Chương 46: Hung Thủ Là Ai?
Ngọc Trân
04/01/2021
Hôm nay Tiêu Vĩ cũng đến dự tang lễ của An Niên, hắn cũng không ngờ An Niên lại xảy ra cớ sự này, An gia chỉ thông báo rằng An Niên vô tình bị tai nạn mà mất nhưng hắn biết nội tình bên trong không đơn giản như vậy.
Hắn cũng không cần quan tâm quá đến vấn đề này, chỉ là khi thấy Lục Lam trở nên người mất hồn thì lòng lại không khỏi thắt lại.
Hắn yêu cô, hắn thật sự chúc phúc cho cô, hắn muốn cô hạnh phúc bên người mình yêu, muốn cô cả đời cũng luôn mỉm cười. Đối với hắn chỉ cần như vậy thì đã quá đủ. Nhưng không thể ngờ được An Niên lại gặp sự cố, anh ra đi, bỏ lại một mình cô bơ vơ.
Tiêu Vĩ biết cô rất đau lòng, e là sau này hắn cũng không thể nào nhìn thấy được một nụ cười trọn vẹn của cô nữa rồi. An Niên ra đi, đây quả thật là một cú sốc rất lớn với cô. Liệu đến khi nào cô mới có thể vượt qua được đây?
Tiêu Vĩ nhìn Lục Lam đang trong đau khổ, hắn không ở lại lâu mà xoay người rời đi.
Lục Lam, em phải mạnh mẽ lên!
...
Tang lễ đã được tổ chức xong, giờ đây An Niên cũng đã an nghỉ dưới lồng đất không chút hơi ấm. Lục Lam vẫn không thể chấp nhận được những việc đang diễn ra trước mắt, cô ngồi đừ trong phòng ngủ tại An gia, rõ ràng là cô không khóc nhưng nước mắt cứ rơi mãi ra từ hốc mắt.
Trịnh Kim Miên mở cửa bước vào phòng cô, bà tiến lại gần cô mà ngồi xuống. Khó khăn lắm bà mới có thể gắng gượng quên đi nỗi đau đớn mà an ủi cô : "An Niên ra đi, điều này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lam, con cũng đừng tự trách bản thân mình, con phải phấn chấn lên mà chống trụ gia đình, Kỳ Âm vẫn còn đợi con, con phải cố gắng vượt qua mà sống thật tốt. Hứa với mẹ phải phấn chấn lên, có được không con?"
Làm sao Lục Lam có thể phấn chấn được đây, cô cứ ngỡ khi bản thân mình quyết định tha thứ cho An Niên thì chắc chắn sẽ được cùng anh sống hạnh phúc bên nhau một đời. Nhưng sự thật mà cô nhận được thì là cái gì chứ, chẳng phải việc An Niên ra đi không một lời từ biệt sao...
Nếu như cô không làm mất dây chuyền, nếu như An Niên không có ý định tìm dây chuyền cho cô, nếu như anh không leo núi lần thứ hai thì mọi chuyện sẽ không diễn ra theo hướng xấu thế này.
Cũng là do cô, một phần gián tiếp góp phần hại anh, phải chi lúc ấy cô cương quyết cản anh lại thì tất cả sẽ trở về quỹ đạo cũ, An Niên cũng không vì thế mà rời xa cô.
Nhưng đời làm gì có chữ nếu chứ, chuyện đã qua thì làm sao trở lại được đây?
"Mẹ..."
Lục Lam ngước lên nhìn Trịnh Kim Miên, đôi môi khô khốc hé mở, đôi mắt ngấn lệ vô cùng đau thương. Cô không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy mẹ chồng mà khóc lớn.
"Con ngoan, đừng khóc nữa." Mặc cho cô cứ khóc, Trịnh Kim Miên vẫn bình thản nói chuyện với cô : "Mẹ là mẹ ruột của Niên, nó ra đi mẹ là người đau lòng nhất. Mẹ tin con có thể hiểu cảm giác của mẹ, nhưng tiểu Lam, mẹ đã phấn chấn lên và vượt qua được. Tất cả không phải vì mẹ không lo lắng cho An Niên mà là vì mẹ không thể cứ chìm trong tuyệt vọng mà quên đi mọi chuyện, mẹ không muốn gượng cười nhưng bắt buộc mẹ phải mạnh mẽ. Lam, con là con dâu của An gia thì bắt buộc con phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, con có biết không?"
"Nhưng làm sao để mạnh mẽ hả mẹ, con không thể không ngừng nhớ đến An Niên, huhu..."
"Nhớ thì nhớ nhưng cũng không thể vì đau lòng mà bỏ ăn bỏ uống. Việc làm đầu tiên để con trở nên mạnh mẽ đó chính là ăn uống đầy đủ, đã hai ngày con không ăn gì rồi, nghe lời mẹ xuống ăn một chút cháo có được không?"
