Chương 23: Ngủ Cùng Em (1)
Ngọc Trân
04/01/2021
"Lam... em thật sự không còn tình cảm với anh chút nào sao?"
"Không, em chỉ xem anh là bạn." Cô lắc đầu, đôi mắt long lanh không hề chớp.
Tiêu Vĩ hụt hẫng trong giây lát, ngay sau đó hắn lại đinh ninh cất giọng : "Vậy thì anh sẽ theo đuổi em lần nữa."
Nếu cô thật sự đã không còn yêu hắn thì hắn sẽ bắt đầu lại, trở về vị trí xuất phát mà chinh phục trái tim cô, hắn sẽ không ngần ngại mà làm như vậy bởi hắn yêu cô, hắn muốn cùng cô đi đến cuối con đường hạnh phúc của cuộc đời này.
"Tiêu Vĩ, em đã có chồng rồi, mang thai cũng được ba tháng."
Lục Lam thật không ngờ Tiêu Vĩ lại thổ lộ tâm tình của hắn ra như vậy, cô vẫn vô cùng ngạc nhiên khi hắn nói hắn muốn theo đuổi cô, năm xưa hắn đưa ra quyết định chia tay chẳng phải là không còn yêu cô sao? Bây giờ lại thay đổi ý định, rốt cuộc là vì điều gì chứ?
Hôm nay không ngờ được gặp lại Tiêu Vĩ đúng là cô có chút cảm thấy xa lạ. Nhưng dù sao cô cũng xem hắn là bạn, không hơn không kém.
"Em... lấy chồng khi nào chứ?"
Tiêu Vĩ chưa từng nghĩ bản thân hắn sẽ nghe được câu nói này từ miệng cô, bắt đầu từ lúc nào mà cô lại yêu người mới rồi lại quyết định đi đến hôn nhân. Hắn không biết gì cả, một chút cũng không.
Hắn biết năm xưa là hắn đã sai nhưng hắn đâu ngờ mình lại yêu cô nhiều như vậy, bao nhiêu năm trôi qua thật sự hắn không thể tiếp xúc thân mật với người con gái nào khác, kể cả bạn gái hắn cũng không có, tất cả đều là vì hắn còn yêu cô.
Hắn nhận ra tình cảm của chính bản thân mình quá trễ, đến lúc muốn quay trở lại cũng không thể nào được.
Hắn hối hận, thật sự rất hối hận.
Hắn đau lòng quá, tim như bị vật gì đó đâm vào, đau đớn đến rỉ máu.
"Ba tháng trước." Thấy sự biến đổi trên mặt của Tiêu Vĩ thì Lục Lam liền nhíu mày nhẹ một cái, cô bình thản không giấu giếm.
Biểu cảm thất vọng trên mặt Tiêu Vĩ rốt cuộc là tại sao?
"Lúc anh về đây đúng là đã quá muộn rồi."
"Dù anh có về sớm thì em vẫn yêu chồng em, bởi năm đó em không hề yêu anh." Lục Lam không muốn cho Tiêu Vĩ chút hy vọng nào với mình, cô nhanh chóng tìm cách khiến hắn bỏ đi cái suy nghĩ muốn theo đuổi lại cô : "Lúc anh tỏ tình với em và em đã đồng ý, em đồng ý không phải vì em yêu anh, mà là em muốn thử cảm giác yêu. Em thấy tính tình chúng ta khá hợp nên mới chấp nhận anh. Ở bên anh em rất vui, rất thoải mái, nhưng một ngày em lại nhận ra rằng mình không hề yêu anh, em có ý định sẽ đưa ra đề nghị chia tay, nhưng em vẫn chưa nói gì thì anh đã yêu cầu trước.
Em biết chúng ta bất đồng quan điểm ở rất nhiều thứ, lúc trước không nhận ra nhưng khi yêu mới thấy rõ. Em biết anh chia tay cũng vì điều này và em càng biết rõ ràng một điều rằng anh không hề yêu em, bởi trong ánh mắt của anh không có hình bóng em. Tiêu Vĩ, em không buồn cũng không hận anh, bởi em cũng như anh vậy. Em không yêu anh.
