Chương 32: Cảnh Cáo
Ngọc Trân
04/01/2021
"Anh không đến An thị sao?" Lục Lam lên tiếng, cô đúng là đang có ý muốn đuổi anh đi.
"Em đang bị thế này thì anh đi sao được?" An Niên dịu dàng trả lời.
"Em và Ân muốn nói chuyện riêng, anh đi làm đi." Cô vẫn không bỏ cuộc.
"Vợ anh cứ để em lo, An tổng, khi nào em rời đi sẽ gọi anh về vậy nên anh cứ đi đi." Tôn Ân cũng lên tiếng.
An Niên quyết định không làm phiền hai người họ nữa, từ biệt một câu sau đó anh xoay người bước ra ngoài.
Anh có việc phải xử lý, là một việc quan trọng.
Lên xe chạy thẳng ra ngoài nhưng hướng anh đi lại trái ngược hoàn toàn với hướng của An thị. Anh là đang muốn đến một nơi khác.
Sau khi đã đến được nơi cần đến anh liền ấn chuông, không lâu sau đó cánh cửa liền bật mở.
"Niên, cuối cùng anh cũng đến tìm em!"
Cao Nhĩ vừa thấy bóng dáng của An Niên thì lòng vui khôn xiết, cô ta nhanh chóng lao vào lòng anh làm nũng.
Cô ta đợi ngày này lâu lắm rồi, cô ta rất nhớ anh, rất muốn ở cạnh anh. Từ một tháng trước anh đã cấm cô ta đến tìm anh thì cô ta cũng không dám bén mảng tới, cô ta vô cùng sốt ruột, cứ sợ anh sẽ quên mình nhưng hôm nay anh lại đến, điều này khiến cô ta cực kì vui mừng.
Cao Nhĩ kéo anh vào nhà sau đó khóa trái cửa lại, cô ta vòng tay sang cổ anh, vừa chuẩn bị hôn thì đã bị anh ngăn lại.
"Buông ra."
Tiếng An Niên lạnh lùng vang lên, Cao Nhĩ nghe xong bất giác trái tim đập nhanh một nhịp.
"Niên..."
"Tôi không lặp lại lần thứ hai."
Cao Nhĩ biết An Niên thật sự đã tức giận, lúc anh tức giận sẽ vô cùng đáng sợ, cô ta không dám chọc giận đến anh vậy nên liền tách người ra khỏi cơ thể anh.
Rốt cuộc hôm nay anh lại bị gì thế này, cô ta quả thật cảm thấy lo sợ.
"Niên, anh sao vậy?"
"Cao Nhĩ, từ khi nào cô lại dám cãi lời tôi?"
An Niên đã không thể giữ được bình tĩnh, anh vốn dĩ là một người máu lạnh vô tình vậy nên cũng không ngại ngần gì mà đã đưa tay mình lên siết chặt lấy cổ Cao Nhĩ, gằn từng chữ một.
Dám hại đến Lục Lam, anh sao có thể để yên?
Trên đời này ngoài anh ra thì bất kể ai cũng không được gây bất lợi cho cô!
"Anh nói gì vậy, em không biết gì cả..." Hô hấp Cao Nhĩ trở nên khó khăn, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ bừng lên.
"Cao Nhĩ, tôi nói lại một lần cuối cùng. Nếu cô dám đụng đến Lục Lam thì đừng trách tôi! Cô ấy có mệnh hệ gì thì cô cũng sẽ không được yên đâu!" Giọng nói An Niên vừa đanh thép vừa cứng rắn lại mang một sự uy hiếp đến đáng sợ, anh không cho phép Cao Nhĩ được lộng hành, nếu cô ta dám tự tiện hại người nữa thì nhất định cô ta sẽ nhận hậu quả tệ hại nhất.
An Niên dùng tay mình siết chặt cổ Cao Nhĩ hơn, lửa giận trong người anh đang bừng phát đến đỉnh điểm. Anh thật sự có ý định muốn giết chết Cao Nhĩ ngay tức khắc nhưng cuối cùng cũng buông tay ra.
Cao Nhĩ bị một lực mạnh đẩy nên cả người bất giác ngã xuống sàn nhà, cô ta đau điếng nhăn mặt nhưng lại không dám trách mắng. Liên tục ho khan, cô ta cảm nhận được cổ họng mình như bị rách ra, muốn nói chuyện cũng là việc khó khăn.
"Nhớ lời cảnh cáo của tôi!" An Niên nói xong liền bỏ đi, kể cả một cái ngoảnh đầu nhìn lại cũng không hề có.
Cao Nhĩ nằm bệt dưới sàn, cả cơ thể đau nhức đến dữ dội. Cô ta đau quá, chân giống như bị gãy đi. Lần này xem ra hành động của cô ta đã đem lại cho anh một sự tức giận đến đỉnh điểm.
