Chương 51: Kỳ Âm Hiểu Chuyện
Ngọc Trân
04/01/2021
Lại một lần nữa cái chết của An Niên vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Đến bốn năm sau vẫn vậy, hung thủ giết anh vẫn chưa xuất hiện, kẻ đó thật sự đã bốc hơi.
Lục Lam gạt đi những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu mình mà tăng tốc chạy thẳng về hướng An gia.
Từ khi An Niên mất cô và Kỳ Âm đã dọn đến An gia ở chung cùng với An Bách và Trịnh Kim Miên. Một phần cũng muốn để tâm trạng An Bách và Trịnh Kim Miên tốt hơn khi có Kỳ Âm cạnh bên, một phần cũng là vì cô không muốn nhìn cảnh mà lại sinh tình. Cô sợ ở Tú Uyển sẽ nhớ đến những kỉ niệm đẹp cùng An Niên trong suốt thời gian anh đã thay đổi, sợ bản thân mình sẽ không vượt qua được nên mới trở về An gia sống.
Bốn năm Lục Lam về Tú Uyển thật sự không quá ba lần. Bởi nỗi đau của cô vẫn còn đấy, cô không muốn nhìn những kỉ niệm đó mà lưu luyến không rời nữa, cách tốt nhất là không gặp lại, chỉ có không gặp mới không nhớ nhung.
Đúng 20 phút sau cô đã có mặt tại An gia, vừa về đến Kỳ Âm đã hớn hở ôm chầm lấy cô, cô bé vui mừng hôn chụt lên má cô một cái, môi vui vẻ cười tươi.
"Cuối cùng mẹ cũng về tới rồi. Rất đúng giờ, không trễ một giây!" Kỳ Âm diện một bộ váy màu hồng dễ thương đứng trước Lục Lam, cô bé có đôi mắt long lanh như hai viên pha lê, sáng đến lạ thường. Cô bé chu cái mỏ mũm mĩm tỏ vẻ khen ngợi Lục Lam.
"Con cũng phải như mẹ, nói được thì nhất định phải làm được, không được hứa suông đâu đấy!"
"Tức nhiên rồi ạ, sao Kỳ Âm có thể nuốt lời chứ, Kỳ Âm nhất định sẽ giống mẹ!"
Lục Lam hạnh phúc bế Kỳ Âm bước lại sô pha mà ngồi xuống, cô đặt cô bé ngồi cạnh mình sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô bé, yêu thương hỏi : "Con ở nhà có phá phách gì của ông bà nội không đấy?"
Kỳ Âm là một đứa trẻ tăng động, cô bé rất thông minh, lúc nào đặt ra câu hỏi về những việc mà mình hiếu kỳ. Đôi lúc cô bé cũng phá rối đủ thứ, có lần khiến An gia nhốn nháo cả lên. Lần đó Lục Lam đã thẳng tay đánh cô bé tận năm roi, vừa đánh vừa dạy vậy nên từ đó lúc nào cô bé cũng kính trọng và nghe lời cô, không dám làm trái ý.
"Tức nhiên là không có, Kỳ Âm rất ngoan ngoãn, Kỳ Âm sẽ không khiến mọi người phiền lòng. Đúng không Sắc Sắc?" Kỳ Âm nũng nịu trả lời Lục Lam, trả lời xong lại nhìn Sắc Sắc và hỏi nó một câu.
Sắc Sắc hiểu ý sủa nhẹ một cái.
Lục Lam bật cười, Kỳ Âm đúng là đã "thuần phục" được Sắc Sắc rồi, chưa gì hết mà nó đã đứng về phe cô bé, con cô đúng là thật lợi hại mà.
"Vậy thì tốt."
Lục Lam khen ngợi, Kỳ Âm nhắc đến những thành tích ở trường mà cô bé đã đạt được trong một tuần qua, kể cho cô những câu chuyện hài hước mà cô bé đã gặp. Lục Lam chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa phát biểu ý kiến.
Sau một lúc trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên Kỳ Âm lại trở nên nghiêm túc, cô bé nói : "Mẹ, ở trường có một cậu bạn nói con là kẻ không có ba."