Nhưng bây giờ anh lại tìm về em và nói những lời lúc nãy, phải chăng đây chỉ là hứng thú nhất thời?"
"Không. Anh yêu em, thật sự rất yêu em!"
...
Mới đây đã một tháng trôi qua, khoảng thời gian này Trịnh Kim Miên rất hay đến tìm Lục Lam nên Cao Nhĩ cũng không còn về Tú Uyển nữa, còn An Niên có khi lại qua đêm ở ngoài. Vấn đề mà anh đề nghị lúc trước cũng không nhắc đến nữa, nhưng không vì điều này mà Lục Lam bớt lo sợ, cô vẫn luôn đề phòng anh vì cô sợ anh sẽ bắt cô phá thai bất cứ lúc nào.
Cô cũng sợ rằng anh sẽ tự tay mình làm như đẩy cô một cái chẳng hạn, thai nhi càng lớn nếu tìm cách bỏ đi sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng của cả người mẹ và đứa bé. Vậy nên bằng mọi giá cô cũng sẽ không để anh ra tay!
Còn về phía Tiêu Vĩ, hắn vẫn hay đến tìm cô, trò chuyện cùng cô nhưng đứng trên lập trường là một người bạn, hắn quan tâm về cô và cả con của cô. So với Tiêu Vĩ, An Niên không bằng một phần vạn.
Thai trong bụng cô ngày càng to, bạn bè ai nấy đều chúc mừng cô, tuy miệng cô lúc nào cũng cười nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Cô không vui được, trong đầu cô lúc nào cũng ôm ấp nỗi lo sợ không nói nên lời, muốn cười vui vẻ một cái cũng không có.
Vì mang thai nên Lục Lam cảm thấy vô cùng buồn ngủ, vừa về đến Tú Uyển thì cô lại leo lên giường nhắm mắt lại, chưa đầy ba phút đã rơi vào giấc ngủ sâu. Cô ngủ rất say nhưng trong tâm trí bỗng nhiên cảm thấy chiếc giường hình như bị lún xuống, không lâu sau đó lại có một cánh tay kéo cô vào lòng ngực rắn chắc.
Lục Lam mơ màng mở mắt nhưng lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy hình bóng An Niên, theo phản xạ cô định thét lên thì đã bị anh dùng tay bịt miệng cô lại.
"Im lặng. Mẹ đến rồi và đang đi vào trong nhà. Lát nữa nếu mẹ có hỏi vì sao chúng ta lại ở đây thì cô hãy tự mình ứng phó đi. Còn bây giờ thì nhắm mắt lại cho tôi."
An Niên hạ giọng ra lệnh, Lục Lam trừng mắt với anh một cái sau đó mới khép mi cùng lúc này tay anh cũng buông ra khỏi miệng cô.
Miễn là An Niên không có ý định hại cô thì cô sẽ nghe lời anh mà giả vờ ngủ, lát nữa sẽ cùng anh diễn một vở kịch giả tạo. Dù sao cô cũng quá quen với tình huống này rồi vậy nên đã thích ứng rất tốt.
Cô đã vô số lần nằm trong vòng tay của An Niên, lúc đó cô lại ngây thơ cho rằng bờ vai anh sẽ là chỗ dựa để cô dựa dẫm đến hết đời. Nghĩ đến mà lòng cô lại dâng lên một cảm giác chua chát, môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười tự giễu.
Cô tự cười chính bản thân mình, cười một người phụ nữ ngu ngốc nhất thế giới.
An Niên bắt gặp biểu cảm này của cô thì liền nhíu mày một cái, rốt cuộc là cô đang có suy nghĩ gì mà lại bày ra bộ mặt đó? Là do cô không hài lòng khi bị anh ôm vào lòng sao, chẳng phải lúc trước cô rất thích ư? Bây giờ lại thay đổi rồi à?
Tính ra cũng đã bốn tháng anh không tiếp xúc thân mật với Lục Lam, bây giờ mới chạm được cô, cảm xúc trong lòng anh tại sao lại không giống như những việc mà anh làm chứ? Rốt cuộc là vì điều chết tiệt gì?
