi mình. Xuân không kìm được tiếng kêu ngạc nhiên xúc động khi nhận ra đó là Lan Anh. Đã lâu rồi không gặp cậu ấy, quả thật có chút mong nhớ. Lan Anh đã giúp cô nhiều lắm trong buổi lễ hội trước, hơn nữa Lan Anh cũng khá thân với cô cho dù gia đình của cô không phải thuộc hàng “nổi tiếng” gì, hoàn toàn khác xa những người giàu kệch cỡm mà cô gặp hàng ngày.
- Lan Anh, lâu rồi không gặp. Cậu tới có việc gì sao? – Xuân vui vẻ bước tới gần.
- Sao? Phải có việc mới được tới gặp cậu sao? – cô giả bộ nhăn nhó.
- Đùa thôi mà.
- Hì…thật ra đúng là có việc. Trường mình sắp có một buổi tiệc nhỏ hằng năm chuẩn bị cho ngày Giáng Sinh và vẫn thường mời trường cậu và trường Kin tham gia. Hôm nay đến là vì việc đó đó.
- Vậy sao? Vậy là quan trọng rồi, đi thôi, đi gặp hội trưởng trường tớ nào.
Xuân kéo Lan Anh men theo hành lang đi về phía văn phòng hội học sinh. Vừa đi cả hai vừa mải mê nói chuyện gì đó.
Hôm nay Kim bận phải tham gia một buổi họp của CLB nào đó của trường nên không đi cùng Lan Anh được. Cũng không sao, có như thế cả hai mới có thể nói chuyện xả láng mà không không bị nhắc nhở. Đối với Lan Anh, một người là hội trưởng hội học sinh của trường nữ sinh nổi tiếng như thế, điều đó là hết sức quan trọng.
Cuối cùng cũng tới, cả hai rẽ vào và bước vào. Hoàn toàn trống trơn. Đáng ra giờ này, mọi người phải có mặt ở đây rồi chứ?
- Mọi người đi đâu rồi? – Lan Anh lên tiếng.
Xuân lắc đầu tỏ ý không biết.
Cạch…
Cánh cửa bật mở, một người con trai bước vào, anh hơi bất ngờ vì sự có mặt của Xuân và cả Lan Anh nữa. Hội trưởng hội học sinh của trường Will tới đây có việc gì sao?
- Anh Phong, mọi người đâu hết rồi? – Xuân lên tiếng?
- À, hôm nay không có việc gì quan trọng nên họ về trước rồi. Có gì sao? – anh mỉm cười.
- Dạ. Có Lan Anh tới, trường Will sắp tổ chức lễ hội cho dịp Giáng Sinh nên muốn mời trường ta đến. – Xuân đáp lại.
Bây giờ, khoảng cách giữa Xuân và Phong không còn gượng gạo như trước, chỉ có điều vẫn không hẳn là bình thường.
- Vậy sao? – Phong quay qua nhìn vào người con gái đi cạnh Xuân, khẽ gật đầu chào.
Lan Anh cũng mỉm cười đáp lại.
- Nhưng giờ không có hội trưởng ở đây thì sao ạ? – giọng cô có chút gì đó ngại ngùng.
- Em đừng lo, nếu được, có thể nói lại với anh, còn không thì anh sẽ liên lạc với Băng.
- Không…không cần, em nói với anh cũng được. Hôm nay cũng chỉ là thông báo trước kế hoạch, còn nội dung của lễ hội sẽ được gửi đến sau. – cô vội lắc đầu nói.
- Cũng được. – Phong gật đầu.
Xuân im lặng đứng nhìn cuộc hội thoại giữa cả hai có chút kì lạ. Nhìn cử chỉ của Lan Anh khiến cô không khỏi thắc mắc.
Cô cứ giữ suy nghĩ ấy trong lòng, rồi chợt nhận ra được điều gì đó.
Khẽ mỉm cười, hi vọng nó sẽ trở thành hiện thực.
Cuối cùng cuộc trao đổi cũng kết thúc, Phong tạm biệt cả hai rồi đi trước vì có một số việc quan trọng nào đó cần giải quyết.
Cánh cửa đóng lại, Xuân quay qua nhìn cô bạn bên cạnh. Khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, ngại ngùng một cách đáng yêu.
- Lan Anh, nghĩ gì đó. – cô khẽ gọi bằng cái giọng mập mờ.
- Hả? Ừ, có gì không? – cô bạn bối rối quay qua đáp.
- Sao? Ngoài cửa có ai sao? – Xuân cười gian tà.
- Hả? À, không…không có…gì. – mặt cô bạn càng đỏ bạo.
Nhìn hành động lúng túng ấy, Xuân không kìm được bật cười. Con gái khi đã để ý một ai quả thật rất thú vị.
- Sao? Muốn tớ giúp gì không?
- Không…cậu hiểu nhầm rồi.
- Vậy sao? Ủa mà tớ hiểu nhầm gì ta?
- Ơ, cậu…
- Đùa thôi mà. Đừng lo, nếu muốn, tớ sẵn sàng giúp cậu. Tớ sẽ cảm ơn nhiều lắm đó.
- Ơ, nhưng mà…
- Cậu còn lo gì nữa…anh ấy tốt lắm.
- Không phải…mà là…tớ thấy anh ấy…hình như đã thích người khác rồi.
Xuân khựng người. Nụ cười cũng chợt tắt.
- Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Tớ sẽ giúp cậu cho. – cô tiếp tục.
- Cậu biết đó là ai không?
- Không. Tớ không biết. – cô lắc đầu.
- Vậy sao? Được rồi, tớ phải về, cảm ơn cậu ngày hôm nay, cậu nhất định phải đến dự lễ hội trường tớ đó. À, lần này trường Kin cũng đến, chắc bạn cậu cũng tới đó.
- Bạn tớ? – Xuân ngạc nhiên, tại sao cô ấy biết được việc Hoàng là bạn của cô.
- Cậu bạn đẹp trai mà đi cùng với anh hội trưởng ấy. Tớ có thấy cậu và cậu ấy nói chuyện thân thiết.
- Ừ, cảm ơn.
- Tạm biệt. – Lan Anh vẫy tay rồi vội vàng đi nhanh ra khỏi phòng. Dường như cô đã ở đây khá lâu, cũng tới lúc phải về, nếu không Kim sẽ nổi điên lên mất.
Lan Anh vừa đi, Xuân lại quay về thế giới cô độc riêng của mình. Lâu rồi mới có thể nói chuyện thoải mái, tâm sự cùng một người bạn quả thật rất đáng quý.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ. Cũng đã tới giờ về rồi.
Cô đi nhanh ra khỏi văn phòng hội học sinh, hướng thẳng về nơi bí mật của Duy và mọi người. Cô cũng dần quen với việc ấy. Nó gần như là một niềm an ủi khích lệ tinh thần cho chính cô lúc này. Cảm giác được nhìn họ trưởng thành cũng như mình gần chạm tới điều mình mong ước thật sự rất tuyệt vời.