Sắc mặt Lục Lam bỗng nhiên khựng lại, vừa nghe Kỳ Âm nói câu này bỗng nhiên cô lại cảm thấy xót xa. Cô cứ nghĩ những đứa trẻ vô tri kia sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy để nói những lời chạm đến nỗi đau của Kỳ Âm, nhưng không ngờ cô bé chỉ mới học mẫu giáo thôi mà lại nghe những lời này, vậy ngày tháng sao này cô bé phải đối mặc với những lời dèm pha đó như thế nào nữa chứ? Con cô, thật đáng thương quá...
"Con gái..."
"Nhưng mẹ biết không, cậu bạn vừa nói ra câu nói đó đã bị bạn bè của con hợp nhau lại mắng cậu ta xối xả. Con cũng nhìn thẳng vào mặt cậu ta mà nói rằng : nhưng tôi có mẹ, mẹ tôi là một người tài giỏi và thành đạt, cậu có mẹ giống như tôi không mà ở đây lắm lời?
Mẹ, Kỳ Âm không có cha cũng không sao, người khác nói Kỳ Âm Kỳ Âm cũng không để tâm. Kỳ Âm chỉ cần mẹ, chỉ cần mẹ thôi, có mẹ đã là quá đủ với Kỳ Âm rồi!"
Kỳ Âm mặc dù chỉ mới năm tuổi nhưng cô bé hiểu hết những suy nghĩ và tâm trạng của mẹ mình. Đã bao lần cô bé thấy mẹ trốn cô bé mà khóc một mình khi nhớ đến ba, cô bé rất muốn an ủi mẹ nhưng lại không dám bước ra ngoài, cô bé sợ mẹ sẽ càng buồn hơn. Vậy nên cô bé sẽ không khiến mẹ mình buồn nữa, cô bé sẽ không vì những lời nói của bạn bè mà đau lòng, cô bé phải mạnh mẽ như mẹ, nhất định không được buồn!
Kỳ Âm thương mẹ lắm, trước mặt cô bé thì mẹ luôn mỉm cười thật tươi, mẹ chưa bao giờ than mệt mỏi hay than cực nhọc thậm chí khóc mẹ cũng chưa từng. Nhưng khi không có cô bé thì mẹ lại bộc lộ cảm xúc thật của mình ra, lúc nào mẹ cũng luôn mang mặt nạ để muốn cô bé luôn được vui vẻ. Mẹ quan tâm cô bé đủ kiểu, lo lắng đủ điều vậy nên bằng mọi giá cô bé sẽ không khiến mẹ buồn, một chút cũng sẽ không!
"Kỳ Âm..." Lục Lam xót xa ôm lấy Kỳ Âm, khóe mắt cô bỗng cảm thấy cay cay, mặc dù cô rất muốn khóc nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân không được khóc.
"Mẹ, Kỳ Âm là con của ba An Niên, là con của mẹ Lục Lam, con là một người đặc biệt, đặc biệt nhất! Dù cho ba An Niên đã đi xa nhưng con tin ba vẫn luôn dõi theo chúng ta và bảo vệ chúng ta hằng ngày. Vậy nên con sẽ không vì điều gì mà đau lòng, mẹ đừng lo lắng cho Kỳ Âm, Kỳ Âm không giống như những đứa trẻ khác, Kỳ Âm rất hiểu chuyện!"
Kỳ Âm vòng tay ôm lấy cổ Lục Lam, cô bé khẳng định những lời nói với mẹ mình bằng giọng điệu chắc nịch. Cô bé muốn mẹ tin cô bé không buồn bởi cô bé rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như là mẹ.
Cô bé sẽ không vì điều gì mà đau buồn, càng sẽ không khiến mẹ mình phải khóc!
"Đúng vậy, Kỳ Âm của mẹ rất hiểu chuyện." Lục Lam nén nỗi xót xa vào lòng, cô vuốt tóc Kỳ Âm một cách yêu thương sau đó lại ôm lấy cô bé. Con của cô đúng là thật hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi phải khiến người khác đau lòng.