Tuy không gian rất yên tĩnh nhưng An Niên lại nghe được tiếng động nhẹ, nếu anh đoán không nhầm thì chắc chắn Trịnh Kim Miên đã tiến vào phòng, vì lúc nãy anh không đóng cửa nên nếu nhìn sang sẽ thấy ngay.
Lục Lam cũng nghe được và cũng đoán được Trịnh Kim Miên đã đi vào, tuy là biết vậy nhưng cô vẫn quyết định nằm im. Nếu mà bừng tỉnh lúc bây giờ thì chẳng khác nào là nói cho bà biết cô đang giả vờ ngủ?
Trịnh Kim Miên nhìn thấy con trai mình ôm lấy con dâu hạnh phúc như vậy bà liền cảm thấy rất vui. Phải chi họ luôn luôn như thế thì hay biết mấy. Bà cười một cái sau đó xoay người bước ra ngoài, tay không quên đóng cửa lại.
Ước chừng khoảng thời gian Trịnh Kim Miên đã rời khỏi Tú Uyển thì Lục Lam mới lên tiếng : "Anh buông tôi ra đi."
Trịnh Kim Miên đã đi rồi mà An Niên vẫn còn ôm lấy cô, anh không có ý định thả cô ra hay là không nhớ để thả? Lục Lam cau mày khó chịu.
Mặc dù cô đã lên tiếng nhưng An Niên vẫn nằm im bất động, cô hạ giọng nói thêm một lần nữa : "Mẹ về rồi, kịch cũng nên hạ màn."
Vẫn không có sự thay đổi gì. Lục Lam định vùng ra khỏi vòng tay An Niên thì bắt gặp khuôn mặt trầm tĩnh kia, đôi mắt anh đã nhắm lại từ bao giờ, phải chăng là anh đã đi vào giấc ngủ sâu?
Lục Lam khó hiểu, An Niên bị gì thế này? Ôm cô mà ngủ, anh có bị điên không?
Mặc cho anh vẫn đang ngủ say nhưng cô vẫn nói lớn một câu : "Thả thôi ra!"
"Không, em chỉ xem anh là bạn." Cô lắc đầu, đôi mắt long lanh không hề chớp.
Tiêu Vĩ hụt hẫng trong giây lát, ngay sau đó hắn lại đinh ninh cất giọng : "Vậy thì anh sẽ theo đuổi em lần nữa."
Nếu cô thật sự đã không còn yêu hắn thì hắn sẽ bắt đầu lại, trở về vị trí xuất phát mà chinh phục trái tim cô, hắn sẽ không ngần ngại mà làm như vậy bởi hắn yêu cô, hắn muốn cùng cô đi đến cuối con đường hạnh phúc của cuộc đời này.
"Tiêu Vĩ, em đã có chồng rồi, mang thai cũng được ba tháng."
Lục Lam thật không ngờ Tiêu Vĩ lại thổ lộ tâm tình của hắn ra như vậy, cô vẫn vô cùng ngạc nhiên khi hắn nói hắn muốn theo đuổi cô, năm xưa hắn đưa ra quyết định chia tay chẳng phải là không còn yêu cô sao? Bây giờ lại thay đổi ý định, rốt cuộc là vì điều gì chứ?
Hôm nay không ngờ được gặp lại Tiêu Vĩ đúng là cô có chút cảm thấy xa lạ. Nhưng dù sao cô cũng xem hắn là bạn, không hơn không kém.
"Em... lấy chồng khi nào chứ?"
Tiêu Vĩ chưa từng nghĩ bản thân hắn sẽ nghe được câu nói này từ miệng cô, bắt đầu từ lúc nào mà cô lại yêu người mới rồi lại quyết định đi đến hôn nhân. Hắn không biết gì cả, một chút cũng không.
Hắn biết năm xưa là hắn đã sai nhưng hắn đâu ngờ mình lại yêu cô nhiều như vậy, bao nhiêu năm trôi qua thật sự hắn không thể tiếp xúc thân mật với người con gái nào khác, kể cả bạn gái hắn cũng không có, tất cả đều là vì hắn còn yêu cô.
