Chương 39: Bế Con
Ngọc Trân
04/01/2021
Ai lại dỗ dành con mình như thế chứ...
"Để tôi." Lục Lam bế nó từ trong nôi lên, một tay vỗ nhẹ mông nó, một tay ôm nó vào lòng : "Con ngoan nhé, ngoan mẹ thương nào."
Bế Kỳ Âm chưa được ba mươi giây thì nó đã nín khóc hẳn, đôi mắt tròn xoe của nó nhìn mông lung trông thật đáng yêu.
An Niên bỗng cảm thán : "Em thật là hay..."
"Tôi không hay, chỉ là do anh quá dở thôi."
Đối với sự chê trách đó của Lục Lam thì An Niên cũng không tỏ ra thái độ gì, anh chỉ gật đầu chắc nịch : "Anh sẽ từ từ tập để được hay như em!"
Thấy ánh mắt cương định cùng với khuôn mặt nghiêm nghị đó của An Niên, một lần nữa trong lòng cô có một sự chuyển biến nhẹ nhàng.
Lục Lam tiến lại gần An Niên, cô nói : "Nâng tay mình lên ngang ngực."
An Niên tuy không hiểu gì nhưng cũng làm theo, lúc này cô bỗng nhiên đặt Kỳ Âm vào tay anh, cô nghiêm giọng : "Ôm con vào, nhớ là đừng dùng quá sức."
Anh vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng ôm lấy con, động tác vô cùng chậm rãi và vụng về.
"Con, con nằm yên trên tay anh kìa..." Giờ đây An Niên bật cười vui vẻ, anh rất sung sướng khi được bế con, nó không những không khóc mà lại dùng tay quơ quơ lên không trung dường như rất thích thú. Kỳ Âm hình như cũng rất thích anh.
Anh vui lắm, hạnh phúc lắm. Không ngờ ẵm con lại là cảm giác này, nhưng con nhẹ lắm, anh sợ sẽ làm con đau nên vô cùng cẩn thận.
Lục Lam nhìn anh, đáy mắt ánh lên một tia dịu dàng. Giờ đây anh như đứa trẻ vui vẻ khoe thành quả của mình, cô không ngờ An Niên cũng lại có một bộ mặt thế này.
"Gọi ba đi con."
"Con chỉ mới hơn hai tháng tuổi." Lục Lam hết nói nổi, Kỳ Âm còn nhỏ như vậy thì làm sao biết nói chuyện chứ?
An Niên sực nhớ ra, anh liền cười trừ một cái. Đúng là do anh vui mừng quá nên hồ đồ rồi, con vẫn còn nhỏ thế cơ mà.
"Sau này con có khóc thì anh cứ vỗ về con một lúc, chắc chắn sau đó con sẽ nín khóc."
Lục Lam mở miệng chỉ dạy An Niên cách chăm con, An Niên rất nghiêm túc nghe theo, không một phút xao lãng.
Sự chăm chú đó của An Niên khiến cô có một cái nhìn khác về anh. Liệu anh thật sự sẽ thay đổi bản thân mình mà trở thành một người chồng tốt không? Cô không dám nghĩ đến càng không dám tin, dù sao cô cũng đã từng chịu mất mát quá lớn, niềm tin vào anh cũng đã không còn sót lại chút nào.
...
Thấm thoát thời gian đã trôi nhanh, lại một năm nữa qua đi. Mùa thu đang dần đến, những chiếc lá vàng cứ thi nhau rơi xuống xào xạc trên mặt đất, tiếng chim ríu rít cứ vang lên tạo nên một cảm giác thoải mái, dễ chịu. Không khí mát mẽ, trong lành, đúng là một cảnh sắc đầy thơ mộng.
Ngồi trên xích đu tại khuôn viên của Tú Uyển, Lục Lam nhớ đến những việc xảy ra một năm qua mà lòng bỗng chốc trở nên nặng trĩu.
Trong khoảng thời gian ấy An Niên đã đối xử vô cùng tốt với cô, anh như biến thành một người chồng, một người cha mẫu mực. Anh chăm sóc cô và Kỳ Âm thật chu đáo, anh luôn dành thời gian cho cô và con rất nhiều mặc dù công việc của anh lại chồng chất thành đống.
Sáng anh đi làm, trưa lại về nhà ăn một bữa cơm gia đình sau đó lại đến An thị. Chiều lại về Tú Uyển, từ chiều đến tối là lúc anh ở cạnh cô và con. Đến lúc cô và con bắt đầu đi ngủ thì anh lại sang thư phòng làm việc tới tận khuya, đôi khi thức sáng đêm không ngủ. Việc như thế không chỉ diễn ra một ngày mà nó cứ như vòng tuần hoàn lặp lại liên tục suốt một năm.