Chiều đến Lục Lam cùng Kỳ Âm ra ngoài đi dạo, hai người dẫn theo Sắc Sắc đi sau. Vừa đi Kỳ Âm vừa tinh nghịch nói vu vơ : "Phải chi Sắc Sắc có thể để cho con cưỡi nó thì hay biết mấy."
Lục Lam bật cười thành tiếng. Ách, con bé này đúng là khiến cô hết nói nổi. Cưỡi chó sao, cô đúng là lần đầu tiên mà nghe được. Kỳ Âm sao lại có những suy nghĩ lạ lùng đến thế này.
"Con đấy, giỏi nhất là nói linh tinh!" Lục Lam mắng yêu Kỳ Âm một cái, khóe môi vẫn luôn hé mở.
Sắc Sắc đi cạnh bên hai người cũng không tỏ thái độ gì, nó dường như cũng chấp nhận về những lời nói của Kỳ Âm.
Tâm trạng Lục Lam càng thoải mái hơn nhiều, con cô thì muốn cưỡi chó cưng của cô, chó cưng của cô cũng không hề phản đối. Thật không hiểu nổi mà.
Lục Lam dẫn Kỳ Âm vào trung tâm mua sắm, mua thêm cho cô bé vài bộ váy công chúa, cô bé rất thích thú lựa hết cái này đến cái khác.
"Con sẽ lựa cho tiểu Diêu vài bộ áo đẹp."
Tiểu Diêu mà Kỳ Âm vừa nói ra chính là con gái của Quan Khiêm và Tôn Ân. Tiểu Diêu thua Kỳ Âm hai tuổi, nó khác hẳn với Kỳ Âm, Kỳ Âm nghịch ngợm bao nhiêu thì tiểu Diêu lại ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Đã bao lần Lục Lam trêu Kỳ Âm với tiểu Diêu, lúc đó cô bé lại nói : "Do tiểu Diêu còn quá nhỏ thôi, để sau này em lớn em cũng sẽ giống như con vậy!"
Lúc đó Lục Lam liền đưa tay lên cốc vào đầu Kỳ Âm một cái vì tội lươn lẹo.
Lục Lam gạt đi những suy nghĩ đang quẩn quanh trong đầu mình mà tăng tốc chạy thẳng về hướng An gia.
Từ khi An Niên mất cô và Kỳ Âm đã dọn đến An gia ở chung cùng với An Bách và Trịnh Kim Miên. Một phần cũng muốn để tâm trạng An Bách và Trịnh Kim Miên tốt hơn khi có Kỳ Âm cạnh bên, một phần cũng là vì cô không muốn nhìn cảnh mà lại sinh tình. Cô sợ ở Tú Uyển sẽ nhớ đến những kỉ niệm đẹp cùng An Niên trong suốt thời gian anh đã thay đổi, sợ bản thân mình sẽ không vượt qua được nên mới trở về An gia sống.
Bốn năm Lục Lam về Tú Uyển thật sự không quá ba lần. Bởi nỗi đau của cô vẫn còn đấy, cô không muốn nhìn những kỉ niệm đó mà lưu luyến không rời nữa, cách tốt nhất là không gặp lại, chỉ có không gặp mới không nhớ nhung.
Đúng 20 phút sau cô đã có mặt tại An gia, vừa về đến Kỳ Âm đã hớn hở ôm chầm lấy cô, cô bé vui mừng hôn chụt lên má cô một cái, môi vui vẻ cười tươi.
"Cuối cùng mẹ cũng về tới rồi. Rất đúng giờ, không trễ một giây!" Kỳ Âm diện một bộ váy màu hồng dễ thương đứng trước Lục Lam, cô bé có đôi mắt long lanh như hai viên pha lê, sáng đến lạ thường. Cô bé chu cái mỏ mũm mĩm tỏ vẻ khen ngợi Lục Lam.
"Con cũng phải như mẹ, nói được thì nhất định phải làm được, không được hứa suông đâu đấy!"