Hắn nhận ra tình cảm của chính bản thân mình quá trễ, đến lúc muốn quay trở lại cũng không thể nào được.
Hắn hối hận, thật sự rất hối hận.
Hắn đau lòng quá, tim như bị vật gì đó đâm vào, đau đớn đến rỉ máu.
"Ba tháng trước." Thấy sự biến đổi trên mặt của Tiêu Vĩ thì Lục Lam liền nhíu mày nhẹ một cái, cô bình thản không giấu giếm.
Biểu cảm thất vọng trên mặt Tiêu Vĩ rốt cuộc là tại sao?
"Lúc anh về đây đúng là đã quá muộn rồi."
"Dù anh có về sớm thì em vẫn yêu chồng em, bởi năm đó em không hề yêu anh." Lục Lam không muốn cho Tiêu Vĩ chút hy vọng nào với mình, cô nhanh chóng tìm cách khiến hắn bỏ đi cái suy nghĩ muốn theo đuổi lại cô : "Lúc anh tỏ tình với em và em đã đồng ý, em đồng ý không phải vì em yêu anh, mà là em muốn thử cảm giác yêu. Em thấy tính tình chúng ta khá hợp nên mới chấp nhận anh. Ở bên anh em rất vui, rất thoải mái, nhưng một ngày em lại nhận ra rằng mình không hề yêu anh, em có ý định sẽ đưa ra đề nghị chia tay, nhưng em vẫn chưa nói gì thì anh đã yêu cầu trước.
Em biết chúng ta bất đồng quan điểm ở rất nhiều thứ, lúc trước không nhận ra nhưng khi yêu mới thấy rõ. Em biết anh chia tay cũng vì điều này và em càng biết rõ ràng một điều rằng anh không hề yêu em, bởi trong ánh mắt của anh không có hình bóng em. Tiêu Vĩ, em không buồn cũng không hận anh, bởi em cũng như anh vậy. Em không yêu anh.
Nhưng bây giờ anh lại tìm về em và nói những lời lúc nãy, phải chăng đây chỉ là hứng thú nhất thời?"
"Không. Anh yêu em, thật sự rất yêu em!"
...
Mới đây đã một tháng trôi qua, khoảng thời gian này Trịnh Kim Miên rất hay đến tìm Lục Lam nên Cao Nhĩ cũng không còn về Tú Uyển nữa, còn An Niên có khi lại qua đêm ở ngoài. Vấn đề mà anh đề nghị lúc trước cũng không nhắc đến nữa, nhưng không vì điều này mà Lục Lam bớt lo sợ, cô vẫn luôn đề phòng anh vì cô sợ anh sẽ bắt cô phá thai bất cứ lúc nào.
Cô cũng sợ rằng anh sẽ tự tay mình làm như đẩy cô một cái chẳng hạn, thai nhi càng lớn nếu tìm cách bỏ đi sẽ rất nguy hiểm cho tính mạng của cả người mẹ và đứa bé. Vậy nên bằng mọi giá cô cũng sẽ không để anh ra tay!
Còn về phía Tiêu Vĩ, hắn vẫn hay đến tìm cô, trò chuyện cùng cô nhưng đứng trên lập trường là một người bạn, hắn quan tâm về cô và cả con của cô. So với Tiêu Vĩ, An Niên không bằng một phần vạn.
Thai trong bụng cô ngày càng to, bạn bè ai nấy đều chúc mừng cô, tuy miệng cô lúc nào cũng cười nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Cô không vui được, trong đầu cô lúc nào cũng ôm ấp nỗi lo sợ không nói nên lời, muốn cười vui vẻ một cái cũng không có.
Vì mang thai nên Lục Lam cảm thấy vô cùng buồn ngủ, vừa về đến Tú Uyển thì cô lại leo lên giường nhắm mắt lại, chưa đầy ba phút đã rơi vào giấc ngủ sâu. Cô ngủ rất say nhưng trong tâm trí bỗng nhiên cảm thấy chiếc giường hình như bị lún xuống, không lâu sau đó lại có một cánh tay kéo cô vào lòng ngực rắn chắc.
