Chương 7: Chồng Tớ
Bạch Mao Phù Lục
01/12/2023
Buổi sáng Lâm Khinh Vũ đã dẫn theo một Lâm Gia Yến đến đây, buổi tối lại dẫn thêm một Giang Chấn tới nữa.
Ánh mắt hóng chuyện của ba người bạn trong ký túc xá lại tụ hợp lên người cô một lần nữa.
Nói thật, khi còn nhỏ Lâm Khinh Vũ có một chứng bệnh, vừa sợ giao tiếp vừa điên cuồng giao tiếp. Nhưng hai hội chứng này của cô lẫn lộn quá phức tạp, cho nên một khi sợ giao tiếp sẽ rất dễ dàng trở thành điên cuồng giao tiếp.
Cũng may mẹ Giang Chấn là diễn viên kịch nói, lúc còn trẻ cũng rất tỏa sáng trên màn ảnh, khi Lâm Khinh Vũ học cấp hai có đi theo bà ấy vào đoàn kịch nói chơi một khoảng thời gian, làm cho chứng bệnh này ổn định hơn không ít.
Nhưng tật xấu một khi khẩn trương thì cái gì cũng nói bất chấp ra bên ngoài vẫn luôn không sửa lại được, có thể nói là căn bệnh dai dẳng.
Lâm Khinh Vũ và Giang Chấn đã quen biết mười mấy năm, thân đến mức không thể thân hơn, trên mông đối phương có bao nhiêu nốt ruồi cũng biết. Chỉ là ba năm cấp ba không học cùng trường, việc làm và thời gian nghỉ ngơi vào kỳ nghỉ của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên cũng không gặp mặt nhau thường xuyên.
Chỉ là cô không ngờ sau ba năm qua đi, ngũ quan của anh này càng ngày càng tinh xảo.
Mũi cao môi mỏng, lông mày đen nhánh, tròng mắt đen láy như mực, con ngươi sáng lấp lánh. Ngày thường còn rất thích cười, rõ ràng không có cảm giác xa cách gì nhưng lại lộng lẫy giống như ngôi sao, trang điểm một chút cũng rất giống nam minh tinh.
Thế cho nên khi Giang Chấn ngẩng đầu nhìn lên trên, phóng to gương mặt của anh ra trước mặt cô, đầu óc Lâm Khinh Vũ giật nảy, câu “Bạn từ hồi bé của tớ” ở trong miệng lập tức xoay 180° biến thành hai chữ vừa rồi Triệu Giai Giai cứ luôn nhắc mãi bên tai cô ——
“Chồng tớ.”
Hai chữ này được nói ra rất có khí phách, ba người bạn cùng phòng và cả Giang Chấn đều sửng sờ ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt của Giang Chấn, Lâm Khinh Vũ lập tức phục hồi tinh thần lại, cô chỉ cảm thấy: Ba tháng kế tiếp cô sẽ không dám ngẩng đầu ở trước mặt Giang Chấn.
-
Ngày khai giảng đầu tiên là họp lớp, không qua mấy ngày nữa sẽ phải huấn luyện quân sự.
Cẩn thận tính toán, Lâm Khinh Vũ đã không gặp Giang Chấn được một tuần, thật sự cũng không phải trốn tránh anh, mà là do hai người không cùng một khoa, nếu không có hẹn trước thì xác suất có thể chạm mặt nhau ở trong trường học có thể nói là vô cùng nhỏ.
Nhưng cho dù là như thế, Lâm Khinh Vũ vẫn chịu đủ mọi tra tấn từ Giang Chấn ở trên WeChat.
Ánh mắt hóng chuyện của ba người bạn trong ký túc xá lại tụ hợp lên người cô một lần nữa.
Nói thật, khi còn nhỏ Lâm Khinh Vũ có một chứng bệnh, vừa sợ giao tiếp vừa điên cuồng giao tiếp. Nhưng hai hội chứng này của cô lẫn lộn quá phức tạp, cho nên một khi sợ giao tiếp sẽ rất dễ dàng trở thành điên cuồng giao tiếp.
Cũng may mẹ Giang Chấn là diễn viên kịch nói, lúc còn trẻ cũng rất tỏa sáng trên màn ảnh, khi Lâm Khinh Vũ học cấp hai có đi theo bà ấy vào đoàn kịch nói chơi một khoảng thời gian, làm cho chứng bệnh này ổn định hơn không ít.
Nhưng tật xấu một khi khẩn trương thì cái gì cũng nói bất chấp ra bên ngoài vẫn luôn không sửa lại được, có thể nói là căn bệnh dai dẳng.
Lâm Khinh Vũ và Giang Chấn đã quen biết mười mấy năm, thân đến mức không thể thân hơn, trên mông đối phương có bao nhiêu nốt ruồi cũng biết. Chỉ là ba năm cấp ba không học cùng trường, việc làm và thời gian nghỉ ngơi vào kỳ nghỉ của hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, cho nên cũng không gặp mặt nhau thường xuyên.
Chỉ là cô không ngờ sau ba năm qua đi, ngũ quan của anh này càng ngày càng tinh xảo.
Mũi cao môi mỏng, lông mày đen nhánh, tròng mắt đen láy như mực, con ngươi sáng lấp lánh. Ngày thường còn rất thích cười, rõ ràng không có cảm giác xa cách gì nhưng lại lộng lẫy giống như ngôi sao, trang điểm một chút cũng rất giống nam minh tinh.
Thế cho nên khi Giang Chấn ngẩng đầu nhìn lên trên, phóng to gương mặt của anh ra trước mặt cô, đầu óc Lâm Khinh Vũ giật nảy, câu “Bạn từ hồi bé của tớ” ở trong miệng lập tức xoay 180° biến thành hai chữ vừa rồi Triệu Giai Giai cứ luôn nhắc mãi bên tai cô ——
“Chồng tớ.”
Hai chữ này được nói ra rất có khí phách, ba người bạn cùng phòng và cả Giang Chấn đều sửng sờ ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn thấy ý trêu chọc trong mắt của Giang Chấn, Lâm Khinh Vũ lập tức phục hồi tinh thần lại, cô chỉ cảm thấy: Ba tháng kế tiếp cô sẽ không dám ngẩng đầu ở trước mặt Giang Chấn.
-
Ngày khai giảng đầu tiên là họp lớp, không qua mấy ngày nữa sẽ phải huấn luyện quân sự.
Cẩn thận tính toán, Lâm Khinh Vũ đã không gặp Giang Chấn được một tuần, thật sự cũng không phải trốn tránh anh, mà là do hai người không cùng một khoa, nếu không có hẹn trước thì xác suất có thể chạm mặt nhau ở trong trường học có thể nói là vô cùng nhỏ.
Nhưng cho dù là như thế, Lâm Khinh Vũ vẫn chịu đủ mọi tra tấn từ Giang Chấn ở trên WeChat.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.