Chương 26: Âm Mưu
Ngọc Trân
04/01/2021
"An tổng không đi với em à?"
Qua những lời kể của Lục Lam Tiêu Vĩ biết được chồng cô là An Niên. Người đàn ông này tức nhiên hắn biết, An Niên là một doanh nhân thành đạt và xuất sắc trong và cả ngoài nước, anh có rất nhiều đối tác lớn ở nước ngoài, An thị của anh cũng có rất nhiều chi nhánh ở nhiều nơi, mỗi nơi đều rất phát triển. Một người như An Niên tức nhiên sẽ được chú ý đến, ai mà không biết anh chứ? Chỉ là anh không bao giờ lộ diện trên giới truyền thông, những hình ảnh của anh được đăng tải lên báo cũng rất ít, đến bây giờ cũng không mấy ai biết đến diện mạo thật của anh, trừ một số trường hợp ngoại lệ.
Khi Tiêu Vĩ biết đến An Niên chính là chồng của Lục Lam thì trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi lo lắng khó nói nên lời. Một người như An Niên liệu sẽ yêu cô đến trọn đời sao, anh sẽ dành cả tình cảm của mình cho cô sao?
Tiêu Vĩ sợ Lục Lam sẽ không được hạnh phúc, bởi An Niên là một người rất phức tạp. Những người có quyền thế như An Niên thật không đáng tin chút nào. Nhưng khi bắt gặp nét mặt vui vẻ và hăng say của cô khi kể về An Niên thì Tiêu Vĩ mới bớt lo lắng phần nào. Bởi hắn nhận ra trong ánh mắt của cô chỉ có mình An Niên, cô đã thật sự yêu An Niên.
Nhưng có lẽ Tiêu Vĩ sẽ không bao giờ biết được đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Lam khi kể về An Niên là đôi mắt cô đang đánh giá bạn trai của mình, chứ không phải là chồng mình. Điều này có nghĩa, bạn trai cô là một An Niên trầm ấm, dịu dàng và hay quan tâm cô, còn chồng cô lại là một An Niên máu lạnh, tàn khốc và đáng sợ. Nói chính xác hơn cô đang kể cho Tiêu Vĩ nghe về An Niên của trước đây.
"Không ạ, em không báo cho Niên biết rằng em đi khám định kì bởi dạo này anh ấy hơi bận, em không muốn làm phiền anh ấy." Lục Lam nhanh chóng tìm lý do trả lời.
Tiêu Vĩ nghe cô nói thế cũng không hỏi gì thêm, hắn chỉ cầu mong cho cô mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Đối với hắn thế là đủ rồi.
...
Từ khi biết tin Lục Lam mang thai thì Cao Nhĩ đã đứng ngồi không yên. Cô có thai thì quả thật là bất lợi cho cô ta, cô ta sao có thể để yên chứ?
Vốn dĩ định thuê người hãm hại Lục Lam nhưng cô ta lại lo sợ, nếu như An Niên thật sự mà biết chuyện này thì e là cô ta khó sống. Không được, cô ta không thể mạo hiểm.
Nhưng làm thế nào để thành công loại bỏ cái thai của Lục Lam mới được đây, Cao Nhĩ thật không nghĩ ra đối sách. Suy nghĩ rất nhiều lần cuối cùng cũng có cách, nhưng có hơi nguy hiểm, nếu mà bị bắt tại trận thì thế nào bây giờ? Nhưng cô ta cũng không thể để yên được, thời gian càng dài thì cô ta lại càng bất lợi. Không được, cô ta phải hành động ngay thôi, bất chấp có mạo hiểm.
Càng nghĩ càng tức, một tháng nay An Niên không hề đến tìm Cao Nhĩ, đã vậy anh còn cấm không cho cô ta vào Tú Uyển bởi anh không muốn Trịnh Kim Miên bắt gặp cô ta trong nhà anh. Cao Nhĩ tức nhiên phải nghe theo, cô ta cũng cảm thấy sợ hãi vì quyền uy của Trịnh Kim Miên, thật quá dữ tợn.
Bằng mọi giá cô ta phải dành được trái tim của An Niên và tiêu diệt đứa con trong bụng của Lục Lam, chỉ có vậy cô ta mới có chỗ đứng trong lòng anh.
Nghĩ là làm, đợi đến khi An Niên và Lục Lam đã ra khỏi Tú Uyển thì Cao Nhĩ liền xuất hiện. Cô ta ấn thử mật mã mà lúc trước An Niên nói cho mình biết, kết quả là cửa đã mở.
Đúng là ông trời cũng muốn giúp cô ta mà! An Niên không thay mật mã thì thật sự quá tốt rồi!