Lục Lam mơ màng mở mắt nhưng lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy hình bóng An Niên, theo phản xạ cô định thét lên thì đã bị anh dùng tay bịt miệng cô lại.
"Im lặng. Mẹ đến rồi và đang đi vào trong nhà. Lát nữa nếu mẹ có hỏi vì sao chúng ta lại ở đây thì cô hãy tự mình ứng phó đi. Còn bây giờ thì nhắm mắt lại cho tôi."
An Niên hạ giọng ra lệnh, Lục Lam trừng mắt với anh một cái sau đó mới khép mi cùng lúc này tay anh cũng buông ra khỏi miệng cô.
Miễn là An Niên không có ý định hại cô thì cô sẽ nghe lời anh mà giả vờ ngủ, lát nữa sẽ cùng anh diễn một vở kịch giả tạo. Dù sao cô cũng quá quen với tình huống này rồi vậy nên đã thích ứng rất tốt.
Cô đã vô số lần nằm trong vòng tay của An Niên, lúc đó cô lại ngây thơ cho rằng bờ vai anh sẽ là chỗ dựa để cô dựa dẫm đến hết đời. Nghĩ đến mà lòng cô lại dâng lên một cảm giác chua chát, môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười tự giễu.
Cô tự cười chính bản thân mình, cười một người phụ nữ ngu ngốc nhất thế giới.
An Niên bắt gặp biểu cảm này của cô thì liền nhíu mày một cái, rốt cuộc là cô đang có suy nghĩ gì mà lại bày ra bộ mặt đó? Là do cô không hài lòng khi bị anh ôm vào lòng sao, chẳng phải lúc trước cô rất thích ư? Bây giờ lại thay đổi rồi à?
Tính ra cũng đã bốn tháng anh không tiếp xúc thân mật với Lục Lam, bây giờ mới chạm được cô, cảm xúc trong lòng anh tại sao lại không giống như những việc mà anh làm chứ? Rốt cuộc là vì điều chết tiệt gì?
Tuy không gian rất yên tĩnh nhưng An Niên lại nghe được tiếng động nhẹ, nếu anh đoán không nhầm thì chắc chắn Trịnh Kim Miên đã tiến vào phòng, vì lúc nãy anh không đóng cửa nên nếu nhìn sang sẽ thấy ngay.
Lục Lam cũng nghe được và cũng đoán được Trịnh Kim Miên đã đi vào, tuy là biết vậy nhưng cô vẫn quyết định nằm im. Nếu mà bừng tỉnh lúc bây giờ thì chẳng khác nào là nói cho bà biết cô đang giả vờ ngủ?
Trịnh Kim Miên nhìn thấy con trai mình ôm lấy con dâu hạnh phúc như vậy bà liền cảm thấy rất vui. Phải chi họ luôn luôn như thế thì hay biết mấy. Bà cười một cái sau đó xoay người bước ra ngoài, tay không quên đóng cửa lại.
Ước chừng khoảng thời gian Trịnh Kim Miên đã rời khỏi Tú Uyển thì Lục Lam mới lên tiếng : "Anh buông tôi ra đi."
Trịnh Kim Miên đã đi rồi mà An Niên vẫn còn ôm lấy cô, anh không có ý định thả cô ra hay là không nhớ để thả? Lục Lam cau mày khó chịu.
Mặc dù cô đã lên tiếng nhưng An Niên vẫn nằm im bất động, cô hạ giọng nói thêm một lần nữa : "Mẹ về rồi, kịch cũng nên hạ màn."
Vẫn không có sự thay đổi gì. Lục Lam định vùng ra khỏi vòng tay An Niên thì bắt gặp khuôn mặt trầm tĩnh kia, đôi mắt anh đã nhắm lại từ bao giờ, phải chăng là anh đã đi vào giấc ngủ sâu?
Lục Lam khó hiểu, An Niên bị gì thế này? Ôm cô mà ngủ, anh có bị điên không?
Mặc cho anh vẫn đang ngủ say nhưng cô vẫn nói lớn một câu : "Thả thôi ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.