……..
Cô lẳng lặng bước vào căn phòng ấy. Hôm nay cô tới hơi sớm, vẫn chưa có ai cả. Không sao, tranh thủ lúc này để dọn dẹp một chút cũng ổn.
Dọn sơ qua, sắp xếp lại đống đồ đạc bừa bộn quanh phòng, chuẩn bị thêm một chút nước uống cho họ. Mọi thứ cũng có vẻ tạm ổn.
Cạch…
Có người bước vào phòng. Là Thái Vinh.
Hơi ngạc nhiên một chút nhưng cô vẫn mỉm cười, vui vẻ chào cậu, chỉ có điều cậu ấy chỉ đáp lại bằng cái nhìn lạnh nhạt, khinh khỉnh hằng ngày.
Đôi khi cô tự hỏi, tại sao, câu ấy luôn tỏ ra khó chịu khi ở gần cô. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã thế. Mà cách cậu tiếp xúc, cư xử với mọi người xung quanh cũng có gì đó không thân thiện hòa đồng cho lắm.
- Này, mang dùm tôi chai nước trong tủ lạnh lại đây. – cậu ta lên tiếng trong khi đang chăm chú nghe nhạc từ chiếc headphone.
Hơi bất bình trước thái độ nhờ vả hống hách của nhưng cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa cho cậu ta.
- Này, tại sao, Duy lại đưa cô tới đây?
- Tôi không biết.
- Hừ, chưa chi đã gái gú thế này rồi thì không biết… - cậu ta cười khẩy.
- Này, ý cậu là sao?
- Là sao? Cô nghĩ thế nào cũng được.
- Tôi không biết tôi đã làm gì khiến cậu khó chịu nhưng đừng bao giờ nghi ngờ khả năng của anh ấy. Và tôi cũng sẽ chẳng cản trở gì anh ấy cả. Cậu cũng đừng lo lắng thừa thải cho anh ấy, tốt hơn hết là nên lo cho bản thân mình ấy. – cô hơi mất bình tĩnh, thẳng thừng đáp trả. Cậu ta cảnh cáo Duy sao? Từ trước tới giờ, cậu ta luôn tỏ thái độ bất mãn ấy với cả cô và Duy. Tại sao cậu ta phải làm vậy chứ.
- Cô đừng tưởng mình là bạn gái của anh ta thì tôi không dám đụng đấy. – Cậu ta nổi khùng lên, ném chai nước trên tay xuống trước mặt Xuân làm cho nước văng tung tóe.
Cạch…
Cánh cửa bật mở, ba người nữa bước vào. Họ chợt nhận ra bầu không khí căng thẳng của cả hai. Đức vội vàng chen vào, xoa dịu tình hình bằng câu nói đùa gì đó nhưng cũng không mấy hiệu quả.
Xuân không nói gì, khẽ liếc nhìn Thái Vinh một cái rồi quay qua, mỉm cười chào cả ba người kia. Chào nói vài ba câu gì đó, cô chào tạm biệt họ ra về. Tốt nhất là không nên ở lại đây, ở chung với cái người lúc nào cũng khó chịu với sự hiện diện của mình.
Đi một mạch ra khỏi khu nhà ấy, Xuân bực bội bước trên con đường vắng vẻ. Cảm giác bị chút giận vô cớ hoàn toàn không thoải mái chút nào.
- Xuân.
Có ai đó gọi vói từ đằng sau khiến cô giật mình quay đầu lại.
Một chiếc Bently hồng dừng bên cạnh, kính xe dần hạ xuống, để lộ khuôn mặt xinh xắn đang tươi cười nhìn cô.
- Chị Tiên? Chị đi đâu thế? Không ngờ được gặp chị ở đây. – cô vui vẻ chào lại.
- Chào em. Đi đâu thế? Có cần chị cho quá giang không? – Tiên cười quyến rũ, đáp lại.
- Không sao. Em tự đi cũng được.
- Đừng khách sáo. Chị cũng đang rảnh, nếu em cũng thế, thì hai chị em mình đi đâu đó nói chuyện một lát nhé. – Tiên thân thiết đề nghị.
- Nhưng…
- Đi nhé. – Tiên lặp lại lời nói với chút gì đó cứng rắn hơn khiến người đối diện khó có thể từ chối.
- Vâng. – Xuân gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn leo lên xe.
Cánh cửa vừa đóng lại, Tiên tăng tốc phóng nhanh hướng ra phía con đường chính, tâm trạng cực kì tốt, mải mê suy nghĩ một điều gì đó.
Quán cafe yên vắng vẻ trên một góc phố nhỏ. Tiếng nhạc du dương trầm bổng trong không gian tĩnh lặng, giữa khung cảnh thơ mộng bên một khu vườn nhỏ.
Tiên bước vào một khu riêng biệt bên một cái hồ nhỏ, theo sau là Xuân. Lần đầu tới một nơi lãng mạng và đẹp như thế này, trong lòng có chút trầm trồ ngưỡng mộ.
- Lại đây nào, nhanh lên. – Tiên nhắc nhở.
- Vâng. – Xuân mỉm cười tiến tới.
- Lâu rồi chúng ta mới có dịp lại nói chuyện như thế này nhỉ?
- Vâng, cũng lâu rồi.
- Dạo này vẫn khỏe chứ? Vết thương hôm bữa còn đau không? – Tiên quan tâm.
- Em đỡ rồi, chị không cần lo đâu.
- Ừ, cố gắng giữ sức khỏe nhé. – Giọng nói trầm xuống, mang theo chút ẩn ý nào đó.
- Vâng.
Tiên lại nỡ nụ cười mê hoặc, cô cũng chỉ đáp lại nhẹ nhàng. Cả hai tạm dừng cuộc nói chuyện, quay qua yêu cầu đồ uống với người phụ vụ đang nghiêm trang đứng bên cạnh.
Một lúc sau, thức uống được mang ra nhưng cả hai vẫn chưa nói gì, tự thưởng cho mình chút thời gian để nhâm nhi ly trà hoa hồng hay ly ca cao nóng hổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn ẩn chứa trong nó có chút gì đó gượng gạo, dè dặt.
- À, dạo này Băng vẫn khỏe chứ? – Tiên đặt nhẹ tách trà xuống, ngước lên nhìn thẳng vào người con gái đang ở trước mặt.
- Dạ vâng. Sao chị lại hỏi thế.– bị hỏi bất ngờ về Băng khiến cô có chút lúng túng ngại ngùng khó tả.
Tiên cười nhạt.
- Dạo này, khó gặp anh ấy quá.
- Vậy sao?
……Sitting here wide awake, thinking about when I last saw you….
Tiếng chuông điện thoại làm dán đoạn cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy.
