Chương 48: Họp Báo
Ngọc Trân
04/01/2021
"Xin hỏi, tôi nên gọi cô thế nào?" Luật sư đọc xong di ngôn thì Lục Lam lại xoay người sang thư ký tổng giám đốc, cô ân cần hỏi một câu.
"An phu nhân, tôi là Nghê Mi."
"Cảm ơn cô, thư kí Nghê." Lục Lam vừa nhìn đã có cảm tình với Nghê Mi, cô ấy thân thiện lại quyết đoán, trong ánh mắt của cô ấy không có một chút khinh thường nào đối với cô. An Niên đúng là chọn đúng thư ký tài giỏi rồi. Lúc này Lục Lam mới quay sang tất cả các cổ đông, thái độ của cô cũng không còn nhẹ nhàng mềm mại như nói chuyện với Nghê Mi nữa, cô quét mắt nhìn một lượt bọn người ở đây, cuối cùng lại cất giọng đanh thép : "Mọi người cũng đã nghe thấy và chứng kiến tất cả rồi đấy. Tôi hiện tại chính là người có cổ phần lớn nhất ở An thị và tôi cũng là người có quyền lớn nhất ở đây. Tôi quyết định sẽ mở họp báo vào 11 giờ trưa nay, thư ký Nghê, nhờ công thông báo tin tức này cho giới truyền thông biết."
Lục Lam nói xong liền xoay người rời đi, một tiếng chào cô cũng không để lại.
Nghê Mi nhìn theo bóng dáng Lục Lam vừa rời đi, môi cô nhẹ cong thành một nụ cười. Đúng là An phu nhân, phong thái làm việc không khác gì An tổng, quả thật là một người phụ nữ có khí chất!
Từ giờ đến 11 giờ là lúc Lục Lam rãnh rỗi, cô cũng không biết làm gì nên đi thẳng một mạch về phía phòng tổng giám đốc. Bước vào trong cô đóng cửa phòng lại, cô đi lại chiếc ghế mà An Niên hay ngồi chậm rãi ngồi xuống.
"Niên, anh nhất định phải phù hộ cho em, giúp em có thể cứu An thị..."
Lục Lam khép mi, đúng lúc này một giọt nước mắt trong suốt trào ra ra khỏi hốc mắt của cô, lạnh ngắt.
Mọi người nói đúng thật ra cô không có tài cán gì cả, về lĩnh vực này cô cũng không hay biết gì. Nhưng cô không thể đứng yên nhìn An thị từ từ sụp đổ, cô muốn thử, dù là một cơ hội nhỏ nhoi cô cũng muốn thử.
Tất nhiên cô rất sợ mình sẽ không thành công, nhưng khi nghĩ đến An Niên thì cả cơ thể cô như được tăng thêm sức mạnh, tăng thêm sự tự tin. Tự nhủ với lòng cô sẽ làm được, nhất định sẽ làm được!
Lục Lam nhắm mắt dưỡng thần một chút, cô không ngủ mà là đang suy nghĩ. Bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ, cô liền mở miệng trả lời : "Vào đi."
Cửa phòng bật mở Nghê Mi đi vào, cô ấy cất tiếng thông báo : "An phu nhân, phóng viên và các nhà báo đã có mặt tất cả."
Lục Lam mở mắt, cô nhìn vào điện thoại, trên điện thoại hiển thị con số 10:29, cô lại tiếp tục nhắm mắt lại, đáp : "Vẫn chưa tới giờ."
Nghê Mi trầm lặng, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Đúng 11 giờ Lục Lam bước vào phòng, chân cô vừa đi chưa được hai bước thì những ánh đèn flash cứ liên tục nháy sáng. Mọi người trong phòng nháo nhào đứng dậy chụp ảnh liên tục.
