Chương 88
Luffy_zoro
13/05/2013
Căn phòng yên tĩnh, trống trãi.
Nắng sớm len qua ô cửa sổ, chiếu vào trong, nơi chàng trai kia đang còn
ngủ say trên chiếc giường bừa bộn.
Hơi ấm của nắng khẽ đánh thức anh dậy. Đôi mắt từ từ hé ra, rồi ngay lập tức nhắm chặt lại vì cái chói chang. Từ từ ngồi dậy, lấy tay che đi ánh nắng đang đập vào mắt mình.
Đầu đau như bủa bổ. Toàn thân mệt mỏi, trống trãi. Ngồi thẩn thờ trên giường. Mãi lúc sau mới nhớ ra được điều gì đó.
Anh và cả nhóm đến buổi thử giọng, được đón tiếp bằng thái độ hời hợt, không mấy thiện cảm. Nhưng điều khiến anh sốc nhất chính là lời nói của gã đàn ông ấy.
- Thứ nhạc rác rưởi gì thế này? Mấy cậu nghĩ mình là ai mà dám tới đây chứ? Thật là phí thời gian của người ta mà. – giọng nói khinh khỉnh khiến cho trái tim của bốn người con trai kia bị bóp nghẹn.
Chẳng phải lúc nãy ông ta cũng tỏ ra rất thích sao? Tại sao bây giờ lại quay mặt như thế.
- Khoan đã, ý ông là sao? – Duy chạy lại kéo ông ta.
- Cậu còn muốn gì nữa? Tôi nói là các cậu nên đi chỗ khác mà chơi, đừng ở đây làm phí thời gian của tôi nữa. – ông ta liếc mắt rồi quay đi.
- Đồ nói dối. – Duy đột ngột mất bình tĩnh lao lên, túm áo ông ta, xô ông ta mạnh vào tường.
Ba người kia vội vàng nhảy ra, ghìm chặt anh lại. Họ đã biết trước rằng mọi việc sẽ không đơn giản thế đâu nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Cũng có thể họ đã quá quen với việc thất bại còn Duy thì khác. Một người con trai lớn lên trong nhung lụa, cuộc sống chưa bao giờ phải đối mặt với khó khăn. Ngay cả ước mơ của mình,anh cũng được phép theo đuổi. Dường như mọi thứ với anh đều quá dễ dàng. Sự từ chối này chắc hẳn là một cú sốc lớn rồi. Cảm giác niềm đam mê, niềm hy vọng của mình bị chà đạp lên đau đớn biết bao chứ.
- Duy, bình tĩnh lại đi. Chúng ta về. – Đức khuyên bảo.
Duy gục người xuống. Anh chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này. Anh như phát điên lên. Giọng nói lạc hẳn. Toàn thân anh đổ sụp vào người phía trước.
Anh không còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Chỉ loáng thoáng một vài hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu.
Anh có uống rượu. Uống ừng ực từng ly rượu vào họng. Mặc cho cái nóng rát của rượu như đang thiêu đốt cả ruột gan của anh.
Thất vọng. Chán nản. Áy náy.
Mọi thứ cứ trộn lẫn vào nhau, khiến anh càng trở nên hoảng loạn, rối bời hơn.
Lời nói của gã đàn ông kia cứ thế văng vẳng trong đầu anh như một liều thuốc độc, cứ từ từ gặm nhắm trái tim anh.
Cuối cùng thì điều mà anh tự hào về tài năng của mình là cái gì chứ.
Anh giật mình khi có một bàn tay ấm áp nhẹ đặt lên đôi vai đang run run. Vội quay đầu nhìn người đó, thoáng giật mình, bối rối, anh gặng nói.
- Xuân, là em sao? – giọng nói của anh có gì đó né tránh.
- Hôm nay anh Băng xin nghỉ cho em và anh rồi. – Xuân nói.
- Ừ.
- Đi nào, anh phải thay đồ và ăn sáng chứ. – cô kéo tay anh dậy. Thái độ hết sức bình thản vui vẻ.
Anh ngỡ ngàng. Là do cô chưa biết chuyện gì xảy ra hay là do cô giả vờ chưa biết?
- Có chuyện anh muốn nói với em. Anh xin lỗi…. – lời nói ngắt quãng, ngập ngừng.