Lục Lam nhớ lúc cử hành tang lễ cho An Niên thì Trịnh Kim Miên đã khóc ngất không biết bao nhiêu lần, bà tuyệt vọng đau đớn không nói nên lời. Nhưng sau khi tang lễ đã diễn ra xong thì bà lại điều chỉnh lại tâm trạng của mình một cách xuất sắc, cô biết là vì bà đang cố che lấp nỗi đau chứ không phải đã hết khổ sở.
Trịnh Kim Miên là con dâu An gia, Lục Lam cũng là con dâu An gia. Cô phải giống bà, phải vực dậy!
Lục Lam suy nghĩ vài giây cuối cùng cũng gật đầu : "Vâng."
Cô đưa tay vội lau đi nước mắt, đúng vậy, cô phải tập mạnh mẽ, An Niên đã ra đi thì bắt buộc cô phải thay anh gánh vác việc gia đình. Cô vẫn còn Kỳ Âm, cô nhất định phải chăm sóc cho nó thật tốt, chăm sóc thay cả phần anh.
Lục Lam xuống phòng bếp ăn một chút cháo, nhưng cô lại nuốt không trôi. Cứ nhớ đến An Niên bất giác lòng cô lại đau âm ỉ.
...
Cái chết của An Niên rất vô lý và hung thủ hiện tại vẫn là một ẩn số. Không chỉ An Bách mà Quan Khiêm cũng đã sai người điều tra về chuyện này để làm sáng tỏ tất cả nhưng dường như là vô ích.
Bọn thuộc hạ lên núi điều tra không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tìm ra tung tích gì của kẻ đã giết An Niên, một phần cũng là do đêm anh bị sát hại đã xuất hiện một cơn mưa rất lớn, tất cả như bị cuốn trôi đi, một manh mối nhỏ cũng không còn sót lại.
An Bách rất đau lòng về sự cố của con mình, ông càng hận kẻ đã sát hại An Niên. Mặc dù hiện tại vẫn không tìm ra nhưng ông vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục điều tra, ông muốn tìm ra hung thủ trả thù cho An Niên.
Về phần Quan Khiêm, hắn đã đích thân leo lên núi kiểm chứng, quả thật vẫn không có một chút manh mối nào, hung thủ giết An Niên đã bốc hơi mất rồi.
Quan Khiêm không thể chấp nhận sự thật này, hắn thật sự không muốn tin rằng An Niên đã chết nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù có muốn thay đổi cũng không thể được.
Hắn biết An Niên có thân thủ rất tốt, dù cho đang đối mặc với súng đạn thì nhất định anh cũng sẽ tránh đi. Cũng có thể đạn sẽ trúng vào tay, vào chân, vào bụng nhưng không thể vào giữa mi tâm. Bởi An Niên rất giỏi võ và thích nghi với bóng tối rất tốt.
Nhưng anh lại bị giết, chẳng lẽ sát thủ đã ra tay. Cũng chỉ có sát thủ chuyên nghiệp mới có thể bắn được vào đầu anh. Nhưng vì sao anh lại bị ám sát, rốt cuộc là An Niên đã ghi thù với anh chứ!
Là kẻ nào đã hận anh đến nỗi thuê một sát thủ chuyên nghiệp để trừ khử anh, là ai chứ?
Quan Khiêm bắt đầu điều tra những kẻ thù của An Niên nhưng vốn dĩ rất ít. Hắn tra rất nhiều việc liên quan đến An Niên nhưng vẫn không thu được điều gì có ích.
Lúc Quan Khiêm tuyệt vọng gục xuống bàn thì Tôn Ân mới chậm rãi đặt tay lên vai hắn, cô an ủi : "Anh đừng quá đau buồn, rồi chân tướng sẽ tìm ra thôi."
Tôn Ân biết Quan Khiêm và An Niên là bạn bè rất thân thiết, họ xem đối phương là người trong gia đình. Lần này An Niên ra đi chắc chắn đây là một việc mà Quan Khiêm không thể nào chấp nhận được, hắn đau buồn cô có thể hiểu, ngoài việc ở cạnh hắn ra thì cô cũng không biết phải an ủi thế nào mới được. Bởi An Niên là vết thương lòng của hắn, chỉ khi tìm ra hung thủ thì hắn mới nhẹ nhõm phần nào.
"An nói sẽ lấy An thị cạnh tranh với Quan thị cả đời, nhưng bây giờ An đi rồi, người bạn tốt nhất của anh đã ra đi rồi..."
Đôi mắt Quan Khiêm đỏ hoe, hắn vừa nói vừa chua xót nghĩ đến những lúc ở cùng An Niên, kỉ niệm vui buồn cứ ùa về khiến lòng hắn lại càng não nề hơn.