Lục Lam bước lên bục, đứng trước micro cô tự tin chào mọi người một tiếng sau đó lại giới thiệu về bản thân mình : "Xin chào mọi người tôi là Lục Lam, là vợ của tổng giám đốc An thị \- An Niên. Hôm nay tôi tổ chức họp báo này để muốn thông báo với tất cả mọi người hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là việc cái chết của chồng tôi. Niên ra đi rất đột ngột, điều này khiến tôi vô cùng đau khổ và suy sụp. Đây quả thật là một việc ngoài ý muốn, tất cả cũng do tôi mà ra. Vào ngày Niên mất chúng tôi đã tổ chức một cuộc leo núi vào sáng sớm, chúng tôi ăn uống và vui chơi trên đỉnh núi tới tận chiều mới ra về. Kết quả là sau khi xuống núi tôi đã nhận ra sợi dây chuyền do mẹ mình tặng đã bị mất, Niên vì không muốn tôi buồn nên đã cương quyết tìm lại dây chuyền cho tôi và anh đã leo núi lần thứ hai. Cuối cùng do sơ ý nên anh đã trượt chân, không may phải bỏ mạng. Anh đã rời xa tôi mãi mãi, là do tôi, tất cả là do tôi..."
Lục Lam vừa nói vừa khóc, đây là cảm xúc thật của cô mặc dù câu chuyện mà cô kể ra không đúng mười phần sự thật. Cô biết một số người vẫn không tin nên mới quyết định mở họp báo nói về vấn đề này, cảm xúc của con người không thể giấu được nên chắc chắn khi ảnh của cô được đăng tải trên báo thì nhất định sẽ có rất nhiều người đồng cảm.
Cô muốn họ tin rằng An Niên thật sự đã chết do sự cố chứ không phải là vì một sự cố nào khác, cô muốn họ hiểu, muốn họ không còn dị nghị gì đến anh. Nhưng việc làm này hết sức khó khăn, muốn đạt được mục đích thì chỉ có thể tự cố gắng, tự dựa vào bản thân mình.
Lúc Lục Lam bật khóc thì các phóng viên cũng im lặng, họ như hiểu và thông cảm cho cô, nhưng ánh đèn vẫn không ngừng sáng, những lời nói và hành động của cô dường như đã bị ghi lại hết.
"An phu nhân, xin cô hãy bình tĩnh.." Một phóng viên chợt cất giọng an ủi, Lục Lam lấy khăn giấy lau nước mắt, cô cố gắng ổn định tâm tình nhưng khó khăn lắm mới có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Vài giây sau cô mới có thể nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn những con người đang ngồi bên dưới mà nói : "Xin lỗi mọi người vì sự thất lễ này. Những điều mà tôi nói là lý do cái chết của Niên, tôi hoàn toàn nói sự thật, Niên đã chết rồi thì mong mọi người đừng nhắc đến anh ấy nữa, xin hãy để cho anh ấy yên nghỉ."
"Vấn đề thứ hai mà tôi muốn nói với mọi người chính là về chức tổng giám đốc của An thị. Xin mời luật sư Phương giải thích ngọn nguồn mọi chuyện giúp tôi."
Lục Lam bước xuống nhường chỗ cho luật sư, lần thứ hai luật sư tường thuật lại tất cả những di ngôn mà An Niên đã để lại cho cô cho tất cả mọi người nghe. Ai nấy cũng tỏ ra kinh ngạc khi nghe thấy sự thật khó hiểu này.
Câu hỏi đặt trong đầu các phóng viên và các nhà báo là : vì sao An Niên lại giao An thị lại cho Lục Lam trong khi cô không có năng khiếu về việc điều hành một tập đoàn lớn?
Đúng lúc này một phóng viên đã mạnh dạn hỏi : "An phu nhân, theo như tôi biết thì cô là một bác sĩ. Vậy thì làm sao cô có thể đảm đương chức vụ tổng giám đốc tại An thị trong khi bản thân cô không biết gì về kinh doanh?"