- Sao thế? Được rồi mà. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Đi nào. Cố lên. – cô kéo tay anh đứng dậy.
Cô biết anh định nói gì. Cô không dũng cảm để đối mặt với nó lần nữa.
- Nhưng mà…
- Đi nào. Anh trông có vẻ mệt lắm rồi. – cô tiếp tục né tránh lời giải thích của anh.
- Ừ. – anh buông xuôi ý định nói ra vì có vẻ như cô đã biết.
Đã biết nhưng lại không trách anh sao? Chính vì thế mà anh còn thấy áy náy hơn gấp ngàn lần.
- Cả hai dậy rồi sao? – Băng từ ngoài cửa bước vào, thấy cảnh hai người nắm tay nhau, trong lòng có chút không thoải mái.
- Ừ. – Duy gật đầu đáp, trong khi Xuân chỉ vội vàng buông tay, cúi chào anh.
- Cậu đỡ chưa? Lần sau đừng uống nhiều như thế. – Băng nhắc nhở.
- Ừ. Xin lỗi. – Duy gật đầu.
- Được rồi, dù gì hôm nay tớ cũng đã xin nghỉ cho cậu rồi. Tốt nhất là cứ nghĩ ngơi một chút đi.
- Được. Cảm ơn.
- Anh nghỉ đi. Em về trước. – Xuân chen vào.
- Ừ, em về đi. – anh cười nhạt.
- Anh giữ sức khỏe nhé. Gặp lại anh sau. Đồ ăn sáng em để trên bàn. Có nước cam trong tủ lạnh nữa, nó sẽ giúp anh khá hơn đấy. – cô tiếp tục.
- Cảm ơn em. – anh khẽ xoa đầu cô thật nhẹ.
- …… - cô chỉ cúi đầu không nói gì.
- Băng, đưa em ấy về giúp tớ.
- Tớ biết.
Cuộc đối thoại kết thúc. Xuân và Băng cũng rời đi, để một mình Duy ở lại căn phòng trống trãi đến ngột ngạt của mình.
Anh đang né tránh. Anh đang chán nản, thất vọng với tất cả. Anh ghét cái cảm giác này nhưng anh có thể làm được gì hơn chứ.
…………..
Băng lái chiếc Porsche đen lướt nhanh trên con đường vắng vẻ. Bên cạnh là Xuân đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài. Gió mát lùa vào mái tóc, làm khuôn mặt bầu bĩnh lộ rõ nét ưu tư nào đó.
Hướng ánh mắt về một phía vô định nào. Trong cô lúc này, mọi thứ đều rất mơ hồ. Cô không dám đi cũng không dám dừng lại trên con đường mình đã chọn. Tất cả cứ khiến cô cứ luẩn quẩn, mò mẩm mà không thể biết đâu là đích đến. Không giúp gì được cho Duy cũng không giúp được gì cho gia đình cô hơn. Rốt cuộc thì cô đang làm gì chứ.
Cô tự trách mình, tự mình chìm đắm trong cái hụt hẫng, cô đơn của bản thân mình. Cô không mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài mà cô cố gắng xây dựng nó. Đôi khi có quá nhiều thứ khiến cô muốn từ bỏ một điều gì đó. Như lúc này cũng chính là một ví dụ điển hình.
Từ bỏ? Chạy trốn?
Không. Đã không còn đường quay trở lại rồi.
- Em muốn đi đâu không? – Băng đột ngột lên tiếng.
- Dạ? – cô hơi ngạc nhiên, quay qua nhìn anh.
- Chẳng phải đều đang rảnh sao? Muốn đi đâu đó không?
- Không làm phiền anh chứ? – cô hỏi ngược lại.
Anh chỉ khẽ mỉm cười rồi đột ngột tăng tốc, rẽ nhanh vào một con đường khác.
Chiếc xe lướt nhanh, hướng ra dọc bờ biển. Gió thổi vào mang theo chút gì đó mằn mặn, man mát của biển mang lại.
Băng dừng lại ở một đoạn khá vắng vẻ. Lịch sự mở cửa cho Xuân rồi cả hai cùng tiến về phía bờ biển. Ngồi trên một bậc thang đi xuống biển. Để đôi chân mình xuống dòng nước biển mát lạnh, bất giác nó khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô chợt nhớ đến gia đình, nhớ về nơi cô sống. Nó cũng có biển. Cô cũng đã từng lội biển vào những ngày rảnh rỗi.