- Alo… - Xuân vội vàng xin phép chạy ra ngoài.
- Em đang ở đâu thế? – giọng nói trầm ấm quen thuộc của Duy từ đầu bên kia vọng lại.
- Anh Duy? Em đang ở cùng với chị Tiên. Có gì sao? – cô đáp lại.
- Tiên? Có chuyện gì à? – giọng Duy có chút lo lắng.
- Không, chỉ là nói chuyện thôi mà. Anh đang lo gì sao?
- Em đang ở đâu thế?
- À, hình như là quán café ở góc đường A1 gần chỗ của anh ấy.
- Sky Garden?
- Dạ.
- Ừ, em về sớm đi nhé. – Duy nhẹ giọng dặn dò.
- Vâng. Anh cũng phải tập tốt đấy, chú ý giữ sức khỏe, hôm nay không ở lại xem anh tập được, xin lỗi anh nhé. – trong lòng có chút ấm áp.
- Ừ, ngốc ạ. Tạm biệt em.
- Dạ. Chào anh.
Cất chiếc điện thoại về chỗ cũ trong cặp rồi quay trở chỗ ngồi, khóe miệng không biết từ bao giờ đã hiện lên nụ cười. Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của Duy khiến cô có chút nhẹ nhõm. Không biết từ bao giờ, cô thích được ở cạnh anh, quen được nghe anh hát, được anh kể chuyện, quen sự yên bình nhẹ nhõm từ anh. Dù như vậy nhưng dường như còn có một khoảng cách nào đó ngăn cách, kìm *** thứ tình cảm nhỏ bé kia nảy nở. Một điều gì đó mà cô không thể nào lí giải được.
Ngay khi vừa ngồi xuống chỗ của mình, Tiên đã không giấu nỗi tò mò lên tiếng hỏi.
- Ai gọi cho em thế?
- Dạ, là anh Duy. – cô vui vẻ trả lời.
- Vậy sao? Em sướng nhỉ. Được bạn trai quan tâm chu đáo quá. Dạo này thấy hai người đi đâu cũng có nhau, tình cảm thật đấy, chị cũng phải ghen tị đấy. – Tiên buông lời trêu đùa khiến cô đỏ ửng mặt.
Giữa cô và anh thân mật tới thế sao? Nhìn từ ngoài vào ai cũng nói là cô và anh phải yêu nhau say đắm lắm nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu rõ. Và chính mình cũng tự biết rằng mối liên kết tình cảm đó là gì nên cô cũng không suy nghĩ hay lo lắng gì.
- Thật sao?
- Đúng rồi. Thật may cho em. Duy cũng may mắn thật. Chỉ mới xuất hiện mà đã nắm ngay được trái tim của em trong khi có bao người ngày đêm ngóng trông mà không được.
- Em…
Xuân chợt lúng túng. Tiên đang nói tới Phong và Triệt sao?
- Em cũng giỏi thật, một lúc nắm giữ được trái tim của ba “chàng hoàng tử” của trường mình. Ngưỡng mộ quá. – Tiên tiếp tục, giọng nói bắt đầu mang chút khiêu khích.
- Em…không… chị hiểu lầm rồi, những bức ảnh ấy chỉ là tình cờ, không phải như chị nghĩ đâu. – cô lắc đầu, cảm giác như đang bị trách cứ, bị nói là lăng nhăng ấy.
Nghe lời giải thích như thế, cho dù là người không hiểu rõ chuyện cũng không tin nó dễ dàng được huống hồ là một người thân thiết và thường xuyên quan tâm tới anh em họ như Tiên.
- Không sao, em không cần giải thích. Phong và Triệt thích em đâu phải lỗi của em đúng không? Đâu thế cùng lúc đáp lại cả hai trong khi mình lại thích người khác được. – lần này, gần như là một lời trách cứ, một lời buộc tội.
- Em… - Xuân bắt đầu khó chịu. Một phần vì sự áy náy của bản thân, một phần vì sự ép buộc vô căn cứ ấy.
- Hi vọng, hai người kia sẽ sớm tìm một người riêng cho mình, phải không? – Tiên nháy mắt.
- Vâng. – cô gật đầu.
- Đã bảo em đừng lo rồi mà. Chỉ cần em đối xử tốt với Duy, khắc mọi người sẽ biết, hơn nữa chị nghĩ em cũng không nên quá thân thiết với anh em họ quá. Có khi sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra đấy.
Xuân khẽ rùng mình. Tiên nói thế là có ý gì? Đang nhắc nhở, cảnh báo cô sao.
- Em sẽ làm điều đó.
- Ừ, chị chỉ sợ mọi thứ sẽ càng rối tung lên thôi. Thử nghĩ xem, nếu Băng mà cũng bị dính vào thì sao? Chắc chắn cậu ấy sẽ cực kì khó chịu đấy.
- Em…không…có ý đình gì đâu.
- Em còn nhớ những gì chị nói với em hồi còn ở đảo Bora Bora chứ?
Xuan gật đầu.
- Chị thực sự thích Băng, ngay từ khi con bé ấy vì thế chị rất sợ…sợ có người sẽ cướp anh ấy mất. – giọng Tiên bắt đầu có chút ảo não, lo lắng.
Cô chợt nhận ra ý định của Tiên. Thì ra là muốn cô tránh xa Băng ra, sợ sẽ có tin đồn là cô “lăng nhăng” với anh sao? Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới việc đó cả.
- Em biết, em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. – cô an ủi, trong lòng dậy lên một cảm giác rối bời, hụt hẫng khó tả. Tại sao chứ?
- Cảm ơn em, chị thực sự không thể không có Băng. Chị nhất định sẽ làm mọi cách để giữ anh ấy lại. Em hiểu ý chị chứ? – Tiên nhìn xoáy sâu vào người con gái trước mặt, theo dõi từng sự thay đổi trên khuôn mặt khó xử ấy.
- Em biết, chị đừng lo. – cô thì thầm.
- Vẫn chưa về sao?
Giọng nói lạnh lùng chen vào bầu không khí yên tĩnh giữa Tiên và Xuân, cả hai cùng quay lại không nén được ngạc nhiên nhìn người con trai ấy đang từ từ tiến lại.
Tiên nhanh chóng phục hồi lại nét mặt vốn có của mình, nụ cười duyên dáng e thẹn đầy quyến rũ.
- Băng, anh tới đây có việc gì sao? – Tiên gọi anh bằng giọng nói nũng nịu đáng yêu.
Anh hoàn toàn không có chút gì gọi là động lòng, khẽ liếc nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ rồi trả lời máy móc.
- Duy nhờ anh tới đón em về đấy.
Xuân giật mình, là anh tới vì cô sao? Chỉ có điều đó là do Duy nhờ. Có chút gì đó hơi hụt hẫng trong lòng.