Cao Nhĩ lợi dụng lúc không có ai ở Tú Uyển liền lẻn vào, cô ta đã suy nghĩ rất kĩ nên quyết định thực hiện một cách ác độc. Chắc chắn rằng Lục Lam sẽ có nguy cơ bị sảy thai, nghĩ đến đây bất giác môi Cao Nhĩ cong lên tạo thành một nụ cười xảo quyệt.
Cao Nhĩ tiến tới phòng bếp, cô ta nhanh chóng lấy một chai dầu ăn trên kệ sau đó mở nắp ra. Không suy nghĩ nhiều Cao Nhĩ liền đổ dầu ăn xuống sàn nhà, đổ xong liền đậy nắp lại và đặt chai dầu vào vị trí cũ.
Cô ta biết mỗi ngày Lục Lam sẽ vào bếp để tự nấu ăn, cô ta hành động như thế này thì khả năng thành công sẽ là rất cao.
Vẫn chưa hoàn tất, Cao Nhĩ vội lấy cây lau nhà lau sơ qua vết dầu trên sàn cẩm thạch. Nhìn thành quả mà mình tạo ra, cô ta hài lòng cười một cái. Không chờ đợi gì nữa Cao Nhĩ liền nhanh chóng rời đi. Một dấu vết chứng minh sự có mặt của cô ta tại Tú Uyển cũng không hề có, quá tốt rồi!
Bây giờ cô ta chỉ cần đợi tin Lục Lam sảy thai thôi, chắc là sẽ không lâu đâu.
Muốn cản chân tôi, cô không có cửa đó!
....
Vẫn như mọi năm, hễ đến ngày này là An Niên đều đi mua một bó hoa hồng đỏ thắm, mua thêm vài hộp socola đắt tiền sau đó chạy một mạch đến nghĩa trang.
Đi qua biết bao nhiêu bia mộ cuối cùng cũng đến được vị trí cần tìm. An Niên nở một nụ cười dịu dàng.
"Ảnh, anh đến thăm em rồi đây."
Hôm nay là ngày giỗ của Kiều Ảnh, vẫn như mọi năm An Niên đều bỏ tất cả mọi công việc mà đến cạnh cô, trò chuyện cùng cô cả ngày. Anh đặt bó hoa và cả hộp kẹo xuống trước mộ, không suy nghĩ gì anh liền ngồi bệch xuống đất.
Nhìn chân dung người con gái mỉm cười hiền hòa trước mặt bất giác con tim An Niên mềm nhũn. Kiều Ảnh lúc nào cũng vậy, cô rất đẹp, nhất là khi cô cười.
Nhưng rất tiếc nét đẹp của người con gái ấy chỉ dừng lại ở cái tuổi 23, tuổi đẹp nhất của đời người.
"Ảnh, anh nhớ em quá!"
Không biết đã bao nhiêu lần anh gọi tên cô trong mơ, cũng không biết bao nhiêu lần anh đã gặp cô mỗi khi say giấc. Nhưng lúc bừng tỉnh thì hình ảnh cô lại biến mất, trở nên hư vô...
Anh nhớ cô, anh muốn gặp cô, muốn cùng cô sống trọn đời hạnh phúc, nhưng đây là điều mà anh sẽ không bao giờ làm được. Có mọi thứ trong tay thì sao chứ, chẳng phải cũng mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời sao?
An Niên dùng tay sờ nhẹ vào khuôn mặt Kiều Ảnh trên bia mộ, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương.
Ảnh của anh...
"Năm xưa là anh không đối xử tốt với Kiều Ảnh, bây giờ thì giả vờ thương xót cái gì chứ?"
An Niên bỗng nghe được một giọng nói tức giận của người đàn ông nào đó, ngẩng đầu lên mới biết là Trương Thụy.
Trương Thụy chính là một người si tình, hắn yêu Kiều Ảnh không kém An Niên là bao nhiêu. Nhưng Kiều Ảnh đã không chọn hắn, hắn cũng yên phận mà chúc phúc cho cô.
Nhưng hắn không ngờ rằng An Niên lại không bảo vệ tốt cho Kiều Ảnh, đã vậy còn khiến cô mất đi cả tính mạng. Đối với hắn thì An Niên chính là người có lỗi, chính anh đã gián tiếp hại chết cô!
Hắn hận An Niên, ghét An Niên, mỗi lần thấy bộ mặt này của An Niên thì hắn lại càng tức tối hơn. Nếu như năm đó Kiều Ảnh chọn hắn thì hắn nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, hắn khẳng định rằng cô sẽ không gặp chuyện gì. Nhưng cô lại chọn An Niên, hắn không trách cô, hắn chỉ trách bản thân nếu như năm đó kiên trì hơn thì cô sẽ không chết rồi.
"Tôi không muốn đoi co với anh, tốt nhất là nên cút đi khi tôi vẫn còn bình tĩnh!"