Cảm giác thân thương tràn về. Hình ảnh của gia đình cứ ngập tràn trong lòng khiến cô lâng lâng cảm xúc nào đó khó tả. Cô thực sự nhớ nhà.
Mỗi lần cô chuyện buồn, cô vẫn thường tâm sự với chị, vẫn thường ôm chặt mẹ vào lòng mà khóc nhưng giờ đây thì điều giản dị ấy quá xa vời.
Cô im lặng ngồi ngắm nhìn những con sóng cứ đua nhau đập vào bờ, lắng nghe tiếng thì thầm của sóng gửi qua gió tới nơi xa xăm nào đó.
Cô không nói gì, Băng cũng không có ý định phá vỡ dòng suy nghĩ đó. Anh từ từ tiến lại, ngồi cạnh cô một cách nhẹ nhàng. Cùng ngắm biển, và cũng tận hưởng cái không gian rộng lớn bao la đến mức khiến con người trở nên nhỏ bé và cô quạnh biết bao.
- Anh Băng, giờ em phải làm sao đây? – cô lên tiếng hỏi.
- Em nghĩ mình nên làm gì? – Băng hỏi ngược lại.
- Em không biết. Mọi thứ quá mờ hồ, khiến em không thể nào có thể xác định rõ mình nên làm gì. Giờ em phải làm gì đây chứ? – giọng nói trở nên gấp gáp, chứa đựng sự mệt mỏi ẩn sâu từ trong thẳm sâu tâm hồn.
- Vậy thì đừng nghĩ nữa.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. Không nghĩ tới nó nữa. Ý anh là sao chứ? Chẳng lẽ nói cô từ bỏ tất cả sao?
- Nếu cảm thấy mệt mỏi thì hãy dừng lại để nghỉ ngơi. Nếu cảm thấy không thể suy nghĩ thêm được gì thì hãy đừng nghĩ. Tốt nhất nên để cho mình thực sự tốt lên hãy bắt đầu lại mọi thứ.
- ….. – cô hướng ánh mắt về phía màu xanh bất tận của biển, chăm chú lắng nghe anh nói.
- Một người tham gia chạy Marathon, không phải cứ chạy nhanh là thắng. Quan trọng là phải biết phân phối sức lực, phải biết dừng lại khi nào và tăng tốc khi nào. Em hiểu chứ? – anh chậm rãi giải thích.
Cô chợt nhận ra cái chân lí đơn giản ấy qua lời của Băng. Có lẽ cô đã quá “hiếu thắng”, cứ mong muốn chạy thật nhanh để về đích nhưng lại chưa từng nghĩ xem mình thật sự cần gì.
Trong lòng cũng có chút gì đó nhẹ nhõm hẳn đi.
- Em đừng tự trách mình. Đâu phải tất cả lỗi là do em. Em nên tin tưởng Duy hơn chứ. Chẳng phải cậu ấy hứa sẽ về nhà Chính sao? Chỉ cần em đợi và ủng hộ cậu ấy.
- Em…không trách anh ấy mà. – cô cố biện minh.
- Anh đâu nói là em trách cậu ấy. Chỉ là em đang quá lo lắng cho cả em và cậu ấy mà thôi.
- Em…
- Em có biết không? Cả em và Duy giống nhau lắm. Lúc nào cũng tự nhận hết lỗi của mình để rồi phát điên lên vì lo lắng. Như vậy có ngốc quá không? – anh nhẹ nhàng nói.
Cô thoáng ngạc nhiên vì lời của Băng. Anh có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô một cách dễ dàng thế sao?
Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc lạ lẫm nào đó. Tim cũng vì thế mà đập loạn nhịp. Từ bao giờ, những cử chỉ ân cần, những lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo của anh lại tác động đến cô mạnh mẽ như thế.
Không giống cái cảm giác yên bình, không có sự đồng điệu về tâm hồn như giữa cô và Duy nhưng bên Băng lại là cảm giác an toàn, có thể ngã đầu vào khi mệt mỏi.