Lục Lam là một người mềm lòng, cô thật sự không thể gồng mình thế này nữa rồi. An Niên tốt với cô quá, đôi lúc cô lại có suy nghĩ muốn tha thứ cho anh sau đó cùng anh sống một cuộc sống hạnh phúc. Cả hai cùng nhau hưởng thụ một cuộc đời thanh bình.
Nhưng, cô lại không dám mở lòng. Bởi cô vẫn còn rất sợ, một nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Cũng có lẽ đây là cảm giác của người từng trải, luôn luôn đa nghi và e dè, sợ hãi...
Điện thoại bỗng reo vang cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Lam, cô vừa nhấc máy thì lại nghe giọng nói hào sảng của Tôn Ân : "Lam đấy à, cũng lâu rồi chúng ta không hoạt động ngoài trời. Hôm nay lại có vài đứa bạn muốn tổ chức đi leo núi, cậu thấy thế nào?"
Nếu trước đây có lẽ Lục Lam sẽ đồng ý, nhưng hiện tại cô đã có Kỳ Âm, cô không muốn rời xa nó chút nào cả.
Không do dự cô liền từ chối : "Thôi, mình không đi đâu. Cậu cứ chơi vui vẻ nhé!"
"Lúc trước cậu cũng rất thích leo núi mà, bây giờ lại không đồng ý, hay là sau khi sinh con sở thích cũng thay đổi?" Tôn Ân không chịu buông tha, cô thuyết phục : "Dù sao hiện tại tiểu Âm cũng đang ở nhà An gia, mấy ngày nay cậu cũng rảnh rỗi, đi với mình đi mà."
Kỳ Âm đã được Trịnh Kim Miên đón về An gia vào sáng hôm nay, cũng tại bà quá thương cháu nên mới muốn gần gũi nó hơn, Lục Lam biết rõ vấn đề này nên cũng đồng ý cho bà mang con mình đi. Có bà chăm sóc cô càng an tâm hơn.
Nhưng về chuyện leo núi thì cô lại cảm thấy khó xử, cô thật sự cũng không biết từ chối thế nào mới phải. Cuối cùng dưới sự nhiệt tình đó của Tôn Ân cô cũng gật đầu đồng ý.
Thôi thì lâu lâu đi chơi một lần, xem như là giải trí đi. Cô cũng thích leo núi nên cũng không cần miễn cưỡng bản thân nữa. Còn Kỳ Âm cứ để nó ở cạnh Trịnh Kim Miên cũng được.
"Quyết định vậy đi, mai sẽ xuất phát nhé!"
"Để tôi." Lục Lam bế nó từ trong nôi lên, một tay vỗ nhẹ mông nó, một tay ôm nó vào lòng : "Con ngoan nhé, ngoan mẹ thương nào."
Bế Kỳ Âm chưa được ba mươi giây thì nó đã nín khóc hẳn, đôi mắt tròn xoe của nó nhìn mông lung trông thật đáng yêu.
An Niên bỗng cảm thán : "Em thật là hay..."
"Tôi không hay, chỉ là do anh quá dở thôi."
Đối với sự chê trách đó của Lục Lam thì An Niên cũng không tỏ ra thái độ gì, anh chỉ gật đầu chắc nịch : "Anh sẽ từ từ tập để được hay như em!"
Thấy ánh mắt cương định cùng với khuôn mặt nghiêm nghị đó của An Niên, một lần nữa trong lòng cô có một sự chuyển biến nhẹ nhàng.
Lục Lam tiến lại gần An Niên, cô nói : "Nâng tay mình lên ngang ngực."
An Niên tuy không hiểu gì nhưng cũng làm theo, lúc này cô bỗng nhiên đặt Kỳ Âm vào tay anh, cô nghiêm giọng : "Ôm con vào, nhớ là đừng dùng quá sức."
Anh vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng ôm lấy con, động tác vô cùng chậm rãi và vụng về.
"Con, con nằm yên trên tay anh kìa..." Giờ đây An Niên bật cười vui vẻ, anh rất sung sướng khi được bế con, nó không những không khóc mà lại dùng tay quơ quơ lên không trung dường như rất thích thú. Kỳ Âm hình như cũng rất thích anh.
Anh vui lắm, hạnh phúc lắm. Không ngờ ẵm con lại là cảm giác này, nhưng con nhẹ lắm, anh sợ sẽ làm con đau nên vô cùng cẩn thận.
Lục Lam nhìn anh, đáy mắt ánh lên một tia dịu dàng. Giờ đây anh như đứa trẻ vui vẻ khoe thành quả của mình, cô không ngờ An Niên cũng lại có một bộ mặt thế này.
"Gọi ba đi con."
"Con chỉ mới hơn hai tháng tuổi." Lục Lam hết nói nổi, Kỳ Âm còn nhỏ như vậy thì làm sao biết nói chuyện chứ?