Qua những lời kể của Lục Lam Tiêu Vĩ biết được chồng cô là An Niên. Người đàn ông này tức nhiên hắn biết, An Niên là một doanh nhân thành đạt và xuất sắc trong và cả ngoài nước, anh có rất nhiều đối tác lớn ở nước ngoài, An thị của anh cũng có rất nhiều chi nhánh ở nhiều nơi, mỗi nơi đều rất phát triển. Một người như An Niên tức nhiên sẽ được chú ý đến, ai mà không biết anh chứ? Chỉ là anh không bao giờ lộ diện trên giới truyền thông, những hình ảnh của anh được đăng tải lên báo cũng rất ít, đến bây giờ cũng không mấy ai biết đến diện mạo thật của anh, trừ một số trường hợp ngoại lệ.
Khi Tiêu Vĩ biết đến An Niên chính là chồng của Lục Lam thì trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi lo lắng khó nói nên lời. Một người như An Niên liệu sẽ yêu cô đến trọn đời sao, anh sẽ dành cả tình cảm của mình cho cô sao?
Tiêu Vĩ sợ Lục Lam sẽ không được hạnh phúc, bởi An Niên là một người rất phức tạp. Những người có quyền thế như An Niên thật không đáng tin chút nào. Nhưng khi bắt gặp nét mặt vui vẻ và hăng say của cô khi kể về An Niên thì Tiêu Vĩ mới bớt lo lắng phần nào. Bởi hắn nhận ra trong ánh mắt của cô chỉ có mình An Niên, cô đã thật sự yêu An Niên.
Nhưng có lẽ Tiêu Vĩ sẽ không bao giờ biết được đôi mắt sáng lấp lánh của Lục Lam khi kể về An Niên là đôi mắt cô đang đánh giá bạn trai của mình, chứ không phải là chồng mình. Điều này có nghĩa, bạn trai cô là một An Niên trầm ấm, dịu dàng và hay quan tâm cô, còn chồng cô lại là một An Niên máu lạnh, tàn khốc và đáng sợ. Nói chính xác hơn cô đang kể cho Tiêu Vĩ nghe về An Niên của trước đây.
"Không ạ, em không báo cho Niên biết rằng em đi khám định kì bởi dạo này anh ấy hơi bận, em không muốn làm phiền anh ấy." Lục Lam nhanh chóng tìm lý do trả lời.
Tiêu Vĩ nghe cô nói thế cũng không hỏi gì thêm, hắn chỉ cầu mong cho cô mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Đối với hắn thế là đủ rồi.
...
Từ khi biết tin Lục Lam mang thai thì Cao Nhĩ đã đứng ngồi không yên. Cô có thai thì quả thật là bất lợi cho cô ta, cô ta sao có thể để yên chứ?
Vốn dĩ định thuê người hãm hại Lục Lam nhưng cô ta lại lo sợ, nếu như An Niên thật sự mà biết chuyện này thì e là cô ta khó sống. Không được, cô ta không thể mạo hiểm.
Nhưng làm thế nào để thành công loại bỏ cái thai của Lục Lam mới được đây, Cao Nhĩ thật không nghĩ ra đối sách. Suy nghĩ rất nhiều lần cuối cùng cũng có cách, nhưng có hơi nguy hiểm, nếu mà bị bắt tại trận thì thế nào bây giờ? Nhưng cô ta cũng không thể để yên được, thời gian càng dài thì cô ta lại càng bất lợi. Không được, cô ta phải hành động ngay thôi, bất chấp có mạo hiểm.
Càng nghĩ càng tức, một tháng nay An Niên không hề đến tìm Cao Nhĩ, đã vậy anh còn cấm không cho cô ta vào Tú Uyển bởi anh không muốn Trịnh Kim Miên bắt gặp cô ta trong nhà anh. Cao Nhĩ tức nhiên phải nghe theo, cô ta cũng cảm thấy sợ hãi vì quyền uy của Trịnh Kim Miên, thật quá dữ tợn.
Bằng mọi giá cô ta phải dành được trái tim của An Niên và tiêu diệt đứa con trong bụng của Lục Lam, chỉ có vậy cô ta mới có chỗ đứng trong lòng anh.
Nghĩ là làm, đợi đến khi An Niên và Lục Lam đã ra khỏi Tú Uyển thì Cao Nhĩ liền xuất hiện. Cô ta ấn thử mật mã mà lúc trước An Niên nói cho mình biết, kết quả là cửa đã mở.
Đúng là ông trời cũng muốn giúp cô ta mà! An Niên không thay mật mã thì thật sự quá tốt rồi!