Có thể anh luôn nghiêm khắc với cô, hay trách mắng cô. Anh không quan tâm nhiều như cách Phong lo lắng cho cô, không hay chọc cô cười như Triệt. Nhưng tại sao cô luôn cảm nhận được điều gì đó từ Băng.
- Em cảm ơn. Em khá hơn rồi. – cô nói nhỏ, mắt vẫn hướng về một phía nào đó thật xa xăm.
- Ừ, nếu khá hơn thì về thôi. Mọi người đang lo lắng đấy. – anh diu giọng.
- Vâng. Về thôi. Em ham chơi quá rồi. – cô quay lại mỉm cười với Băng. Anh chỉ đáp lại bằng cái xoa đầu nhẹ rồi đỡ cô dậy.
Làn gió biển thổi tung mái tóc dài, ẩn hiện khuôn mặt non nớt ửng đỏ. Dáng vẻ e ấp đáng yêu đến động lòng, người hơi dựa vào người con trai cao lớn ấy.
Cảm giác yên bình quah quẩn, không gian cũng trở nên ngọt ngào một cách kì lạ.
Bước song song tiến về phía chiếc xe trong im lặng và có lẽ chỉ cần như thế cũng quá đủ đối với cả hai. Đủ để khiến cho hai trái tim trật nhịp, bồi hồi một cách khó hiểu.
Cánh cửa xe đóng lại. Bánh xe bắt đầu lăn nhanh đi ra khỏi con đường vắng vẻ, yên tĩnh ấy mà không hề hay biết rằng từ xa, có một chiếc ô tô đen đang đứng im ở đó, quan sát họ từ rất lâu rồi.
Đôi mắt trầm mặc chớt lóe lên tia độc ác. Nụ cười khinh khỉnh nửa miệng chứa đầy nguy hiểm.
Hình ảnh thân thiết của hai người ấy khiến người đó cảm thấy ngứa mắt, khó chịu kinh khủng.
Từ trước tới giờ, chưa một ai dám đụng tới những gì của cô mà đúng hơn là không ai có khả năng đó. Đã là của cô thì nhất định sẽ thuộc về cô. Cô đã muốn thì cho dù có phải giở bất kì thủ đoạn gì đi nữa, cũng phải đoạt về cho bằng được.
Còn người nào dám tranh giành với cô thì…sẽ có kết cục không tốt đẹp đâu.
Hơi ấm của nắng khẽ đánh thức anh dậy. Đôi mắt từ từ hé ra, rồi ngay lập tức nhắm chặt lại vì cái chói chang. Từ từ ngồi dậy, lấy tay che đi ánh nắng đang đập vào mắt mình.
Đầu đau như bủa bổ. Toàn thân mệt mỏi, trống trãi. Ngồi thẩn thờ trên giường. Mãi lúc sau mới nhớ ra được điều gì đó.
Anh và cả nhóm đến buổi thử giọng, được đón tiếp bằng thái độ hời hợt, không mấy thiện cảm. Nhưng điều khiến anh sốc nhất chính là lời nói của gã đàn ông ấy.
- Thứ nhạc rác rưởi gì thế này? Mấy cậu nghĩ mình là ai mà dám tới đây chứ? Thật là phí thời gian của người ta mà. – giọng nói khinh khỉnh khiến cho trái tim của bốn người con trai kia bị bóp nghẹn.
Chẳng phải lúc nãy ông ta cũng tỏ ra rất thích sao? Tại sao bây giờ lại quay mặt như thế.
- Khoan đã, ý ông là sao? – Duy chạy lại kéo ông ta.
- Cậu còn muốn gì nữa? Tôi nói là các cậu nên đi chỗ khác mà chơi, đừng ở đây làm phí thời gian của tôi nữa. – ông ta liếc mắt rồi quay đi.
- Đồ nói dối. – Duy đột ngột mất bình tĩnh lao lên, túm áo ông ta, xô ông ta mạnh vào tường.
Ba người kia vội vàng nhảy ra, ghìm chặt anh lại. Họ đã biết trước rằng mọi việc sẽ không đơn giản thế đâu nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Cũng có thể họ đã quá quen với việc thất bại còn Duy thì khác. Một người con trai lớn lên trong nhung lụa, cuộc sống chưa bao giờ phải đối mặt với khó khăn. Ngay cả ước mơ của mình,anh cũng được phép theo đuổi. Dường như mọi thứ với anh đều quá dễ dàng. Sự từ chối này chắc hẳn là một cú sốc lớn rồi. Cảm giác niềm đam mê, niềm hy vọng của mình bị chà đạp lên đau đớn biết bao chứ.