- Sao? Duy nhờ à? Cậu ấy đâu? – Tiên hỏi bằng thái độ không mấy thiện cảm.
- Có chút việc. Nào, tới giờ rồi, về thôi. – Băng quay qua nói với Xuân.
- Vâng… - cô vội vàng đứng dậy, đi về phía anh.
- Nhưng em đang nói chuyện mà. – Tiên chen vào, liếc nhìn dáng vẻ bối rối kia khó chịu.
- Tôi chỉ tới đây để làm theo lời của Duy. Hơn nữa cũng không còn sớm, cũng tới lúc cả hai phải về rồi. – anh vẫn lạnh lùng đáp.
- Dạ thôi, em cũng phải về, cảm ơn chị đã mời em hôm nay. – Xuân chen vào, xoa dịu sự căng thẳng giữa hai người nhưng hình như tác dụng ngược lại. Tiên càng lộ rõ vẻ bứt rứt không yên.
- Được thôi, cả hai về đi. Xuân không có gì, chào em, nhớ những gì chị nói nhé. – Tiên mỉm cười.
- Vâng. Em chào chị. - cô gật đầu rồi vội vàng chạy theo dáng người dỏng cao đã bỏ ra ngoài từ lúc nào.
Nhìn tấm lưng rộng lớn, vững trãi kia, trong lòng chợt dâng chút cảm giác khó tả. Niềm vui nho nhỏ chợt thắp lên nhưng lại đan xen chút gì đó có lỗi với Tiên…và cả Duy nữa. Có phải thứ cảm xúc lạ lẫm kia đang bắt cô phải phản bội lại sự quan tâm Duy dành cho cô không?
…………………
Con đường vắng vẻ, bóng người cô độc ngả xuống con đường buối tối, ánh đen mờ ảo làm cho thế giới như trở nên tĩnh lặng hơn.
Khẽ lắc mình đung đưa theo điệu nhạc từ chiếc headphone, giọng ngâm nga bài hát rock nào đó. Hoàn toàn chìm đắm vào từng giai điệu mạnh mẽ đầy mê lực ấy.
- Khoan đi đã. – một cánh tay vươn ra kéo vai người con trai ấy lại.
- Cái gì nữa đây. – cậu cằn nhằn, quay lại đối diện với người đàn ông lạ mặt vừa mới làm đứt mạch cảm xúc của mình.
- Nói chuyện chút được không? – người lạ mặt nở nụ cười ẩn ý.
- Chuyện gì? Tôi quen ông sao? Tránh ra. – cậu hất tay ra rồi quay người bỏ đi.
- Hình như dạo này cậu đang xích mích với bạn của mình thì phải? – ông ta tiếp tục bằng thứ chất giọng trầm đục đầy nguy hiểm.
- Ông là cái quái gì mà xía vào chuyện của tôi. – cậu quay lại lườm người là mặt kia.
- Tôi thấy cậu không hợp với nhóm lắm nhỉ?
- Biến đi. – cậu tức giận quát lên rồi kiên quyết quay lưng bỏ đi.
- Tôi cũng đã từng thấy cậu đánh đàn trong club một lần, cũng rất có tài năng.
- ……
- Nếu cứ ở lại với bạn cậu, họ có thật sự để cậu phát triển tài năng không hay là chỉ lợi dụng cậu?
- ……
- Nếu cậu muốn, tại sao không đầu quân cho tôi, tôi sẽ cho cậu cơ hội tỏa sáng đó.
Bước chân dừng hẳn lại. Cơ hội để biến ước mơ thành hiện thực?
Lời nói như đánh thức con rắn tham vọng trong lòng cậu. Đã từng cậu ao ước được tỏa sáng cùng những người bạn đó. Rồi người con trai kia xuất hiện, chiếm mất sự chú ý, đoàn kết giữa cậu và bạn. Tất cả vì hắn.
Cậu ghen tị. Tại sao một người giàu có, đẹp mã như hắn lại tìm đến nhóm nhạc nhỏ bé của cậu làm gì chứ? Chẳng phải chỉ cần vung tiền ra thì hắn có thế có được cái “nổi tiếng” mà hắn muốn sao? Thật không hiểu nổi tại sao những người bạn của cậu lại tin tưởng hắn chứ. Nào là cùng nhau tập luyện, cùng nhau kiếm tiền để tìm phòng tập, nào là cũng thực hiện ước mơ… Tất cả chỉ là giả tạo.
- Sao? Cậu đồng ý chứ? – ông ta nhận thấy được sự lưỡng lụ trong mắt của người con trai đối diện,
- Ông đang muốn tôi phản bội bạn tôi sao?
- Cậu nói quá rồi, chỉ là cơ hội để cậu phát triển tài năng thôi mà. Cậu và bạn đâu phải là trở thành kẻ thù đâu chứ? – ông ta cười khẩy.
- Nhưng…
- Đừng lo, tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ. Đây là số điện thoại của tôi…Hãy liên lạc khi cậu đổi ý. Nhưng đừng quá trễ…hai tuần thôi đấy. Tạm biệt. – ông ta kết thúc cuộc nói chuyện bất ngờ bằng sự lạnh lùng và nguy hiểm, trong đầu chất chứa bao mưu tính gì đó.
Con đường vắng lại một lần nữa trở về sự tĩnh lặng bàn đầu. Lặng nhìn bóng dáng của người đàn ông lạ mặt tiến về phía chiếc ô tô đen đằng xa. Cánh cửa mở ra, người đó bước vào.
Bên trong xe có người.
Cậu không rõ, chỉ nhìn ra loáng thoáng. Riêng chỉ có nụ cười sắc lạnh kia là rõ ràng nhất.
Có một người nào đó nghe thấy họ hát ở một quán bar nào đó, rất thích và đã cho họ địa chỉ của nhà sản xuất âm nhạc kia để họ hẹn thử giọng. Đó là lí do họ ra sức tập luyện chuẩn bị cho ngày đó.
Nhìn họ tập luyện, trong lòng càng thấy vững vàng hơn nhiều. Xuân cũng tự nhủ mình phải cố gắng, không nên nhụt chí nữa, vì mọi việc, trước sau gì cũng sẽ tốt đẹp cả thôi.
Vừa tự khích lệ bạn thân trong khi đi về phía tủ đựng đồ quen thuộc của mình. Từ từ mở cánh tủ ra.
Ào…ào…
Một đống giấy vụn, rác, hình ảnh của cô bị gạch chéo, **** tùm lum cả lên tràn ra khỏi tủ. Khẽ nhếch mép tạo ra nụ cười chế giễu. Bọn họ thật rảnh hơi khi ngày nào cũng bày trò này suốt một tuần rồi.