"Tại sao tôi có thể cứu hàng trăm hàng nghìn người mà không thể điều hành một công ty? Hiện tại đúng thật tôi không biết một chút gì về việc kinh doanh cả nhưng tôi có thể học, đừng quên bên cạnh tôi vẫn còn có một người lão luyện đã sáng lập và điều hành An thị mấy mươi năm. Người đó không ai khác ngoài cha chồng của tôi, tôi có thể học ở ông ấy những kinh nghiệm quý giá. Không sợ không thành công chỉ sợ không biết cố gắng, tôi tin chắc bản thân mình sẽ học được!" Lục Lam điềm tĩnh trả lời phóng viên.
"Trước tình thế cấp bách của An thị thì cô định sẽ làm thế nào để biến An thị trở lại như xưa?"
Lục Lam nhìn về phóng viên vừa đặt câu hỏi với mình, cô lại chậm rãi đáp : "Tôi không tự tin bản thân mình sẽ như Niên nhưng tôi tin chắc chắn anh ấy ở trên cao sẽ phù hộ cho tôi. Anh ấy chưa từng khiến tôi thất vọng, khi sống hay lúc chết cũng đều như vậy!"
"Tình cảm của An phu nhân dành cho An tổng thật sự rất sâu nặng khiến chúng tôi vô cùng cảm động. Nhưng An phu nhân, trước tình trạng của An thị thế này mà Quan thị cũng không giúp đỡ gì được huống hồ là một cô gái nhỏ bé như cô, cô đã có dự tính cho một kết quả tồi tệ nhất chưa?"
Lục Lam nghe câu hỏi của một phóng viên khác thì biết chắc hắn có cảm giác khinh thường cô, nhưng khi nghe xong thì sắc mặt cô vẫn giữ nét đau buồn, cô nói chắc nịch : "Chưa. Bởi tôi luôn có một niềm tin vững chắc vào Niên."
Cô vừa trả lời xong thì lại vô số câu hỏi được đặt ra, cô kiên nhẫn trả lời thêm vài câu nữa sau đó kết thúc họp báo. Các phóng viên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này nên đã chạy theo sau cô, miệng không ngừng hỏi những câu hỏi có liên quan đến An thị, An Niên và cả cô. Nhưng cô đã quyết định im lặng, không hé miệng dù là nửa lời.
"An phu nhân, tôi là Nghê Mi."
"Cảm ơn cô, thư kí Nghê." Lục Lam vừa nhìn đã có cảm tình với Nghê Mi, cô ấy thân thiện lại quyết đoán, trong ánh mắt của cô ấy không có một chút khinh thường nào đối với cô. An Niên đúng là chọn đúng thư ký tài giỏi rồi. Lúc này Lục Lam mới quay sang tất cả các cổ đông, thái độ của cô cũng không còn nhẹ nhàng mềm mại như nói chuyện với Nghê Mi nữa, cô quét mắt nhìn một lượt bọn người ở đây, cuối cùng lại cất giọng đanh thép : "Mọi người cũng đã nghe thấy và chứng kiến tất cả rồi đấy. Tôi hiện tại chính là người có cổ phần lớn nhất ở An thị và tôi cũng là người có quyền lớn nhất ở đây. Tôi quyết định sẽ mở họp báo vào 11 giờ trưa nay, thư ký Nghê, nhờ công thông báo tin tức này cho giới truyền thông biết."
Lục Lam nói xong liền xoay người rời đi, một tiếng chào cô cũng không để lại.
Nghê Mi nhìn theo bóng dáng Lục Lam vừa rời đi, môi cô nhẹ cong thành một nụ cười. Đúng là An phu nhân, phong thái làm việc không khác gì An tổng, quả thật là một người phụ nữ có khí chất!
Từ giờ đến 11 giờ là lúc Lục Lam rãnh rỗi, cô cũng không biết làm gì nên đi thẳng một mạch về phía phòng tổng giám đốc. Bước vào trong cô đóng cửa phòng lại, cô đi lại chiếc ghế mà An Niên hay ngồi chậm rãi ngồi xuống.
"Niên, anh nhất định phải phù hộ cho em, giúp em có thể cứu An thị..."