"Tức nhiên rồi ạ, sao Kỳ Âm có thể nuốt lời chứ, Kỳ Âm nhất định sẽ giống mẹ!"
Lục Lam hạnh phúc bế Kỳ Âm bước lại sô pha mà ngồi xuống, cô đặt cô bé ngồi cạnh mình sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô bé, yêu thương hỏi : "Con ở nhà có phá phách gì của ông bà nội không đấy?"
Kỳ Âm là một đứa trẻ tăng động, cô bé rất thông minh, lúc nào đặt ra câu hỏi về những việc mà mình hiếu kỳ. Đôi lúc cô bé cũng phá rối đủ thứ, có lần khiến An gia nhốn nháo cả lên. Lần đó Lục Lam đã thẳng tay đánh cô bé tận năm roi, vừa đánh vừa dạy vậy nên từ đó lúc nào cô bé cũng kính trọng và nghe lời cô, không dám làm trái ý.
"Tức nhiên là không có, Kỳ Âm rất ngoan ngoãn, Kỳ Âm sẽ không khiến mọi người phiền lòng. Đúng không Sắc Sắc?" Kỳ Âm nũng nịu trả lời Lục Lam, trả lời xong lại nhìn Sắc Sắc và hỏi nó một câu.
Sắc Sắc hiểu ý sủa nhẹ một cái.
Lục Lam bật cười, Kỳ Âm đúng là đã "thuần phục" được Sắc Sắc rồi, chưa gì hết mà nó đã đứng về phe cô bé, con cô đúng là thật lợi hại mà.
"Vậy thì tốt."
Lục Lam khen ngợi, Kỳ Âm nhắc đến những thành tích ở trường mà cô bé đã đạt được trong một tuần qua, kể cho cô những câu chuyện hài hước mà cô bé đã gặp. Lục Lam chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa phát biểu ý kiến.
Sau một lúc trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên Kỳ Âm lại trở nên nghiêm túc, cô bé nói : "Mẹ, ở trường có một cậu bạn nói con là kẻ không có ba."
Sắc mặt Lục Lam bỗng nhiên khựng lại, vừa nghe Kỳ Âm nói câu này bỗng nhiên cô lại cảm thấy xót xa. Cô cứ nghĩ những đứa trẻ vô tri kia sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy để nói những lời chạm đến nỗi đau của Kỳ Âm, nhưng không ngờ cô bé chỉ mới học mẫu giáo thôi mà lại nghe những lời này, vậy ngày tháng sao này cô bé phải đối mặc với những lời dèm pha đó như thế nào nữa chứ? Con cô, thật đáng thương quá...
"Con gái..."
"Nhưng mẹ biết không, cậu bạn vừa nói ra câu nói đó đã bị bạn bè của con hợp nhau lại mắng cậu ta xối xả. Con cũng nhìn thẳng vào mặt cậu ta mà nói rằng : nhưng tôi có mẹ, mẹ tôi là một người tài giỏi và thành đạt, cậu có mẹ giống như tôi không mà ở đây lắm lời?
Mẹ, Kỳ Âm không có cha cũng không sao, người khác nói Kỳ Âm Kỳ Âm cũng không để tâm. Kỳ Âm chỉ cần mẹ, chỉ cần mẹ thôi, có mẹ đã là quá đủ với Kỳ Âm rồi!"
Kỳ Âm mặc dù chỉ mới năm tuổi nhưng cô bé hiểu hết những suy nghĩ và tâm trạng của mẹ mình. Đã bao lần cô bé thấy mẹ trốn cô bé mà khóc một mình khi nhớ đến ba, cô bé rất muốn an ủi mẹ nhưng lại không dám bước ra ngoài, cô bé sợ mẹ sẽ càng buồn hơn. Vậy nên cô bé sẽ không khiến mẹ mình buồn nữa, cô bé sẽ không vì những lời nói của bạn bè mà đau lòng, cô bé phải mạnh mẽ như mẹ, nhất định không được buồn!