Không đánh trực tiếp thì cũng cố ý tìm cách để đe dọa tâm lý cô sao. Sau ngày hôm đó, cô bị nhóm người đánh xong, cũng là ngày cô không còn thấy họ trong trường nữa. Nghe đồn là có vài người phải chuyển trường, còn một vài người thì phải chuyển qua khu lớp B nào đó trong trường. Nội quy của trường cực kì khắt khe, không để học sinh đánh nhau, vi phạm kiểu này, đặc biệt đó với học sinh khu A thì điều đó càng phải tuyệt đối tuân theo.
Cúi xuống nhặt hết đống giấy rác bừa bộn bỏ vào chiếc thùng rác ở góc hành lang, động tác chợt khựng lại khi đập vào mắt cô là một tấm hình gia đình của mình. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an khó tả. Tấm hình bị gạch chéo tum lum lên cả. Đây là ý gì chứ? Chuyện gia đình của cô đâu phải ai cũng biết? Đặt tấm hình ở đây mục đích muốn đe dọa gì đây? Chẳng lẽ đụng đến cô rồi chưa hài lòng sao? Đám người ây cương quyết xua đuổi cô đến thế sao?
Khuôn mặt bầu bĩnh trở nên nặng nề, lo lắng. Cô nên làm gì bây giờ?
- Xuân, cậu đang làm gì đó? – giọng nói dịu dàng ấm áp của ai đó vang lên từ sau lưng khiến cô giật mình.
Vội vàng cất tấm ảnh đó đi, quay lại người vừa gọi mình. Xuân không kìm được tiếng kêu ngạc nhiên xúc động khi nhận ra đó là Lan Anh. Đã lâu rồi không gặp cậu ấy, quả thật có chút mong nhớ. Lan Anh đã giúp cô nhiều lắm trong buổi lễ hội trước, hơn nữa Lan Anh cũng khá thân với cô cho dù gia đình của cô không phải thuộc hàng “nổi tiếng” gì, hoàn toàn khác xa những người giàu kệch cỡm mà cô gặp hàng ngày.
- Lan Anh, lâu rồi không gặp. Cậu tới có việc gì sao? – Xuân vui vẻ bước tới gần.
- Sao? Phải có việc mới được tới gặp cậu sao? – cô giả bộ nhăn nhó.
- Đùa thôi mà.
- Hì…thật ra đúng là có việc. Trường mình sắp có một buổi tiệc nhỏ hằng năm chuẩn bị cho ngày Giáng Sinh và vẫn thường mời trường cậu và trường Kin tham gia. Hôm nay đến là vì việc đó đó.
- Vậy sao? Vậy là quan trọng rồi, đi thôi, đi gặp hội trưởng trường tớ nào.
Xuân kéo Lan Anh men theo hành lang đi về phía văn phòng hội học sinh. Vừa đi cả hai vừa mải mê nói chuyện gì đó.
Hôm nay Kim bận phải tham gia một buổi họp của CLB nào đó của trường nên không đi cùng Lan Anh được. Cũng không sao, có như thế cả hai mới có thể nói chuyện xả láng mà không không bị nhắc nhở. Đối với Lan Anh, một người là hội trưởng hội học sinh của trường nữ sinh nổi tiếng như thế, điều đó là hết sức quan trọng.
Cuối cùng cũng tới, cả hai rẽ vào và bước vào. Hoàn toàn trống trơn. Đáng ra giờ này, mọi người phải có mặt ở đây rồi chứ?
- Mọi người đi đâu rồi? – Lan Anh lên tiếng.
Xuân lắc đầu tỏ ý không biết.
Cạch…
Cánh cửa bật mở, một người con trai bước vào, anh hơi bất ngờ vì sự có mặt của Xuân và cả Lan Anh nữa. Hội trưởng hội học sinh của trường Will tới đây có việc gì sao?
- Anh Phong, mọi người đâu hết rồi? – Xuân lên tiếng?
- À, hôm nay không có việc gì quan trọng nên họ về trước rồi. Có gì sao? – anh mỉm cười.
- Dạ. Có Lan Anh tới, trường Will sắp tổ chức lễ hội cho dịp Giáng Sinh nên muốn mời trường ta đến. – Xuân đáp lại.
Bây giờ, khoảng cách giữa Xuân và Phong không còn gượng gạo như trước, chỉ có điều vẫn không hẳn là bình thường.
- Vậy sao? – Phong quay qua nhìn vào người con gái đi cạnh Xuân, khẽ gật đầu chào.
Lan Anh cũng mỉm cười đáp lại.
- Nhưng giờ không có hội trưởng ở đây thì sao ạ? – giọng cô có chút gì đó ngại ngùng.
- Em đừng lo, nếu được, có thể nói lại với anh, còn không thì anh sẽ liên lạc với Băng.
- Không…không cần, em nói với anh cũng được. Hôm nay cũng chỉ là thông báo trước kế hoạch, còn nội dung của lễ hội sẽ được gửi đến sau. – cô vội lắc đầu nói.
- Cũng được. – Phong gật đầu.
Xuân im lặng đứng nhìn cuộc hội thoại giữa cả hai có chút kì lạ. Nhìn cử chỉ của Lan Anh khiến cô không khỏi thắc mắc.
Cô cứ giữ suy nghĩ ấy trong lòng, rồi chợt nhận ra được điều gì đó.
Khẽ mỉm cười, hi vọng nó sẽ trở thành hiện thực.
Cuối cùng cuộc trao đổi cũng kết thúc, Phong tạm biệt cả hai rồi đi trước vì có một số việc quan trọng nào đó cần giải quyết.
Cánh cửa đóng lại, Xuân quay qua nhìn cô bạn bên cạnh. Khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, ngại ngùng một cách đáng yêu.
- Lan Anh, nghĩ gì đó. – cô khẽ gọi bằng cái giọng mập mờ.
- Hả? Ừ, có gì không? – cô bạn bối rối quay qua đáp.
- Sao? Ngoài cửa có ai sao? – Xuân cười gian tà.
- Hả? À, không…không có…gì. – mặt cô bạn càng đỏ bạo.
Nhìn hành động lúng túng ấy, Xuân không kìm được bật cười. Con gái khi đã để ý một ai quả thật rất thú vị.
- Sao? Muốn tớ giúp gì không?
- Không…cậu hiểu nhầm rồi.
- Vậy sao? Ủa mà tớ hiểu nhầm gì ta?
- Ơ, cậu…
- Đùa thôi mà. Đừng lo, nếu muốn, tớ sẵn sàng giúp cậu. Tớ sẽ cảm ơn nhiều lắm đó.
- Ơ, nhưng mà…
- Cậu còn lo gì nữa…anh ấy tốt lắm.
- Không phải…mà là…tớ thấy anh ấy…hình như đã thích người khác rồi.
Xuân khựng người. Nụ cười cũng chợt tắt.
- Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Tớ sẽ giúp cậu cho. – cô tiếp tục.
- Cậu biết đó là ai không?
- Không. Tớ không biết. – cô lắc đầu.