Lục Lam khép mi, đúng lúc này một giọt nước mắt trong suốt trào ra ra khỏi hốc mắt của cô, lạnh ngắt.
Mọi người nói đúng thật ra cô không có tài cán gì cả, về lĩnh vực này cô cũng không hay biết gì. Nhưng cô không thể đứng yên nhìn An thị từ từ sụp đổ, cô muốn thử, dù là một cơ hội nhỏ nhoi cô cũng muốn thử.
Tất nhiên cô rất sợ mình sẽ không thành công, nhưng khi nghĩ đến An Niên thì cả cơ thể cô như được tăng thêm sức mạnh, tăng thêm sự tự tin. Tự nhủ với lòng cô sẽ làm được, nhất định sẽ làm được!
Lục Lam nhắm mắt dưỡng thần một chút, cô không ngủ mà là đang suy nghĩ. Bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ, cô liền mở miệng trả lời : "Vào đi."
Cửa phòng bật mở Nghê Mi đi vào, cô ấy cất tiếng thông báo : "An phu nhân, phóng viên và các nhà báo đã có mặt tất cả."
Lục Lam mở mắt, cô nhìn vào điện thoại, trên điện thoại hiển thị con số 10:29, cô lại tiếp tục nhắm mắt lại, đáp : "Vẫn chưa tới giờ."
Nghê Mi trầm lặng, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Đúng 11 giờ Lục Lam bước vào phòng, chân cô vừa đi chưa được hai bước thì những ánh đèn flash cứ liên tục nháy sáng. Mọi người trong phòng nháo nhào đứng dậy chụp ảnh liên tục.
Lục Lam bước lên bục, đứng trước micro cô tự tin chào mọi người một tiếng sau đó lại giới thiệu về bản thân mình : "Xin chào mọi người tôi là Lục Lam, là vợ của tổng giám đốc An thị \- An Niên. Hôm nay tôi tổ chức họp báo này để muốn thông báo với tất cả mọi người hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là việc cái chết của chồng tôi. Niên ra đi rất đột ngột, điều này khiến tôi vô cùng đau khổ và suy sụp. Đây quả thật là một việc ngoài ý muốn, tất cả cũng do tôi mà ra. Vào ngày Niên mất chúng tôi đã tổ chức một cuộc leo núi vào sáng sớm, chúng tôi ăn uống và vui chơi trên đỉnh núi tới tận chiều mới ra về. Kết quả là sau khi xuống núi tôi đã nhận ra sợi dây chuyền do mẹ mình tặng đã bị mất, Niên vì không muốn tôi buồn nên đã cương quyết tìm lại dây chuyền cho tôi và anh đã leo núi lần thứ hai. Cuối cùng do sơ ý nên anh đã trượt chân, không may phải bỏ mạng. Anh đã rời xa tôi mãi mãi, là do tôi, tất cả là do tôi..."
Lục Lam vừa nói vừa khóc, đây là cảm xúc thật của cô mặc dù câu chuyện mà cô kể ra không đúng mười phần sự thật. Cô biết một số người vẫn không tin nên mới quyết định mở họp báo nói về vấn đề này, cảm xúc của con người không thể giấu được nên chắc chắn khi ảnh của cô được đăng tải trên báo thì nhất định sẽ có rất nhiều người đồng cảm.
Cô muốn họ tin rằng An Niên thật sự đã chết do sự cố chứ không phải là vì một sự cố nào khác, cô muốn họ hiểu, muốn họ không còn dị nghị gì đến anh. Nhưng việc làm này hết sức khó khăn, muốn đạt được mục đích thì chỉ có thể tự cố gắng, tự dựa vào bản thân mình.
Lúc Lục Lam bật khóc thì các phóng viên cũng im lặng, họ như hiểu và thông cảm cho cô, nhưng ánh đèn vẫn không ngừng sáng, những lời nói và hành động của cô dường như đã bị ghi lại hết.