- Duy, bình tĩnh lại đi. Chúng ta về. – Đức khuyên bảo.
Duy gục người xuống. Anh chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này. Anh như phát điên lên. Giọng nói lạc hẳn. Toàn thân anh đổ sụp vào người phía trước.
Anh không còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Chỉ loáng thoáng một vài hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu.
Anh có uống rượu. Uống ừng ực từng ly rượu vào họng. Mặc cho cái nóng rát của rượu như đang thiêu đốt cả ruột gan của anh.
Thất vọng. Chán nản. Áy náy.
Mọi thứ cứ trộn lẫn vào nhau, khiến anh càng trở nên hoảng loạn, rối bời hơn.
Lời nói của gã đàn ông kia cứ thế văng vẳng trong đầu anh như một liều thuốc độc, cứ từ từ gặm nhắm trái tim anh.
Cuối cùng thì điều mà anh tự hào về tài năng của mình là cái gì chứ.
Anh giật mình khi có một bàn tay ấm áp nhẹ đặt lên đôi vai đang run run. Vội quay đầu nhìn người đó, thoáng giật mình, bối rối, anh gặng nói.
- Xuân, là em sao? – giọng nói của anh có gì đó né tránh.
- Hôm nay anh Băng xin nghỉ cho em và anh rồi. – Xuân nói.
- Ừ.
- Đi nào, anh phải thay đồ và ăn sáng chứ. – cô kéo tay anh dậy. Thái độ hết sức bình thản vui vẻ.
Anh ngỡ ngàng. Là do cô chưa biết chuyện gì xảy ra hay là do cô giả vờ chưa biết?
- Có chuyện anh muốn nói với em. Anh xin lỗi…. – lời nói ngắt quãng, ngập ngừng.
- Sao thế? Được rồi mà. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Đi nào. Cố lên. – cô kéo tay anh đứng dậy.
Cô biết anh định nói gì. Cô không dũng cảm để đối mặt với nó lần nữa.
- Nhưng mà…
- Đi nào. Anh trông có vẻ mệt lắm rồi. – cô tiếp tục né tránh lời giải thích của anh.
- Ừ. – anh buông xuôi ý định nói ra vì có vẻ như cô đã biết.
Đã biết nhưng lại không trách anh sao? Chính vì thế mà anh còn thấy áy náy hơn gấp ngàn lần.
- Cả hai dậy rồi sao? – Băng từ ngoài cửa bước vào, thấy cảnh hai người nắm tay nhau, trong lòng có chút không thoải mái.
- Ừ. – Duy gật đầu đáp, trong khi Xuân chỉ vội vàng buông tay, cúi chào anh.
- Cậu đỡ chưa? Lần sau đừng uống nhiều như thế. – Băng nhắc nhở.
- Ừ. Xin lỗi. – Duy gật đầu.
- Được rồi, dù gì hôm nay tớ cũng đã xin nghỉ cho cậu rồi. Tốt nhất là cứ nghĩ ngơi một chút đi.
- Được. Cảm ơn.
- Anh nghỉ đi. Em về trước. – Xuân chen vào.
- Ừ, em về đi. – anh cười nhạt.
- Anh giữ sức khỏe nhé. Gặp lại anh sau. Đồ ăn sáng em để trên bàn. Có nước cam trong tủ lạnh nữa, nó sẽ giúp anh khá hơn đấy. – cô tiếp tục.
- Cảm ơn em. – anh khẽ xoa đầu cô thật nhẹ.
- …… - cô chỉ cúi đầu không nói gì.
- Băng, đưa em ấy về giúp tớ.
- Tớ biết.
Cuộc đối thoại kết thúc. Xuân và Băng cũng rời đi, để một mình Duy ở lại căn phòng trống trãi đến ngột ngạt của mình.
Anh đang né tránh. Anh đang chán nản, thất vọng với tất cả. Anh ghét cái cảm giác này nhưng anh có thể làm được gì hơn chứ.
…………..