Anh thật sự đã nổi giận, nhưng sự tức giận đó chẳng phải là vì Lục Lam hay sao?
Nhưng vì điều gì mà anh lại kích động như vậy, chẳng phải vốn dĩ anh không hề yêu cô hay sao? Cao Nhĩ không hiểu, rốt cuộc là mọi chuyện thế nào mà An Niên lại thẳng thừng trừng phạt cô ta, chẳng phải anh rất thích cô ta sao?
Cao Nhĩ cố gắng sự đau đớn đang dần lan tỏa mà đứng dậy, đôi mắt trở nên vô cùng căm phẫn. Là Lục Lam, chính cô đã khiến cô ta trở nên thế này, cô ta nhất định sẽ không để yên!
Dùng tay nhẹ nhàng chạm lấy vào cổ, mày Cao Nhĩ bất giác nhíu chặt lại. Đau quá! Lục Lam, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô!
...
Những ngày này thái độ của An Niên đối với Lục Lam hoàn toàn thay đổi, anh thật sự như đã biến thành An Niên trước đây, điều này thật sự đã khiến cô có chút ngỡ ngàng.
Anh quan tâm cô từng chút một, còn đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô. Lục Lam không ngờ anh cũng lại biết nấu ăn, thức ăn anh nấu cũng không hề tệ chút nào.
An Niên vì cô mà chịu xuống bếp, cô có chút không thích ứng được.
Không những vậy, kể từ ngày cô xuất viện thì anh lại rất thường xuyên ở lại Tú Uyển mà không hề đến An thị, anh ở thư phòng, chốc chốc lại sang phòng cô xem cô đang làm gì sau đó mỉm cười một cái rồi khép cửa lại.
Những hành động đó cho thấy anh dường như đang quan tâm cô, tức nhiên cô có thể nhận ra được điều này nhưng cô vẫn không thể tin tưởng anh. Cô sợ một ngày nào đó anh lại thay đổi và trở thành một An Niên lãnh khốc, nếu thật sự có ngày đó thì e là cô lại phải chịu hành hạ. Vậy nên đối với anh cô lúc nào cũng nâng cao cảnh giác.
An Niên quan tâm và lo lắng cho cô thế nào cô cũng không rung động và quan tâm đến, bởi lòng cô thật sự đã nguội lạnh rồi.
Rất khó yêu một người cũng rất khó hận một người, nhưng nếu đã có rồi thì thật sự sẽ đau thấu tâm can...
"Em đang bị thế này thì anh đi sao được?" An Niên dịu dàng trả lời.
"Em và Ân muốn nói chuyện riêng, anh đi làm đi." Cô vẫn không bỏ cuộc.
"Vợ anh cứ để em lo, An tổng, khi nào em rời đi sẽ gọi anh về vậy nên anh cứ đi đi." Tôn Ân cũng lên tiếng.
An Niên quyết định không làm phiền hai người họ nữa, từ biệt một câu sau đó anh xoay người bước ra ngoài.
Anh có việc phải xử lý, là một việc quan trọng.
Lên xe chạy thẳng ra ngoài nhưng hướng anh đi lại trái ngược hoàn toàn với hướng của An thị. Anh là đang muốn đến một nơi khác.
Sau khi đã đến được nơi cần đến anh liền ấn chuông, không lâu sau đó cánh cửa liền bật mở.
"Niên, cuối cùng anh cũng đến tìm em!"
Cao Nhĩ vừa thấy bóng dáng của An Niên thì lòng vui khôn xiết, cô ta nhanh chóng lao vào lòng anh làm nũng.
Cô ta đợi ngày này lâu lắm rồi, cô ta rất nhớ anh, rất muốn ở cạnh anh. Từ một tháng trước anh đã cấm cô ta đến tìm anh thì cô ta cũng không dám bén mảng tới, cô ta vô cùng sốt ruột, cứ sợ anh sẽ quên mình nhưng hôm nay anh lại đến, điều này khiến cô ta cực kì vui mừng.
Cao Nhĩ kéo anh vào nhà sau đó khóa trái cửa lại, cô ta vòng tay sang cổ anh, vừa chuẩn bị hôn thì đã bị anh ngăn lại.
"Buông ra."
Tiếng An Niên lạnh lùng vang lên, Cao Nhĩ nghe xong bất giác trái tim đập nhanh một nhịp.
"Niên..."
"Tôi không lặp lại lần thứ hai."
Cao Nhĩ biết An Niên thật sự đã tức giận, lúc anh tức giận sẽ vô cùng đáng sợ, cô ta không dám chọc giận đến anh vậy nên liền tách người ra khỏi cơ thể anh.
Rốt cuộc hôm nay anh lại bị gì thế này, cô ta quả thật cảm thấy lo sợ.