An Niên sực nhớ ra, anh liền cười trừ một cái. Đúng là do anh vui mừng quá nên hồ đồ rồi, con vẫn còn nhỏ thế cơ mà.
"Sau này con có khóc thì anh cứ vỗ về con một lúc, chắc chắn sau đó con sẽ nín khóc."
Lục Lam mở miệng chỉ dạy An Niên cách chăm con, An Niên rất nghiêm túc nghe theo, không một phút xao lãng.
Sự chăm chú đó của An Niên khiến cô có một cái nhìn khác về anh. Liệu anh thật sự sẽ thay đổi bản thân mình mà trở thành một người chồng tốt không? Cô không dám nghĩ đến càng không dám tin, dù sao cô cũng đã từng chịu mất mát quá lớn, niềm tin vào anh cũng đã không còn sót lại chút nào.
...
Thấm thoát thời gian đã trôi nhanh, lại một năm nữa qua đi. Mùa thu đang dần đến, những chiếc lá vàng cứ thi nhau rơi xuống xào xạc trên mặt đất, tiếng chim ríu rít cứ vang lên tạo nên một cảm giác thoải mái, dễ chịu. Không khí mát mẽ, trong lành, đúng là một cảnh sắc đầy thơ mộng.
Ngồi trên xích đu tại khuôn viên của Tú Uyển, Lục Lam nhớ đến những việc xảy ra một năm qua mà lòng bỗng chốc trở nên nặng trĩu.
Trong khoảng thời gian ấy An Niên đã đối xử vô cùng tốt với cô, anh như biến thành một người chồng, một người cha mẫu mực. Anh chăm sóc cô và Kỳ Âm thật chu đáo, anh luôn dành thời gian cho cô và con rất nhiều mặc dù công việc của anh lại chồng chất thành đống.
Sáng anh đi làm, trưa lại về nhà ăn một bữa cơm gia đình sau đó lại đến An thị. Chiều lại về Tú Uyển, từ chiều đến tối là lúc anh ở cạnh cô và con. Đến lúc cô và con bắt đầu đi ngủ thì anh lại sang thư phòng làm việc tới tận khuya, đôi khi thức sáng đêm không ngủ. Việc như thế không chỉ diễn ra một ngày mà nó cứ như vòng tuần hoàn lặp lại liên tục suốt một năm.
Lục Lam là một người mềm lòng, cô thật sự không thể gồng mình thế này nữa rồi. An Niên tốt với cô quá, đôi lúc cô lại có suy nghĩ muốn tha thứ cho anh sau đó cùng anh sống một cuộc sống hạnh phúc. Cả hai cùng nhau hưởng thụ một cuộc đời thanh bình.
Nhưng, cô lại không dám mở lòng. Bởi cô vẫn còn rất sợ, một nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Cũng có lẽ đây là cảm giác của người từng trải, luôn luôn đa nghi và e dè, sợ hãi...
Điện thoại bỗng reo vang cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Lam, cô vừa nhấc máy thì lại nghe giọng nói hào sảng của Tôn Ân : "Lam đấy à, cũng lâu rồi chúng ta không hoạt động ngoài trời. Hôm nay lại có vài đứa bạn muốn tổ chức đi leo núi, cậu thấy thế nào?"
Nếu trước đây có lẽ Lục Lam sẽ đồng ý, nhưng hiện tại cô đã có Kỳ Âm, cô không muốn rời xa nó chút nào cả.
Không do dự cô liền từ chối : "Thôi, mình không đi đâu. Cậu cứ chơi vui vẻ nhé!"
"Lúc trước cậu cũng rất thích leo núi mà, bây giờ lại không đồng ý, hay là sau khi sinh con sở thích cũng thay đổi?" Tôn Ân không chịu buông tha, cô thuyết phục : "Dù sao hiện tại tiểu Âm cũng đang ở nhà An gia, mấy ngày nay cậu cũng rảnh rỗi, đi với mình đi mà."
Kỳ Âm đã được Trịnh Kim Miên đón về An gia vào sáng hôm nay, cũng tại bà quá thương cháu nên mới muốn gần gũi nó hơn, Lục Lam biết rõ vấn đề này nên cũng đồng ý cho bà mang con mình đi. Có bà chăm sóc cô càng an tâm hơn.
Nhưng về chuyện leo núi thì cô lại cảm thấy khó xử, cô thật sự cũng không biết từ chối thế nào mới phải. Cuối cùng dưới sự nhiệt tình đó của Tôn Ân cô cũng gật đầu đồng ý.
Thôi thì lâu lâu đi chơi một lần, xem như là giải trí đi. Cô cũng thích leo núi nên cũng không cần miễn cưỡng bản thân nữa. Còn Kỳ Âm cứ để nó ở cạnh Trịnh Kim Miên cũng được.
"Quyết định vậy đi, mai sẽ xuất phát nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.