- Vậy sao? Được rồi, tớ phải về, cảm ơn cậu ngày hôm nay, cậu nhất định phải đến dự lễ hội trường tớ đó. À, lần này trường Kin cũng đến, chắc bạn cậu cũng tới đó.
- Bạn tớ? – Xuân ngạc nhiên, tại sao cô ấy biết được việc Hoàng là bạn của cô.
- Cậu bạn đẹp trai mà đi cùng với anh hội trưởng ấy. Tớ có thấy cậu và cậu ấy nói chuyện thân thiết.
- Ừ, cảm ơn.
- Tạm biệt. – Lan Anh vẫy tay rồi vội vàng đi nhanh ra khỏi phòng. Dường như cô đã ở đây khá lâu, cũng tới lúc phải về, nếu không Kim sẽ nổi điên lên mất.
Lan Anh vừa đi, Xuân lại quay về thế giới cô độc riêng của mình. Lâu rồi mới có thể nói chuyện thoải mái, tâm sự cùng một người bạn quả thật rất đáng quý.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ. Cũng đã tới giờ về rồi.
Cô đi nhanh ra khỏi văn phòng hội học sinh, hướng thẳng về nơi bí mật của Duy và mọi người. Cô cũng dần quen với việc ấy. Nó gần như là một niềm an ủi khích lệ tinh thần cho chính cô lúc này. Cảm giác được nhìn họ trưởng thành cũng như mình gần chạm tới điều mình mong ước thật sự rất tuyệt vời.
……..
Cô lẳng lặng bước vào căn phòng ấy. Hôm nay cô tới hơi sớm, vẫn chưa có ai cả. Không sao, tranh thủ lúc này để dọn dẹp một chút cũng ổn.
Dọn sơ qua, sắp xếp lại đống đồ đạc bừa bộn quanh phòng, chuẩn bị thêm một chút nước uống cho họ. Mọi thứ cũng có vẻ tạm ổn.
Cạch…
Có người bước vào phòng. Là Thái Vinh.
Hơi ngạc nhiên một chút nhưng cô vẫn mỉm cười, vui vẻ chào cậu, chỉ có điều cậu ấy chỉ đáp lại bằng cái nhìn lạnh nhạt, khinh khỉnh hằng ngày.
Đôi khi cô tự hỏi, tại sao, câu ấy luôn tỏ ra khó chịu khi ở gần cô. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã thế. Mà cách cậu tiếp xúc, cư xử với mọi người xung quanh cũng có gì đó không thân thiện hòa đồng cho lắm.
- Này, mang dùm tôi chai nước trong tủ lạnh lại đây. – cậu ta lên tiếng trong khi đang chăm chú nghe nhạc từ chiếc headphone.
Hơi bất bình trước thái độ nhờ vả hống hách của nhưng cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa cho cậu ta.
- Này, tại sao, Duy lại đưa cô tới đây?
- Tôi không biết.
- Hừ, chưa chi đã gái gú thế này rồi thì không biết… - cậu ta cười khẩy.
- Này, ý cậu là sao?
- Là sao? Cô nghĩ thế nào cũng được.
- Tôi không biết tôi đã làm gì khiến cậu khó chịu nhưng đừng bao giờ nghi ngờ khả năng của anh ấy. Và tôi cũng sẽ chẳng cản trở gì anh ấy cả. Cậu cũng đừng lo lắng thừa thải cho anh ấy, tốt hơn hết là nên lo cho bản thân mình ấy. – cô hơi mất bình tĩnh, thẳng thừng đáp trả. Cậu ta cảnh cáo Duy sao? Từ trước tới giờ, cậu ta luôn tỏ thái độ bất mãn ấy với cả cô và Duy. Tại sao cậu ta phải làm vậy chứ.
- Cô đừng tưởng mình là bạn gái của anh ta thì tôi không dám đụng đấy. – Cậu ta nổi khùng lên, ném chai nước trên tay xuống trước mặt Xuân làm cho nước văng tung tóe.
Cạch…
Cánh cửa bật mở, ba người nữa bước vào. Họ chợt nhận ra bầu không khí căng thẳng của cả hai. Đức vội vàng chen vào, xoa dịu tình hình bằng câu nói đùa gì đó nhưng cũng không mấy hiệu quả.
Xuân không nói gì, khẽ liếc nhìn Thái Vinh một cái rồi quay qua, mỉm cười chào cả ba người kia. Chào nói vài ba câu gì đó, cô chào tạm biệt họ ra về. Tốt nhất là không nên ở lại đây, ở chung với cái người lúc nào cũng khó chịu với sự hiện diện của mình.
Đi một mạch ra khỏi khu nhà ấy, Xuân bực bội bước trên con đường vắng vẻ. Cảm giác bị chút giận vô cớ hoàn toàn không thoải mái chút nào.
- Xuân.
Có ai đó gọi vói từ đằng sau khiến cô giật mình quay đầu lại.
Một chiếc Bently hồng dừng bên cạnh, kính xe dần hạ xuống, để lộ khuôn mặt xinh xắn đang tươi cười nhìn cô.
- Chị Tiên? Chị đi đâu thế? Không ngờ được gặp chị ở đây. – cô vui vẻ chào lại.
- Chào em. Đi đâu thế? Có cần chị cho quá giang không? – Tiên cười quyến rũ, đáp lại.
- Không sao. Em tự đi cũng được.
- Đừng khách sáo. Chị cũng đang rảnh, nếu em cũng thế, thì hai chị em mình đi đâu đó nói chuyện một lát nhé. – Tiên thân thiết đề nghị.
- Nhưng…
- Đi nhé. – Tiên lặp lại lời nói với chút gì đó cứng rắn hơn khiến người đối diện khó có thể từ chối.
- Vâng. – Xuân gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn leo lên xe.
Cánh cửa vừa đóng lại, Tiên tăng tốc phóng nhanh hướng ra phía con đường chính, tâm trạng cực kì tốt, mải mê suy nghĩ một điều gì đó.
Quán cafe yên vắng vẻ trên một góc phố nhỏ. Tiếng nhạc du dương trầm bổng trong không gian tĩnh lặng, giữa khung cảnh thơ mộng bên một khu vườn nhỏ.
Tiên bước vào một khu riêng biệt bên một cái hồ nhỏ, theo sau là Xuân. Lần đầu tới một nơi lãng mạng và đẹp như thế này, trong lòng có chút trầm trồ ngưỡng mộ.
- Lại đây nào, nhanh lên. – Tiên nhắc nhở.
- Vâng. – Xuân mỉm cười tiến tới.
- Lâu rồi chúng ta mới có dịp lại nói chuyện như thế này nhỉ?
- Vâng, cũng lâu rồi.
- Dạo này vẫn khỏe chứ? Vết thương hôm bữa còn đau không? – Tiên quan tâm.
- Em đỡ rồi, chị không cần lo đâu.