An, bằng mọi giá mình sẽ tìm ra kẻ giết cậu, cậu cứ yên tâm mà an nghỉ.
...
Hắn cũng không cần quan tâm quá đến vấn đề này, chỉ là khi thấy Lục Lam trở nên người mất hồn thì lòng lại không khỏi thắt lại.
Hắn yêu cô, hắn thật sự chúc phúc cho cô, hắn muốn cô hạnh phúc bên người mình yêu, muốn cô cả đời cũng luôn mỉm cười. Đối với hắn chỉ cần như vậy thì đã quá đủ. Nhưng không thể ngờ được An Niên lại gặp sự cố, anh ra đi, bỏ lại một mình cô bơ vơ.
Tiêu Vĩ biết cô rất đau lòng, e là sau này hắn cũng không thể nào nhìn thấy được một nụ cười trọn vẹn của cô nữa rồi. An Niên ra đi, đây quả thật là một cú sốc rất lớn với cô. Liệu đến khi nào cô mới có thể vượt qua được đây?
Tiêu Vĩ nhìn Lục Lam đang trong đau khổ, hắn không ở lại lâu mà xoay người rời đi.
Lục Lam, em phải mạnh mẽ lên!
...
Tang lễ đã được tổ chức xong, giờ đây An Niên cũng đã an nghỉ dưới lồng đất không chút hơi ấm. Lục Lam vẫn không thể chấp nhận được những việc đang diễn ra trước mắt, cô ngồi đừ trong phòng ngủ tại An gia, rõ ràng là cô không khóc nhưng nước mắt cứ rơi mãi ra từ hốc mắt.
Trịnh Kim Miên mở cửa bước vào phòng cô, bà tiến lại gần cô mà ngồi xuống. Khó khăn lắm bà mới có thể gắng gượng quên đi nỗi đau đớn mà an ủi cô : "An Niên ra đi, điều này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lam, con cũng đừng tự trách bản thân mình, con phải phấn chấn lên mà chống trụ gia đình, Kỳ Âm vẫn còn đợi con, con phải cố gắng vượt qua mà sống thật tốt. Hứa với mẹ phải phấn chấn lên, có được không con?"
Làm sao Lục Lam có thể phấn chấn được đây, cô cứ ngỡ khi bản thân mình quyết định tha thứ cho An Niên thì chắc chắn sẽ được cùng anh sống hạnh phúc bên nhau một đời. Nhưng sự thật mà cô nhận được thì là cái gì chứ, chẳng phải việc An Niên ra đi không một lời từ biệt sao...
Nếu như cô không làm mất dây chuyền, nếu như An Niên không có ý định tìm dây chuyền cho cô, nếu như anh không leo núi lần thứ hai thì mọi chuyện sẽ không diễn ra theo hướng xấu thế này.
Cũng là do cô, một phần gián tiếp góp phần hại anh, phải chi lúc ấy cô cương quyết cản anh lại thì tất cả sẽ trở về quỹ đạo cũ, An Niên cũng không vì thế mà rời xa cô.
Nhưng đời làm gì có chữ nếu chứ, chuyện đã qua thì làm sao trở lại được đây?
"Mẹ..."
Lục Lam ngước lên nhìn Trịnh Kim Miên, đôi môi khô khốc hé mở, đôi mắt ngấn lệ vô cùng đau thương. Cô không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy mẹ chồng mà khóc lớn.
"Con ngoan, đừng khóc nữa." Mặc cho cô cứ khóc, Trịnh Kim Miên vẫn bình thản nói chuyện với cô : "Mẹ là mẹ ruột của Niên, nó ra đi mẹ là người đau lòng nhất. Mẹ tin con có thể hiểu cảm giác của mẹ, nhưng tiểu Lam, mẹ đã phấn chấn lên và vượt qua được. Tất cả không phải vì mẹ không lo lắng cho An Niên mà là vì mẹ không thể cứ chìm trong tuyệt vọng mà quên đi mọi chuyện, mẹ không muốn gượng cười nhưng bắt buộc mẹ phải mạnh mẽ. Lam, con là con dâu của An gia thì bắt buộc con phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, con có biết không?"
"Nhưng làm sao để mạnh mẽ hả mẹ, con không thể không ngừng nhớ đến An Niên, huhu..."
"Nhớ thì nhớ nhưng cũng không thể vì đau lòng mà bỏ ăn bỏ uống. Việc làm đầu tiên để con trở nên mạnh mẽ đó chính là ăn uống đầy đủ, đã hai ngày con không ăn gì rồi, nghe lời mẹ xuống ăn một chút cháo có được không?"