Cao Nhĩ lợi dụng lúc không có ai ở Tú Uyển liền lẻn vào, cô ta đã suy nghĩ rất kĩ nên quyết định thực hiện một cách ác độc. Chắc chắn rằng Lục Lam sẽ có nguy cơ bị sảy thai, nghĩ đến đây bất giác môi Cao Nhĩ cong lên tạo thành một nụ cười xảo quyệt.
Cao Nhĩ tiến tới phòng bếp, cô ta nhanh chóng lấy một chai dầu ăn trên kệ sau đó mở nắp ra. Không suy nghĩ nhiều Cao Nhĩ liền đổ dầu ăn xuống sàn nhà, đổ xong liền đậy nắp lại và đặt chai dầu vào vị trí cũ.
Cô ta biết mỗi ngày Lục Lam sẽ vào bếp để tự nấu ăn, cô ta hành động như thế này thì khả năng thành công sẽ là rất cao.
Vẫn chưa hoàn tất, Cao Nhĩ vội lấy cây lau nhà lau sơ qua vết dầu trên sàn cẩm thạch. Nhìn thành quả mà mình tạo ra, cô ta hài lòng cười một cái. Không chờ đợi gì nữa Cao Nhĩ liền nhanh chóng rời đi. Một dấu vết chứng minh sự có mặt của cô ta tại Tú Uyển cũng không hề có, quá tốt rồi!
Bây giờ cô ta chỉ cần đợi tin Lục Lam sảy thai thôi, chắc là sẽ không lâu đâu.
Muốn cản chân tôi, cô không có cửa đó!
....
Vẫn như mọi năm, hễ đến ngày này là An Niên đều đi mua một bó hoa hồng đỏ thắm, mua thêm vài hộp socola đắt tiền sau đó chạy một mạch đến nghĩa trang.
Đi qua biết bao nhiêu bia mộ cuối cùng cũng đến được vị trí cần tìm. An Niên nở một nụ cười dịu dàng.
"Ảnh, anh đến thăm em rồi đây."
Hôm nay là ngày giỗ của Kiều Ảnh, vẫn như mọi năm An Niên đều bỏ tất cả mọi công việc mà đến cạnh cô, trò chuyện cùng cô cả ngày. Anh đặt bó hoa và cả hộp kẹo xuống trước mộ, không suy nghĩ gì anh liền ngồi bệch xuống đất.
Nhìn chân dung người con gái mỉm cười hiền hòa trước mặt bất giác con tim An Niên mềm nhũn. Kiều Ảnh lúc nào cũng vậy, cô rất đẹp, nhất là khi cô cười.
Nhưng rất tiếc nét đẹp của người con gái ấy chỉ dừng lại ở cái tuổi 23, tuổi đẹp nhất của đời người.
"Ảnh, anh nhớ em quá!"
Không biết đã bao nhiêu lần anh gọi tên cô trong mơ, cũng không biết bao nhiêu lần anh đã gặp cô mỗi khi say giấc. Nhưng lúc bừng tỉnh thì hình ảnh cô lại biến mất, trở nên hư vô...
Anh nhớ cô, anh muốn gặp cô, muốn cùng cô sống trọn đời hạnh phúc, nhưng đây là điều mà anh sẽ không bao giờ làm được. Có mọi thứ trong tay thì sao chứ, chẳng phải cũng mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời sao?
An Niên dùng tay sờ nhẹ vào khuôn mặt Kiều Ảnh trên bia mộ, ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương.
Ảnh của anh...
"Năm xưa là anh không đối xử tốt với Kiều Ảnh, bây giờ thì giả vờ thương xót cái gì chứ?"
An Niên bỗng nghe được một giọng nói tức giận của người đàn ông nào đó, ngẩng đầu lên mới biết là Trương Thụy.
Trương Thụy chính là một người si tình, hắn yêu Kiều Ảnh không kém An Niên là bao nhiêu. Nhưng Kiều Ảnh đã không chọn hắn, hắn cũng yên phận mà chúc phúc cho cô.
Nhưng hắn không ngờ rằng An Niên lại không bảo vệ tốt cho Kiều Ảnh, đã vậy còn khiến cô mất đi cả tính mạng. Đối với hắn thì An Niên chính là người có lỗi, chính anh đã gián tiếp hại chết cô!
Hắn hận An Niên, ghét An Niên, mỗi lần thấy bộ mặt này của An Niên thì hắn lại càng tức tối hơn. Nếu như năm đó Kiều Ảnh chọn hắn thì hắn nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, hắn khẳng định rằng cô sẽ không gặp chuyện gì. Nhưng cô lại chọn An Niên, hắn không trách cô, hắn chỉ trách bản thân nếu như năm đó kiên trì hơn thì cô sẽ không chết rồi.
"Tôi không muốn đoi co với anh, tốt nhất là nên cút đi khi tôi vẫn còn bình tĩnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.