- Ừ, cố gắng giữ sức khỏe nhé. – Giọng nói trầm xuống, mang theo chút ẩn ý nào đó.
- Vâng.
Tiên lại nỡ nụ cười mê hoặc, cô cũng chỉ đáp lại nhẹ nhàng. Cả hai tạm dừng cuộc nói chuyện, quay qua yêu cầu đồ uống với người phụ vụ đang nghiêm trang đứng bên cạnh.
Một lúc sau, thức uống được mang ra nhưng cả hai vẫn chưa nói gì, tự thưởng cho mình chút thời gian để nhâm nhi ly trà hoa hồng hay ly ca cao nóng hổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn ẩn chứa trong nó có chút gì đó gượng gạo, dè dặt.
- À, dạo này Băng vẫn khỏe chứ? – Tiên đặt nhẹ tách trà xuống, ngước lên nhìn thẳng vào người con gái đang ở trước mặt.
- Dạ vâng. Sao chị lại hỏi thế.– bị hỏi bất ngờ về Băng khiến cô có chút lúng túng ngại ngùng khó tả.
Tiên cười nhạt.
- Dạo này, khó gặp anh ấy quá.
- Vậy sao?
……Sitting here wide awake, thinking about when I last saw you….
Tiếng chuông điện thoại làm dán đoạn cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy.
- Alo… - Xuân vội vàng xin phép chạy ra ngoài.
- Em đang ở đâu thế? – giọng nói trầm ấm quen thuộc của Duy từ đầu bên kia vọng lại.
- Anh Duy? Em đang ở cùng với chị Tiên. Có gì sao? – cô đáp lại.
- Tiên? Có chuyện gì à? – giọng Duy có chút lo lắng.
- Không, chỉ là nói chuyện thôi mà. Anh đang lo gì sao?
- Em đang ở đâu thế?
- À, hình như là quán café ở góc đường A1 gần chỗ của anh ấy.
- Sky Garden?
- Dạ.
- Ừ, em về sớm đi nhé. – Duy nhẹ giọng dặn dò.
- Vâng. Anh cũng phải tập tốt đấy, chú ý giữ sức khỏe, hôm nay không ở lại xem anh tập được, xin lỗi anh nhé. – trong lòng có chút ấm áp.
- Ừ, ngốc ạ. Tạm biệt em.
- Dạ. Chào anh.
Cất chiếc điện thoại về chỗ cũ trong cặp rồi quay trở chỗ ngồi, khóe miệng không biết từ bao giờ đã hiện lên nụ cười. Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm của Duy khiến cô có chút nhẹ nhõm. Không biết từ bao giờ, cô thích được ở cạnh anh, quen được nghe anh hát, được anh kể chuyện, quen sự yên bình nhẹ nhõm từ anh. Dù như vậy nhưng dường như còn có một khoảng cách nào đó ngăn cách, kìm *** thứ tình cảm nhỏ bé kia nảy nở. Một điều gì đó mà cô không thể nào lí giải được.
Ngay khi vừa ngồi xuống chỗ của mình, Tiên đã không giấu nỗi tò mò lên tiếng hỏi.
- Ai gọi cho em thế?
- Dạ, là anh Duy. – cô vui vẻ trả lời.
- Vậy sao? Em sướng nhỉ. Được bạn trai quan tâm chu đáo quá. Dạo này thấy hai người đi đâu cũng có nhau, tình cảm thật đấy, chị cũng phải ghen tị đấy. – Tiên buông lời trêu đùa khiến cô đỏ ửng mặt.
Giữa cô và anh thân mật tới thế sao? Nhìn từ ngoài vào ai cũng nói là cô và anh phải yêu nhau say đắm lắm nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu rõ. Và chính mình cũng tự biết rằng mối liên kết tình cảm đó là gì nên cô cũng không suy nghĩ hay lo lắng gì.
- Thật sao?
- Đúng rồi. Thật may cho em. Duy cũng may mắn thật. Chỉ mới xuất hiện mà đã nắm ngay được trái tim của em trong khi có bao người ngày đêm ngóng trông mà không được.
- Em…
Xuân chợt lúng túng. Tiên đang nói tới Phong và Triệt sao?
- Em cũng giỏi thật, một lúc nắm giữ được trái tim của ba “chàng hoàng tử” của trường mình. Ngưỡng mộ quá. – Tiên tiếp tục, giọng nói bắt đầu mang chút khiêu khích.
- Em…không… chị hiểu lầm rồi, những bức ảnh ấy chỉ là tình cờ, không phải như chị nghĩ đâu. – cô lắc đầu, cảm giác như đang bị trách cứ, bị nói là lăng nhăng ấy.
Nghe lời giải thích như thế, cho dù là người không hiểu rõ chuyện cũng không tin nó dễ dàng được huống hồ là một người thân thiết và thường xuyên quan tâm tới anh em họ như Tiên.
- Không sao, em không cần giải thích. Phong và Triệt thích em đâu phải lỗi của em đúng không? Đâu thế cùng lúc đáp lại cả hai trong khi mình lại thích người khác được. – lần này, gần như là một lời trách cứ, một lời buộc tội.
- Em… - Xuân bắt đầu khó chịu. Một phần vì sự áy náy của bản thân, một phần vì sự ép buộc vô căn cứ ấy.
- Hi vọng, hai người kia sẽ sớm tìm một người riêng cho mình, phải không? – Tiên nháy mắt.
- Vâng. – cô gật đầu.
- Đã bảo em đừng lo rồi mà. Chỉ cần em đối xử tốt với Duy, khắc mọi người sẽ biết, hơn nữa chị nghĩ em cũng không nên quá thân thiết với anh em họ quá. Có khi sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra đấy.
Xuân khẽ rùng mình. Tiên nói thế là có ý gì? Đang nhắc nhở, cảnh báo cô sao.
- Em sẽ làm điều đó.
- Ừ, chị chỉ sợ mọi thứ sẽ càng rối tung lên thôi. Thử nghĩ xem, nếu Băng mà cũng bị dính vào thì sao? Chắc chắn cậu ấy sẽ cực kì khó chịu đấy.
- Em…không…có ý đình gì đâu.
- Em còn nhớ những gì chị nói với em hồi còn ở đảo Bora Bora chứ?
Xuan gật đầu.
- Chị thực sự thích Băng, ngay từ khi con bé ấy vì thế chị rất sợ…sợ có người sẽ cướp anh ấy mất. – giọng Tiên bắt đầu có chút ảo não, lo lắng.
Cô chợt nhận ra ý định của Tiên. Thì ra là muốn cô tránh xa Băng ra, sợ sẽ có tin đồn là cô “lăng nhăng” với anh sao? Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới việc đó cả.
- Em biết, em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. – cô an ủi, trong lòng dậy lên một cảm giác rối bời, hụt hẫng khó tả. Tại sao chứ?