Băng lái chiếc Porsche đen lướt nhanh trên con đường vắng vẻ. Bên cạnh là Xuân đang ngồi thơ thẩn nhìn ra ngoài. Gió mát lùa vào mái tóc, làm khuôn mặt bầu bĩnh lộ rõ nét ưu tư nào đó.
Hướng ánh mắt về một phía vô định nào. Trong cô lúc này, mọi thứ đều rất mơ hồ. Cô không dám đi cũng không dám dừng lại trên con đường mình đã chọn. Tất cả cứ khiến cô cứ luẩn quẩn, mò mẩm mà không thể biết đâu là đích đến. Không giúp gì được cho Duy cũng không giúp được gì cho gia đình cô hơn. Rốt cuộc thì cô đang làm gì chứ.
Cô tự trách mình, tự mình chìm đắm trong cái hụt hẫng, cô đơn của bản thân mình. Cô không mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài mà cô cố gắng xây dựng nó. Đôi khi có quá nhiều thứ khiến cô muốn từ bỏ một điều gì đó. Như lúc này cũng chính là một ví dụ điển hình.
Từ bỏ? Chạy trốn?
Không. Đã không còn đường quay trở lại rồi.
- Em muốn đi đâu không? – Băng đột ngột lên tiếng.
- Dạ? – cô hơi ngạc nhiên, quay qua nhìn anh.
- Chẳng phải đều đang rảnh sao? Muốn đi đâu đó không?
- Không làm phiền anh chứ? – cô hỏi ngược lại.
Anh chỉ khẽ mỉm cười rồi đột ngột tăng tốc, rẽ nhanh vào một con đường khác.
Chiếc xe lướt nhanh, hướng ra dọc bờ biển. Gió thổi vào mang theo chút gì đó mằn mặn, man mát của biển mang lại.
Băng dừng lại ở một đoạn khá vắng vẻ. Lịch sự mở cửa cho Xuân rồi cả hai cùng tiến về phía bờ biển. Ngồi trên một bậc thang đi xuống biển. Để đôi chân mình xuống dòng nước biển mát lạnh, bất giác nó khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô chợt nhớ đến gia đình, nhớ về nơi cô sống. Nó cũng có biển. Cô cũng đã từng lội biển vào những ngày rảnh rỗi.
Cảm giác thân thương tràn về. Hình ảnh của gia đình cứ ngập tràn trong lòng khiến cô lâng lâng cảm xúc nào đó khó tả. Cô thực sự nhớ nhà.
Mỗi lần cô chuyện buồn, cô vẫn thường tâm sự với chị, vẫn thường ôm chặt mẹ vào lòng mà khóc nhưng giờ đây thì điều giản dị ấy quá xa vời.
Cô im lặng ngồi ngắm nhìn những con sóng cứ đua nhau đập vào bờ, lắng nghe tiếng thì thầm của sóng gửi qua gió tới nơi xa xăm nào đó.
Cô không nói gì, Băng cũng không có ý định phá vỡ dòng suy nghĩ đó. Anh từ từ tiến lại, ngồi cạnh cô một cách nhẹ nhàng. Cùng ngắm biển, và cũng tận hưởng cái không gian rộng lớn bao la đến mức khiến con người trở nên nhỏ bé và cô quạnh biết bao.
- Anh Băng, giờ em phải làm sao đây? – cô lên tiếng hỏi.
- Em nghĩ mình nên làm gì? – Băng hỏi ngược lại.
- Em không biết. Mọi thứ quá mờ hồ, khiến em không thể nào có thể xác định rõ mình nên làm gì. Giờ em phải làm gì đây chứ? – giọng nói trở nên gấp gáp, chứa đựng sự mệt mỏi ẩn sâu từ trong thẳm sâu tâm hồn.
- Vậy thì đừng nghĩ nữa.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. Không nghĩ tới nó nữa. Ý anh là sao chứ? Chẳng lẽ nói cô từ bỏ tất cả sao?
- Nếu cảm thấy mệt mỏi thì hãy dừng lại để nghỉ ngơi. Nếu cảm thấy không thể suy nghĩ thêm được gì thì hãy đừng nghĩ. Tốt nhất nên để cho mình thực sự tốt lên hãy bắt đầu lại mọi thứ.
- ….. – cô hướng ánh mắt về phía màu xanh bất tận của biển, chăm chú lắng nghe anh nói.
