Chương 259
kỳ lão du
03/12/2021
Chương 259:
Trong lòng Kane dao động, ở phía sau Tô Mộng cất tiếng gọi: “Cô đợi một chút! Tại sao ở trong đêm hôm đó, tờ phiếu này chính là tất cả của cô ta, mà bây giờ, lại một đồng cũng không đáng? 1 tỉ 7 vẫn là 1 tỉ 7, không có gì khác cải”
Tô Mộng cười nhẹ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Kane, nhưng vào khoảnh khắc bước chân ra ngoài, quay đầu lại nhìn về phía Kane nói một câu trả lời không liên quan: “Tôi lúc này tin chắc rằng, cô ấy không hề hãm hại và giết người, đồ ngốc nghếch đó không thèm!”
Nói xong, bước chân của Tô Mộng cũng nhanh nhẹn thoải mái hẳn lên… Nếu như người phụ nữ ngốc nghếch đó hãm hại và giết người, thì sẽ không phải đi đến bước đường thê thảm như thế này. Có điều vừa nãy, bản thân suýt chút nữa thì cũng tin rôi – thật là có sức thuyết phục.
Nếu như Giản Đường không làm, thì tại sao phải ngồi tù?
Nếu như Giản Đường không làm, thì tại sao đến cả bố mẹ ruột của cô cũng không nhận cô nữa?
Nếu như Giản Đường không làm, thì Thẩm Tư Cương sao lại có thể ra tay với cô được?
Bạn xem… Tư duy như vậy của nhân loại, trên thể giới này mỗi ngày đều đang trình diễn. Vốn không chỉ có mỗi chuyện của Giản Đường.
Tình tiết vụ án của quốc gia nổi tiếng nào đó: Nếu như bạn không va phải người ta, thì tại sao phải đỡ người bị hại đó dậy?
Khiến cho bây giờ ai cũng không dám dễ dàng đi làm việc tốt.
Tô Mộng đuổi theo… Vào lúc này, không thể để người phụ nữ ngốc nghếch đó một mình.
Nhưng khi cô đuổi ra ngoài, có tìm thế nào, cũng không tìm được Giản Đường… Không phải chứ, chân của người phụ nữ đó không được nhanh nhẹn, mà vào cái giờ này, sao có thể chạy đi đâu mà không tìm thấy chứ?
Nhưng, người phụ nữ đó thực sự chạy đi đâu mà không tìm thấy rồi!
Tô Mộng lại nói, có lẽ nào là về kí túc xá rồi không?
Vội vàng chạy đến kí túc xá của Giản Đường, dùng chìa khóa dự phòng, mở cửa ra, bên trong không có người, cô lại nói, đồ ngốc đó có lẽ là đang trên đường, Tô Mộng lại ở trong kí túc xá của Giản Đường đợi, lần này, đợi đến 40 phút, vẫn không nhìn thấy người.
Cô lại sợ Giản Đường vẫn ở trong bữa tiệc đó chưa đi ra ngoài, rồi lại vội vàng xuống tầng, lái xe đi đến khu tổ chức bữa tiệc, hỏi tất cả những người có mặt ở đó, đều nói không nhìn thấy. Sau đó lại tìm một lượt tất cả những nơi có thể tìm.
Trong lòng nghĩ, sau khi cô rời khỏi nhà của Giản Đường, hay là Giản Đường đã trở về rồi?
Lại vội vàng gọi điện thoại cho giám đốc Hứa, bảo giám đốc Hứa đi đến kí túc xá của Giản Đường xem có thấy cô ấy quay lại không. Một lúc sau, giám đốc Hứa gọi lại cho Tô Mộng, nói trong nhà Giản Đường không có người. Tô Mộng lại nghĩ đến, nhỡ người đó đang ở Đông Hoàng thì sao, vội vàng gọi điện thoại lại cho giám đốc Hứa, đáp án nhận được không như mong được.
Tô Mộng xem thời gian, lúc này đã trôi qua được một tiếng rồi.
Trong lòng cô đột nhiên hoảng loạn! Người phụ nữ ngốc nghếch đó chắc không xảy ra chuyện gì đâu chứ… Suy cho cùng vừa mới trải qua chuyện lúc nấy, là bất kì một ai, e rằng cũng khó chấp nhận, ngộ nhỡ người phụ nữ ngốc nghếch đó nghĩ không thông suốt thì sao?
Trên khuôn mặt của Tô Mộng hiện ra vẻ do dự, cuối cùng, căn chặt răng, rút điện thoại ra: “Chủ tịch Thẩm, không nhìn thấy Giản Đường đâu rồi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, nheo mắt lại, sắc mặt lại không có gì thay đổi: “Nói rõ ra xem.
Tô Mộng cũng không biết bản thân làm có đúng không… Nhưng mà, sau khi xảy ra chuyện vừa nãy, cô trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy, trên khuôn mặt của người phụ nữ ngốc nghếch đó xuất hiện nhiều nụ cười, nhưng bây giờ, người khiến cho khuôn mặt của người phụ nữ ngốc nghếch đó xuất hiện thêm nhiều nụ cười, lại đích thân đâm đồ ngốc nghếch đó một nhát dao!
Nếu như Tiêu Hằng cho Giản Đường nhát dao đầu tiên, vậy thì bố mẹ và anh trai của Giản Đường, sẽ là người cho Giản Đường nhát dao thứ hail Thực sự không đau đớn sao?
Thực sự không để tâm sao?
Nếu như không đau đớn không để tâm, vậy thì người thiếu tiền, bình thường đến một đồng tiền cũng sẽ chia thành hai cánh hoa, sao có thể đối với một vali tiền, lại vờ như không thấy như vậy được chứ? Sao có thể cong chân rời đi được chứ?
Nếu thực sự không để tâm, với cái tính cách còn cứng đầu hơn cả trâu bò của người phụ nữ ngốc nghếch đó, sao có thể dưới sự quan sát của mọi người, phủ nhận chuyện mình đã hãm hại Hạ Vi Minh, rồi hỏi Tiêu Hằng có tin cô không được chứ?
Tô Mộng lúc này nghĩ đến, đột nhiên cảm thấy thương xót vô cùng… Người phụ nữ ngốc nghếch đó à, bình thường miệng câm như hến, có cạy thế nào cũng không cạy được ra, mà trong tình huống đó, lại hỏi Tiêu Hằng, có tin cô hay không.
Nói chung, người phụ nữ ngốc nghếch đó chắc đã dùng hết sức lực của bản thân, mới mở được miệng ra để hỏi Tiêu Hằng câu hỏi “có tin tôi không” như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.