"An phu nhân, xin cô hãy bình tĩnh.." Một phóng viên chợt cất giọng an ủi, Lục Lam lấy khăn giấy lau nước mắt, cô cố gắng ổn định tâm tình nhưng khó khăn lắm mới có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Vài giây sau cô mới có thể nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn những con người đang ngồi bên dưới mà nói : "Xin lỗi mọi người vì sự thất lễ này. Những điều mà tôi nói là lý do cái chết của Niên, tôi hoàn toàn nói sự thật, Niên đã chết rồi thì mong mọi người đừng nhắc đến anh ấy nữa, xin hãy để cho anh ấy yên nghỉ."
"Vấn đề thứ hai mà tôi muốn nói với mọi người chính là về chức tổng giám đốc của An thị. Xin mời luật sư Phương giải thích ngọn nguồn mọi chuyện giúp tôi."
Lục Lam bước xuống nhường chỗ cho luật sư, lần thứ hai luật sư tường thuật lại tất cả những di ngôn mà An Niên đã để lại cho cô cho tất cả mọi người nghe. Ai nấy cũng tỏ ra kinh ngạc khi nghe thấy sự thật khó hiểu này.
Câu hỏi đặt trong đầu các phóng viên và các nhà báo là : vì sao An Niên lại giao An thị lại cho Lục Lam trong khi cô không có năng khiếu về việc điều hành một tập đoàn lớn?
Đúng lúc này một phóng viên đã mạnh dạn hỏi : "An phu nhân, theo như tôi biết thì cô là một bác sĩ. Vậy thì làm sao cô có thể đảm đương chức vụ tổng giám đốc tại An thị trong khi bản thân cô không biết gì về kinh doanh?"
"Tại sao tôi có thể cứu hàng trăm hàng nghìn người mà không thể điều hành một công ty? Hiện tại đúng thật tôi không biết một chút gì về việc kinh doanh cả nhưng tôi có thể học, đừng quên bên cạnh tôi vẫn còn có một người lão luyện đã sáng lập và điều hành An thị mấy mươi năm. Người đó không ai khác ngoài cha chồng của tôi, tôi có thể học ở ông ấy những kinh nghiệm quý giá. Không sợ không thành công chỉ sợ không biết cố gắng, tôi tin chắc bản thân mình sẽ học được!" Lục Lam điềm tĩnh trả lời phóng viên.
"Trước tình thế cấp bách của An thị thì cô định sẽ làm thế nào để biến An thị trở lại như xưa?"
Lục Lam nhìn về phóng viên vừa đặt câu hỏi với mình, cô lại chậm rãi đáp : "Tôi không tự tin bản thân mình sẽ như Niên nhưng tôi tin chắc chắn anh ấy ở trên cao sẽ phù hộ cho tôi. Anh ấy chưa từng khiến tôi thất vọng, khi sống hay lúc chết cũng đều như vậy!"
"Tình cảm của An phu nhân dành cho An tổng thật sự rất sâu nặng khiến chúng tôi vô cùng cảm động. Nhưng An phu nhân, trước tình trạng của An thị thế này mà Quan thị cũng không giúp đỡ gì được huống hồ là một cô gái nhỏ bé như cô, cô đã có dự tính cho một kết quả tồi tệ nhất chưa?"
Lục Lam nghe câu hỏi của một phóng viên khác thì biết chắc hắn có cảm giác khinh thường cô, nhưng khi nghe xong thì sắc mặt cô vẫn giữ nét đau buồn, cô nói chắc nịch : "Chưa. Bởi tôi luôn có một niềm tin vững chắc vào Niên."
Cô vừa trả lời xong thì lại vô số câu hỏi được đặt ra, cô kiên nhẫn trả lời thêm vài câu nữa sau đó kết thúc họp báo. Các phóng viên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này nên đã chạy theo sau cô, miệng không ngừng hỏi những câu hỏi có liên quan đến An thị, An Niên và cả cô. Nhưng cô đã quyết định im lặng, không hé miệng dù là nửa lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.