- Cảm ơn em, chị thực sự không thể không có Băng. Chị nhất định sẽ làm mọi cách để giữ anh ấy lại. Em hiểu ý chị chứ? – Tiên nhìn xoáy sâu vào người con gái trước mặt, theo dõi từng sự thay đổi trên khuôn mặt khó xử ấy.
- Em biết, chị đừng lo. – cô thì thầm.
- Vẫn chưa về sao?
Giọng nói lạnh lùng chen vào bầu không khí yên tĩnh giữa Tiên và Xuân, cả hai cùng quay lại không nén được ngạc nhiên nhìn người con trai ấy đang từ từ tiến lại.
Tiên nhanh chóng phục hồi lại nét mặt vốn có của mình, nụ cười duyên dáng e thẹn đầy quyến rũ.
- Băng, anh tới đây có việc gì sao? – Tiên gọi anh bằng giọng nói nũng nịu đáng yêu.
Anh hoàn toàn không có chút gì gọi là động lòng, khẽ liếc nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ rồi trả lời máy móc.
- Duy nhờ anh tới đón em về đấy.
Xuân giật mình, là anh tới vì cô sao? Chỉ có điều đó là do Duy nhờ. Có chút gì đó hơi hụt hẫng trong lòng.
- Sao? Duy nhờ à? Cậu ấy đâu? – Tiên hỏi bằng thái độ không mấy thiện cảm.
- Có chút việc. Nào, tới giờ rồi, về thôi. – Băng quay qua nói với Xuân.
- Vâng… - cô vội vàng đứng dậy, đi về phía anh.
- Nhưng em đang nói chuyện mà. – Tiên chen vào, liếc nhìn dáng vẻ bối rối kia khó chịu.
- Tôi chỉ tới đây để làm theo lời của Duy. Hơn nữa cũng không còn sớm, cũng tới lúc cả hai phải về rồi. – anh vẫn lạnh lùng đáp.
- Dạ thôi, em cũng phải về, cảm ơn chị đã mời em hôm nay. – Xuân chen vào, xoa dịu sự căng thẳng giữa hai người nhưng hình như tác dụng ngược lại. Tiên càng lộ rõ vẻ bứt rứt không yên.
- Được thôi, cả hai về đi. Xuân không có gì, chào em, nhớ những gì chị nói nhé. – Tiên mỉm cười.
- Vâng. Em chào chị. - cô gật đầu rồi vội vàng chạy theo dáng người dỏng cao đã bỏ ra ngoài từ lúc nào.
Nhìn tấm lưng rộng lớn, vững trãi kia, trong lòng chợt dâng chút cảm giác khó tả. Niềm vui nho nhỏ chợt thắp lên nhưng lại đan xen chút gì đó có lỗi với Tiên…và cả Duy nữa. Có phải thứ cảm xúc lạ lẫm kia đang bắt cô phải phản bội lại sự quan tâm Duy dành cho cô không?
…………………
Con đường vắng vẻ, bóng người cô độc ngả xuống con đường buối tối, ánh đen mờ ảo làm cho thế giới như trở nên tĩnh lặng hơn.
Khẽ lắc mình đung đưa theo điệu nhạc từ chiếc headphone, giọng ngâm nga bài hát rock nào đó. Hoàn toàn chìm đắm vào từng giai điệu mạnh mẽ đầy mê lực ấy.
- Khoan đi đã. – một cánh tay vươn ra kéo vai người con trai ấy lại.
- Cái gì nữa đây. – cậu cằn nhằn, quay lại đối diện với người đàn ông lạ mặt vừa mới làm đứt mạch cảm xúc của mình.
- Nói chuyện chút được không? – người lạ mặt nở nụ cười ẩn ý.
- Chuyện gì? Tôi quen ông sao? Tránh ra. – cậu hất tay ra rồi quay người bỏ đi.
- Hình như dạo này cậu đang xích mích với bạn của mình thì phải? – ông ta tiếp tục bằng thứ chất giọng trầm đục đầy nguy hiểm.
- Ông là cái quái gì mà xía vào chuyện của tôi. – cậu quay lại lườm người là mặt kia.
- Tôi thấy cậu không hợp với nhóm lắm nhỉ?
- Biến đi. – cậu tức giận quát lên rồi kiên quyết quay lưng bỏ đi.
- Tôi cũng đã từng thấy cậu đánh đàn trong club một lần, cũng rất có tài năng.
- ……
- Nếu cứ ở lại với bạn cậu, họ có thật sự để cậu phát triển tài năng không hay là chỉ lợi dụng cậu?
- ……
- Nếu cậu muốn, tại sao không đầu quân cho tôi, tôi sẽ cho cậu cơ hội tỏa sáng đó.
Bước chân dừng hẳn lại. Cơ hội để biến ước mơ thành hiện thực?
Lời nói như đánh thức con rắn tham vọng trong lòng cậu. Đã từng cậu ao ước được tỏa sáng cùng những người bạn đó. Rồi người con trai kia xuất hiện, chiếm mất sự chú ý, đoàn kết giữa cậu và bạn. Tất cả vì hắn.
Cậu ghen tị. Tại sao một người giàu có, đẹp mã như hắn lại tìm đến nhóm nhạc nhỏ bé của cậu làm gì chứ? Chẳng phải chỉ cần vung tiền ra thì hắn có thế có được cái “nổi tiếng” mà hắn muốn sao? Thật không hiểu nổi tại sao những người bạn của cậu lại tin tưởng hắn chứ. Nào là cùng nhau tập luyện, cùng nhau kiếm tiền để tìm phòng tập, nào là cũng thực hiện ước mơ… Tất cả chỉ là giả tạo.
- Sao? Cậu đồng ý chứ? – ông ta nhận thấy được sự lưỡng lụ trong mắt của người con trai đối diện,
- Ông đang muốn tôi phản bội bạn tôi sao?
- Cậu nói quá rồi, chỉ là cơ hội để cậu phát triển tài năng thôi mà. Cậu và bạn đâu phải là trở thành kẻ thù đâu chứ? – ông ta cười khẩy.
- Nhưng…
- Đừng lo, tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ. Đây là số điện thoại của tôi…Hãy liên lạc khi cậu đổi ý. Nhưng đừng quá trễ…hai tuần thôi đấy. Tạm biệt. – ông ta kết thúc cuộc nói chuyện bất ngờ bằng sự lạnh lùng và nguy hiểm, trong đầu chất chứa bao mưu tính gì đó.
Con đường vắng lại một lần nữa trở về sự tĩnh lặng bàn đầu. Lặng nhìn bóng dáng của người đàn ông lạ mặt tiến về phía chiếc ô tô đen đằng xa. Cánh cửa mở ra, người đó bước vào.
Bên trong xe có người.
Cậu không rõ, chỉ nhìn ra loáng thoáng. Riêng chỉ có nụ cười sắc lạnh kia là rõ ràng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.