Lục Lam nhớ lúc cử hành tang lễ cho An Niên thì Trịnh Kim Miên đã khóc ngất không biết bao nhiêu lần, bà tuyệt vọng đau đớn không nói nên lời. Nhưng sau khi tang lễ đã diễn ra xong thì bà lại điều chỉnh lại tâm trạng của mình một cách xuất sắc, cô biết là vì bà đang cố che lấp nỗi đau chứ không phải đã hết khổ sở.
Trịnh Kim Miên là con dâu An gia, Lục Lam cũng là con dâu An gia. Cô phải giống bà, phải vực dậy!
Lục Lam suy nghĩ vài giây cuối cùng cũng gật đầu : "Vâng."
Cô đưa tay vội lau đi nước mắt, đúng vậy, cô phải tập mạnh mẽ, An Niên đã ra đi thì bắt buộc cô phải thay anh gánh vác việc gia đình. Cô vẫn còn Kỳ Âm, cô nhất định phải chăm sóc cho nó thật tốt, chăm sóc thay cả phần anh.
Lục Lam xuống phòng bếp ăn một chút cháo, nhưng cô lại nuốt không trôi. Cứ nhớ đến An Niên bất giác lòng cô lại đau âm ỉ.
...
Cái chết của An Niên rất vô lý và hung thủ hiện tại vẫn là một ẩn số. Không chỉ An Bách mà Quan Khiêm cũng đã sai người điều tra về chuyện này để làm sáng tỏ tất cả nhưng dường như là vô ích.
Bọn thuộc hạ lên núi điều tra không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tìm ra tung tích gì của kẻ đã giết An Niên, một phần cũng là do đêm anh bị sát hại đã xuất hiện một cơn mưa rất lớn, tất cả như bị cuốn trôi đi, một manh mối nhỏ cũng không còn sót lại.
An Bách rất đau lòng về sự cố của con mình, ông càng hận kẻ đã sát hại An Niên. Mặc dù hiện tại vẫn không tìm ra nhưng ông vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục điều tra, ông muốn tìm ra hung thủ trả thù cho An Niên.
Về phần Quan Khiêm, hắn đã đích thân leo lên núi kiểm chứng, quả thật vẫn không có một chút manh mối nào, hung thủ giết An Niên đã bốc hơi mất rồi.
Quan Khiêm không thể chấp nhận sự thật này, hắn thật sự không muốn tin rằng An Niên đã chết nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù có muốn thay đổi cũng không thể được.
Hắn biết An Niên có thân thủ rất tốt, dù cho đang đối mặc với súng đạn thì nhất định anh cũng sẽ tránh đi. Cũng có thể đạn sẽ trúng vào tay, vào chân, vào bụng nhưng không thể vào giữa mi tâm. Bởi An Niên rất giỏi võ và thích nghi với bóng tối rất tốt.
Nhưng anh lại bị giết, chẳng lẽ sát thủ đã ra tay. Cũng chỉ có sát thủ chuyên nghiệp mới có thể bắn được vào đầu anh. Nhưng vì sao anh lại bị ám sát, rốt cuộc là An Niên đã ghi thù với anh chứ!
Là kẻ nào đã hận anh đến nỗi thuê một sát thủ chuyên nghiệp để trừ khử anh, là ai chứ?
Quan Khiêm bắt đầu điều tra những kẻ thù của An Niên nhưng vốn dĩ rất ít. Hắn tra rất nhiều việc liên quan đến An Niên nhưng vẫn không thu được điều gì có ích.
Lúc Quan Khiêm tuyệt vọng gục xuống bàn thì Tôn Ân mới chậm rãi đặt tay lên vai hắn, cô an ủi : "Anh đừng quá đau buồn, rồi chân tướng sẽ tìm ra thôi."
Tôn Ân biết Quan Khiêm và An Niên là bạn bè rất thân thiết, họ xem đối phương là người trong gia đình. Lần này An Niên ra đi chắc chắn đây là một việc mà Quan Khiêm không thể nào chấp nhận được, hắn đau buồn cô có thể hiểu, ngoài việc ở cạnh hắn ra thì cô cũng không biết phải an ủi thế nào mới được. Bởi An Niên là vết thương lòng của hắn, chỉ khi tìm ra hung thủ thì hắn mới nhẹ nhõm phần nào.
"An nói sẽ lấy An thị cạnh tranh với Quan thị cả đời, nhưng bây giờ An đi rồi, người bạn tốt nhất của anh đã ra đi rồi..."
Đôi mắt Quan Khiêm đỏ hoe, hắn vừa nói vừa chua xót nghĩ đến những lúc ở cùng An Niên, kỉ niệm vui buồn cứ ùa về khiến lòng hắn lại càng não nề hơn.
An, bằng mọi giá mình sẽ tìm ra kẻ giết cậu, cậu cứ yên tâm mà an nghỉ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.