- Một người tham gia chạy Marathon, không phải cứ chạy nhanh là thắng. Quan trọng là phải biết phân phối sức lực, phải biết dừng lại khi nào và tăng tốc khi nào. Em hiểu chứ? – anh chậm rãi giải thích.
Cô chợt nhận ra cái chân lí đơn giản ấy qua lời của Băng. Có lẽ cô đã quá “hiếu thắng”, cứ mong muốn chạy thật nhanh để về đích nhưng lại chưa từng nghĩ xem mình thật sự cần gì.
Trong lòng cũng có chút gì đó nhẹ nhõm hẳn đi.
- Em đừng tự trách mình. Đâu phải tất cả lỗi là do em. Em nên tin tưởng Duy hơn chứ. Chẳng phải cậu ấy hứa sẽ về nhà Chính sao? Chỉ cần em đợi và ủng hộ cậu ấy.
- Em…không trách anh ấy mà. – cô cố biện minh.
- Anh đâu nói là em trách cậu ấy. Chỉ là em đang quá lo lắng cho cả em và cậu ấy mà thôi.
- Em…
- Em có biết không? Cả em và Duy giống nhau lắm. Lúc nào cũng tự nhận hết lỗi của mình để rồi phát điên lên vì lo lắng. Như vậy có ngốc quá không? – anh nhẹ nhàng nói.
Cô thoáng ngạc nhiên vì lời của Băng. Anh có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô một cách dễ dàng thế sao?
Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc lạ lẫm nào đó. Tim cũng vì thế mà đập loạn nhịp. Từ bao giờ, những cử chỉ ân cần, những lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo của anh lại tác động đến cô mạnh mẽ như thế.
Không giống cái cảm giác yên bình, không có sự đồng điệu về tâm hồn như giữa cô và Duy nhưng bên Băng lại là cảm giác an toàn, có thể ngã đầu vào khi mệt mỏi.
Có thể anh luôn nghiêm khắc với cô, hay trách mắng cô. Anh không quan tâm nhiều như cách Phong lo lắng cho cô, không hay chọc cô cười như Triệt. Nhưng tại sao cô luôn cảm nhận được điều gì đó từ Băng.
- Em cảm ơn. Em khá hơn rồi. – cô nói nhỏ, mắt vẫn hướng về một phía nào đó thật xa xăm.
- Ừ, nếu khá hơn thì về thôi. Mọi người đang lo lắng đấy. – anh diu giọng.
- Vâng. Về thôi. Em ham chơi quá rồi. – cô quay lại mỉm cười với Băng. Anh chỉ đáp lại bằng cái xoa đầu nhẹ rồi đỡ cô dậy.
Làn gió biển thổi tung mái tóc dài, ẩn hiện khuôn mặt non nớt ửng đỏ. Dáng vẻ e ấp đáng yêu đến động lòng, người hơi dựa vào người con trai cao lớn ấy.
Cảm giác yên bình quah quẩn, không gian cũng trở nên ngọt ngào một cách kì lạ.
Bước song song tiến về phía chiếc xe trong im lặng và có lẽ chỉ cần như thế cũng quá đủ đối với cả hai. Đủ để khiến cho hai trái tim trật nhịp, bồi hồi một cách khó hiểu.
Cánh cửa xe đóng lại. Bánh xe bắt đầu lăn nhanh đi ra khỏi con đường vắng vẻ, yên tĩnh ấy mà không hề hay biết rằng từ xa, có một chiếc ô tô đen đang đứng im ở đó, quan sát họ từ rất lâu rồi.
Đôi mắt trầm mặc chớt lóe lên tia độc ác. Nụ cười khinh khỉnh nửa miệng chứa đầy nguy hiểm.
Hình ảnh thân thiết của hai người ấy khiến người đó cảm thấy ngứa mắt, khó chịu kinh khủng.
Từ trước tới giờ, chưa một ai dám đụng tới những gì của cô mà đúng hơn là không ai có khả năng đó. Đã là của cô thì nhất định sẽ thuộc về cô. Cô đã muốn thì cho dù có phải giở bất kì thủ đoạn gì đi nữa, cũng phải đoạt về cho bằng được.
Còn người nào dám tranh giành với cô thì…sẽ có kết cục không tốt đẹp đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.