Kỳ Âm thương mẹ lắm, trước mặt cô bé thì mẹ luôn mỉm cười thật tươi, mẹ chưa bao giờ than mệt mỏi hay than cực nhọc thậm chí khóc mẹ cũng chưa từng. Nhưng khi không có cô bé thì mẹ lại bộc lộ cảm xúc thật của mình ra, lúc nào mẹ cũng luôn mang mặt nạ để muốn cô bé luôn được vui vẻ. Mẹ quan tâm cô bé đủ kiểu, lo lắng đủ điều vậy nên bằng mọi giá cô bé sẽ không khiến mẹ buồn, một chút cũng sẽ không!
"Kỳ Âm..." Lục Lam xót xa ôm lấy Kỳ Âm, khóe mắt cô bỗng cảm thấy cay cay, mặc dù cô rất muốn khóc nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân không được khóc.
"Mẹ, Kỳ Âm là con của ba An Niên, là con của mẹ Lục Lam, con là một người đặc biệt, đặc biệt nhất! Dù cho ba An Niên đã đi xa nhưng con tin ba vẫn luôn dõi theo chúng ta và bảo vệ chúng ta hằng ngày. Vậy nên con sẽ không vì điều gì mà đau lòng, mẹ đừng lo lắng cho Kỳ Âm, Kỳ Âm không giống như những đứa trẻ khác, Kỳ Âm rất hiểu chuyện!"
Kỳ Âm vòng tay ôm lấy cổ Lục Lam, cô bé khẳng định những lời nói với mẹ mình bằng giọng điệu chắc nịch. Cô bé muốn mẹ tin cô bé không buồn bởi cô bé rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như là mẹ.
Cô bé sẽ không vì điều gì mà đau buồn, càng sẽ không khiến mẹ mình phải khóc!
"Đúng vậy, Kỳ Âm của mẹ rất hiểu chuyện." Lục Lam nén nỗi xót xa vào lòng, cô vuốt tóc Kỳ Âm một cách yêu thương sau đó lại ôm lấy cô bé. Con của cô đúng là thật hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi phải khiến người khác đau lòng.
Chiều đến Lục Lam cùng Kỳ Âm ra ngoài đi dạo, hai người dẫn theo Sắc Sắc đi sau. Vừa đi Kỳ Âm vừa tinh nghịch nói vu vơ : "Phải chi Sắc Sắc có thể để cho con cưỡi nó thì hay biết mấy."
Lục Lam bật cười thành tiếng. Ách, con bé này đúng là khiến cô hết nói nổi. Cưỡi chó sao, cô đúng là lần đầu tiên mà nghe được. Kỳ Âm sao lại có những suy nghĩ lạ lùng đến thế này.
"Con đấy, giỏi nhất là nói linh tinh!" Lục Lam mắng yêu Kỳ Âm một cái, khóe môi vẫn luôn hé mở.
Sắc Sắc đi cạnh bên hai người cũng không tỏ thái độ gì, nó dường như cũng chấp nhận về những lời nói của Kỳ Âm.
Tâm trạng Lục Lam càng thoải mái hơn nhiều, con cô thì muốn cưỡi chó cưng của cô, chó cưng của cô cũng không hề phản đối. Thật không hiểu nổi mà.
Lục Lam dẫn Kỳ Âm vào trung tâm mua sắm, mua thêm cho cô bé vài bộ váy công chúa, cô bé rất thích thú lựa hết cái này đến cái khác.
"Con sẽ lựa cho tiểu Diêu vài bộ áo đẹp."
Tiểu Diêu mà Kỳ Âm vừa nói ra chính là con gái của Quan Khiêm và Tôn Ân. Tiểu Diêu thua Kỳ Âm hai tuổi, nó khác hẳn với Kỳ Âm, Kỳ Âm nghịch ngợm bao nhiêu thì tiểu Diêu lại ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Đã bao lần Lục Lam trêu Kỳ Âm với tiểu Diêu, lúc đó cô bé lại nói : "Do tiểu Diêu còn quá nhỏ thôi, để sau này em lớn em cũng sẽ giống như con vậy!"
Lúc đó Lục Lam liền đưa tay lên cốc vào đầu Kỳ Âm một cái vì tội lươn lẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.