"Niên, anh sao vậy?"
"Cao Nhĩ, từ khi nào cô lại dám cãi lời tôi?"
An Niên đã không thể giữ được bình tĩnh, anh vốn dĩ là một người máu lạnh vô tình vậy nên cũng không ngại ngần gì mà đã đưa tay mình lên siết chặt lấy cổ Cao Nhĩ, gằn từng chữ một.
Dám hại đến Lục Lam, anh sao có thể để yên?
Trên đời này ngoài anh ra thì bất kể ai cũng không được gây bất lợi cho cô!
"Anh nói gì vậy, em không biết gì cả..." Hô hấp Cao Nhĩ trở nên khó khăn, khuôn mặt cũng vì thế mà đỏ bừng lên.
"Cao Nhĩ, tôi nói lại một lần cuối cùng. Nếu cô dám đụng đến Lục Lam thì đừng trách tôi! Cô ấy có mệnh hệ gì thì cô cũng sẽ không được yên đâu!" Giọng nói An Niên vừa đanh thép vừa cứng rắn lại mang một sự uy hiếp đến đáng sợ, anh không cho phép Cao Nhĩ được lộng hành, nếu cô ta dám tự tiện hại người nữa thì nhất định cô ta sẽ nhận hậu quả tệ hại nhất.
An Niên dùng tay mình siết chặt cổ Cao Nhĩ hơn, lửa giận trong người anh đang bừng phát đến đỉnh điểm. Anh thật sự có ý định muốn giết chết Cao Nhĩ ngay tức khắc nhưng cuối cùng cũng buông tay ra.
Cao Nhĩ bị một lực mạnh đẩy nên cả người bất giác ngã xuống sàn nhà, cô ta đau điếng nhăn mặt nhưng lại không dám trách mắng. Liên tục ho khan, cô ta cảm nhận được cổ họng mình như bị rách ra, muốn nói chuyện cũng là việc khó khăn.
"Nhớ lời cảnh cáo của tôi!" An Niên nói xong liền bỏ đi, kể cả một cái ngoảnh đầu nhìn lại cũng không hề có.
Cao Nhĩ nằm bệt dưới sàn, cả cơ thể đau nhức đến dữ dội. Cô ta đau quá, chân giống như bị gãy đi. Lần này xem ra hành động của cô ta đã đem lại cho anh một sự tức giận đến đỉnh điểm.
Anh thật sự đã nổi giận, nhưng sự tức giận đó chẳng phải là vì Lục Lam hay sao?
Nhưng vì điều gì mà anh lại kích động như vậy, chẳng phải vốn dĩ anh không hề yêu cô hay sao? Cao Nhĩ không hiểu, rốt cuộc là mọi chuyện thế nào mà An Niên lại thẳng thừng trừng phạt cô ta, chẳng phải anh rất thích cô ta sao?
Cao Nhĩ cố gắng sự đau đớn đang dần lan tỏa mà đứng dậy, đôi mắt trở nên vô cùng căm phẫn. Là Lục Lam, chính cô đã khiến cô ta trở nên thế này, cô ta nhất định sẽ không để yên!
Dùng tay nhẹ nhàng chạm lấy vào cổ, mày Cao Nhĩ bất giác nhíu chặt lại. Đau quá! Lục Lam, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô!
...
Những ngày này thái độ của An Niên đối với Lục Lam hoàn toàn thay đổi, anh thật sự như đã biến thành An Niên trước đây, điều này thật sự đã khiến cô có chút ngỡ ngàng.
Anh quan tâm cô từng chút một, còn đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô. Lục Lam không ngờ anh cũng lại biết nấu ăn, thức ăn anh nấu cũng không hề tệ chút nào.
An Niên vì cô mà chịu xuống bếp, cô có chút không thích ứng được.
Không những vậy, kể từ ngày cô xuất viện thì anh lại rất thường xuyên ở lại Tú Uyển mà không hề đến An thị, anh ở thư phòng, chốc chốc lại sang phòng cô xem cô đang làm gì sau đó mỉm cười một cái rồi khép cửa lại.
Những hành động đó cho thấy anh dường như đang quan tâm cô, tức nhiên cô có thể nhận ra được điều này nhưng cô vẫn không thể tin tưởng anh. Cô sợ một ngày nào đó anh lại thay đổi và trở thành một An Niên lãnh khốc, nếu thật sự có ngày đó thì e là cô lại phải chịu hành hạ. Vậy nên đối với anh cô lúc nào cũng nâng cao cảnh giác.
An Niên quan tâm và lo lắng cho cô thế nào cô cũng không rung động và quan tâm đến, bởi lòng cô thật sự đã nguội lạnh rồi.
Rất khó yêu một người cũng rất khó hận một người, nhưng nếu đã có rồi thì thật sự sẽ đau thấu tâm can...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.